Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 37: Quỷ Tử Mẫu Thần thiên • Thi Sương Cảnh là một người vô dụng

Thi Sương Cảnh chưa từng thấy lối đi nào hẹp như thế này.

Trước mặt là ba hàng bàn cỗ, chiếm hết đường xe đi và vỉa hè đi bộ, sau lưng cậu là bức tường sát cạnh vỉa hè, sau tường là tiểu khu. Thi Sương Cảnh chỉ có thể đi ngang, ngặt nỗi bây giờ cả người lẫn quỷ đều nhìn cậu chằm chằm, giới văn Phật Tử trên người cậu vẫn đang rực sáng, càng trở nên bắt mắt dưới sắc trời tối mịt.

Thi Sương Cảnh cảm thấy hô hấp của mình đã bắt đầu gấp gáp. Người trung niên trước mặt dồn hết sức lực toàn thân để vươn tay trái về phía cậu, cố gắng túm cậu lại. Người chữ vạn dưới gầm bàn ngo ngoe rục rịch, tư thế như sắp sửa nhoài ra ngoài. Cậu thử nhích sang bên cạnh, song lại có càng nhiều người nghiêng mình vươn tay ra.

Chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, bản năng sống của Thi Sương Cảnh bộc phát. Trái phải đều bị chặn, cậu lập tức quay người, tuy đầu tường đằng sau khảm miểng chai vỡ nhưng mặt tường có ô cửa rỗng, cho cậu chỗ để đặt chân. Vừa hay cậu đang tới gần chỗ nối tiếp giữa hai bức tường, có cột trụ bê tông, cậu dồn sức nhảy lên, tay chạm tới đỉnh cột, rồi dẫm vào ô cửa rỗng để leo lên. Tay của đám người phía sau chạm vào cặp và mông cậu, thậm chí có kẻ quơ cào loạn xạ. Thi Sương Cảnh bất chấp leo lên, cẩn thận dẫm lên phần mép đầu tường không có miểng chai, cậu quay người, vừa đến đầu bên này là nhảy xuống ngay tắp lự, động tác hết sức nhịp nhành linh hoạt. Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, ngồi khuỵu gối xuống, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Phật Tử không để ý tới cậu, Thi Sương Cảnh không rõ vì sao. Cậu cũng không biết những chú văn chằng chịt khắp người mình có ích lợi gì. Cậu chỉ biết người trong khu công nghiệp đang bị giam trong đám cỗ, bọn họ không hề tự nguyện tham gia, vừa nhìn đã biết lũ người chữ vạn dưới gầm bàn có ý đồ chẳng tốt lành rồi, chúng khiến cậu còn bất an hơn cả lần ở cô nhi viện —— Ít ra lúc đó còn có La Ái Diệu bên cạnh.

Đầu bên kia của tiểu khu là đường cụt, dù ra khỏi tiểu khu thì cũng bắt buộc phải đi qua đường chính mới về được nhà. Chẳng lẽ cậu phải quay về trường học ư?

Tiếng động vốn chỉ huyên náo bắt đầu trở nên vang dội, Thi Sương Cảnh cố đè nén nỗi sợ hãi bản năng, cậu nhìn ra đường chính qua ô cửa rỗng, mọi người lại bắt đầu ăn uống, song ngay giây tiếp theo, gương mặt người chữ vạn bất thình lình đập vào mắt cậu. Người chữ vạn chỉ cách một ô cửa bê tông chạm rỗng, hơi thở của nó phả vào mặt cậu, một mùi hôi nồng nặc khó tả xộc tới làm cậu phải cuống quýt lùi về sau.

Lũ người chữ vạn này bắt chước động tác vừa nãy của Thi Sương Cảnh, leo thoăn thoắt lên tường. Cậu tháo chạy, không chỉ một người chữ vạn làm vậy, mà nhìn bờ tường mới thấy ít nhất bảy tám con khác cũng đang leo lên, có con thậm chí đã bay qua tường, nhảy vào tiểu khu. Bây giờ sắc trời đã tối mà vẫn chưa đến giờ đèn đường bật, cậu chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ.

Ăn tế phẩm cũng không thể giúp cậu thoát khỏi mối đe dọa đối với sự an toàn của bản thân. Thi Sương Cảnh chợt ý thức được điều này, tim cậu như lơ lửng giữa không trung, cậu có cảm giác đã bị mắc lừa —— Cậu cứ ngỡ Phật Tử sẽ bảo vệ mình. Phật Tử lợi hại đến thế, nhưng vào thời khắc quan trọng lại chẳng đoái hoài đến sự sống chết của cậu. Đúng là chung sống lâu với người ta rồi sẽ vô thức tin tưởng người ta. Ngu xuẩn chết đi được.

Thi Sương Cảnh vốn định chạy về cổng tiểu khu, rời khỏi tiểu khu khép kín, khổ nỗi lũ người chữ vạn này quá nhanh. Dường như chúng cũng có trí tuệ nhất định, hai ba con thậm chí đã chờ sẵn ngoài cổng tiểu khu. Chúng nằm rạp dưới đất như con nhện khổng lồ, hoặc cong lưng lên như chó dữ vẫy đuôi. Khả năng quan sát trong bóng đêm của cậu cũng không tệ cho lắm, cậu vẫn thấy loáng thoáng cơ thể người chữ vạn nối liền với ống thịt, nom như cuống rốn nối liền với trẻ sơ sinh. Thế là cậu chuyển hướng chạy vào trong tòa nhà. Cậu chỉ có thể ôm hy vọng rằng chiều dài của đống cuống rốn đó có hạn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này tồn tại trên “ý nghĩa vật lý”. Bọn chúng có thực thể, có cấu tạo cơ thể, có chức năng sinh lý. Thi Sương Cảnh có thể chạm vào bọn chúng, bọn chúng cũng có thể chạm vào Thi Sương Cảnh.

Lầu một, lầu hai, Thi Sương Cảnh tăng nhanh tốc độ chạy lên lầu, cậu lao thẳng tới lầu năm, bấy giờ mới có thời gian ngoảnh lại xem lũ người chữ vạn đã bắt kịp mình chưa. Vẫn chưa. Đương lúc cậu thở phào thì một bóng đen quen thuộc đã leo lên phía ngoài khung lưới bê tông của khoảng nghỉ giữa các cầu thang, đồng thời mặt tường lầu dưới cũng xuất hiện tứ chi. Cậu nuốt nước bọt, tòa này cao nhất chỉ đến lầu tám, cậu thử mở cửa các căn nhà hai bên, mong sao có nhà nào đó không khóa cửa.

Lầu năm không có. Lầu sáu không có. Đi tới lầu bảy, Thi Sương Cảnh thở hổn hển, vẫn cố mở cửa hai bên, bỗng, cửa căn nhà bên phải bị cậu kéo phăng ra. Cậu thầm nói xin lỗi, bấp chấp xông vào nhà người ta.

Thảm chùi chân ở lối vào nhà này để giày tán loạn. Thi Sương Cảnh trở tay khóa cửa, khom lưng chạy vào, sẵn sàng xin lỗi bất cứ lúc nào, ngộ nhỡ trong nhà đang có người thì sao? Trong nhà tối om, rèm che khép chặt, cậu cũng không dám bật đèn, đành lấy điện thoại ra, dùng ánh đèn màn hình chiếu rọi không gian phía trước, thậm chí chẳng dám bật đèn pin.

Cốc cốc, cốc cốc.

Thi Sương Cảnh nghe thấy âm thanh ấy vọng đến từ sau cánh cửa sắt, nghe như tiếng khớp xương nhô ra đang gõ cửa. Cậu mò mẫm đi vào phòng khách, tựa vào sô pha ngồi xổm dưới đất.

Hiện tại đổi ý còn kịp không?

Theo cậu thấy thì đây hoàn toàn là tai bay vạ gió —— Bất kể là nhắm vào cậu hay nhắm vào các cư dân khác trong khu công nghiệp. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đây là “kịch hay” mà La Ái Diệu nói ư? Giờ ngẫm lại mới thấy, khi La Ái Diệu nhắc đến mốc thời gian đầu thất này, giọng điệu của hắn rất khó nắm bắt, có chút hóng hớt, có chút hưng phấn, có chút khinh bỉ, còn có vẻ lảng sang chuyện khác nữa, duy chỉ không có sự bất ngờ.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi bị bao vây rồi, có hơi nguy hiểm

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh có thể đến giúp được không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi đang trốn trong một căn hộ

La Ái Diệu: Đối phương đang nhập nội dung……

Tới rồi, có hồi âm rồi. Thi Sương Cảnh vội vàng dùng hai tay nắm chặt điện thoại.

La Ái Diệu: Ngoan ngoãn đợi đi, chớ chạy lung tung.

Lại đợi hơn 10 giây, 1 phút, 2 phút. Hồi âm của La Ái Diệu dừng ở đây. Thi Sương Cảnh bối rối, ngón tay gõ chữ như bay.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh đọc được tin nhắn à? Anh đang ở đâu?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Những kẻ lần trước chúng ta gặp ở cô nhi viện lại xuất hiện rồi, chúng trốn ngay bên dưới đám cỗ

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tại sao bọn chúng lại đuổi theo tôi?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh biết trước ngày đầu thất sẽ xảy ra chuyện này đúng không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Có phải……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Có phải việc này liên quan tới anh không?

Không ai trả lời.

Thi Sương Cảnh chẳng biết tí gì về Thần Phật, song trải qua chuyện như vậy, dù cậu có trì độn đến mấy thì cũng nên hình thành một nhận thức —— La Ái Diệu chẳng phải kẻ tốt lành gì, thậm chí có thể nói hắn là một người tồi tệ, à không, một vị Phật tồi tệ. So với bà Lưu, La Ái Diệu còn giống kẻ hoạt động tà giáo hơn. Chẳng qua Thi Sương Cảnh cho rằng Phật Tử chỉ nhắm vào cậu mà thôi, không ngờ Phật Tử mới tới khu Lệ Quang một tuần mà đã gây ra sự việc náo động thế này.

Những giới văn màu vàng trên da tựa như cát chảy tụ lại thành sông trên mặt đất, tuy đang ở trong căn phòng u ám, Thi Sương Cảnh vẫn thấy giới văn tỏa ra hào quang mờ ảo.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng đập vào khung sắt, nhà này có lắp rào sắt chống trộm. Thi Sương Cảnh ôm đầu gối, một bên có người chữ vạn dán lên cửa, gõ cửa cốc cốc y chang con nít đùa nghịch, một bên có người chữ vạn leo lên khung sắt chống trộm, hệt như lính giám thị tuần tra. Cậu nhớ lại lúc đi qua đám cỗ, mọi người đều quay đầu cầu cứu cậu. Cậu có thể cứu được sao? Phải cứu như thế nào?

*

La Ái Diệu cất điện thoại đi. Hắn sẽ quan tâm đến an nguy của Thi Sương Cảnh, nhưng bởi Thi Sương Cảnh là một người vô dụng, La Ái Diệu tạm thời không rảnh đoái hoài đến cậu.

Chỉ cần Thi Sương Cảnh không bị chặn giết giữa chừng là được.

Theo chỉ thị của La Ái Diệu, Tiểu Kha Lợi Đế đã đi đến đàn tràng dâng hương, bà là nhân vật chính, chờ đợi nghi thức tiến hành đến giai đoạn tiếp theo. Do chỉ là hiện thân của Quỷ Tử Mẫu Thần, uy lực của Tiểu Kha Lợi Đế không quá mạnh, bà không thể điều khiển được pháp hội với quy mô cả vạn người như thế này. Người chủ trì pháp hội thực sự là La Ái Diệu, cũng chính là Phật Tử.

Mọi chuyện xảy ra trong toàn khu Lệ Quang, tất cả của tất cả, đều lọt vào mắt La Ái Diệu. Giờ hắn sẽ không khinh suất nữa, việc lần trước Thi Sương Cảnh bị giết ở nhà Dương Linh Linh đã cho hắn một bài học. Không thể vì lơi lỏng mà đánh giá thấp khả năng của toàn bộ con người.

Mấy hôm trước Lang Phóng gặp mặt cảnh sát, La Ái Diệu đã biết. Hôm nay Lang Phóng bảo cảnh sát tìm tới nhà dẫn Thi Sương Cảnh đi, La Ái Diệu cũng biết. Hắn cứ tưởng Thi Sương Cảnh như con chó cỏ thấy người ta vẫy cái là lập tức chạy tới ngay, chắc hẳn sẽ đi theo cảnh sát chứ. Ấy thế mà Thi Sương Cảnh lại rất ngoan, La Ái Diệu tỏ ra hài lòng với biểu hiện lần này, biểu hiện trung thành ấy xứng đáng được thưởng nhiều hơn. Mấy tay cảnh sát này đi theo Lang Phóng đến miếu Quỷ Mẫu trong hang núi, La Ái Diệu vẫn liên tục quan sát, hắn biết những kẻ này định làm gì.

Đơn giản là hy vọng gợi lại chuyện cũ theo pháp lý nhân gian, đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.

Bất kể công đức trên mặt đất hay nhân quả báo ứng dưới lòng đất, theo sự phát triển của triết học loài người và chế độ văn minh, pháp luật đã trở thành tiền đề cho loại nhân quả này —— Chẳng hạn một kẻ phạm tội giết người đã phải ngồi tù ở nhân gian, vậy khi xuống địa phủ, cho dù bị xét xử bởi tôn giáo nào thì cũng đều so sánh với khi chúng còn sống, chúng có hối cải hay không, đã trả giá đắt hay chưa, từ đó hình phạt ở địa ngục có thể được giảm bớt. Pháp luật có chỗ chưa hoàn thiện, và những chỗ chưa hoàn thiện ấy sẽ để cho người chấp pháp tiến hành phán quyết lần thứ hai. Mà dù thế nào, pháp luật và hình phạt đã là báo ứng ngay trong hiện thế rồi. Kể cả La Ái Diệu, Địa Tạng Vương Bồ Tát, hay những vị trong tín ngưỡng khác như Diêm La Vương của Âm Tào Địa Phủ, Thiên Chúa, tất cả đều sẽ không tùy tiện tăng thêm hình phạt.

Cảnh sát cũng là một nghề nghiệp rất rắc rối. Cảnh sát, quan toà, kiểm sát viên, luật sư…… Những nghề này đều là một mắt xích cứng cáp trong chuỗi nhân quả ở hiện thế. Bọn họ là con người, bọn họ sẽ mắc sai lầm, nhưng sự trừng phạt dành cho tội lỗi của họ sẽ theo logic khác, cách tính toán đối với người bình thường không thích hợp áp dụng lên họ.

La Ái Diệu đi tới cửa hang, bấy giờ trời đã tối mịt, trong hang núi lại có tia sáng ẩn hiện, chứng tỏ bên trong có người đang hoạt động. La Ái Diệu bực bội vì Lang Phóng, bực bội vì nhóc rồng con gái Lang Phóng, bực bội vì cảnh sát.

Mà hắn cũng bực bội vì lũ người chữ vạn mà Tiểu Kha Lợi Đế nuôi dưỡng. Đúng là một lũ nhóc không biết tuân thủ quy tắc. Vừa muốn đồ cúng dường trong “đám cỗ”, lại còn nhòm ngó Thi Sương Cảnh. La Ái Diệu vừa đi được hai bước thì trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh quỷ đói chảy dãi, cái miệng nhỏ như lỗ kim phát ra tiếng rầm rì như đang bắt chước động tác nhấm nháp.

“Két”…… Cửa mở.

La Ái Diệu đâm ra phiền não vô cùng. Nếu hắn mà có huyết áp của loài người thì giây phút này huyết áp của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt. Cảm giác linh hồn bị níu lấy, bỗng dưng tất cả sự chú ý đều bị kéo đi. Nghi thức gì chứ, nhân quả gì chứ, tiến hành từng bước gì chứ, bày mưu tính kế gì chứ.

*

Thi Sương Cảnh nghe tiếng cửa mở, chính là cửa chính của căn nhà này, cánh cửa mà cậu vừa khóa trái. Cậu tức khắc bật đèn pin điện thoại lên, gương mặt dị dạng, dơ bẩn, hôi thối và cơ thể bò rạp dưới đất ấy lộ ra dưới ánh sáng, tiếng nhấm nuốt không khí càng lúc càng vang, cơn đói trở nên hết sức rõ ràng. Cơ mặt của người chữ vạn đột nhiên vặn vẹo như thể đang nặn ra một nụ cười, nó bò trườn trên mặt đất, chỉ trong thoáng chốc nữa thôi sẽ bò đến ngay cạnh chân Thi Sương Cảnh, mà cậu cũng vừa nhác thấy một con thứ hai bò qua cửa chính.

Đáng tiếc Thi Sương Cảnh là một thanh niên cao 1m8, làm thêm quanh năm nên sức lực rất khỏe. Nếu tránh không nổi thì khỏi cần tránh nữa. Cậu vớ lấy cái gạt tàn trên bàn trà, nện vào đầu lũ người chữ vạn.

Một cú, hai cú. Xương sọ của người chữ vạn cứng như đá vậy, nó ré lên đau đớn, tứ chi vung vẩy loạn xạ. Thi Sương Cảnh cố nén cơ buồn nôn, giơ một tay bóp lấy gáy người chữ vạn, đè nó xuống đất.

Cậu đánh không lại tượng Phật mạ vàng của La Ái Diệu, song cậu vẫn đập vào đầu tiểu Phật hóa thân của hắn được. Bây giờ người chữ vạn này có thực thể, à không, có cơ thể. Biết thế cậu đã chạy vào bếp tìm dao rồi. Thi Sương Cảnh ngó nghiêng xung quanh, thấy một công cụ kim loại bắt mắt nằm trên sàn gạch cách đó không xa. Nó trông như một chiếc tạ tinh xảo, phần giữa thuôn mảnh, hai đầu phình to được chạm rỗng tinh mỹ như lồng sắt, phần tay cầm ở giữa trơn nhẵn tựa ngọc quý, mà hai đầu của nó lại nhọn hoắt thể hiện tính sát thương.

Thi Sương Cảnh vươn tay nắm chặt công cụ này, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết.

(Công cụ này là chày kim cang hay còn gọi là vajra, một loại vũ phí và pháp khí của Phật giáo nhé mn.)

(Fanart giới văn của Phật Tử. Artist: Shanlin_山林)

Bình Luận (0)
Comment