Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 45: Quỷ Tử Mẫu Thần thiên • Tân Quỷ Tử Mẫu và Ái Tử Thành Tựu Pháp

Hai cái chân tàn sót lại ở chỗ cũ, Đàm Hồng Tín bị Lang Phóng ngăn phía sau, anh ta thấy chiếc bát đồng từ trên trời giáng xuống, chèn đứt chân viện trưởng Bạch, rồi bát đồng đẩy đi ngang như đang đẩy xúc xắc. Cậu bé tên Thi Sương Cảnh kia còn khó nắm bắt hơn cả Lang Phóng, giữa cảnh tượng thế này mà cậu có thể ngồi về chiếc ghế trên đài cao. Rốt cuộc là ai cho cậu chiếc ghế kia? Tuy vẻ mặt cậu hơi bối rối, nhưng mông vẫn ngồi vững trên ghế.

Lang Phóng thở hổn hển, vẫn chưa hết sợ hãi, anh ta nhìn xung quanh, cuối cùng thừa nhận: “Không chừng tôi cũng là một mắt xích trong kế hoạch của Phật Tử. Hắn đã đạt được mục đích rồi. Tôi cứ tưởng Quỷ Tử Mẫu Thần muốn bắt lũ quỷ đói này làm con cái của mình, không ngờ lại là cần huyết mạch nguyên thân.”

Nếu Lang Phóng không đi tìm viện trưởng Bạch, phải chăng anh ta sẽ không mắc phải cái bẫy này? Nhưng rồi Lang Phóng lại nghĩ, với mưu tính của Phật Tử, nếu cần đến viện trưởng Bạch thì thể nào cũng tóm được ông ta tới đây, có khi trong hang núi đã có sẵn mai phục rồi ấy chứ. Chẳng riêng gì viện trưởng Bạch, e rằng thi thể của Quỷ Tử Mẫu Thần cũng có tác dụng, ngặt nỗi trí tưởng tượng của Lang Phóng chỉ có hạn, không thể nào theo kịp mạch suy nghĩ của Phật Tử.

Tất cả đều đã vào vị trí.

La Ái Diệu cụp mắt, trì tụng đà la ni rốt cuộc cũng đến chỗ mấu chốt, và rốt cuộc cũng có thể đến chỗ mấu chốt. Âm điệu, vần luật, thời cơ, tất cả đều hoàn mỹ. Một luồng sét dữ dội bỗng nhiên giáng xuống từ trên trời, màn mây che lấp nửa thân Phật lưu lý bảo thạch khổng lồ, pháp thân lại biến đổi, hiện về sắc tướng đồng đen mạ vàng trầm lắng, mắt Phật hé mở, nhìn xuống chúng sinh tựa như đang nhìn bầy kiến. Kiến có tình, không phân tôn ti cao thấp. Phật có từ bi, đáng tiếc Phật là Phật, Phật Tử là Phật Tử. Trang nghiêm từ bi, phóng túng tàn nhẫn, có đổi sang nghĩa trái ngược thì cũng chẳng thể làm lung lay thân phận hắn. (Đà la ni: những câu thần chú Phật giáo, hầu hết là bằng tiếng Phạn. Trì tụng: tụng niệm kinh văn.)

Phạn âm inh tai nhức óc, Thi Sương Cảnh vô thức bịt tai, những người quỳ trên nệm đều đồng thanh niệm chú theo đoạn Phạn âm kia. Bọn họ chưa từng học qua, song vẫn có thể đọc theo một cách rất mực thành kính, thành kính đến mức cuồng si. Trong chiếc bát đồng sau lưng vọng ra tiếng đập vào thành bát, còn có tiếng đàn ông gào khóc, Thi Sương Cảnh cầm lòng không đặng mà quay đầu. Một người bị nhốt trong bát, lao khắp nơi như chuột mất đầu. Cậu không đành lòng nhìn nữa, đành quay mặt đi..

Âm thanh và cảnh tượng đều vượt quá sức chịu đựng của Thi Sương Cảnh, cậu thầm hỏi La Ái Diệu xem có thể bịt tai và che mắt cậu được không, ầm ĩ quá. La Ái Diệu ngó lơ cậu, dù sao đây cũng là do Thi Sương Cảnh tự lựa chọn. Cậu muốn chứng kiến thì sẽ được chứng kiến toàn bộ, bằng không cậu sẽ thực sự xem La Ái Diệu như một người sống chung bình thường, chia sẻ nửa chiếc giường với nhau. Nỗi sợ thích hợp là rất cần thiết. Đây cũng là một kiểu dạy dỗ.

Mới nãy còn chẳng thấy được gì, mà giờ dây rốn Mạc Ngũ Nương nắm hờ trong tay đã hiện ra. Cuối cùng bó dây rốn ấy đều tụ về một mối, nối liền vào giữa bụng Mạc Ngũ Nương. Mạc Ngũ Nương ấn lên sườn mặt, lau đi nước mắt, bầy quỷ đói dưới đài bắt đầu biến dạng.

Suy cho cùng đây vẫn là pháp hội diệm khẩu siêu độ quỷ đói. Phật Tử thí thực, bọn chúng đã ăn đủ rồi. Chút tình yêu cuối cùng của Mạc Ngũ Nương đã được trải nghiệm một lần nữa thông qua sự dịu dàng từ sợi dây rốn nối liền. Xưa kia chúng đều là trẻ con chết oan, xét về tội thì đâu có tội tình gì. Bà cầm lấy ngọn đèn dầu tinh xảo trên chiếc bàn bên cạnh, thắp sáng lên.

Mạc Ngũ Nương giơ ngọn đèn dầu lên, dứt khoát xoay người, kéo bó dây rốn, bầy quỷ đói liền leo lên đài. Thi Sương Cảnh chợt nhớ lại cảnh bị quỷ đói chữ vạn chặn đường truy đuổi, cậu vô thức co chân giẫm lên ghế, tuy tư thế có hơi bất lịch sự nhưng may mà không bị ai mắng. Cậu nhìn kỹ lại, phát hiện tư thế bò của những con quỷ đói này đã trở nên khác biệt. Ban đầu chúng di chuyển rất quái dị, nhưng khi Mạc Ngũ Nương tiến về phía trước, bọn chúng cũng từ từ tìm lại cảm giác bò trườn bình thường của con người, tứ chi dường như đã phục hồi về nguyên trạng. Mạc Ngũ Nương bước thêm vài bước, những bóng người đó cũng thử đứng lên. Thân hình chúng co lại, vốn dĩ quỷ đói chỉ cao 1m6 – 1m7, song lại dần co rút về vóc dáng của trẻ con. Mạc Ngũ Nương đi tới chỗ tượng Phật, đi rồi mới biết kỳ thực cách nhau rất xa, lúc đi đến dưới đài sen đặt ghế tựa của Phật Tử thì toàn bộ quỷ đói đều đã chuyển hóa về hình hài trước khi chết. Ngay cả chính bản thân chúng cũng thấy xa lạ với diện mạo vốn có của mình, với hình hài con người của mình.

Ở cách đó không xa, Đàm Hồng Tín đã hãi hùng lắm rồi, anh ta toan chạy đi nhưng đã bị Lang Phóng kéo lại. Lang Phóng khẽ bảo: “Làm theo tôi, cởi áo khoác ra lót dưới gối, bắt chước những người bên cạnh. Hiện tại chúng ta không đi được đâu.”

Trời ơi, Đàm Hồng Tín lại lần nữa quỳ lạy một vị thần chẳng biết từ đâu ra. Anh ta thấy Lang Phóng đã là lợi hại lắm rồi, có hẳn một đứa con gái là rồng cơ mà! Đến Lang Phóng còn phải lạy, chẳng lẽ Đàm Hồng Tín lại không? Mà họ rốt cuộc đang kiêng kỵ điều gì vậy chứ?

Nghĩ đoạn, Đàm Hồng Tín nhác thấy vật khổng lồ nguy nga sừng sững kia, rõ ràng mới nãy còn chẳng có gì. Đàm Hồng Tín ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy sắc tướng màu đồng đen đội trời đạp đất của Phật Tử hiện ra. Anh ta chỉ có thể trố mắt ngoác miệng.

Mạc Ngũ Nương điều khiển cơ thể Lưu Thiến. La Ái Diệu hỏi: “Cơ thể người của bà, giữ hay bỏ?”

“Bỏ đi. Tôi không muốn tiếp tục làm nhục linh chi cho sơn tinh dã quái nữa.”

Trong căn nhà trệt ở vùng ven khu công nghiệp, Lâm Minh gần khâu xong thi thể thì bỗng bị túm tay phải lôi đi, mông chạm đất, trượt lùi về sau tận mấy mét. Anh ta chớp mắt nhìn lại, thi thể nữ đã tự bốc cháy. Lâm Minh đơ ra như phỗng, vẫn còn đang giơ hai tay đeo găng, biết trước thế này thì còn khâu làm gì nữa! May mà nhóc rồng đã cảm ứng trước, không thì cả Lâm Minh cũng bị đốt rồi chăng?

Mạc Ngũ Nương dâng đèn, song lại chẳng có ý nghĩ phát nguyện. La Ái Diệu không hề để bụng, dù sao hắn cũng chẳng phải Thích Ca Mâu Ni mà muốn cô gái khổ dâng đèn cúng Phật *. Mạc Ngũ Nương đặt ngọn đèn của mình xuống, quay trở về chiếc bàn vừa nãy, lại thắp đèn rồi đi bộ đúng quãng đường đó, dâng đèn cho những đứa con hờ của mình. Dây rốn nối liền, những đứa bé ấy cũng đi theo sau Mạc Ngũ Nương, chẳng hỏi một câu, chẳng nói một tiếng, càng không khóc lóc mà chỉ đi quanh co vòng vèo theo Mạc Ngũ Nương. Bọn chúng không thể chạm vào đèn dầu, chỉ có Mạc Ngũ Nương đang mượn tạm cơ thể con người mới có thể chạm vào ánh sáng ấy, cho nên tất cả cứ đi qua đi lại hết lượt này đến lượt khác, chẳng biết mỏi mệt. (Phát nguyện: lập tâm nguyện to lớn để phổ độ chúng sinh.)

Thi Sương Cảnh bỗng dưng trào dâng niềm xúc động khôn nguôi, cậu nhìn bóng hình quen thuộc ấy dẫn dắt những đứa trẻ này cúng dường đầy thành kính, hệt như cảnh tượng lưu Thiến chăm sóc cho lũ trẻ ở cô nhi viện. Con người là vậy đấy, một loài sinh vật có hình thể chỉ cần mặt mũi ưa nhìn một chút là động lòng trắc ẩn ngay. Bầy quỷ đói trở về dáng vẻ gầy yếu trước khi chết, thời kỳ đói kém, áo rách quần manh. Đứa nào cũng còi cọc nên chẳng phân biệt được giới tính, con nít không có chuyện quá xấu xí, huống hồ lúc đói bụng mắt chúng càng to hơn, ánh mắt ấy khiến người ta phải giật mình.

Đã dâng mấy chục ngọn đèn, xưa kia người ta cũng hiến tế mấy chục đứa trẻ. Mạc Ngũ Nương dẫn dắt bọn chúng quỳ xuống, so với sự thành tín đờ đẫn hỗn loạn của người trong khu công nghiệp, những đứa trẻ này lại tin tưởng thực lòng. Chết rồi vẫn tin kiếp sau xán lạn như ngọn đèn này, cho nên biểu cảm cũng khác hẳn.

Phạn âm vang vọng. Nếu có người hiểu được, nhất là phần nghi thức sửa đổi, thì sẽ nhận ra đây là lời giáo hóa của Phật Đà. Tuy Mạc Ngũ Nương tự thấy chẳng cần nhắc đến câu chuyện của mình, nhưng câu chuyện này phải ghi vào điển cố của bà, nên kể thì cứ kể thôi.

Nhà thợ mộc ở thôn Mạc có đứa con gái thứ tư tên là Ngũ Nương, gả cho con trai thứ của người thợ làm ngói họ Bạch, sinh được một đứa con trai. Thuở đó, người chồng bất hiếu bất nghĩa, cấu kết với thổ phỉ, bán vợ cầu vinh. Ngũ Nương vì muốn tự bảo vệ mình nên đã dùng rượu trắng rửa sạch dao mổ heo, dao trắng biến thành dao đỏ, máu tươi túa ra như dải lụa. Giết chồng là tội lớn, cha mẹ bà tự tay trói bà lại, đưa đến ngôi miếu Quỷ Mẫu xập xệ để hiến tế, đền mạng cho nhà họ Bạch. Về sau lịch sử đổi thay, người rời đi, người lại về.

Phật tử nói: “Ngươi chẳng từ bi, song vẫn yêu thương che chở con cái. Trong năm tháng đói khổ, pháp đạo của quỷ đói cần phải sửa đổi. Trời đất vô tình, con người không mang tội mới, không nên đọa vào cõi ngạ quỷ. Trong phạm vi trăm dặm của vùng núi sông này, ngươi có thể nhận sự dạy bảo của Phật Tử. Ta sẽ lệnh cho các đệ tử và tín đồ, dùng huyết thống cúng dường để đền đáp tình nghĩa của thần linh thuở trước. Nay ta lại ban thí thực của Phật Tử, các con có thể ăn thí thực cùng ngươi để độ hóa khỏi cõi ngạ quỷ, kiếp sau quang minh đạo đức viên mãn. Nếu còn dư thức ăn, ngươi có thể trao lại cho toàn bộ quỷ thần, để tất cả cùng được no đủ.”

Bấy giờ, Quỷ Tử Mẫu nói: “Tất cả nam nữ do nhân dân sinh ra, con đều sẽ phù hộ cho họ được an vui. Hỡi Đức Thế Tôn, đà la ni này của con có thể thỏa mãn mọi nguyện cầu. Chỉ có Phật tử, Như Lai và các Bồ Tát chứng giám cho con.”

Phật Tử nói: “Quỷ Tử Mẫu, ngươi đã thụ trì.” (Thụ trì: vâng theo sự giáo hóa và mượn thần lực từ các vị Phật Đà để đạt được sức mạnh trong việc tu hành.)

Quỷ Tử Mẫu nói: “Như thánh chỉ của Phật, con xin vâng theo.” **

Tất cả dây rốn đều đứt lìa. Những đứa con hờ của Tân Quỷ Tử Mẫu Thần chen nhau ùa lên, nói lời từ biệt với bà. Đèn dầu nối thành biển lửa rực cháy, tỏa ánh sáng chói lóa, những đứa trẻ quỷ đói đều thu nhỏ lại như hòn đá, rơi tán loạn dưới đất. Mạc Ngũ Nương quỳ trên mặt đất, nhặt từng bức tượng nhỏ như hòn đá lên, xếp thành mấy hàng trước Phật. Từ nay về sau, bà sẽ chuyển hóa thí thực của Phật Tử và tất cả đồ cúng dường cho những bức tượng nhỏ này, đến khi những đứa trẻ này thuận lợi chuyển thế.

Lúc này âm thanh trong bát đồng đã nhỏ đi rất nhiều. Phần từ ái đã kết thúc, tiếp đến phần tàn nhẫn. Trong lòng Tân Quỷ Tử Mẫu Thần rốt cuộc vẫn còn sự tàn bạo, đúng như Lang Phóng phán đoán, cả hỉ khí lẫn oán khí đều tràn trề.

✿Tác giả có lời muốn nói:

* Ở đây đề cập đến câu chuyện người đàn bà nghèo tên Nan Đà dâng đèn, kiếp sau thành Phật.

(Điển cố dâng đèn cúng Phật kể về cô gái nghèo khó mồ côi ở nước Xá Vệ tên là Nan Đà, cô dâng một ngọn đèn dầu cho Phật Thích Ca Mâu Ni, nhờ phát tâm thuần khiết mà được Phật ghi nhớ, tương lai đạt thành Phật quả. Câu chuyện ngụ ý rằng công đức bố thí không chú trọng nhiều ít sang hèn, mà quan trọng là ở tâm của người bố thí.)

** Tham khảo trực tiếp và cải biên từ kinh văn “Kha Lợi Đế Mẫu Kinh” (Đại Dược Xoa Nữ Hoan Hỉ Mẫu Tịnh Ái Tử Thành Tựu Pháp”).

Bình Luận (0)
Comment