Chương 53: Tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp

Thi Sương Cảnh học lý suốt buổi tối, tuy nhiên kết quả cực kỳ không khả quan. Trước kia cậu thi trượt trường cấp ba trong thành phố là vì thiếu điểm lý và toán, bắt đầu từ năm lớp 7 cậu đã không hiểu được môn vật lý, khổ nỗi môn vật lý lại chiếm tới 110 điểm trong kỳ thi đại học. Đã từ lâu cậu không còn hiểu được các khái niệm vật lý, môn này như là môn toán có thêm phương hướng vậy, vừa mặt phẳng vừa hình khối, vừa lý luận vừa thực tế. Thi Sương Cảnh không có trí tưởng tượng cỡ ấy.
Hôm nay La Ái Diệu phụ đạo môn lý cho cậu, một ngày sắp trôi qua rồi mà cậu vẫn ngơ ngác nhìn tấm bảng đen chi chít chữ viết. Cậu nghĩ bụng: Mặc dù La Ái Diệu là Phật Tử, nhưng hắn viết những ký hiệu, chữ cái này mà chẳng có cảm giác gượng gạo chút nào. Chẳng lẽ trước kia hắn từng học qua kiến thức này rồi? Chắc là vẫn phải có chút nền tảng về toán lý, Trung quốc cổ đại cũng có môn toán mà?
Khoảng 9 giờ, La Ái Diệu lại ra khỏi phòng làm việc để thu bài tập. Thi Sương Cảnh giật mình thấp thỏm. Cậu biết La Ái Diệu thu bài tập tức là muốn kiểm tra tiến độ thật, cũng tức là cậu thực sự phải chịu trách nhiệm với mỗi đáp án mình viết ra. Cậu luống cuống bảo: “Tôi vẫn chưa xong! Chỉ làm đề ví dụ là được đúng không? Ờm, môn sinh cũng phải làm sao? Toán còn thiếu mấy bài nữa, lý thì tôi mới bắt đầu làm, hóa vẫn chưa bắt đầu. Phật Tử, bình thường phải đến hôm sau mới giao bài tập chứ?”
“Thế cậu định thức đêm làm à?”
Trán Thi Sương Cảnh ứa mồ hôi lạnh, chuyện hiệu suất làm bài thấp đã bị phát hiện rồi. Cậu đáp, “Đúng vậy.”
La Ái Diệu vòng qua bàn học của cậu, vừa đi vào bếp đun nước nóng pha trà, vừa nói: “Cậu phải đẩy nhanh tốc độ lên. Lớp tối ở trường cậu đến 9 rưỡi là kết thúc, hiện tại đã sắp phải đến giờ tan học rồi. Mỗi ngày tôi đều cho cậu đầy đủ thời gian tự học, bài tập không khó đến mức ấy đâu, nếu làm sai tôi sẽ giảng giải, thế nhưng cậu không được cù nhây. Cậu có thể gắng gượng được bao nhiêu đêm? Định ngày nào cũng thức hay sao? Mà tôi còn dặn mỗi ngày phải mang một đề toán tới hỏi tôi cơ mà, đề hôm nay đâu?”
“Đề này…… ?” Thi Sương Cảnh mở sách toán ra, tuy cậu chưa làm xong, cơ mà cậu cũng đục nước béo cò được ba năm rồi nên biết độ khó của đề sẽ sắp xếp theo thứ tự đề ví dụ mẫu, cậu bèn chỉ bừa một đề chưa làm, nhìn là biết ngay đề này khá khó rồi.
Không ngờ thứ cậu nhận được lại là cú búng trán của La Ái Diệu, hắn búng một phát đỏ cả trán, cậu lấy tay che trán, nói không nên lời.
La Ái Diệu lạnh mặt hỏi: “Cậu đã làm chưa?”
“……”
“Đừng lãng phí thời giờ của tôi.” Lần này La Ái Diệu quả thực vỗ đầu cậu như vỗ dưa hấu, “Tự động não nghiên cứu một lần đi đã, chí ít cũng phải đọc đề, giống như đám học sinh các cậu hay nói ấy —— Ít nhất cũng viết được chữ “Bài giải”. Sáng mai cậu có thể nộp lại những bài tập này không?”
Thi Sương Cảnh gục mặt, ngoan ngoãn gật đầu. Bấy giờ La Ái Diệu mới vào bếp cầm lấy chén trà, trở về phòng của mình.
Bản mặt lạnh tanh vừa rồi thực sự đẩy sự uy h**p lên mức tối đa. Thi Sương Cảnh dù gì cũng là người Trung Quốc, mang trong mình nỗi sợ hãi bẩm sinh đối với thân phận giáo viên. Đã thế tại sao ngay cả giọng điệu của La Ái Diệu cũng giống y chang vậy chứ? Thi Sương Cảnh không dám làm bừa nữa, cậu bắt chước La Ái Diệu, cũng vào bếp rót một chén trà. Bình thường cậu chẳng bao giờ uống cái thứ này, nhưng hôm nay để tỉnh táo, cậu phải quyết tâm!
*
Mãi đến 1 giờ khuya Thi Sương Cảnh mới làm xong bài tập, La Ái Diệu đã đi xuống lầu từ lâu. Căn nhà tự học với bố cục quen thuộc song cảm giác lại xa lạ quá đỗi, trong nhà im phăng phắc, hơi nóng điều hòa không phả xuống chân nên chân cậu hơi lạnh, mà mặt thì bị gió ấm thổi khô rang, nong nóng. Thi Sương Cảnh khép sách hóa lại, bỗng thấy hơi tức ngực, không biết có phải vì không khí không lưu thông tốt hay chăng. Cậu đứng dậy khỏi ghế thì đột nhiên váng đầu, chờ cơn choáng váng qua đi, cảm giác tức ngực lại càng dữ dội, dạ dày cũng bắt đầu khó chịu. Thi Sương Cảnh vịn tường đi vào nhà vệ sinh, muốn nôn mà nôn không ra, lồng ngực quặn đau, khó chịu đến mức đổ mồ lạnh khắp người. Cậu chờ trong nhà vệ sinh hơn 10 phút thì đỡ hơn chút, bấy giờ mới cầm điện thoại trở về căn nhà ở lầu dưới.
Sáng hôm sau, đồng hồ vẫn báo thức lúc 6 giờ, Thi Sương Cảnh vừa mở mắt ra đã cảm giác dạ dạy vẫn khó chịu. Cậu chạy vào nhà vệ sinh, chỉ nôn ra nước chua. Toàn thân khó chịu, dạ dày khó chịu, lồng ngực khó chịu, bụng cũng khó chịu, hình như nguyên nhân vẫn là do đêm hôm trước làm mạnh bạo quá. Cậu ngồi trên sàn gạch lạnh buốt trong nhà tắm, thầm mắng mình là đồ yếu ớt. Mỗi lần bị ốm cậu đều mắng chính mình, chê mình tự chuốc lấy rắc rối cho mình. Khó khăn lắm mới đi vào quỹ đạo, thế mà sức khỏe lại khiến người ta thất vọng.
La Ái Diệu thức giấc bởi tiếng động này, thực ra từ qua đến giờ hắn chỉ lim dim thôi. Tuy vẫn duy trì trạng thái ngủ nhưng pháp thân của hắn luôn hoạt động ở bên ngoài, tinh thần còn đang minh mẫn. Cảnh tượng này thật quen thuộc, Thi Sương Cảnh ở trong nhà tắm, La Ái Diệu đi tới, nhìn qua là biết ngay xảy ra chuyện gì.
Hắn đưa cốc mớm nước cho Thi Sương Cảnh xúc miệng, hỏi cậu rằng, “Trước khi uống thuốc tránh thai cậu không đọc hướng dẫn à?”
Thi Sương Cảnh ngậm nước trong miệng, không tiện trả lời hắn. Cậu nhổ nước vào bồn cầu rồi lại muốn nôn ra, mãi chẳng nói được gì.
Thì ra đây là tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp. Đúng là oan không để đâu cho hết. La Ái Diệu đã bảo cậu không cần uống, nhưng cậu cứ không tin, muốn đảm bảo hai tầng.
“Khó chịu lắm sao? Hôm nay có muốn nghỉ ốm một ngày không?”
“……Không cần đâu.”
“Làm xong hết bài tập chưa?”
“Xong rồi.”
La Ái Diệu xoa đầu Thi Sương Cảnh, kéo cậu đứng lên. Thi Sương Cảnh lảo đảo đứng không vững, La Ái Diệu bèn lại gần ôm lấy vai cậu, v**t v* cánh tay cho cậu, hắn vừa muốn chữ khỏi cho cậu, vừa bực dọc vì cậu không chịu nghe lời mình. Thuốc tránh thai khẩn cấp sẽ gây rối loạn hoóc-môn, chẳng biết sẽ mệt mỏi bao nhiêu ngày.
Hôm qua bắn xong, La Ái Diệu như tỉnh khỏi cơn mơ. Đối với hắn trải nghiệm này là vô cùng hiếm hoi, như một câu kết luận chắc nịch sắp bật ra khỏi miệng, như phán rằng —— Thi Sương Cảnh nhất định sẽ mang thai con của hắn. La Ái Diệu theo vào nhà tắm, rửa sạch cho Thi Sương Cảnh, rửa đi con của hắn.
Trước kia La Ái Diệu từng thắc mắc trong một thoáng ngắn ngủi, hắn là sự tồn tại không thuộc về thế giới này, dù ân ái với Thi Sương Cảnh thì hẳn cũng chẳng đơm hoa kết trái, đây không phải Phật quốc, cũng chẳng phải địa ngục. Nhưng dự cảm ấy ập đến, phá tan nỗi băn khoăn của La Ái Diệu, thậm chí còn ngầm ám chỉ rằng, chính là người này. Giây phút này, dẫu ngoài mặt La Ái Diệu phản ứng ra sao, thì trong lòng đều đang rối như tơ vò. Chính là người này.
“Về phòng nằm thêm một lát đi, 8 giờ hẵng dậy.”
La Ái Diệu vẫn chữa trị cho Thi Sương Cảnh. Hắn hy vọng từ nay Thi Sương Cảnh hiểu được rằng, chớ nên tùy tiện uống thuốc tránh thai vì sẽ gây khó chịu. Hắn cũng hy vọng từ nay chính mình hiểu được rằng, nếu muốn hưởng thụ kh*** c*m không bao thì hắn phải chịu trách nhiệm. La Ái Diệu không muốn có con. Thi Sương Cảnh cũng không muốn có con. Có thể đạt thành nhận thức chung như vậy là điều hiếm có.
Thi Sương Cảnh không từ chối, cậu về phòng ngủ bù hai tiếng. Trong lúc đó La Ái Diệu đã lên lầu sửa xong bài tập cho cậu, và lần này hắn đã thấy ông bố còn lại vừa chuyển tới nhà đối diện.
Ông bố này đi vứt rác buổi sáng sau đó tiện ghé chợ trên đường về, mua nguyên liệu nấu ăn và sữa đậu nóng, chuẩn bị về nhà gói hoành thánh làm bữa sáng cho vợ con. Hắn chưa muốn tìm La Ái Diệu sớm như vậy, cơ mà La Ái Diệu lại muốn tìm hắn, hai người chạm mặt nhau trong hành lang.
“Có việc gì không?” Người đàn ông hỏi.
La Ái Diệu nói: “Nói chuyện nhé?”
“Không nói. Tôi phải làm bữa sáng cho vợ con đây.” Người đàn ông giơ túi thức ăn trong tay lên.
“Ở quốc giới chỉ còn hai con rồng các người thôi sao?” La Ái Diệu hỏi.
Một khoảng lặng bao trùm. Khoảng lặng vì không biết trả lời thế nào. Khoảng lặng giữa phi nhân loại với phi nhân loại.
“Con gái tôi năm nay 6 tuổi, ít nhất trong 6 năm qua tôi chưa từng tìm được con rồng nào khác.” Người đàn ông nói, “Trước tiên để tôi mang thức ăn về đã. Tôi biết anh là Phật Tử, vợ tôi đã kể với tôi rồi, giữa chúng ta còn có món nợ cần tính sổ đấy. Cơ mà vợ tôi bảo anh đang dây dưa với học sinh cấp ba à, làm thế có ổn không vậy?”
Dứt lời, người đàn ông tra chìa vào ổ khóa, mở cửa bước vào nhà. Khoảng lặng chuyển sang cho La Ái Diệu.
Làm thế có ổn không vậy? Câu hỏi kiểu gì thế này? La Ái Diệu không đến mức tức giận vì bị hỏi vặn, nhưng giọng điệu của người đàn ông đúng là khó chịu. Liên quan quái gì tới thằng cha ấy chứ?
Nửa tiếng sau, Thi Sương Cảnh đã tới nhà tự học chuẩn bị làm bài. Cửa nhà bị gõ vang, cậu mở cửa ra, trông thấy người đàn ông mới gặp dưới tòa nhà vào hôm qua, hình như là bạn đời của Lang Phóng, bố của cô bé.
“À, cậu học sinh. Cậu ăn hoành thánh không?” Người đàn ông hỏi.
La Ái Diệu mở cửa phòng làm việc, bấy giờ người đàn ông đang tự giới thiệu bản thân với Thi Sương Cảnh.
“Tôi tên Tưởng Lương Lâm, Lương trong tốt đẹp (lương hảo), Lâm có bộ Vũ bên trên và bộ Lâm bên dưới (霖), là người yêu của Lang Phóng. Lang Phóng và Tiểu Cổ có kể cho tôi về cậu và cả Phật Tử. Phật Tử tới rồi đấy à, cùng sang nhà tôi đi, gói nhiều hoành thánh quá, bọn tôi ăn không hết.”
Thi Sương Cảnh còn chưa kịp nhìn sang La Ái Diệu thì bỗng cảm giác bị đẩy đi từ sau lưng. La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh đường hoàng tiến vào nhà Lang Phóng.
Thế này thì đúng là luyện cổ rồi.
Editor: Tự dưng đồng cảm với em Thi, Phật Tử lúc dạy học còn làm tui rén hơn lúc ổng hô mưa gọi gió nữa Cơ mà lúc ổng chăm nom ẻm cũng soft quá, cảm giác như hai vợ chồng son ý hihi ~