Chương 41: Quỷ Tử Mẫu Thần • Cảnh sát và pháp y và vu sư và rồng – 3

Đàm Hồng Tín làm trợ thủ, chụp ảnh bằng chứng trong quá trình khám nghiệm. Lang Phóng cầm đèn pin, soi đèn theo yêu cầu của Lâm Minh.
Lâm Minh bất chấp bắt tay vào việc. Anh ta cẩn thận c** q**n áo, mọi người thường cho rằng trong mắt pháp y không có sự khác biệt giới tính, nhưng Lâm Minh thì nghĩ sao lại không có chứ? Hôm nay cảm giác bất kính đối với người khác giới lại càng mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức khiến người ta đầu váng mắt hoa. Trong các câu chuyện liên quan đến yêu tinh quỷ quái, toàn là nữ quỷ nữ yêu chiếm đa số, hôm nay cũng vậy, bất thường thì ắt có yêu tà. Lâm Minh cũng không biết mình bối rối vì khác biệt giới tính hay là đang sợ hãi trước sức mạnh mà thi thể nữ này có thể nắm giữ.
Thời gian tử vong của thi thể này không quá hai ngày. Quần áo và đồ dùng của người chết cũ nát, hai tay bị trói ngược ra sau, hai chân cũng bị trói gô bằng dây thừng. Toàn thân đều có dấu vết vùng vẫy, tuy nhiên vùng vẫy không có hiệu quả. Vẻ mặt người đàn bà bình tĩnh, chứng tỏ khi cái chết ập đến, bà không thể ngăn cản cũng không thể chống cự. Da đầu không có vết thương mở, tứ chi gãy xương, hai tay hai chân bầm tím vì bị trói. Phần ngực lõm vào, ăn khớp với tình huống đá rơi mà Lang Phóng nói. Tiếp theo phải kiểm tra bên trong thi thể nữ này.
Mỗi lần đối diện với xác chết, Lâm Minh đều rất bình tĩnh, không để ý sự thay đổi của mọi thứ bên ngoài, nhưng hôm sau chẳng hiểu sao anh ta chẳng thể tập trung nổi. Gáy sởn gai ốc, cứ cảm tưởng có người sau lưng. Ngoài cửa sổ đã tối đen, ô cửa phản chiếu cảnh tượng trong nhà. Lâm Minh bất chợt ngẩng đầu, đằng sau vẫn như thường, chỉ là tự mình dọa mình.
Lâm Minh: “Tôi giải phẫu bà ta rồi có bị trời phạt không?”
Đàm Hồng Tín: “Cậu điên à? Cậu là pháp y đấy!”
Lâm Minh: “Hay là…… Anh làm đi?”
Đàm Hồng Tín: “Sao mà làm được, tôi có phải pháp y đâu.”
Lang Phóng: “Đừng nói nhảm nữa. Anh có thể làm xong trong vòng một tiếng không?”
Lâm Minh: “……Tôi không làm nữa đâu. Anh mơ đi.”
Đàm Hồng Tín: “Nó sẽ không bật dậy cắn cậu một cái đâu. Cậu tưởng mình đang đóng phim Đạo Mộ Bút Ký à?”
Trong tiếng cãi vã, Lâm Minh hít sâu một hơi, dùng dao mổ rạch từ dưới cổ xuống theo đường giữa xương ức, tạo vết cắt hình chữ “Y” để mở khoang ngực. Thường khi kiểm tra khoang ngực thì phải dùng cưa điện để cắt xương ức, nhưng xương ức của thi thể nữ này đã bị đập nát, coi như bớt được một bước. Quan sát dấu vết gãy xương, một số đầu xương gãy có tụ máu song không mới. Kiểm tra lồng ngực xong lại đến khoang bụng, cuối cùng là mở hộp sọ. Trong quá trình này không ai lải nhải gì nữa, Lâm Minh làm việc như một cái máy, vận dụng kiến thức để đưa ra kết luận, mà linh hồn anh ta như đã thoát khỏi cơ thể. Cuối cùng là kiểm tra đầu lâu, có dấu hiệu xuất huyết nội sọ, nhưng hẳn không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết.
Ánh đèn pin thi thoảng lại đảo qua đảo lại, Lâm Minh ngẩng đầu định nhắc nhở Lang Phóng làm việc nghiêm túc, song lại thấy Lang Phong tỏ ra cảnh giác, cố hết sức chú ý xung quanh. Lâm Minh đành bảo Lang Phóng lại gần hơn chút nữa vì ở đây cần nguồn sáng, chứ cũng chẳng dám nặng lời.
Bên ngoài thi thể nữ này mịn màng căng bóng, nhưng tình trạng nội tạng thì cực kỳ khó coi. Đường ruột và dạ dày trống rỗng, có xuất huyết điểm ở nội tâm mạc, thận bị mất nước dẫn đến thay đổi thiếu máu cục bộ, vân vân. Kết hợp với các kiểm tra sơ bộ khác, Lâm Minh nhận định nguyên nhân tử vong của người đàn bà này là do chịu đói rét quá độ, rất có thể bà đã phải cầm cự dưới đáy vực suốt mấy ngày trời. Đáng nói là sau khi kiểm tra khoang chậu, Lâm Minh xác định người đàn bà này từng sinh con, còn thời gian sinh cụ thể thì khó mà xác định ngay được.
Sau khi báo lại tất cả thông tin này, Lâm Minh thở dài thườn thượt, hỏi, “Thế nào? Có manh mối gì không?”
“Đúng là đâm đầu vào họng súng.” Lang Phóng cất giọng buồn bực, “Để tôi suy nghĩ chút đã.”
3 giây, 5 giây, 10 giây, nửa phút. Lâm Minh chỉ biết đêm giấy, Đàm Hồng Tín cất máy ảnh đi, cùng Lâm Minh chờ đợi Lang Phóng. Đàm Hồng Tín cứ nghĩ, ngộ nhỡ cái xác này…… là một người mới chết thì sao? Có khi nào trang phục này là một kiểu trào lưu của giới trẻ? Thậm chí phải chăng đây là âm mưu của Lang Phóng, phải chăng người này bị Lang Phóng sát hại?
Vừa nãy anh ta xem lại ảnh chụp, nhất là những bức ảnh đầu tiên chụp quá trình kiểm tra bên ngoài, vân da của thi thể nữ trong ảnh gần như da người nộm, song Lâm Minh vẫn giải phẫu rất hăng hái. Bên trong cơ thể con người là khó làm giả nhất, mà dù có làm giả nội tạng được, nhưng cấu tạo trong nội tạng thì sao? Cơ bắp, mạch máu, dây thần kinh. Lâm Minh không dị nghị gì, chứng tỏ nó khớp với thường thức giải phẫu của anh ta. Tình trạng da bất thường một cách quái dị, nhưng trong bối cảnh này nó lại hợp lý đến lạ.
Lang Phóng phải giải thích thế nào đây? Phật Tử hiện thế vào thời kỳ Thượng Nguyên, có liên hệ mật thiết với Bất Không pháp sư, mà kinh tạng, luận tạng và pháp hành do Bất Không truyền dịch đều trở thành nền tảng quan trọng cho việc tu hành của người Hán cũng như các nghi lễ về sau. Trong đó Phật Tử tham gia tới mức độ nào? Hắn là người tham gia phiên dịch hay là người kiểm nghiệm đứng sau tất cả nghi thức? Bất Không dịch lại “Cứu Diện Nhiên Ác Quỷ Đà La Ni Thần Chú Kinh” mà Thực Xoa Nan Đà từng dịch, đổi thành “Cứu Bạt Diệm Khẩu Ngạ Quỷ Đà La Ni Kinh”. Phật Tử đóng góp bao nhiêu trong quá trình dịch lại này thì không rõ. Nhưng ngay sau đó, Bất Không lại dịch ra “Du Già Tập Yếu Cứu A Nan Đà La Ni Diệm Khẩu Nghi Quỹ Kinh”, xác lập trình tự hành pháp, trở thành nghi thức siêu độ ác quỷ lưu truyền đến ngày nay. (Thượng Nguyên là niên hiệu thứ tám trong thời vua Đường Cao Tông, kéo dài 2 năm vào khoảng 674 – 676.)
Điều Lang Phóng có thể xác định là, trong quá trình này, chắc chắn phải có người từng thực hiện nghi thức và xác nhận có hiệu quả thì nghi thức mới được xác lập, cũng giống như sổ tay hướng dẫn công việc vậy. Trong quá trình kiểm tra tính hiệu quả, cho dù Phật Tử là người tuân theo kinh nghi quỹ, người chủ trì nghi quỹ hay là người đầu tiên thi hành nghi quỹ để rồi được ghi chép lại, thì tóm lại Phật Tử quá am hiểu —— Đây là nghi quỹ do chính hắn thử nghiệm ra, hoặc do hắn hỗ trợ điều chỉnh và xác lập. Hai cái này khác nhau ở đâu? Tất cả đều chứng tỏ đây chắc chắn là lĩnh vực mà Phật Tử am hiểu. (Nghi quỹ: các kinh điển về nghi thức, quy tắc trong Mật giáo.)
Huống hồ định nghĩa Quỷ Tử Mẫu Thần trong Mật giáo cũng xuất phát từ “Kha Lợi Đế Mẫu Kinh” do Bất Không dịch. Thi thể nữ nguyên hình của Quỷ Tử Mẫu Thần mới này lại có bối cảnh hình thành trùng khớp với ngạ quỷ và Quỷ Tử Mẫu Thần. *
Lúc trước Lang Phóng còn nuôi hy vọng, cảm thấy Phật Tử chỉ đang nổi hứng nhất thời. Phật Tử hành xử như kẻ nhàn rỗi lêu lổng, dây dưa với học sinh cấp ngay dưới căn nhà Lang Phóng thuê. Lang Phóng c*̃ng muốn hỏi, thế giới này bị sao vậy? Làm thế có đáng không hả Phật Tử?
Lang Phóng rốt cuộc lên tiếng: “Chúng ta không thể tìm ra nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết, vậy nguyên nhân gián tiếp thì sao?”
Cái này thuộc phạm vi nghiệp vụ của Đàm Hồng Tín, anh ta nói: “Đây có vẻ là một vụ giết người, hai tay hai chân đều bị trói, hẳn là bị người ta ném xuống vực. Kết quả khám nghiệm không có tác dụng sao? Thế chẳng phải chúng ta phí công hả? Bỏ qua bước xác định nguyên nhân tử vong luôn là được.”
Lang Phóng: “Tôi đã đánh giá thấp Phật Tử rồi. Hắn không hề tạo ra thần một cách vô căn cứ, đây chính là thần cách mà hắn lựa chọn. Pháp y Lâm, anh khâu thi thể này lại đi, nếu không khâu sẽ gây ra vấn đề lớn hơn nữa, người chết thì phải toàn thây. Tự dưng tôi không chắc liệu nghi thức cúng tế vừa rồi có đạt tiêu chuẩn hay không. Pháp lý của loài người…… Cảnh sát Đàm, giả sử đây là thi thể của một người hiện đại, có người tình cờ phát hiện rồi báo cảnh sát, anh cũng thực hiện theo quy trình như thế này, vậy tiếp theo các anh sẽ làm gì?”
Đàm Hồng Tín: “Tôi cảnh cáo anh, giờ vẫn chưa rõ thi thể này có đúng là từ triều Thanh như anh nói không, ngộ nhỡ là một người trẻ tuổi thuộc thế kỷ 21 thì sao? Anh đừng hòng dụ bọn tôi tiêu hủy cái xác này. Bọn tôi đã phát hiện cái xác rồi, bất kể vụ việc trong khu công nghiệp có được giải quyết hay không, bọn tôi vẫn sẽ mang nó về để đăng thông báo nhận xác, phải theo đúng trình tự pháp luật.”
Lang Phóng: “Ồ…… Đúng, đây cũng là một cách. Các anh có cung cấp đất chôn hay bia mộ cho người vô danh không?”
Đàm Hồng Tín: “Các thành phố khác trong tỉnh thì không có, nhưng từ vài năm trước thành phố ta đã xây dựng hệ thống công an nhân văn nên đang triển khai việc này.”
Lâm Minh: “Đàm Hồng Tín, đầu óc anh bị sao vậy? Cái xác này đã bị mổ xẻ mất rồi, đăng thông báo kiểu gì được? Anh muốn tôi ăn hành lên bờ xuống ruộng hả? Lang Phóng, tôi đã đánh cược cả sự nghiệp của mình để giúp anh khám nghiệm rồi đấy, anh cũng không cần xem tôi là người tốt lành gì, chỉ cần giải quyết mau mau một chút thôi, nếu không giải quyết được cũng đừng kéo bọn tôi chết chùm. Tôi và Đàm Hồng Tín rời khỏi khu công nghiệp ngay bây giờ cũng được. Tôi sợ các anh quá, thực sự đấy. Tôi có gặp ác mộng cả năm cũng không lạ.”
Thấy không khí có vẻ căng, con rồng nhỏ trên cánh tay bèn siết chặt, quấn quýt lấy Lang Phóng. Bấy giờ Lang Phóng sực nhớ tới một điểm Lâm Minh vừa đề cập: “Anh bảo bà ta từng sinh con, tôi biết rồi…… Còn điều này nữa. Tôi hiểu tâm trạng của các anh, làm xong vụ này tôi sẽ không nhận bất cứ vụ nào liên quan tới Phật Tử nữa, đến cả tôi cũng chịu không nổi đây.”
Lang Phóng mở áo khoác ra, để lộ chiếc túi đeo chéo. Anh ta lấy ra một túi nhỏ đựng thuốc lá sợi cùng vài tờ giấy cuốn thuốc, rồi ngồi xổm xuống, dùng dao găm cắt một lọn tóc của thi thể nữ, đốt thành tro, sau đó trộn tro vào sợi thuốc lá, cuộn thành điếu thuốc. Lang Phóng bảo Lâm Minh và Đàm Hồng Tín đeo mặt nạ phòng độc lên, sau khi xác nhận họ đã đeo rồi, Lang Phóng bèn châm thuốc hút.
Hơi khói bay lững lờ, khi sắp tan thì bỗng nhiên tụ thành một sợi mảnh, tạo nên một sợi khói giữa không trung. Một đầu nối với điếu thuốc đang cháy, đầu kia chậm rãi hạ xuống, len lỏi qua khe cửa cuốn trôi ra ngoài, đồng thời cũng tách ra một sợi cực nhỏ, chỉ về phía Đàm Hồng Tín.
Lang Phóng thở phào nói, “Hậu duệ của bà ta cũng ở trong khu công nghiệp, hôm nay cảnh sát Đàm còn tiếp xúc với người đó.”
Đàm Hồng Tín trố mắt: “Ai cơ? Hôm nay tôi tiếp xúc với ai?”
Lang Phóng: “Người đó họ Bạch.”
Lâm Minh lau mồ hôi trán, thi thể đã giải phẫu phải khâu lại từng lớp một. Lâm Minh sợ Lang Phóng sẽ tống anh ta và Đàm Hồng Tín vào kho để họ tự giải quyết vấn đề, khổ nỗi khâu thi thể lại còn rắc rối hơn cả giãi phẩu! Bình thường anh ta toàn giao việc khâu lại cho học trò, bản thân tuy thành thạo việc này nhưng cảm giác bị thúc giục hoàn thành đúng là làm người ta ngạt thở.
*
La Ái Diệu vẫn dùng pháp thân vô sắc vô tướng đi theo Thi Sương Cảnh. Vốn dĩ hắn định rời đi, thế nhưng quan sát Thi Sương Cảnh thực sự rất thú vị. Thi Sương Cảnh đi theo Lưu Thiến, chẳng những bước cùng tay cùng chân mà còn tỏ ra đau buồn và ngơ ngác.
Nghe đạo có trước sau, nghề nghiệp có chuyên môn. Với hắn mà nói, cho dù Lang Phóng có thể mang đến phiền toái, nhưng thế thì sao? Chỉ là những trò quấy phá cỏn con mà thôi. Khi La Ái Diệu hiện thế lần thứ hai, thế gian này đã không còn Phật, không còn pháp, cũng chẳng còn bậc đại sư. Hắn là Phật tử bị thế gian ruồng bỏ, song cũng là vị ẩn thần lánh đời. Hắn chỉ muốn mở đàn tràng, có bốn hộ pháp nho nhỏ thôi mà cũng phải tự mình tạo ra. Đúng là khốn đốn thật. Những kẻ này lẽ ra phải hiểu nỗi nhọc nhằn của La Ái Diệu, nhất là những kẻ như Lãng Phóng. Hãy nghe xem thiên hạ gọi họ thế nào kìa, mê tín dị đoan, tức là lạc hậu đấy.
Thi Sương Cảnh vừa trải qua nỗi kinh hoàng, sau khi chỉ số adrenalin trở về bình thường, trông cậu càng hoang mang mù mờ hơn. La Ái Diệu phát hiện, so với tất cả những thanh thế rầm rộ này, thì cảm xúc xao động dữ dội của Thi Sương Cảnh còn thú vị hơn cả.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Ở phần trước đó, Phật Tử có hồi tưởng về quan hệ giữa mình và Bất Không. Những bộ kinh ấy quả thực không phải do Bất Không dịch, song chính logic này cũng là cơ sở cho sự tồn tại của Phật tử. Dưới góc độ khoa học thực chứng, nếu một nghi thức có hiệu quả thì chắc chắn nó đã trải qua kiểm nghiệm. Và đó cũng chính là lý do vì sao Phật tử lại xuất hiện ở đây.
Editor: Mỗi lần tác giả nhắc tới kinh văn các thứ là t như đọc tiếng người ngoài hành tinh ấy Tóm lại đoạn giải thích của Lang Phóng tức là Phật Tử có liên hệ mật thiết với Bất Không đại sư – một trong những vị tổ của Mật giáo Trung Hoa và đã phiên dịch, thiết lập rất nhiều nghi thức Mật tông, chứng tỏ Phật Tử cũng am hiểu các nghi thức này.