Chương 54: Người sống sót của ngày xưa cũ • Trong nhà chỉ có mình Thi Sương Cảnh là con người

Có lẽ vì trong nhà có trẻ con nên máy sưởi nhà Lang Phóng để nhiệt độ cao hơn một chút, cặp chồng chồng mặc áo ngắn tay, con gái thì mặc áo dài tay và chân váy nên không lạnh. Thi Sương Cảnh kéo cổ áo hoodie, cậu vẫn cảm thấy tức ngực, sợ mình lại nôn tiếp nên không ăn sáng mà lên lầu luôn. Thế mà lại đến đúng vào giờ ăn sáng nhà người ta.
“Vào bếp xem kích cỡ hoành thánh đi, tôi cho cậu đấy.” Tưởng Lương Lâm gọi Thi Sương Cảnh lại, sự tiếp đón niềm nở này có hơi kỳ cục. Thi Sương Cảnh nhìn về phía La Ái Diệu, hắn hờ hững xua tay ý bảo cậu cứ đi đi.
Lang Phóng và Tưởng Niệm Lang ngồi ở bàn ăn, hoành thánh trong bát chỉ còn một nửa, hiển nhiên là đang ăn dở bữa sáng. Con bé không đói lắm nên ăn khá chậm, ánh mắt nó cứ dõi theo bước chân Thi Sương Cảnh.
Hoành thánh cỡ trung bình, không phải loại nhân bé như móng tay, cũng không phải nhân thịt heo, mà bằng hoành thánh thường thấy ở vùng Tây Nam. Mùi gia vị và mùi hoành thánh hòa trộn trong gian bếp, khơi gợi cảm giác thèm ăn của Thi Sương Cảnh, Tưởng Lương Lâm hỏi cậu muốn ăn bao nhiêu, cậu bèn đáp: “Chắc lấy cỡ một bát vừa trong quán ăn đi? Tôi không biết trong bát có bao nhiêu cái.”
“Ha ha, tôi cũng không biết. Múc cho cậu mười lăm cái nhé.”
Thi Sương Cảnh cuống quýt lắc đầu, “Buổi sáng tôi không ăn hết nhiều thế đâu, ít ít thôi ạ.”
“Mười lăm cái không nhiều lắm đâu. Cậu đang tuổi cấp ba, chính là giai đoạn ăn nhiều nhất mà?”
“Dạo này tôi đang uống thuốc.”
“Thuốc gì thế?”
Vấn đề này không tiện kể ra, Thi Sương Cảnh đành im lặng. Thấy cậu không đáp, Tưởng Lương Lâm cũng không gặng hỏi, hắn múc cho cậu mười lăm cái hoành thánh, cũng cho La Ái Diệu mười lăm cái luôn, đối xử rất chi là bình đẳng. Thi Sương Cảnh cũng nhận ra Tưởng Lương Lâm không gói hoành thánh chỉ để gọi họ sang ăn, mà rõ ràng đang tìm cái cớ vụng về nhất để mời họ qua nhà. Số hoành thánh sống còn lại dính đầy bột mì, nhiều đến mức trông như thể tự sinh sôi nảy nở vậy. Tưởng Lương Lâm xếp từng cái vào ngăn đông tủ lạnh, lẩm bẩm rằng: “Bao giờ Lang Phóng và Tiểu Cổ đói bụng thì có thể tự nấu lên ăn.”
Chẳng hiểu sao Thi Sương Cảnh lại thấy cảnh tượng này quen quen. Hôm qua chứng kiến gia đình ba người đoàn tụ, cậu tự dưng đâm ra lúng túng. Hôm nay gia đình ba người này lại mời cậu sang ăn hoành thánh, vừa bước vào cửa, thứ ập đến trước mặt rốt cuộc là hơi ấm máy sưởi hay sự ấm áp của gia đình, cậu cũng không phân biệt rõ nữa.
Thi Sương Cảnh nhớ tới Thi Lâu Đình, dẫu rằng bố cậu không giỏi làm bố như Tưởng Lương Lâm. Thì ra gia đình tạo thành từ hai người đàn ông là như thế này. Cậu cũng chẳng rõ gia đình nam nữ thông thường sẽ như thế nào, nhưng hình như đa số mọi người đều không có khái niệm gia đình ấm cúng, mỗi nhà đóng cửa lại đều sẽ có vấn đề của riêng họ, thờ ơ, chia rẽ, cãi vã, đánh đập, phản bội và dối trá. Có khi nhà Lang Phóng cũng có, nhưng chí ít giờ phút này Thi Sương Cảnh rất hâm mộ bầu không khí gia đình của họ.
Thi Sương Cảnh rời khỏi bếp, ngồi xuống bên cạnh La Ái Diệu. Lang Phóng cũng đang chậm rãi dùng bữa sáng, anh không phải người nói nhiều. Cô bé ăn hết từng miếng hoàng thánh trong bát, sau đó nhảy xuống ghế, đi vòng qua phía sau Thi Sương Cảnh, lấy tay chọt chọt lưng cậu. Thi Sương Cảnh quay sang, cô bé lại chạy đi mất. Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cậu mới nhận ra con bé đang chơi đùa với mình.
“Em tên là Tưởng Niệm Lang.” Chơi đủ rồi, cô bé bèn cúi chào, lễ phép ngẩng lên tự giới thiệu.
“Anh là Thi Sương Cảnh.”
“Giới văn trên anh chuyển sang màu vàng rồi, đẹp quá.”
Thi Sương Cảnh nhớ ra Tưởng Niệm Lang và Lang Phóng đều có thể nhìn thấy giới văn Phật Tử trên người cậu. Cậu bèn gật đầu tán đồng, màu vàng đúng là đẹp hơn màu đen rất nhiều.
“Nhóc tránh xa Thi Sương Cảnh ra. Cậu ấy là con người.” La Ái Diệu bỗng lên tiếng, có lẽ là để giải thích cho Thi Sương Cảnh nghe, hắn còn nói thêm, “Long khí sẽ khiến con người bị thương, con bé vẫn chưa giỏi khống chế.”
“……”
Mặc dù hắn nói thật nhưng Tưởng Niệm Lang nghe xong không vui tẹo nào, nó định chạy sang đá ghế La Ái Diệu, may mà bị Lang Phóng kéo đi. Lang Phóng nói: “Tiểu Cổ, tránh xa Phật Tử ra, hắn nguy hiểm lắm.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Thi Sương Cảnh bị kẹt ở giữa, cảm giác cảnh tượng này vừa nguy hiểm lại vừa buồn cười. Một tờ giấy vẽ to bản được trải trên sàn phòng khách, trên giấy chất đống những cây bút sáp dầu dài ngắn, bức tranh vẽ dở cực kỳ tươi sáng và đẹp đẽ. Tưởng Niệm Lang bị Lang Phóng kéo đến chỗ tờ giấy, đuổi con bé đi vẽ vời tiếp.
Lang Phóng dọn bát của mình và con gái vào bếp, tiện thể rửa bát. Thi Sương Cảnh gãi gãi má, thì thầm hỏi La Ái Diệu: “Rốt cuộc họ muốn gì? Họ có việc tìm anh à? Hay muốn tính sổ với anh?”
“Sao ai cũng nói muốn tính sổ với tôi vậy?” La Ái Diệu cũng khó hiểu, “Tôi có động đến mẹ con họ đâu.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau hai người: “Lúc anh đấu pháp với Lang Phóng, có nghĩ tới con tôi vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi hay không? Cho dù kết quả ra sao thì cũng gây ảnh hưởng rất tệ!” Tưởng Lương Lâm bưng hai bát hoành thánh đi ra, đặt trước mặt Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh tự dưng lo Tưởng Lương Lâm bỏ độc vào hoành thánh, Tưởng Lương Lâm kịp thời trấn an: “Ăn đi, không có độc đâu.”
Sao lại có thêm một người biết đọc suy nghĩ nữa vậy? Thi Sương Cảnh giật mình. Song kỳ thực là do biểu cảm của cậu rõ ràng quá, xem ra cậu hay trưng bản mặt đơ là có lý do cả, nếu ai cũng đọc vị được suy nghĩ của mình thì còn ra thể thống gì nữa?
Hoành thánh nấu với nước canh suông, trên bàn có để một hũ dầu ớt nhỏ. Thi Sương Cảnh uống mấy ngụm nước canh, nếm ra đây là hoành thánh canh gà, nên không nỡ thêm dầu ớt vào. Tưởng Lương Lâm cũng múc cho mình một bát rồi ngồi xuống đối diện hai người. Lang Phóng rửa chén xong bèn lau tay đi ra, ngồi bên cạnh Tưởng Lương Lâm.
Bốn người hội ngộ.
La Ái Diệu mang tâm thế đã được ăn chùa thì ăn cho đã, hắn thưởng thức hoành thánh của Tưởng Lương Lâm, nhìn vẻ mặt hắn không đoán được cậu có thích hay không, song hắn chỉ ăn ba bốn cái rồi đặt thìa xuống, không ăn nữa.
La Ái Diệu trả lời: “Trước khi Lang Phóng tới trước mặt tôi tự rước lấy nhục thì cũng nên nhớ rằng mình đang dắt theo trẻ con.”
“Anh đâu có chiếm được lợi lộc gì trong vụ lời chúc phúc.” Lang Phóng tham gia vào cuộc khẩu chiến.
“Trong nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần, cậu đã dập đầu với tôi, cậu tùy tiện dập đầu cho vui thôi à?” La Ái Diệu ung dung nói.
Tưởng Lương Lâm nghe hết nổi nữa, “Anh rốt cuộc là Phật Tử từ đâu ra? Tôi kiểm tra điển tịch, bích hạ trên đá, kho báu đấu giá, tra xét mãi mà vẫn không hề thấy có nhân vật như anh. Nếu không nhờ Lang Phóng học nhiều hiểu rộng, tiếp xúc rộng rãi thì chắc anh ấy cũng chẳng biết anh là cái gì.”
“Nực cười. Tranh vẽ, tượng Phật hay pháp khí của tôi vô cùng uy lực vì tôi còn đang tại thế, chúng đều cất hết trong kho của tôi rồi, cậu tra kiểu gì được?” La Ái Diệu thản nhiên đáp, “Cần gì phải có văn bản ghi chép lại? Một khi viết ra thì sẽ bị kẻ khác đơm đặt tô vẽ.”
“Anh đang tìm kiếm rồng, thậm chí còn tìm đến Tiểu Cổ rồi, tôi không ra mặt thì không thỏa đáng nhỉ?” Tưởng Lương Lâm nói.
“Cậu không mời mà đến, lại còn gấp gáp thế.” La Ái Diệu cười nhạt.
Thi Sương Cảnh ăn bữa hoành thành này mà sao bức bối quá thể. Cậu thấy mình nên rời khỏi bàn, ra kia vẽ tranh với Tưởng Niệm Lang thì hơn……
Trên bàn bỗng có người đưa qua một sợi dây đỏ được bện tỉ mỉ, ở giữa buộc một chiếc chuông. Thi Sương Cảnh nhìn về phía Lang Phóng, Lang Phóng bèn bảo: “Tặng cậu đấy, chuông thanh tâm, chúc cậu thi cử thuận lợi.”
“Cảm ơn anh!” Thi Sương Cảnh mau chóng nhận lấy, La Ái Diệu nguýt cậu một cái nhưng cũng không nói gì. Cậu liền vờ như không biết, đeo dây vào cổ tay trái. Đồ liên quan đến chuyện thi cử thì càng nhiều càng tốt!
Tưởng Lương Lâm dịu đi, không đối chọi với La Ái Diệu nữa, hắn nói: “Đáng lẽ tôi nên đưa Lang Phóng và Niệm Lang về thành phố H, chuyến bay vượt đại dương từ thành phố D quá ít, giao thông không thuận tiện. Có vài chuyện đang níu chân bọn tôi ở lại đây, tôi tin chắc anh cũng biết. Thứ nhất là chuyện hộ pháp Long Vương mà anh quan tâm, đúng như anh hỏi hồi sáng đấy, chỉ còn hai con rồng bọn tôi thôi. Còn những sinh vật thần thoại giống rồng khác thì tôi không chắc họ có cơ hội nhảy vào long môn hay không, hơn nữa xét theo khái niệm “rồng thuần túy” thì tôi còn không bằng con gái mình, tôi chỉ được xem như một sản phẩm phục dựng thôi. Tôi muốn thúc đẩy chuyện này thành quan hệ hợp tác, chúng ta không cần phải đánh nhau làm gì. Còn chuyện thứ hai thì có hơi…… Cá nhân tôi cho rằng, chuyện này khiến tôi thấy không thoải mái lắm, cảm giác của Lang Phóng còn rõ ràng hơn cả tôi.”
Lương Lâm mở điện thoại, chọn một album ẩn, bên trong toàn tranh sơn dầu và tượng điêu khắc. Hắn mở bức đầu tiên, đưa điện thoại cho La Ái Diệu, ra hiệu bảo La Ái Diệu có thể lướt tiếp.
“Những bức tranh và pho tượng này đều là tác phẩm của Lang Phóng, thực ra anh ấy làm công việc nghệ thuật gia. Đừng thấy anh ấy xen vào việc của các người mà lầm tưởng, gần đây tượng điêu khắc của anh ấy được đấu giá lên tới 300.000 dollar ở Sotheby’s New York và Christie’s Luân Đôn đấy. Hiện tại tác phẩm điêu khắc này đã được bán ra ngoài rồi, nhưng series này đều có chung một chủ đề sáng tác.” Tưởng Lương Lâm nói, “Vào khoảng thời điểm này năm ngoái, Lang Phóng thường xuyên mơ thấy hình ảnh đồng hồ cát, và…… một thế giới rực rỡ nhưng không thể xem là “thế giới mới”. Tôi thiên hướng cho rằng những sắc màu rực rỡ ấy giống như sự ô nhiễm về mặt ý thức, thế giới vẫn là thế giới cũ, là dòng thời gian hiện tại, là thời không cũ với không gian chồng chéo…… Được rồi, anh tự xem đi. Còn có một số tranh và tượng về hình ảnh sinh nở và chết yểu. Đồng hồ cát vỡ nát rồi, phần nhỏ nhất ở giữa nó đã đứt.” (Sotheby’s và Christie’s là hai hãng đấu giá nổi tiếng.)
Thi Sương Cảnh hoàn toàn nghe không hiểu Tưởng Lương Lâm đang nói gì. Rốt cuộc ai là nghệ thuật gia? Lang Phóng – người sáng tác những tác phẩm này thì lại im lặng, chỉ khẽ cắn môi.
La Ái Diệu tỏ ra nghiêm túc, ngón tay lướt qua tất cả ảnh chụp rồi lại vuốt trở về, cuối cùng phóng to vào chi tiết của mấy bức. Hắn vẫn không nói năng gì. Khoảng lặng giờ phút này không phải vì vui cười hay lúng túng, mà là khoảng lặng của trầm tư.
Lang Phóng bảo: “Đáng ra tôi nên cùng Tiểu Cổ ở lại thành phố H chờ Lương Lâm đi công tác về, tuy nhiên lần này tôi đã bắt được manh mối về giấc mơ. Tôi cảm thấy hẳn là đang ở…… tỉnh này, thậm chí có thể là thành phố D. Tôi vẫn đang tiếp tục chờ đợi điềm báo.”
Thi Sương Cảnh nghiêng đầu nhìn ảnh chụp trên tay La Ái Diệu, cơ mà lại bị bàn tay to lớn của La Ái Diệu che mặt, hắn lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nhìn, sẽ gặp ác mộng đấy.”
Đùa gì thế? Từ ngày La Ái Diệu tới nhà cậu, cậu chưa từng nằm mơ bao giờ. Thi Sương Cảnh không chỉ bị La Ái Diệu dùng tay che mặt mà cả người cậu như bị ngăn cách ngoài cửa vậy. Cậu bất mãn kêu lên: “Trong nhà này đang có một Phật Tử và hai con rồng, tại sao Lang Phóng có thể vẽ mà tôi còn chẳng được nhìn?”
Tưởng Lương Lâm nhướn mày cười bảo: “Đúng nhỉ, sực nhận ra trong nhà chỉ có mỗi mình cậu là con người.”
Thi Sương Cảnh hoảng hốt ngó Lang Phóng. Cái gì, anh cũng không phải con người ư?
Từ bao giờ loài người lại trở thành thiểu số như vậy? Từ bao giờ mà nhắm mắt bắn một phát súng trong căn nhà này thì có đến 80% tỷ lệ bắn trúng kẻ không phải người? Thi Sương Cảnh đứng bật dậy, ngây ngẩn nói: “Tôi về trước học bài đây, mọi người cứ trò chuyện đi nhé……”
“Hoành thánh thế nào? Ăn ngon không?” Tưởng Lương Lâm hỏi.
“Ngon lắm.”
“Được rồi, tôi xem xong rồi.” La Ái Diệu trả lại điện thoại, nói, “Chuyện thứ hai của cậu chắc là cầu xin tôi nhỉ.”
Thi Sương Cảnh đang hơi rối loạn nên vô thức tiếp lời La Ái Diệu: “Vì sao lại cầu xin anh?”
“Bởi vì tôi rất mạnh. Hơn nữa quy tắc của tôi nghiêm ngặt hơn so với quy tắc của nó.”
La Ái Diệu cũng đứng dậy, dìu cánh tay Thi Sương Cảnh, toan rời đi cùng cậu.
“Không phải cầu xin, chỉ là nhờ vả thôi.” Tưởng Lương Lâm nói.
“Kẻ này rất am hiểu cách lợi dụng quy tắc. Đi thôi. Về học bài nào.” La Ái Diệu chỉ vào Tưởng Lương Lâm, như thể đang dặn Thi Sương Cảnh phải nhớ mặt kẻ xấu này, về sau tránh xa ra.
Thi Sương Cảnh ngơ ngơ ngác ngác bị đẩy tới nhà Lang Phóng, rồi lại ngơ ngơ ngác ngác bị đẩy về nhà tự học. Quả nhiên cậu nên đi sang bàn con nít mà.