Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 52

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 52: Bên trái là nhà ba người, bên phải là nhà phụ đạo

“Tôi thấy đếm ngược ngày thi áp lực lắm.”

“Đừng giở trò này. Đây là lý do chính tôi bảo cậu về nhà để tăng tốc ôn tập đấy.”

Quả đúng như La Ái Diệu nói, có một căn nhà mới để Thi Sương Cảnh tự học, vừa khéo là căn đối diện ở lầu trên, mà Lang Phóng và con gái anh ta lại đang sống ngay phía trên nhà Thi Sương Cảnh. Cậu cảm thấy quá đỗi vi diệu, cứ như luyện cổ vậy. (Luyện cổ: tà thuật nuôi côn trùng độc để thao túng, hãm hại người khác..)

Bước vào cửa, vẫn là những trang thiết bị gia đình bình thường, những món vật dụng ngả vàng đã có tuổi, cửa sổ được lắp một lớp lưới mỏng chống muỗi, nhìn từ xa sẽ tưởng là bụi bám lâu năm song lại gần mới nhận ra là do thường xuyên lau chùi đến mức gỉ sét. Không có ti vi, không có wifi. Vật dụng trong nhà không có gì thay đổi, chỉ cũ kỹ mà thôi. Có một tấm bảng đen gắn bánh xe, với ba ô đếm ngược thời gian ở góc trên cùng bên phải. Còn 4 ngày nữa là đến kỳ thi tháng tiếp theo, còn 35 ngày nữa là đến kỳ thi thử lần 1, còn 198 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Đúng là muốn nghẹt thở luôn mà.

La Ái Diệu đặt cặp sách và túi tote dày cộp của Thi Sương Cảnh lên bàn ăn, “Có cần sắm một chiếc bàn học phù hợp với cậu không?”

“Tôi vẫn cảm thấy không cần thiết…… Thuê riêng cả căn nhà để cho tôi ôn tập ấy.” Thi Sương Cảnh dạo quanh một vòng, cậu rất quen thuộc với cách bài trí nhà cửa, biết rõ nhà vệ sinh ở đâu, cậu lại hỏi, “Anh sẽ kèm cặp tôi suốt toàn bộ quá trình sao?”

“Chúng ta cùng làm quen với hình thức này đi. Trước kia tôi chỉ phụ trách giảng dạy chứ không đôn đốc và kiểm tra “bài tập”, đó là việc của các đại hòa thượng dưới trướng.” La Ái Diệu tháo kính không độ ra, tiện tay bỏ vào túi áo, đeo kính này khó chịu quá.

Hắn mở cửa một căn phòng ngủ, vừa rồi Thi Sương Cảnh không chủ động mở phòng này ra nên cậu cũng bước tới. La Ái Diệu dặn: “Chỗ này là phòng công cụ kiêm phòng làm việc của tôi, tất cả thiết bị điện tử liên quan đến việc dạy học đều đặt trong này, bao gồm máy in, máy chiếu. Trong lúc cậu tự học, tôi sẽ đóng cửa ở trong phòng làm việc của mình, đến giờ thì tôi lại đi ra. Giờ thì tôi sẽ giải thích cậu phải tự học như thế nào.”

Ở trong căn nhà này, không ai từng thực sự học phụ đạo, cũng không ai từng thực sự dạy phụ đạo, nhưng thầy giáo rất giống thầy giáo, học sinh cũng rất giống học sinh. Thi Sương Cảnh ngồi vào bàn, nhìn kế hoạch ôn tập mà La Ái Diệu in ra. La Ái Diệu cầm bút trên tay, giảng giải từng dòng từng dòng một, thi thoảng lại dùng bút đánh dấu trọng điểm. Cậu nhớ lại hồi đầu La Ái Diệu còn chẳng thạo cầm bút nữa cơ. Thi Sương Cảnh ngồi bên phải, La Ái Diệu ngồi bên trái. La Ái Diệu dùng tay phác thảo, nói cho Thi Sương Cảnh tiếp theo họ phải chia một ngày thành ba phần, tương ứng với lớp sáng, lớp chiều và lớp tối ở trường.

Ngữ văn là môn sở trường của Thi Sương Cảnh, sẽ học vào buổi tối, tối đa chỉ một tiếng mỗi ngày, còn lại là thời gian xen kẽ chủ yếu dành cho công việc ghi nhớ. Toán sẽ học vào buổi chiều, bởi vì bất kể thi tháng, thi thử lần 1 2 3 hay thi đại học, toán đều thi buổi chiều. Buổi sáng đầu óc minh mẫn sẽ dùng để học thuộc sinh học và tiếng Anh, buổi chiều phân chia một ít thời gian cho hóa học, còn buổi tối thì làm vật lý.

La Ái Diệu nói: “Cậu chẳng bao giờ nghe giảng môn tự nhiên, tôi không biết sau khi thực sự bắt tay vào học thì cậu có thể giỏi hơn ở môn nào không. Trước tiên cứ kiên trì ôn tập xong lượt thứ nhất đã, cậu cần bắt đầu từ nội dung trong sách giáo khoa. Ngoại trừ môn văn, tôi đều sẽ kèm năm môn còn lại, giờ học giống thời gian học của cậu ở trường, 45 phút một tiết. Tôi đã sắp xếp tiến độ rồi, nếu chỉ ôn tập theo lượng kiến thức trong sách giáo khoa, thì đến cuối tháng 2 cậu sẽ kết thúc đợt ôn tập đầu tiên, trong đó đã tính cả thời gian giúp cậu liên kết kiến thức từ cấp hai rồi. Do đó cậu sẽ không có kỳ nghỉ, kể cả năm mới vẫn phải học bài như thường.”

Gì vậy chứ! Tuy giọng La Ái Diệu rất bình tĩnh, nhưng sao vào tai cậu lại đột nhiên bốc cháy thế này!

“Phật Tử, tôi không có ý nghi ngờ nặng lực của anh…… Nhưng mà anh định dạy tôi kiểu gì? Đêm qua làm với anh xong, hình như tôi đâu có thông minh lên.”

“Hôm qua tôi không nói cậu làm với tôi thì sẽ thông minh lên, mà ý tôi là sẽ dễ tập trung hơn hoặc dễ hiểu ra một số nội dung nào đó.”

“Thế không có nghĩa là thông minh lên à?”

“Không. Cậu mãi mãi không thể thông minh được như tôi đâu.”

Thi Sương Cảnh nhìn vào mắt La Ái Diệu, “Tôi chưa từng hy vọng thông minh được như anh! Tôi cũng chẳng biết rốt cuộc anh thông minh cỡ nào! Nếu tôi có được một phần trăm, một phần ngàn…… Biết đâu tôi có thể thi đậu đại học.”

“Sự tập trung của cậu có thể sẽ cải thiện, trí nhớ của cậu cũng có thể sẽ tốt hơn, khả năng liên kết những nội dung đã ghi nhớ lại với nhau cũng sẽ được nâng cao. Đây không phải ảnh hưởng huyền học do tôi gây ra, mà là nhờ tôi đọc sách hiện đại, qua đó có thể khiến một số phương pháp điều trị hoặc hồi tưởng trở nên chính xác hơn.”

La Ái Diệu chọt chọt trán cậu, ý chỉ vỏ não trước trán, rồi hắn lại vỗ nhẹ lên thùy đỉnh, tiếp đó chọc khẽ vào bên tai cậu, như thể đang đánh dấu. Nếu hắn mà vỗ bằng cả bàn tay thì đúng là y chang vỗ dưa hấu.

“Tôi không thể biến không thành có được, bởi làm thế sẽ phải trả cái giá tương ứng. Việc tôi cần làm là đưa chúng trở về trạng thái tương đối tối ưu. Thực ra có vài chỗ nếu thúc đẩy thì sẽ hiệu quả hơn, nhưng cậu có thể sẽ trở thành một phiên bản mà ngay cả chính bản thân cũng chẳng nhận ra, cá nhân tôi cho rằng làm thế là không cần thiết.”

Hắn nói năng y như bác sĩ ngoại khoa. Thi Sương Cảnh lại càng mong chờ hơn. Bây giờ cậu sẽ bắt đầu học! Cậu phải thi đại học thuận lợi! Liệu cậu có thể đậu vào trường tuyển sinh đợt 1, thậm chí trường đại học trọng điểm không? Cậu chẳng chẳng dám mơ tưởng đến đại học Thanh Hoa. Hồi nhỏ bà Lưu chưa từng hỏi cậu muốn thi Thanh Hoa hay Bắc Đại, chắc bà đã sớm nhận ra cậu không có khiếu học hành. Cơ mà biết đâu được? Bây giờ chọn cũng được mà! Thi Sương Cảnh muốn học Bắc Đại. Được rồi, Thanh Hoa cũng ổn nữa.

La Ái Diệu hiểu rõ vì sao Thi Sương Cảnh lại chấp nhất với việc thi đại học đến thế. Đối với Thi Sương Cảnh, thi đại học chỉ là dấu hiệu của thành công và yên ổn. Tất cả mọi người đều nói, lên đại học là mọi thứ tốt rồi. Nói chung, tình hình việc làm hiện nay và áp lực xã hội nặng nề vẫn còn cách xa hai chữ “tốt rồi”, nhưng dù sao đó cũng là truyền thống ngàn đời nay, không trách Thi Sương Cảnh được. Ngay cả trong thời chiến loạn, các trường thi khoa cử vẫn mở như thường, cũng là “Thi đỗ được là tốt rồi”. Con người có thể sống trong quán tính mạnh mẽ như vậy, vừa là hạnh phúc, vừa là bất hạnh.

Cảm giác trật tự mang đến mong muốn rằng cuộc sống vẫn diễn ra như thường, còn thi cử mở ra hy vọng cho thăng tiến. Khi đi lên một cách ổn định, con người sẽ không trở nên rối loạn. Song đôi khi quán tính quá mạnh mẽ sẽ âm thầm kéo lê con người đến mức bê bết máu thịt. Không phải ngựa kéo người, mà là người kéo người, người chen người, chẳng ai nhìn thấy dưới chân mình đang giẫm đạp lên ai. Lớp này chồng lớp kia, cuối cùng bị nén chặt đến nỗi hóa thành bùn đất.

Xét về viễn cảnh lớn, La Ái Diệu cảm thấy nguyện vọng giúp Thi Sương Cảnh thi đại học thuận lợi là rất ấu trĩ. Toàn bộ hệ thống này giống như một nghi thức dâng lễ lên một vị thần tối cao, không phải đế vương hay tổng thống, vì dù không có đế vương hay tổng thống thì nơi có giáo dục và tri thức vẫn sẽ như vậy. Nhưng chính vì La Ái Diệu ngự tại một thần vị thuộc vòng luân hồi tối cao khác, nên hắn biết rằng một số lời nguyện cầu và sự cống hiến trong hệ thống của hắn sẽ nhận được hồi đáp. Vậy nếu dùng logic tương tự để suy diễn sang hệ thống ưu tú nơi đây, thì việc hệ thống hồi đáp Thi Sương Cảnh, hay việc Thi Sương Cảnh đặt kỳ vọng vào hệ thống này, cũng là điều rất bình thường.

Xét về viễn cảnh nhỏ, La Ái Diệu chỉ tình cờ nhớ đến một câu ngạn ngữ của nhân loại đời sau, “Tiễn Phật tiễn đến Tây”, câu trước đó là “Giúp người giúp cho trót”. Muốn có được một lời hứa hẹn không phải là điều đáng xấu hổ. Khi cả một tập thể khổng lồ đều tin vào sự tồn tại của lời hứa ấy, rất có thể nó sẽ trở thành hiện thực. Đôi khi người bình thường cũng muốn làm thần của một ai đó. Huống hồ Thi Sương Cảnh vững tin như thế. Mà La Ái Diệu còn hiểu rằng mong ước trong lòng Thi Sương Cảnh vốn chẳng hề cao xa, ít nhất là không va vời như thể phép màu giáng thế.

Tuy nhiên từ giờ La Ái Diệu sẽ phải hy sinh toàn bộ giấc ngủ của mình. Hắn phải tiếp thu lượng lớn kiến thức của thế giới này một cách hệ thống hơn, sâu sắc hơn. Hắn không hề bận tâm về sự lơi lỏng của mình trong những năm qua. Ngược lại, hắn thấy phép ẩn dụ về máy tính rất thích hợp. Nếu hắn là một cỗ máy liên tục thu nạp và tiến hóa suốt hàng ngàn năm, thì bây giờ hắn sẽ càng giống quái vật. Chính nhờ mong muốn lười biếng ở một mức độ nào đó mà La Ái Diệu mới giữ được tính sinh vật của mình.

Vào buổi trưa bọn họ sẽ xuống lầu, La Ái Diệu không để Thi Sương Cảnh nấu cơm. Cậu tỏ vẻ khó xử, hỏi: “Ờm, Phật Tử, tôi có thể thỉnh cầu một điều được không?”

“Nói đi.”

“Tôi chán ăn tế phẩm rồi……” Dù sao cũng không đúng khẩu vị của Thi Sương Cảnh. Đồ ăn nhà khác thì đương nhiên họ ăn mấy chục năm cũng không ngán. Cậu ăn cơm mình tự làm không thấy ngán, nhưng ăn đồ người khác nấu thì lại dễ kén chọn. Ôi! lúc nói ra cậu cũng cảm thấy có lỗi lắm!

“Vả lại buổi trưa tôi cũng phải nấu cơm cho anh anh mà! Đã nấu rồi thì ăn chung luôn, được không?” Thi Sương Cảnh nói thêm.

La Ái Diệu không có ý kiến gì. Đằng nào bây giờ trên cổ Thi Sương Cảnh cũng đeo Phật châu của hắn rồi, có ăn tế phẩm hay không cũng chẳng đủ sức uy h**p bằng chuỗi Phật châu này. Nhiều năm về sau, La Ái Diệu mới nhận ra, quá trình Thi Sương Cảnh nấu ăn chính là cách cậu thả lỏng, cậu không ghét nấu ăn, thậm chí còn rất thích. Đây là một trong những tiên thiên thánh thể của Thi Sương Cảnh.

Buổi chiều chính thức dạy toán. La Ái Diệu thay sang trang phục ở nhà, đều là quần áo của hắn chứ không phải của Thi Sương Cảnh. Toán học bắt buộc quyển 1, chương về tập hợp, đây là phần duy nhất trong trong toàn bộ chương trình THPT mà Thi Sương Cảnh tạm hiểu. La Ái Diệu không làm khó cậu. Ở giai đoạn này, việc đưa vào bất kỳ câu chuyện hay khái niệm phức tạp nào đều là không cần thiết, mà thứ cần thiết chính là hiệu suất và sự tự tin. La Ái Diệu yêu cầu hôm nay Thi Sương Cảnh phải làm xong hết bài tập ví dụ trong chương này, sau đó cầm một đề toán đến gõ cửa phòng làm việc của hắn để hỏi. Thi Sương Cảnh phải làm quen với việc mắc lỗi và bị sửa sai, hay gọi nôm ba là mặt dày trong học tập.

Sau toán là đến hóa. Trong khi nấu cơm tối, Thi Sương Cảnh gấp rút nhớ lại đề hóa trong kỳ thi cấp ba, chí ít cậu phải lấy lại kỹ năng cân bằng phương trình hóa học! Vừa xoắn xuýt suy nghĩ, cậu vừa dọn bữa tối lên bàn. Cá vược hấp, khoai tây xào ớt xanh, đậu phụ nhồi thịt và gà xào Cung Bảo, đều là những món ăn bình thường. Đang cởi tạp dề, cậu sực nhận ra hôm nay mình không hề có cảm giác phiền não trong lúc học bài. Trước kia, sự nóng nảy như ăn sâu bén rễ trong lòng cậu, chỉ vừa nghĩ đến kỳ thi đại học là lồng ngực bức bối ngứa ngáy liền. Ôi trời ơi, chẳng lẽ l*m t*nh không bao thực sự hiệu quả ư? Á, chết dở, quên uống thuốc tránh thai rồi. Dù thế nào cậu cũng phải uống. Ăn tối xong phải đi uống ngay.

Thực lòng cậu thấy La Ái Diệu giảng cũng chẳng hay lắm, chỉ giống thầy giáo bình thường thôi. Thi Sương Cảnh gắp hạt lạc trong món gà Cung Bảo, chầm chậm nhai kỹ, không dám ngẩng đầu nhìn La Ái Diệu, như thể vẫn chưa thể thích nghi với sự hoán đổi thân phận của hắn. La Ái Diệu lại rất ưng bữa ăn tối nay, màu sắc bắt mắt, rau thịt cân bằng, hương vị ngon miệng. Đến mức hắn phải đè nén ý nghĩ khuyên Thi Sương Cảnh đi học đầu bếp.

“Phật Tử, anh để thuốc ở đâu?”

“Thuốc gì?”

Thi Sương Cảnh nhẹ nhàng đặt bát xuống, “Thuốc tránh thai.”

“Trong ngăn kéo dưới ti vi. Mà cậu không cần uống thuốc tránh thai đâu.”

Thi Sương Cảnh lắc đầu, không tin hắn. Ăn tối xong, quả nhiên cậu ngay lập tức đi tìm thuốc tránh thai khẩn cấp, đọc hướng dẫn rồi uống một viên trước. La Ái Diệu vẫn ngồi ở bàn ăn, quay người nhìn về phía Thi Sương Cảnh đang tìm thuốc uống, cảm thấy nhóc con ngồi xổm cạnh tủ ti vi trông vừa đáng thương vừa buồn cười. Bắp mon men tới gần xem Thi Sương Cảnh uống gì, có vẻ nó cũng muốn ăn, cậu bèn vội đóng kỹ ngăn kéo lại.

Thi Sương Cảnh ngồi dưới đất chơi với mèo một lát, La Ái Diệu nói đúng, vừa về nhà là chỉ muốn chơi với mèo! Thật không chịu nổi mà! Bắp quá mê người, quá đáng yêu, quá chữa lành, không chơi với nó thì uổng công cậu nuôi nó tốt như vậy. Túi nguyên thủy ở bụng mập mập mềm mềm, sờ thích ơi là thích.

Gần đến giờ lên lầu học buổi tối, Thi Sương Cảnh dọn bàn, gom rác thải nhà bếp hôm nay, chuẩn bị xuống lầu đổ rác rồi mới lên trên, để cho La Ái Diệu qua nhà tự học trước.

Tuy tiểu khu này đã cũ nhưng công tác xử lý rác thải rất tốt, trong tiểu khu có ba điểm tập kết rác nhỏ, xây theo kiểu bốt bê tông, rác đều được buộc gọn thành túi rồi vứt vào trong, chỉ cần xuống lầu đi mấy chục mét là tới. Thi Sương Cảnh xuống lầu thư giãn một chút, mặc dù mùa đông lạnh lẽo song nhà tự học có điều hòa, lại vừa ăn tối xong, Thi Sương Cảnh là nam sinh cấp ba tràn đầy năng lượng, phải ra ngoài xả bớt hơi nóng trong đầu mới được.

Bỗng, cậu nghe thấy tiếng bánh xe vali lăn tròn. Cậu nhìn theo ánh đèn đường, trông thấy một người đàn ông điển trai đang bước tới, kéo theo chiếc vali nhỏ, quan sát nhẩm đếm biển số nhà.

Một dự cảm lạ kỳ dâng trào. Thi Sương Cảnh vứt rác rồi quay trở về, đi tới cửa tòa nhà của mình. Tiếng bánh xe ngừng lại, cậu vô thức ngoảnh đầu, thấy người đàn ông kia sải bước nhanh chóng, tay xách vali lên, cũng đi về hướng này. Cậu tiến vào tòa nhà, chỉ mấy giây sau, tiếng bước chân thứ hai lại vang lên.

Đi thẳng một mạch lên lầu bốn, cửa nhà tự học đang mở hờ, Thi Sương Cảnh mở cửa ra rồi thay giày. Ngay sau đó người đàn ông cũng theo lên, người nọ cũng tới lầu bốn, nhưng là dừng ở nhà đối diện. Lúc này Thi Sương Cảnh mới vỡ lẽ, thì ra người này đến tìm Lang Phóng.

Người đàn ông còn chưa gõ cửa thì cửa nhà đối diện đã tự mở từ bên trong, cô bé reo lên, nhảy phóc vào lòng người nọ. Thi Sương Cảnh nhác thấy Lang Phóng và người đàn ông trao nhau cái ôm thắm thiết, với bé gái kẹp ở giữa cả hai.

Thi Sương Cảnh cuống quýt đóng cửa lại. Thấy La Ái Diệu đi tới, cậu im lặng chỉ tay ra ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, song cậu biết không thể nói ngay ở cửa được, nhà này cách âm kém lắm. Cậu đành bước tới trước mặt La Ái Diệu, hạ giọng lí nhí như muỗi kêu, “Nhà đối diện có người vừa tới…… Chính là bố, à, một người bố khác của con bé sao?”

Thi Sương Cảnh làm mặt như thể lần đầu nhìn thấy gay vậy. Haiz, cũng không phải vẻ mặt chế nhạo hay khinh thường gì cả. Thay vì nói là lần đầu nhìn thấy gay, thì đúng hơn là cậu cảm thấy lạ lẫm với hình ảnh một nhà ba người như vậy. Có cảm giác lúng túng gì đó, song không rõ là lúng túng vì cớ gì.

La Ái Diệu chỉ hơi nhướn mi chứ không trả lời. Dường như Thi Sương Cảnh hiểu được biểu cảm của La Ái Diệu. Có lẽ đây là một trong những biểu cảm khi suy nghĩ của hắn đang biến chuyển nhanh chóng.

Bình Luận (0)
Comment