Chương 39: Quỷ Tử Mẫu Thần • Cảnh sát và pháp y và vu sư và rồng – 1

Đàm Hồng Tín, Lâm Minh đi theo Lang Phóng và con gái anh ta vào trong hang núi, chẳng mấy chốc đã trông thấy tượng nữ thần bằng sứ màu kia. Họ nhận thấy vị trí đặt bàn thờ và bức tượng hơi lạ, tượng để chắn gang giữa đường, đằng sau bàn thờ vẫn còn một đoạn đường nữa, mà tối quá nên chẳng nhìn thấy tận cùng.
Đàm Hồng Tín vòng qua bàn thờ, đi thẳng ra đằng sau, anh ta cầm đèn pin công suất lớn, có nghĩa vụ chiếu sáng cho cả nhóm. Song cô bé lại kéo vạt áo Đàm Hồng Tín, Đàm Hồng Tín nhớ tên cô bé là Tưởng Niệm Lang.
“Chú ơi, vái một cái trước đã.”
Nếu mà là đứa trẻ khác thì Đàm Hồng Tín đã bảo phụ huynh đưa con rời khỏi chỗ này rồi, nhưng mấy hôm trước Đàm Hồng Tín đi tìm Lang Phóng, cô bé kỳ lạ này đã để lại cho anh ta ấn tượng rất sâu sắc. Hôm ấy Đàm Hồng Tín trực tiếp tìm đến nhà Lang Phóng ở khu Lệ Quang, Tưởng Niệm Lang ra mở cửa, Đàm Hồng Tín thấy Lang Phóng đang ngồi trên sàn phòng khách bện dây thừng. Lang Phóng ngước mắt lên, không nói gì mà chỉ chỉa cằm về phía Đàm Hồng Tín, Tưởng Niệm Lang bèn lấy một bó sậy từ tủ giày cạnh cửa, vừa quật mạnh vào người Đàm Hồng Tín vừa lẩm bà lẩm bẩm *. Cảnh tượng này quá mê tín dị đoan, Đàm Hồng Tín nhíu mày, định giơ thẻ cảnh sát ra.
Hạt sậy và lá vụn đập vào mắt và miệng Đàm Hồng Tín, anh ta lui về sau một bước, giơ tay định ngăn Tưởng Niệm Lang, song lại nhận ra mình không thể lùi được nữa, rõ ràng sau lưng không có ai mà lại cảm thấy lưng đang áp lên tường. Trong vòng vài giây, Đàm Hồng Tín buộc phải chịu đựng roi sậy của cô bé này, sau khi quật mấy chục lần, Tưởng Niệm Lang mới thở phào, lấy dép lê cho anh ta, “Chú cảnh sát vào đi.”
Rõ ràng Đàm Hồng Tín còn chưa giới thiệu bản thân. Rõ ràng Đàm Hồng Tín định che giấu thân phận cảnh sát của mình.
Hồi ức kết thúc. Nửa ngày ở nhà Lang Phóng là nửa ngày khó giải thích nhất trong đời Đàm Hồng Tín. Quá loạn rồi. Lần đầu tiên thế giới hiện ra trước mắt anh ta theo cách này. Nhưng ít nhất, việc cần làm lúc này đã vô cùng rõ ràng.
Tưởng Niệm Lang đeo một chiếc túi tote của người lớn, năm nay nó vừa đến tuổi học tiểu học nhưng vóc dáng đã cao hơn bạn đồng trang lứa một chút, cho nên đeo loại túi này vẫn hợp. Nó lần lượt chia đồ trong túi cho Đàm Hồng Tín, Lâm Minh và Lang Phóng, là một bọc nhỏ được buộc chặt bằng dây thừng.
Lang Phóng hành lễ với tượng nữ thần sứ, bày hoa quả cúng và lau chùi tượng thần, không khác gì các tín đồ bình thường. Xong khâu lễ đầu tiên, Lang Phóng mở áo jacket, lấy một con dao găm nhỏ từ trong túi ra. Lang Phóng chỉ huy Lâm Minh và Đàm Hồng Tín quỳ gối trên nệm, hai người họ là con người thuần chủng, để cho họ bái thần trước.
“Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì cả, cầm đồ cúng trong tay, bao giờ tôi bảo khom lưng dập đầu thì dập đầu ba cái.”
Đàm Hồng Tín cố nén h*m m**n chửi thề. Anh ta về nhà bái tổ tiên cũng chưa thành kính đến mức này, lại còn dập đầu nữa chứ. Lâm Minh thì lập tức nhắm mắt theo chỉ thị của Lang Phóng, hai tay cầm đồ cúng, nom rất chi là thành kính. Đàm Hồng Tín đành phải nghe theo.
Trong bóng tối khi nhắm mắt lại, Đàm Hồng Tín nghe thấy tiếng bước chân và tiếng niệm chú của Lang Phóng, mang âm điệu phương ngôn Tây Nam rất rõ. Lang Phóng từng giải thích với Đàm Hồng Tín rằng: “Tôi không tu hành theo tôn giáo thịnh hành, anh có thể xem như tôi thuộc chi thần bí nhất của vu thuật nguyên thủy tại tỉnh G, cần chảy máu và sát sinh.”
Anh ta là vu sư chứ không phải thiên sư. Lang Phóng và con gái anh ta tràn đầy vu tính, vu tính tượng trưng cho cảm xúc nguyên thủy thất thường nhất, cũng may Lang Phóng không hề tỏ ra thất thường, cũng nhờ đó mà khiến người ta có thêm cảm giác an toàn.
“Dập đầu.”
Đàm Hồng Tín nhắm mắt, dập đầu ba cái bộp bộp bộp, mỗi làn đầu đều chạm đất. Anh ta vốn dĩ không định làm thế nhưng hông vẫn vô thức gập xuống.
“Mở mắt, ném đồ cúng vào lửa.”
Đàm Hồng Tín mở mắt, trông thấy trước mặt xuất hiện một chậu than cháy rực, đặt ngay gần sát. Anh ta hoảng hốt, mới nãy dập đầu thành kính theo cách đó mà không chúi đầu vào chậu than ư? Lâm Minh ném đồ cúng vào lửa trước, Đàm Hồng Tín cuống quýt làm theo.
Đồ cúng buộc bằng dây thừng lập tức bốc cháy, lớp cỏ khô bên ngoài mau chóng cháy rụi, lộ ra thứ được đựng bên trong. Đàm Hồng Tín nhìn chằm chằm đồ cúng cháy thành một cục đèn thui trong đống lửa, cứ có cảm giác hình như đồ cúng đang động đậy, không biết là do ánh lửa bập bùng làm ảnh hưởng đến thị lực của anh ta hay thứ bên trong bọc đồ cúng vốn dĩ chính là một sinh vật sống sờ sờ.
Trong chậu than đột nhiên vang tiếng nổ lách tách, đồ cúng đen thui giãy giụa mấy cái trong đống lửa rồi nhảy ra khỏi chậu than. Đồ cúng vẫn đang cháy nhưng có vẻ nó muốn thoát khỏi nhiệt độ này, nó nhảy nhót trên mặt đấy, quả thực hệt như đang đốt một con chuột hay con thỏ con vậy, khiến cảnh tượng này trở nên có phần tàn nhẫn. Một tiếng “Đùng” vang lên, Lang Phóng g**t ch*t một con, cô bé cũng tìm được một con nữa ở góc khác rồi chụm chân nhảy lên dẫm nát đồ cúng.
Đây là cái gì? Lòng Đàm Hồng Tín vô cùng rối bời, khí chất chính nghĩa đã tan biến gần hết. Lang Phóng nói tiếp: “Các anh bê chậu than tới cổng rồi ném đi được không?”
“Được.” Lâm Minh nháy mắt với Đàm Hồng Tín, ý bảo anh ta hỗ trợ, mỗi người nhấc một bên.
Đàm Hồng Tín không ngờ Lâm Minh có thể nhanh chóng chấp nhận chuyện này đến thế. Anh ta không ném chậu than đâu, đây là phong tục chỗ nào vậy chứ? Cơ mà gia đình Đàm Hồng Tín vô cùng hạnh phúc sum vầy, ông bà nội ngoài đều còn tại thế cả, đúng là chưa đến lượt anh ta đi tìm hiểu mấy cái này.
Hai người nhấc chậu than lên, mà lạ là chậu than không hề nóng. Bọn họ đi tới cửa hang, bấy giờ sắc trời bắt đầu trở nên lạ thường, gam màu của bầu trời như bị điều chỉnh, độ xám tăng lên, độ sáng hạ xuống, nom cực kỳ mất tự nhiên.
“Tôi đếm ba hai một, bao giờ đến “Một” thì buông tay nhé.” Lâm Minh nói.
Ba, hai, một. Ầm. Tiếng lửa than lách tách, tiếng cục than lăn lông lốc trên mặt. Lâm Minh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, quan sát cục than đã cháy thành tro trắng.
“Đàm Hồng Tín, anh tìm cho tôi một cành cây đi.” Lâm Minh nói.
Đàm Hồng Tín đi tìm cây một cành cây thô ráp về, Lâm Minh dùng cành cây gạt thứ còn sót lại trong chậu than ra, ngay cả Đàm Hồng Tín nhìn vào cũng cảm thấy thứ này bất bình thường.
“Đây là…… xương ư?” Đàm Hồng Tín thắc mắc.
Lâm Minh không nói gì, chỉ yên lặng gạt vật còn sót lại ra, có vẻ như đang phân loại. Đống xương này nhỏ xíu, ban nãy lẫn trong chậu than mà không ai nhận ra. Chừng mấy phút sau, Lâm Minh đoán chắc đống xương đã nguội rồi, bèn dùng tay cầm mảnh xương lên, một tay còn lại thì bật đèn pin điện thoại, chăm chú quan sát dưới ánh sáng.
“Nếu không nhìn lầm thì đây…… là xương thuyền, đây là xương bàn chân, đều là những mẩu xương rất nhỏ ở tay chân con người, song rất dễ nhận biết.”
“……”
Lang Phóng hô lên gọi bộ đôi cảnh sát ngoài cửa hang trở về. Lâm Minh dùng tay gom đống xương lại, gọi Đàm Hồng Tín tới, chia cho Đàm Hồng Tín một phần để cất đi, phần còn lại thì bỏ vào túi mình rồi bảo: “Không thể chỉ để chứng cứ ở chỗ một người được.”
Bộ đôi cảnh sát quay về hang núi, Lang Phóng và con gái anh ta cũng hành lễ, lần này bọn họ không có chậu than mà chỉ dập đầu rồi đốt đồ cúng. Tuy nhiên cách làm của hai người họ nguy hiểm và tàn bạo hơn, Lang Phóng nâng hai món đồ cúng bằng hai tay, để Tưởng Niệm Lang châm lửa vào lòng bàn tay anh ta. Đồ cúng bắt đầu có sự sống, Lang Phóng bèn khép hai tay lại, bóp nát đồ cúng làm nước đen dính đầy tay.
Xong xuôi, Lang Phóng chậm rãi giải thích: “Những sợi dây thừng này đều được ngâm qua nhựa thông, trong bọc là tim bò, tim dê và tim ngựa. Lúc nãy hai anh cầm tim bò và tim dê, tượng trưng cho cha và mẹ bà ta. Tôi và Niệm Lang cầm tim ngựa, tượng trưng cho anh chị em của bà ta. Nếu tôi không cúng bái như vậy mà cứ thế dẫn các anh vào thì bà ta sẽ nổi giận, vả lại trong khu công nghiệp hiện đang cử hành pháp hội, chắc là để ban phước cho bà ta —— Pháp lực của bà ta sẽ tăng cường rõ rệt. Bây giờ chúng ta vào đây không phải để làm gián đoạn nghi thức đang diễn ra trong khu công nghiệp, mà là để giảm thiểu ảnh hưởng của thù hận.”
“Vậy sao trong chậu than lại có xương cốt?” Lâm Minh hỏi.
Lang Phóng nói: “Khó hiểu lắm sao? Đào mộ tổ nhà người ta đấy. Không thì sao cúng tế súc sinh như này lại “tượng trưng” cho loài người được?”
Một tay Lang Phóng dính đầy dịch nội tạng, song không định lau đi, anh ta bảo họ có thể tiến sâu hơn vào trong hang rồi.
Đàm Hồng Tín cẩn thận hỏi: “Nếu vừa rồi chúng ta không cúng tế mà đi vào trong luôn…… thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Sẽ không trở ra được.” Lang Phóng đáp, “Nhìn thấy hang núi bỏ hoang thì chớ tự tiện đi vào, thứ trong hang động này càng không thả cho các anh ra đâu.”
Đàm Hồng Tín im bặt. Anh ta mờ mẫm mẩu xương cháy vừa lấy. Trời ơi, biết thế mang thêm vài túi mẫu vật nữa rồi..
Bốn người đi tới cuối hang, đèn pin trong tay Đàm Hồng Tín lay động, tình cờ chiếu sáng tượng đá mất đầu và cái rãnh rộng 1m5 ở phía trước bức tượng. Lang Phóng nói: “Pháp y, cảnh sát, tôi dẫn các anh tới đây không phải để các anh đứng xem đâu. Bên dưới cái rãnh này hiện có một cái xác tươi, tuy nhiên nó không được hình thành tự nhiên mà thời gian tử vong là vào khoảng triều Thanh…… Chúng ta đưa cái xác này lên rồi khám nghiệm và xác định nguyên nhân tử vong, sau đó dùng manh mối về cái chết để siêu độ oán khí của bà ta —— Làm vậy thì sau khi bà ta trở thành Quỷ Tử Mẫu Thần, từ tâm sẽ lấn át tà tâm. Để bà ta thành thần vào lúc này sẽ không an toàn……”
“Khoan khoan, tức là sao? Tại sao lại có xác chết từ triều Thanh? Tôi nhớ anh bảo bọn tôi thấy thứ gì thì đừng “vờ như không biết” nhỉ, tôi tưởng ở đây cùng lắm chỉ có vụ án mười mấy hai mươi năm thôi chứ……” Đàm Hồng Tín ngắt lời Lang Phóng.
Lâm Minh lại ngắt lời Đàm Hồng Tín, tiết tấu cuộc trò chuyện này vừa khôi hài vừa bất an, hết người này đến người kia ngắt lời nhau. Lâm Minh nói: “Trước tiên đưa cái xác lên đã. Bọn tôi có cần xuống dưới không? Cái rãnh này sâu bao nhiêu? Thường thì không thể tự tiện tiến vào khe rãnh nằm sâu trong hang động, bởi trong đó tích tụ rất nhiều khí độc.”
Một cánh tay nhỏ gầy giơ cao, Tưởng Niệm Lang xung phong nhận việc, cất giọng như đang báo cáo: “Đương nhiên là cháu đi xuống! Con người yếu đuối lắm, các chú cứ chờ cháu là được.”
Đàm Hồng Tín chịu hết nổi, định kéo Tưởng Niệm Lang đến bên cạnh mình, tránh xa khỏi Lang Phóng, “Lần trước tôi đã tính hỏi rồi, đây là “con gái” của anh hả? Tôi có nhờ đồng nghiệp tra trên hệ thống, con bé có cha ruột cùng họ, còn anh có hộ khẩu đơn độc một mình, sao có thể chứng minh nó là con gái anh? Tôi cho anh biết, chuyện ngược đãi trẻ em không được phép xảy ra, bọn tôi là cảnh sát, anh đừng có quá trớn. Con bé lậm phim hoạt hình quá nên đầu óc mới không bình thường, còn người lớn chẳng lẽ lại cho là thật?!”
“Cảm ơn các anh đã quan tâm, các anh là những cảnh sát tốt.” Lang Phóng vô cùng khách sáo. Anh ta thực lòng nghĩ như vậy. Nếu cảnh sát trên đời này đều chịu hỏi nhiều như Đàm Hồng Tín thì rất nhiều việc sẽ chẳng xảy ra.
Lang Phóng nói: “Tôi và bố con bé là gay, nên vấn đề hộ khẩu không giải quyết được. Cơ thể tôi khá đặc biệt, “giống loài” của tôi và bố nó cũng không tiện nói rõ, nhưng con bé quả thực do tôi sinh ra. Tôi ở trong nước làm những việc này, còn bố nó đang làm việc chủ yếu ở nước ngoài, bố nó khá bận rộn nên để tôi chăm con. Tôi không giỏi chăm sóc trẻ con cho lắm, cơ mà…… tôi ủng hộ việc cho trẻ con vận đồng nhiều hơn.”
“Hay các chú đeo mặt nạ phòng độc vào nè?” Tưởng Niệm Lang lấy hai hai chiếc mặt nạ phòng độc từ trong túi tote ra, dúi vào tay Đàm Hồng Tín và Lâm Minh.
Hai cảnh sát do dự, Tưởng Niệm Lang giao lại túi tote cho Lang Phóng rồi thả lỏng gân cốt, duỗi người, vặn cổ. Thực hiện một loạt động tác xong, Tưởng Niệm Lang đứng vững, chợt nhìn vào mắt Đàm Hồng Tín, dặn rằng: “Cháu xuống xử lý cái xác trước, làm xong sẽ đưa bà ta lên. Các chú chuẩn bị sẵn túi đựng xác nhé.”
Nó vừa dứt lời, Đàm Hồng Tín liền bất ngờ chứng kiến cảnh tượng mà cả đời chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy.
Trong hang không đủ sáng, ánh sáng mà vảy có thể phản chiếu phần lớn đến từ đèn pin của Đàm Hồng Tín. Ánh đèn trắng nhất chiếu xuống dưới chân Tưởng Niệm Lang hiện ra ới sắc xanh hoa, và sâu trong bóng rối chính là màu đen của vảy rồng.
Mới đầu Đàm Hồng Tín còn không biết đây là gì, chỉ biết đây là sinh vật với hình thể thích hợp, đúng vậy, hai chữ “Thích hợp” lướt qua đầu Đàm Hồng Tín —— thích hợp với hang động này, thích hợp với cảnh tượng này, thích hợp với cảm xúc nửa sợ hãi nửa nhộn nhạo của anh ta, nếu kích thước lớn hơn thì sẽ đáng sợ, mà nhỏ hơn thì lại buồn cười. Anh ta thấy đuôi rồng giơ cao, trượt vào rãnh sâu theo thân rồng, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Không hề hoài nghi đó là rắn, mà ngay lập tức cảm nhận được đó chính là rồng. Chẳng rõ vì sao vảy rồng lại rải ra những hạt bụi, rơi xuống đất tựa như đốm sao li ti, vật chất bụi ấy nhẹ nhàng rung động cùng chung tần số, chỉ sau mấy giây đã phân tán ra các nơi trong hang động, bao quanh tất cả mọi người.
Lang Phóng tốt bụng giải thích: “Bình thường bố nó không cho phép nó hiện chân thân mà muốn nó theo tôi học về vu thuật hơn.”
Lâm Minh mở túi, đổ hết thứ trong lọ đựng mẫu vật ra, cố gắng thu thập những hạt bụi li ti lơ lửng ấy. Thế giới này điên hết rồi, anh ta phải lưu lại chút chứng cứ!
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Đánh cỏ sậy: Phong tục vu thuật của Miêu tộc, một cách để xua đuổi sự xúi quẩy. Hình dạng cỏ sậy hơi giống cỏ lau.