Chương 32: Quỷ Tử Mẫu Thần thiên • Bộ đôi cảnh sát

Chén thủy tinh trong tay tài xế Liễu ủ trà Phổ Nhĩ chín, ông vừa mới xin chủ quán một ít nước nóng. Đàm Hồng Tín hẹn tài xế Liễu tới quán cơm quê trong khu công nghiệp để nói chuyện, cũng chẳng còn cách nào vì thường khu dân cư cũ thế này không có khu vực công cộng nào tiện bàn công chuyện, mà mời tài xế Liễu tới sở cảnh sát thì lại lố quá. Giữa buổi chiều, bà chủ quán cơm quê chống cằm lướt Douyin ở một góc. Trước mặt Đàm Hồng Tín và tài xế Liễu bày mấy đĩa thức ăn đã gần hết, không gọi người dọn đi mà cũng chẳng thể ăn tiếp. Dầu mỡ nguội lạnh tỏa ra mùi tanh ngấy, song Đàm Hồng Tín và xế đều chẳng bận tâm.
Tài xế Liễu điềm nhiên nói: “Cậu trai à, tầm này có công việc thì ai lại không làm chứ? Trước đây tôi từng phục vụ trong khu Lệ Quang rồi. Khu này đông người già, tôi lại quảng cáo hợp lý, cậu tưởng nhà rạp, vòng hoa, tiền giấy, bàn ghế di động đều không cần tìm loại chất lượng hả? Việc làm đám cỗ và hướng dẫn nghi lễ an táng cho gia quyến đều do chúng tôi chuẩn bị! Mấy ông bà cụ này…… Tại bây giờ không còn thịnh hành thổ táng thôi, chứ không thì đơn đặt hàng quan tài cũng xếp kín rồi cũng nên. Người già thực ra không kiêng kỵ mấy chuyện này như cậu tưởng. Hàng hóa nhà tôi vừa chất lượng, giá cả lại phải chăng, làm dịch vụ này đến đời tôi đã là đời thứ ba. Công ty gia đình nhỏ, chăm chỉ làm việc cũng chỉ để đóng thêm mấy đồng thuế thôi mà.”
Tài xế xe tang này nói liếng thoắng không ngừng, đáng tiếc chẳng cung cấp được tí tin tức then chốt nào. Đàm Hồng Tín không liệt người làm dịch vụ dựng rạp đám ma và mai táng vào diện tình nghi, dựa theo quy trình thì họ không phải đối tượng bị tình nghi đầu tiên, mà quan trọng là người nhà. Điều tra vụ án thường bắt đầu từ con đường phản trực giác nhất, vợ chết thì điều tra chồng, con chết thì điều tra cha mẹ.
“Quy trình, thủ tục có hợp lệ hay không, về sau chúng tôi sẽ điều tra. Khi gia đình người đã khuất thông báo cho bên ông về tang lễ, phản ứng của họ như thế nào?”
“Đa số họ đều hoang mang khó hiểu, có vài gia đình không ở xa, cuối tuần đều lái xe đưa con cái về đây thăm ông bà. Các ông bà cứ thế qua đời, chắc chắn bọn họ đều không chịu nổi. Mấy gia đình tìm tôi đều được báo mộng, cơ mà nhà phản ứng dữ dội nhất vẫn là…… Ờm, có một nhà vẫn sống chung với cụ già, chính là nhà họ Vương đó. Con trai ông cụ làm thợ gia công kim loại cao cấp trong khu công nghiệp, vợ con cũng ở trong khu công nghiệp cả. Thế mà ông cụ vẫn qua đời trong nhà, gia đình họ phản ứng dữ dội nhất.”
Trong đầu Đàm Hồng Tín chứa thông tin về gần bốn mươi hộ gia đình, không thể lập tức nhớ ra thông tin về gia đình này được mà chỉ có ấn tượng mơ hồ, anh ta bèn đánh dấu bằng cái tên “Vương A”.
“Nhà họ phản ứng thế nào? Phản ứng dữ dội đến mức nào?” Đàm Hồng Tín hỏi.
Lá trà ủ trong chén thủy tinh đã được một lúc, tài xế Liễu mở nắp ra, nhấp một hớp trà nóng. Ông được Phật Tử che chở, dù Phật Tử có biết hay không, có hưởng thụ hay không, tài xế Liễu vẫn phải làm vài hành vi xấu xa, bắt đầu kéo người khác vào cuộc: “Cậu cảnh sát, bất kể các cậu có tin hay không, chứ tôi làm cái nghề này, có một số chuyện tôi không muốn tin cũng phải tin. Gia đình khách thuê này đều bảo một đêm trước khi ông cụ qua đời, cả nhà họ đều nhìn thấy thứ dơ bẩn, hôm sau mọi người đi làm đi học cũng đều bàn tán về chuyện này, không chỉ mỗi nhà họ nhìn thấy. Ông cụ vừa mất là lập tức báo mộng, dọa chủ nhà khiếp hồn khiếp vía, phải trả tiền cho tôi để hỏa táng ông cụ trước tiên. Chưa hết, nghe nói nhà họ còn mời người tới xử lý, đó là một người đàn ông trưởng thành, dắt theo một bé gái.”
Tài xế Liễu giơ tay làm động tác bấm thủ quyết như đạo sĩ bắt yêu trong phim Hongkong xưa, ý là mời “dân chuyên” về mảng này.
Lại xuất hiện thông tin mới. Thứ dơ bẩn? Thứ dơ bẩn gì? Đàm Hồng Tín điều tra, xét hỏi người trong khu công nghiệp còn chưa đủ hay sao? Tại sao chẳng ai đề cập đến?
Đàm Hồng Tín lại gặng hỏi nhưng tài xế Liễu không giải thích được, ông không sống ở khu này, chỉ nghe loáng thoáng là có người như thế thôi. Sau cùng, tài xế Liễu còn nói: “Đồng chí cảnh sát, giờ còn phải để ý bài trừ mê tín dị đoan nữa đấy, chẳng may có kẻ đến khu công nghiệp lừa tiền thì cậu phải chú ý, bảo vệ tài sản của nhân dân an toàn!”
Đàm Hồng Tín đen mặt, tài xế Liễu bắt chéo hai chân, khác hẳn phong cách điềm tĩnh đáng tin cậy khi ông đón Thi Sương Cảnh đi khách sạn. Ông là người làm ăn, mặt không dày thì không thể nào kinh doanh buôn bán được.
Sương mỏng giăng trên con đường trong khu công nghiệp, chiếc xe tang dài màu đen đỗ ở ven đường. Tài xế Liễu còn phải đi mua thuốc tránh thai, lái xe tang đi đưa ma cho đứa con tương lai của Phật Tử không biết từ đâu chui ra —— Đùa kiểu này vừa nhạt vừa bất kính, cơ mà tài xế Liễu đã trui rèn rồi nên vẻ mặt vẫn bất động như núi.
*
“Lại ăn cơm đi này, tôi có mang cơm rang về cho mọi người đấy.”
Đàm Hồng Tín gọi điện cho Lâm Minh, rồi chờ Lâm Minh ở khoa khám bệnh đã đóng cửa của bệnh viện Lệ Quang.
Hôm qua họ đến khu công nghiệp Lệ Quang, Lâm Minh tới nhà xác bệnh viện trước tiên, anh ta không dẫn theo trợ thủ nên sở cảnh sát Lệ Quang đã cử một viên cảnh sát phụ trợ trẻ tuổi tới giúp chụp ảnh lưu bằng chứng trong quá trình khám nghiệm. Quá trình chọn cảnh sát phụ trợ rất rắc rối, vì tính chất khép kín của khu Lệ Quang nên nhiều nhân viên cả trong lẫn ngoài biên chế của sở cảnh sát đều là con em trong khu công nghiệp. Lâm Minh đã xin một cảnh sát phụ trợ từ vùng khác để tránh cho họ bị dao động cảm xúc khi thấy người quen bị giải phẫu. (Cảnh sát phụ trợ là cảnh sát hỗ trợ cảnh sát chính quy, cung cấp nhân lực ngoại ngạch lực lượng cảnh sát.)
Cảnh sát phụ trợ mới tiếp xúc với hoàn cảnh này lần đầu tiên, người nọ kiên trì làm xong một buổi chiều, đến tối thì nhất quyết không đi nữa dù có thuyết phục cỡ nào. Lâm Minh hết cách, đành đi nhờ vả học sinh của mình suốt cả đêm, rốt cuộc sáng nay đại đồ đệ Vu Tinh của Lâm Tinh đã tới. Hai người phối hợp ăn ý, làm việc hết sức chuyên tâm, đến tận giờ này buổi chiều mới ăn cơm trưa.
Lâm Minh và Vu Tinh lần lượt đi ra từ đầu cầu thang, Vu Tinh vung vẩy cánh tay, cô đã phải giơ máy chụp ảnh suốt mấy tiếng liền rồi. Lâm Minh lấy hộp cơm, đưa cho Vu Tinh trước rồi mới mở phần của mình. Hai người ngồi ngay hàng ghế nhựa trong khoa khám bệnh, cúi đầu ăn ngấu nghiến, chẳng buồn nói năng gì. Khoa khám bệnh vắng vẻ tiêu điều, tiếng nói chuyện sẽ bị vang vọng phóng đại. Ban đầu Đàm Hồng Tín định tranh thủ chia sẻ thông tin, khổ nỗi nói xong cứ cảm giác trong phòng có thứ gì đó đang nhại giọng mình, rất quái lạ, thế là anh ta đành yên lặng chờ bọn họ ăn xong.
Cô nàng Vu Tinh ăn rất mau lẹ, Lâm Minh mới ăn được một nửa mà cô đã bưng hộp lên dốc nốt mấy hạt cơm cuối cùng vào dạ dày, đánh chén xong còn nói: “Do lỡ giờ cơm nên mới thấy đói quá ư? Sao em cảm giác bụng vẫn trống trơn vậy nhỉ?”
“Hai người còn bao nhiêu?” Đàm Hồng Tín hỏi.
Vu Tinh giơ một ngón tay. Có tổng cộng bốn cụ già, hôm qua đã khám nghiệm hai thi thể, sáng nay một thi thể, vẫn còn một thi thể cuối cùng.
“Tuy chưa có kết quả kiểm tra vi sinh vật nhưng chắc cũng loại trừ khả năng mắc bệnh truyền nhiễm rồi.” Lâm Minh lên tiếng, “Có hai người bị nhồi máu cơ tim cấp tính, một người bị đột quỵ do thiếu máu não. Mặc dù thời gian tử vong đều vào thứ năm nhưng thời điểm cụ thể của mỗi người mỗi khác. Cuộc khám nghiệm hôm qua khá bình thường, tôi không có cảm giác gì đặc biệt, tuy nhiên lúc khám nghiệm thi thể ban nãy, tôi bỗng nhiên phát hiện một việc.”
“Sau đó bọn em đã kiểm tra lại.” Vu Tinh bổ sung.
Lâm Minh gật đầu, dùng đũa gạt mấy miếng cơm rang vào miệng. Đàm Hồng Tín sốt hết cả ruột mà Lâm Minh vẫn ăn thêm mấy miếng, không đáp lời. Thấy Đàm Hồng Tín định thúc giục, Lâm Minh mới nói tiếp: “Nguyên nhân tử vong của ba người này đều do tắc nghẽn động mạch, chẳng qua có người bị ở tim, có người bị ở não mà thôi. Hôm qua trong lúc khám nghiệm, tôi không để ý kỹ hình dạng của cục máu đông, đến hôm nay mới nhận ra hình dạng các cục máu đông này hơi kỳ lạ. Khi khám nghiệm, bọn tôi thường chỉ lưu mẫu mô bệnh lý cụ thể, còn cục máu đông chỉ là một bằng chứng xác nhận nguyên nhân tử vong. Việc kiểm tra lại có thể không đạt hiệu quả cao, nhưng tôi sẽ cố xem sao. Tuy nhiên, trong thi thể được khám nghiệm hôm nay, tôi có lấy được một cục máu đông với hình dạng khá nguyên vẹn. Lát nữa anh lên lầu thì bảo Vu Tinh cho xem ảnh chụp hiển vi nhé.”
“Trời ơi, anh không biết phòng thí nghiệm bệnh lý của họ đã bao lâu chưa mở cửa đâu. Khó khăn lắm em mới tìm ra một cái kính hiển vi dùng được đấy!” Vu Tinh đẩy kính mắt, “Hẳn đêm nay chúng ta có thể kết thúc công việc1 rồi, cảnh sát Đàm mời bọn em ăn gì đây? Khu Lệ Quang có món gì ngon không?”
“Có, mấy giờ mọi người xong việc?”
“Khoảng 10 giờ tối.” Lâm Minh đáp.
“Hơi muộn đấy, trong khu công nghiệp có quán ăn tư nhân, có thể gọi điện đặt trước, nhưng tôi không chắc giờ đó họ còn bán.” Đàm Hồng Tín bảo.
“Không sao, về nhà khách ăn mì cũng được.”
Lâm Minh và Đàm Hồng Tín đều được bố trí nghỉ trong nhà khách Lệ Quang. Khu Lệ Quang là khu công nghiệp hàng không vũ trụ của nhà trước, song cuối thế kỷ trước vào thời công xưởng cải cách cơ chế, các khu công nghiệp nhà nước đều phải tìm cách tự nuôi sống mình, và khu công nghiệp hàng không vũ trụ cũng không ngoại lệ, buộc phải tìm kiếm đơn hàng từ bên ngoài. Khách hàng đến khu Lệ Quang không thể đến rồi rời đi luôn trong ngày, như vậy khó mà có được các mối làm ăn lớn, cho nên khu công nghiệp đã xây dựng một nhà khách khá cao cấp.
Ăn cơm xong, ba người lên lầu. Vu Tinh dẫn họ vào phòng thí nghiệm bệnh lý để quan sát mẫu vật. Vừa nhìn thấy mẫu vật, Đàm Hồng Tín lập tức nổi da gà.
“Sao cục máu đông này lạ quá vậy? Trông như dấu gạch chéo……” Đàm Hồng Tín hỏi.
Lâm Minh nói: “Hình dạng anh nhìn thấy chủ yếu được cấu thành từ các bó sợi. Muốn xem chi tiết thì phải nhuộm màu, phòng thí nghiệm bệnh lý ở đây hiện không đủ điều kiện, chúng ta phải mang về cục cảnh sát thành phố mới xem được.”
Bấy giờ Vu Tinh bỗng nhiên nói: “Giống dấu gạch chéo á…… ? Anh không thấy đoạn cuối hơi cong gập vào sao?”
Ba người trong phòng thí nghiệm bệnh lý đều lặng thinh. Đàm Hồng Tín chầm chậm lấy laptop của mình ra, vừa rồi anh ta không cố ý hướng đề tài sang phương diện này, bởi vì điều tra cần đầu mối thông tin độc lập. Song lời Vu Tinh nói đã khiến anh ta phải chia sẻ kết quả điều tra người thợ họ Vương kia.
*
“Tôi không biết làm.”
Thi Sương Cảnh trải bài thi ra, tuyên bố bỏ cuộc với Phật Tử. Môn nào cũng có bài thi, Thi Sương Cảnh là học sinh khối tự nhiên, nói cách khác cuối tuần cậu có sáu bài phải làm, bao gồm văn, toán, Anh, lý, hóa, sinh. Cậu chậm chạp viết xong bài thi ngữ văn, tiếng Anh thì làm bừa, sinh học có thể cố viết được mấy dòng, các môn toán lý hóa thì toàn khoanh đại phần trắc nghiệm, bỏ trống phần tự luận, ba môn bết bát đều như nhau.
Thực lòng cậu hoàn toàn không tin Phật Tử có thể giúp mình vào đại học. Đầu tiên phải loại trừ khả năng IQ của cậu tăng đột biến, mà kể cả cậu có khai trí được thì việc gì cũng có cái giá của nó, lỡ cậu khai trí nửa năm và đậu được đại học, nhưng mới nhâp học tháng đầu tiên lại phát hiện ung thư não thì sao? Thứ hai, cậu đã bỏ qua đợt ôn tập đầu tiên rồi, cậu hoảng hốt nhận ra, những kiến thức mà một hai năm trước nghe không hiểu thì lên lớp 12 vẫn nghe không hiểu. Nhiều bạn học của cậu biết tận dụng đợt ôn tập trong năm lớp 12 để học lại từ đầu, có người tự dưng thông suốt, nhưng cậu thì vẫn mãi không thông. Cậu thực sự có thể theo kịp sao? Não cậu cứ như bị hồ dán bịt kín vậy, cứ thấy đề cương là choáng váng.
Thi Sương Cảnh trải qua cuối tuần này một cách thảnh thơi đến lạ, không cần làm thêm mà có thời gian làm bài tập. Ngặt nỗi khi ngồi vào bàn, cậu lại cảm thấy tuyệt vọng với sự kiên nhẫn của mình. Đôi khi cậu còn chẳng có kiên nhẫn đọc hết đề bài, cũng chẳng hiểu vì sao phải thi mấy thứ này.
Phật Tử lật xem từng bài thi, lựa ra ba môn toán lý hóa kém đều, “Cậu cần bổ sung kiến thức các môn này lại từ đầu, kiến thức sẽ không trực tiếp hiện ra trong sách mà phải biết phân tách và sắp xếp lại. Cậu phải hiểu được quá trình này thì mới có thể phân biệt được kiến thức nào cần dùng để làm bài.”
Tiếp đó, hắn lấy bài tiếng Anh ra, “Cậu mù tịt về ngôn ngữ này, hồi thi lên cấp ba cậu được bao nhiêu điểm tiếng Anh?”
“Ờm, được hơn 60 điểm. Điểm tối đa là 120.”
“Nhưng bài làm của cậu không thể hiện ra tư chất như vậy.”
Thi Sương Cảnh không dám chống chế gì nữa.
La Ái Diệu cầm bài ngữ văn lên, cũng đặt sang bên kia: “Đây xem như môn mà cậu tự tin, để sau hẵng bàn tới.”
Môn sau cuối là sinh học, La Ái Diệu vỗ vỗ bàn, “Lấy sách sinh học của cậu ra.”
Thi Sương Cảnh lấy quyển tài liệu sinh học ra, thực ra La Ái Diệu cũng có một bộ sách mới tinh, trước đó hắn đã xem qua một lượt, giờ lại giở sách sinh học của Thi Sương Cảnh, thấy sách đầy những ghi chép. Tạm không bàn tới đúng sai, La Ái Diệu nói: “Học thuộc đi. Đáp án cho đề bài đều có thể tìm được trong sách, trực tiếp lắm rồi đấy. Cậu học thuộc sách sinh như sách văn ấy, 10 giờ tối mỗi ngày tôi sẽ kiểm tra tình hình học thuộc sinh học, ngữ văn và tiếng Anh của cậu.”
“Ba môn này cậu hoàn toàn không biết làm, tôi sẽ cùng cậu học lại từ đầu. Tiến độ của tôi sẽ nhanh hơn cậu, nhưng cậu không cần sốt ruột. Tôi sẽ học hết một lượt, bảo đảm tất cả những gì cậu muốn hỏi, tôi đều đã đọc qua.” La Ái Diệu rất khoan dung với ba bài thi toán lý hóa gần như trống trơn, hắn nói năng cũng khoan dung hết mực, khiến Thi Sương Cảnh bối rối chẳng biết làm sao cho phải.
“Không được đi làm thêm nữa, cậu phải học cách tiêu tiền người khác cho. Cậu lên giường với tôi, đây là thứ cậu xứng đáng được nhận.”
Lý do thẳng thừng ghê. Xưa nay Thi Sương Cảnh chưa thấy ai vừa làm kim chủ vừa làm gia sư bao giờ. Đúng là không thể yêu cầu hắn chia sẻ việc nhà được, làm gì có kim chủ nào đi làm việc nhà chứ? Cậu chợt cảm thấy vô cùng hối hận về những lời oán trách trên giường của mình.
“Nếu cậu đã biết rồi thì đi nấu cơm đi. Tối nay tôi không ăn mì nữa đâu, nấu mấy món đàng hoàng ấy.” Phật Tử sắp xếp xấp đề thi trên bàn xong rồi đẩy sang một bên, đặt máy tính lên bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thi Sương Cảnh như lẽ đương nhiên, song ánh mắt vẫn rất thành khẩn.