Chương 30: Quỷ Tử Mẫu Thần • Đúng là cậu chẳng buồn cầu xin tôi một câu nào nhỉ (H)

Phát hiện Thi Sương Cảnh đang dùng điện thoại tra cứu gì đó, La Ái Diệu tiện tay giật luôn điện thoại, vứt vào ô tủ quần ảo đang mở.
“Tôi vẫn chưa biết minh phi thể là gì mà.” Thi Sương Cảnh thụi vào lưng hắn, “Thả tôi xuống.”
“Tên Lang Phóng kia có cơ thể giống cậu. Con gái hắn là do hắn tự đẻ ra, đẻ bằng chỗ này này.” Nói đoạn, La Ái Diệu ấn vào bắp đùi Thi Sương Cảnh, thế là người trên vai hắn lập tức cứng đờ, hắn bèn tiện thể thả cậu lên giường.
Hiện tại vẫn còn rất sớm, lại còn gián đoạn giờ ngủ của La Ái Diệu. Đám người kia luôn thừa dịp hắn ngủ để quấy phá hắn, không cho hắn sống yên ổn.
Trước đây giờ giấc ngủ của La Ái Diệu không như thế này. Hồi hắn còn trẻ như Thi Sương Cảnh, hắn chỉ ngủ một giấc ngắn lúc nửa đêm, đến khoảng giao thời giữa giờ Sửu và giờ Dần là hắn phải thức dậy tu hành. Hắn hoàn toàn khác các tăng lữ bình thường, lúc người ta vẫn đang làm sa di thì hắn đã tu kinh và chủ trì nghi thức Mật giáo ở Hồng Lô tự. Nhớ lại thuở đó hắn mới chỉ là một đứa trẻ mà đã được đội mũ tỳ lô, làm người chủ pháp, chỉ cử hành nghi thức bí mật nhất, làm nghi lễ diệm khẩu * thí thực phổ độ cho những tội nghiệt không được lưu trong sử sách. (Trong Phật giáo có nghi thức thí thực cho diệm khẩu (một loài quỷ đói), tức là bố thí đồ ăn cho quỷ đói để cứu độ quỷ đói cũng như cầu siêu cho người chết.)

(Mũ tỳ lô)
Hồng Lô tự là nơi tiếp đón sứ thần ngoại quốc, quản lý các nghi lễ triều hội. Chữ “Tự” trong Hồng Lô tự không mang nghĩa chùa chiền, mà là tên gọi của quan viện, không thể dùng nhầm. Có thể xem như La Ái Diệu đã trưởng thành tại Hồng Lô tự. Năm xưa hắn không đi theo con đường chính quy của đồng hành là thí kinh độ tăng ** để vào cửa Phật. (Người mới vào cửa Phật được gọi là đồng hành, thí kinh độ tăng là chỉ việc người xuất gia thông qua cuộc khảo nghiệm của quốc gia để chính thức trở thành tăng ni.)
Bất Không Tam Tạng *** dịch kinh văn, La Ái Diệu cũng dịch kinh văn, nhưng trong Khí thế, xưa nay hắn vẫn luôn là kẻ không danh tính. Bất Không nói điều đó là không cần thiết vì cuối cùng Phật tử sẽ phải trở về, và cũng giải thích rằng, kiếp đời này sẽ không giống kiếp đời kia nữa —— Cái thời mà Tất Đạt Đa còn có thể mang danh là Tất Đạt Đa. Nhưng nếu muốn sinh sống và tu hành ở Đại Đường thì phải có tên họ. La là họ giả, Ái Diệu cũng là tên giả, cái tên La Ái Diệu không có nguồn gốc chính xác, chỉ biết rằng La là La trong La Hầu Ha ****, còn Ái Diệu là phiên âm.
Thuở ấy, La Ái Diệu sống một cách vô cùng chân thực, thân là thân, tâm là tâm, hay nói theo kiểu hiện đại thì hắn vẫn thuộc về phạm trù loài người. Hắn thức giấc theo tiếng chuông Phạn nửa đêm để làm công việc trong ngày, hắn không ngủ vì tay chẳng bao giờ rời sách, sức lực vô hạn cứ như thể thiên nhân.
Nói nhiều như vậy, chẳng qua là để giải thích sự tất yếu của việc bây giờ La Ái Diệu ngủ nhiều. Những việc quan trọng ngày xưa, hiện tại hắn đều không làm nữa, đâu cần thức làm gì. Nghĩ thông suốt xong, khi chỉ có pháp thân hiện thế La Ái Diệu còn offline “nghỉ ngơi”, đi ngủ đủ giấc luôn, huống chi bây giờ hắn đang dùng nhục thân.
Nói nhiều như vậy, chẳng qua là để bản thân yên tâm thoải mái hơn trong lúc ch*ch Thi Sương Cảnh mà thôi. Khởi tâm thì sẽ động niệm, tâm là ngọn nguồn của pháp. Chữ “Tâm” được đúc thành kim thân ấy nóng rực nung chảy lớp vỏ ngoài, rồi lại trở về làm một trái tim duy vật nhất, một trái tim bơm máu.
Lúc La Ái Diệu hoàn hồn thì Thi Sương Cảnh đã giãy dụa hồi lâu. Tay hắn đang v**t v* đùi cậu qua lớp quần ngủ, thực hiện hành vi d* x*m. Cổ Thi Sương Cảnh bị hắn giữ chặt, đè lên trên giường, bàn tay kia mặc sức sờ mó. Chẳng mấy chốc đầu ngón tay đã cảm thấy ẩm ướt, mặt Thi Sương Cảnh đỏ bừng bừng, không biết do bóp chặt quá hay do được sờ sướng quá.
“Tôi đến như cậu ước nguyện, thế mà cậu càng muốn nghe theo lời hứa suông của kẻ khác à?” La Ái Diệu chất vấn, “Không muốn thi đại học nữa sao? Không muốn mèo nữa sao? Không muốn tiền nữa sao?”
Thi Sương Cảnh sắp ngạt thở đến nơi, đôi chân dài đạp loạn trên giường, cậu muốn gỡ ngón tay La Ái Diệu ra nhưng đây là điều hoàn toàn bất khả thi.
“A ặc…… Tôi…… xin, xin……”
Giọng nói thiếu điều bị bóp nghẹt, “Tôi”, “Xin”, xem ra chữ cuối cùng là “Lỗi”, bấy giờ La Ái Diệu mới buông tay. Thi Sương Cảnh hít sâu một hơi, lật người vỗ vào lồng ngực mình, thở gấp đến mức muốn nôn mửa. Thiếu oxi quá lâu rồi lại hít thở quá mạnh khiến cậu cảm tưởng có một luồng hơi tắc nghẽn trong ngực. Trong một khoảnh khắc cậu ngỡ mình sẽ không thở nữa, cũng chẳng ai dạy cậu hít thở như thế nào, hoàn toàn bất lực hệt như sinh vật đột nhiên bị vớt lên từ dưới biển sâu, sự bất lực ấy xấu xí một cách nực cười. Thi Sương Cảnh thực sự đã suýt nôn ra giường.
La Ái Diệu hờ hững đứng bên cạnh giường, hai cánh tay buông thõng một cách tự nhiên. Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng hô hấp lại bình thường, cậu leo xuống từ bên kia giường thì thấy Bắp đang lén lút muốn vào phòng, bèn quát lên doạ nó chạy mất. Căn phòng chìm trong im lặng suốt 10 phút, cậu hồi tưởng lại trải nghiệm cận kề cái chết, tới giờ cậu mới nhận ra mình không thể mặc định rằng Phật Tử an toàn. Từ trước tới nay Phật Tử đều không hề an toàn, chính hắn cũng từng nhắc nhở rồi, song cậu cứ như một kẻ ngốc, cho rằng thể nào Phật Tử cũng sẽ chữa trị cho cậu, chữa khỏi xong thì vẫn là người tốt.
Câu hỏi vừa rồi của Phật Tử tức là sao? Tiền và đại học đều là chuyện sau này, nhưng mạng cũng muốn lấy luôn ư? Tế phẩm, tế phẩm, ngay từ đầu hắn đã muốn mạng của cậu rồi. Nhưng vì sao Thi Sương Cảnh luôn mặc định rằng người khác có lòng tốt chứ? Trong 10 phút đó cậu cứ trăn trở những câu hỏi không có lời giải, cũng không đến nỗi tủi thân, chỉ là có chút mơ hồ, không những không được chọn, mà đến hỏi cũng không thể. Thi Sương Cảnh đứng ở góc nhà, tuy là nam sinh cấp ba cao ráo đẹp trai song trong thâm tâm cậu đã co rúm thành một cục nhăn nhúm, đã thế còn tiếp tục thu mình lại. Không biết rõ, không an toàn, không muốn chết.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ trong phòng, La Ái Diệu nói: “Nếu tôi muối bồi dưỡng minh phi thể thì tôi chẳng cần trao đổi với cậu làm gì, cũng chẳng cần chung sống cùng cậu, chỉ cần l*m t*nh với cậu, làm xong rồi rời đi, sau đó người nào tự lo việc tu hành của người nấy. Tôi không tu song thân pháp, tôi đã bảo tôi l*m t*nh với cậu là phá giới mà. Với cả, người thực sự sở hữu minh phi thể bẩm sinh sẽ không tứ cố vô thân như cậu, tôi cần gì phải cưỡng ép bồi dưỡng?”
La Ái Diệu thử vẫy tay, bảo Thi Sương Cảnh đừng đứng lì bên tường nữa, chướng mắt. Không ngờ cậu lại ngoan ngoãn đi về phía hắn thật, hắn giơ tay chạm vào cậu thì mới nhận ra cậu chỉ giả vờ bình tĩnh thôi, chứ thực tế cơ bắp căng cứng hết cả rồi. Mà cũng chẳng còn cách nào, hôm nay nhất định phải cho Thi Sương Cảnh một bài học, để cậu từ bỏ những ý nghĩ không nên có đi.
“Lang Phóng nói cậu có tư chất làm minh phi thể, lời này cũng không sai. Song tính rất hiếm có, thứ gì càng hiếm có thì càng quý giá, cũng sẽ có tiềm lực trở thành thứ phi phàm.”
“Phật Tử, muốn làm thì làm đi, làm xong anh cứ ngủ tiếp, tôi còn muốn ăn sáng.”
Đây là kết luận mà Thi Sương Cảnh rút ra. Cậu đã từng phản kháng, hai lần đập tượng Phật trước đó có tính là phản kháng không nhỉ; cũng từng tìm lý do rồi, lý do cậu đưa ra cho Phật Tử chính là sự ngu ngốc của mình, về sau không được tái phạm nữa, nhưng lỡ phạm rồi thì cũng bó tay. Hôm nay cậu đã hoàn toàn hiểu rõ, con đường nào cũng dẫn đến lên giường thôi, vậy cứ làm đi cho rồi, không làm sẽ bị bóp cổ. La Ái Diệu vẫn muốn ch*ch cậu, vậy ngay từ đầu cứ đi đường thẳng là được, cần gì vòng vo thế.
Thi Sương Cảnh cởi áo, suy nghĩ một thoáng rồi cũng cởi cả quần luôn. La Ái Diệu thích sờ mó hạ thể của cậu chứ gì, thích v**t v* bụng cậu chứ gì, thế thì cứ để hắn sờ. Đây là lần đầu tiên cậu thoải mái chủ động c** đ* trước mặt người khác. Thực lòng cậu không cảm thấy “minh phi thể” là xấu. Cái tên ấy hay mà, nghe rất quý giá, hữu dụng, mà vừa rồi lời Phật Tử nói cũng cho thấy cậu còn chẳng xứng làm minh phi thể. Lang Phóng nói đâu có sai, cậu đúng là bạn tình của Phật Tử. So với tế phẩm thì bạn tình nghe vẫn hay hơn, ít ra cũng từ đồ vật biến thành người.
Cân nhắc xong xuôi, Thi Sương Cảnh không biểu hiện gì ra ngoài mặt nữa. Cậu đã khổ luyện chiêu này rồi, khi bị người ta sỉ nhục hay xem thường thì phải trưng ra bản mặt không để ý. Thi Sương Cảnh nằm lên giường, với tay kéo ngăn tủ đầu giường, lấy bao cao su ra. Vỏ bao đã xé rồi mà La Ái Diệu vẫn chưa theo kịp, cậu ngồi xếp bằng, vỗ vỗ giường, quơ quơ cái bao trong tay, như đang âm thầm hỏi hắn “Anh không làm à?”.
La Ái Diệu nhận ra cậu đang thầm oán giận, làm việc này khi trong lòng toàn giận hờn lại khiến La Ái Diệu chẳng có tâm trạng gì nữa, hắn nói: “Cậu mặc đồ vào đi.”
“Anh không muốn làm sao?”
“Tôi muốn, thế nhưng làm xong cậu sẽ càng bực tức hơn.” Lúc nào đôi mắt xanh của La Ái Diệu cũng trong veo, nhìn cái gì cũng rất rõ ràng thấu tỏ, “Để tôi nghĩ xem nào, do tôi bóp cổ cậu làm cậu sợ, cậu không hiểu nổi quan hệ giữa chúng ta, nhưng biết tôi thích trò này nên định dùng trò này để dỗ dành tôi, muốn kết thúc sớm rồi thả cậu đi. Tôi nói cho cậu biết kết luận của tôi nhé —— Tôi sẽ không thả cậu đi. l*m t*nh với cậu hay không chỉ là để kéo dài thời gian tôi đi tìm Lang Phóng mà thôi. Trừng phạt cậu vô ích, vậy tiễn hắn đi là xong.”
“Anh nói nhảm nhiều thật đấy.”
“Đúng là cậu chẳng buồn cầu xin tôi một câu nào nhỉ.”
La Ái Diệu vẫn quyết định ăn trước rồi tính sau. Vừa rồi bầu không khí tốt như vậy, hắn vốn định bỏ tay ra rồi tranh thủ ăn luôn Thi Sương Cảnh, song khoảnh khắc ấy cậu bỗng dưng giải phóng toàn bộ tâm lực. Một trong những lý do hắn tìm đến Thi Sương Cảnh trong dạng người chính là vì Thi Sương Cảnh khi tâm lực tan rã vẫn chưa đủ ngon lành. Hiện tại Thi Sương Cảnh vẫn còn bực bội, nhưng trong lòng cũng trào dâng một sự quyết tâm, vừa khéo La Ái Diệu có thể hưởng dụng.
Vừa rồi x** n*n chỗ đó cách lớp quần suốt hồi lâu, nhưng bỏ ra một lúc lại khô mất rồi. La Ái Diệu muốn được ăn nhanh nên định đi lấy gel bôi trơn, Thi Sương Cảnh bỗng nhiên giữ tay hắn lại, cất giọng khàn khàn: “Chẳng phải anh thích sờ lắm ư? Sao lúc làm thật lại không sờ nữa?”
Ngón tay lại trở về *m đ** của Thi Sương Cảnh, v**t v* trên dưới hoặc vờn quanh trái phải, hai ngón luồn vào, trực tiếp ấn lên điểm mẫn cảm, chính là chỗ mà lần trước làm La Ái Diệu đã tìm trúng. Đùi Thi Sương Cảnh kẹp lấy cánh tay La Ái Diệu, La Ái Diệu ngồi bên mép giường, suồng sã dùng ngón tay móc cho cậu. Chọc bằng ngón tay và chọc bằng d**ng v*t là hai cảm giác khác nhau, ngón tay mang đến cảm giác chơi đùa dâm loạn hơn, trọng điểm ở chữ “Chơi”. La Ái Diệu đùa nghịch n** t* m*t của Thi Sương Cảnh, có trời mới biết thực ra từ nhỏ hắn luôn vô cảm với việc vui đùa, ấy thế mà hắn lại thấy v**t v* Thi Sương Cảnh rất thú vị.
Làm ban ngày cũng thú vị hơn làm ban đêm. Thi Sương Cảnh đẹp trai theo kiểu rất lạnh lùng, cả gương mặt lẫn khí chất đều toát lên cảm giác xa cách, vô cùng hợp với nickname trên mạng của cậu. Khung xương to, dáng ngực đầy đặn, có sự nh*c d*c chẳng hề ăn khớp với khuôn mặt, chính là cảm giác áo trắng bọc thân, ung dung ngoảnh lại, mà khi thoát y lại thành kiếm khách đa tình. Nói chung là liên tưởng mà nickname Nhất Kiếm Sương Hàn này khơi gợi ra.
La Ái Diệu đút ngón tay vào mấy chục lần rồi rút ra kiểm tra, thấy *m đ** đã hé mở rỉ nước, hắn bèn dùng bàn tay dính đầy dịch tình ái chạm vào d**ng v*t của Thi Sương Cảnh, nhấc nó lên áp vào bụng dưới tựa như đang bảo vệ. Ý là để hắn không chăm chăm vào bụng dưới của Thi Sương Cảnh, không thể như vậy được, bên trong cần được bảo vệ, La Ái Diệu rất nguy hiểm. Hắn dùng ngón tay đẩy d**ng v*t của cậu ra, đẩy ra, bật lại, đẩy ra, rồi lại bật lại, đùa nghịch vài lần rồi cắm ngón tay vào trong *m đ** ẩm ướt. Mấy lần hắn cố tình muốn đâm ngón tay vào thật sâu, muốn xem chiều dài ngón tay mình có đủ chạm vào tận sâu trong cơ thể Thi Sương Cảnh hay không, bởi vì lúc l*m t*nh hắn cảm thấy *m đ** của cậu không được dài cho lắm, mặc dù có khả năng co dãn đấy. Nếu không có d**ng v*t kéo ra, biết đâu ngón tay vẫn chạm tới được.
Khuấy đảo bằng tay không biết bao lâu, La Ái Diệu bèn giữ lấy đùi Thi Sương Cảnh, trong những lần cuối đâm mạnh ngón tay, ngón giữa hình như chạm phải khối thịt mềm ấy. Cảm giác khác hẳn *m đ** nhăn nhúm ấm áp, nơi ấy trơn trượt tựa như một vật sống có sinh mệnh, sẽ tự né ra. Thi Sương khom lưng, cố đẩy tay hắn ra, cậu cũng cảm nhận được. Song La Ái Diệu lại mỉm cười, tâm trạng tốt lên trông thấy.
Nương theo lực của Thi Sương Cảnh, hắn rút ngón tay ra, ngón tay dính d*m th** chỉ vào vị trí t* c*ng qua phần bụng, “Minh phi thể chân chính có thể dựa vào việc g*** h*p với tăng lữ để tích tụ chuyết hỏa ở chỗ này. Cậu có muốn thử một lần không?”
(Chuyết hỏa (Kundalini) là một dạng năng lượng sống, khởi nguồn của tính lực, tích tụ ở cuối xương sống của con người.)
Thi Sương Cảnh đan chéo hai tay, chẳng thiết tha thảo luận minh phi thể gì gì đó với hắn nữa. Trong nhà lạnh quá, cậu muốn chui vào ổ chăn quá.
May mà cơ thể ấm áp đã lập tức dán sát lại. Cậu ôm lấy Phật Tử, da thịt gần kề, cảm giác an tâm kỳ dị ấy lại lần nữa trỗi dậy. Thi Sương Cảnh nghĩ, sau này cậu mà bị La Ái Diệu giết khi lên giường thì cũng chẳng lạ, là do cậu chủ động muốn ôm lấy một tên khốn, xem ra chẳng trách được ai cả.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Diệm khẩu nghi: một nghi thức thường thấy trong Mật giáo, dùng để siêu độ ngạ quỷ đạo, về sau cũng dùng để siêu độ và hồi hướng công đức cho những vong hồn nhất định.
** Đồng hành, thí kinh độ tăng: Vào giữa thời Đường, những người trẻ từ khoảng 15 tuổi trở xuống mà có ý định xuất gia thì phải được cha mẹ đồng ý mới có thể đăng ký làm đồng hành, bắt đầu học kinh pháp sơ cấp. Các đồng tử thông qua khảo nghiệm sẽ nhận được độ điệp, tức giấy chứng nhận tư cách xuất gia được cấp bởi nhà nước (thượng thư bộ Từ). Sau khi xuống tóc và nhận được độ điệp thì mới có thể vào chùa làm tăng ni. Cho nên vào thời Đường, muốn làm hòa thượng hợp pháp thực ra cũng phải thi cử vất vả.

(Độ điệp)
*** Bất Không Tam Tạng: Tổ sư Mật giáo thời Đường, một trong Khai Nguyên Tam Đại Sĩ, đã dịch rất nhiều kinh văn của Hiển giáo và Mật giáo, trong bách khoa có mô tả rất cụ thể chi tiết, nếu bạn hứng thú thì có thể tự tìm hiểu nhé.
(Thời vua Đường Huyền Tông với niên hiệu là Khai Nguyên, có ba vị tăng nhân Ấn Độ đã tới Trung Hoa truyền giáo và sáng lập ra Phật giáo Mật tông của Trung Quốc, về sau phát triển thành một trong tám tông phái lớn của Phật giáo Trung Hoa, sử sách tôn xưng ba vị này là “Khai Nguyên Tam Đại Sĩ”, bao gồm: Thiện Vô Úy, Kim Cang Trí và Bất Không.)
**** La Hầu La: con trai của Phật Thích Ca Mâu Ni. Họ của La Ái Diệu được mượn từ đây, chứng tỏ ngày xưa hắn đã được công nhận bởi các bậc đại sĩ, danh xưng Phật Tử cũng bắt đầu dùng khi La Ái Diệu vẫn được xem là “con người”.