Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 38: Quỷ Tử Mẫu Thần thiên • Cậu đã chọn phe rồi, ngoan lắm

Công cụ này lạnh lẽo, nặng trịch, tay cầm ở giữa được thiết kế hết sức tinh xảo và tiện lợi. Người chữ vạn bị Thi Sương Cảnh đè xuống có hình thể của người trưởng thành cao khoảng 1m6 và cực kỳ khỏe, nhưng tư thế bò trườn này lại không có ưu thế khi đối đầu với người cao ráo linh hoạt như Thi Sương Cảnh. Cậu cầm công cụ trong tay trái, định tiện tay đập vào gáy người chữ vạn, đối với con người thì đây là chỗ hiểm chỉ cần đánh một cú là mất mạng ngay. Chiếc điện thoại dưới đất bị người chữ vạn vùng vẫy đẩy ra xa, soi sáng dây rốn màu đỏ thịt, Thi Sương Cảnh bèn thay đổi mục tiêu.

Cậu nhấn người chữ vạn xuống đất, tứ chi nó đang chống lên mấy cm lại bị ép xuống lần nữa, cậu vừa ấn gáy nó vừa hơi quay người, duỗi chân ra, rốt cuộc cũng giẫm vào cái thứ mềm oặt như khúc ruột kia. Cậu gạt chân kéo ống thịt lại gần, rồi giơ công cụ lên cao, dùng phần đầu nhọn tăng thêm sức sát thương, nện xuống một cú thật mạnh, dù chỉ là một thanh sắt trơ trọi cũng đủ đập nát bấy đống thịt mềm này rồi.

Mới đầu dây rốn bị đập bẹp dí, đến cú thứ hai, nó đã bẹp đến mức dính chặt xuống đất. Thi Sương Cảnh vẫn không ngơi sức, đến cú thứ sáu thì đã chặt đứt được dây rốn —— Việc này dễ hơn cậu nghĩ nhiều. Tay còn lại của cậu giữ chặt người chữ vạn, nó vùng vẫy điên cuồng ngay sau cú đập đầu tiên, làm cậu suýt thì giữ không nổi, phải dồn trọng lượng nửa người mình để đè nó xuống.

Khi nện công cụ kim loại xuống đất sẽ có lực dội ngược lại lên tay cậu, cánh tay phải của cậu bị lực dội lại làm tê rần. Khoảnh khắc dây rốn đứt lìa, người chữ vạn cũng im lặng hơn nhiều. Thi Sương Cảnh từ từ đứng dậy, nhìn về phía người chữ vạn dưới đất, thế nhưng một luồng nhiệt dữ dội lại xộc vào mắt khiến cậu nóng rát, vội rụt tay về theo phản xạ, bấy giờ người chữ vạn dưới đất đã không còn cựa quậy nữa. Ngọn lửa bốc lên từ mái tóc rối tung, chỉ trong chớp mắt, cả cái đầu của nó bắt đầu bốc cháy.

Kinh khủng hơn là, người chữ vạn vẫn chưa chết. Sau khi lửa bùng lên, nó bật dậy, cố dùng tay chân gãy gập của mình để đứng thẳng lên song vô ích. Cánh tay vặn vẹo quơ quào loạn xạ như muốn tìm điểm tựa, song chỉ quệt qua bàn trà. Ánh lửa soi sáng cả căn phòng, ngọn lửa này thực sự tồn tại, sách vở bài tập trên bàn bị thiêu cháy. Người chữ vạn gắng gượng đứng dậy mà không được, những vật khác cũng lần lượt bén lửa.

Cậu cầm công cụ toan chạy thoát, người chữ vạn vừa vào cửa lúc nãy đã lui ra ngoài, ngoài nhà vẫn còn hai con khác đang trông chừng, chúng kiêng kỵ “đồng bạn” đang bốc cháy trong nhà nên không dám vào trong, nhưng cũng không chịu thả cho cậu đi.

Trong nhà mau chóng tích tụ nhiệt lượng, trán Thi Sương Cảnh túa mồ hôi, may mà cậu vẫn đeo cặp, suýt nữa thì sách giáo khoa và vở bài tập bị đốt rồi. Không được, phải thoát ra ngoài. Cậu bất chấp xông vào bếp, tìm thấy con dao phay kiểu Tàu to sụ mà gia đình này sử dụng. Tay trái cầm công cụ, tay phải cầm dao phay, Thi Sương Cảnh đá tung cửa nhà, bất ngờ chạm trán người chữ vạn đang bám trên tường. Con day phay trên tay cậu sáng như tuyết, cậu dùng sống dạo gõ vào khung bê tông như đang cố ý phát ra tiếng động để xua đuổi côn trùng, người chữ vạn trên tường rú lên khiêu khích, song quả thực không dám tiếp tục lại gần nữa.

Cắt dây rốn có tác dụng.

Không biết IQ của bọn này cao bao nhiêu, nhưng hiển nhiên chúng vẫn chưa thích ứng với dây rốn. Con bám trên tường quên mất trên người mình còn có một ống thịt, theo động tác của nó, ống thịt màu hồng này lơ lửng buông thõng xuống. Tay phải Thi Sương Cảnh cầm dao bổ ngay về phía dây rốn kia, không chút do dự.

Dây rốn mềm nhũn, không chịu lực. Cú đầu tiên không chém trúng, người chữ vạn trên tường phát hiện ra, bèn hét lên rồi bò xuống đất. Lúc này trong hành lang có ba người chữ vạn, từ cánh cửa hé mở có thể thấy hầu hết vật dụng trong nhà đã bắt đầu bốc cháy, chỉ lát nữa thôi nơi đó sẽ biến thành biển lửa đỏ rực. Thi Sương Cảnh đóng cửa nhà lại, ngăn không cho không khí tràn vào sẽ làm lửa cháy càng dữ hơn. Cậu cảm thấy tội lỗi vô cùng, không hiểu sao chém mấy dao mà cũng làm lửa cháy, thật có lỗi với gia đình này quá.

A! Điện thoại của cậu!

Thôi toang, mất con đường cầu cứu rồi. Lòng Thi Sương Cảnh như tro tàn, song nguy hiểm vẫn cận kề ngay trước mắt, phải dồn 120% sự chú ý, cậu phải cố gắng trấn định. Chạy lên lầu là tới sân thượng rồi, không chắc sân thượng có an toàn hơn không vì sân thượng để mở. Hành lang chật chội, vung dao cũng có thể khiến bản thân bị thương. Đúng lúc này, người chữ vạn đã bò tới bên chân cậu, cọ mặt vào ống quần cậu, cái miệng nhỏ tí nhăn nhúm như lỗ kim dán lên mắt cá chân cậu. Nó m*t một cái làm Thi Sương Cảnh buồn nôn quá sức, cậu rút vội chân ra, vịn tay vào lan can, đạp mạnh vào đầu nó.

Có con phớt lờ trọng lực Trái Đất, tứ chi dán lên trần nhà, nó bất thình lình buông tay chân ra, rơi thẳng xuống, đập vào người Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh bị đập muốn hộc máu, song hai tay vẫn cầm chắc vũ khí. Cú va chạm vừa rồi không khiến cậu ngã sấp xuống, cậu ổn định trọng tâm cơ thể, nhìn chằm chằm người chữ vạn vừa rơi tự do kia, lập tức vung dao tới, chém lia lịa vào sườn cổ nó. Máu tươi nóng hổi phun ra, tạt khắp nửa người cậu. Người chữ vạn bị đâm kêu la oai oái, tiếng kêu phát ra không giống con vừa bị cắt đứt dây rốn mà nghe gai óc và điên cuồng hơn. Thi Sương Cảnh chém mấy nhát, nhận ra hành động của người chữ vạn không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ chảy máu mà thôi. Không được, vẫn phải cắt đứt dây rốn.

Một lần lạ, hai lần quen. Thi Sương Cảnh hoán đổi vũ khí hai tay, chuyển sang cầm công cụ bằng tay phải. Khả năng quan sát trong bóng đêm vượt trội giúp cậu nhanh chóng tìm ra hai sợi dây rốn đang quấn dưới đất, cậu không nhìn người chữ vạn đang bò về phía mình mà tập trung xử lý dây rốn của chúng. Lũ người chữ vạn này m*t da Thi Sương Cảnh, cậu cảm giác những cái răng nhỏ chi chít cọ qua làn da, song chịu hạn chế bởi hình dáng miệng nên chúng không thể dùng răng cắn xé cậu được.

Đúng là cực kỳ khó chịu. Nếu cậu có thiên nhãn với góc nhìn thứ ba thì sẽ thấy giới văn màu vàng trên người như bị hút đi, kéo theo cả nguồn sinh mệnh màu vàng xuyên thấu qua làn da. Thi Sương Cảnh càng đập càng thấy lực tay yếu đi, còn tưởng là mình thấm mệt. Cậu tập trung chú ý, một lần nữa dồn sức đập gần hai mươi cú, lại dùng chân đạp mạnh một cái, khiến hai ống thịt tách ra.

Ánh lửa bập bùng trong hành lang, Thi Sương Cảnh lao xuống lầu, người chữ vạn thứ ba thấy đã thất thế thì cũng hốt hoảng rời đi. Thi Sương Cảnh thở hồng hộc, lưỡng lự không biết nên thoát ra luôn hay chờ thêm lát nữa. Sức tấn công của người chữ vạn không cao, chủ yếu là làm người ta ghê tởm thôi. Mình mẩy toàn máu me hôi hám nhớp nháp làm cậu tự dưng nghĩ tới xăng, bởi vì lũ người chữ vạn này rất dễ cháy. Nghĩ vậy, cậu vẫn quyết định chạy nhanh xuống lầu, quay trở lại tiểu khu.

Từ lầu một nhìn về phía căn nhà rực cháy trên lầu ba, ngọn lửa đã trở nên khá lớn, khói đen mịt mù, ánh lửa chói mắt. Cậu quan sát đám cỗ xuyên qua ô cửa rỗng trên tường, đã có người đứng dậy, rõ ràng là hoảng loạn vì tình thế hiện tại, rồi họ vất vả đi qua những hàng ghế ngồi đang chuyện trò rôm rả. Lũ người chữ vạn đi đâu rồi? Thi Sương Cảnh cẩn thận di chuyển về phía cổng tiểu khu.

Dây rốn của người chữ vạn nối liền với đám cỗ, làm chúng không thể nào ẩn nấp được. Mớ dây rốn đó là cách chúng khống chế con người ư? Thi Sương Cảnh do dự lắm, hiện giờ cậu đang có vũ khí trong tay, nhưng rời khỏi tiểu khu để quay lại đám cỗ thì cậu không biết còn có bao nhiêu người chữ vạn nữa. Sự quỷ quái này khiến cậu cảm thấy chẳng chân thật chút nào, nguồn sáng duy nhất là nhà dân đang bốc cháy, sắc mặt cậu chùng xuống, nhìn vào công cụ trong tay phải mình.

Đây không thể nào là món đồ tự nhiên xuất hiện trong nhà người bình thường được, rõ ràng nó là công cụ tôn giáo. Là của ai? Của La Ái Diệu sao? Hay là của Lang Phóng? Thi Sương Cảnh không biết cách sử dụng nó, chỉ có thể dùng nó như cây búa. Adrenalin điên cuồng tiết ra, cậu rất muốn làm gì đó, song nỗi sợ hãi vẫn chưa tiêu tan.

Một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện ở cổng tiểu khu. Tuy đang là mùa đông mà người phụ nữ đó lại mặc bộ âu phục vừa mỏng vừa trang trọng. Thi Sương Cảnh cảm thấy bóng hình này quen quen, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đó chính là Lưu Thiến.

Cậu lập tức dừng bước, bọn họ cách nhau chừng ba bốn mét, cậu nghe thấy Lưu Thiến nói: “Tiểu Cảnh, lại đây, đừng chạy lung tung nữa.”

Lưu Thiến vẫy tay, giống như người lớn gọi trẻ con đang chơi đùa trong công viên về.

“Bà là bà Lưu thật sao?”

“Chứ chẳng lẽ lại là người khác?”

Vì tay đang cầm con dao nhuốm máu, khí chất của Thi Sương Cảnh trở nên lạnh lùng gấp trăm lần khi là nam sinh, khiến cậu thông minh và cảnh giác hơn bình thường. Cậu hỏi: “Sao bà lại ở đây? Bà cũng tới ăn cỗ ư?”

Ung dung thế này, nhìn là biết có quỷ. Dù gì cậu cũng là người từng trải, tuy bà Lưu nuôi nấng cậu mười năm, nhưng bầu không khí lúc này mờ ám đến mức ngay cả cha mẹ của chính mình còn chẳng dám tin. Lưu Thiến định đi tiến lên, Thi Sương Cảnh liền lui lại, bất chợt va vào một lồng ngực mềm mại. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt lên vai cậu.

“Đi cùng Tiểu Kha Lợi Đế đi, bà Lưu của cậu sẽ không hại cậu đâu.” Giọng nói của La Ái Diệu ẩn chứa ý cười, đây là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh nghe hắn cất lên giọng điệu như vậy, cái giọng tràn đầy hứng thú, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Cậu suýt đã quay người chĩa dao vào La Ái Diệu rồi, đáng tiếc sức lực của hắn vượt xa người thường. Thi Sương Cảnh vô thức cảm thấy tủi thân, vừa rồi sợ đến mức hồn bay phách lạc, khó khăn lắm mới có can đảm làm chuyện xấu, thế mà cái tên phản bội sự tin tưởng của cậu lại tươi cười xuất hiện.

“Chuyện này có liên quan gì đến anh?! Đám cỗ này, và cả bà Lưu……” Thi Sương Cảnh nuốt vào nửa câu sau – “Vừa nhìn đã biết đang làm chuyện xấu xa rồi”.

Nhất định là do La Ái Diệu dạy hư bà Lưu! Thi Sương Cảnh suy sụp.

“Cậu đã chọn phe rồi, ngoan lắm.” La Ái Diệu xoa đầu cậu, đẩy lưng thúc cậu đi về phía trước, “Cũng bạo gan đấy, vậy tiếp sau đây cậu có thể chứng kiến toàn bộ nghi thức. Đi theo Tiểu Kha Lợi Đế đi, kế tiếp bà ấy sẽ bảo vệ cậu.”

Không đợi cậu kịp nói gì, La Ái Diệu bèn giải thích: “Giờ tôi hiểu rồi, thể chất của cậu có vấn đề, dường như giới văn của tôi sẽ phát huy tác dụng đặc biệt trên cơ thể cậu, tạo ra mối ràng buộc không nên có. Việc này chúng ta sẽ bàn sau. Chày kim cang dùng tiện tay nhỉ, tặng cậu đấy.”

Thi Sương Cảnh cảm giác lửa giận xộc thẳng l*n đ*nh đầu: “Vừa nãy anh khoanh tay đứng nhìn hả?”

La Ái Diệu không trả lời, chẳng biết vì sao hắn lại không trả lời. Thi Sương Cảnh bị đẩy về phía bà Lưu, bà Lưu lập tức nắm lấy bàn tay cầm dao của cậu, bà chỉ dùng lực nhẹ là đã gỡ con dao phay ra khỏi tay cậu rồi ném xuống đất. Thi Sương Cảnh siết chặt chày kim cang, thứ La Ái Diệu nói muốn tặng cậu. Chết tiệt, đây chắc chắn không phải quà tặng, mà là do trong tay bắt buộc phải có vũ khí.

Sau khi giao Thi Sương Cảnh cho Lưu Thiến, La Ái Diệu lại biến mất. Thi Sương Cảnh không để ý thấy cổ mình có thêm một sợi dây chuyền đá lazurite, mang màu lam tượng trưng cho La Ái Diệu. Giới văn vô ích, dùng tế phẩm bồi bổ tế phẩm chỉ mang đến công dụng quái dị. Đơn giản nhất vẫn là vật bảo vệ, ai thấy màu lam này sẽ như thấy Phật Tử.

Lưu Thiến nắm bàn tay dính máu của Thi Sương Cảnh, bọn họ ra khỏi tiểu khu, con đường chính bấy giờ đã trống trơn. Lưu Thiến cứ thế dắt Thi Sương Cảnh đi tới cuối đường, giống như hồi nhỏ bà dắt cậu đi từ khe núi đó về phía thành phố, đi từ chênh vênh về phía bình yên. Thi Sương Cảnh sợ, nhưng Lưu Thiến quá giống mẹ, thậm chí còn giống mẹ hơn cả mẹ trong ký ức còn sót lại của cậu.

Bình Luận (0)
Comment