Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 29: Quỷ Tử Mẫu Thần • Minh phi thể

Mặc dù khu công nghiệp Lệ Quang cách thành phố D một đoạn, nhưng vẫn thuộc phạm vi thành phố nên rạp đám ma chỉ được dựng tối đa ba ngày. Hôm nay sương mù dày đặc, song vẫn có nhiều cảnh sát đến từng đám ma để vận động khuyên nhủ, mong các gia đình này có thể dỡ rạp trước sáng mai. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà gần bốn mươi cụ già qua đời, tất nhiên chuyện này đã khiến cảnh sát để ý. Ngoài cảnh sát ra còn có cả nhà báo. Xe cộ từ bên ngoài di chuyển vào địa phận khu Lệ Quang sẽ cảm thấy khí lạnh lạ thường, dường như là cái lạnh thấu xương tỏa ra từ ngay trong cơ thể, hệ thống sưởi trong xe hun nóng sắc mặt mọi người, so ra càng thấy cái lạnh trở nên rõ ràng hơn.

Sở cảnh sát Lệ Quang là một sở nhỏ, họ đã báo tình hình các cụ già lên thành phố, hôm nay rốt cuộc cũng có chi đội cảnh sát hình sự và pháp y từ cục cảnh sát thành phố đến khu Lệ Quang. Khu công nghiệp Lệ Quang là khu công nghiệp hàng không vũ trụ nhà nước, có cả bệnh viện riêng, tuy hiện tại bệnh viện đã xuống cấp, dịch vụ chỉ ngang mức bệnh viện cộng đồng, song vẫn có nhà xác và phòng giải phẫu. Thi thể một số cụ già hiện đang được lưu giữ trong bệnh viện, sở cảnh sát Lệ Quang đứng ra làm cầu nối trung gian, hy vọng được gia đình đồng ý cho khám nghiệm tử thi. Gia đình các cụ cũng cảm thấy cái chết của họ quá kỳ lạ nên đều nhanh chóng đồng ý.

Chi đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố phái tới viên cảnh sát trẻ tên Đàm Hồng Tín và bác sĩ pháp y tên Lâm Minh, hai người từng hợp tác nhiều lần ở chi đội, lần này cấp trên vẫn phái hai người họ tới điều tra tình hình. Vừa đến khu Lệ Quang, Đàm Hồng Tín liền bắt tay vào đánh giá sơ bộ, còn Lâm Minh cần kiểm tra xem đây có phải sự cố vệ sinh công cộng hay không. Nhiều cụ già tử vong trong thời gian ngắn mà lại không phải tình huống xảy ra trong viện dưỡng lão, cảnh sát đã nghĩ ngay tới khả năng có bệnh truyền nhiễm bùng phát tại địa phương, bởi người già có sức đề kháng kém nên sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên.

Lâm Minh và Đàm Hồng Tín đều đeo khẩu trang che kín miệng mũi, khi bọn họ lái xe cảnh sát vào trong khu Lệ Quang phủ kín sương mù, Đàm Hồng Tín nói: “Trông có vẻ giống sự cố nhà máy hóa chất, ban nãy tôi tháo khẩu trang ra, cả khu này đều nồng nặc mùi nhang đèn, cậu có ngửi thấy không?”

Lâm Minh gật đầu. Xe của họ chạy chậm trên con đường thênh thang, cứ đi được 10m Đàm Hồng Tín lại bấm còi một lần, đang giữa ban ngày cũng chẳng dám tắt đèn pha. Mãi mới đến cổng bệnh viện Lệ Quang, Lâm Minh xuống xe vào trong viện trước, Đàm Hồng Tín thì đi tìm các gia đình đồng ý khám nghiệm tử thi để điều tra.

“Chẳng cần các anh nhắc thì hôm nay chúng tôi cũng định dỡ rạp rồi. Nếu không vì bố tôi báo mộng thì tôi cũng chẳng muốn dựng rạp trong khu công nghiệp làm gì, tổ chức trong nhà tang lễ thành phố tiện hơn nhiều.” Người con trai trưởng nói, “Anh cảnh sát à, chuyện này quả thực rất kỳ quái, anh đi hỏi các gia đình khác mà xem, nhiều nhà cũng được báo mộng y chang. Bố tôi sống một mình, trước nay luôn khỏe mạnh. Ông cụ sống ở tầng năm, ngày nào cũng leo lên leo xuống cầu thang mà chẳng hề th* d*c, thi thoảng còn đến câu lạc bộ thể thao để đánh bóng bàn với các cụ hưu trí khác. Đến tôi còn bị cao huyết áp, cao đường huyết, cao mỡ máu đây mà bố tôi chưa từng bị bao giờ. Tôi không thể chấp nhận được việc này, đến nay cả nhà tôi vẫn chưa thể vượt qua.”

Đàm Hồng Tín ghi chép các từ mấu chốt vào cuốn sổ da nhỏ màu đen của mình, trước khi tới anh ta đã xem qua báo cáo điều tra sơ bộ của sở cảnh sát Lệ Quang, bao gồm cả tình trạng của các cụ già khi được phát hiện tại nhà. Vì các cụ già này đồng loạt tử vong chỉ trong một hai ngày mà cảnh sát nhân dân cũng bận đầu tắt mặt tối, phải đến từng nhà thu thập chứng cứ, chỉ có thể ghi chép những thông tin cơ bản nhất chứ chẳng có thời gian mà suy luận.

“Xét thấy có rất nhiều gia đình xảy ra chuyện, tôi xin phép hỏi thẳng, các vị nghĩ cái chết của ông cụ là sự cố bất ngờ hay là vì nguyên do gì khác?”

Người con trưởng giơ tay chống nạnh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Vừa rồi chỉ nói mấy câu mà ông ta còn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng như có một giọng nói đang chất vấn ông ta rằng tại sao lại kể chuyện trong nhà cho người ngoài. Khổ nỗi cảnh sát đã hỏi như vậy rồi, không trả lời thì khác nào giấu giếm, ông ta sợ không khai báo sẽ bị truy cứu trách nhiệm, đành phải nói thật: “Kỳ lạ lắm. Đồng chí cảnh sát à, anh có biết trong khu công nghiệp này có bao nhiêu cụ già trên 70 tuổi không? Ngót nghét hai ngàn người! Ông cụ nhà tôi mất nhưng các ông bà khác vẫn sống yên ổn. Mà người già lại hay lỡ miệng, hôm qua đồng nghiệp cũ của bố tôi tới dự đám ma, bọn họ nói chuyện kỳ lạ lắm, như thể họ biết gì đó nhưng lại không nói rõ với lứa con cháu như chúng tôi. Tôi chỉ biết bọn họ nói đây là “báo ứng”, song không rõ rốt cuộc là báo ứng gì. Đồng chí cảnh sát, anh có nghĩ đây là sự cố bất ngờ không? Tôi thực sự không biết nữa. Tôi mà biết thì đã chẳng đồng ý cho các anh khám nghiệm bố tôi đâu.”

Dựa theo lời khai báo của người con trưởng, Đàm Hồng Tín quyết định chuyển hướng điều tra. Anh ta cất quyển sổ da, tiến vào trong màn sương mù mịt, trên đường bắt gặp nhiều cụ già đi mua thức ăn về. Thời tiết xấu vậy mà chợ vẫn bán rau thịt, Đàm Hồng Tín lấy làm lạ, bèn chặn đường một ông cụ vừa mua đồ xong, anh ta giới thiệu thân phận rồi vào thẳng vấn đề chính: “Thưa ông, tôi là cảnh sát từ thành phố, muốn hỏi ông về chuyện xảy ra trong khu công nghiệp dạo gần đây……”

Ông cụ đẩy Đàm Hồng Tín ra, chỉ nói: “Tôi phải về nhà nấu cơm, không rảnh hỏi han gì đâu.”

“Ông không lo tình trạng này tiếp tục tái diễn ư?”

“Liên quan gì đến tôi?! Anh là cảnh sát, anh có lật lại vụ án từ mấy chục năm trước được không?” Ông cụ hậm hực đáp, “Nhà tôi chưa từng làm loại chuyện đó, chẳng đời nào tìm tới tôi đâu.”

Vụ án từ mấy chục năm trước? Đàm Hồng Tín nắm bắt được thông tin quan trọng, bèn bám theo ông cụ, đáng tiếc đi theo suốt quãng đường, cuối cùng ông cụ lại đóng sầm cửa ngay trước mặt anh ta. Đàm Hồng Tín cảm giác người trong khu công nghiệp này cứ thần thần bí bí. Hôm nay là thứ bảy, đến thanh niên thấy sương mù dày đặc thế này cũng chẳng muốn ra ngoài, thế mà trên đường vẫn đông người già, ai nấy đều xách theo rau thịt trên tay. Vẻ mặt họ thờ ơ lạnh nhạt, người quen biết hàng chục năm đã chết, nhưng chỉ cần chưa đến lượt mình thì tháng ngày vẫn trôi qua mà thôi.

*

Bàn ăn được dọn sạch, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu ngồi đối diện nhau. Đến giai đoạn này thì toàn bộ bài tập đều là đề thi hết rồi. Từ sau khi lên cấp ba, Thi Sương Cảnh rất ít khi làm bài tâp đàng hoàng tại nhà, dù có làm thì cũng chỉ làm bài tập 10 phút rồi nghịch điện thoại 10 phút, đến giờ ngủ lại thoải mái leo tót lên giường, tự lừa gạt chính mình.

Cứ nhởn nhơ như thế hơn hai năm mà còn dám dõng dạc tuyên bố là muốn thi đại học cơ đấy? Thi Sương Cảnh rầu đến nỗi muốn vò đầu bứt tai. Hồi cấp hai còn có bà Lưu theo dõi kèm cặp, lên lớp vẫn chưa mù tịt, cậu thi cấp ba còn được hơn 400 điểm nữa kìa, đâu có kém quá đâu. Lên cấp ba chuyển ra ngoài sống riêng là cậu lơ là học tâp liền. Bây giờ điểm tất cả các môn của cậu cộng lại có được hơn 200 không cũng là vấn đề.

Bài thi toán hiện tại theo dạng và cách chia điểm của đề đại học, Thi Sương Cảnh khoanh bừa phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, sau đó cứ thộn mặt nhìn câu tự luận đầu tiên. Mày không biết tao, tao không biết mày.

La Ái Diệu vẫn ngồi phía đối diện, cầm cốc nước trong tay, bắt đầu lật từ sách toán tiểu học. Hắn mượn giấy bút của Thi Sương Cảnh, trước khi xem sách giáo khoa, hắn bình tĩnh viết ra những chữ cái dị dạng như móng gà lên tờ giấy trắng, hiển nhiên là đang làm quen với kiểu viết hiện đại.

Phong cách khi tên này nói chuyện và im lặng đúng là quá khác biệt. La Ái Diệu nói chuyện luôn đâm chọt vào chỗ mỏng manh dễ chọc chửi nhất trong nội tâm Thi Sương Cảnh. Nhưng La Ái Diệu im lặng tập trung thì lại hoàn toàn xa lạ, cảm giác chẳng quen gì cả, như thể đây không phải trong nhà mà là thư viện vậy. Đối diện Thi Sương Cảnh là một người hoàn toàn xa lạ, đọc sách giáo khoa tiểu học thôi mà cũng cực kỳ chăm chú, song từ ánh mắt hắn có thể biết hắn đang xử lý, tiêu hóa những kiến thức này.

Tài xế Liễu có một đứa con vừa lên cấp ba, khi biết Phật Tử muốn kèm Thi Sương Cảnh ôn thi đại học và Phật Tử cần bổ sung kiến thức từ đầu, ông đã chuẩn bị sách giáo khoa cùng với vài quyển đề mô phỏng, sách tham khảo để Phật Tử tiện đối chiếu tự học.

“Đừng nhìn tôi nữa, nhìn bài thi ấy.” La Ái Diệu nói mà không buồn ngẩng lên.

Thi Sương Cảnh tiếp tục bứt tóc, quyển định đổi đề khác. Tiếng Anh cũng không biết làm, thôi thì làm văn đi. Chỗ cần chép thuộc lòng thì lật vở ghi thơ cổ ra chép nguyên xi, bài đọc hiểu thì viết bừa, còn bài làm văn thì chẳng buồn viết. Thi Sương Cảnh ngồi thẳng người lại, bỗng dưng rất khinh bỉ chính mình, rốt cuộc từ bao giờ mà cậu mất hết kiên nhẫn vậy? Cậu mở sách giáo khoa ra, may mà lên lớp cậu vẫn ghi chép. Bất kể là toán, lý, hóa hay sinh, cái gì nên chép đều chép cả, về cơ bản đều có trên sách. Không biết vị trí có đúng không, có chép kỹ càng không, nhưng cho đến hết lớp 11, cậu vẫn luôn giả vờ như mình không hề lãng phí thời gian những tiết học này. Đáng tiếc cậu đọc mà chẳng hiểu gì cả, có khi cậu còn quên hết sạch nội dung thi cấp ba rồi ấy chứ.

Học đến 4 giờ chiều, La Ái Diệu lấy một chiếc laptop và một chiếc máy tính bảng từ trong phòng ngủ ra, Thi Sương Cảnh cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng điện thoại của hắn. Cậu phát hiện tốc độ sử dụng máy tính và điện thoại của La Ái Diệu đều không nhanh, thậm chí phải nói là chậm rì rì. Cậu còn chưa hỏi thì hắn đã chủ động giải đáp: “Tôi chưa quen với mấy sản phẩm này lắm. Bất kể là pháp thân hay ứng thân cũng đều cần một thời gian để thích ứng.”

Thì ra “Đối phương đang nhập nội dung……” trước kia đều là do hắn gõ chữ rất chậm! Thi Sương Cảnh nói: “Không sao đâu, dùng nhiều sẽ quen ngay thôi.”

“Ba chữ “Không sao đâu” đáng lẽ phải là tôi nói với cậu mới đúng. Sử dụng các công cụ máy tính hay điện thoại đều không khó, viết chữ thì chỉ cần thời gian luyện tập, những thứ này chỉ là tri thức, đối với tôi đều như nhau cả. Mấy câu “Không sao đâu” này phải gom lại, để đến lúc tôi không dạy được cậu thì đích thân tôi sẽ nói từng câu một.”

“……”

Ánh đèn máy tính soi chiếu gương mặt La Ái Diệu, phủ lên đôi mắt xanh của hắn một màn sáng vô cơ. Thi Sương Cảnh đối diện với La Ái Diệu, hắn lười đoán cậu đang nghĩ gì, song cậu vẫn nói: “Ngay cả tôi cũng chẳng kiên nhẫn nổi với chính mình, nếu anh nói thêm nhiều câu “Không sao đâu” với tôi, tôi chắc chắn rất cảm kích.”

“Khỏi ra vẻ ngoan ngoãn, làm bài tiếp đi.”

“……”

Đúng là một ngày thứ bảy tẻ nhạt, ngoài địa ngục bài tập ra thì chẳng có gì để làm. Buổi tối Thi Sương Cảnh muốn đi gặp Lưu Thiến cơ mà Lưu Thiến đã nhắn tin không cho cậu tới, Thi Sương Cảnh rút kinh nghiệm, biết mình phải nghe lời nên không nghĩ tới việc về cô nhi viện thăm bà nữa. La Ái Diệu không muốn cậu ra ngoài vì lo cậu bị Lang Phóng cướp đi làm học trò, thế là cậu chẳng được ra khỏi cửa. Thứ bảy không phải đi làm, hình như lần cuối cậu được tận hưởng cuối tuần như vậy là hồi còn ở cô nhi viện. Thi Sương Cảnh định giặt quần áo, tuy nhiên La Ái Diệu không cho cậu động vào quần áo hôm qua hai người mặc đi cô nhi viện, hắn bảo là ngày mai phải thiêu hủy.

À, có một chuyện nhỏ khiến Thi Sương Cảnh rất cảm khái. Buổi chiều La Ái Diệu mô tả cho cậu cách hắn tự tiêm cho Bắp, Bắp bị hắn uy h**p nên không dám trái lời, song khi cậu chứng kiến cảnh này, trong lòng như thể có một dòng nước ấm chảy qua vậy. Đây cũng là một khoảnh khắc khiến cậu cảm giác La Ái Diệu là con người chứ không phải quỷ hay Phật Tử gì cả. Cảm giác ấy vô cùng mâu thuẫn, cậu biết mình nên sợ, mà lại chẳng thể thực sự sợ hãi. Lòng tin vô dụng, cộng thêm cả phản ứng siêu trì độn, Thi Sương Cảnh quả thực bất an về trạng thái của mình. Điều này tượng trưng cho cá tính ngốc nghếch nào đó của cậu ư? Rõ ràng là động vật đang bị săn đuổi trong rừng, thế mà cứ luôn ngộ nhận hơi ấm ấy là lòng tốt khó kiềm chế.

Sáng chủ nhật thức dậy, Thi Sương Cảnh nhận ra mình đã bị ôm chặt suốt hồi lâu. Tay La Ái Diệu đặt ở bụng dưới cậu, thậm chí luồn cả vào trong quần cậu song cũng không sờ mò lung tung, chỉ khiến bụng dưới của cậu rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cậu khó chịu cực kỳ, không hiểu sao La Ái Diệu lại có thói quen này. Bụng đàn ông con trai thì có gì mà sờ chứ! Cậu khẽ khàng nhấc tay hắn ra rồi lặng lẽ xuống giường. Giờ thức dậy của cậu và La Ái Diệu khác nhau, thành ra lại cho cậu một chút thời gian để hoạt động tự do.

Thi Sương Cảnh trở lại phòng khách, lại thấy gió lạnh tràn vào, lại phát hiện đồ vật dưới đất. Cậu cúi người nhặt tờ giấy trắng bị gập lên, mở ra xem, người gửi thư dùng bút sáp viết ngay ngắn trên giấy:

“Hy vọng cậu vẫn ổn, tôi là Lang Phóng đây. Hôm qua tôi mới chuyển tới trên lầu nhà cậu, hôm nay có rảnh gặp mặt không? Ngoài ra, kết bạn với tôi luôn nhé, Wechat của tôi là số điện thoại của tôi, XXXXXXXXXXX.”

May mà lúc nào cậu cũng cầm theo điện thoại, chẳng do dự một giây nào, cậu lập tức mở Wechat ra, nhập số điện thoại vào, gửi lời mời kết bạn.

Chỉ vài giây sau, lời mời kết bạn được chấp nhận. Cậu nhét tờ giấy vào trong ốp điện thoại của mình, đồng thời học thuộc số của Lang Phóng để lúc nguy cấp còn có thể cứu mạng.

Thi Sương Cảnh mở khung chat với Lang Phóng, đang định trả lời thì màn hình bỗng hiện ra tin nhắn, là từ nhóm chat mới lập.

La Ái Diệu: Tôi đang ngủ chứ không có chết đâu. Dám cướp người ngay trước mắt tôi à?

Nhất Kiếm Sương Hàn: ……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh dậy rồi sao?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh cũng kết bạn với Lang Phóng còn gì?

Lang Phóng: Không sao, tôi và Phật Tử không phải thù địch.

Lang Phóng: Chẳng qua tôi cảm thấy Thi Sương Cảnh đâu phải minh phi thể mà anh lại cố chấp bồi dưỡng như thế, Thi Sương Cảnh vẫn có quyền được biết chứ?

La Ái Diệu: Cậu thật thiển cận.

La Ái Diệu: Tôi không thuộc Mật giáo Tây Tạng, không dựa vào song tu, cậu ấy chỉ đơn thuần là tế phẩm, không thể dưỡng thành minh phi thể.

Nhất Kiếm Sương Hàn: ……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi vẫn đang trong nhóm đó nha

Lang Phóng: Thật không?

La Ái Diệu: Cậu đoán xem?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Có thể giải thích minh phi thể là gì được không?

Lang Phóng: Chính là làm bạn tình của Phật Tử.

Nhất Kiếm Sương Hàn: ……

La Ái Diệu: Cậu xạo sự xong chưa? Tôi không bồi dưỡng minh phi thể, tôi không tu kiểu đó.

Lang Phóng: Nhưng Thi Sương Cảnh đúng là bạn tình của anh mà, cậu ấy không phải minh phi thể nhưng cũng đang thực hiện chức trách này rồi. Thi Sương Cảnh, bây giờ cậu vẫn còn lựa chọn đấy, cậu sở hữu mệnh cách đặc biệt, có liên hệ sâu xa với bên tôi, tôi sẵn lòng thu nhận cậu.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn anh

Thi Sương Cảnh đang ngồi xổm dưới đất trả lời tin nhắn thì tự dưng mạn sườn cậu bị xốc lên, La Ái Diệu khiêng cậu trên vai, đưa về phòng ngủ.

“Không được tin hắn.” La Ái Diệu nói, “Không được đi theo hắn.”

Bình Luận (0)
Comment