Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 50: Không bao xuất trong – 3 (H)

Đây là lần đầu tiên La Ái Diệu gọi tên thân mật của Thi Sương Cảnh. Bố mẹ gọi cậu như vậy, bà Lưu cũng gọi cậu như vậy, nhưng tình cảnh lúc này thì khác. Có người vừa ch*ch cậu vừa gọi tên thân mật của cậu, lại còn là tên thân mật mà người lớn gọi cậu…… Thi Sương Cảnh khó lòng nhịn nổi, cậu kêu lên thành tiếng, chỉ muốn chạy trốn. Trước mắt La Ái Diệu, toàn thân cậu trở nên đỏ bừng, mặt, tai, cổ, thậm chí non nửa b* ng*c, chỗ rám nắng chuyển màu hồng sẫm, còn chỗ da trắng nhờ thường có quần áo che đậy thì chuyển màu hồng nhạt. La Ái Diệu đè Thi Sương Cảnh lại, đáp án không quan trọng, dù sao câu vừa rồi cũng không phải câu hỏi. Có lẽ vì đây cũng là lần đầu tiên La Ái Diệu làm không bao nên hắn cũng hưng phấn, d**ng v*t to ra một vòng, đâm vào cổ t* c*ng của Thi Sương Cảnh giống như một gã trai trẻ nóng vội, sắp sửa bắn ngay lập tức.

Đau đớn lại lần nữa khiến Thi Sương Cảnh co chặt lỗ, có thể La Ái Diệu cũng đang muốn hưởng thụ kh*** c*m đâm vào t* c*ng, nên khi đã chạm đến tận cùng, hắn bèn dừng lại, tạm thời không định va chạm mãnh liệt. Phải giữ bao lâu? Không biết. Chỗ ấy nhỏ xíu, mềm nhũn, còn nóng hơn cả *m đ**. Cổ t* c*ng co bóp rất chặt, có thể cảm nhận được rõ ràng lực co thắt, siết chặt ơi là chặt, như thể chẳng muốn cho người ta rời đi. Nơi mang thai em bé vốn dĩ không thể tiến vào như vậy, vẻ mặt Thi Sương Cảnh hoảng hốt, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè chừng. Bị banh cổ t* c*ng ra, mức độ đau tăng vọt, mắt cậu mở to ứa lệ, b* ng*c đỏ lừ phập phồng lên xuống. Thực sự không thể đâm vào chỗ đó được. Lỡ bị hỏng thì sao? Thi Sương Cảnh chẳng rõ đây là nước mắt sinh lý hay nước mắt vì lo lắng cho cơ thể mình. Cậu là người song tính, cậu không muốn đi khám phụ khoa đâu.

Đèn giường không quá sáng, bấy giờ La Ái Diệu mới nhận ra hình như Thi Sương Cảnh đang khóc. Hắn hơi cựa nhẹ là Thi Sương Cảnh sẽ nắm chặt cổ tay hắn, nắm mạnh như thể muốn bóp nát xương cổ tay hắn vậy. Cậu hít mũi sụt sịt, chất vấn bằng giọng khản đặc: “Tại sao anh lại muốn đâm vào chỗ không nên đâm chứ…… Thời cổ đại không dạy anh à, anh hiểu biết lắm cơ mà…… Đau quá, còn đau gấp vạn lần đau hông nữa…… Anh chữa hông có tác dụng gì chứ? A? A…… Chết mất, hức…… Tôi, tôi không thở được……”

Cơn đau khiến nhịp thở của Thi Sương Cảnh rối loạn, đáng lẽ cần phải hô hấp nhưng khi vừa hô hấp thì trong cơ thể bùng phát cơn đau hệt như sinh nở vậy. Cậu không muốn mang thai sinh con, nhưng vì sở thích t*nh d*c tệ hại của La Ái Diệu mà cậu phải trải nghiệm sớm nỗi đau sinh nở. La Ái Diệu có biết cổ t* c*ng mở ra một hai ngón tay sẽ đau đến mức nào không? Huống hồ bây giờ d**ng v*t đang c*m v**. Chẳng sung sướng gì cả mà thay vào đó là cảm giác ngạt thở, tầm mắt từ từ mờ đi, quá đau, run rẩy dữ dội.

Cuối cùng La Ái Diệu cũng nhận ra cậu không ổn, có vẻ cậu bị ngạt thở ngay trước mặt hắn rồi. Hắn vội v**t v* cơ thể, bụng dưới của cậu và cả nơi đâm vào…… Có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng d**ng v*t qua bụng dưới của Thi Sương Cảnh, sờ lên trên nữa, đã tìm được điểm tận cùng mà d**ng v*t đâm vào, thì ra t* c*ng của cậu ở chỗ này.

Đau cực kỳ, chữa hơn mười giây mà vẫn đau, chỉ khác là khả năng chịu đựng tốt hơn một chút thôi. Mức độ đau giảm đi, Thi Sương Cảnh như người đuối nước vừa trở về từ cõi chết, cậu há miệng hít lấy không khí, thở được mấy hồi, tần suất lại gia tăng. Người cậu kiệt sức lả đi, cảm giác chẳng hề chân thật, đầu óc trống rỗng, bao nhiêu không khí hít vào trong phổi mà vẫn thấy không đủ.

Bấy giờ giọng của La Ái Diệu cất lên, nghe vừa xa vừa gần, chẳng rõ cho lắm, đại khái là đang nói: “Không sao, không sao đâu…… Cứ từ từ thôi, hít sâu nào.”

Thi Sương Cảnh thở dồn dập, La Ái Diệu đặt tay lên ngực cậu, ở đúng vị trí trái tim. Vừa rồi Thi Sương Cảnh khó thở vì quá đau, đến khi đỡ hơn một chút thì dường như nỗi sợ lại trào dâng. Người cậu ướt đẫm mồ hôi, mà toàn là mồ hôi lạnh.

Đây là bộ phận bí mật nhất trong cơ thể Thi Sương Cảnh, chỉ mong hắn có thể xâm phạm một cách nhẹ nhàng, đúng là khó xử mà. Hôm nay La Ái Diệu gây ra biết bao nhiêu chuyện mà chưa từng khiến người ta khủng hoảng, vậy mà giờ lên giường lại trêu đùa người ta đến mức mồ hôi nước mắt chảy loạn, hít thở khó khăn. Những tài liệu, thông tin đó đều sai ư? Đâm vào cổ t* c*ng kỳ thực rất đau đớn sao? Xem ra, chí ít đối với một người chưa từng và cũng không có ý định sinh nở, thì đúng là vô cùng đau. La Ái Diệu tự nhận mình không phải con người, không có sự tốt đẹp của nhân tính, nhưng người chung chăn gói phản ứng như thế thì hắn cũng khó mà sướng cho nổi. Hắn đã cho Thi Sương Cảnh uống xuân dược vì trải nghiệm t*nh d*c, cũng vì không mong muốn hưởng lạc biến thành cực hình.

Nhân lúc tay mình còn đặt trên bụng Thi Sương Cảnh, hắn duy trì pháp lực chữa trị. Đợi cho cậu đã mơ màng rồi, La Ái Diệu bèn hơi lùi hông, rút d**ng v*t của mình ra. Thi Sương Cảnh khó nhọc điều chỉnh lại hô hấp. Cuộc h**n ** tối nay quả thực chẳng thuận lợi gì cả.

La Ái Diệu nằm nghiêng xuống, ôm lấy Thi Sương Cảnh từ đằng sau, ngực dán lên lưng, cả hai áp sát vào nhau với diện tích tối đa. La Ái Diệu còn tiện tay đắp chăn lên, ý thức được mình làm đã gây ra sai lầm. Đợi chừng trăm giây sau, Thi Sương Cảnh khẽ nói: “Không sao…… Không đau nữa rồi.”

Ngoan đến mức làm người ta mềm lòng và đau lòng. Đâm một cú vừa nhẹ vừa nhọn, như cắm tăm vào kẽ móng tay vậy. d**ng v*t vẫn để nguyên trong *m đ** không rút ra. Thi Sương Cảnh 20 tuổi chưa từng phạm bất cứ sai lầm nào, chỉ trừ việc mở cổ t* c*ng ra cho người ta, thậm chí không phải là để sinh con mà chỉ để cho người ta sung sướng. Đau quá, hy vọng cậu sẽ không bị như vậy nữa. Thi Sương Cảnh nói không nên lời, vốn dĩ cậu không định để La Ái Diệu nghe thấy, là do hắn không có ý thức ranh giới đấy chứ.

Sao lại thế nhỉ? La Ái Diệu hôn lên sau vai Thi Sương Cảnh. Phần tóc ngắn sau cổ mềm mềm, sợi dây chuyền lazurite tượng trưng cho Phật Tử đeo trên người cậu, chẳng ăn nhập với khí chất của cậu, mỗi hạt ngọc đều không hợp thời, cứ có cảm tưởng rằng đáng lẽ Thi Sương Cảnh không cần sợi giây chuyền này.

Lần đầu tiên La Ái Diệu thừa nhận, “Xin lỗi, tôi không ngờ lại đau đến mức ấy.”

“Giờ không đau nữa rồi. Anh có cách chữa trị mà……” Thi Sương Cảnh nói, “Tôi còn tưởng anh thích nhìn tôi chịu đau chứ. Thôi. Anh là người cổ đại mà.”

Thích không? La Ái Diệu tự ngẫm lại, cũng không thích. Đau đớn là công cụ thuần phục rất hữu dụng, tỷ như đau đớn có thể khiến Thi Sương Cảnh đánh mất ý chí vào đêm đầu tiên. Nhưng đau đớn cũng tượng chưng cho chết chóc, tỷ như Thi Sương Cảnh bị đâm mấy nhát dao vào bụng. Càng xa cách thì càng thấy nỗi đau của người khác chẳng đáng là gì. Càng gần gũi, dường như lại càng đồng cảm. La Ái Diệu cho rằng nỗi đau lòng ngắn ngủi của hắn là do lây truyền từ cơn đau trong cơ thể Thi Sương Cảnh. Tốt nhất là không nên như vậy.

Hai tay siết chặt, cánh tay La Ái Diệu vòng quanh ngực Thi Sương Cảnh, ôm lấy ngực cậu, rồi hắn lại vùi mặt vào gáy cậu, “Tôi không cử động đâu, cứ cắm như này cũng được.”

“……”

Chỉ có tiếng hô hấp từ từ chậm lại, đều đều. Mông Thi Sương Cảnh cũng là cảnh đẹp, d**ng v*t c*m v** *m đ** từ đằng sau, bị thịt hai bên cánh mông bao bọc. Nhờ La Ái Diệu tốt bụng một cách hiếm thấy, Thi Sương Cảnh nhanh chóng thiếp đi, dù sao cũng đã hơn 1 giờ đêm, là khoảng thời gian ngủ của học sinh cấp ba bình thường.

Đáng tiếc đến 5 giờ, Thi Sương Cảnh lại bị La Ái Diệu ch*ch đến tỉnh giấc. Nói là ch*ch đến tỉnh giấc chứ thực ra động tác không quá mạnh. Chẳng biết La Ái Diệu ngủ lúc nào, nhưng khi cựa mình thức dậy thì phát hiện d**ng v*t của mình vẫn cắm bên trong Thi Sương Cảnh, hắn muốn rút ra, cơ mà hôm qua vẫn chưa bắn nên vẫn không cam lòng, bèn nhẹ nhàng đâm thọc tiếp. Thi Sương Cảnh hé mắt, biết rõ La Ái Diệu lại bắt đầu rồi, tuy nhiên dùng lực cỡ này cũng khá thoải mái, phải chăng La Ái Diệu không muốn đánh thức cậu? Thế là cậu tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhắm mắt rồi, cơ thể càng trở nên nhạy cảm hơn. d**ng v*t của La Ái Diệu thi thoảng vẫn chạm đến cổ t* c*ng, song vì hôm qua thử nghiệm thất bại nên hắn thích đâm tới nếp uốn gần cổ t* c*ng hơn, vừa khéo điểm nhạy cảm của Thi Sương Cảnh chính là ở gần cổ t* c*ng. d**ng v*t không bao dính dớp của La Ái Diệu đâm vào điểm nhạy cảm của Thi Sương Cảnh, khiến d**ng v*t cậu cũng hơi vểnh lên. Sảng khoái quá, tuy cũng muốn ngủ nhưng lại sợ mình bị ch*ch đến bắn, thậm chí tiểu ra. Thi Sương Cảnh xoắn xuýt quá đỗi.

Đút vào mấy trăm lần sâu sâu nông nông, d**ng v*t trong cơ thể trướng to, cảm giác gân xanh và nếp uốn càng thêm rõ rệt. Bỗng, lực đè lên hông Thi Sương Cảnh trĩu xuống, cổ t* c*ng sưng đỏ bị tách ra một khe nhỏ, t*nh d*ch phun ra. Dịch thể lành lạnh rất rõ ràng, cảm giác bị rót đầy cũng rất rõ ràng. Từng luồng tinh đặc sệt tràn vào đáy *m đ**, còn có một ít chui vào trong t* c*ng. Thi Sương Cảnh siết chặt nắm tay, cậu dự định đợi La Ái Diệu bắn xong là sẽ đi uống thuốc tránh thai, phải uống ngay lập tức.

d**ng v*t trong *m đ** run run, vẫn còn đang b*n t*nh. Rốt cuộc bắn bao lâu rồi? Thi Sương Cảnh cũng từng tự xử nên biết số lượng t*nh d*ch của đàn ông bình thường là bao nhiêu. Hiển nhiên La Ái Diệu b*n t*nh nhiều hơn cậu. Đây mà là b*n t*nh ư? Đây là rót tinh thì có! Cậu có thể cảm nhận được chất lỏng tích tụ ở tận cùng *m đ**, vì d**ng v*t chặn kín v*ch th*t rồi nên t*nh d*ch không chảy ra mà sẽ tiến vào trong t* c*ng, lại có q** đ** đứng im dán vào cái lỗ nhỏ kia nên t*nh d*ch b*n r* chỉ có thể giữ trong *m đ**. *m đ** hơi căng ra, cảm giác kỳ lạ vô cùng, không thể nhịn được nữa.

Thi Sương Cảnh đẩy lưng La Ái Diệu, “Anh bắn nhiều quá rồi…… Rút ra rồi hẵng bắn……”

“Sẽ làm bẩn ga giường mất.”

“Đồ điên, đã làm bẩn từ tối qua rồi!”

La Ái Diệu giả chết, Thi Sương Cảnh đẩy không ra, đành mặc cho hắn bắn tận mấy phút liền rồi mới cảm nhận d**ng v*t rút ra. Đã bị ch*ch cả đêm, vách *m đ** hơi lỏng ra, t*nh d*ch trào ra ngoài. Thi Sương Cảnh sầm mặt, đẩy La Ái Diệu ra, tr*n tr** chạy vào nhà tắm.

Cảm giác kỳ lạ quá! Cậu ngồi xổm xuống, từng luồng t*nh d*ch chảy ra, rớt xuống nền gạch nhà tắm. Cậu dồn lực bụng dưới để đẩy t*nh d*ch trong *m đ** ra, ngặt nỗi t*nh d*ch sệt quá nên vẫn không thấy sạch sẽ, thậm chí có một ít đã vào cổ t* c*ng và t* c*ng rồi. Thi Sương Cảnh luồn tay vào trong *m đ**, chạm tới t*nh d*ch đọng lại trong v*ch th*t, nhận ra dùng tay không móc hết được, ngón tay không thể vào tới tận cùng bên trong.

La Ái Diệu cũng đi tới trước cửa nhà tắm, ngáp một cái, thấy Thi Sương Cảnh đang ôm bụng ngồi dưới đất, ngước mắt lên nhìn mình, nom hệt như cún con. Không vui. La Ái Diệu không thích có nhiều cảm xúc như vậy. Đêm qua l*m t*nh hưng phấn lắm mà ngủ một giấc dậy lại trở về trạng thái không bộc lộc quá nhiều tình cảm. Hắn bèn đá đá bắp chân Thi Sương Cảnh, bảo: “Đứng lên đi, tắm chung, tôi xử lý giúp cậu.”

“Không cần ——” Thi Sương Cảnh nhủ thầm, tin anh mới là lạ, tôi không muốn bị ch*ch đến rạng sáng đâu.

“Giờ mà không xử lý luôn thì chắc chắn cậu sẽ mang thai.” La Ái Diệu không muốn nói rằng, nếu không vì cảm ứng được điều này thì hắn đã chẳng theo cậu vào nhà tắm ngay tức khắc. Có vẻ thuốc tránh thai không có tí tác dụng nào cả mà vẫn phải đích thân ra tay. Tâm trạng La Ái Diệu lại càng tệ hơn.

“Tôi sẽ đi uống thuốc tránh thai ngay bây giờ.”

La Ái Diệu đóng cửa nhà tắm, “Thuốc tránh thai không loại bỏ được con của tôi đâu. Cậu không muốn vác bụng bầu đến trường thi đấy chứ?”

“……Ý anh là sao?”

La Ái Diệu chỉ vào chính mình, khoanh tròn ngón tay ý bảo cậu ngắm kỹ gương mặt thần tiên đến từ thế giới khác này, “Cậu cần tôi nhắc cậu lần nữa sao? Tôi không phải con người. Trong lúc chúng ta nói chuyện, bên trong cơ thể cậu đã phản ứng rồi. Hay là cậu muốn sinh con cho tôi?”

Tôi muốn giết người. Máu Thi Sương Cảnh dồn lên não. Vậy lúc trước anh còn mua thuốc tránh thai làm gì?!

Editor: Hóa ra cha nội xem séc linh tinh rồi về thực hành bậy bạ làm ẻm đau hả. Theo tác giả chia sẻ thì trước đó Phật Tử mua vì thực sự nghĩ có lẽ thuốc tránh thai sẽ hiệu quả, nhưng sau khi thử thì ổng lập tức nhận ra là không có tác dụng.

Bình Luận (0)
Comment