Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 48

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 48: Không bao xuất trong – 1 (H)

“Bắp đang nhìn chúng ta kìa.” La Ái Diệu trêu Thi Sương Cảnh, “Có làm không?”

Thi Sương Cảnh gạt cái tay đáng b*p m*ng mình ra. Cái tay ấy lại chuyển sang nhéo mặt cậu, La Ái Diệu đã quen động tay động chân với cậu, chỉ cảm thấy thịt trên người cậu sờ rất đã. Hắn nghiêm túc nói: “Có khi làm thêm mấy lần là cậu sẽ thực sự khai trí đấy. Muốn thông minh cỡ tôi chắc là không được, nhưng biết đâu có thể tăng thêm chút linh khí.”

Dứt lời, ngón tay hắn lại chọt chọt huyệt Thái Dương của cậu, “Đầu óc cậu cứ mơ mơ màng màng, không tập trung cho nổi, có lẽ sẽ có cách giải quyết được.”

Xui xẻo sao lại bị La Ái Diệu nói trúng rồi. Nhưng đây chẳng phải biểu hiện của ngu ngốc hay sao? Nếu cậu bị lời này lừa gạt thì càng ngốc hơn còn gì?

“Ngày mai tôi còn phải đi học, không làm đâu.” Thi Sương Cảnh lại gỡ tay hắn ra.

“Vừa hay, chúng ta trao đổi về việc học của cậu đi.” La Ái Diệu để điện thoại xuống, ngồi tựa vào đầu giường, không cho Thi Sương Cảnh cơ hội nằm xuống trốn tránh nữa mà cũng kéo cậu ngồi tựa vào đầu giường, “Cậu lãng phí quá nhiều thời gian ở trường, từ mai cậu hãy bắt đầu học tại nhà, tôi đã lên kế hoạch phụ đạo xong rồi. Nếu có nội dung nào tôi không dạy cậu được, mỗi cuối tuần sẽ có giáo viên đến nhà kèm cậu một ngày.”

Chỉ có một từ —— Hỗn loạn. Nếu nói cái tên La Ái Diệu này giỏi gây sự thì Thi Sương Cảnh đã biết rồi. Nhưng La Ái Diệu thực sự có thể dạy cậu sao? Thi Sương Cảnh vẫn mang thái độ hoài nghi. Tuy nhiên cậu cũng thấy mình ngoan ngoãn đi học hình như đúng là lãng phí thời gian.

Trong giờ học toàn nghe không hiểu, phần lớn thời gian đều ngẩn ngơ. Tất cả mọi người đều theo kịp tiến độ, dù không kịp thì cũng có môn sở trường để đầu tư thời gian, đã giỏi lại càng giỏi hơn. Thi Sương Cảnh, 240 điểm, trong đó 100 điểm là của môn ngữ văn. Cậu đâu thể dành tất cả các tiết khác để học tuyển tập bài văn xuất sắc được? Làm thế chẳng ích gì mấy. Cậu cũng biết tính toán thiệt hơn đấy.

“Nếu ở nhà tôi sẽ học được thật sao?” Thi Sương Cảnh mông lung hỏi.

“Phải chia không gian ra. Chúng ta thuê thêm một căn trong tòa nhà. Cậu chuyển sang học ở phòng khác, cũng giống đi đến trường ấy.”

“Có cần thiết phải vậy không……”

Bắp cọ vào tay Thi Sương Cảnh, cái mông mập mạp linh hoạt chuyển hướng, giơ chân khều ổ chăn, ý là muốn chui vào trong chăn. La Ái Diệu chỉ vào Bắp, “Cậu vẫn chơi với mèo, nghịch điện thoại đó thôi. Cậu thấy có cần thiết không?”

“Được rồi…… Còn gì nữa không?”

“Nền tảng của cậu kém quá, cần phải ôn lại những nội dung cơ bản nhất. Bắt đầu từ ngày mai, cậu làm những bài mẫu trong sách toán. Phạm vi đề mà chúng ta ôn tập sẽ không nằm ngoài ví dụ trong sách. Các môn tự nhiên khác cũng thế.”

Phật Tử giảng kinh hơn nửa đời người, từng làm thiền sư của biết bao tăng ni, vừa nói đến học tập là khí chất hắn lập tức khác biệt hoàn toàn. Mặc dù chỉ qua mấy câu tán gẫu trên giường, song Thi Sương Cảnh lại lần nữa lầm lẫn thân phận của La Ái Diệu, thậm chí còn muốn gọi hắn là “Thầy La”. Ôi chết mất thôi!

Mà tay La Ái Diệu vẫn đang v**t v* Bắp, vuốt một hồi lại chuyển sang vuốt chân Thi Sương Cảnh. Nếu cậu mà là nhân vật truyện tranh thì bây giờ trên trán đã hiện dấu  rồi. La Ái Diệu vuốt Thi Sương Cảnh một tẹo rồi lại chuyển sang vuốt Bắp một tẹo, nét mặt vẫn tỉnh bơ như thường.

“Cuối tuần này cậu phải thi tháng, cuối tháng sau lại có một kỳ thi lớn nữa. Hẳn là tháng sau ở trường đã kết thúc hầu hết nội dung ôn tập rồi, cậu đến lớp chỉ tổ lo nghĩ thêm thôi.” La Ái Diệu bảo, “Bao giờ cậu tự ôn xong một lượt thì có thể trở về trường học.”

Nghe có vẻ hắn thực sự suy xét cho trạng thái tâm lý của Thi Sương Cảnh. Chẳng rõ vì sao, đến giờ cậu mới thực sự xao động với câu “Có khi làm thêm mấy lần là cậu sẽ thực sự khai trí đấy” mà hắn nói lúc nãy.

Cậu khẽ hỏi: “Làm với anh thực sự sẽ…… có ích cho việc thi cử và học tập sao? Nhưng lúc trước làm với anh xong đâu có tác dụng gì.”

“Thử làm không bao đi.”

Hôm nay không thể nói chuyện được rồi.

“Tuy tôi không tu hành song tu pháp, nhưng quả thực cần thân xác giao hòa trực tiếp.” La Ái Diệu không nói giọng đùa giỡn, cũng không định dùng chuyện này để dụ dỗ Thi Sương Cảnh, “Tôi đã mua thuốc tránh thai về rồi. Thực lòng tôi cũng không biết mình có thể khiến người khác mang thai hay không, cũng không biết cơ thể cậu có thể mang thai hay không. Cậu có thể thử một lần xem sao.”

Thi Sương Cảnh xốc chăn lên, xua Bắp xuống giường. Cậu đi theo Bắp rồi đóng cửa lại, sau đó quay người, cởi từng cúc áo ngủ, nói: “Vậy thử xem.”

Bán vì tiền, bán vì thi cử. Hành vi “bán” này trở thành cách giải quyết việc quan trọng. Không bao là hành vi nguy hiểm, nhưng chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn chính bản thân La Ái Diệu? Thi Sương Cảnh hoàn toàn mất nhận thức đối với hai chữ “Nguy hiểm” rồi. Cậu đã chuẩn bị tinh thần uống thuốc tránh thai gấp đôi, không được thì lại đến bệnh viện. Trong một khoảnh khắc, cậu còn nảy sinh ý nghĩ độc ác, rằng nếu làm với La Ái Diệu mà thông minh lên được, cậu thậm chí có thể đến bệnh viện phá đi. Cậu đương nhiên sợ mang thai, song tình huống này là “không bỏ được con thì không bắt được sói” theo đúng nghĩa đen. Hết cách rồi. Không trách được quan điểm méo mó của cậu về kỳ thi. Có quá nhiều người đã từ bỏ hết những gì có thể vì chuyện thi cử. (Không bỏ được con thì không bắt được sói: phải mang trẻ con ra làm mồi nhử thì mới bắt được sói mắc câu. Ý nói muốn đạt được mục đích phải trả giá tương ứng.)

“Tôi cũng tắm rồi, làm luôn đi.” Thi Sương Cảnh cởi áo ra, rồi cởi cả quần. Cậu tr*n tr** leo lên giường, mà La Ái Diệu vẫn bất động, chờ cậu cởi cúc áo ngủ cho hắn.

Thi Sương Cảnh ngồi cưỡi lên đùi La Ái Diệu, La Ái Diệu hoàn toàn không cương. Trông cậu có vẻ còn gấp hơn cả hắn. Làm xong sớm ngủ sớm.

Ngặt nỗi môi dưới của cậu cũng khô muốn chết, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. La Ái Diệu lấy gel bôi trơn trong tủ đầu giường, đổ ra đầy tay, hắn không trực tiếp chạm vào *m đ** của Thi Sương Cảnh mà trước tiên v**t v* d**ng v*t cậu, chẳng mấy chốc đã khiến cậu hơi cương lên. Thi Sương Cảnh cởi cúc áo của hắn rồi chống hai tay lên cơ bụng hắn, sau đó thì sao? Cũng vuốt cho La Ái Diệu hả?

Cậu cũng lấy gel bôi trơn, song lúc này La Ái Diệu tự dưng thốt ra hai chữ: “Dùng miệng.”

Thi Sương Cảnh cũng tặng hắn hai chữ: “Mơ đi.”

Ánh mắt La Ái Diệu lập tức tối sầm. Hắn và Thi Sương Cảnh quả nhiên không hợp nhau.

Thi Sương Cảnh chịu dùng tay vuốt cho hắn đã là tốt lắm rồi. Cả cây to như vậy, đúng là người so với người mà tức chết người. Thi Sương Cảnh phải dùng cả hai tay, vuốt lên vuốt xuống d**ng v*t của La Ái Diệu, hai người cùng giải quyết việc chung. v**t v* cho nhau được mấy phút, La Ái Diệu cũng không thể nhịn được nữa, hắn đặt Thi Sương Cảnh nằm vểnh lên rồi đè cậu dưới thân, thời gian không nên lãng phí như vậy. Hắn đổ gần nửa tuýp gel lên vùng kín của cậu, cảm giác k*ch th*ch lành lạnh ươn ướt khiến đùi cậu vô thức run rẩy.

Ba ngón tay trực tiếp luồn vào, đã mấy ngày không làm nên Thi Sương Cảnh hơi đau. La Ái Diệu không nói gì, chỉ có tiếng nước moi móc nhèm nhẹp. Thi Sương Cảnh cứ ngỡ La Ái Diệu sẽ v**t v* cho cậu thêm nữa, song hắn chỉ đút vào chơi đùa hai ba chục cái rồi liền thay thế ngón tay bằng d**ng v*t của mình, đặt lên miệng lỗ.

Bản năng mách bảo Thi Sương Cảnh rằng không thể như vậy được, không c*m v** thế được, cậu cảm giác sẽ rách ra mất. Hai tay cậu định che *m đ** lại nhưng La Ái Diệu đẩy tay cậu ra, dùng q** đ** chà lên môi dưới và *m v*t của cậu. Chỉ qua vài lần k*ch th*ch *m v*t sung sướng, d**ng v*t liền nhẹ nhàng đâm thẳng vào *m đ**, hơn nửa phần đầu đều bị nuốt vào.

“Ưm…… Đau……”

Thi Sương Cảnh nhíu này, không chỉ vì đau mà còn vì cảm nhận được rõ ràng đường nét, gân mạch và nhiệt độ của d**ng v*t.

“Vẫn không được đâu. Vừa khô vừa hẹp.”

La Ái Diệu rút ra, Thi Sương Cảnh cảm thấy khó chịu, định kêu ngừng lại nhân lúc La Ái Diệu rút ra ngoài, không ngờ hắn lại đè hai chân cậu, bảo rằng: “Cậu muốn dùng bí dược hay tự xử cho nó ướt hơn?”

“Đều không muốn!”

“Nhưng cơ thể cậu không phối hợp.”

Thi Sương Cảnh rất bất đắc dĩ. Bình thường cậu không nhiều h*m m**n, rốt cuộc phải làm sao để *m đ** của mình ướt hơn? Chỉ suy nghĩ vấn đề này thôi cũng khiến cậu nhức hết cả đầu. Mà vì sao lần trước có thể tiết dịch bôi trơn mà lần này lại không thể? Cậu hồi tưởng lại trải nghiệm tình ái với La Ái Diệu, sau đó ngoắc tay bảo hắn cúi người xuống, thử ôm lấy hắn. Tâm lý dễ chịu hơn một xíu, tuy nhiên chỉ thế thì không đủ nhen nhóm lửa dục. Cậu tự sờ cũng chẳng có cảm giác gì, thậm chí cậu chẳng thích cho ngón tay vào trong lỗ của mình.

“Như này à?”

La Ái Diệu bỗng nhiên áp vào gáy Thi Sương Cảnh, trao cậu những cái hôn nhẹ nhàng liên tiếp, một chuỗi nụ hôn in lên, hơi thở theo lời nói phả vào bên tai. Toàn thân Thi Sương Cảnh như bị điện giật, rốt cuộc cũng trào dâng một chút cảm giác.

Bình Luận (0)
Comment