Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 47: Chỉ số thông minh sẽ không truyền qua đường t*nh d*c đâu

Lúc Thi Sương Cảnh về đến nhà thì đã gần 10 giờ tối. Dẫu xảy ra chuyện như thế, bữa tiệc quỷ đói vẫn tiếp tục, xế chiều mọi người ăn đám xong, thầy chủ nhiệm Trương Quốc Cường còn nhắn trong nhóm Wechat dặn phụ huynh đưa con về học tiếp lớp tối. Hôm nay Thi Sương Cảnh hứng chịu một cú sốc lớn, người vẫn ngồi trong lớp nhưng hồn đã trôi đi đâu mất.

*

Đàm Hồng Tín muốn tìm cậu để điều tra, nhưng mới nói được mấy câu đã bị điện thoại gọi đi. Thi Sương Cảnh nhận ra Đàm Hồng Tín muốn làm thân với mình nên cuộc trò chuyện chỉ có thể bắt đầu từ những chủ đề thường nhật nhất, chẳng hạn như việc cậu là sĩ tử ôn thi đại học. Đáng tiếc, vừa nghe Thi Sương Cảnh trả lời, ánh mắt anh ta nhìn cậu lập tức trở nên hoang mang khó hiểu.

“Thi đại học? Học thêm? Ai dạy kèm cho cậu? Gia sư tại nhà hả? Hay là tự học?” Đàm Hồng Tín khinh bỉ nói, “Đăng ký lớp bên ngoài không hơn à? Nếu không theo kịp tiến độ trên lớp thì cứ ra ngoài học bù, giáo viên lại còn dạy kỹ hơn,…… À đúng rồi, cậu có tiền không? Tôi nhớ là trợ cấp của cô nhi viện……”

Thi Sương Cảnh lạnh nhát đáp: “Lớp bổ túc đắt lắm, mà thành tích của tôi rất kém, học bổ tục lại càng đắt.”

Chẳng lẽ cậu không biết hay sao? Trước khi nhận được 10.000 tệ đầu tiên từ kim chủ Phật Tử, cậu cũng từng nghĩ liệu có thể ra ngoài tìm lớp bổ túc không? Đáng tiếc Phật Tử hoàn toàn không cho cậu lựa chọn đó. Phật Tử không đến thì thôi, chứ vừa đến là liền xâm nhập một cách toàn diện. Nghi thức đám cỗ qua đi, cậu ngẫm lại nỗi sợ hãi của mình đối với La Ái Diệu, tuyệt đối không dám chọc giận hắn, giữ được khoảng cách đã là tốt lắm rồi..

“Thành tích của cậu thế nào?” Đàm Hồng Tín chưa từ bỏ, vẫn tiếp tục hỏi.

“……”

“Cậu đừng ngại! Hồi xưa điểm tôi cũng thường thôi, sinh viên trường cảnh sát mà, điểm cao đến đâu chứ? Tôi còn chẳng đậu nổi trường cảnh sát trong tỉnh, ha ha.”

“Thi tháng vừa rồi tôi được 240 điểm.”

Mặt Đàm Hồng Tín nhíu lại như bà cụ già, anh ta mím môi 5 giây, không biết nên nói gì. May mà có cuộc điện thoại của Lâm Minh cứu anh ta khỏi tình huống khó xử. Hiện đã là cuối tháng 11, Đàm Hồng Tín là người thành phố D, mặc dù thi cách đây hơn chục năm rồi song anh ta vẫn nhớ rõ học sinh lớp 12 phải thi thử lần 1, lần 2, lần 3. Năm nay con gái của trưởng phòng Vương ở phòng bên cạnh cũng thi đại học, cho nên lúc tình cờ gặp trưởng phòng Vương trong căn tin, anh ta cũng nghe ngóng được chút tin tức về kỳ thi. Haiz, 240 điểm, tổng cộng sáu môn cơ mà. Đàm Hồng Tín nghĩ, nhìn điểm số này thì quả thực không biết nên an ủi kiểu gì, học thêm cũng tốn nhiều tiền mà chưa chắc đã hiệu quả.

Thi Sương Cảnh dõi theo bóng Đàm Hồng Tín vừa nghe điện thoại vừa đi khuất khỏi tầm mắt cậu. Cậu quay lại tìm La Ái Diệu, nhưng chẳng biết hắn đi đâu mất rồi. Vừa nghĩ tới La Ái Diệu là lại nhớ túi thuốc tránh thai trong tay hắn. Thi Sương Cảnh không ngửi nổi mùi thức ăn trong đám cỗ, cuối cùng bèn vào cửa hàng tiện lợi, để lại tiền mặt mua hai thùng mì ăn liền. Rồi cậu vào căn phòng cạnh cửa vắng tanh, mượn ấm đun nước để nấu mì, giải quyết bữa tối một cách qua loa.

*

Cất chìa khóa vào cặp xong, Thi Sương Cảnh khom lưng cởi giày. Trong nhà im phăng phắc, ngay cả Bắp cũng chẳng chạy ra đón cậu. Thi Sương Cảnh gọi tên Bắp, chỉ nghe thấy một tiếng “Bịch” vọng ra từ phòng ngủ, là tiếng Bắp nhảy xuống giường. Bắp lười biếng chống chân xuống đất, tạo dáng duỗi người xinh đẹp rồi mới cất bước về phía cậu. Thi Sương Cảnh ngồi xổm trước tủ giày ở huyền quan, Bắp cọ vào gối cậu, cậu bèn bế nó lên, vùi mặt vào lớp lông mèo thơm phức, hít một hơi, thở ra, lại hít một hơi, rồi lại thở ra. Cậu hít mèo suốt mấy phút liền, đến tận khi Bắp dùng chân đẩy mặt cậu ra, khom người nhảy xuống đất, chạy sang bên cạnh uống nước.

La Ái Diệu không ở nhà. Có phải hắn lại đi làm chuyện xấu không?

Mà có làm chuyện xấu thật thì cũng chẳng tới lượt Thi Sương Cảnh ý kiến. Thi Sương Cảnh giật mình, cởi cặp xuống, chuẩn bị đi tắm. Chẳng rõ vì sao, nếu có ai đó ngoài La Ái Diệu và thầy cô trong lớp hỏi về thành tích của cậu, cậu sẽ nghĩ, 240 điểm đúng là một điểm số khó mà có trường nào nhận. Nhưng điểm thi khảo sát toàn quốc của cậu đều đạt, dù có vài môn không đạt ngay lần đầu nhưng sau đó thi lại thì vẫn qua. Trương Quốc Cường nói biết đâu cậu có thể thi đậu cao đẳng, Thi Sương Cảnh không yêu cầu cao, trường cao đẳng cũng được. Mà cao đẳng cần bao nhiêu điểm? Cao đẳng yêu cầu ít nhất hơn 300 điểm!

Việc học hành đúng là…… Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại bực. Nếu không ôm chút hy vọng nào thì còn đỡ, song cậu vẫn cứ mong mỏi. Chính cậu cũng chẳng biết niềm hy vọng ấy đến từ đâu. Nói đi nói lại, ban ngày trải qua bao chuyện quái dị như thế mà cậu còn nghĩ đến…… thi đại học ư? Đầu cậu chập mạch mất rồi.

Đêm nay sắc trời thật huyền ảo. Rõ ràng đã về đêm nhưng chân trời lại hé sáng, tưởng như có ngọn đèn tường chiếu mãi ở nơi tận cùng. Ở phương xa, nền trời pha lẫn giữa xám trắng và vàng đục, phủ thêm một màu xanh lam thẫm làm lớp ngụy trang cho màn đêm, những áng mây mỏng tựa như tranh vẽ. Tắm xong, Thi Sương Cảnh sấy tóc trong phòng khách, lâu rồi không buồn chán thế này, nhưng sự buồn chán này cũng có phần khủng hoảng và căng thẳng. Thì ra lúc nãy cậu giật mình ở huyền quan là vì lo cho bài tập của mình.

Phải làm bài tập thôi. Làm bài nào được nhỉ? Bài nào biết làm cậu đều làm hết rồi mà?

Thi Sương Cảnh đẹp trai là thế, nhưng đâu ai biết khi đối mặt với bài thi, cậu chỉ có thể âm thầm vò đầu bứt tai? Chính là nghĩa đen, vì không làm được bài mà cậu lo âu ngứa ngáy, như thể có ngón tay khỉ gãi vào tim cậu, cực kỳ khó chịu, cực kỳ căng thẳng, càng rối càng không làm được bài. Kỳ thi vào cấp ba cũng đã thất bại theo cách này đây.

Đúng rồi, lâu lắm chẳng hát hò. Đúng vậy. Hát.

Mỗi ngày Thi Sương Cảnh sẽ dành chút thời gian trò chuyện với nhóm karaoke, mọi người đều tán gẫu về những chuyện vu vơ. Gần đây chú đầu bếp thích chia sẻ link video Douyin vào nhóm Wechat, y như mở túi mù vậy, có khi là video hài hước sến sẩm, có khi là video mập mờ. Tiểu Á là công nhân nhà máy, dạo này hình như cô lại tăng ca nên đã lâu không cập nhật bài hát lên trang chủ, cũng không nhắn nhiều vào nhóm. Thi Sương Cảnh thì là sĩ tử ôn thi đại học.

Trong nhóm còn bốn người nữa, hai trong số đó đã lâu rồi không nhắn gì, song chú đầu bếp trưởng nhóm vẫn giữ họ lại chứ không xóa khỏi nhóm, dù sao trước kia họ cũng từng hẹn gặp mặt offline đi leo núi. Còn hai thành viên nữa, một người là ông cụ thích hát sơn ca, từng đam mê thực phẩm chức năng, còn có xu hướng đi theo con đường đa cấp, luôn gửi mấy cái link kỳ lạ vào trong nhóm, chú đầu bếp từng xóa một lần, sau đó không hiểu sao ông cụ hát sơn ca lại thay acc Wechat mới để vào lại nhóm, từ đó không gửi link thực phẩm chức năng nữa. Còn một người nữa là mẹ bỉm sữa, mới vào nhóm từ dịp quốc khánh, chưa từng gặp Thi Sương Cảnh và những người khác trong nhóm. (Sơn ca, dòng nhạc trữ tình hát về chủ đề đồng quê, lao động hoặc tình cảm.)

Chọn vài bài xong còn phải thu âm lại, Thi Sương Cảnh thử giọng một chút, ngặt nỗi lòng cậu càng lúc càng nôn nao. Cuối tuần này là thi tháng. Tháng sau lại thi thử lần 1, Trường THPT Lệ Quang không đáp ứng yêu cầu làm địa điểm thi nên phải sang trường cấp ba ở thị trấn bên cạnh để thi ghép. Nghĩ tới cảnh mình ngồi vò đầu bứt tai trong phòng thi thử, cậu càng khó chịu hơn, mùi mì ăn liền xộc lên trong dạ dày, cậu đã ăn hai ly mì, quả nhiên ăn nhiều quá rồi.

Hơn 11 giờ, La Ái Diệu vẫn chưa trở lại.

Thi Sương Cảnh không làm được bài tập, cậu đực mặt nhìn đề toán, bức bối đến mức vã mồ hôi, phí cả công đi tắm. Cậu mở web video, tìm loạt bài giảng “Nền tảng toán thi đại học từ con số 0”, nghe được 5 phút lại bắt đầu nản. Thực ra đến tận năm lớp 10, thành tích của cậu vẫn còn ổn. Điểm thi của cậu vào trường THPT Lệ Quang cũng thuộc nhóm trung bình, tuyệt đối không đến mức đội sổ. Đến hiện tại, Thi Sương Cảnh với 240 điểm vẫn chưa phải người kém nhất lớp. Nhiều bạn học đã rời trường giữa chừng. Học bạ có lẽ vẫn giữ, thi thoảng cũng sẽ xuất hiện, nhưng chuyện thi cử, tương lai hay con đường học tập đã chẳng còn liên quan. Bị đuổi học hay tự thôi học cũng đầy rẫy. Đây cũng chính là lý do thầy chủ nhiệm Trương Quốc Cường vẫn chưa bỏ cuộc với cậu. Mặc dù Thi Sương Cảnh phải làm thêm kiếm sống, nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục đến trường.

Vừa qua 12 giờ, Thi Sương Cảnh che ô trong nhà tắm, nhìn thấy giới văn Phật Tử trên cơ thể mình, đúng như Lang Phòng từng nói.

Cậu nhớ lúc trước hình như giới văn màu đen, cơ mà hôm nay lại thấy giới văn mang màu vàng óng lộng lẫy trang nghiêm, viết chi chít lên da cậu, khiến cậu trở nên quý giá hơn vài phần. Không phải ước tính giá trị tính mạng, mà chỉ đơn thuần là ước tính giá trị của cơ thể này. Đến bao giờ La Ái Diệu mới về nhỉ?

Vừa nghĩ vậy, cậu liền nghe thấy tiếng động cơ mô tô. Ồn ào quá, bất hảo quá. Xe mô tô dừng lại. Thi Sương Cảnh thu ô, mặc đồ ngủ vào, kiểm tra chậu cát mèo, xúc cục nước tiểu Bắp vừa thải ra, rửa tay, tắt đèn, trở về phòng ngủ, chui vào chăn, giả vờ ngủ.

La Ái Diệu đã về nhà. Thi Sương Cảnh đang quay lưng về phía cửa phòng ngủ, song vẫn dỏng tai nghe tiếng La Ái Diệu hoạt động. La Ái Diệu không nán lại phòng khách quá lâu, hình như hắn vào nhà tắm rửa tay rồi lại trở về phòng. Hắn không bật đèn, chỉ thay quần áo bên ngoài sang đồ ngủ của hắn, sau đó lẳng lặng nằm lên giường.

Phần nệm sau lưng mềm trĩu xuống. Thi Sương Cảnh chợt ngửi thấy mùi sữa tắm cực kỳ thơm. Mùi này quen quen nhưng không phải sữa tắm ở nhà, trong nhà dùng sữa tắm nam hương bạc hà, tắm xong không lưu hương cho lắm.

La Ái Diệu tắm bên ngoài rồi mới về nhà.

Bình thường Thi Sương Cảnh không làm nổi bài tập, ấy thế mà chuyện này thì lại vỡ lẽ rất nhanh.

Không ai chủ động mở lời, song cũng không ai ngủ trước. Thi Sương Cảnh tưởng mình có thể nhanh chóng thiếp đi trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này, nhưng thực tế thì cậu không thể. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện: đám cỗ quỷ đói vô tận, người chữ vạn săn đuổi, Phật lưu ly khổng lồ, nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần. Đáng sợ hơn là, sau khi trải qua hết mọi thứ, tất cả mọi người, tất cả cảnh tượng lại trở về như thường.

Cậu có dò hỏi bạn học xem họ có nhớ chuyện xảy ra trước và sau đám cỗ không. Bạn học hỏi ngược lại, có chuyện gì xảy ra à, chỉ ăn cỗ thôi mà. Ký ức trong một tiếng, hai tiếng trở nên hỗn loạn, mà nếu đặt trong khoảng hai mươi tư tiếng thì thực ra đó chỉ là một đoạn rất ngắn. Có khi sang ngày mai lại càng chẳng có gì khác thường.

Mùi hương trên người La Ái Diệu thơm đến mức đáng bận tâm. Quá thơm rồi, hơn nữa còn là mùi hương rất cao cấp. Chẳng ăn nhập gì với chiếc giường này, căn nhà này và Thi Sương Cảnh chung chăn chung gối với hắn. Hay đây là nước hoa? Mà sao vừa rồi cậu lại chắc chắn đây là sữa tắm? A —— Nhớ ra rồi.

Là sữa tắm ở khách sạn F. Thì ra La Ái Diệu đến khách sạn.

Thi Sương Cảnh có thể thấy ánh đèn điện thoại trong căn phòng ngủ mờ tối, chứng tỏ La Ái Diệu vẫn chưa ngủ. Nghẹn một hồi, cậu rốt cuộc bật thốt lên: “Anh không đi tắm à?”

“Tắm rồi.”

“Ồ.” Thực ra Thi Sương Cảnh không muốn hỏi chuyện này. Nhưng cậu muốn hỏi điều gì? Chính cậu cũng rất hoang mang.

Cứ tưởng La Ái Diệu sẽ nói tiếp, nhưng đợi một lúc mà cuộc đối thoại cứ dừng ở đó. Đèn màn hình vẫn không tắt, La Ái Diệu không muốn nói chuyện. Thi Sương Cảnh vẫn chẳng ngủ nổi. Cậu trở mình theo bản năng, mà lần này lật người sang rồi là rất khó lật về lại. La Ái Diệu liếc nhìn cậu, nhận ra cậu vẫn chưa ngủ, song tay hắn vẫn tiếp tục lướt điện thoại.

Thi Sương Cảnh nghẹn đến phát cáu. Cậu không biết cơn giận hờn vô cớ này đến từ đâu. Cậu ngồi dậy, quang minh chính đại ghé sát vào ngửi mùi trên người La Ái Diệu rồi nói: “Anh đến khách sạn.”

“Ừ.”

“Sau đó anh đã làm gì? Sau đám cỗ ấy.”

Bấy giờ La Ái Diệu mới tắt điện thoại, bật đèn đầu giường lên, đôi mắt màu ngọc bích nhìn thẳng vào Thi Sương Cảnh: “Xử lý những việc tiếp sau nghi thức, sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi. Mũi chó của cậu thính đấy, còn ngửi được tôi đi đâu.”

“……Tại sao lại đến khách sạn?”

“Nghỉ ngơi.”

Thi Sương Cảnh đè nén những lời muốn nói lại thôi, cậu nghiến răng hỏi: “Cùng với người khác hay chỉ có một mình anh?”

Nhìn lâu vào đôi mắt xanh của La Ái Diệu sẽ chỉ thấy đáng sợ, chúng không giống mắt người mà tựa như một đôi mắt giả bằng bảo thạch, đồng tử phản chiếu ánh sáng lấp lánh. La Ái Diệu mỉa mai đáp: “Cậu bỏ đi theo người khác mà giờ lại hỏi tôi à?”

“Đó là cảnh sát! Cảnh sát tra hỏi tôi mà!”

“Ha ha.” La Ái Diệu cười gằn, không đáp lời.

Thi Sương Cảnh không thể hỏi nhiều hơn nữa. Chẳng lẽ cậu lại hỏi thẳng La Ái Diệu rằng có phải hắn ngủ với người khác rồi không? Cậu có tư cách hỏi ư? Ngặt nỗi Thi Sương Cảnh không nằm yên được, trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cả hai đang căng thẳng thì Bắp leo tót lên, nhảy vào khoảng chăn trũng giữa hai người, dáng vẻ hết sức anh dũng, râu và lông mày xòe ra, nó hết nhìn La Ái Diệu lại nhìn Thi Sương Cảnh.

“Bắp, lại đây.” La Ái Diệu vẫy tay với Bắp, Bắp chần chừ mấy giây rồi quyết định đáp lại tiếng gọi của La Ái Diệu, giẫm lên chăn đi về phía hắn.

Ngay cả Bắp cũng phản bội Thi Sương Cảnh. Cậu hít sâu mấy hơi, một lần nữa nằm xuống, vẫn quay lưng về phía La Ái Diệu. Không ngủ được cũng phải ngủ. Tự rước lấy nhục. Rốt cuộc cậu đang hỏi cái khỉ gì vậy? Trong nhà chỉ có một chiếc giường. Sao La Ái Diệu không ngủ luôn ở khách sạn đi? Rõ ràng đêm nay hắn chẳng cần trở về. Cả nghĩ. Cả nghĩ quá thể đáng. Một bên là kim chủ, một bên là kẻ bán thân. Vừa rồi giọng của cậu quá là hùng hồn dõng dạc.

“Xin lỗi, tôi không hỏi nữa.” Thi Sương Cảnh khẽ nói, “Tôi ngủ đây.”

“Cậu đang ấm ức gì chứ? Thú vị đấy, cậu cũng biết tủi thân vì tôi sao?” Giờ phút này giọng điệu La Ái Diệu pha thêm ý cười, xóa tan cảm giác đối lập lạnh lùng vừa rồi.

Thi Sương Cảnh không trả lời hắn. Chết tiệt, đây là tủi thân ư? Nhưng nếu một câu cũng không hỏi thì rối bời lắm. Hình tượng của La Ái Diệu ở trong lòng cậu vốn đã tồi tệ rồi, chẳng thể tồi tệ hơn được nữa.

Cậu quên là tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì à?

Câu này tự dưng chen vào dòng suy nghĩ của cậu, dọa cậu giật mình mở mắt ra. Cái đệt, đúng là cậu quên thật!

Tôi vừa mới nằm lên giường là cậu nghĩ ngay đến mùi sữa tắm trên người tôi. Muốn làm à?

“La Ái Diệu.” Thi Sương Cảnh nhịn hết nổi, “Anh có chút ý thức về ranh giới được không hả?!”

“Trong lòng cậu âm thầm bịa đặt bậy bạ về tôi, ý thức về ranh giới cũng không có tốt lắm đâu. Chẳng tin tưởng tôi gì cả.” La Ái Diệu nói, “Tôi rất dễ dỗ, cậu đã nói xin lỗi rồi, tôi xem như cậu đã nhận lỗi. Vì sao lại đi theo tên cảnh sát kia? Lúc đó tôi vẫn chưa nói xong cơ mà.”

“……Bởi vì anh cầm theo thuốc tránh thai!!”

Thi Sương Cảnh muốn điên lên mất thôi. Trong cuộc sống hiện thực, dù có nổi giận thì cậu cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài mặt, cũng sẽ không lên giọng, ngay cả lúc đánh nhau vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh mà vung nắm đấm. Suy cho cùng vẫn là do Diệu quá thích trêu chọc cậu.

“Cũng có dùng được đâu.”

“……”

“Có vẻ cậu vội đi học quá nhỉ.”

“Cảnh sát bảo tôi đi tìm trung tâm dạy thêm trên thành phố, như thế tiện hơn.”

“Nếu cậu muốn thì có thể đi.”

“……” Thi Sương Cảnh kìm nén hết mức rồi. Nói chuyện với La Ái Diệu hệt như đấm vào bông, chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Chỉ số thông minh sẽ không truyền qua đường t*nh d*c đâu, dù cậu nhìn như vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào.”

Thi Sương Cảnh tức điên, bèn che miệng La Ái Diệu lại. Nói cái quái gì vậy chứ!

Mới nghĩ thế xong, mông cậu liền bị nhéo một cái.

“Cậu bịa đặt bậy bạ về tôi, nghĩ tôi đi tằng tịu với người khác, nhưng thực ra đâu có. Đằng nào cậu cũng nhắc đến rồi thì hôm nay tôi vẫn nên làm một nháy cho bõ nhỉ, không lại uổng công bị cậu đặt điều vô lý?” Tiếng cười nhạo của La Ái Diệu truyền qua lòng bàn tay Thi Sương Cảnh, tuy nghe mơ mơ hồ hồ nhưng lực sát thương lại cực lớn.

Bình Luận (0)
Comment