Chương 40: Quỷ Tử Mẫu Thần • Cảnh sát và pháp y và vu sư và rồng – 2

Dưới rãnh sâu từ từ vọng ra tiếng vảy cọ sàn sạt vào vách đá, Đàm Hồng Tín bị đơ mất mấy chục giây, trong đầu vẫn phát đi phát lại hình ảnh ánh đèn pin chiếu rọi lên vảy rồng. Chỉ thấy đuôi rồng, không thấy đầu rồng. Rốt cuộc rồng có hình hài ra sao? Trông có giống như rồng trong đồ đằng không? Mỗi đồ đằng khác nhau có những loài rồng khác nhau không nhỉ? (Đồ đằng hay totem, là thứ mà con người xem biểu tượng thiêng liêng, có mối liên hệ siêu tự nhiên.)
Quả là thần bí, mà vảy rồng có vẻ rất chắc chắn. Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, vừa nhìn đã biết đây là bộ giáp đã tiến hóa đến cực hạn của sinh vật. Khi sự tinh xảo đạt đến mức độ nhất định thì sẽ tựa như một sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Một bộ chiến giáp với kết cấu hợp lý, đường nét đẹp đẽ, cho dù không phát huy tác dụng tốt trong thực tế thì vẫn toát lên cảm giác thần thoại hoặc quỷ dị, tựa như kim lũ ngọc y. Đầu Đàm Hồng Tín chất chứa muôn vàn suy nghĩ về chuyện này. (Kim lũ ngọc y: bộ giáp tùy táng bằng ngọc và tơ vàng, bảo vật xếp vào hàng quý giá nhất.)
Lâm Minh như trở về ngày thơ bé, cố gắng dùng lọ mẫu vật để thu thập những hạt bụi li ti lấp lánh này. Lang Phóng bước tới, vì tay dính dịch nội tạng của đồ cúng nên không tiện chạm vào Lâm Minh, đành dùng cùi chỏ huých Lâm Minh, “Tôi khuyên anh chớ làm loạn. Những hạt bụi phát sáng này cũng là một phần của con gái tôi đấy. Anh có biết “long khí” không? So với hình thái rồng ổn định, thực ra nó và bố nó thạo sử dụng hình thái phân tán này hơn.”
“Anh giàu trí tưởng tượng quá nhỉ.” Lâm Minh chửi thề, “Giờ là thời đại khoa học rồi. Anh bảo con bé là một loài sinh vật nào đó thì còn hiểu được, chứ hình thái khí là sao?”
Lang Phóng nhún vai, hồi trước anh ta chỉ học hết lớp 12 rồi nghỉ, dùng lời lẽ khoa học để giải thích mấy hiện tượng này là sở trường của người như Lâm Minh. Chồng Lang Phóng cũng sở trường khoản này, khổ nỗi chồng anh ta hiện không có ở đây. Phen này mà hỏng chuyện, không biết chồng anh ta sẽ phản ứng thế nào. Hôm qua gọi điện còn giả vờ như mọi thứ đều ổn.
“Tôi không thể hiểu nổi.” Đàm Hồng Tín đeo mặt nạ phòng độc, ngơ ngác nói, “Cho dù…… Cho dù con gái anh đúng là rồng, nhưng quần áo nó đâu? Lát nữa nó mặc gì được?”
“Nguyên liệu của những hạt bụi phát sáng này là vải. Vải sẽ cháy rụi trong nháy mắt, nhanh hơn cả tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.” Lang Phóng đáp, “Con bé sẽ dùng những hạt bụi này để biểu thị trạng thái long khí lan tỏa. Như bây giờ long khí đang tỏa đều, cho thấy dưới đáy rãnh không nguy hiểm. Nó sẽ dùng hình thức lan tỏa này để bảo vệ chúng ta.”
Bộ đôi cảnh sát không còn gì để nói. Kể cả…… Kể cả đây là đang giả thần giả quỷ, nhưng trên đời thực sự có người rảnh đến mức ấy hả? Cái này đã thành hệ thống luôn rồi. Lang Phóng sở hữu gương mặt chính trực không lừa gạt người khác, giọng điệu lại như thể sự tồn tại của con gái anh ta là lẽ đương nhiên. Hai gã loài người quê mùa đành từ bỏ việc phản bác.
Trước đó Lang Phóng đã giải thích cho họ về lai lịch của Phật Tử, cũng chính là La Ái Diệu. Chỉ giải thích ngắn gọn thôi, vì định nghĩa của Lang Phóng về Phật Tử không có bằng chứng từ tư liệu lịch sử hay kinh điển Phật giáo, song anh ta biết Phật Tử có tồn tại và đó là nhận định ở cấp độ chủ nghĩa bản chất. Cũng tương tự như nếu nhận định địa ngục thực sự tồn tại thì Phật Tử cũng thực sự tồn tại.
Thế mà không ngờ Lang Phóng và con gái anh ta cũng không đơn giản.
Bộ đôi cảnh sát như hai chú gà con. Đàm Hồng Tín và Lang Phóng bằng tuổi, Lâm Minh chỉ nhỏ hơn một tuổi, theo lý thuyết thì đều là bạn đồng trang lứa. Ôi cái thế giới điên rồ này!
Lâm Minh thôi không gom bụi nữa, mà ngồi xuống mở túi đựng xác ra. Qua khoảng chừng 5 phút, tiếng vảy cọ vào vách đá càng lúc càng gần mặt đất, Lang Phóng bảo với cảnh sát và pháp y: “Giờ hai anh hãy quay lưng đi, tuyệt đối không được ngoái đầu lại, tôi và Niệm Lang đặt thi thể vào túi xong rồi các anh hẵng quay đầu.”
“Nếu ngoái đầu lại thì sao?” Đàm Hồng Tín thấp thỏm hỏi.
“Nhìn thẳng vào mắt rồng sẽ khiến ba hồn bảy vía của các anh mất ổn định, tất cả nhiệm vụ trong năm nay đều sẽ không suôn sẻ, dễ gặp phải tà quái.”
“……Anh rủa bọn tôi hả?”
Lang Phóng rốt cuộc cũng nổi quạo với hai tay cảnh sát này, “Rủa hai tên ngốc các anh được ích lợi gì? Quay người!”
Tiếng hô ấy hệt như sĩ quan huấn luyện, Đàm Hồng Tín và Lâm Minh cuống quýt quay người lại.
Phía sau vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Lâm Minh suýt thì vô thức quay người, may mà Đàm Hồng Tín lanh lẹ bước chếch sang hai bước, che đi cảnh tượng đằng sau.
Tay Lang Phóng đã chuẩn bị sẵn sàng để chỉnh trang dung mạo thi thể, tất cả đều tiến hành hết sức thuận lợi. Đặc biệt là tóc. Lang Phóng vén lọn tóc dán trên mặt người đàn bà ra, chỉnh trang lại ngoại hình cho bà. Hôm qua Tưởng Niệm Lang còn hỏi có cần nhổ một miếng vảy rồng để trấn áp xác chết không, Lang Phóng nói tuyệt đối chớ làm vậy, rồi gặng hỏi Tưởng Niệm Lang xem rốt cuộc ai dạy nó làm thế, Tưởng Niệm Lang mới đáp là đọc trong tiểu thuyết, Lang Phóng tức giận, không xem mấy câu chuyện linh tinh nó kể là thật. Nếu là giả thì không sao, nhưng vấn đề là nó sẽ gây tác dụng ngược!
Chỉnh trang xong xuôi, Lang Phóng kéo khóa lên, con rồng dưới đáy hang biến thành dạng rắn nhỏ, lần này là hình tượng quen thuộc, chuẩn dạng rồng trong đồ đằng. Việc hóa thành dạng rồng để di chuyển khiến Tưởng Niệm Lang tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên tiếp theo nó sẽ quấn quanh cánh tay Lang Phóng để nghỉ ngơi, nó thu vuốt nhọn, lông đuôi phất qua cánh tay tạo cảm giác ngưa ngứa. Quần áo gì chứ, không quan trọng.
Lang phóng bảo với bộ đôi cảnh sát: “Lại đây giúp đi, chuyển cái xác này ra xe. Tôi có thuê một nhà kho bỏ không ở trong khu công nghiệp. Cơ sở vật chất khá đơn sơ, các anh chịu khó nhé.”
Đàm Hồng Tín và Lâm Minh quay người lại, đưa đèn pin cho Lang Phóng rồi chia nhau cùng nâng túi đựng xác. Đàm Hồng Tín tiện thể hỏi: “Tình hình trong khu công nghiệp thế nào rồi? Đám cỗ vẫn chưa tan à?”
“Không tan được đâu.”
“Tại sao?”
“Đám cỗ không phải mục đích mà là thủ đoạn. Mục đích vẫn chưa đạt được, đám cỗ sẽ không tan.”
Lang Phóng rọi đèn xuống con đường quanh núi, sắc trời âm u tựa chạng vạng, Lâm Minh xách túi đựng xác đi đằng trước, Đàm Hồng Tín thì đi sau để hỗ trợ và bọc hậu. Bỗng dưng Đàm Hồng Tín cảm giác lưng bị điện giật, phía sau lạnh toát như có gió phất qua da thịt. Lang Phóng đi tuốt đằng trước bèn hô lên: “Đừng quay đầu lại!”
Con đường này quả thực chẳng có điểm tận cùng, Đàm Hồng Tín nhủ thầm, giá mà dẫn theo người trẻ tuổi khác trong chi đội cảnh sát hình sự thì tốt biết mấy, vừa nhiều dương khí vừa nghe lệnh chỉ huy, có khi chẳng cần anh ta phải tự mình làm những công việc này nữa. Anh ta và Lâm Minh cùng chung cảnh ngộ. Phòng pháp y thuộc chi đội cảnh sát hình sự có ba bác sĩ pháp y, hai người kia đang điên cuồng đấu đá để được thăng chức, còn Lâm Minh từ lâu đã bị hất ra khỏi danh sách thăng chức trong hai năm tới, thế mà họ vẫn không để Lâm Minh được yên, còn cố ý đẩy anh ta tới đây. Đàm Hồng Tín thì do bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nên phải trải qua một cuộc phẫu thuật không nhỏ vào quý hai năm nay, anh ta nghỉ một thời gian, đến khi quay lại làm việc thì không được phân chia nhiệm vụ gì, thế là mới phải đến khu Lệ Quang điều tra.
Bọn họ lái một chiếc minivan, xe đã tháo hết ghế sau xuống, Lang Phóng mở cốp sau, Lâm Minh dùng dây thừng nylon buộc cố định túi đựng xác vào hàng ghế sau, tránh cho cái xác bị xê dịch trong quá trình di chuyển. Đàm Hồng Tín lái xe, Lang Phóng ngồi ghế phụ, Lâm Minh ôm túi ngồi ngẩn ngơ đằng sau. Tuy anh ta là mọt game, nhưng không muốn sống ở thế giới giống với thế giới game. Quá phi thực tế, hệt như giấc mơ vậy.
Sau khi chạy được 25 phút, xe minivan tiến vào khoảng sân bê tông trước một căn nhà trệt rồi dừng lại. Lang Phóng xuống xe mở cửa sắt của căn nhà, Lâm Minh lấy hộp đồ nghề của mình từ dưới ghế ra. Pháp y bọn họ dãi nắng dầm mưa, nhiều lúc phải mang hộp giám định ra ngoài, chẳng hạn như khi xử lý tai nạn giao thông. Ngoài ra còn có một chiếc hộp nữa đựng đầy đủ dụng cụ giải phẫu, Lâm Minh thường xuyên phải ra ngoài, nhiều năm rồi anh ta không khám nghiệm ở khu vực ngoài nhà tang lễ hoặc nhà xác, song cũng không phải là không có. Hồi Lâm Minh còn theo học sư phụ, tai nạn xảy ra ở vùng nông thôn hẻo lánh đôi khi không có điều kiện giải phẫu, nhà xác bệnh viện chật chội không có chỗ để, anh ta và sư phụ đành tìm một gian nhà trệt, ngồi xổm dưới đất khám nghiệm luôn, chẳng khác gì tình huống hôm nay.
Trần nhà kho lắp một chiếc đèn vàng lớn, dây điện lồ lộ trên tường, chỉ cố định bằng vài cái đinh. Lang Phóng và Đàm Hồng Tín trải mấy lớp bạt nylon chống nước xuống đất, sau đó Lang Phóng bảo Đàm Hồng Tín và Lâm Minh tháo mặt nạ phòng độc ra. Bên ngoài có vòi nước, mọi người rửa tay rồi đeo găng tay và khẩu trang vào, chuẩn bị chuyển cái xác lên bạt chống nước, bắt đầu giải phẫu.
Lâm Minh: “Điều kiện chỗ này đơn sơ, không kiểm tra bệnh lý được, tôi chỉ có thể suy đoán đại khái thôi.”
Đàm Hồng Tín: “Cậu cố gắng đi.”
Lâm Minh mở túi đựng xác ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy cái xác mà họ vất vả tìm kiếm, hay theo như cách gọi của Lang Phóng là “một cái xác tươi”. Sao lại mô tả là “xác tươi”? Nghĩa là gì? Tuy nhiên khi khóa kéo từ từ mở ra, Lâm Minh đã vỡ lẽ.
Thi thể nữ chưa hề thối rữa, thậm chí làn da còn sáng mịn như mỡ, búi tóc bung tán loạn, mình mẩy nhiều vết thương, những vết trầy xước ấy đối lập rõ ràng với làn da trắng trẻo của bà, từ đó cũng dễ đoán được tình trạng bị thương của bà lúc rơi xuống vực. Xem quần áo và cách ăn mặc là biết chắc bà không phải người thuộc thời đại này, bên trên bà mặc chiếc áo màu vàng đất với cổ chéo và vạt cài bên phải, bên dưới là quần dài ống hẹp màu xanh đen. Hình thêu trên áo khá thô, song hoa văn lại to bản, thêu hình con dơi, mẫu đơn, sóng nước, uyên ương.
Lâm Minh cảm tưởng mình đang vào vai nhà khảo cổ học, đáng tiếc anh ta không am hiểu về mấy cái trang phục, văn hóa, lịch sử gì đó, tuy nhiên chỉ nhìn một cái là ánh mắt anh ta lập tức bị thu hút ngay. Không chỉ xác chưa phân hủy, quần áo tuy vẫn giữ nguyên trạng thái lem luốc ẩm ướt nhưng lại không hề có dấu hiệu mục rữa.
Khi thi thể được chuyển từ túi đựng xác sang bạt chống nước, tất cả đều trở nên rõ ràng. Hai tay hai chân bị trói gô, dù lúc bị ném xuống rãnh vẫn còn sống nhưng chắc chắn người này sẽ không qua khỏi. Sờ xuống chỗ xương ức sẽ thấy bị lõm sâu. Lang Phóng nói thêm: “Trước kia có một cái đầu tượng đá đè lên chỗ này.”
Lâm Minh bắt đầu tiến hành giám định sơ bộ cho thi thể nữ.