Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 33: Quỷ Tử Mẫu Thần • Về sau chúng ta chỉ có thể lên giường vào thứ bảy

Đêm đó.

Lâm Minh và Vu Tinh xong việc muộn hơn dự tính, gần 11 giờ họ mới rời khỏi bệnh viện Lệ Quang. Những ngày sương mù kéo dài vào mùa đông như thế này rất hiếm gặp, khu Lệ Quang nằm ở vùng nhiều đồi núi nên có lẽ đã hình thành sương mù thung lũng. Trong thời tiết này, đi bộ tiện hơn lái xe. Quãng đường từ bệnh viện tới nhà khách là khoảng 900 mét, khoảng cách không ngắn. Trong màn sương, dường như bốn phương tám hướng quanh khu công nghiệp đều vọng đến những âm thanh nhỏ bé, vừa giống tiếng người vừa giống tiếng gió thổi. May mà có Đàm Hồng Tín đi cùng, hai viên cảnh sát biên chế tràn trề dương khí dẫn theo một nữ pháp y dự bị với bát tự cũng nặng dương khí, không còn gì là đáng sợ nữa.

“Sáng mai Vu Tinh mang mẫu máu đông về cục cảnh sát để xét nghiệm, có kết quả thì gửi anh ngay nhé.” Lâm Minh dặn.

“Thầy Lâm không về cục cảnh sát thành phố ạ?” Vu Tinh hỏi.

“Anh định ở lại thêm một ngày, tiếp tục điều tra bệnh sử của những người đã khuất. Chắc vì thời gian gấp gáp nên sở cảnh sát Lệ Quang viết báo cáo điều tra sơ sài quá, anh cũng đã xem kết quả kiểm tra của bệnh viện rồi, nhưng đây coi như là anh tự lấy mẫu vật, tự thực hiện phép đo tam giác để đưa ra kết quả điều tra.”

Vu Tinh giơ ngón cái. Quả đúng là trình độ nghiệp vụ của Lâm Minh, cái khác không nói chứ xét về độ cẩn thận thì thầy của cô luôn là hạng nhất. Đáng tiếc Lâm Minh không được trọng dụng tại cục cảnh sát thành phố, người nào cứng quá thì dễ gãy, nếu không đã chẳng bị đẩy ra ngoài làm mấy vụ vừa vất vả vừa chẳng được lợi lộc gì.

Ba người tán gẫu câu được câu không, tất cả đều cố ý không nhắc đến câu chuyện mà Đàm Hồng Tín kể hồi chiều. Gọi là câu chuyện vì mọi người cũng không muốn tin nơi này đã thực sự xảy ra chuyện như thế. Chuyện đó quá điên rồ, ai mà tin thì vụ án này sẽ chẳng thể điều tra được nữa.

“Tôi sẽ thuật lại nội dung điều tra hôm nay, mọi người cứ nghe cho biết, xem như thả lỏng trước khi vào việc, tôi tranh thủ nói nhanh thôi. Sáng thứ tư tuần này, khu Lệ Quang có mưa dông, sấm sét rất dữ dội khiến một số cư dân tỉnh giấc giữa đêm, ngay sau đó, vài người trong số họ đã nhìn thấy điều kỳ quái. Trong lúc điều tra, tôi đã phác họa lại theo lời kể của họ và cũng xác nhận với cư dân rằng hình dạng này là đúng. Quả thực là hình dấu gạch chéo với phần đuôi cong gập vào như Vu Tinh nói, tuy nhiên đây không phải cục máu đông mà là vật sống sờ sờ, bám lên cửa sổ. Hình thể của chúng không hề nhỏ, tôi ước tính phải bằng một người trưởng thành cao 1m6 tới 1m7.”

Vu Tinh kinh ngạc ngắt lời: “To thế cơ á? Thế này không dọa người ta phát điên à? Nó còn to hơn cả cửa sổ đơn đấy? Bám vào đâu? Cửa sổ ấy hả? Hay khung sắt chống trộm? Vãi thật……”

“Ừm, bất kể bám lên cửa sổ hay khung sắt, tóm lại là chỗ mà nằm trên giường mở mắt ra là thấy. Một số cư dân làm như không thấy hoặc tưởng rằng mình gặp ác mộng, cho nên đêm đó không có phản ứng gì. Song có vài cư dân…… Đêm hôm hơi hoảng hồn nên đã bật đèn nhìn ra phía cửa sổ, đám người chéo đó…… Ờm, chúng ta tạm gọi chúng là người chéo nhé, đám người chéo này chẳng hề sợ cư dân tới gần, bật đèn lên lại càng thấy rõ hơn, nhưng chẳng mấy ai dám mở cửa sổ. Không phải người cùng một nhà đều nhìn thấy chúng, dù sao một căn nhà cũng có hai ba phòng ngủ, hướng nằm của mỗi người mỗi khác. Sáng hôm sau thức dậy, các cư dân đó kể với gia đình, nhưng người thân đều nghĩ họ gặp ác mộng hoặc bị điên. Mãi đến khi họ đi làm đi học, nghe người khác bàn tán rồi mới xác nhận cảnh tượng hôm trước không phải là ảo giác.”

“Chỉ trong vòng một ngày, chuyện này trở nên rầm rộ khắp cả khu công nghiệp, về sau cũng chẳng biết ai thực sự đã thấy người chéo, ai chỉ nghe nghe người khác kể rồi giả vờ mình cũng thấy. Được rồi, giờ tôi thu nhỏ phạm vi tường thuật, nói về những người chết nhé. Tôi xin nhấn mạnh rằng tất cả họ đều tử vong sau ngày thứ tư, người chết sớm nhất là vào sáng sớm thứ năm. Nói cách khác, mặc dù toàn bộ khu công nghiệp đã trông thấy thứ kỳ quái ấy vào sáng thứ tư, nhưng cả ngày thứ tư vẫn bình an vô sự. Manh mối của chúng ta quá rời rạc, hai người là pháp y, trên mấy thi thể đó còn có manh mối, chứ tôi thì phải đi điều tra gia quyến của họ, mấy người đó thậm chí chẳng cho chúng ta chút manh mối nào.”

“Tôi tra đến một gia đình họ Vương làm thợ gia công kim loại, tôi gọi ngắn gọn là Lão Vương nhé. Lão Vương kể sáng thứ tư bố anh ta có nhìn thấy người chéo bám lên cửa sổ, ông cụ sợ hãi gây náo loạn giữa đêm, đánh thức cả nhà dậy. Cả nhà chạy vào phòng ông cụ xem có chuyện gì thì thấy người chéo bám trên cửa sổ. Nhà họ có khung sắt chống trộm, cảnh tượng người chéo bám lên khung sắt cực kỳ kinh dị. Vợ con Lão Vương lẫn ông cụ đều sợ hãi tột độ, Lão Vương là đàn ông trai tráng trong nhà, anh ta nghĩ thứ này không thể nào là vật sống, bèn mở cửa sổ ra, dùng sào phơi đồ đâm vào người chéo. Đầu của người chéo cách rất gần, tư thế hơi giống khi chúng ta rướn cổ về phía trước nên có thể thấy rõ ngũ quan của nó. Trong lúc Lão Vương dùng sào phơi đâm người chéo, cố đuổi nó đi, ông cụ bỗng dưng la lên rồi lao tới giành lấy sào phơi trong tay con trai. Lão Vương tưởng ông cụ không muốn anh ta đánh nhau với con quái vật này, thế nhưng ông cụ như thể phát điên, cứ dùng sào phơi đâm mạnh vào người chéo đến mức chảy cả máu…… Chỉ có một người chéo, phải, đúng như Vu Tinh nói, hình thể của nó còn lớn hơn cửa sổ, mỗi nhà chỉ có một người chéo bám trên cửa sổ. Ông cụ hung hăng thọc người chéo cơ man nhát, tiếng la hét của nó hòa lẫn trong tiếng mưa, tiếng sấm, gây ra bóng ma tâm lý khủng khiếp cho gia đình này…… Sau khi bị thương, người chéo đã bỏ đi. Ừm. Ông cụ tự đóng cửa sổ lại, sau đó về ngủ tiếp.”

Đàm Hồng Tín kể xong một tàng dài mà thấy khô cả miệng lưỡi. Anh ta đã tiêu hóa câu chuyện này rồi, song hai người kia chỉ vừa mới tiếp xúc với những thông tin này, vẻ mặt họ đều vô cùng đặc sắc, vừa đặc sắc vừa khó coi. Giữa mùa đông, phòng thí nghiệm bệnh lý không có điều hòa, thấy lạnh trong lòng quá đi.

“……Máu, cái đó, có thể mang đi xét nghiệm xem……” Lâm Minh rùng mình, tấm mặt nạ pháp y lạnh băng xuất hiện vài vết nứt, “Đây là tình tiết game kinh dị nào đó hả?”

Nhìn Lâm Minh vậy thôi chứ anh ta là mọt game chính hiệu, lớn lên cùng Diablo và game 3D Minecraft, chơi cả game bắn súng lẫn series Resident Evil thời kỳ đầu.

“Cây sào phơi kia đã bị thiêu rụi rồi.”

Lâm Minh bày ra vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa an tâm.

Đàm Hồng Tín cố nhịn cơn khát, lại kể tiếp: “Sáng thứ tư, ông cụ có vẻ vẫn không sao, vợ con Lão Vương sợ quá nên vợ anh ta đòi dẫn con gái về ngoại ở mấy ngày, nhưng Lão Vương không cho, anh ta lo lắng cho ông cụ ở nhà một mình. Vừa qua 1 giờ sáng thứ năm, ông cụ đang đi vệ sinh thì phát bệnh tim qua đời. Nhà vệ sinh đóng kín cửa, cả nhà lại đang ngủ hết, mà dù không ngủ thì trong nhà cũng chẳng có ai đi giục ông cụ, bởi vì ông hay đọc báo lúc đi vệ sinh, nếu mà giục ông, ông sẽ bảo càng giục ông càng táo bón, thành ra gia đình cũng quen với việc ông chiếm đóng nhà vệ sinh rồi. Sáng thứ tư Lão Vương bị người chéo dọa sợ, tối đó bèn ra ngoài uống chút rượu cho đỡ sợ, khoảng 1 giờ sáng anh ta mới về đến nhà. Thấy nhà vệ sinh sáng đèn, anh ta liền đi các phòng để kiểm tra và biết người trong nhà vệ sinh là bố mình. Lão Vương uống nhiều rượu nên mắc tiểu, đợi mãi chẳng thấy ông cụ đi ra, Lão Vương bèn gõ cửa hỏi xem bố mình có sao không, tuy nhiên ông cụ không trả lời. Lão Vương đâm ra bất an, liền đạp cửa xông vào, thấy ông cụ ngã ra đất, quần còn chưa kịp kéo lên. Ông ấy đã qua đời, mặt phù lên tím tái, đầu ướt đẫm mồ hôi.”

Khớp với biểu hiện khi bị nhồi máu cơ tim. Lâm Minh gật đầu.

“Lúc đó đang giữa đêm khuya, ông cụ gặp chuyện, Lão Vương lập tức gọi cho bệnh viện, cả gia đình không ngủ nổi. Bọn họ tất bật đến tận rạng sáng, Lão Vương tìm công ty tang lễ, cả nhà tranh thủ thay phiên nhau chợp mắt một lúc. Người đầu tiên được báo mộng chính là con gái Lão Vương, con bé đang ngủ gật thì mơ thấy ông nội bảo con bé và Lão Vương phải mau chóng hỏa táng thi thể, ông ấy sợ mình còn chưa xuống địa phủ thì đã “Không còn nữa”. Theo như con gái Lão Vương tả lại thì vẻ mặt ông nội lúc ấy đáng sợ đến mức nó tỉnh cả ngủ, hai mắt ông lồi ra như thể sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài. Sau đó hai vợ chồng Lão Vương cũng được báo mộng, ông cụ rất gấp gáp, nói năng cũng không rõ ràng, có vẻ ông ấy quên cả cách nói tiếng phổ thông, mà dùng tiếng địa phương từ hồi ông còn trẻ chưa đi làm trong khu công nghiệp, ngay cả Lão Vương cũng không hiểu được. Thấy bố mình vội vã báo mộng cho gia đình, Lão Vương buộc phải nghe theo, anh ta mau chóng trả tiền cho công ty dịch vụ tang lễ để họ lập tức hỏa táng bố mình. Dựa theo vị trí địa lý của khu Lệ Quang thì đưa đến lò hỏa thiêu thành phố D sẽ tiện hơn, song thành phố D chỉ có hai lò hỏa thiêu mà đang phải xử lý rất nhiều người chết ở thành phố D rồi, cho nên công ty tang lễ phải đưa Lão Vương sang lò hỏa thiêu ở thành phố bên cạnh thì mới xếp được chỗ.”

“Nếu người chết đều đưa tới hai lò hỏa thiêu của thành phố D thì bên phía lò hỏa thiêu cũng sẽ nhận thấy bất thường, có thể sẽ báo cáo lên trên lần nữa.” Lâm Minh nói.

Đàm Hồng Tín hít sâu một hơi, câu chuyện này xem như đã kết thúc, “Tình huống của những người khác…… cũng giống nhà họ. Tuy nhiên bây giờ thì không, sở cảnh sát Lệ Quang đang điều tra vụ án này, mặc dù vẫn chưa xác định là vụ án hình sự nhưng có rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên những cụ già qua đời ở khu Lệ Quang vẫn đang bị tạm giữ lại nhà tang lễ, không được phép hoả táng. Tôi đang nghĩ hay là đến nhà Lão Vương để lấy mẫu “máu” của người chéo, hai người thấy sao?”

Vu Tinh giơ tay. Tuy sợ song cô cũng rất hào hứng. Lâm Minh thì lại do dự, anh ta không cho Vu Tinh đi, cũng không cho Đàm Hồng Tín đi, hỏi anh ta lý do vì sao thì anh ta cũng không trả lời.

Ba người trở lại nhà khách, Lâm Minh và Vu Tinh pha mì ăn. Đàm Hồng Tín ăn tối rồi, song nhìn thấy mì thì ai mà chẳng muốn ăn một ly cơ chứ? Thế là ba người cùng ăn mì rồi trao đổi tin tức, sau đó rửa ráy, chuẩn bị đi ngủ. Ba người chia nhau ở ba phòng, ngặt nỗi câu chuyện Đàm Hồng Tín kể hồi chiều khiến Vu Tinh bất an ra mặt, cô bảo: “Thầy Lâm, ờm…… Em, ờm, em hơi sợ, liệu em có thể……”

“Không được.” Lâm Minh gõ chữ lạch cạch viết báo cáo.

“Giá mà có một nữ cảnh sát đi cùng chúng ta thì tốt biết mấy, hu hu.” Vu Tinh than thở.

“Không sao, em cứ ngủ đi, chúng ta ở ngay cạnh nhau, không việc gì đâu.” Đàm Hồng Tín nói, “Nếu em sợ quá thì có thể gọi điện cho ai đó trước khi ngủ, để người kia nghe, còn em thì ngủ.”

“Nếu người kia chênh lệch múi giờ với em thì càng tốt.” Lâm Minh nói bổ sung.

“……Em tìm đâu ra người để gọi điện kiểu đó!” Than vãn xong, Vu Tinh tự nhủ với lòng rằng bát tự của mình cứng lắm, sau đó đi cùng tay cùng chân về phòng mình.

Sau khi cô rời đi, Đàm Hồng Tín bắt đầu chia sẻ thông tin lần thứ hai.

“Những cư dân khác cũng có câu chuyện muốn kể cho chúng ta nghe. Xế chiều tôi có đi nghe ngóng một lượt…… Cậu có biết người già trong khu này được chia thành hai loại không?”

“Hai loại gì?” Lâm Minh hỏi. Anh ta đã mệt lắm rồi, còn chẳng nhớ nổi tin tức nữa.

“Một loại là công nhân từ tỉnh khác tới đây hỗ trợ trong thời kỳ xây dựng tuyến ba rồi định cư lại luôn, một loại là công nhân sinh ra ngay tại địa phương.” Đàm Hồng Tín dừng một thoáng rồi nói tiếp, “Tất cả cụ già qua đời đều là công nhân bản địa, quê quán của nhiều người trong số họ là địa chỉ cũ của khu Lệ Quang hoặc làng xóm xung quanh, nói chung là rất gần.”

Lâm Minh vô tình bình phẩm: “Tôi thấy bây giờ tư duy của anh đang đi chệch hướng đấy, như thể bị lú lẫn bởi câu chuyện đó rồi.”

Đàm Hồng Tín: “Cũng đến giờ này rồi, đầu óc tôi không nghiêm túc nổi đâu, cậu cứ nghe tôi nói hết đã. Tôi nghe công nhân về hưu từ nơi khác kể rằng…… Hôm thứ tư nhiều người kinh hồn táng đảm, ban ngày người già tám chuyện với nhau trong lúc đi đánh bài, tập thể thao, có cụ già bảo rằng mình nhìn thấy quỷ, mà ngay hôm sau cụ già đó đã qua đời. Những người khác không biết “Quỷ” mà cụ già đã mất đó nói là quỷ gì, nếu là người chéo thì nhiều người cũng gặp rồi mà. Ấy thế mà cụ già đó lại nói kẻ bám lên cửa sổ chính là bố mình, sau đó lại suy nghĩ rồi sửa lời bảo là giống mẹ mình, đều giống cả. Gương mặt của người chéo đó vừa xa lạ vừa quen thuộc.”

Đàm Hồng Tín: “Cụ già qua đời không có nguyên nhân rõ ràng. Vậy tôi tạm gọi cụ già mất vào ngày thứ hai này là X, bấy giờ có một cụ Y đã quen biết X từ nhỏ mới bảo rằng, người mà ông nhìn thấy có lẽ chính là chị của ông. X đáp, tôi làm gì có chị gái, nhà tôi chỉ có anh trai và em gái thôi. Y nói, lúc ấy ông vẫn còn bé xíu, em gái ông còn chưa ra đời. X tức tối gặng hỏi Y, chẳng lẽ ông biết rõ nhà tôi có mấy người hơn cả tôi chắc. Y không muốn cãi cọ với X nên không nói gì nữa.”

Lâm Minh: “Anh lén đi hỏi Y à? Y còn sống không?”

Đàm Hồng Tín vỗ tay ra tiếng, tất nhiên rồi. Anh ta đáp: “Vẫn sống. Y nói, ông ta vốn dĩ không muốn kể chuyện này cho tôi, bởi vì đoạn lịch sử đó quá đen tối, không tiện kể ra. Mặc dù không còn chứng cứ nữa, nhưng nói chung là lịch sử gia tộc không vẻ vang gì cho cam. Thế hệ bọn họ đều sinh ra vào mấy năm trước nạn đói, thậm chí có người chào đời ngay trong nạn đói. Y đã khá cao tuổi, khi X mới sinh thì Y đã đến tuổi học tiểu học bây giờ. Hồi xưa khu Lệ Quang được gọi là thôn Mạc Tân, như cậu thấy đấy, tỉnh S nằm ở thung lũng, nhiều đồi núi, quanh khu Lệ Quang chỉ có một khoảng ruộng nhỏ có thể trồng trọt được, sản lượng lương thực rất thấp, năm đó thôn Mạc Tân mất mùa nghiêm trọng.”

“Có một truyền thuyết không biết bắt nguồn từ đâu, tất cả mọi người đã đến bước đường cùng nên chỉ có thể tin theo. Khu Lệ Quang có một con đường bao quanh núi, bình thường người ta hiếm khi đi qua vì thiết kế của con đường này khá kỳ lạ, nói chung là không được sử dụng nhiều. Tuy nhiên, nếu dừng lại trên con đường này, bằng mắt thường có thể thấy được một cửa hang trên vách núi, Y bảo rằng đó là miếu Quỷ Nương thiêng nhất thôn thuở trước. Chi tiết khác dù tôi có kể thì cậu cũng không nhớ được đâu, nên tôi chỉ nói những điểm mấu chốt nhất thôi. Trong thời đói kém, nghe nói nếu dâng trẻ con trong nhà làm tế phẩm cho miếu Quỷ Nương thì những đứa trẻ còn lại sẽ thoát cảnh đói khổ.”

Lâm Minh nghe mà đau đầu, cất tiếng thở dài thườn thượt. Thảo nào Đàm Hồng Tín phải đợi Vu Tinh đi rồi mới kể câu chuyện sâu xa này —— Theo như sự hiểu biết của Lâm Minh về bản tính con người, những đứa trẻ bị đưa đi làm tế phẩm…… Chao ôi.

“Trong nhà có trẻ con tàn tật thì sẽ dâng trẻ con tàn tật, nếu đứa nào cũng khỏe mạnh thì sẽ dâng con gái, nếu nhà toàn con gái hoặc toàn con trai thì sẽ dâng đứa nhỏ nhất, vì vẫn chưa bồi đắp tình cảm gì. Không dâng đứa lớn nhất chỉ đơn giản là vì không có lợi cho lắm, đứa lớn đã có thể giúp chăm lo gia đình hoặc ra ngoài kiếm ăn rồi. Y nói nhà ông ấy không dâng con nít làm tế phẩm, vì nhà ông ấy chỉ có hai đứa con, dù cả nhà cùng đói nhưng khi có thức ăn thì vẫn đủ chia. Tuy nhiên có vài gia đình…… Haiz, đúng vậy, có vài gia đình nghe nói dâng con làm tế phẩm thì cả nhà sẽ được no bụng, thế là dẫu chỉ có một đứa con họ vẫn dâng lên, còn có nhà hỏi có thể dâng cụ già lên được không. Miếu Quỷ Nương, vậy mẹ (nương) có thể làm tế phẩm không…… Nhức hết cả đầu.”

Câu chuyện càng lúc càng mơ hồ, song lại mơ hồ một cách có hệ thống. Lâm Minh dần bị câu chuyện này hấp dẫn, câu chuyện này…… Nếu nó là giả thì sẽ không lưu truyền đến mức cả khu công nghiệp đều biết, thậm chí đều công nhận. Song bọn họ là người được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, nhất là Lâm Minh, anh ta là nhân viên khám nghiệm tử thi, cần phải kiên định với tinh thần của chủ nghĩa duy vật. Câu chuyện Đàm Hồng Tín kể không chỉ khiêu chiến hệ thống tri thức của Lâm Minh, mà còn cả tín ngưỡng tinh thần của Lâm Minh nữa. Câu chuyện nghe chân thật đấy, nhưng nếu Lâm Minh tin thì sau này anh ta phải giải phẫu thi thể thế nào đây?

Đàm Hồng Tín: “Ôi…… Ngoài khiến tôi sợ ra thì câu chuyện này chẳng giúp ích gì cho công việc của chúng ta cả. Phải viết báo cáo kiểu gì được? Vụ điều tra này……”

Lâm Minh: “Bây giờ tôi không định ngủ mà sẽ thức đêm viết báo cáo.”

Đàm Hồng Tín: “Sợ à?”

Lâm Minh: “Hơi hơi.”

Đàm Hồng Tín: “Còn nhớ thợ gia công kim loại Lão Vương không? Nhà họ mời thầy pháp đến xem đấy. Sáng mai chúng ta đến hỏi thử nhé?”

Lâm Minh: “Anh mang theo thẻ cảnh sát rồi hẵng đi hỏi.”

Đàm Hồng Tín: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

*

Thứ hai, hai chữ khiến người ta nghe xong chỉ muốn tắt thở.

Tuy nhiên, hôm qua Thi Sương Cảnh đã làm được một việc lớn! À…… Cũng không thể xem là việc lớn được. Nói sao nhỉ, chỉ là cậu và Phật Tử đã bàn bạc về kế hoạch học tập sắp tới của cậu, cùng với…… thời gian biểu lên giường của họ.

La Ái Diệu nấu cho Thi Sương Cảnh một bữa thịnh soạn. Cậu không được ăn mà còn phải nấu cho La Ái Diệu, thực ra cũng có hơi chán nản, nhưng ai bảo La Ái Diệu là kim chủ cơ chứ, lại còn tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cậu đành phải cố mà nấu thôi. Nghĩ đến việc La Ái Diệu là người trong Phật môn, Thi Sương Cảnh rốt cuộc hỏi ra vấn đề mình thắc mắc bấy lâu: “Đáng lẽ anh nên ăn đồ chay mới đúng chứ nhỉ? Anh có cấm kỵ gì trong chuyện ăn uống không?”

“Kể ra cũng buồn cười, trước khi tôn giáo này truyền vào Trung Nguyên, việc bưng bát khất thực có cấm kỵ nhưng không nghiêm ngặt. Nói chung hồi trước tôi chỉ bị giới hạn về thời gian ăn uống thôi, chứ không kiêng loại thức ăn nào.” La Ái Diệu chỉ kể sơ qua, “Tôi nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Phật và tăng là hai loại khác nhau.”

“Anh đã nói rồi, cơ mà tôi vẫn muốn xác nhận lại.” Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, việc này cũng giống như đi làm vậy, ông chủ nghĩ cậu phải lập tức ghi nhớ và áp dụng những gì họ nói, nhưng hoàn cảnh áp dụng lại không do cậu quyết định. Nếu không chắc, cậu phải hỏi lại, vì một khi mắc sai lầm, ông chủ sẽ càng tức giận hơn.

La Ái Diệu đã nói thế rồi, Thi Sương Cảnh bèn hầm ức bò cho bữa tối, còn cho cả củ cải trắng vào ninh chung. Nồi ức bò hầm tỏa hương thơm phức, vốn dĩ cậu đã chốt thực đơn xong rồi, nhưng thấy nước hầm bò càng lúc càng đậm, cậu bèn chuyển sang nấu lẩu. Cậu suy nghĩ một thoáng, quyết định bắt tay vào làm sủi cảo trứng. Cậu muốn ăn sủi cảo trứng.

Ở cùng một phòng với La Ái Diệu lúng túng lắm, ở trong bếp an tâm hơn nhiều. Cậu băm nhân sủi cảo rồi trộn lại, dùng thìa sắt làm vỏ sủi cảo, nặn từng cái sủi cảo trứng xếp chồng lên nhau. Cậu vô thức hát ngâm nga, hát mấy câu mới sực nhớ trong nhà còn có người khác, thế là lập tức im bặt. Phật Tử chê cậu hát dở, haiz, chẳng biết gu âm nhạc của hắn có vấn đề không nữa. Việc này không liên quan đến trình độ ca hát của Thi Sương Cảnh, biết đâu là do người cổ đại không quen nghe nhạc hiện đại chăng?

Thi Sương Cảnh dọn món lên bàn, nhà cậu không có nồi lẩu, đành nấu xong rồi mới bưng lên. Càng nhìn nồi ức bò cậu càng thấy ưng bụng, tế phẩm trong hộp trở nên hết ngon luôn rồi. Thi Sương Cảnh hỏi: “Phật Tử, tôi thực sự không thể ăn đồ mình nấu sao?”

“Cậu chỉ được ăn hai miếng thôi, tế phẩm vẫn phải là món chính.”

Thi Sương Cảnh gắp ba cái sủi cảo trứng, lại múc thêm hai miếng ức bò, hai miếng củ cải, cho vào cái bát nhỏ xíu, nom rõ là đáng thương.

“Đến bao giờ tôi mới không cần ăn tế phẩm nữa?” Cậu lại hỏi.

“Hiện tại cậu vẫn dễ bị ảnh hưởng bởi những chú ngữ và pháp trận cấp thấp, phải ăn tế phẩm đến khi nào cậu không bị ảnh hưởng mới thôi.”

“……”

Anh hết lòng suy nghĩ cho tôi quá nhỉ! Thi Sương Cảnh nhủ thầm, anh lợi hại thế mà không nghĩ ra cách khác sao? Tuy nhiên, vẫn câu cũ, hắn là kim chủ, hắn không cần làm thế.

Tư thái ăn uống của La Ái Diệu vô cùng nhã nhặn, hắn bưng bát, chiếc nồi đất trắng trước mặt bốc hơi nghi ngút. Thi Sương Cảnh còn trang trí món ăn, xếp sủi cảo trứng thành vòng tròn trên lớp ức bò, tạo nên cảnh tượng hết sức đẹp mắt. Đèn trần trắng thường khiến người ta trông nhợt nhạt, song khi La Ái Diệu thả lỏng gương mặt, ánh đèn dù có ảm đạm đến mấy cũng chỉ làm nổi bật lên tâm trạng vui vẻ của hắn. Hiếm lắm mới thấy La Ái Diệu lộ ra vẻ tán thưởng như thế này, khác hẳn biểu cảm lúc hắn ăn mì, ăn malatang, ăn tế phẩm. Thi Sương Cảnh bỗng dưng cảm thấy La Ái Diệu cũng rất…… rất dễ chăm đấy chứ?

Thi Sương Cảnh thì ngược lại, để đỡ phải rửa bát mà bây giờ cậu đã quen với việc cho hết tế phẩm vào một chiếc tô duy nhất rồi hâm nóng lên. Cậu ăn rất ngon lành, tốc độ ăn cũng nhanh như hổ đói. La Ái Diệu vừa dùng bữa vừa nhìn cảnh Thi Sương Cảnh ăn cơm. Hắn ghét bữa ăn với không khí lạnh nhạt buồn tẻ. Ăn trong im lặng, động tác khẽ khàng, nhìn từ xa chẳng khác nào người chết ngửi mùi hương.

Tóc Thi Sương Cảnh cắt hơi lộn xộn, sống mũi cao thẳng, lúc bưng bát mu bàn tay hiện rõ gân xanh. Một cậu trai như vậy lại nấu ăn rất hợp khẩu vị của La Ái Diệu, tuy nhiên hắn tuyệt đối không xem cậu như đầu bếp hay người hầu của mình. Bạn tình. La Ái Diệu lặp lại danh từ mà Lang Phóng đặt cho mối quan hệ của bọn họ. Cơm mà bạn tình nấu ắt phải khác biệt, ăn vào quả nhiên cũng khác biệt. Có thể nếm ra dục niệm, nhưng không như dục niệm của tín đồ, cung kính từ xa, vừa kính sợ vừa mãi mãi chẳng thỏa mãn. Mà đó là dục niệm gần trong gang tấc, bình thản, chẳng mong cầu gì khác. Dục niệm thanh đạm. Đây là món mà La Ái Diệu thưởng thức một cách thoải mái nhất, hài lòng nhất, đây mới là thức ăn đích thực.

Ăn xong, Thi Sương Cảnh mở lời: “Nếu tôi phải hoàn thành những nhiệm vụ này…… Tôi cần bảo đảm chất lượng nghỉ ngơi.”

“Nói rõ xem nào.”

“Lên giường. Về sau chúng ta chỉ có thể lên giường vào thứ bảy.”

La Ái Diệu nói: “Cuối tuần có hai ngày.”

“Tối thứ sáu anh muốn kiểm tra bài tập của tôi nên không làm được. Mà nếu làm vào tối chủ nhật thì thứ hai không đi học được. Chỉ có thứ bảy là thích hợp nhất.”

“Cậu mơ đẹp quá nhỉ.”

Thi Sương Cảnh bực bội gãi đầu, “Ban đêm tôi bị anh ch*ch, ban ngày bị giáo viên mắng, ăn mắng xong buổi tối lại bị anh mắng tiếp, mắng xong anh còn đòi ch*ch tôi…… Tôi sẽ phát điên mất!”

“Sao tôi lại mắng cậu?”

“Chắc chắn tôi không thuộc được bài anh giao.”

“Cậu đúng là không có chí khí.” La Ái Diệu mỉm cười đáp, “Thà bị tôi mắng, bị tôi ch*ch chứ nhất quyết không chịu học hành tử tế. Việc này chỉ cần cố gắng là có thể đạt được, thế mà cậu cũng làm không xong, đáng đời bị tôi ch*ch. Chẳng lẽ tôi làm thầy giáo nghiêm khắc lắm hay sao?”

Hình như không phải. Thi Sương Cảnh ngẫm lại mới nhận ra La Ái Diệu đã dịu giọng đi rồi. Xem ra ý hắn là, nếu Thi Sương Cảnh cố gắng học bài, hắn sẽ không phạt cậu, cũng sẽ không ch*ch cậu.

“Thứ bảy làm. Còn trong ngày làm việc, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ thì anh không được ch*ch tôi.” Thi Sương Cảnh đưa ra kết luận.

La Ái Diệu mím môi, không phủ nhận mà chỉ trưng ra vẻ mặt buồn chán, xem như ngầm thừa nhận.

Bình Luận (0)
Comment