Chương 46: Quỷ Tử Mẫu Thần • Thi Sương Cảnh chẳng phải chó con của ai

“Anh Lang, chuyện chúng ta vừa làm có tác dụng không vậy?” Đàm Hồng Tín quỳ dưới đất, dập đầu theo người bên cạnh, anh ta hơi quay mặt sang, dè dặt hỏi Lang Phóng. Anh ta muốn kéo gần khoảng cách tâm lý với Lang Phong, cho nên mới gọi là anh Lang.
“Nếu viện trưởng Bạch là người tốt thì còn có tác dụng.” Thay vì nói là quỳ lạy hết sức chuyên tâm, đúng ra phải nói là Lang Phóng đã nản lòng thoái chí rồi, “Dù ở thời đại nào, người mẹ thấy con cháu mình bất tài vô dụng thì đều tức giận thôi. Tân Quỷ Tử Mẫu Thần đã không còn điểm yếu tâm ma từ trước khi thành thần nữa. Lúc trước tôi tưởng bà ta sẽ mãi canh cánh về cái chết của mình, hoặc là đau đáu nhớ thương huyết mạch còn sót lại trên thế gian. Đó là hai điều người chết thường lưu luyến nhất. Nhưng giờ thì tôi không chắc nữa.”
Đàm Hồng Tín nghĩ nếu mình biến thành quỷ, có lẽ cũng sẽ nhớ thương người thân hoặc thắc mắc tại sao mình lại chết. Còn vị Quỷ Tử Mẫu Thần này chẳng hề đoái hoài cả hai điều ấy, thảo nào người ta có thể thành thần.
Người đàn bà trên đài bỗng nhiên ngã xuống đất, Thi Sương Cảnh giật mình, đợi vài giây mà bà Lưu vẫn chưa đứng lên, cậu bèn chạy lại đỡ bà dậy. Mặc kệ bà có đang bị ám hay không, người già té ngã sẽ vô cùng nguy hiểm, sợ nhất là phát bệnh cấp tính, dù không phải bệnh cấp tính thì ngã như thế cũng rất dễ bị thương.
Thi Sương Cảnh đỡ Lưu Thiến dậy, bà đã nửa hôn mê, may mà cổ vẫn có mạch đập. Cậu đoán có lẽ Tiểu Kha Lợi Đế đã thoát ra, quả nhiên, cậu thấy một đôi chân trần bước từng bước ra ngoài, trang phục đẹp đẽ màu đỏ trắng, dường như được màn đêm phủ thêm một lớp vải đen. Vị Phật đồng đen khổng lồ đứng giữa đất trời, lặng lẽ quan sát tất cả. Cái bóng người đàn bà đi về phía bát đồng, bên trong bát đồng đã im bặt, người đàn ông trung niên mất đi hai chân chuyển từ khiếp sợ sang phẫn nộ, cơn đau nhanh chóng lấn át hết mọi cảm khác, rồi ông ta lại khóc lóc như con nít. Khóc một hồi, chẳng ai để ý đến ông ta, thế là dần dà chẳng còn âm thanh nào phát ra nữa.
Người đàn bà vươn tay v**t v* bát đồng, ban đầu còn rất hiền từ, nhưng vuốt một hồi, bà đột nhiên rụt tay về như bị điện giật, nhẹ nhàng lùi bước về sau.
Bát đồng nâng lên mười mấy mét, không cao, và rồi nó chấn động dữ dội. Có tiếng vật nặng mấy chục kí lô va đập tứ tung bên trong bát, sau đó một tiếng hét thất thanh vang lên, sinh mạng đó đã tiêu vong. Xương cổ gãy lìa, thịt và xương va đập cọ sát liên hồi trong bát đồng. Ban đầu là mấy chục cú va chạm khiến máu thịt be bét, rồi khối thịt tròn dần thành hình, qua những lần va đập liên tục, khối thịt đó trở nên tròn trịa, căng đầy, nhẵn bóng. Quần áo, da dẻ, lông tóc, máu thịt, xương cốt trộn lẫn hết với nhau, một quả cầu bào thai tạo nên bằng người đàn ông trung niên. Bát đồng càng lúc càng ngả nghiêng, có thể thấy thấp thoáng thứ đang được chế tạo ở bên trong.
Thi Sương Cảnh cách đó không xa, cậu tập trung nhìn cả buổi mới nhận ra viện trưởng Bạch đã hóa thành một cục thịt viên. Không được, Thi Sương Cảnh vẫn không tài nào thích ứng được với phong cách của La Ái Diệu và thần hộ pháp của hắn. Những ví dụ về cái chết đều lấy từ đời sống, nhưng thủ đoạn thì như mộng mị của thiên nhân.
Bỏ người vào trong bát, nhào nặn thành bào thai, bát đồng lay động chín trăm chín mươi chín lần rồi nhấc lên, một quả cầu đỏ thẫm hiện ra trước bệ đặt đèn cúng. Quỷ Tử Mẫu Thần quay người, pháp hội diệm khẩu của Phật Tử đã gần đến hồi kết, quá trình thụ trì của Tân Quỷ Tử Mẫu Thần cũng gần đến hồi kết. Bà thành tâm làm chú ngữ pháp hội, cùng siêu độ quỷ đói, còn quả cầu bào thai vẫn cần cúng trong thời gian một nén hương.
*
Đám đông quỳ lạy đã ngồi dậy từ lâu, Đàm Hồng Tín và Lang Phóng bắt chước theo họ, ngồi thẳng người dậy, đúng lúc nhìn thấy bát đồng lay động mấy chục cái cuối cùng, cũng thấy bát đồng lật lên.
“Vừa nãy lúc đung đưa bát…… Bên trong bát có người đúng không?” Đàm Hồng Tín kinh ngạc hỏi.
Lang Phóng: “Đúng là có người trong đó.”
Đàm Hồng Tín: “……”
Đàm Hồng Tín: “Cái đệt…… Đây, đây đúng là tà giáo…… Tôi nhớ viện trưởng Bạch đến cục cảnh sát tố cáo tà giáo, đây là sự trả thù dành cho ông ta sao? Ông ta có quan hệ huyết thống với Quỷ Tử Mẫu Thần cơ mà? Hổ dữ còn không ăn thịt con.”
Lang Phóng lắc đầu, chỉ tay vào huyệt Thái Dương, “Mê tín dị đoan không đáng sợ, đáng sợ là sự tồn tại của những kiểu hành vi khó lường.”
Đàm Hồng Tín hồi tưởng về những bộ phim kinh dị mình từng xem. Hình như đúng là thế thật. Nếu như biết được tâm nguyện của ác quỷ là có thể khiến ác quỷ nguôi giận thì đó là bộ phim dở tệ. Con quỷ đáng sợ nhất là kẻ nhờ vào oán khí cực độ mà chuyển hóa thành một thực thể siêu nhiên, lưu lại trên cõi đời, từ đó mặc sức làm theo ý thích. Chúng chiếm cứ một căn nhà cũ hoặc xuất hiện vào thời điểm nhất định, muốn hại người thì hại chẳng hề nương tay, cũng chẳng tuân theo logic nào, muốn giết là giết thôi.
*
Thời gian một nén hương đã hết, Quỷ Tử Mẫu Thần trở lại trước quả cầu bào thai, hơi nghiêng người về phía trước làm động tác hôn. Huyết mạch xuất phát từ thân ta thì cũng do ta thu hồi, vậy mới là thanh tịnh. Bào thai thực thể bỗng dưng hóa nước, vỏ quả cầu nhanh chóng co lại, vật bên trong trôi hết vào trong bụng Quỷ Tử Mẫu Thần.
Tiếng niệm chú tức khắc dừng lại, đất trời lặng yên.
Một cơn choáng váng đột ngột ập đến, Thi Sương Cảnh cố giữ vững cơ thể, không để mình đè lên người Lưu Thiến. Đất trời quay cuồng, cậu ngồi về trên ghế, trước mặt là dãy bàn nối liền, thức ăn thịnh soạn, đám cỗ linh đình.
Thi Sương Cảnh hoàn hồn. Cậu quả thực đang ngồi trong đám cỗ, ngay bàn đầu tiên ngoài cùng. Tiếng ăn uống hết sức náo nhiệt, mọi người gắp thức ăn, rót đầy đồ uống, có cả đồ nguội lẫn đồ nóng, thậm chí còn nghe thấy tiếng xoong nồi xào nấu, hệt như có đầu bếp nấu đám. Một bàn tay chợt đặt lên vai, Thi Sương Cảnh giật mình, suýt hất văng cả cái bàn.
“Ăn đi, nghi thức kết thúc rồi.” La Ái Diệu nói.
Thi Sương Cảnh ngó nghiêng xung quanh, mọi người thực sự đang mải mê ăn uống, cứ như thể cảnh tượng hoành tráng vừa nãy chỉ là giả. Gì mà thành kính, gì mà người không ra người quỷ không ra quỷ chứ?
Người ngồi góc chéo chính là cậu bạn hàng trước ở lớp cậu, nhìn dọc ra xa hơn, đám cỗ này quả là rộn ràng hết sẩy. Nhân viên phục vụ vất vả đi băng qua khe hở giữa những dãy ghế nhựa, bác gái bên cạnh phàn nàn rằng lần sau đừng bày cỗ dày thế này nữa, khó bưng thức ăn lên lắm. Nhân viên phục vụ cười gượng, đáp rằng tất cả đều do ông chủ sắp xếp, mà ông chủ cũng chỉ làm theo yêu cầu của khách thôi, vậy đĩa thịt kho tàu này để luôn trên bàn của bác nhé? Bác gái bèn đưa hai tay đón lấy chiếc đĩa từ tay nhân viên phục vụ.
Thế này sao mà nuốt trôi cho nổi! Thi Sương Cảnh bực bội rời chỗ, tìm kiếm bóng dáng Lưu Thiến. Mối liên hệ giữa cậu và Phật Tử có vẻ vẫn chưa ngắt, Phật Tử vẫn biết rõ cậu đang nghĩ gì, hắn bảo: “Tôi đã đưa Lưu Thiến và lũ trẻ kia về cô nhi viện rồi. Cậu thực sự không ăn chút gì ư?”
Thi Sương Cảnh hỏi nhỏ: “Viện trưởng Bạch sao rồi? Vị Tiểu Kha Lợi Đế kia đi đâu rồi?”
La Ái Diệu nói một cách vô tội: “Chính cậu vừa trải qua chuyện đó rồi còn gì? Tôi giết người không cần để lại dấu vết, Quỷ Tử Mẫu Thần cũng chỉ kém cạnh một chút thôi, dù sao cũng là thần hộ pháp mới mà. Chắc viện trưởng Bạch của cậu sắp được dán thông báo mất tích ở cục cảnh sát đấy. Còn về Tiểu Kha Lợi Đế, hiện tại bà ấy đã là Quỷ Tử Mẫu Thần rồi, phải bỏ chữ “Tiểu” đi. Bà ấy là thần hộ pháp của tôi, không có người thân, bình thường không vướng việc gì thì cứ tiếp tục ở trong miếu Quỷ Mẫu, lúc cần hiện thân thì sẽ xuất hiện. Hoặc bà ấy sẽ tìm người bà ấy cảm thấy hứng thú để cùng chung sống, bà ấy sống ra sao không liên quan tới tôi.”
Đúng như La Ái Diệu nói, hắn giết người không để lại dấu vết, mà sẽ dùng nhân quả mới thay thế nhân quả cũ. Giống như vụ Dương Linh Linh, một vài kẻ chết đi sẽ như chưa từng tồn tại trên đời này, một vài kể chết đi lại hoàn toàn thay đổi thành con người mới. Thi Sương Cảnh cũng chẳng dám gặng hỏi những người mới đó là từ đâu ra, dù sao cứ duy trì trật tự là được.
Trải qua bao chuyện như vậy mà Thi Sương Cảnh vẫn giữ được cặp sách bên người. Mấy giờ rồi nhỉ? Cậu vô thức mò túi, sực nhớ ra điện thoại của mình đã vùi thây trong biển lửa rồi.
“Tôi muốn đi tìm điện thoại của mình……”
“Mua một cái khác là được.”
“Trong điện thoại có ảnh chụp Bắp hồi bé. Vụ cháy đã xảy ra thật ư? Tôi phải đi xem.”
La Ái Diệu kéo Thi Sương Cảnh lại, Thi Sương Cảnh quá dồi dào năng lượng, mới không làm thêm một tuần mà quá là sinh long hoạt hổ. Hết trèo tường lại đến đánh quỷ đói, còn chứng kiến toàn bộ nghi thức rùng rợn ghê người, thế mà giờ vẫn đủ sức định chạy tiếp.
“Cầm đi. Nhưng tôi đoán cậu phải đổi cái khác rồi.”
Một chiếc điện thoại được dúi vào tay Thi Sương Cảnh, đúng là điện thoại của cậu, khổ nỗi màn hình hiện màu cầu vòng, chỉ còn khoảng một phần ba hiển thị bình thường.
Thi Sương Cảnh bất ngờ nhận lấy điện thoại, nói: “Cảm ơn.”
Giọng cậu nói cảm ơn cũng ngơ ngơ ngốc ngốc, xem ra tâm lý của cậu vẫn chưa thoát ra khỏi tình cảnh vừa rồi —— Trong nghi thức, Thi Sương Cảnh nhiều lần tẩy não chính mình, rằng cậu phải nghe lời La Ái Diệu, không thể làm hỏng việc của hắn.
Ai cũng có thể nhận ra, La Ái Diệu đùa bỡn mấy ngàn người đơn giản chỉ như ăn cơm uống nước, chẳng hề lay chuyển vì ý chí của bất cứ kẻ nào.
Đây thực sự không phải vị Phật nhỏ hay chọc ghẹo cãi cọ với Thi Sương Cảnh ở nhà. Thi Sương Cảnh không khỏi rùng mình, bất giác lùi về sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa mình và La Ái Diệu.
Ý cười trong mắt La Ái Diệu chùng xuống, “Cậu sợ tôi à?”
Đây là phản ứng bản năng, giống như nổi da gà vậy, không thể kìm nén bằng sức mạnh ý chí được. Nỗi sợ cũng giống như thế. Mà quan trọng hơn là, La Ái Diệu đã sắp đặt hết thảy mọi thứ, ấy vậy mà ngoài mặt vẫn giả vờ là tới hưởng thụ cuộc sống loài người, suốt ngày nằm lười ngủ nướng. Một nghi thức liên quan đến toàn bộ khu công nghiệp mà chỉ cần một tuần để chuẩn bị, nếu La Ái Diệu muốn gây ra chuyện xấu xa kinh thiên động địa khác, ắt hẳn hắn cũng sẽ làm một cách nhẹ nhàng dứt khoát. Sao Thi Sương Cảnh có thể không sợ cho được. La Ái Diệu là gì của cậu? Bất kể một nhân vật nguy hiểm nhường này là gì của cậu, cậu đều phải cảnh giác mới đúng.
Bấy giờ cậu mới để ý thấy tay La Ái Diệu đang xách một túi nylon nhỏ. Cậu ngờ ngợ nhận ra tâm trạng hắn không vui, bèn lảng sang chuyện khác: “Trong tay anh là gì thế?”
“Cái này ấy hả? Thuốc tránh thai mà tài xế Liễu đưa .”
“……” Biết thế thà không hỏi.
*
“Thi Sương Cảnh!” Đàm Hồng Tín la toáng lên. Anh ta không biết mình thoát khỏi nghi thức kia bằng cách nào, tự dưng phát hiện mọi người đang ăn uống vui vẻ, tim anh ta suýt thì ngừng đập. Anh ta không tìm được Lang Phóng, nhưng lại tìm thấy Thi Sương Cảnh. Đàm Hồng Tín muốn hỏi Thi Sương Cảnh vài việc, bèn gọi tên cậu và đi về phía cậu.
Tuy nhiên Đàm Hồng Tín chưa từng gặp người đàn ông đang nói chuyện với Thi Sương Cảnh bao giờ. Thi Sương Cảnh thấy Đàm Hồng Tín mà như thấy cứu viện, cậu nói vài câu qua loa với người đàn ông nọ rồi đi đến chỗ Đàm Hồng Tín.
Thi Sương Cảnh đi rồi, La Ái Diệu vẫn ở lại chỗ cũ, nhìn mặt là biết tâm trạng vui vẻ của hắn đã bay biến hết sạch. Hắn mở túi nylon, lấy ra mấy hộp thuốc tránh thai, kiểm tra từng hộp, có loại hiệu quả dài, cũng có loại hiệu quả ngắn.
La Ái Diệu không hiểu, Thi Sương Cảnh có ý gì? Rốt cuộc xong chưa vậy? Sợ hắn à? Không thể nói rằng La Ái Diệu đối xử với Thi Sương Cảnh không tốt, tại sao lại sợ hắn? Học sinh cấp ba rồi mà như chó con, người ta vẫy tay cái là chạy ngay tới, chỉ khi nào ăn cơm và cần bảo vệ thì mới tìm đến hắn. Tại sao chứ?
Vì sợ hãi và bối rối mà Thi Sương Cảnh kéo xa khoảng cách tâm lý để giúp bản thân bình tĩnh lại, song cậu không ngờ rằng điều đó lại khiến La Ái Diệu thất vọng. Không thể thích ứng chính là không thể thích ứng. Vả lại Thi Sương Cảnh là người, chẳng phải chó con của ai, chẳng ai là chủ nhân của cậu.
Editor: Ê thi thoảng ổng cũng dễ thương vậy Ẻm bỏ đi cái ngồi dỗi.
Một số bạn vẫn chưa hiểu lắm nên tui xin tóm gọm tình tiết phần Quỷ Tử Mẫu Thần này như sau Đây là theo như phân tích của riêng tui nhé:
Phật Tử là một vị Phật nửa chính nửa tà, đã chôn chân dưới địa ngục hơn ngàn năm nhưng vẫn chưa thể niết bàn, vậy nên ổng đã quyết định hiện thế, phá giới, tự tạo tâm ma để tìm cách phá giải vòng luẩn quẩn của mình và niết bàn.
Để có thể niết bàn, Phật Tử đang tìm kiếm 4 thần hộ pháp, trong đó có Mạc Ngũ Nương và ổng cũng nhắm cả bé rồng Tưởng Niệm Lang nữa. Mạc Ngũ Nương bị ném xuống vực, tình cờ bị cái đầu tượng thần rơi xuống trấn yểm nên xác bà không thể phân hủy, vong hồn không siêu thoát, trở thành thức ăn nuôi sống những đứa bé bị hiến tế xuống vực. Câu chuyện này phần nào giống với truyền thuyết về Kha Lợi Đế hay Quỷ Tử Mẫu Thần nên Phật Tử mới gọi bà là Tiểu Kha Lợi Đế và tìm cách tạo nên sự tích của riêng bà, ban phước để bà thực sự trở thành một vị thần.
Ổng lấy cái đầu tượng đang trấn áp Mạc Ngũ Nương mang về nhà Thi Sương Cảnh, giải phóng bà và những đứa trẻ của bà. Ban đầu đám quái vật hình chữ vạn (卐) chỉ định về thăm người thân nhưng lại bị người thân tấn công, La Ái Diệu bèn mượn cơ hội này để nguyền rủa họ, khiến họ phải trả giá cho tội nghiệt của mình, đồng thời thí thực (đốt hương tạo ra màn sương bao trùm khu Lệ Quang, hồn phách ăn hương này sẽ được độ hóa) nhằm thúc đẩy Mạc Ngũ Nương giải quyết nhân quả của mình, từ đó thành hộ pháp cho ổng. Mạc Ngũ Nương nhận thấy sự nhúng tay của Phật Tử nên mới nhập vào bà Lưu.
Sự kiện người người ăn cỗ đám ma đó thực ra chính là một phần của buổi lễ siêu độ quỷ đói và chứng danh cho Mạc Ngũ Nương thành Quỷ Tử Mẫu Thần chân chính. Tại đây Phật Tử đã hiện lưu ly tướng (một trong nhiều tướng Phật của ổng) để hoàn thành buổi lễ, đồng thời xử lý mấy nhân vật bên lề như viện trưởng Bạch, Lang Phóng, cảnh sát,…