Chương 51: Thằng bé muốn thi đại học, cứ để nó thử sức xem

Mới sáng ra Bắp đã bị đánh thức bởi động tĩnh của hai người. Đúng là chẳng có thiên lý mà, không cho mèo con vào phòng ngủ chung, mèo con đành phải cô đơn ngủ trên sô pha. Thấy Thi Sương Cảnh chạy ra, Bắp lập tức đuổi theo, muốn lao vào nhà tắm cọ chân Thi Sương Cảnh. Nó ngửa đầu kêu vài tiếng thì lại thấy La Ái Diệu xuất hiện ngay sau đó, Bắp chỉ có thể dừng bước, yên lặng theo dõi tình hình.
Sau khi cửa nhà tắm khép lại, Bắp đợi mấy phút đồng hồ, trong nhà tắm vọng ra tiếng cãi cọ, tiếp đó là tiếng nước chảy tí tách, rồi âm thanh lại trở nên mơ hồ khó nắm bắt. Bắp là một chú mèo nhỏ không có kiên nhẫn, nó quyết định quay người đi vào phòng. Ổ chăn từng có người ngủ vẫn còn ấm áp, Bắp ngửi chiếc chăn bị xốc lên, biểu cảm trên mặt mèo rất khó đọc vị, càng không biết mèo con đang nghĩ gì trong lòng, nhưng tóm lại Bắp từ chối chui vào trong chăn. Nó giẫm lên chăn, tìm một chỗ trũng rồi cuộn mình nằm xuống.
Hai tên đàn ông bước ra với cơ thể bốc hơi nước. Từ khi La Ái Diệu đến nhà Thi Sương Cảnh, cậu bất đắc dĩ dọn trống một ngăn tủ trong phòng tắm và nhét vào đó những chiếc khăn tắm lớn đã được gấp gọn. Tất cả số khăn mới tinh ấy đều do La Ái Diệu mua. Hồi trước cậu toàn mang đồ thay giặt vào nhà tắm luôn, còn bây giờ thì…… đa phần là vào tay không hoặc tr*n tr**. Hai người chẳng nói chẳng rằng, không khí tràn ngập cảm xúc lúng túng và bất mãn.
Từ khi La Ái Diệu tới, tủ đồ trong phòng ngủ phải chia ra một nửa cho hắn. Thi Sương Cảnh chỉ có hai bộ đồ ngủ dài mặc mùa đông, mua từ hồi khu Lệ Quang họp chợ 2 năm trước, người ta rao bán mấy bộ đồ nam tồn kho, bán rẻ cho Thi Sương Cảnh. La Ái Diệu là một kẻ màu mè, bây giờ ở chân giường còn có một bộ đồ ngủ tơ tằm nhăn nhúm, đồ ngủ treo trong tủ thì đa dạng chất liệu, có bông, có tơ, có nhung. Hai người đẩy cửa tủ ra giữa, La Ái Diệu thay sang đồ ngủ, còn Thi Sương Cảnh phải thay sang đồng phục học sinh. Cậu quên mất tối qua La Ái Diệu bảo muốn cậu tự học ở nhà, cứ tưởng là hắn chỉ trêu mình.
Vừa rồi trong nhà tắm La Ái Diệu giúp Thi Sương Cảnh làm vệ sinh, hai người suýt nữa thì đánh nhau thật. Thi Sương Cảnh không chịu ngoan ngoãn, La Ái Diệu đành bế cậu, đặt tay sau hông cậu, thi triển pháp lực điều khiển t*nh d*ch của mình chảy ngược ra khỏi t* c*ng ấm áp. Lần này còn sảng khoái hơn cả cuộc h**n ** suốt đêm qua, Thi Sương Cảnh l*n đ*nh, yên lặng tựa vào lòng La Ái Diệu, run rẩy khe khẽ. Xui xẻo sao La Ái Diệu lại vạch trần cậu: “Sung sướng mà sao không nói vài câu bùi tai xem nào?”
Cơn c*c kh*** của Thi Sương Cảnh bị câu này của hắn cắt ngang giữa chừng, bầu không khí ngọt ngào tan biến hết sạch. Cậu tháo vòi sen xuống, cố kiềm chế không đập vòi sen vào đầu hắn mà chỉ xối nước vào bản mặt đẹp trai của hắn, “Anh còn dám nói à?! Niệm chú cả ngày chưa đủ hay sao! Anh cưỡng ép đút vào đã được tôi đồng ý chưa?! Lấy chuyện mang thai ra đùa…… Còn phải đến trường nữa…… Cả đêm tôi không được ngủ yên, còn phải nghe anh chê bai tôi học dở, sao anh không đổi sang tín đồ nào học giỏi sẵn để thỏa mãn đam mê làm thầy giáo đi?”
La Ái Diệu bị xối nước đầy mặt, nhẹ nhàng phun ra ngụm nước nóng trong cổ họng. Hừ! Đúng là nghiệt duyên, lại bực mình vì cậu rồi.
Hồi ức ngắn ngủi kết thúc.
“Bắp! Không được ngủ ở đây!” Thi Sương Cảnh thấy Bắp cuộn mình trong nếp chăn, bèn kéo góc chăn giũ ra, đẩy Bắp xuống giường.
Cậu cảm thấy chiếc giường này rất bẩn, hôm qua La Ái Diệu không đeo bao nên bắn lung tung, vẫn còn dính ở trong chăn. Mỗi lần l*m t*nh đều cần vệ sinh chăn ga, cơ mà hôm nay cậu không muốn thay ga cho La Ái Diệu. Cậu từng hỏi tại sao La Ái Diệu không dùng pháp luật làm sạch, hắn liền ung dung thốt ra ba chữ: “Không cần thiết.”
“Hôm nay tôi đến trường làm thủ tục xin nghỉ dài hạn cho cậu.” La Ái Diệu nói.
“……” Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới nhớ ra chuyện này. Rốt cuộc có nên đồng ý không đây? Nhìn vẻ mặt La Ái Diệu thì xem ra hắn không hề đùa giỡn, Thi Sương Cảnh băn khoăn, “Như vậy sẽ có tác dụng thật sao?”
Ánh mắt La Ái Diệu nhìn Thi Sương Cảnh có gì đó rất kiên định, “Sẽ có tác dụng. Tôi tin tưởng cậu. Cậu có tin tưởng bản thân mình không?”
Tôi tin tưởng cậu. Cậu có tin tưởng bản thân mình không? Lần cuối có người nói vậy với Thi Sương Cảnh là khi nào nhỉ? Trước kỳ thi cấp ba ư? Hình như bà Lưu cũng từng nói câu tương tự. Mà La Ái Diệu còn thần thông quảng đại hơn bà Lưu nhiều.
Không thể không tin được.
Ăn sáng học, Thi Sương Cảnh đến trường. La Ái Diệu thay sang đồ ngủ rồi, khổ nỗi nhìn chiếc giường bẩn hắn lại không ngả lưng nổi, bèn phá lệ tự thay chăn ga gối nệm. Trước kia…… Từ ngàn năm trước hắn đã chẳng phải tự tay làm mấy chuyện thế này. Đúng là mới mẻ, nhưng việc nhà tuyệt đối không phải điều mới mẻ mà La Ái Diệu thích làm. Nhóc mèo Bắp cực kỳ nghịch ngợm, vừa trải ga giường xong thì nó đã nằm lên trước tiên, còn nhìn thẳng vào mắt La Ái Diệu như thể đó là lẽ đương nhiên.
Hắn nhét ga giường bẩn và áo ngủ tơ tằm vào máy giặt, máy giặt này chỉ có chức năng cơ bản, hắn bắt chước Thi Sương Cảnh đổ nước giặt vào, loại hàng flashsale 9.9 tệ hai túi lớn. Làm xong xuôi hết những việc này mà trời vẫn chưa sáng, dù sao cũng đang là mùa đông.
Học sinh cấp ba vất vả thật. Chẳng hiểu sao tự dưng La Ái Diệu lại cảm thán như vậy. Cơ mà học sinh thời nào cũng vất vả cả thôi. Ngay cả chú tiểu không đi học cũng vất vả, trời còn chưa sáng đã phải dậy tụng kinh và quét dọn chùa miếu.
Hình như tiếp sau đây chẳng có gì để làm nữa. Tân Quỷ Tử Mẫu Thần đã hoàn tất thụ trì, thực ra không phải La Ái Diệu cố tình gây ra náo động lớn như vậy, mà đó chỉ mới là nghi thức cơ bản nhất thôi. Ngày xưa bất cứ pháp hội nào cũng hoành tráng hơn nhiều, từ quy mô địa điểm cho đến số lượng người và cả hiệu quả sau khi hoàn thành đà la ni. Sự kiện Quỷ Tử Mẫu Thần là cách La Ái Diệu dùng để kiểm tra xem năng lực của mình còn lại bao nhiêu phần. Kiểm tra xong, hắn phát hiện mình vẫn là Phật Tử thập toàn thập mỹ, thế là lại tẻ nhạt rồi. Không cần tốn nhiều công sức để tập hợp bốn thần hộ pháp nữa, cho nên chẳng cần vội vàng làm gì.
Khoảng 10 giờ sáng, trong văn phòng giáo viên khối 12.
La Ái Diệu mặc chiếc áo khoác rộng màu xám tro, đeo kính gọng bạc, gõ cửa văn phòng, nói muốn trao đổi với chủ nhiệm lớp 12-1 về tình hình học tập của con em mình. Người ra mở cửa là cô địa lý vừa được mời trở lại làm việc sau khi đã nghỉ hưu. Trông thấy người ngoài cửa, cô nghĩ thầm, đây là phụ huynh của bạn nào ở lớp 12-1 mà trẻ quá vậy?
Tường văn phòng khối 12 được sơn trắng toát, nhưng vì chủ yếu là kết cấu gạch đá nên sơn trắng trực tiếp lên sẽ để lộ bề mặt gồ ghề. Cô địa lý lấy cho La Ái Diệu chiếc ghế nhựa để ngồi đợi bên cạnh bàn của Trương Quốc Cường, giáo viên chủ nhiệm lớp 12-1. Trong văn phòng còn có giáo viên tiếng Anh và hóa học, cả hai đều bị choáng ngợp vởi ngoại hình điển trai của La Ái Diệu, chẳng biết hắn là thần tiên từ đâu tới. Sâu trong tiềm thức, họ cảm thấy trông hắn hơi quen, có lẽ nào…… là người nổi tiếng trên mạng chăng? Hay là ngôi sao? Rốt cuộc là phụ huynh nhà ai đây!
Trương Quốc Cường vừa tới phòng giám sát xem camera để kiếm tra tình hình học sinh nghe giảng, thầy âm thầm ghi nhớ vài cái tên để chờ đến tiết vật lý sẽ xử lý. Thầy đẩy cửa văn phòng, trông thấy cạnh bàn mình có một người chưa từng gặp song lại rất quen, thầy đâm ra thắc mắc, đúng lúc ấy cô địa lý đã nhanh nhảu thông báo: “Quốc Cường à, đây là phụ huynh của học sinh lớp thầy đấy, người ta vừa tới đây, bảo là muốn trao đổi về tình hình học tập của học sinh.”
“Xin hỏi anh là phụ huynh của học sinh nào? Tên anh là gì?”
“Tôi là cậu của Thi Sương Cảnh, tôi họ La.”
Trương Quốc Cường có thói quen phải rót đầy trà vào chén rồi mới bắt đầu cuộc nói chuyện, nhưng La Ái Diệu ngồi đó như một pho tượng Phật, có cảm tưởng rằng không phải La Ái Diệu tới tìm thầy mà là thầy tìm đến La Ái Diệu. Trương Quốc Cường mau chóng ngồi về chỗ, tỏ ra không tin: “Thi Sương Cảnh là trẻ mồ côi, sao lại có cậu được? Anh có gì chứng minh không?”
“Mẹ của Tiểu Cảnh là chị gái tôi, trước kia gia đình không đồng ý cho chị ấy và bố của Tiểu Cảnh lấy nhau nên chị ấy đã bỏ nhà ra đi, từ đó bặt vô âm tín. Mãi đến gần đây chúng tôi mới tìm được Tiểu Cảnh, sau khi thành niên thằng bé đã rời khỏi cô nhi viện, may mà nó vẫn sống trong khu Lệ Quang.” La Ái Diệu đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn bàn với thầy chủ nhiệm về việc học của Tiểu Cảnh. Tôi đã hỏi thăm thành tích học tập trong mấy năm cấp ba của thằng bé, có vẻ rất tệ.”
Trương Quốc Cường cực kỳ muốn ngắt lời La Ái Diệu, thầy quen ngắt lời người khác, lời nói đã chực tuôn ra khỏi miệng song phải kìm lại. Mãi mới có một khoảng nghỉ để xen vào, Trương Quốc Cường bèn nói: “Xin thứ cho tôi mạo muội, ờm, anh La, nếu anh quả thực là cậu của Thi Sương Cảnh, thì mục đích anh tới gặp tôi hôm nay là —— Anh muốn quản lý việc học của Thi Sương Cảnh ư? Tôi thấy điều kiện của anh rất tốt, thực lòng mà nói thì nên tìm cho Thi Sương Cảnh một trường ôn thi lại, chứ năm nay không có hy vọng đâu. À, phải rồi, đổi khối học cũng được, đừng học khối tự nhiên nữa.”
Dưới lớp kính gọng bạc, cặp mắt xanh của La Ái Diệu càng trở nên lạnh lẽo, vô cảm. Khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt đối phương, tuy nhiên Trương Quốc Cường thà rằng La Ái Diệu đừng nhìn mình như thế còn hơn, rợn người quá.
“Ồ…… Nhưng thằng bé vẫn muốn học khối tự nhiên, phải làm sao đây?”
“Dù muốn thì cũng phải theo kịp mới được cơ.” Trương Quốc Cường không muốn đối diện với La Ái Diệu, bèn giả vờ thu dọn sách vở trên bàn, “Tôi thấy có vẻ điều kiện của anh tốt lắm nhỉ, anh tới nhận lại Thi Sương Cảnh thật ư? Giống trong phim ấy hả?”
La Ái Diệu bắt chéo đôi chân dài, vạt áo khoác từ trên đùi trượt xuống, từ đầu đến chân đều toát lên phong thái sang trọng, toàn là hàng hiệu hệt như được cắt ra từ tạp chí. Hắn không có hứng trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Tôi đã sắp xếp kế hoạch phụ đạo cho Thi Sương Cảnh rồi, hôm nay tôi tới gặp thầy là để xin nghỉ dài hạn, dự tính đến tháng 2 sang năm nó sẽ quay lại học. Trong thời gian nghỉ, thằng bé vẫn sẽ tham gia đầy đủ tất cả kỳ thi tháng và kỳ thi mô phỏng cấp thành phố. Vậy nên mong thầy thêm tôi vào nhóm phụ huynh, tôi sẽ theo dõi sát sao tiến độ học tập của Thi Sương Cảnh.”
“Không được. Thời gian dài như vậy chỉ có thể xin nghỉ học tạm thời.”
“Tôi vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng. Hỏi thầy cũng không thu hoạch thêm được thông tin gì mới, nhưng tôi đoán những gì Tiểu Cảnh nói đều là thật. Thầy Trương cùng tôi đến phòng hiệu trưởng một chuyến nhé.” La Ái Diệu đứng dậy bảo.
Ban đầu chỉ có La Ái Diệu đối mặt với thầy chủ nhiệm, giờ lại thêm hiệu trưởng là bên thứ ba cao cấp nhất gia nhập. Trương Quốc Cường hoảng hốt. Vậy còn gặp thầy làm gì? Thông báo cho thầy sau không được à?
Ba người ngồi trong phòng hiệu trưởng, La Ái Diệu trình bày lại vấn đề. Hiệu trưởng vẫn khuyên hắn rằng: “Nếu gia đình thực sự coi trọng bằng cấp chính quy thì có thể cho Thi Sương Cảnh ra nước ngoài học đại học chính quy mà? Cho em ấy học ngoại ngữ từ bây giờ, nếu sang năm không đi được thì có thể chờ năm sau nữa.”
La Ái Diệu vẫn giữ giọng điệu cũ: “Thằng bé muốn thi đại học, cứ để nó thử sức xem. Nếu không được tôi sẽ tính sau.”
La Ái Diệu cứ luôn miệng gọi “Thằng bé”, không biết là khiến Thi Sương Cảnh bé đi hay khiến hắn già đi, nhưng bàn bạc với giáo viên về tình hình học sinh thì thân phận cậu sẽ tiện hơn là anh họ. Hiệu trưởng đồng ý Thi Sương Cảnh cho nghỉ dài hạn, cũng cho phép cậu quay về trường tham gia kỳ thi. Thầy chủ nhiệm lớp cảm giác mình ngồi đây thừa thãi quá, tuy nhiên sau khi La Ái Diệu rời đi, thầy mới biết mình ở đây là vì có việc cần. Hiệu trưởng dúi cho Trương Quốc Cường một chiếc phong bì, thì ra là tiền chia ra từ phong bì của La Ái Diệu. Ngay từ đầu hắn đã tính dùng chút tiền để dàn xếp ổn thỏa rồi, song hắn vẫn yêu cầu nhà trường hoàn trả lại phí học thêm mà Thi Sương cảnh đã nộp.
La Ái Diệu nói: “Phí học thêm mà Thi Sương Cảnh nộp lúc trước là số tiền thằng bé bỏ công sức tự kiếm từng đồng, mang ý nghĩa kỷ niệm.”
Cũng trong hôm ấy, quy trình hoàn tiền đã được chuyển đến bộ phận tài vụ.
*
Trong giờ học, Thi Sương Cảnh nằm gục trên bàn. Đêm qua làm hăng say quá, thành ra cứ thấy bụng đau âm ỉ. Lớp học đang huyên náo bỗng dưng im bặt, cậu ngẩng lên, nhận ra thầy chủ nhiệm đã tới. Một người đi phía sau Trương Quốc Cường, vì người đó đeo kính nên phải mất 2 giây Thi Sương Cảnh mới nhận ra, cái tên ăn mặc y chang người mẫu nam ấy chính là La Ái Diệu.
“Thi Sương Cảnh, cậu của em tới đón, em thu dọn hết đồ đạc trên bàn học đi, về sau quay lại để thi là được.” Trương Quốc Cường nói.
Thi Sương Cảnh há hốc miệng, cậu không ngờ La Ái Diệu sẽ xuất hiện trong trường như tiên hạc. Cậu cuống quýt thu dọn sách vở trên bàn, dù sao cũng là học sinh lớp 12, tuy thành tích bết bát nhưng trên bàn vẫn xếp đống tài liệu chưa dạy và vở bài tập. Cậu nhét các loại sách vào cặp đến mức cặp căng phồng như túi thuốc nổ mà vẫn chưa hết, bấy giờ một chiếc túi tote in logo hợp tác xã được đưa tới, là của Dương Linh Linh. Cô nàng để lại chiếc túi, không cần mất công thu dọn cùng Thi Sương Cảnh.
Chỉ trong 20 giây đầu tiên của tiết vật lý, bàn học của Thi Sương Cảnh đã trống trơn. La Ái Diệu bước tới, nhận lấy chiếc cặp nặng trịch của cậu rồi vẫy tay với Dương Linh Linh. Hắn vẫn nhớ việc dạy kèm cho cô bé này. Dương Linh Linh nhận ra hắn là “anh họ xa” của Thi Sương Cảnh chứ không phải cậu gì cả.
Ra khỏi cổng trưởng, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu im lặng nhìn nhau. Chiếc cặp xám xịt xấu xí của cậu đè nhăn áo khoác phẳng phiu của La Ái Diệu. Quái lạ, hôm nay La Ái Diệu sao vậy, sao hắn lại ăn mặc thế này? Còn bắt mắt hơn cả bộ áo da mô tô của hắn nữa!
“Đi thôi, tôi đã chuẩn bị nhà tự học cho cậu rồi.” La Ái Diệu sải đôi chân dài. Hôm nay hắn không lái mô tô.
Trời ơi, tự dưng có cảm giác tai vạ chuẩn bị ập đến vậy nhỉ…… Cảm giác đại học sắp sửa kề cận.
“Phật Tử, ờm, sẵn tiện đã ra ngoài rồi thì ——” Thi Sương Cảnh hết nhìn ngang lại ngó dọc, đi tới một chỗ nọ, cậu chợt kéo La Ái Diệu lại, giao chiếc túi tote cho hắn và bảo hắn chờ ở đây, chỉ 10 phút thôi, à không, 8 phút.
Thì ra gần đó có một khu chợ. 8 phút sau, quả nhiên Thi Sương Cảnh bước ra với thức ăn trên tay.
“Vậy là mấy ngày tiếp theo không cần mua thức ăn nữa.” Thi Sương Cảnh nói, “Giờ này mà vẫn còn cá tươi. Tối nay chúng ta ăn cá hấp nhé.”
La Ái Diệu nghĩ bụng, xin cho cậu nghỉ để về học chứ không phải để ở nhà nấu cơm. Cơ mà hắn cũng chẳng lên tiếng từ chối.