Chương 44: Quỷ Tử Mẫu Thần • Mắt qua mày lại với phản diện

Đàm Hồng Tín chạy phăm phăm, áo jacket tung bay phất phơ, không rảnh cảm thán cảnh tượng mấy ngàn người quỳ lạy này rốt cuộc rùng rợn cỡ nào. Rùng rợn thì đúng là rùng rợn thật, nhưng anh ta từng qua cục ảnh sát thành phố khác học hỏi công tác giữ gìn trật tự trong tháng ăn chay rồi, cho nên anh ta biết hoạt động tôn giáo chính là như thế này! Đã quỳ là quỳ đông như kiến! Ít ra chỗ này cũng ngay ngắn trật tự, tiếng xướng kinh niệm pháp vẫn có cảm giác an toàn, ngay từ nhỏ người Trung Quốc nào cũng được cha mẹ dẫn đi chùa miếu để cầu nguyện may mắn mà, suy cho cùng đây là âm thanh phúc lành đấy chứ. Đàm Hồng Tín vẫn còn dư âm về chuyện chết tiệt vừa trải qua.
*
Lâm Minh nhăn mặt khâu lại thi thể, Lang Phóng chờ không nổi nên nói muốn đi tìm viện trưởng Bạch của cô nhi viện, hỏi Đàm Hồng Tín có muốn đi cùng không. Lâm Minh dùng đao mổ uy h**p Đàm Hồng Tín, nói nếu anh ta chuồn cùng Lang Phóng thì từ nay hai người sẽ từ bạn bè biến thành thù địch, nếu chuyện này có thể thuận lợi qua đi, về sau trong cục cứ coi như không quen biết nhau. Đàm Hồng Tín không tin tưởng Lang Phóng cho lắm, vẫn cảm thấy người làm nghề huyền học không đáng tin cậy, lại có Lâm Minh níu giữ nên chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng chạy theo Lang Phóng. Nhưng Lang Phóng lo một mình mình không giải quyết được, anh ta có dự cảm chẳng lành, cô nhi viện vẫn còn trẻ con, nhất định phải có hai người đi, nhỡ xảy ra chuyện còn có thể phối hợp với nhau.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lui nghĩ tới, Lang Phóng quyết định: “Tôi để Niệm Lang ở lại đây, đằng nào cũng không thích hợp để con bé đi theo tôi xông vào hiện trường nghi thức của Phật Tử. Có một con rồng ở đây rồi, anh đừng sợ quéo cả lên nữa được không?”
Rồng? Rồng gì cơ? Thật không vậy? Lang Phóng vừa dứt lời, Lâm Minh đột nhiên cảm giác cánh tay phải của mình căng lên, anh ta liên tưởng ngay đến một con rắn quấn từng vòng lên tay mình, cảm giác vảy ở phần bụng cực kỳ rõ ràng, còn có…… Đây là cái gì? Móng vuốt nhỏ sao? Da hơi đau nhói. Còn có cảm giác như râu tóc nữa, vừa sắc nhọn vừa mềm mại. Thậm chí có thể cảm nhận chuyển động khẽ khàng của cái đầu, con bé đang tìm chỗ thoải mái để đặt hàm rồng.
Sinh vật như vậy quấn lên cánh tay làm cảm xúc của Lâm Minh bùng nổ, anh ta mặc áo len dài tay, trên tay còn đeo găng để khâu thi thể nên không thể vén áo lên xem được. Biết trên cánh tay có một sinh vật, thậm chí là sinh vật thần thoại, vậy mà chẳng thể xem được, lòng Lâm Minh nhộn nhạo vô cùng, quên khuấy mất lời mình vừa uy h**p Đàm Hồng Tín.
Anh ta xác nhận lại với Lang Phóng: “Đây là rồng thật ư? Không phải rắn hả? Tôi khám nghiệm xong có thể sờ nó được không?”
“Anh có thể hỏi ý nó xem.”
Đàm Hồng Tín bị Lang Phóng dẫn ra khỏi nhà trệt, hai người khởi động chiếc minivan, Đàm Hồng Tín còn chưa nghĩ thông, gì thế này, cứ thế mà bán đứng anh ta à? Mới nãy còn xem anh ta như cứu tinh, như thể Đàm Hồng Tín đi là Lâm Minh sẽ không sống nổi. Vì một con rồng mà bán đứng mình ư? Là rồng thật sao? Đáng ghét!
“Ờm, anh Lang, lát nữa tôi cũng ngắm con rồng nhỏ đó được chứ?” Đàm Hồng Tín ngồi ghế phụ, dè dặt hỏi.
“Các anh đang làm cảnh sát đấy hả? Chẳng thà đi làm nhân viên chăm sóc động vật cho rồi.” Lang Phóng xoay vô lăng, bật đèn lên, lái xe về hướng cô nhi viện Lệ Quang.
Có xe thì chuyện gì cũng dễ, Lang Phóng lần theo làn khói thuốc ban nãy để tìm kiếm viện trưởng Bạch, gần đến ngã rẽ, anh ta phát hiện khói không chỉ về phía cô nhi viện mà lại quay về con đường dẫn tới hang miếu Quỷ Mẫu. Lang Phóng nhủ thầm không ổn rồi, song vẫn cẩn thận nhấn ga. Trên phố và đường cái tăm tối như cõi chết, không có đèn đường cũng chẳng có ánh đèn trong nhà, chỉ có thể dựa vào đèn pha ô tô, tầm nhìn kém thành ra không thể chạy quá nhanh. Quả nhiên, sau khi đi được vài trăm mét, Lang Phóng và Đàm Hồng Tín đều nghe thấy tiếng người —— Tiếng khóc thảm thiết của lũ trẻ, tiếng người lớn mắng nhiếc tục tĩu, quả thực chẳng khác nào nồi áp suất phát nổ.
Chắc chính viện trưởng Bạch cũng không ngờ rằng, trong hoàn cảnh quái dị này mà còn có người lái xe đuổi tới? Phải chăng vẫn có người khác cũng đặc biệt như ông ta? Lang Phóng dừng xe giữa đường, viện trưởng Bạch dẫn bảy đứa trẻ trong cô nhi viện đi sang bên, đã sắp đến được chân núi miếu Quỷ Mẫu. Hai người xuống xe, thấy bọn trẻ không muốn đi theo viện trưởng Bạch nữa, cũng sợ những người đi xe đến, nhất là chiếc minivan này. Bầu trời tối mịt, con đường tít tắp, những đứa trẻ không có nhà dù đưa tới đâu thì cũng chỉ là được nuôi nấng tạm thời mà thôi. Nuôi rồi, sau đó thì sao?
“Cảnh sát Đàm?” Viện trưởng Bạch nhìn một lúc mới nhận ra người đến, “Anh…… A, các anh là người bên ngoài, tôi hiểu rồi…… Cho nên các anh không cần đi ăn cỗ!”
“Ông dẫn bọn trẻ này đi đâu?” Đàm Hồng Tín nghiêm túc hỏi.
“Có đi đâu đâu, chỉ tìm một nơi an toàn để lánh tạm thôi mà. Anh cũng biết đấy, hiện giờ trong khu công nghiệp không an toàn, ha ha.”
“Nơi an toàn? Trong núi? Trong hang núi?” Đàm Hồng Tín nheo mắt, cực kỳ cảnh giác.
“Tôi đã bảo anh rằng Lưu Thiến đang hoạt động tà giáo, bà ta là thủ lĩnh tà giáo, thế mà các anh không tin. Haiz, nói thật không điêu, tôi cũng bị dồn ép đến mức phát điên rồi. Dạo này ngày nào tôi cũng nằm mơ, trong mơ…… Tôi lang thang khắp khu công nghiệp, có lúc còn lang thang trở về cô nhi viện, suốt đêm tôi không ngủ được, tôi nhìn thấy lũ quái vật tìm đến những đứa trẻ này…… Tôi biết ngay Lưu Thiến đang lợi dụng bọn trẻ để làm chuyện xấu. Mà tụi nó cũng chẳng ngoan ngoãn gì cho cam! Nhìn cái tướng mặt ủ mày chau, miệng méo mắt lác của chúng nó đi!”
Lang Phóng bước ra, anh ta chen vào giữa viện trưởng Bạch và đứa trẻ gần nhất, tách ông ta ra khỏi bọn trẻ, “Nói vào vấn đề chính đi. Ông định dẫn bọn nó đi làm gì?”
“Tôi biết Lưu Thiến đang tin theo yêu bà ở nơi này, chính là ngôi miếu đổ nát trên núi kia. Tôi cũng biết trước đây dân nơi này làm gì với ngôi miếu, họ dùng con nít…… Ha ha.” Nói đến đây, viện trưởng Bạch tự ép mình ngậm miệng, ông ta biết người trước mắt là cảnh sát, không thể nói toẹt suy nghĩ trong lòng ra được, đáng tiếc ông ta xạo sự cũng chẳng nên hồn, “Đằng nào trong khu công nghiệp cũng không an toàn, đi vào hang núi cũng là dễ hiểu thôi mà, đúng không? Chờ sóng gió qua đi lại dẫn bọn nó về cô nhi viện.”
“Viện trưởng bảo sẽ đi du xuân!” Có đứa bé reo lên ngắt lời.
Du xuân? Đang giữa mùa đông mà du xuân cái gì?
Đứa bé lại nói: “Đã nói từ trước rồi! Nói từ tuần trước! Tuần này bọn cháu sẽ đi du xuân, trong ba lô còn có đồ ăn vặt nè.”
Viện trưởng Bạch bất ngờ đối diện với ánh mắt của Đàm Hồng Tín, đứa nhóc trốn phía sau người lớn, không biết những lời này đã vạch trần âm mưu của viện trưởng Bạch. Bất kể viện trưởng Bạch định làm gì, chắc chắn ông ta có ý đồ bất chính.
Tình thế đó vẫn chưa đủ khiến viện trưởng Bạch tháo chạy té đái như lúc sau, là do Lang Phóng Mãnh tiến lên khống chế viện trưởng Bạch, nhét gì đó vào miệng ông ta. Viện trưởng Bạch bị ép nuốt xuống, chất lỏng tanh hôi bùng nổ trong miệng, lời thật lòng cũng vô thức bật ra: “Quỷ Mẫu muốn trẻ con, tôi dâng trẻ con cho bà ta…… Tôi dâng trẻ con cho bà ta…… Quỷ Mẫu là thần, cho dù là tôn giáo gì, cứ phù hộ tôi phát tài, con cháu thăng tiến thì chính là tôn giáo tốt. Tôi cũng có con, con tôi bị mắc cái bệnh tâm lý của nợ gì đó, cái gì mà bệnh trầm cảm, bệnh lo âu, vớ vẩn gì đó. Miếu Quỷ Mẫu linh nghiệm sẽ giúp thằng bé khá hơn, sang năm nó còn phải thi lên cấp ba nữa. Quỷ Mẫu quả đúng là thần, tôi dâng trẻ con cho bà ta chơi đùa, chỉ cần không khiến chúng chết thì sao cũng được. Tôi cũng nghe người già kể. Miếu Quỷ Mẫu phù hộ trẻ con nhất. Bà ta sẽ không làm gì bọn trẻ đâu, đúng không? Bà ta cũng sẽ phù hộ con tôi, đúng không? Hơn nữa Quỷ Mẫu cũng mang tới tiền tài, gia đình êm ấm thì mọi sự hưng thịnh, đương nhiên sẽ phát tài…… Tại sao lại là Lưu Thiến! Tôi không tốt hơn bà ta ư?! Dù có là tà giáo đi chăng nữa! Tại sao không phải là tôi!”
Ông ta nói càng lúc càng nhanh, những lời thật lòng thầm kín cứ thế tuôn ra như suối. Rồi viện trưởng Bạch đột nhiên hét lên, giằng ra khỏi sự khống chế của Lang Phóng, hớt hải chạy đi. Đàm Hồng Tín ngay lập tức cất bước đuổi theo.
Lang Phóng nán lại một lúc, bây giờ trên đường tối om, lũ trẻ không thể tự về cô nhi viện được, anh ta đành lựa đứa khá lớn trong số bảy đứa trẻ, dụ bọn nó lên xe, rồi còn để điện thoại của mình lại, hỏi bọn trẻ có biết chơi điện thoại không. Biết. Tốt lắm, Lang Phóng bèn bật phim hoạt hình, dặn lũ trẻ ngồi trong xe vừa ăn vặt vừa xem hoạt hình, chờ bọn họ trở về, bọn họ sẽ về sớm thôi.
*
Thi Sương Cảnh không biết những chuyện đã xảy ra trước đó, vì cậu đứng về phe Phật Tử, chính là phe tà quái nhất. Viện trưởng Bạch chạy về phía cậu, khi đang sợ hãi tột độ con người ta có thể đạt đến tốc độ và khoảng cách không tưởng. Lý trí và cảm xúc đánh nhau, Thi Sương Cảnh tạm thời cho lý trí online, cố kìm nén ý nghĩ nện một chùy kim cang vào đầu viện trưởng Bạch. Phật Tử không cản cậu, cậu bèn rời khỏi ghế thiền, đúng lúc viện trưởng Bạch đã chạy tới chỗ cậu, cậu bèn đẩy ông ta ngã nhào rồi đè lên, chứ cứ để ông ta chạy loạn thì không khéo ông ta tông vào Phật Tử mất.
Tay viện trưởng Bạch quơ quào loạn xạ, Thi Sương Cảnh lách người né tránh, nhíu mày bảo: “Ông bình tĩnh chút đi, viện trưởng Bạch.”
“A —— A —— Cảnh sát cũng là tà giáo, còn mày? Sao mày lại ở chỗ này? Thi Sương Cảnh, tao thấy mày ngồi yên ổn quá nhỉ, mày đang làm trò gì? Mày cùng phe với Lưu Thiến à?”
Dẫu đang thở hổn hà hổn hển nhưng cái miệng viện trưởng Bạch vẫn buông lời chướng tai. Nghe tiếng bước chân của nhóm Đàm Hồng Tín tiến lại gần, ông ta giãy giụa dữ dội, suýt hất văng Thi Sương Cảnh ra. Không được, Thi Sương Cảnh điên tiết lên, cậu vẫn rất ghét viện trưởng Bạch.
“Thằng cha này định hiến tế lũ trẻ trong cô nhi viện cho Quỷ Mẫu! Vừa nãy…… Hộc, vừa nãy bọn tôi tóm được ông ta trên đường, suýt chút nữa ông ta đã dẫn lũ trẻ vào hang núi rồi!” Đàm Hồng Tín giải thích ngắn gọn.
Thi Sương Cảnh xách cổ áo viện trưởng Bạch lên, đấm cho ông ta hai cú khiến má trái má phải ăn trọn hai nắm đấm đau điếng. Viện trưởng Bạch hộc máu mồm, vừa ho khù khụ vừa liên tục chửi đổng. Thi Sương Cảnh không nghe nổi những lời lẽ bẩn thỉu đó, chỉ muốn nắm đầu ông ta nện xuống đất cho rồi, ngặt nỗi nếu ót ông ta chạm đất thì cậu sẽ thành tội phạm giết người mất. Tay cậu dính máu ông ta, đã thế ở đây còn có cảnh sát, không được, không thể làm vậy được, nếu vì thằng cha này mà ngồi tù thì đúng là oan uổng nhất trần đời.
Đàm Hồng Tín đã chạy liên tục 2km, mệt không thỏe ra hơi, nhân lúc Thi Sương Cảnh thay anh ta dạy dỗ tên khốn nạn kia, anh ta liền chống đầu gối thở hồng hộc. Người không liên quan như anh ta chỉ nhìn thấy hiện trường nghi thức, chứ không thấy được lưu ly thân rực rỡ của Phật Tử.
Lang Phóng chạy đến ngay sau Đàm Hồng Tín, Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng chạm mặt Lang Phóng. Lang Phóng ngồi xổm xuống, ghìm viện trưởng Bạch lại, sau đó gật đầu với Thi Sương Cảnh, ý bảo cậu có thể buông ra.
Viện trưởng Bạch nhận thấy Thi Sương Cảnh hình như cũng có địa vị trong đám người này, không thì sao có thể ngồi ở vị trí chủ tọa cao ngất thế kia. Ông ta lập tức nảy sinh ý nghĩ xấu xa, nhớ tới hai nắm đất không chút do dự của cậu, ông ta liền giễu cợt ác ý: “Thằng xăng pha nhớt này được yêu quý quá nhỉ! Còn đeo cả dây chuyền cơ đấy! Tao không biết một đứa học sinh như mày kiếm tiền kiểu gì giữa thời buổi suy thoái kinh tế này…… Nhưng tao nghe nói cuối tuần nào mày cũng vào thành phố, sao hả, trong thành phố bán được giá à? ……Ồ……Tao biết trong thành phố có nhiều đứa tầm tuổi mày là đồng tính lắm……”
Lang Phóng không bịt nổi cái miệng hôi thối này, thằng cha này đã muốn nói là nhất định phải nói, không nói thì sẽ chết. Lang Phóng âm thầm thờ dài thườn thượt.
Hai cú đấm vừa rồi của Thi Sương Cảnh còn hơi nương tay, giờ thì cậu hối hận đã không tung hết sức lực. Cơ mà viện trưởng Bạch nói trúng phóc rồi. Đúng là cậu đã vào thành phố bán thân, còn bán rất được giá, đến mức rước về một vị đại Phật, đại Phật theo nghĩa đen, gây ra chuyện hoang đường khủng khiếp này.
Bỗng, Lang Phóng ngẩng phắt đầu lên, lập tức buông viện trưởng Bạch ra, dang rộng hai tay kéo Đàm Hồng Tín lùi vội về sau. Bấy giờ Thi Sương Cảnh đã cách khá xa, cậu chứng kiến một chiếc bát đồng từ trên trời giáng xuống, nhốt viện trưởng Bạch vào bên trong.
Lúc ấy viện trưởng Bạch đang ngã quỵ dưới đất, chân duỗi dài ra. Bát đồng rơi xuống đất, đè lên hai chân viện trưởng Bạch. Tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ trong bát, chiếc bát đồng úp chặt bị một bàn tay vô hình đẩy ngang ra giữa ghế thiền và pho tượng Phật lưu ly khổng lồ, quệt ra vệt đỏ như máu muỗi trên nền đất.
“Ngồi về ghế đi.” La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh, “Cậu đã đứng ở phe tôi rồi, không được mắt qua mày lại với kẻ khác.”
Thi Sương Cảnh: “Đâu có. Anh không được bịa đặt. Tôi không hề mắt qua mày lại với người khác.”
La Ái Diệu: “Không được?”
Thi Sương Cảnh: “Chỉ cho anh nói không được, chứ không cho tôi nói không được à?”
La Ái Diệu: “Cũng đừng có mắt qua mày lại với tôi. Mau cút về đi, nghi thức sắp bắt đầu rồi.”
Thi Sương Cảnh: “……” Đồ điên. Bây giờ La Ái Diệu còn chẳng hiện hình ra, mắt ở chỗ nào, mày ở chỗ nào cơ chứ.
Mà dù thế nào, hình như lại một lần nữa…… La Ái Diệu xả giận thay cho Thi Sương Cảnh thì phải. Đúng thế chăng? Thi Sương Cảnh ngồi về ghế thiền. Đúng là thế thật. Có chút sợ mà cũng có chút quen, còn có một chút vui mừng, cùng với một chút sảng khoái. Haiz, hết cứu rồi. Vẫn không nên thấy sảng khoái thì hơn. Dù nhìn thế nào thì chuyện này cũng hơi quá trớn rồi. Ôi! Nhưng đâu ai có thể cãi lý với La Ái Diệu được! Thi Sương Cảnh cực kỳ xoắn xuýt, cảm giác hình như mình càng ngày càng thích ứng với một thân phận không thể nói rõ.