Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 42: Quỷ Tử Mẫu Thần • Lúc con và Phật Tử làm loạn có đeo bao không?

Đã sắp tới giờ.

Rốt cuộc Thi Sương Cảnh cũng thấy phía trước xuất hiện ánh sáng, mờ mờ như ánh trăng, mông lung trong trẻo…… Không, đây chính là ánh trăng! Chẳng biết từ bao giờ, ánh trăng đã phủ xuống chân trời, to lớn và nặng trĩu, rực rỡ như ngọc quý. Đây không phải vầng trăng mà Thi Sương Cảnh biết, nếu mặt trăng thực sự phóng đại gấp nhiều lần như vậy thì nhất định sẽ thấy được bề mặt mặt trăng, nhưng đây chỉ là một viên dạ minh châu khổng lồ, soi sáng màn đêm xanh thẫm, cảm tưởng như bên ngoài màn đêm này không phải vũ trụ, mà là một lư hương đồng đen tròn trịa, làn khói kéo dài không dứt tỏa ra từ đây, thậm chí sương mù suốt cả tuần nay cũng từ đây mà ra.

Lưu Thiến dùng tay gạt khói về phía mình, như thể đang thưởng thức hơi khói này, bà bảo: “Thực ra không phải mọi người đang ăn cỗ, mà là đang ăn cái này —— Đây mới là Phật Tử thí thực.” (Thí thực tức là bố thí đồ ăn cho vong hồn.)

Thi Sương Cảnh cũng học theo động tác của Lưu Thiến, dùng tay gạt khói vào mũi mình, đúng là có một mùi hương thoang thoảng. Sao lúc trước không ngửi thấy nhỉ? Mùi hương cúng Phật rất rõ mà? Nhưng đến khi ngửi lại lần nữa, cậu chợt cảm thấy dạ dạy cồn cào buồn nôn, nước chua trào lên họng, cậu cố nén nhưng lại suýt nữa ho khan, phải cuống cuồng lùi về sau. Ban nãy mới ngửi còn thấy thơm ngan ngát, mà giờ lại có cảm giác nhờn nhợn trong phế phủ, như thể có một lớp mỡ nguội ngưng tụ, bám chặt vào thực quản và khí quản, làm cậu thiếu điều nôn ra. Lưu Thiến đứng cạnh lư hương chỉnh trang lại ngoại hình, sau đó bèn giơ tay về phía cậu, có vẻ muốn dắt cậu đi tiếp.

Tất cả màu sắc trước mắt bỗng tương phản mãnh liệt. Ánh trăng xanh nhạt hòa với màn đêm thăm thẳm như chiếc bát. Trong lư hương đồng đen có ba nén hương dựng cao và vô số hương tàn, ánh hương đo đỏ trong làn khói tựa như những giọt máu. Đây đã không còn là cảnh sắc của con đường nữa. Phía sau lư hương là những chiếc bàn thờ xếp thành hàng dài, trải khăn màu vàng tươi, các dải phướn đỏ buông rủ từ mỗi góc khăn. Trên bàn bày mâm vàng, bát vàng, ly vàng, thức ăn đề huề, hoa quả đủ màu cùng với rượu ngon.

Song nhìn xa hơn về phía sau thì cảnh vật trở nên mờ ảo…… Cứ cảm giác như có một thứ khổng lồ nào đó đã đứng lặng trong bóng tối, tác dụng của mặt trăng chính là rọi chiếu ánh sáng, chuyển dời sự chú ý của mọi người khỏi màn đêm sau ánh đèn. Thứ khổng lồ đang bất động, náu mình trong đêm tối. Màn sáng nhạt phủ xuống, phác họa nên đường viền vàng cứng rắn lộng lẫy của phần đáy thứ khổng lồ đó, vừa tựa sóng biển vừa giống lá sen, nở rộ như bụi hoa, thậm chí nở rộ quá độ đến mức hoa lá ngả rạp, vươn chéo lên trên, như được thiên nhân đúc vàng đắp bạc, cố định tạo nên một đài sen ngồi ngả. Sương khói như làn sóng, như bể dục. Xung quanh chẳng thấy kiến trúc và thiết bị hiện đại nào như nhà cửa, hàng quán, phố xá, đèn đường. Cho dù Thi Sương Cảnh nảy sinh ý định chạy trốn thì cậu cũng chẳng có chỗ nào để trốn.

Cậu cúi đầu, phát hiện hai chân mình đang đặt giữa những chiếc nệm quỳ. Cậu quay người ngoái nhìn, có hàng trăm hàng ngàn tấm nệm quỳ hình vuông đang bày ra mấy chục mét về phía sau. Đây đúng là địa điểm tổ chức nghi lễ rồi, cảm giác không chân thật gì cả. Cậu khom người sờ thử tấm nệm quỳ dưới đất, chất da thuộc rất mềm mại dễ chịu.

“Tiểu Cảnh, con có đói bụng không?” Lưu Thiến bỗng dưng xuất hiện, cất tiếng hỏi sâu xa.

Thi Sương Cảnh xua tay từ chối. Không đói, tuyệt đối không đói. Dù đói cũng không ăn được gì hết.

“Con không cần quỳ ở đây đâu. Đi theo bà.”

Lưu Thiến dẫn Thi Sương Cảnh đi vòng qua đằng sau bàn thờ, bước mấy bậc thang để đi lên, ở đó có một bục thấp, trên bục đặt một chiếc ghế thiền bằng gỗ tử đàn đen, lưng ghế chạm trổ đủ loại hoa văn sống động như thật, thậm chí chạm khắc quá chi chít đến mức rờn rợn. Lưu Thiến bảo cậu ngồi xuống, tầm nhìn ở nơi này cao hơn mặt đất một chút, khiến cậu có cảm giác như ngồi ở chủ vị, có thể nhìn bao quát toàn bộ hiện trường nghi thức.

Thi Sương Cảnh ngồi nhấp nhổm không yên: “Bà ơi, còn cái ghế nào khác không ạ? Bà cũng ngồi đi.”

“Bà không ngồi đâu. Bà đi xuống luôn đây, bà phải tham gia nghi thức. Đây là vị trí của người chủ pháp, Phật Tử không cần ngồi, chỉ chừa ra một ghế này thôi.”

Thi Sương Cảnh định đứng lên, song bả vai lại chịu lực như thể có hai bàn tay giữ chặt vai cậu, hàn cậu vào chiếc ghế này vậy.

“Phật Tử?” Thi Sương Cảnh thử gọi, song không ai trả lời.

La Ái Diệu không lên tiếng.

Hắn đã bảo Thi Sương Cảnh rất thú vị mà. Buồn cười thật đấy.

Thực ra Thi Sương Cảnh ngồi rất khó chịu. Cậu để cặp sau hông, cái ghế này cứng ngắc, ngổi thẳng sẽ thấy đau mông. Bấy giờ cậu mới sờ thấy hình như trên cổ có thêm thứ gì đó —— Một sợi giây chuyền? Một sợi dây chuyền xâu ngọc nhỏ, trông giống chiếc vòng có thể quấn quanh tay hơn, song đeo trên cổ cũng rất hợp, không hề bị trễ xuống. Cậu cố nhìn rõ chất liệu sợi dây, chỉ thấy màu xanh lam của đá lazurite. Cậu trợn trắng mắt. Lại là La Ái Diệu. Lúc nào cũng là La Ái Diệu.

Đến nước này, tâm trạng của Thi Sương Cảnh đã trở nên không ổn rồi. Cậu ý thức được mình là món đồ chơi của La Ái Diệu, bản năng cậu cảm thấy không an toàn, song khó mà chạy thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của La Ái Diệu. La Ái Diệu cũng sẽ không buông tha cậu, hắn không trực tiếp làm hại cậu, nhưng tên này rất không an phận, hắn sẽ cuốn cậu vào cuộc. Nghe mấy lời tầm phào của La Ái Diệu hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, gì mà “Dự tính”, gì mà “Phán đoán” cơ? Có trời mới biết hắn nói thật hay nói dối, “Dự tính” của hắn chính xác được bao nhiêu, chẳng lẽ hắn là tên bịp bợm?

Cơ mà phân tích đi phân tích lại, nghĩ tới việc tên này là kim chủ của mình, lại nghĩ tới lúc trên giường La Ái Diệu thích ôm chặt cậu ngủ, còn những lời lẽ và hành động cổ vũ cậu vào đại học —— Tên lừa đảo này rốt cuộc đang gạt Thi Sương Cảnh hay đang gạt chính mình? Mặc dù Thi Sương Cảnh không thông minh nhưng cậu vẫn phân biệt được một số sự thật mâu thuẫn. Nếu La Ái Diệu thực sự thần thông quảng đại thì hắn muốn gì ở cậu? Mà nếu hắn đang xạo sự thì cảnh tượng trước mắt lại chứng minh cái tên làm mưa làm gió này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ?

Trong cảm giác ớn lạnh còn xen lẫn một chút dịu dàng, câu chuyện bao nuôi được nêm thêm gia vị huyền học. Thi Sương Cảnh hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi.

*

Sau khi đưa Thi Sương Cảnh lên ghế quan sát cao nhất, sự chú ý của La Ái Diệu lại lần nữa chuyển hướng.

Thi Sương Cảnh ăn tế phẩm, đeo bảo vật của Phật Tử, cho nên ngay từ đầu cậu đã không thể nghe được lời chú này. Giờ đây, nghi thức đã đến hồi cao trào. Thời gian diễn ra pháp hội diệm khẩu siêu độ quỷ đói có thể dài hoặc ngắn, tất cả pháp hội trong khu Lệ Quang đều không theo nghi thức thông thường, cho nên thời gian cực kỳ lâu. Sáng nay lúc đi học, Thi Sương Cảnh thấy trên đường phố đang bày cỗ nhưng đám vẫn chưa bắt đầu, khoảng chừng 10 giờ sáng pháp hội mới tiến hành. Hầu hết người trong khu công nghiệp chỉ nghe được âm thanh loáng thoáng, thậm chí chẳng nghe thấy động tĩnh gì, sau đó âm thanh càng lúc càng rõ, như thể dội thẳng vào lòng người. Ban đầu đám cỗ chỉ mời người thân bạn bè của người đã khuất tới tham dự, về sau mọi người bị lạc đường bởi tiếng Phạn âm hư ảo này, toàn bộ người trong khu công nghiệp đều bị hấp dẫn tới đây.

Xưa kia Tiểu Kha Lợi Đế chịu đói rét trong hang núi mà bỏ mạng, dưới đáy hang có một pho tượng đá Quỷ Tử Mẫu Thần, không lâu sau khi Tiểu Kha Lợi Đế chết, dường như có cảm ứng, đầu của tượng thần đã rơi xuống rãnh sâu, bầu bạn với thi thể của Tiểu Kha Lợi Đế. Theo quan điểm Đạo gia, con người có ba hồn bảy vía, người mới qua đời thì ba hồn bảy vía vẫn chưa tan, cái đầu Phật này trở thành một nơi trú ngụ, giúp ba hồn bảy vía của Tiểu Kha Lợi Đế mãi không tiêu tan. Ba hồn chưa rời đi, cơ thể hay cũng chính là sinh thể sẽ không thối rữa. Tiểu Kha Lợi Đế là người sinh vào giữa thời Thanh, cách nay đã gần 290 năm. Bà tựa tinh mà không phải tinh, giống quái mà không phải quái, bởi cái đầu tượng đá này mà nhân duyên chưa hết, mãi không đầu thai chuyển thế, thanh toán nghiệp quả.

Trước khi khu công nghiệp Lệ Quang thành lập, vùng này có tên là thôn Mạc Tân, chữ “Tân” được thêm vào để kỷ niệm Trung Quốc mới thành lập, còn ở thời của Tiểu Kha Lợi Đế, thôn này được gọi là “thôn Mạc”, Mạc là dòng họ. Tiểu Kha Lợi Đế cũng chẳng có danh xưng trang trọng gì, bà thà để Phật Tử gọi mình là Tiểu Kha Lợi Đế. Mà tên thì cũng nói được thôi, bà họ Mạc, đứng thứ tư trong nhà, nhưng dùng làm tên thì nghe xui xẻo nên lùi về sau một số, gọi là Mạc Ngũ Nương.

Hai vị cảnh sát khám nghiệm thi thể Mạc Ngũ Nương xong lại càng mù mờ hơn. Vu sư tên Lang Phóng cố gắng tìm hiểu nguyên nhân tử vong của Mạc Ngũ Nương để có thể thuận lợi hóa giải oán khí của Mạc Ngũ Nương trước khi nghi thức kết thúc. Còn chuyện cản trở Mạc Ngũ Nương chuyển hóa thành hóa thân của Quỷ Tử Mẫu Thần thì vu sư đã hoàn toàn bỏ qua, bởi vì Lang Phóng biết, thiên thời địa lợi và nhân hòa đã đủ, Mạc Ngũ Nương nhất định có thể chuyển hóa thành Quỷ Tử Mẫu Thần, vốn dĩ bà chỉ thiếu một nghi thức này thôi. Nhưng thần này là thiện thần hay ác thần, một mặt sẽ được quyết định bởi cách Phật Đà dùng để giáo hóa Quỷ Tử Mẫu Thần, mặt khác còn phải xem sự khai ngộ của Quỷ Tử Mẫu Thần ra sao.

Không thể trông mong gì vào phẩm hạnh của La Ái Diệu, vu sư quyết định chủ động ra tay. Đáng tiếc kết quả điều tra cũng không khiến vu sư thoả mãn. Bọn họ bèn đến cô nhi viện, tìm hậu duệ của Mạc Ngũ Nương, gặng hỏi nhiều lần nhưng vô ích, bởi ngay cả hậu duệ của Mạc Ngũ Nương cũng không biết duyên phận sâu xa này rốt cuộc từ đâu mà có.

Trong sương mù, đám đông nhốn nháo, biển khói chập chùng, người chen người vừa như cá vừa như sóng. Thi Sương Cảnh trở nên căng thẳng, song mọi người chỉ chọn nệm quỳ cho mình rồi thành kính ngồi xuống. Trên đường đi tới, người càng lúc càng thưa thớt, nhưng luôn có thể tìm thấy một góc riêng để nhận thí thực.

“Tiểu Cảnh à, bà và Lưu Thiến khác nhau nhiều không?”

Nghe Lưu Thiến hỏi vậy, Thi Sương Cảnh lạnh cả người, Tiểu Kha Lợi Đế đặt câu hỏi mà cảm giác như đang ra đề trắc nghiệm chết chóc. Cậu vô thức sờ dây chuyền, hỏi ngược lại: “Khác về mặt nào ạ?”

“Lưu Thiến là một người mẹ tốt.” Tiểu Kha Lợi Đế nhìn thẳng về phía trước.

“Con không có lập trường và tư cách để bàn luận về sự khác biệt này, con không hiểu về bà, cũng không hiểu về bà Lưu.” Thi Sương Cảnh đáp, “Bà thực lòng quan tâm những người chữ vạn, vậy xem như bà là một người mẹ tốt đó. Con cũng chẳng rõ lắm.”

Giọng điệu của Tiểu Kha Lợi Đế vô cùng bình tĩnh và thành khẩn: “Thực ra đối với những đứa trẻ đó, bà chỉ là “bất đắc dĩ”. Vì con của mình, bà đã giết chồng rồi bỏ trốn, cuối cùng chẳng có kết cục tốt, không được chết thanh thản. Trong nạn đói, bà chỉ là một cái xác sống bị giam cầm, các thôn dân bất chấp ném trẻ con xuống rãnh, bọn trẻ đã ăn thịt của bà mà lớn, cho nên ngoại hình mới vặn vẹo quái dị như thế. Cơ thể bà không thối rữa, quả thực giống như nhục linh chi, ăn xong lại mọc ra, bà cũng cảm thấy vận mệnh của mình quá nghiệt ngã. Rốt cuộc đứa trẻ nào hưởng lợi, người mẹ nào chịu khổ, bà cũng chẳng tính được rõ ràng. Nhưng nếu bà trở thành hóa thân của Quỷ Tử Mẫu Thần, bà sẽ không phù hộ “nhiều con nhiều phúc” mà cùng lắm chỉ phù hộ lúc sinh nở cả mẹ và con sẽ được bình an. Bây giờ nhiều trẻ con rồi, cần phải quan tâm chăm sóc những đứa trẻ còn sống. Đã tới thì phải chăm nom cẩn thận, chưa tới thì đừng ép chúng tới, đâu phải người phụ nữ nào cũng cần làm mẹ? À phải rồi, con và Phật Tử có dùng biện pháp không đấy?”

Nguyên một tràng dài phía trước, Thi Sương Cảnh càng nghe càng theo không kịp mạch suy nghĩ, mấy lần bị tụt lại, phải vừa nghe vừa nghĩ, váng hết cả đầu. Không ngờ đến câu cuối cùng, Mạc Ngũ Nương lại tự dưng hỏi một vấn đề tuy mạo phạm nhưng lại rất đúng chủ đề, Thi Sương Cảnh tưởng mình nghe lầm: “Gì cơ?”

“Lúc con và Phật Tử làm loạn có đeo bao không? Nếu không đeo thì đã uống thuốc chưa?” Câu này lại chuyển sang giọng Lưu Thiến.

Thi Sương Cảnh bối rối kêu lên, vô thức đứng bật dậy. Lúc này La Ái Diệu đang không chú ý vì nghi thức sắp vào hồi cao trào, cho nên không đè cậu lại.

Nhất định phải nói dối. Không nói dối thì hết sống nổi. Thi Sương Cảnh đáp: “Con với Phật Tử không làm loạn mà!”

Lưu Thiến rốt cuộc quay sang, nhìn chằm chằm Thi Sương Cảnh: “Không phải chỉ khi nào có con mới tính là làm loạn.”

“Con thực sự không……” Thi Sương Cảnh lặp lại như thể đang xin tha.

“Đúng vậy, bọn tôi có đeo bao.”

Âm thanh tựa thiên nhân, không biết từ đâu đến, chẳng thấy bóng dáng La Ái Diệu, song giọng hắn vẫn truyền đến.

Thi Sương Cảnh: “……”

Lưu Thiến thở phào, nhưng rồi lại trở nên căng thẳng, lần này là Mạc Ngũ Nương nói: “Sinh cho Phật Tử một Tiểu Phật Tử là chẳng phải lo cơm áo rồi.”

Tình huống này còn khó xử hơn cả lúc Thi Sương Cảnh bị người chữ vạn săn đuổi! Vừa xấu hổ vừa bối rối, trong đầu còn xẹt qua ý nghĩ muốn chết, mà nghĩ tới khả năng phải sinh con cho La Ái Diệu, cậu quả thực cảm thấy chẳng thà chết quách cho xong.

Mạc Ngũ Nương thấy Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đều không trả lời, bà lại bảo: “Dù sao Phật Tử cũng không phải hòa thượng thật, mà hòa thượng thật cũng có con được mà. Chẳng qua Tiểu Cảnh phải thi đại học, nếu thi đỗ thì còn phải học thêm mấy năm nữa. Haiz, khổ não quá. Haiz, sự hạn chế của thời đại, bà biết, biết bây giờ không phải thời xưa nữa, nhưng vẫn lo không có con cái sẽ chẳng giữ được đàn ông. Hơn nữa con cái mới là chỗ dựa, biết đâu sau này Tiểu Phật Tử còn tài năng hơn cả Phật Tử thì sao? Nói đi nói lại, Phật Tử có thể có hậu duệ không nhỉ? Thôi thôi, Tiểu Cảnh cứ ngồi đi, chớ căng thẳng. Bà nói linh tinh ấy mà, trí não đang đánh nhau nên không điều hòa được.”

Thi Sương Cảnh lập tức bắt lấy trọng điểm câu nói đó rồi hùa theo: “Chắc Phật tử không sinh con được đâu. Anh ta không phải người mà.”

La Ái Diệu: “……”

Thi Sương Cảnh lại lý giải sự im lặng này, vạch trần hắn: “Bà xem, Phật Tử không tiếp lời, chứng tỏ anh ta tán đồng, hoặc là anh ta cũng không biết.”

Đúng là La Ái Diệu không biết thật, nhưng cứ để Thi Sương Cảnh nói huỵch toẹt ra như vậy thì vấn đề từ chỗ Thi Sương Cảnh lại chuyển sang chỗ hắn. Vấn đề từ trên trời rơi xuống, gánh nặng đã đổi vị trí. La Ái Diệu mang cái mác “Không thể sinh con”, Thi Sương Cảnh, Lưu Thiến và Mạc Ngũ Nương đều vui vẻ.

Thi Sương Cảnh lại bị ấn về ghế, dường như nút bông trong lỗ tai bị tháo ra, Phạn âm bỗng nhiêu tràn vào não, tiếng niệm chú văng vẳng, tiếng xướng kinh xướng pháp, tiếng lắc chuông gõ bát…… La Ái Diệu phải thanh lọc đầu óc của Thi Sương Cảnh mới được. Nhóc con này chẳng tôn kính gì cả.

Bình Luận (0)
Comment