Chương 34: Quỷ Tử Mẫu Thần • Ác thần

Cuối tuần La Ái Diệu ở nhà chẳng làm gì đàng hoàng, chủ nhật hắn đốt hai bộ đồ của Thi Sương Cảnh, lúc đó rạp đám ma dưới lầu đã dỡ bỏ, sự vắng vẻ khiến người ta chưa quen cho lắm.
Thi Sương Cảnh phát hiện La Ái Diệu mặc quần áo của cậu một cách hết sức tự nhiên. Mặc thì cứ mặc thôi, ngặt nỗi hắn còn xem quần áo của cậu như đồ tiêu hao. Tối thứ sáu bọn họ đến cô nhi viện, Thi Sương Cảnh thậm chí vẫn mặc đồng phục học sinh, thế mà cũng bị La Ái Diệu lạnh lùng thiêu rụi.
Thứ hai thức dậy, Thi Sương Cảnh đành phải mặc thường phục đi học. Cậu chỉ có một bộ đồng phục học sinh, phải mặc năm ngày mới giặt, tuy không vệ sinh cho lắm nhưng chẳng còn cách nào khác. Đây là một khâu trong chiến lược “Nên bớt thì bớt, nên tiêu thì tiêu” của cậu. Quần áo mùa đông của cậu cũng không nhiều, áo hoodie mặc bên trong đồng phục chỉ có bốn cái, áo khoác cũng chỉ có hai cái dày, một cái mỏng, mà một áo dày trong đó chính là cái mà lúc trước La Ái Diệu chơi ảo thuật trong túi với cậu.
Mở tủ quần áo ra, hàng bên trái là đồ của Thi Sương Cảnh, còn bên phải là đồ La Ái Diệu mới treo lên. Thẩm mỹ của tên này, haiz, đúng là khó nói, hào nhoáng mã ngoài. Thi Sương Cảnh nghĩ hay là mua thêm mấy cái hoodie màu trơn nữa.
Trên đường lững thững đeo cặp tới trường, sương mù vẫn giăng kín, không biết đến bao giờ mới tan. Vài đám ma đã dỡ rạp, song lại có rạp đám ma mới dựng lên, tiếng nhạc thê lương vẫn văng vẳng như trước, Thi Sương Cảnh cũng vẫn cảnh giác như trước. Vừa thấy đám ma mới là cậu lập tức bước nhanh, cậu nhận ra trường học mới là nơi an toàn.
A ha, trường học. A ha, đi học lại nhẹ nhõm hơn so tan học. Vừa nghĩ tới tan học, Thi Sương Cảnh lại ảo não chán chường.
Phật Tử hỏi tiến độ ôn tập ở trường thế nào, nhất là môn văn và tiếng Anh, bao gồm cả cách các giáo viên thường hay ôn luyện. Thi Sương Cảnh chỉ trả lời đại khái, chẳng hạn như quyển đề cương ôn thi to bằng bàn tay này, đến phần thơ ca thì mỗi ngày năm bài thơ, đến phần văn cổ thì mỗi ngày nguyên một bài. Từ vựng tiếng Anh cũng vậy, mỗi ngày học thuộc một phần từ vựng tiếng Anh ghi ở cuối quyển sách, dù sao trước kỳ thi đại học cũng phải ôn đi ôn lại nhiều lần. Sách sinh học cũng phải học thuộc theo từng phần, có thể hoàn thành một phần trong hai đến ba ngày.
Phật Tử nhìn cái là biết ngay bình thường cậu chẳng thèm học, hắn nói: “Đây là những kiến thức nền tảng nhất, cứ học thuộc để tìm cảm giác trước đã, chờ sáng mai tôi sẽ nghiên cứu quyển đề thi của cậu.”
Ý là ở trường Thi Sương Cảnh có thể lợn chết không sợ nước trôi, nhưng về nhà thì không thể nào thoát được. Một mặt, cậu thấy may mắn vì mình học khối tự nhiên, nếu phải học thuộc thêm ba môn nữa chắc cậu chết mất, nhưng mặt khác, cậu quả thực mù tịt ba môn còn lại. Con người rất khó nảy sinh nỗi sợ hãi đối với thứ mình hoàn toàn không hiểu, mà sợ hãi nhất chính là khi nhập môn, càng đào sâu càng không hiểu thấu —— Thi Sương Cảnh chính là tay mơ trong khối tự nhiên, tự đào hố chôn chính mình, đã vậy rất có thể cậu sẽ mãi mãi là tay mơ.
Bầu không khí trong trường càng ngày càng nghiêm trọng, như thế điều hòa thổi sương khói vào trong lớp vậy. Các bạn học mặt ủ mày chau, cuối tuần vừa rồi mọi người đều trải qua rất nhiều chuyện. Bắt đầu từ tuần trước, ai cũng đi dự đám ma hoặc cuối tuần được cha mẹ đón đi. Những người lớn nói năng rất thận trọng, song bầu không khí vẫn quá đỗi kỳ lạ.
Lên lớp 12, mỗi tuần cả lớp sẽ đổi tổ theo chiều ngang, sau đó mỗi học sinh sẽ ngồi lùi về sau một bàn, như vậy đảm bảo chỗ ngồi sẽ thay đổi linh hoạt mà người ngồi xung quanh vẫn cố định. Cậu bạn ngồi đằng trước Thi Sương Cảnh trưng cặp mắt thâm đen hơn cả gấu trúc, ngồi học mà cứ ngủ gà ngủ gật, bị các thầy cô mắng rồi còn bị phạt đứng. Đến chiều, cậu ta chịu hết nổi nên trong giờ học đã xin phép đi vệ sinh. 10 phút trôi qua mà cậu bạn vẫn chưa về lớp, giáo viên bộ môn lo cậu ta xảy ra chuyện gì nên bèn đến nhà vệ sinh tìm, phát hiện cậu ta đang trốn trong buồng vệ sinh khóc lóc. Thầy chủ nhiệm Trương Quốc Cường gọi cậu ta vào văn phòng, hỏi han suốt nửa tiết, mọi người cũng không biết Trương Quốc Cường đã hỏi được những gì. Cậu bạn quay về lớp, nhưng sang tiết sau, Trương Quốc Cường đã gửi một tin nhắn vào nhóm phụ huynh:
“Các vị phụ huynh, tôi biết tất cả mọi người đều đang trải qua thời kỳ khó khăn vì sự việc xảy ra trong khu công nghiệp dạo gần đây, nhưng mong các vị phụ huynh hãy suy xét chu toàn, đây là giai đoạn quan trọng nhất của các con! Lớp 12! Việc này sẽ gây ảnh hưởng đến các con, các vị phụ huynh hiểu rõ hơn tôi mà! Đôi khi sự hy sinh là không thể tránh khỏi, chúng ta có thể làm tất cả vì các con, quan trọng là đừng gây thêm gánh nặng nào khác cho con! Một môi trường học tập và sinh hoạt tốt là điều duy nhất phụ huynh chúng ta có thể làm cho con ngay lúc này! Nếu các con không được nghỉ ngơi đầy đủ ở nhà thì đến trường sẽ không học tập hiệu quả! Kính mong các vị phụ huynh cân nhắc kỹ, có những việc thu xếp càng sớm thì càng có lợi về sau! Phụ huynh có thể thông cảm thì hãy cố gắng thông cảm! Phụ huynh nào tán thành xin hãy phản hồi lại!”
Một chuỗi bình luận giơ ngón cái.
Thi Sương Cảnh vẫn không rõ chuyện gì xảy ra. Cậu là học sinh duy nhất trong nhóm phụ huynh, không cần cậu phải phát biểu. Hôm nay thầy chủ nhiệm thậm chí chẳng hỏi lý do cậu không mặc đồng phục, chỉ bảo cậu mau đến phòng hậu cần mua bộ mới. Suốt ngày hôm ấy Thi Sương Cảnh đều tranh thủ đọc sách, Phật Tử khắt khe hơn cả cậu tưởng, hắn yêu cầu cậu dù không hiểu các môn tự nhiên này nhưng vẫn phải ghi chép toàn bộ nội dung trên bảng. Đây là để rèn thái độ, hắn muốn Thi Sương Cảnh quen với cảm giác tỉnh táo này. Muốn học hành à? Trước hết phải điều chỉnh thái độ ngơ ngơ ngác ngác của mình đi đã.
Vào tiết gần cuối buổi chiều, cậu bạn ngồi hàng trước xin về sớm rồi thu dọn đồ đạc. Thi Sương Cảnh đọc sách đến nỗi hoa mắt chóng mặt, gần như chẳng có thành quả gì. Để trốn tránh cảm giác bất lực này, cậu rất muốn bắt chuyện với cậu bạn cùng hàng, song cậu sực nhớ tới lời hứa với Phật Tử —— Không được nói chuyện với người lạ.
Trong khu công nghiệp đang xảy ra chuyện, bà chủ trạm giao hàng cũng không gọi cậu đến phụ việc nữa, những người lớn đều bận rộng công việc riêng, giấu kín hai tay mình vào trong bí mật. Chẳng riêng gì người lớn, ngay cả các bạn học cũng bị cuốn vào, dường như mỗi gia đình đều có bí mật riêng, chẳng dễ gì kể với người ngoài. Bình thường Thi Sương Cảnh vô cùng lầm lì, tan học là chẳng ai mở lời bắt chuyện với cậu. Có lẽ họ biết, song Thi Sương Cảnh không thể tham gia vào. Sau khi nghỉ làm thêm, cậu bỗng trở nên lo nghĩ nhiều, rốt cuộc cũng tò mò về sự việc xung quanh mình chứ không như ngày trước, đầu óc luôn bị nỗi sợ nghèo khó chiếm cứ.
Thứ ba, sau khi được bà Lưu đồng ý, Thi Sương Cảnh bèn đến cô nhi viện vào buổi trưa.
Lúc trông thấy Lưu Thiến, cậu phát hiện bà đã thay hình đổi dạng.
Lưu Thiến phải chăm sóc nhiều trẻ con nên bình thường không đủ hơi sức chăm chút bản thân, chỉ là một bà cụ sạch sẽ, hiền lành mà thôi. Nhưng lúc này Thi Sương Cảnh đi gặp Lưu Thiến, lại thấy bà mặc bộ âu phục mà dịp lễ còn chưa chắc đã diện, đeo dây chuyền ngọc trai và khuyên tai, mái tóc điểm bạc được chỉnh lý gọn gàng trang nhã. Cậu suýt không ra nhận bà. Lưu Thiến cười cười, bảo là Tiểu Kha Lợi Đế muốn bà mặc như vậy.
Sau khi Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu rời đi, Tiểu Kha Lợi Đế đã bảo Lưu Thiến mở cửa chính và cửa sổ một căn phòng khác trên lầu hai, chính là căn phòng từng nhốt người chữ vạn, thả bọn chúng về hang núi.
Tiểu Kha Lợi Đế, Tiểu Kha Lợi Đế. Thi Sương Cảnh vẫn không biết Lưu Thiến và La Ái Diệu chỉ cái gì. Không nhìn được, cũng không chạm được, còn trừu tượng hơn cả Phật Tử hồi trước.
Viện trưởng Bạch nghỉ ốm, Lưu Thiến như là chủ cô nhi viện. Chẳng hiểu sao ông Cao bảo vệ có vẻ hơi sợ bà. Thi Sương Cảnh âm thầm phỏng đoán, cậu cũng hiếu kỳ song không quá nhiều, chỉ cần biết Lưu Thiến vẫn ổn là được rồi. Thi Sương Cảnh kiếm được tiền, muốn mua quần áo mới cho các lũ trẻ trong cô nhi viện, nên trưa nay cậu đến để lấy số đo của bọn nhỏ. Cậu không dám cho Lưu Thiến biết mình đang rủng rỉnh tiền bạc, sợ bà lại hỏi tiền từ đâu ra thì cậu không biết trả lời thế nào.
Cậu gặp từng đứa, lật cổ áo bọn nhỏ để xem size hoặc đo bằng tay và mắt, vậy là thống kê xong size quần áo của bảy đứa trẻ. Mãi đến khi dùng điện thoại ghi chú số đo lại, cậu mới sực nhớ…… Cậu tặng quần áo cho lũ trẻ thì Lưu Thiến vẫn biết mà! Haiz, vụ nói dối này coi như thất bại rồi.
Thứ tư, không có gì xảy ra.
Thứ năm, trước khi Thi Sương Cảnh rời khỏi nhà, La Ái Diệu dậy sớm, vừa ngáp vừa dặn: “Hôm nay trên đường sẽ bày bàn làm cỗ, cậu biết tôi muốn nói gì rồi đấy.”
“Không được đi à?”
“Cậu sẽ gặp một vài người quen, cứ vờ như không biết.”
Người quen? Người quen nào? Thi Sương Cảnh lại muốn chạm mặt người quen. Cậu biết Lang Phóng ở trên lầu nhà mình, song đã mấy ngày trôi qua mà họ không hề tình cờ gặp nhau dù chỉ một lần. Tệ hơn nữa là, kể từ thứ hai, kết quả “ôn bài” buổi tối của cậu đều rất bết bát, mặc dù cách thức kiểm tra của La Ái Diệu đều hết sức bình thường. Có lúc hắn bảo cậu học thuộc, có lúc bảo cậu viết lại một hai câu, có lúc lại kiểm tra ngẫu nhiên. Hắn yêu cầu xác suất chính xác của cậu phải đạt 80%, tất nhiên cậu không thể làm được. La Ái Diệu điều chỉnh yêu cầu dựa vào tình hình ôn tập của cậu, song cậu vẫn đang cố thích ứng.
Càng học nhiều, cậu càng đau đầu. Hồi ấy rốt cuộc cậu đậu cấp ba kiểu gì vậy? Chẳng lẽ não lâu ngày không dùng cũng trở nên hoen rỉ hả? Thi Sương Cảnh phát điên lên mất. Dường như La Ái Diệu chỉ âm thầm ghi nhớ khoản nợ đó chứ không tuyên bố “hình phạt” mà cậu phải chịu, điều này khiến cậu càng thêm lo nghĩ, không rảnh bận tâm những chuyện khác. Khó khăn lắm cậu mới dấy lên một chút hiếu kỳ với sự việc xung quanh mình, thế mà lại bị đè ép xuống, phải bắt đầu làm quen với những ngày tháng liên tục cầm quyển từ vựng và đề cương học thuộc.
Sau khi Thi Sương Cảnh ra ngoài, La Ái Diệu rót một cốc nước, kéo ghế lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, không biết là đang cố tỉnh táo lại hay đang suy nghĩ điều gì. Hắn ngồi nghĩ ngợi một hồi, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cười như không cười, uống cạn cốc nước rồi dứt khoát đứng dậy, quay về phòng chỉnh lý lại ngoại hình bản thân. Đến khi hắn bước ra thì đã thay sang bộ trang phục hệt như trang bìa tạp chí.
La Ái Diệu cầm mũ bảo hiểm lên, xuống lầu khởi động xe, lái thẳng đến cô nhi viện.
Lưu Thiến đích thân mở cánh cổng to lớn, chốt cửa dài bằng sắt quẹt ra nửa vòng tròn lõm trên nền đất.
“Tiểu Kha Lợi Đế.”
“Phật Tử.”
“Bà đã suy nghĩ xong chưa?” La Ái Diệu mỉm cười hỏi.
“Nhưng thưa Phật Tử, chính ngài tự nguyện thi triển ấn ngạ quỷ cho mọi người chứ tôi chưa hề cầu xin ngài làm vậy cho chúng tôi.” Lưu Thiến đan hai tay trước ngực, điềm tĩnh dịu dàng, trông quả thực trẻ hơn tuổi của bà rất nhiều.
La Ái Diệu dùng tay vẽ một vòng tròn lên không trung, như thể đanh khoanh vùng một mảnh đất, hắn nói: “Tốc độ chảy trôi của nghiệp lực ở nơi này đang tăng nhanh, không dùng làm gì đó thì chẳng phải quá đáng tiếc ư? Tôi cũng chỉ phối hợp với tâm nguyện của bà mà thôi. Hoàn thành nghi thức này là bà có thể trở thành Kha Lợi Đế.”
“Đúng vậy. Cảm ơn Phật Tử.”
“Bà có muốn nhận bảy đứa trẻ này làm đồng tử không?”
“Không cần đâu.” Lưu Thiến cụp mắt, “Ngay cả thân xác này tôi cũng không cần. Hết thảy những gì dính dáng đến Phật Tử, tôi đều không dám đụng vào.”
“Khách sáo thế.”
“Phật Tử, ngài đã nâng tầm quy mô tâm nguyện của tôi. Chẳng qua ban đầu tôi không thể kiểm soát được những đứa trẻ có vẻ dị dạng này, cho nên mới bị ngài nắm thóp. Giờ ngài muốn biến tôi trở thành Kha Lợi Đế, thực chất là để ngài có thể sử dụng tôi. Tôi biết.” Lưu Thiến nói, “Thành thật mà nói, hiện giờ tôi có hơi sợ.”
Giờ chính là lúc La Ái Diệu hứng thú nhất. Tiểu Kha Lợi Đế có sợ hắn hay không, hắn bận tâm chắc? Những kẻ này nhận thêm nghiệp báo, hắn bận tâm chắc? Tất cả đều là lẽ đương nhiên. Nghiệp báo cuốn hắn vào, lẽ nào hắn cứ để mình bị cuốn xuống tầng chót hay sao? Hắn cưỡi gió bay tới thì cũng sẽ cưỡi gió bay đi. Đây mới là cách La Ái Diệu thích ứng với thế giới này.
“Không việc gì phải sợ. Học làm Thần Phật đơn giản lắm. Khiến chúng sợ hãi, rồi khiến chúng trốn chạy, cuối cùng khiến chúng cầu xin. Sức mạnh của bà từ tay trái chuyển qua tay phải, một tay khiến người ta e sợ, một tay cứu vớt bọn chúng, vậy là xong.” La Ái Diệu cười nói, “Tóm lại cứ tính hết tội lên đầu tôi.”