Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 43: Quỷ Tử Mẫu Thần • Tà Phật xinh đẹp

Lần này thiên âm rót vào tai, tưởng như dấn thân vào đại điện, tiếng tụng kinh và âm thanh của các loại nhạc cụ hòa lẫn với sự huyên náo ồn ã mà cũng hết sức vắng lặng. Rõ ràng là tôn giáo của con người nhưng lại chẳng có cảm giác của con người. Dõi mắt nhìn xuống, tất cả những người đang tìm nệm quỳ và đã quỳ đều khuất mặt khuất mày, thậm chí ví họ với u hồn cũng chẳng phù hợp cho lắm, cảnh tượng ấy giống như một rừng bia mộ với những tấm bia san sát, xếp thành hàng thành dãy. Thi Sương Cảnh không rõ tại sao phải làm đến bước này, hầu hết người trong khu công nghiệp đều ở đây, liệu có ai nói cho cậu biết được không, có người nào phạm phải sai lầm lớn nên nhất định phải chuộc tội ư?

Nhận được “ưu đãi” của La Ái Diệu cũng ngại thật đấy. Thi Sương Cảnh nghĩ, như này là an toàn sao? Tại sao La Ái Diệu lại hứa hẹn đảm bảo an toàn cho cậu? Đúng là quái lạ.

Thi Sương Cảnh thầm hỏi trong lòng: “Phật Tử, anh có đó không? Nể tình tôi ngoan ngoãn nghe lời, có thể cho tôi có chút cảm giác tham dự được không?”

“Cậu muốn tham dự cái gì?”

Thi Sương Cảnh giật mình. La Ái Diệu nghe được thật hả? Thật hay giả vậy? Thế sao bọn họ còn mất công dùng điện thoại làm gì? Mà nhắc tới điện thoại…… Điện thoại của cậu chôn thây trong biển lửa rồi…… Ồn ào quá, rõ ràng ban nãy chẳng nghe thấy gì, âm thanh xung quanh là hình phạt La Ái Diệu dành cho cậu ư? Đúng là hẹp hòi. Thi Sương Cảnh âm thầm chửi thề trong lòng, chẳng thể nào đè nén được. Không, quay lại suy nghĩ hồi nãy đi, Phật Tử đặt ống nghe trong lòng cậu hay sao? Cái gì cũng nghe được hết à? Thật không vậy?

“Phần lớn thời gian, tôi không có hứng thú với suy nghĩ của cậu. Lung tung, ồn ào, trẻ con.”

Tôi chọc giận anh à? Thi Sương Cảnh quả thực không hòa hợp nổi với La Ái Diệu, song lòng hiếu kỳ vẫn thôi thúc cậu hỏi ra: “Phật Tử, xin hãy nói cho tôi đi mà, anh và bà rốt cuộc đang làm trò gì vậy?”

“Tôi không có kiên nhẫn kể chuyện đâu.”

“……” Không thì cho Thi Sương Cảnh chuồn luôn đi. Mơ mơ hồ hồ, không đợi cũng được.

“Lũ quỷ đói tứ chi vặn vẹo mà cậu thấy sẽ không trực tiếp làm hại con người —— Nhưng cậu là trường hợp đặc biệt. Mảnh đất nơi khu Lệ Quang tọa lạc dường như ẩn chứa một loại nghiệp lực dị thường, tôi không biết từ xưa đã vậy hay gần đây mới vậy, nhưng nhìn vào sự tồn tại của Tiểu Kha Lợi Đế thì khu vực này khá là tà quái. Nghĩ theo hướng khác thì có khi nơi này lại là phong thuỷ bảo địa. Một phần nỗ lực cậu bỏ ra sẽ không cần đợi mười năm sau mới được đền đáp. Đây là nơi đặc biệt mà cho dù cậu làm việc tốt hay việc xấu thì đều sẽ nhanh chóng nhận được kết quả. Vì thế khu công nghiệp hàng không vũ trụ mới được xây dựng ở đây, trước kia người lựa chọn địa điểm này cũng có chút năng lực đấy. Thuở xưa khu Lệ Quang có tên là thôn Mạc Tân, bầy quỷ đói tràn ra vào đêm dông bão, chúng chỉ trở về tìm người thân trước đây mà thôi, nhưng rồi lại bị chính họ gây thương tổn. Tôi thay bọn chúng gieo huyết chú, và thế là có kẻ chết bất đắc kỳ tử. Sự kiện chết chóc này là để trừng phạt sự quên lãng của những kẻ đó. Thực ra còn có vài người cũng gặp người thân nay đã hóa thành quỷ đói, nhưng họ biết chuẩn bị cơm nước tươm tấp để chiêu đãi, nhờ đó mà thoát khỏi tai ách. Rất công bằng đúng không?”

“……Thế thì tâm lý phải vững lắm nhỉ. Bị dọa sợ là rất bình thường mà? Vậy anh đóng vai trò gì trong đó?”

“Tôi là Phật Tử, cần bốn vị thần hộ pháp, tôi muốn xây dựng khu vực này thành đàn tràng của tôi, tiễn tôi về cõi tịnh độ. Biến Tiểu Kha Lợi Đế thành Quỷ Tử Mẫu Thần sẽ giúp ích cho tôi, cho nên tôi mới sắp đặt sự kiện, tạo thành điển cố kinh tạng để chính danh cho bà ấy. Việc này đều là do tôi thúc đẩy, còn vai trò gì ấy hả, chắc là người chủ pháp, chính là vị trí cậu đang ngồi đấy.” (Tịnh độ: là cõi thanh tịnh, chốn cư ngụ của các vị Phật.)

La Ái Diệu từ tốn rủ rỉ, quả thực mang giọng kể chuyện như thể người lớn nói với trẻ con, người hiểu nói với kẻ chưa hiểu. Hắn kể chẳng mấy rõ ràng, song giữa mỗi câu đều chừa ra khoảng nghỉ để Thi Sương Cảnh hỏi tiếp.

Đang nói đến đoạn “Biến Tiểu Kha Lợi Đế thành Quỷ Tử Mẫu Thần” thì thấy Lưu Thiến làm động tác thu lưới, tay bà vốn trống trơn, ấy vậy mà lại lôi kéo vật gì đó về. Bầy quỷ đói hình chữ vạn như ẩn như hiện, đồng loạt di chuyển về nơi này.

Thi Sương Cảnh vô thức nhắm mắt chắp tay.

La Ái Diệu: “Cậu đang làm gì đó?”

Thi Sương Cảnh: “Cầu mong tất cả mọi người có thể thuận lợi vượt qua khó khăn.”

La Ái Diệu: “Tôi sẽ không thực hiện nguyện vọng này cho cậu đâu.”

Thi Sương Cảnh: “Anh làm vậy là cũng mang tội liên đới đấy. Oan có đầu nợ có chủ, anh đã khiến bao người phải bỏ mạng rồi, giờ còn làm rùm beng thế này chỉ để thỏa mãn mục đích của anh. Anh không phải Phật Tử mà là ôn thần. Tôi đang cầu nguyện bao giờ mới có thể tiễn anh đi.”

La Ái Diệu: “Cậu cứ cầu đi, tôi cũng chẳng biết ai sẽ nghe thấy đâu.”

Thi Sương Cảnh: “Tôi tạm không truy cứu chuyện quỷ đói tấn công tôi. Sau khi nghi thức hoàn thành, cư dân trong khu công nghiệp sẽ ra sao? Đám cỗ có gây hại cho bọn họ không? Tôi thấy dây rốn nối liền với quỷ đói, lũ quỷ đói sẽ thu được thứ gì từ con người sao?”

La Ái Diệu: “Không phải mọi người đang ăn cỗ, mà là hương Phật thí thực của tôi, thực ra đối với họ đây lại là thứ tốt. Quỷ đói không thể trực tiếp nhận thí thực, chỉ có thể nhận một cách gián tiếp thông qua người thân ruột thịt của mình. À, tôi chợt nhớ tới một chuyện. Lúc trước cậu bị quỷ đói để ý nên bị chúng tấn công, cậu chặt đứt dây rốn sẽ khiến chúng bị phản phệ bởi pháp lực của hương Phật thí thực, để lộ tướng mạo địa ngục vốn có của chúng. Do đó chúng mới bốc cháy, làm “Diệm khẩu” thì mặt bốc cháy mà, cũng đáng đời chúng. Điển cố Quỷ Tử Mẫu Thần cần Quỷ Tử Mẫu Thần xả thân làm thức ăn cho trẻ sơ sinh loài người, nuôi dưỡng những đứa trẻ của chính mình, quá trình thí thực này là để tái hiện điển cố, chỉ mang tính hình thức thôi.” (Diệm khẩu tức là miệng lửa, loài quỷ đói này có tên như thế vì chúng phun lửa ra từ miệng.)

Thi Sương Cảnh: “……Chỉ mang tính hình thức thôi…… Anh có biết cảnh tượng này rùng rợn cỡ nào không?! Dù chỉ là nghi thức thôi thì cũng quá kinh dị rồi! Rõ ràng người trong khu công nghiệp cũng biết có thứ gì đó núp dưới gầm bàn mà! Bọn họ biết mình bị ép buộc tham gia bữa tiệc này!”

La Ái Diệu: “Tôi chẳng quan tâm. Con người là loài động vật trọng nghi thức, tự gán ý nghĩa cho nghi thức để an ủi chính mình, đề cao chính mình. Hôm nay sợ vỡ mật, ngày mai xót xa mừng rỡ, ngày kia lại quên sạch chẳng nhớ gì. Không tin thì mai hoặc ngày kia, cậu cứ chọn một ngày rồi đi hỏi lại bọn họ, nghe xem họ trả lời thế nào.”

Thi Sương Cảnh đã buông thõng hai tay, mở hai mắt ra từ lâu. Trong lúc nói chuyện với La Ái Diệu, cậu lại nắm chặt chày kim cang, chuẩn bị tự bảo vệ mình. Lưu Thiến, à không, Mạc Ngũ Nương kéo những đứa trẻ này về, xuất phát từ lòng thương xót, và cũng vì nghi thức cần mau chóng hoàn thành.

La Ái Diệu: “Bầy quỷ đói này lớn lên trong khe núi, bầu bạn với Tiểu Kha Lợi Đế suốt 70 năm.”

Thi Sương Cảnh: “Tất cả đều rất đáng thương.”

La Ái Diệu: “Phật không cứu người, Phật pháp chỉ thúc đẩy khai ngộ, còn tu hành là nhiệm vụ riêng của mỗi sinh linh. Trong mắt tôi, vạn vật có tình đều là bình đẳng. Cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, không ai là quan trọng hay ưu tiên hơn ai. Ai sai, ai đúng cũng chỉ là cộng cộng trừ trừ, rồi nghiệp báo sẽ đến. Thiện có thiện báo, ác có ác báo. Báo nhất thời sẽ dẫn đến biểu hiện nhất thời, kiếp này làm người, kiếp sau làm heo chó, kiếp sau nữa có khi lại là thiên nhân.”

Thi Sương Cảnh: “Anh cứ ngụy biện thôi.”

La Ái Diệu: “Còn đầu óc cậu cứ trì độn thôi. Cậu nghe có hiểu thật không đấy?”

Thi Sương Cảnh: “Không hiểu.”

La Ái Diệu: “Ngu ngốc mà còn đòi có cảm giác tham dự hả?”

Thi Sương Cảnh: “Đồ điên này, mau hoàn thành nghi thức đi.”

Hai người nói chuyện linh tinh cả buổi, Thi Sương Cảnh ngồi trên ghế thiền gỗ tử đàn đen đến mức đau lưng nhức hông, cậu hơi xoay người, muốn gấp cặp lại để tựa lưng. Nhưng vừa quay người, cậu nhác thấy bóng Phật khổng lồ đằng sau đã vén lên nửa tấm màn tối, còn vầng trăng vành vạnh trên trời thì càng lúc càng hạ thấp.

Lúc trước vầng trăng lẻ loi treo cao, vì không đủ ánh sáng nên chỉ nhìn thấy đài sen ngồi ngả. Bây giờ nguồn sáng hạ thấp xuống, hình dạng Phật thân cuối cùng cũng được ánh sáng soi tỏ. Trong vầng sáng thanh thoát, hiện ra một hang đá quý nửa rỗng hình Phật khổng lồ, rực rỡ tráng lệ, đội trời đạp đất, tỏa hào quang chói lọi. Ngay cả hốc tinh thể trang trí mà Thi Sương Cảnh còn chưa từng thấy, nói chi đến báu vật trời đất nhờng này, sự chi chít ghê rợn ấy làm cậu chấn động.

(Hốc tinh thể)

Nói là hình Phật là vì có thể thấy hình dạng tổng quát của bức tượng Phật đồ sộ, bao gồm đầu, thân, vai, cơ thể, một tay kết ấn, một tay nâng bát. Tuy nhiên pho tượng Phật này lại như bị bổ đôi từ chính giữa, bên trong khảm đầy kỳ trân dị thạch…… Không, không phải khảm, mà như mọc ra từ trong thân Phật vậy. Màu sắc rực rỡ là opal, bích tỷ, phỉ thúy, màu trắng là dương chi bạch và xà cừ, màu vàng là hổ phách mật lạp, đỏ là san hô. Nguyên một hang đá muôn màu mở ra, nhưng ánh sáng của đá quý lại bén nhọn như lăng trụ, có thể đâm chết người khác. Khi sự chi chít và hoa lệ đạt đến mức độ nhất định thì sẽ sinh ra nỗi khủng hoảng của thịnh cực tất suy. (Thịnh cực tất suy: Mọi sự một kh đã phát triển đến cực điểm thì sẽ bắt đầu suy tàn.)

Đây là cái gì? Thứ này còn đáng sợ hơn cả pho tượng Phật đồng đen nguy nga đồ sộ, nó mang hơi hướng văn minh tôn giáo nhưng lại có công nghệ xây dựng vượt xa khả năng của loài người. Những nguyên liệu trân bảo sinh trưởng từ tự nhiên ấy tựa như sự báo thù rực rỡ, sắc màu hỗn tạp đến mức náo động, với bức nền là cả màn đêm không mây không sao, đá quý gồ ghề lớm chởm phản chiếu ánh trăng sáng.

Người ta nói Phật có lưu ly thân, vô sắc vô tướng, do đó người đời thường cho rằng Phật trong suốt như gương, như thủy tinh, như nước, như băng. La Ái Diệu là Phật Tử, cũng là lưu ly, ấy thế nhưng màu sắc lại hỗn tạp đến mức thành hư vô, cũng giống như màu trắng là một màu trống vắng, kết hợp từ nhiều sắc màu khác nhau. Lưu ly pháp thân của La Ái Diệu ẩn dưới lớp ngụy trang đồng đen mạ vàng, bên trong trống rỗng, song lại sinh ra những sắc màu lạ thường.

Tín đồ của hắn cung phụng tượng Phật Tử, ban đầu đó đều là những bức tượng đồng đen mạ vàng, cần lau chùi mỗi ngày. Nếu xuôi theo ý Phật Tử, làm việc có ích thì sẽ lau ra Phật thân màu ngọc; nếu Phật Tử vui vẻ, sẽ lau ra đài sen bích tỷ; nếu Phật Tử thực hiện nguyện vọng, sẽ lau ra ngón tay phỉ thúy. Nếu phản bội đức tin của Phật Tử, tình huống xấu nhất là sẽ thấy mắt Phật mở hờ hoặc mở hoàn toàn, đôi mắt lam phẫn nộ, phản chiếu tướng chết.

Thi Sương Cảnh là kẻ ngốc, cậu chưa từng trải qua quy trình này, cậu biết đến La Ái Diệu thông qua con đường khác, nên hoàn toàn đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của hắn. Trong thời gian chung sống cùng La Ái Diệu, mỗi lần cậu lại rút ra kinh nghiệm mới, cũng không biết phải rút kinh nghiệm đến mức nào mới xem như thực sự hiểu biết về La Ái Diệu.

Thi Sương Cảnh chỉ biết hiện tại cậu không dám quay người ngồi về ghế.

Vị Phật rỗng ruột đằng sau cậu…… còn giống quái vật hơn cả quái vật. Phần lõi đá quý mở rộng đó hướng về phía pháp hội, cũng hướng về phía Thi Sương Cảnh, giống như đang ôm lấy cậu—— Kích thước chênh lệch quá lớn, Thi Sương Cảnh còn chẳng cao bằng một cụm tinh thể đá quý bên trong vị Phật rỗng ruột, song cậu vẫn liên tưởng đến cái ôm cực kỳ nguy hiểm, toàn thân như bị kim đâm. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng sẽ gây hại cho tính mạng, sẽ làm ô nhiễm tinh thần.

Thi Sương Cảnh thậm chí từ bỏ việc hỏi La Ái Diệu, đây là anh sao? Thứ này có liên quan tới anh sao? Tất cả đều là lời thừa thãi, chẳng cần phải hỏi. Mấy ngàn cư dân trong khu công nghiệp có là gì, xét về hoành tráng thì đây mới đúng là hoành tráng.

*

“Tà giáo…… Tà ——! A ——! Điên rồi, các người đều điên hết rồi ——”

Tiếng hét chói tai bật ra từ miệng người đàn ông trung niên. Ông ta lảo đảo đi xuyên qua giữa những hàng nệm, thi thoảng lại vấp chân, thậm chí có lần ngã nhào vào người cư dân đang quỳ. Cư dân không vui không buồn, chẳng mảy may phản ứng, người đàn ông trung niên liền gượng dậy tiếp tục chạy. Ông ta vừa kêu la vừa chạy về phía Thi Sương Cảnh, đằng sau ông ta còn có thêm mấy bóng người đang chạy.

“Thi…… Thi gì đó…… Cháu học sinh cấp ba kia! Ê! Giúp với!! Bắt lũ người này lại!”

Nhìn những người chữ vạn bò đầy đất, viện trưởng Bạch la hét càng thảm thiết hơn. Không thể chạy được nữa, ông ta định xông vào màn sương mù xung quanh. Thi Sương Cảnh không biết vì sao viện trưởng Bạch lại xuất hiện ở nơi này, ông ta không bị gì cả? Tại sao vậy?

Thi Sương Cảnh rất ghét viện trưởng Bạch. Hồi trước cậu vào cô nhi viện chưa đến hai năm thì cô nhi viện chuyển đến khu Lệ Quang, ban đầu viện trưởng không phải ông ta, mà sau khi chuyển chỗ viện trưởng cũ không muốn đi theo, vì nhà ông vẫn ở trong huyện và ông cũng đã lớn tuổi nên không muốn đi xa. Thế là viện trưởng Bạch tới nơi này, chẳng những ăn chặn không ít tiền trợ cấp mà còn bỏ bê việc quản lý cô nhi viện, mà đó còn chưa phải chuyện tồi tệ nhất.

Viện trưởng Bạch thường mai mối cho những đứa trẻ bị khiếm khuyết cơ thể hoặc trí tuệ, nhất là con gái, vốn dĩ đã từ trong núi chuyển ra ngoài rồi, cuối cùng lại đưa các bé gái về chỗ cũ. Con trai thì bị ông ta đẩy đi làm việc trong khu công nghiệp ở nơi khác, nhờ đó ông ta bỏ túi tiền hoa hồng môi giới. Lưu Thiến và những đứa trẻ trưởng thành khỏe mạnh khác đều cực kỳ tức giận, khổ nỗi xã hội chính là vậy đấy, bọn họ chẳng thể làm được gì, viện trưởng Bạch sẽ bảo thế các người đi mà chăm nom bọn nó nhé? Trưởng thành rồi thì xem như cô nhi viện đã tận tình tận nghĩa, sao có thể lo liệu cho người ta cả đời được?

Viện trưởng Bạch cũng biết Thi Sương Cảnh là người song tính, ông ta đã xem hồ sơ của cậu. Lúc không có mặt Lưu Thiến, ông ta sẽ gọi cậu là “đồ xăng pha nhớt”. Ánh mắt ông ta nhìn cậu cũng rất dị thường, vừa ghét bỏ vừa tò mò, làm cậu cực kỳ ghê tởm. Cho nên khi Thi Sương Cảnh vừa tròn 18 tuổi, cho dù làm thêm mệt đến mức phải đi cầu xin tà Phật phù hộ, cậu cũng chẳng muốn chôn chân trong cô nhi viện. Tuy bảo là hoan nghênh cậu về ăn cơm, cậu clái xe đạp về cô nhi viện cũng chỉ mất mấy chục phút thôi, nhưng cậu không muốn chạm mặt viện trưởng Bạch.

“Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh, giúp bác với ——” Viện trưởng Bạch thấy Thi Sương Cảnh là như tìm thấy mục tiêu, ông ta quyết định nhờ vả cậu, đồng thời cũng cất bước chạy về phía cậu.

Thi Sương Cảnh xoắn xuýt quá đỗi. Cậu tập trung nhìn kỹ, kẻ đang truy đuổi phía sau viện trưởng Bạch…… Sao lại là viên cảnh sát hôm nay tìm tới nhà? Đàm Hồng Tín chuyển lời rằng viện trưởng Bạch tố cáo bà Lưu hoạt động tà giáo cơ mà? Rối quá đi mất. Trời ơi, bọn họ đang làm gì vậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment