Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 35: Quỷ Tử Mẫu Thần • Thiếu con tin

Kim đồng hồ quay ngược, về đến ngày mưa ba tuần trước. Lúc ấy La Ái Diệu còn chưa chuyển vào nhà Thi Sương Cảnh. Vào buổi trưa Thi Sương Cảnh đang chơi đùa với bọn trẻ trong cô nhi viện, tiếng xe mô tô rít ga lao qua mặt đất đọng nước hệt như âm thanh vải vóc bị xé rách.

La Ái Diệu đi đến ngôi miếu Quỷ Mẫu của Tiểu Kha Lợi Đế, chính là hang núi kia. Hắn dừng xe ven đường, trông thấy một lối đi nhỏ lát đá, trước kia mọi người dùng chân đầm chặt đất, đến nay vẫn còn người lên núi nên đã lát thêm những bậc thầm đơn giản này. Đây là con đường lên núi hình zig zag, bất kể nước mưa hay bùn đất đều không hề chạm tới gần cơ thể của La Ái Diệu. Hắn bước từng bậc một, đi tới hang núi.

Cả ngọn núi tràn ngập thực vật, có cỏ cây, dây leo, dương xỉ phủ kín vách đá. Song nơi đây thường có người qua lại, cửa hang đã bị san phẳng và tu sửa, như một lời cảnh báo đối với thiên nhiên, yêu cầu mọi loài thực vật không được vượt qua ranh giới. Bởi lẽ đó, cửa hang nom rất đỗi hoang vu trơ trọi. Ngoài cửa hang viết chữ “Tiên linh” bằng sơn đỏ loang lổ, bức tường bên trái trong hang cũng sơn dòng chữ đỏ “Quỷ Mẫu cái quái gì, vớ va vớ vẩn”, bức tường bên phải là vết tích của tín ngưỡng, trên vách đá chăng ngang rất nhiều dây thừng, trên dây thừng lại buộc những dải lụa đỏ, khẽ đung đưa khi có gió lùa vào. Những dải lụa đỏ đã bạc màu, ngả sang một sắc hồng tro lờ nhờ, còn những dải lụa mới buộc lên thì vẫn đỏ rực như hoa lựu. Ở giữa những dải lụa ngắn ngủn ấy là cờ phướn đủ mọi màu sắc. Một trái một phải, một bên là không tin, một bên là vững tin, hai quan điểm cùng tồn tại theo kiểu mâu thuẫn với nhau.

Hang núi cao chừng 4m, cửa hang rộng chừng 3m, không tính là hẹp. Hang khá sâu, La Ái Diệu càng đi vào trong, ánh sáng càng giảm bớt. Đi được hai mươi bước thì bắt gặp một bàn thờ thần, chắn ngang giữa hang núi. Có thể thấy hang núi đằng sau vẫn còn sâu nữa, vẫn đi tiếp được, ở đây đặt bàn thờ, trên bàn thờ có một bức tượng nữ thần bằng sứ màu, cao khoảng 50cm. Bức tượng chẳng hề dính một hạt bụi, hiển nhiên có người thường xuyên tới đây lau chùi bụi bặm. Phía trước tượng nữ thần có ba chiếc mâm cúng đặt song song và giá nến, lư hương. Mâm cúng trống trơn, xem ra sau khi cúng xong, mọi người không bỏ lại hoa quả thức ăn từ từ hư thối trước mắt nữ thần mà đều mang ăn. Nữ thần sứ màu sở hữu gương mặt hiền từ, áo lụa tựa mây bay, tay trái bế một đứa bé, tay phải cầm quả lựu. Chẳng biết bức tượng sứ này do ai mua và mua từ bao giờ, nhưng hẳn là sau thế kỷ 21. Kiểu dáng này rất mới, kỹ thuật chế tác cũng mới.

Người thờ một bức tượng mới ở đây cũng có ý tốt, La Ái Diệu vòng qua bàn thờ, đi tiếp về phía sau. Cuối cùng, sâu trong hang núi nơi ánh sáng chẳng thể rọi tới, hắn tìm thấy chỗ ẩn thân của những kẻ dị loại này.

Vách hang dưới đáy có một bức tượng thần bằng đá, được chế tác hết sức tinh xảo, ắt hẳn xưa kia những người thợ phải tốn nhiều thời gian mới có thể đục đẽo tảng đá trơ trọi dưới đáy hang thành vị thần tương ứng, lại vừa giữ cho bệ bức tượng gắn chặt vào núi, hấp thu tinh hoa đất trời. Từ phía bên này đến chỗ tượng thần, ở giữa có một cái rãnh sâu rộng chừng 1m5, không biết là có từ trước bức tượng thần này hay về sau mới nứt ra. Trên rãnh sâu không có lối đi, ngay cả một tấm ván cũng không có, tuy chỉ cần nhảy một phát là qua được, song chẳng biết cái rãnh này sâu cỡ nào nên chẳng ai dám vượt qua rãnh để đi tới chỗ tượng thần. Đầu của bức tượng đã biến mất không thấy tăm hơi.

La Ái Diệu có một dự cảm trực diện về những gì đang xảy ra, dự cảm này thường sẽ trở thành một sự tồn tại ứng nghiệm.

Hắn nhìn về phía cái rãnh dưới đất, biết đêm qua có vài thứ đã bò ra từ trong rãnh, rồi đến gần sáng bọn chúng lại bò về. Nghĩ đến tư thế bò sát như côn trùng ấy, đúng là hơi buồn cười. La Ái Diệu chỉ cần một giây để đưa ra quyết định. Chỉ bằng ý chí, hắn có thể tạo ra những tay chân chạm tới thực thể. Có lúc, đó chỉ là một cơ thể mang tính khái niệm, hư vô mờ ảo, nhưng cũng có lúc, cơ thể ấy lại mang đến cảm giác như da thịt hoặc như một vật chết lạnh lẽo cứng rắn.

Hắn vươn tay vào rãnh sâu, như thể đang âm thầm chạm vào một chiếc rương u tối. Dưới đáy rãnh có tiếng động sột sà sột soạt, càng khiến La Ái Diệu thêm phần chắc chắn, mặc dù thứ trong rãnh sâu là sinh vật vượt quá lý trí nhận thức của loài người, nhưng bọn chúng vẫn là sinh vật. Tay hắn nhanh chóng chạm tới những thứ đang lẩn trốn ấy, chạm tới cái đầu mấy chục năm chưa gội rửa của chúng, chạm tới đầu lâu dị dạng của chúng, chạm tới cơ thể như loài nhện của chúng, chạm tới chất lỏng tanh hôi và hơi lạnh dưới lòng đất, chạm tới lớp vải không thể mục rữa. Dưới tầng tầng lớp lớp cơ thể dị dạng đó, cái đầu của Quỷ Tử Mẫu Thần chôn sâu bên trong, mà đầu lâu đang đặt trên một thi thể mang dáng vóc thiếu nữ.

La Ái Diệu vớt đầu lâu của Quỷ Tử Mẫu Thần ra khỏi rãnh sâu hơn 10m. Việc linh hồn và thể xác là hai phần tách biệt thực ra chỉ là tưởng tượng của loài người, ngoại lệ của hỗn hộn mới là chân tướng của thế giới này. Cũng giống như việc tượng Quỷ Tử Mẫu Thần thực chất chẳng có tác dụng gì cả, ban đầu đây chỉ là một ngôi miếu hoang, đã xây từ ít nhất 200 năm trước rồi. Cái xác nữ này ẩn giấu câu chuyện ra sao, còn phải đợi chính bà ta nói ra. Song La Ái Diệu biết miếu Quỷ Tử Mẫu Thần này chỉ mới bắt đầu linh nghiệm từ khi bà ta tồn tại, cho nên rốt cuộc Quỷ Tử Mẫu Thần Kha Lợi Đế đang hiển linh, hay là bà ta đang hiển linh? Khi bà ta thực sự hiển linh, bức tượng Quỷ Tử Mẫu Thần này mới chính thức có thần tính, do đó tượng thần này không hề đại diện cho Kha Lợi Đế ban sơ, mà là Tiểu Kha Lợi Đế có sự tồn tại của bà ta.

Để lập nên đàn tràng này, ít nhất phải có thần hộ pháp bốn phương. La Ái Diệu muốn khiến sự tồn tại của Tiểu Kha Lợi Đế trở nên xác thực hơn, mà bất kể Thần Phật ở nơi nào chốn nào, phương pháp xác lập đều cần đến thứ thiết yếu nhất —— nghi thức, điển cố và tác dụng. Đây đều là sở trường của La Ái Diệu. Hắn như này có phải là có dã tâm không nhỉ? Hắn cũng chẳng biết nữa, chỉ cảm thấy hết thảy đều là lẽ đương nhiên, thậm chí có lẽ chính nhân duyên muốn hắn tới nơi này.

Bởi vậy, đám người chữ vạn này ra tay vào thứ tư, người liên quan mãi đến thứ năm mới chết. Thời gian chần chừ ở giữa là do La Ái Diệu thuyết phục Tiểu Kha Lợi Đế. Về sau La Ái Diệu cũng chẳng cần đám người chữ vạn này làm gì cho hắn, cho nên vào thứ sáu hắn cũng tiện tay siêu độ bọn chúng luôn, Tiểu Kha Lợi Đế lại nhập vào người Lưu Thiến, bộc lộc tính công kích và tình cảm khác thường. Sự tồn tại của Thi Sương Cảnh thực ra hơi vướng víu, mà La Ái Diệu vốn dĩ chẳng cần diễn làm gì.

Ấy thế nhưng La Ái Diệu vẫn diễn.

Giả vờ không biết, giả vờ suy đoán, giả vờ như mình cùng phe với Thi Sương Cảnh —— Cùng phe? Phe nào? Tính cách La Ái Diệu rất xấu xa. Vì đã gây thị phi ở đây rồi, thể nào gia đình xin lời chúc phúc kia cũng sẽ xảy ra biến cố, ấy thế mà hắn vẫn gấp gáp muốn đi giết người.

Dù là kẻ đầy ác ý và giỏi bày mưu tính kế như vậy, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến Thi Sương Cảnh thì luôn xảy ra bất ngờ. Thi Sương Cảnh hứa sẽ không nói chuyện với người lạ nữa, kỳ thực La Ái Diệu hoàn toàn chẳng bận tâm. Đây giống như mặt biển tĩnh lặng nổi đợt sóng đầu tiên, cục diện bế tắc bỗng chốc được hóa giải, La Ái Diệu đang vô cùng hài lòng, chẳng qua hắn rất giỏi giả vờ mà thôi.

*

Thi Sương Cảnh dần tìm được nhịp độ học tập. Mới mấy ngày trôi qua mà cậu đã có thể thuộc được một phần nhỏ trong những nội dung đã ghi chép rồi. Tuy rằng cậu nghe không hiểu, nhưng Phật Tử bắt cậu chép bài, lúc cần chép cậu vẫn chép, thời gian còn lại tranh thủ ghi nhớ nội dung khác. Bài tập cũng phải tự làm, trừ phi hoàn toàn không biết làm. Ngữ văn hiện đã ôn đến phần cảm thụ thơ ca, giáo viên văn giảng bài, mượn cảnh tỏ lòng, nhờ vật gửi ý, hạ trước nâng sau, rất nhiều từ ngữ bốn chữ, cậu cũng phải ghi nhớ toàn bộ. Giáo viên nói, các em hãy ghi nhớ các biện pháp thường dùng, đến lúc làm bài có thể nhớ được cái gì thì viết cái đó. Thi Sương Cảnh nhận ra rốt cuộc mình đã hiểu được ý của giáo viên là gì, không hề khó hiểu như cậu tưởng. Phật Tử từng nhận xét cậu học văn không tệ mà.

Các học sinh khác đều ảo não trầm lặng do chịu ảnh hưởng từ nhiều phương diện —— Thời tiết, tiến độ học tập, tình hình gia đình, vân vân. Giờ học buổi sáng thấm thoát trôi qua, Thi Sương Cảnh càng học càng tỉnh táo. Cậu có thói quen chịu khổ quanh năm, do trước kia phải đi làm thêm vất vả, ngay cả khi đi trông quán net cậu cũng không mệt. Dường như cậu là kiểu người khá nhiều năng lượng, hơn nữa cậu còn phát hiện ra, năng lượng có thể di chuyển. Chí ít đối với cậu, đẳng thức đã được lập nên rồi.

Buổi trưa, trên đường bày rất nhiều đám cỗ. Thi Sương Cảnh chạy nhanh về nhà, La Ái Diệu không có nhà, chỉ có Bắp đang chui trong chăn ngủ, Thi Sương Cảnh thấy chiếc chăn trên giường gồ lên một cục nho nhỏ. Cậu vén một góc chăn lên, lộ ra cái đầu mèo nhỏ đang ngủ ấm áp, khiến cậu cầm lòng không đặng hôn một cái. Bắp lười biếng mở hé mắt, chỉ dựa vào tiếng bước chân nó cũng biết là Thi Sương Cảnh, còn ngửi được mùi của cậu nữa. Bắp dụi trán vào ngón tay cậu rồi chôn cằm vào đó, lăn ra ngủ tiếp. Thi Sương Cảnh hạ chăn xuống, để Bắp tiếp tục giấc ngủ trưa dài của nó.

Trong lúc cậu đang hâm nóng tế phẩm thì chợt có người gõ cửa. Thi Sương Cảnh nghe tiếng gõ cửa là biết toang rồi, La Ái Diệu có chìa khoá, dù không có chìa khoá thì hắn cũng tự mở cửa từ bên trong được, chứng tỏ kẻ ngoài cửa không phải La Ái Diệu. Cậu tắt lò vi sóng, giả vờ trong nhà không có ai.

Người bên ngoài gõ chừng năm lần, mỗi lần đều kéo dài vài giây, mãi không thấy gõ lần thứ sáu. Thi Sương Cảnh cũng chẳng dám tò mò, vẫn ngồi trước bàn tiếp tục ăn trưa. Mấy món tế phẩm này…… Ăn đến bây giờ, cậu cũng bắt đầu thấy ngán ngẩm trước sự kết hợp hỗn tạp kỳ quặc này rồi, đúng là…… đúng là không bằng cậu tự nấu. Không phải không thể ăn, chỉ là ăn không quen thôi.

20 phút sau, cửa chính vang tiếng chìa khóa. Thi Sương Cảnh tưởng là La Ái Diệu, sau khi người bên ngoài bước vào, cậu mới nhận ra…… Đây là chủ nhà mà?

“Ôi chao, Thi Sương Cảnh, cháu đang ở nhà đấy hả? !” Dì Từ chủ nhà vỗ vỗ ngực, Thi Sương Cảnh ngồi im lặng trong phòng ăn làm dì giật cả mình, dì ngước lên thấy bàn thờ Phật trên tường, lại hoảng hốt kêu lên, “Cái gì thế này? Cháu làm gì trong nhà dì vậy?”

Giá mà chủ nhà tỏ ra ngạc nhiên từ một tuần trước thì tốt biết mấy, Thi Sương Cảnh gãi gãi lông mày. Xấu hổ quá, cậu biết đây là đồ La Ái Diệu tự ý lắp đặt, đã thế người khác cũng nhìn thấy được.

“Cảnh sát Đàm, Thi Sương Cảnh đang ở đây, anh nói chuyện trực tiếp với thằng bé đi.”

Một cảnh sát đi theo sau chủ nhà, vừa tiến lên liền giơ thẻ cảnh sát cho Thi Sương Cảnh xem. Anh ta tên Đàm Hồng Tín, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi rất sáng láng.

“Cảm ơn cô Từ, Tiểu Thi không phải đối tượng tình nghi, tôi chỉ gặp cậu ấy để hỏi thăm tình huống thôi.” Đàm Hồng Tín cười híp mắt giải thích cho Thi Sương Cảnh với chủ nhà, hành xử rất thỏa đáng.

“À à, vậy thì tốt rồi. Mọi người nói chuyện đi nhé.” Tuy chủ nhà nói vậy song ánh mắt vẫn tỏ vẻ ngờ vực, dì đóng cửa lại rồi rời đi.

Thi Sương Cảnh bị cảnh sát tìm tới tận nhà, lại đúng vào lúc La Ái Diệu đi vắng. Tình cảnh này không chỉ lúng túng, mà đương nhiên cậu còn hơi sợ.

Đàm Hồng Tín huơ huơ cuốn sổ nhỏ màu đen, “Cậu là Thi Sương Cảnh đúng không? Không cần căng thẳng đâu, tôi tới để hỏi về chuyện cô nhi viện của cậu, viện trưởng Bạch đã báo cảnh sát.”

“Viện trưởng Bạch?” Việc này còn bất ngờ hơn cả cảnh sát tìm tới nhà, liên quan gì tới viện trưởng Bạch chứ?

Đàm Hồng Tín giải thích đầu đuôi sự việc: “Viện trưởng Bạch báo với sở cảnh sát rằng cô nhi viện đang hoạt động tà giáo. Tôi thuộc chi đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố, hiện đang điều tra vụ việc các cụ già trong khu công nghiệp qua đời hàng loạt vào tuần trước. Viện trưởng Bạch nói, nữ nhân viên họ Lưu trong cô nhi viện đang hoạt động tà giáo, muốn lợi dụng lũ trẻ để làm những việc không xấu xa. Chúng tôi và viện trưởng Bạch xem qua camera thấy được tuần trước cậu có ghé qua cô nhi viện, lúc ấy viện trưởng Bạch không nói gì, nhưng nhân viên công tác ở sở cảnh sát đã lén cho tôi biết cậu xuất thân từ cô nhi viện, cho nên tôi muốn xác nhận với cậu một số việc……”

Camera? Bọn họ đã nhìn thấy gì? Thi Sương Cảnh lập tức ngồi thẳng người lại.

“……Cậu có biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với Lưu Thiến không? Tại sao cách ăn mặc của bà ấy lại thay đổi nhiều như vậy?” Đàm Hồng Tín giơ điện thoại cho cậu xem mấy tấm ảnh cắt từ camera, so sánh trang phục bình thường của Lưu Thiến trước kia với trang phục trang trọng dạo gần đây.

“……Tôi không biết.”

“Không biết thật ư? Cậu và bà ấy thân thiết lắm cơ mà.”

Thi Sương Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu. Câu này hỏi trúng vào điểm mù rồi. Mặc dù cậu đã chứng kiến vài việc kỳ quái, nhưng cậu cũng chẳng có manh mối gì về chuyện lần này.

“Tôi có một thỉnh cầu.” Đàm Hồng Tín dừng một thoáng, xác nhận biểu cảm của Thi Sương Cảnh không có gì lạ thường, anh ta mới nói tiếp, “Chiều nay cậu có thể tham gia hoạt động cùng chúng tôi được không?”

“Tại sao?”

Đàm Hồng Tín liếc nhìn bàn thờ Phật trên tường, anh ta lật tới một trang sổ, vuốt phẳng giấy rồi đưa cho Thi Sương Cảnh xem.

“Lang Phóng nói, không thể nhắc tới hắn ta ở trong nhà cậu.”

Ngoài miệng anh ta lại nói: “Chúng tôi chưa quen thuộc khu Lệ Quang, viện trưởng Bạch có nhắc tới một vài địa điểm, chúng tôi muốn nhờ người biết đường dẫn đường giúp.”

Thi Sương Cảnh chẳng hiểu mô tê gì, cơ mà, đây là cảnh sát đấy! Chẳng lẽ cậu còn có thể nói không! Hơn nữa Lang Phóng đã cố liên hệ với cậu…… Thi Sương Cảnh không biết vì sao Lang Phóng chấp nhất đến thế, là thực lòng quan tâm lo lắng cho cậu, hay là……? Mà dù thế nào, Đàm Hồng Tín vẫn là cảnh sát.

Anh cảnh sát của chủ nghĩa xã hội và anh Phật Tử của phong kiến mê tín, Thi Sương Cảnh chắc chắn sẽ chọn phương án thứ nhất. Có cảm giác an toàn không biết tả thế nào.

*

Nửa tiếng sau, Đàm Hồng Tín tới đoạn đường núi bao quanh khu công nghiệp, gặp gỡ Lang Phóng và con gái anh ta. Cô bé vẫy tay với Đàm Hồng Tín, đi cùng Đàm Hồng Tín còn có bác sĩ pháp y tên Lâm Minh.

“Không được, thằng nhóc kia cứng đầu lắm, nhất quyết không tới.”

Lang Phóng nói: “Cảnh sát Đàm, anh đồng ý đi tìm Thi Sương Cảnh chứng tỏ anh vẫn tin tưởng tôi phần nào. Cậu ấy không tới thì ắt hẳn có nỗi khổ riêng. Anh phải hứa với tôi, khi tôi dẫn các anh vào hang núi, các anh sẽ nhìn thấy một vài thứ nhưng nhất định không thể vờ như không biết, chứ không thì hôm nay tất cả chúng ta đều thảm đấy.”

“Tại sao?” Đàm Hồng Tín nhíu mày.

“Bởi vì kẻ sống cùng cậu bé ấy rất nguy hiểm. Anh tới tìm cậu ấy, sớm muộn gì kẻ đó cũng biết thôi.”

Bấy giờ Đàm Hồng Tín mới ý thức được, Lang Phóng đang định kéo người khác liên lụy vào.

“Cậu ấy không đến thì có ảnh hưởng gì không?” Lâm Minh hỏi.

“Thiếu con tin.” Cô bé đáp.

Lang Phóng lúng túng che miệng con gái, mồm miệng lanh chanh quá!

Editor: Giải thích một xíu cho ai mù mờ: Mọi người có nhớ những chap trước có nói Phật Tử chôn chân dưới địa ngục ngàn năm nhưng vẫn không có tiến triển, nên mới quyết định hiện thế để tìm cách đột phá chứ? Ngoài phá giới và dính líu với em thụ ra, ổng còn đang thực hiện kế hoạch của riêng mình, mà bước hiện tại là đang lôi kéo Tiểu Kha Lợi Đế về dưới trướng ổng.

Bình Luận (0)
Comment