Chương 28: Quỷ Tử Mẫu Thần • Phật Tử à, bớt giận đi mà

Tội nghiệp Thi Sương Cảnh mới đặt đầu lên gối được mấy tiếng thì điện thoại để chế độ im lặng đã rung liên hồi. Vừa mở mắt xem là ai gọi, cơn buồn ngủ tức khắc biến mất, cậu vội vàng bắt máy: “Xin lỗi bà chủ, em quên xin nghỉ……”
Cuối tuần Thi Sương Cảnh nghèo khổ vẫn kiên trì muốn vào thành phố làm thêm, giã trà chanh, đây là nguồn thu nhập ổn định duy nhất trong thời gian cậu đi học. Từ khi gặp Phật Tử, mỗi ngày của cậu đều trôi qua trong mông lung, chẳng còn biết hôm nay là ngày nào tháng nào, tối qua lại bị một phen hú vía, dung lượng não và sức lực đều không đủ để xử lý lịch trình mấy ngày nay. Trình độ nói sạo của cậu càng lúc càng điêu luyện, cậu báo là mình bị ốm, chắc hai ngày cuối tuần không đến được. Đang nói dối thì sau đầu cậu bỗng vọng tới giọng nói: “Còn đi đâu nữa? Cậu vẫn muốn tiếp tục làm mấy công việc chân tay này à?”
Thi Sương Cảnh vội lấy tay che micro lại, đáng tiếc giọng cách quá gần vì La Ái Diệu đang nằm cùng giường với cậu, có vẻ bà chủ đã nghe được nên bèn trêu: “Ồ? Có anh trai ở đó à? Em cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi, nếu không đi làm nữa thì cũng phải báo với chị một tiếng để chia tay êm đẹp chứ?”
“Tuần sau em nhất định sẽ tới! Em không nghỉ đâu ạ!”
“Được rồi, hôm nay chị sẽ tìm người thay ca cho em.”
Cúp máy xong, Thi Sương Cảnh nhích sang bên kia giường, cách xa La Ái Diệu một chút. Đã l*m t*nh rồi, đã hôn môi rồi, nhưng đây mới là ngày thứ mấy họ gặp nhau chứ? Nếu Lưu Thiến mà biết quan hệ giữa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu là thế này, bà có thất vọng về cậu không? Có. Có. Có. Thi Sương Cảnh vô cùng chắc chắn.
“Muốn ngủ thì trật tự mà ngủ, không ngủ thì cút.” La Ái Diệu trở mình, cất giọng bực bội. Thì ra khi không gõ chữ, giọng hắn thốt ra chữ “Cút” là như thế này. Không phải kiểu hùng hổ giận dữ, vang dội như kim thạch, mà là khí thế của một vị thiếu gia, cậu ấm, chủ nhân đuổi người ta ra ngoài.
Thi Sương Cảnh không chấp nhặt với hắn, hai người quay lưng về phía nhau, chừa ra một khoảng rộng ở giữa, làm gió lọt vào trong chăn. Bắp nắm lấy cơ hội, nó leo lên cạnh đầu giường, sau đó nhảy nhẹ một cái, cái đầu mập mập luồn vào khe hở sau lưng hai người, cảm giác lông mềm mềm cực kỳ thích. Thi Sương Cảnh với tay ra sau, định vuốt lưng cho Bắp, ai ngờ lại chạm phải tay La Ái Diệu, thì ra hắn cũng cảm nhận được động tĩnh của con mèo nên vô thức muốn sờ.
Xấu hổ quá. Thi Sương Cảnh rụt tay về, toàn thân vừa nóng vừa lạnh, là di chứng của xấu hổ. Bắp tìm vị trí sau đùi, cuộn tròn ngủ say sưa, đầu tựa vào Thi Sương Cảnh, mông và đuôi thì tựa vào La Ái Diệu, không hề sợ hai người đàn ông trong chăn phóng ra mùi hôi làm nó chạy mất. Bắp quá nhớ Thi Sương Cảnh rồi, nhớ ổ chăn, nhớ nhiệt độ cơ thể, cái gì cũng nhớ. Đêm qua cậu lại không về, Bắp không hiểu sao chủ nhân của mình lại thay đổi, nó có còn là máy sưởi tay mùa đông mà Thi Sương Cảnh cưng nhất không?
Hai người cùng ngủ đến chiều, mãi đến khi dạ dày rỗng tuếch, chẳng thể ngủ nổi nữa. Từ cửa nhìn vào, La Ái Diệu nằm bên trái, Thi Sương Cảnh nằm bên phải, La Ái Diệu ở gần tủ quần áo, Thi Sương Cảnh ở gần cửa sổ. La Ái Diệu luồn tay vào chăn vuốt lông Bắp, còn Thi Sương Cảnh ngồi tựa vào đầu giường xem điện thoại. Đề tài nói chuyện giữa hai người quá ít ỏi, hơn nữa khó khăn lắm cậu mới được đánh một giấc sảng khoái, vậy mà tỉnh dậy lại phải điều chỉnh đầu óc sang phiên bản ma quái —— Đối với Thi Sương Cảnh mà nói, La Ái Diệu quả là một người rất rõ nét, không khiến cậu cảm thấy hắn là nhân vật nguy hiểm, thậm chí không phải người.
Nhiệt độ cơ thể là chân thật, da thịt là chân thật, hơi ấm là chân thật. So với lời người khác nói, cậu càng muốn tin tưởng những gì mình tiếp xúc hơn. Tuy hai người ngủ chung một ổ chăn không phù hợp cho lắm, nhưng từ nhỏ cậu đã hiếm khi ngủ cùng người khác, hôm nay thức dậy, trong đầu cậu bỗng nảy ra một câu cảm thán —— “Thoải mái ghê”. Gần bên cậu còn có một người khác cũng đang tận hưởng giấc ngủ an toàn này, ngay cả Bắp cũng sẽ tán thành nhận định của cậu. Về mặt nhận thức, bọn họ đều hiểu rõ sự nguy hiểm của La Ái Diệu, song qua những tương tác nhỏ nhặt, họ lại không thể hoàn toàn tách biệt hắn ra được.
Thi Sương Cảnh để điện thoại xuống, “Tôi đói rồi. Anh muốn ăn gì?”
“Ăn giống cậu.”
“Tôi chỉ được ăn đồ trong hộp đựng thức ăn thôi đúng không?”
“Tôi không muốn ăn mấy món tế phẩm đó, mùi vị kỳ lắm, không hợp gì cả. Cậu nấu đi, tôi ăn gì cũng được.” La Ái Diệu nhìn về phía cậu qua đôi mắt xanh mờ ảo, “Cậu ăn quen tế phẩm chưa?”
“Cũng bình thường, tôi giống anh, không kén chọn.”
Nhờ giấc ngủ thư thái, Thi Sương Cảnh chẳng hề oán trách một câu nào, cậu xuống giường, đi nấu bữa trưa muộn cho Phật Tử. Hôm qua Phật Tử ăn hai bữa tế phẩm cùng Thi Sương Cảnh, xem ra không hợp sở thích của hắn. Câụ kiểm tra lại thức ăn trong hộp cơm trong tủ lạnh, hôm qua tài xế Liễu có tới đưa vật dụng thường ngày và sách giáo khoa cho Phật Tử, tiện thể mang tới một ít nguyên liệu nấu ăn. Cậu nghe nói tài xế Liễu còn nhận hàng giúp Phật Tử nên đã bảo lần sau cứ ghi địa chỉ của cậu là được, khỏi phiền tài xế đi thêm một chuyến.
Chí ít trong hộp có đủ ba món một canh, so ra thì buổi trưa cậu chỉ có thể nấu cho Phật Tử một tô mì, may mà La Ái Diệu không kén chọn. Hắn ngồi vào bàn, tập trung ăn, chỉ bảo: “Nấu mì cũng nên thay đổi nhiều vị, chứ lúc nào cũng trứng chiên với rau xanh thì nhạt nhẽo quá.”
Hòa thượng chê mì trứng nhạt nhẽo quá cơ đấy. Thi Sương Cảnh rất khó mà không chửi thề trong bụng. Vốn dĩ cậu đâu phải người như thế, trước nay trong lòng cậu thế nào thì ngoài mặt cũng biểu hiện thế ấy, nghĩ ít mà nói cũng ít. Tuy nhiên từ khi La Ái Diệu đến, nội tâm cậu đã buộc phải kích hoạt.
“Anh chê hương vị tế phẩm tạp nham quá vậy sao không lấy tế phẩm của một nhà thôi?” Tôi thấy thức ăn của anh như kiểu lấy chỗ này một ít, chỗ kia một ít ấy. Thi Sương Cảnh không nói ra câu sau cùng.
“Quy tắc là chỉ được lấy một ít thôi, tín đồ nấu cơm rồi tự ăn, tôi lấy hết thì họ ăn cái gì?”
Thi Sương Cảnh đã hiếu kỳ vấn đề này từ lâu, “Vậy anh lấy mấy món tế phẩm này kiểu gì?”
“Hầu hết tín đồ muốn cầu cạnh tôi đều có bàn thờ trong nhà, đồ ăn đặt lên bàn thờ không kiêng chay mặn, chỉ đặt một ít, tôi lấy đi đồ ăn của nhà nào thì phải thực hiện công đức tương ứng.” La Ái Diệu đưa đũa gắp lấy vài miếng thịt bò từ tô của Thi Sương Cảnh, “Nhưng tế phẩm cho cậu ăn thì tôi đều lấy từ những gia tộc tín đồ lâu đời đã thờ phụng tôi trên trăm năm, cho nên khá là ổn định.”
“Bọn họ đều hưởng vinh hoa phú quý nhờ thờ phụng anh sao?”
“Đúng vậy.” La Ái Diệu nói, “Trong số tiền bạc tài sản mà tôi có thể sử dụng ở hiện thế, có một phần là của cải từ quá khứ còn giữ lại đến nay, một phần là từ tín đồ cúng dường, và một phần khác là tiền tước đoạt, phi pháp.”
Thảo nào. Tuy Thi Sương Cảnh không biết cụ thể La Ái Diệu đổi tiền như thế nào, nhưng đúng là hắn không giống người thiếu tiền.
Ăn trưa xong, hai người lại đơ mặt nhìn nhau. Thi Sương Cảnh muốn ra ngoài, ngặt nỗi hôm nay sương mù trong khu công nghiệp đã dày đến mức không thấy được cả người lẫn vật trong phạm vi 5m trở lên. Tâm trạng La Ái Diệu vẫn không tốt, hắn lấy sách giáo khoa tài xế Liễu mang tới, lật qua vài tờ rồi bỗng dưng khép sách lại, nói: “Thi Sương Cảnh, ngồi lại đây.”
Thi Sương Cảnh cầm hai cái tô cuối cùng vừa rửa sạch, cởi tạp dề rồi ngồi xuống đối diện hắn.
“Tối qua tôi và Lang Phóng đã nói chuyện về cậu.”
Đề tài này đột ngột quá, tại sao lại nhắc tới Lang Phóng? Đối với Thi Sương Cảnh thì Lang Phóng chỉ là người đàn ông cậu có duyên gặp qua một lần, ấn tượng của cậu về Lang Phóng còn không sâu sắc bằng ấn tượng về con gái anh ta.
“Hắn ta muốn cùng con gái chuyển vào khu Lệ Quang, tạm thời chưa định rời đi.” La Ái Diệu nghiêm túc nói, “Trước kia hắn từng tiếp xúc với cậu và cũng nhận ra giới văn của tôi. Tôi có chuyện muốn nhắc nhở cậu, đúng ra thì tôi và hắn ta vẫn chưa thể hòa hợp, nhưng cũng sẽ không thực sự xảy ra xung đột lớn, bởi nếu truy ngược lại thì tôi và hắn ta còn có liên hệ sâu xa với nhau. Hôm qua hắn bày tỏ với tôi là có ý nhận cậu làm đồ đệ, cho dù hắn ta không thể đích thân chỉ dạy cậu thì cũng sẽ tìm sư phụ cho cậu, bởi vì mệnh của cậu rất đặc biệt, sinh ra đã thích hợp tu hành theo nghề này.”
Thi Sương Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã buông lời giễu cợt: “Nhưng tôi bảo Lang Phóng rằng họ đã chậm một bước, cậu đã dây dưa với tôi rồi, vả lại tôi cảm thấy việc quan trọng với cậu bây giờ là thi đại học. Cậu nghĩ sao?”
“Thật không vậy? Nhận tôi làm đồ đệ á?” Thi Sương Cảnh trố mắt ngạc nhiên, “Tôi thi đại học không nổi đâu, ngẫm lại thì làm đệ tử quan môn vẫn có lợi hơn nhỉ?”
“Không được đi.”
“Vì sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi và hắn ta không hợp. Cậu là người của tôi, đi hóng hớt làm gì?”
Sao quan điểm của tên này trẻ con quá vậy? Thi Sương Cảnh quả thực không dám nghĩ sau khi thi đại học xong mình sẽ ra sao, hoặc là thi trượt, hoặc là thuận lợi thi đậu nhưng vì ý nguyện của Phật Tử mà tương lai càng thêm mông lung. Thực lòng cậu vẫn muốn thoát khỏi Phật Tử, cho dù phải làm trò mê tín dị đoan thì cũng nên chọn cái gì ít nguy hiểm mà làm.
“Anh xử lý gia đình đòi lời chúc phúc đó thế nào rồi?”
Nói đến đây, La Ái Diệu mới có cơ hội biểu đạt lý do vì sao hắn bất mãn với Lang Phóng: “Hôm qua tôi đã đánh dấu, vừa đến giờ là tôi sẽ đi lấy mạng luôn. Tới bây giờ tôi và cậu vẫn chưa tìm Lang Phóng, thế mà hắn lại không mời mà đến, còn dắt theo nhóc rồng con gái hắn. Thuật pháp mà tên Lang Phóng này tu hành không phải Nho cũng chẳng phải Đạo, song lại có ưu thế lớn trong khu vực Dạ Lang thuộc nước Thục ở Tây Nam. Hắn cũng được huấn luyện rất nhiều ngay từ nhỏ trên sở hữu vốn tri thức sâu rộng. Không biết hắn làm cách nào mà ngăn được tôi đoạt mạng, còn dạy mấy kẻ đó cách dùng thân xác và linh tính để cung phụng Phật. Xưa nay tôi chẳng bao giờ chấp nhận chuộc tội, song tôi thích chọn tín đồ từ những người chuyên hy sinh máu thịt, Lang Phóng đã dạy bọn chúng làm sao để lấy lòng tôi.”
“Về cơ bản thì những người làm theo cách Lang Phóng chỉ dẫn đều đã chuyển hóa thành tín đồ của tôi. Còn lại mười hai kẻ không thực hiện, tôi định giết chúng cho hả dạ, không ngờ Lang Phóng lại nghĩ cách gom đám người này lại một chỗ, bày trận pháp trì hoãn tốc độ của tôi, hắn cưỡng ép chuyển hóa hết mười hai kẻ còn lại thành tín đồ của tôi rồi dâng súc vật thế mạng. Tôi tức lắm nhưng nghi thức hiến tế súc vật đã buộc tôi phải xóa bỏ khoản nợ lời chúc phúc. Mà hắn nói cũng không sai, gia đình này có vận khí tốt, trong vòng 12 giờ sau khi nhận lời chúc phúc đã gặp người giúp đỡ. Tôi không dễ dàng ra tay với tín đồ, có điều chúng coi như tín đồ người ta cố nhét cho tôi, thật quá ghê tởm.”
Nghe tin La Ái Diệu muốn giết người nhưng thất bại, Thi Sương Cảnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Làm tốt lắm Lang Phóng! Việc này khiến cậu cực kỳ áp lực, lỡ nói sai mấy câu mà lại khiến cả nhà người ta chết sạch. Làm đồ đệ cho anh ta cũng được đó chứ? Sao lại không nhỉ? Nghe cũng uy tín phết mà!
“Tôi rất tức giận. Cơ mà đứa con gái lại thích hợp làm hộ pháp cho tôi.”
“Phật Tử à, bớt giận đi mà.” Thi Sương Cảnh nói, “Trước đây tính tình anh cũng sáng nắng chiều mưa như vậy hả?”
Câu này khiến La Ái Diệu đứng hình, sắc mặt hắn lập tức chùng xuống. Thi Sương Cảnh hơi căng thẳng, song La Ái Diệu đã nhanh chóng trở lại bình thường, quả đúng là thể hiện bốn chữ “Sáng nắng chiều mưa”.
Hắn lại mở quyển sách giáo khoa trước mặt ra, vừa lật vừa bảo: “Thất thường còn hơn là cứ im ỉm. Hôm nay cậu không được ra ngoài một mình, Lang Phóng đang tìm cậu. Tôi thấy thời tiết hôm nay rất hợp để học bài, cậu nghĩ sao?”
Thi Sương Cảnh vờ như không nghe thấy, dùng gậy đồ chơi trêu chọc Bắp ở cạnh ghế. Râu của Bắp xòe ra, tứ chi nhảy nhót liên hồi, hiển nhiên chơi rất chi là thích chí.
“Cậu tưởng tôi đang đùa hả?”
“Hôm nay anh mới mở sách giáo khoa ra thôi mà, có dạy kèm tôi được không thế?”
“Bây giờ là tháng 11, kỳ thi đại học là vào tháng 6, cậu còn 7 tháng để ôn tập. Tôi sẽ bắt đầu tự học từ sách giáo khoa tiểu học, chủ yếu là các môn tự nhiên như toán lý. Cuối tuần này nếu Dương Linh Linh muốn qua thì tôi sẽ ôn ngữ văn và tiếng Anh trước.”
“Tiếng Anh á?”
“Ngôn ngữ là lĩnh vực tôi am hiểu nhất.” La Ái Diệu nói, “Từ lúc pháp thân thức tỉnh, tôi đã bắt đầu học các ngôn ngữ hiện đại. Nên là đúng vậy, chí ít bây giờ tôi có thể phụ đạo tiếng Anh và ngữ văn cho cậu.”
Dứt lời, La Ái Diệu bỗng bị thứ gì đó chuyển dời sự chú ý. Thi Sương Cảnh nhìn theo hướng hắn quay đầu, là ngoài cửa ư? Chẳng mấy chốc, họ nghe thấy tiếng bước chân đi qua cửa nhà rồi tiến lên lầu. Tiếng động ấy rất gần, có vẻ dừng lại ở ngay lầu trên.
Lang Phóng dắt tay con gái Tưởng Niệm Lang, không để nó leo cầu thang quá nhanh. Rạp đám ma ở lầu dưới phát nhạc y y a a bi thảm, trong lòng Lang Phóng cũng thầm thổi kèn sona. Anh ta kéo vali hành lý, đi tới lầu bốn rồi lấy chìa khóa, mở cửa.