Chương 31: Quỷ Tử Mẫu Thần • Tôi không tháo bao thì cậu lo gì chứ? (H)

Cho dù giường có đắt đến mấy, khi l*m t*nh vẫn vang tiếng rung rinh liên hồi.
Ban đầu cuộc ân ái này còn ẩn chứa một chút tức giận, d**ng v*t của La Ái Diệu c*m v** lỗ nhỏ của Thi Sương Cảnh, bỗng dưng cậu cảm thấy rất khát, bèn nhìn lướt qua bên cạnh vai La Ái Diệu, khổ nỗi trên tủ đầu giường không có nước. Không biết có phải do ban nãy bị ngón tay La Ái Diệu móc ra quá nhiều nước hay không, cổ họng cậu trở nên khô khốc, miệng nhuốm vị ngòn ngọt vì thiếu nước. Bên trên thì khát mà bên dưới lại ẩm ướt, thật quá mâu thuẫn. Đây mới là lần l*m t*nh thứ mấy chứ, cậu không còn lấn cấn vì bị đâm vào nữa, trong v*ch th*t căng c*ng tr**ng trướng, nhưng hoàn toàn không đau. Mấy cú thúc vào ban đầu còn cảm nhận được gân xanh trên d**ng v*t cọ qua rõ rệt, song chẳng mấy chốc cậu cũng quen.
La Ái Diệu chỉ có gương mặt là xinh đẹp mà thôi, nếu che khuất đầu hắn và chỉ nhìn thân hình thì hắn sở hữu vóc dáng của một người mẫu nam tiêu chuẩn. Thi Sương Cảnh cũng chẳng biết hắn tập luyện lúc nào, tập luyện như thế nào, mà đương nhiên cậu cũng chẳng tiện hỏi. Vóc dáng của cậu và La Ái Diệu là sự đối lập giữa thô ráp và xinh đẹp, nói chung dù điều kiện bẩm sinh của Thi Sương Cảnh có tốt đến đâu thì đường nét cơ bắp cũng không hoàn mỹ như được tập luyện. Dẫu đang bị ch*ch, trong đầu Thi Sương Cảnh vẫn mải đọ vóc dáng với La Ái Diệu.
Có lẽ làm theo kiểu ôm nhau mặt đối mặt quá vô vị, lần trước cũng làm như vậy rồi, d**ng v*t La Ái Diệu cắm trong lỗ của Thi Sương Cảnh, tay lại lật cậu lại, khiến cậu nằm sấp xuống. Tư thế này có thể nhìn thấy hình ảnh d**ng v*t ra vào trong khe mông, hắn bóp mạnh cánh mông cậu, lỗ sau chưa từng khai phá cũng lúc ẩn lúc hiện, làm hắn nảy sinh chút suy nghĩ. Không biết có phải do tư thế nằm sấp khiến d**ng v*t chĩa vào tuyến tiền liệt hay không, còn chưa đâm được mấy cái mà Thi Sương Cảnh đã muốn bò đi, cậu liên tục r*n r* khe khẽ, phát ra nhiều âm thanh hơn cả khi làm chính diện.
“A…… Ưm…… Chậm, chậm chút…… Muốn tiểu……” Hông Thi Sương Cảnh bị La Ái Diệu giữ chặt, bò đi không nổi mà để mặc cho hắn đâm thúc như thế cũng không được. Cậu không phân biệt được đây là kh*** c*m hay mắc tiểu, quả thực muốn điên luôn mất.
“Muốn tiểu thì tiểu đi.”
“Không được ——! Tôi…… A a…… Không thể tiểu ra giường được…… A ưm……”
La Ái Diệu vẫn ung dung thúc vào tuyến tiền liệt của Thi Sương Cảnh. Trời mới biết hai bộ phận trong cơ thể cậu được sắp xếp như thế nào, cái gì cũng có, nghiêng thì chĩa vào tuyến tiền liệt, thẳng vào sâu bên trong lại chạm tới cổ t* c*ng. Hắn nói, “Ai bảo lúc nãy thức dậy cậu không chịu đi vệ sinh mà lại đi nhặt giấy của người lạ?”
Lại nữa rồi! Lại nữa rồi! Mặc dù không phải mới lần đầu phát hiện chuyện La Ái Diệu bụng dạ hẹp hòi, nhưng hôm nay hắn lại hẹp hòi quá thể đáng. Thi Sương Cảnh ôm gối, tư thế bị đè nặng rất dễ tức ngực, dùng gối lót sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ngặt nỗi cậu bấm bụng nhẫn nhịn rồi mà vẫn không thể thay đổi đề tài về Lang Phóng, vừa r*n r*, cậu vừa oán trách: “Lần, lần trước làm xong…… Anh không thay ga giường…… Mà chờ tôi về mới thay. Có phải anh không biết dùng máy giặt không? Hức…… A a…… Đừng đâm, tôi không muốn giặt, giặt chăn ga dính nước tiểu đâu……”
Ấy thế mà La Ái Diệu không hề phản bác. Hắn đã ngầm thừa nhận.
d**ng v*t ra vào giữa cánh mông Thi Sương Cảnh, bao cao su loang loáng ánh nước. Trước đây La Ái Diệu chưa bao giờ làm việc này, cho nên cũng chẳng để ý gì cả. Hôm trước hai người làm xong, hắn thức dậy rồi cũng kệ đó, bây giờ nhớ lại thì đúng là buổi trưa Thi Sương Cảnh đã về nhà giặt ga giường và vỏ chăn, canh thời gian vừa vặn để trước khi đi học có thể phơi cả chăn ga đã giặt sạch. Tuy cậu học toán kém, nhưng về phương diện làm việc nhà thì cậu rất giỏi phân chia nhiệm vụ.
Trong lúc l*m t*nh, dường như máu sẽ dồn hết lên đầu và cổ, nửa người trên dễ dàng ửng hồng, gáy và bả vai Thi Sương Cảnh đều nhuốm sắc đỏ. Bị ch*ch mạnh bạo quá làm cậu phát run, v*ch th*t cũng co thắt theo. Cậu không nhắc lại chuyện buồn tiểu nữa, chỉ đành nín nhịn bằng sức mạnh ý chí.
La Ái Diệu đặt hai tay lên vai Thi Sương Cảnh làm cậu cảm tưởng như bị núi đè xuống giường vậy, ngay cả sức run rẩy cũng chẳng còn nữa. d**ng v*t của hắn chuyên tâm đâm thẳng vào chính giữa, cổ t* c*ng tựa như tâm sen, La Ái Diệu không định đâm vào, chỉ chạm vào phần thịt mềm ấy một chút cho đã nghiền.
Phần thịt mềm ấy nếu dùng ngón tay chạm tới thì sẽ trơn trượt tránh né, nhưng khi gặp phải d**ng v*t thì chẳng còn cách chống cự, một vòng vốn căng mềm đầy đặn bị sưng lên một cách tự nhiên. Hứng chịu sự đâm thọc đè ép của La Ái Diệu, cổ tử tung tựa như tâm sen bị ức h**p, Thi Sương Cảnh cũng đâm ra ấm ức, bủn rủn, tê ngứa, trướng đau. Cậu sực nhớ tới lời La Ái Diệu vừa nói —— “Con gái hắn là do hắn tự đẻ ra, đẻ bằng chỗ này này.”
Lang Phóng có thể sinh con, vậy phải chăng Thi Sương Cảnh cũng sinh con được? Ý nghĩ này khiến cậu càng hoảng sợ. Mặc dù La Ái Diệu đeo bao rồi, mặc dù La Ái Diệu là một gã thời Đường chết tiệt, nhưng ai mà biết t*nh tr*ng của hắn có còn hoạt động hay không, lỡ có thì sao? Đeo bao vào vẫn có khả năng dính bầu mà nhỉ? Có lẽ do ngày trước Lưu Thiến giáo dục giới tính cho Thi Sương Cảnh quá đầy đủ, thành ra cậu không thể tin tưởng 100% vào bất cứ biện pháp tránh thai nào.
d**ng v*t chĩa vào cổ t* c*ng, sau đó hơi hơi rút ra rồi lại thọc tới, có lúc nhẹ, có lúc nặng. La Ái Diệu còn vừa ch*ch vừa x** n*n bụng dưới của Thi Sương Cảnh, ép cậu nâng hông lên. Lúc này bọn họ mới quen nhau bao lâu chứ, Thi Sương Cảnh chợt nảy sinh một dự cảm đánh thẳng vào mạch sống —— Phải chăng La Ái Diệu để tâm việc cậu là người song tính? Hắn muốn dùng những bộ phận này của cậu làm gì sao?
Thi Sương Cảnh dùng cùi chỏ chống người hắn, cuống quýt hỏi: “Chúng ta không cần trao đổi thứ gì khác…… đâu nhỉ?”
La Ái Diệu đang làm sung sướng, cơn giận cũng từ từ tan biến, “Cậu đang chỉ cái gì?”
“Ờm…… Tôi, tôi không mang thai được đâu. Tôi chưa từng có kinh nguyệt.”
Ra là cậu lo lắng chuyện này. La Ái Diệu phì cười, cố ý trêu cậu: “Sẽ có thai đấy. Nhìn thịt trên mông cậu thế này, chắc là mắn đẻ lắm.”
Thi Sương Cảnh vớ lấy gối đập ra sau, cậu không ngấm nổi trò đùa kiểu này. La Ái Diệu hơi nghiêng người tránh đi, cười rộ lên, vừa làm vừa nói tiếp: “Tôi không tháo bao thì cậu lo gì chứ?”
“Lần trước anh định làm không bao!”
“Sau đó vẫn đeo vào còn gì?” Dứt lời, hắn đét một phát lên cánh mông phải của Thi Sương Cảnh, dùng sức vừa đủ để lại dấu tay mờ mờ, “Bọn họ gọi tôi là Phật Tử, vậy con của tôi phải xưng hô thế nào nhỉ? Phật Tôn à?”
“Đồ điên……”
La Ái Diệu bỗng nhiên cầm lấy d**ng v*t của Thi Sương Cảnh, thúc giục cậu tiểu ra, làm cậu càng khó chịu hơn. Một tay La Ái Diệu đỡ hông cậu, đẩy cậu quay 90° rồi còn ủn cậu về phía trước, khiến d**ng v*t hướng ra sàn gạch ngoài cửa sổ. Hắn tiếp tục lên tiếng thôi thúc, d**ng v*t liên tục huých vào, từ cổ t* c*ng chuyển hướng sang bàng quang. Nhiều bộ phận thật đấy, cái nào cũng thú vị theo kiểu riêng.
Cơ bắp toàn thân Thi Sương Cảnh từ từ căng cứng, cậu gắng sức chống cự nhưng rồi cũng dần tới giới hạn. Hắn thúc vào hơn trăm cú nữa, trong phòng rốt cuộc vang lên tiếng nước tí tách. La Ái Diệu như đang xi tè cho con nít, tay hắn cầm d**ng v*t của Thi Sương Cảnh, dòng nước tiểu tạo thành một đường cung. Thi Sương Cảnh xua Bắp đi là đúng mà, đối mặt với tình cảnh này làm cậu chỉ muốn chết quách cho rồi.
Tiểu xong, d**ng v*t của Thi Sương Cảnh vẫn còn cương, sau đó lại bị La Ái Diệu đâm đến mức rỉ ra chút t*nh d*ch, vài giọt trăng trắng nhiễu trên lỗ tiểu. Mép môi dưới của cậu bị La Ái Diệu dùng hai tay vạch ra, ép vào hai bên, v*ch th*t hồng hào lộ ra khe hở ẩm ướt. Cái đó của La Ái Diệu vốn đã rất to rồi, mà hắn còn định đút thêm ngón tay vào. Thi Sương Cảnh bị ch*ch đến mức hết nhịn nổi, tiếng r*n r* trở nên rấm rứt. La Ái Diệu lập tức ý thức được, bèn giơ hai tay nhào nặn đầu vú không chịu hé ra của cậu.
Thi Sương Cảnh chỉ muốn ngửa đầu chửi thề, La Ái Diệu làm chẳng ra gì cả, sướng thì sướng đấy, nhưng sao hành động nào cũng đáng ghét như thế chứ? Hắn quả nhiên thực hành hai chữ “trêu cậu” đến cùng, không cho cậu được yên ổn một giây phút sau.
Càng về sau cậu thậm chí thấy cổ t* c*ng nhoi nhói, cảm giác lạ thường ở bụng dưới trở nên hết sức rõ ràng. Cậu cảm nhận được La Ái Diệu nhẹ nhàng đâm vào một chút, song hắn cứ tiếp tục đâm thọc, tiếp tục chà sát như thế, chỉ vượt qua ranh giới một xíu xiu thôi, tựa như đang rèn đúc cơ bắp trong thân thể cậu.
Cuộc ân ái sáng sớm kéo dài hơn một tiếng, dùng hết hai cái bao. Thi Sương Cảnh rúc vào trong chăn, Bắp đang cào cửa, La Ái Diệu thì luồn một tay vào chăn v**t v* ngực cậu, tay còn lại bấm điện thoại. Mấy giây sau, hắn bắt đầu gọi điện.
“Liễu Văn Bân, hôm nay bao giờ ngươi tới khu Lệ Quang thì tiện thể mang mấy hộp thuốc tránh thai tới nhé.”
Thi Sương Cảnh nghe bên kia hỏi La Ái Diệu muốn loại hiệu quả dài hay hiệu quả ngắn…… Ôi nhục quá, biết thế không nhắc tới làm gì, chẳng thà cậu lén đi mua còn hơn. Mà cậu cũng không nhớ rõ tác dụng phụ của thuốc tránh thai lắm, Lưu Thiến từng nói rồi, đáng tiếc cậu não cá vàng quá. Haiz!
Cúp máy xong, La Ái Diệu tự dưng hỏi: “Nếu Lang Phóng tìm cậu, cậu phải làm sao?”
“……Không làm gì cả. Không được nói chuyện với người lạ.”
Tâm trạng La Ái Diệu tốt lên, hắn lại tiếp tục bấm điện thoại.
Đột nhiên một màn hình phát sáng được đưa vào trong chăn, Thi Sương Cảnh hé mở mắt. Là giao diện chuyển khoản của ngân hàng.
Của ai đây? Phật Tử? Thi Sương Cảnh xem số dư thì càng hoảng, đây là không giới hạn sao? Nói cách khác, có thể tùy ý sử dụng bao nhiêu tiền cũng được?
Ngoài chăn vọng tới giọng nói: “Cậu tự nhập một con số đi.”
Thi Sương Cảnh vô thức gãi lông mày, ờm…… Cái này khó nghĩ ghê, cậu ngờ ngợ nhận ra đây là hành vi của kim chủ, nhưng tự mình định giá mình quả thực rất khó. Sau nhiều lần xoắn xuýt, cậu nhập 10.000 tệ rồi nói: “Được rồi……”
Thấy con số đó, La Ái Diệu nhướn mày gõ thêm một số 0 vào rồi chuyển tiền. Cảm giác thêm vào một số 0 thì hơi quá mức, nhưng cũng không quá mức cho lắm. Cho dù Thi Sương Cảnh nhập 100.000, 1.000.000, 10.000.000, La Ái Diệu vẫn sẽ thực hiện hành động thêm số 0 vào sau này rất rất lâu. Hắn có tiền mà.
*
Thi Sương Cảnh nằm trong chăn ngủ hơn một tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy mông đã sưng cả lên. Cậu đi tới tủ đồ lấy điện thoại của mình, trông thấy thông báo tài khoản có thêm 100.000 tệ, cậu vừa cảm khái mà cũng vừa chết lặng trước số tiền này. Đều tại chuỗi số dư dài ngoằng này hại cậu.
Cậu tròng áo phông vào, không buồn mặc q**n l*t mà cứ thế đi tìm chổi lau nhà xử lý nước tiểu của mình rồi đi tắm. Tắm xong, cậu mở tủ lạnh ra, ăn thức ăn trong hộp. La Ái Diệu ở phòng khách nhìn Đông nhìn Tây, rồi có vẻ rốt cuộc cũng tìm được gì đó, hắn kết thủ ấn, lẩm nhẩm thứ ngôn ngữ nghe không hiểu, xử lý xong xuôi bèn bảo cậu rằng: “Trong nhà có một “hang gió”, có vẻ là hình thành tự nhiên. Thi thoảng cậu nhặt được đồ vật trong phòng khách mà không phải do gió thổi tới, thực chất chính là vì có hang gió này tồn tại, Lang Phóng cũng thông qua hang gió này để gửi thư.”
Hóa ra lần trước đống tiền âm phủ màu trắng đã lọt vào trong nhà bằng cách đó. Ngẫm lại mới thấy trong nhà thường hay xuất hiện một ít lá cây, hoa cả, mấy thứ đó không thể lọt qua lưới sắt được, để bảo vệ Bắp nên cậu đã dùng loại lướt sắt rất khít. Thì ra chúng đều đến từ hang gió.
*
Tài xế Liễu gặp phải chút rắc rối. Ông đang nói chuyện với cảnh sát thì nhận được điện thoại của Phật Tử, lỡ để cảnh sát nghe thấy Phật Tử hỏi mua giùm thuốc tránh thai. Thực ra tài xế Liễu đang ở trong khu Lệ Quang rồi, ông vừa mới tới đây, thuốc tránh thai phải về hiệu thuốc trong thành phố mới mua được, dù sao đồ cho Phật Tử dùng cũng phải là hàng nhập khẩu.
“Xin lỗi cảnh sát Đàm, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
Đàm Hồng Tín khoanh một vòng tròn lên dòng chữ, đáp: “Thi thể của một vài cụ già đã được hỏa táng ngay trong ngày.”
“À đúng đúng. Người nhà nói là cụ già vừa mất là lập tức báo mộng cho cả nhà, nhắn nhủ gia đình mau chóng hỏa táng thi thể. Nếu chỉ có một hai người thân nằm mơ như thế thì không nói làm gì, đằng này có trường hợp cả gia tộc đều mơ y chang. Haiz, đúng là rợn người, chúng tôi cũng hiểu, mấy bữa nay tôi chỉ quanh quẩn ở lò hỏa táng thôi đấy.”
“Những gia đình đó đều nằm mơ? Tỉnh dậy đều nhớ được giấc mơ?” Giọng điệu Đàm Hồng Tín rõ ràng không tin, “Hơn nữa còn nhanh chóng làm xong giấy chứng tử? Hầu hết các cụ già này đều mất tại nhà, trước hết phải được bệnh viện cấp giấy chứng tử y tế, nhưng đây lại là trường hợp tử vong không tự nhiên……”
Tài xế Liễu ngắt lời Đàm Hồng Tín: “Mấy cụ này đều qua đời trước, lúc người nhà đưa đến bệnh viện thì vẫn chưa biết những gia đình khác cũng xảy ra chuyện tương tự. Bác sĩ cũng đã kiểm tra và loại trừ nguyên nhân tử vong không tự nhiên rồi, phần lớn đều là ngừng tim đột ngột hoặc phát bệnh cấp tính khác, qua đời ngay lập tức.”
Đàm Hồng Tín đã gặp nhiều trường hợp xử lý không đúng quy trình như thế này, hiện chỉ có mình anh ta điều tra nên chỉ ghi lại thông tin mấu chốt trước, lấy được tin tức mới là điều quan trọng nhất. Thế là Đàm Hồng Tín thay đổi giọng điệu, hỏi: “Thành phố D có nhiều công ty tang lễ mà sao ông có thể nhận liền mấy đơn cùng lúc vậy? Làm xuể không đó?”