Chương 55: Người sống sót của ngày xưa cũ • Hơi sợ thầy La

Thi Sương Cảnh chăm chỉ làm sĩ tử ôn thi, đây mới là ngày thứ hai ôn tập đàng hoàng tại nhà, bởi vì tối qua cậu uống nhầm thuốc tránh thai khẩn cấp và sáng nay biết mình là con người duy nhất mà…… mà sao nhỉ? Lại bị thầy La mắng.
“Cậu chép từ vựng cho ai xem?” La Ái Diệu gõ bàn, bảo Thi Sương Cảnh dừng bút, “Chỉ chép không thì sao mà nhớ được, ba năm cấp ba cậu cũng chép nhiều rồi. Tôi chưa từng nghe cậu nói tiếng Anh ở nhà bao giờ.”
Buổi sáng học thuộc sinh học và tiếng Anh, học sinh học khá giống đang nghe kể chuyện, gì mà axit deoxyribonucleic, cặp bazơ…… Tiếng Anh thì hoàn toàn không được, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Thi Sương Cảnh dừng bút, không biết trả lời La Ái Diệu kiểu gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
La Ái Diệu lại nói: “Nhìn tôi thì ích gì? Đọc từ vựng, ghi nhớ phiên âm, rất nhiều từ có thể đọc được theo phiên âm, ghi nhớ dựa theo âm tiết sẽ nhớ rõ hơn đấy, sau này đến lúc học cách dùng từ vựng còn có thể rèn được ngữ cảm. 11 giờ tôi sẽ kiểm tra nghe viết chính tả, bài một và bài hai.”
Thi Sương Cảnh nói: “Tôi không biết nói tiếng Anh, chưa từng học ký hiệu phiên âm.”
“Có cần tôi mua bút chấm đọc tiếng Anh cho cậu không?”
“……”
Ban đầu La Ái Diệu định bảo Thi Sương Cảnh dùng điện thoại mở audio từ vựng tiếng Anh cấp ba, tìm trên các trang video đều có. Nhưng vừa liếc mắt, hắn liền thấy chiếc điện thoại vỡ màn hình trên bàn của Thi Sương Cảnh —— chiếc điện thoại đã vinh quang trọng thương nay chỉ còn một phần ba màn hình hiển thị được, vậy mà cậu vẫn coi như không, cứ để thế dùng tiếp. Hắn đành lấy máy tính bảng trong phòng làm việc ra, mở video, kiên nhẫn nói: “Tìm trên mạng là có ngay, không khó vậy đâu. Tôi đọc tiếng Anh cho cậu nghe, cậu viết được bao nhiêu thì viết, trước hết luyện thói quen đã.”
Thi Sương nhận lấy máy tính bảng, vẫn đeo tai nghe vào nhưng không ho he lên tiếng. La Ái Diệu quan sát 2 phút rồi tháo tai nghe bên trái của cậu ra, bảo: “Đọc thành tiếng đi.”
“Tôi không thích đọc!” Thi Sương Cảnh đột nhiên cao giọng như bị ai giẫm phải đuôi, rồi lại cầm bút viết từ vựng. Cậu không nhớ được từ vựng thì viết kiểu gì, cậu nhịn không được muốn ngó sang màn hình máy tính bảng, viết loạn hết cả lên. La Ái Diệu cứ canh me bên cạnh làm người ta căng thẳng quá, y như bị giáo viên trông thi vậy.
“Tôi dạy thế nào thì cậu học thế ấy.”
Thi Sương Cảnh rầu ơi là rầu. Cậu nói tiếng Anh có khẩu âm, đọc lên nghe ngớ ngẩn lắm. Hình như cậu bẩm sinh không có tế bào học tiếng Anh, giờ tự học buổi sáng cũng không chịu đọc ra tiếng. Có bạn học tuy điểm tiếng Anh không cao nhưng đọc từ vựng tiếng Anh lại nghe rất hay. Thi Sương Cảnh thích ca hát, tai còn khá thính, khi nghe những từ phát âm vụng về ấy thốt ra từ miệng mình, cậu cảm thấy vô cùng tự ti.
Thi Sương Cảnh không nói thì La Ái Diệu sẽ không đi. Ban đầu cậu chống cự lắm, nghe suốt 20 phút mà La Ái Diệu vẫn chưa đi, cứ ngồi lù lù ở đó như tượng Phật. Nếu không phải hắn đang thở thì cậu còn tưởng hắn là pho tượng ấy chứ. Cậu thử hé miệng, vừa giả vờ lẩm nhẩm vài âm bất kỳ, vừa liếc mắt quan sát vẻ mặt La Ái Diệu —— La Ái Diệu hoàn toàn chẳng thể hiện ra biểu cảm gì, cậu dần dần bạo dạn hơn, đọc ra từ tiếng Anh đặc giọng Tứ Xuyên của mình. Sau khi đã học được vài từ theo audio, La Ái Diệu mới lùi ghế, cuối cùng cũng rời đi. Thi Sương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng hắn trở về phòng làm việc.
Bài nghe chính tả lúc 11 giờ kết thúc bằng cơ man dấu bút đỏ thê thương. La Ái Diệu không đánh giá gì nhiều, Thi Sương Cảnh âm thầm biết ơn hắn đã không đánh giá.
1 giờ chiều, nhân viên giao hàng trong thành phố gõ cửa nhà tự học, Thi Sương Cảnh mở cửa, nhân viên giao hàng xác nhận thông tin của cậu rồi đưa gói hàng cho cậu. Cậu chẳng biết đây là hàng ai gửi, trên tờ ghi chú viết: Người nhận hàng có thể tự mở. Cậu bèn tìm kéo rạch gói hàng, gỡ ra một chiếc điện thoại mới tinh.
La Ái Diệu thấy nhóc Grandet Thi Sương Cảnh mãi không chịu thay điện thoại, thế là quyết định thay giúp cậu luôn. Thi Sương Cảnh mở cửa phòng làm việc, trịnh trọng nói với hắn: “Cảm ơn Phật Tử, tôi có cần chuyển khoản cho anh không?” (Grandet: Nhân vật lão Grandet trong tiểu thuyết của Balzac, là một nhà tư sản nổi tiếng vì giàu có nhưng cực kỳ keo kiệt.)
“Không cần.”
Lần này không cần. Lần sau cũng không cần. La Ái Diệu nghĩ bụng, nhóc con này suốt ngày tiết kiệm giúp người ta, vừa hiểu chuyện mà cũng vừa ra vẻ quá. La Ái Diệu thực sự không thiếu chút ít tiền ấy.
Vào bữa tối, Thi Sương Cảnh bất ngờ nhận được tin nhắn của bà Lưu.
Hôm đám cỗ, sau khi kết thúc nghi thức, Lưu Thiến đã đi tìm Thi Sương Cảnh, dặn dò rằng: “Tiểu Cảnh à, mấy ngày này có lẽ bà phải bận rộn đấy, con không cần ghé qua cô nhi viện đâu, mọi người đều không sao cả. Bao giờ bà xử lý xong thì sẽ tìm con, chờ tin tốt của bà nhé.”
Lưu Thiến đã nói vậy rồi thì Thi Sương Cảnh cũng không xoắn xuýt làm gì. Cậu cứ tưởng ít nhất phải chờ bà Lưu và Tân Quỷ Tử Mẫu Thần một tuần cơ, không ngờ mới hai ba ngày trôi qua mà bà đã tìm cậu rồi.
Sứ Thanh Hoa: [Ảnh cặp lồng giữ nhiệt]
Sứ Thanh Hoa: Tối qua bà hầm chân giò cho bọn trẻ, bà có để dành cho con một phần. Con có đang ở nhà không? Bà mang qua cho
Sứ Thanh Hoa: Bà và Mạc Ngũ Nương đều ổn. Bà có lập một bàn thờ nhỏ cho bà ấy trong phòng mình
Sứ Thanh Hoa: [Ảnh bàn thờ]
Nhất Kiếm Sương Hàn: Bà ơi, bà không sợ sao?
Sứ Thanh Hoa: Có gì phải sợ? Là thần tiên chứ đâu phải yêu quái
Nhất Kiếm Sương Hàn: Dạ vâng
Nhất Kiếm Sương Hàn: Con ăn xong cơm tối mất rồi
Sứ Thanh Hoa: Để đó ăn khuya cũng được
Sứ Thanh Hoa: Hôm nay bà đến cục dân chính thành phố và liên đoàn người khuyết tật, sau khi viện trưởng Bạch mất tích, cô nhi viện phải đóng cửa một thời gian, tiền trợ cấp có thể sẽ chuyển vào thẻ của bà, thực ra mấy khoản trợ cấp lặt vặt này cũng khá nhiều
Sứ Thanh Hoa: Con vẫn đang đi học, bà đã trao đổi với cục dân chính thành phố rồi, mỗi tháng phải gửi cho con một ít trợ cấp
Sứ Thanh Hoa: Bà đã tính toán tiền trợ cấp và số lượng trẻ trong cô nhi viện, dù bọn nó đi học muộn giống con cũng không sao, tích cóp tiền là có thể trang trải được
Sứ Thanh Hoa: [Lì xì 200 tệ ]
Sứ Thanh Hoa: Nếu con muốn về ăn cơm hay ngủ lại thì cứ bảo bà nhé, giường nệm đều có sẵn hết, trở về đây là có thể ngủ
Nhất Kiếm Sương Hàn: ……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Bà ơi, con không cần đâu, thật đấy
Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh hoàn tiền]
Nhất Kiếm Sương Hàn: Phí học thêm của con lúc trước đã được hoàn trả lại rồi, có mấy ngàn, đủ cho con trang trải sinh hoạt đến khi thi đại học
Sứ Thanh Hoa: Sao lại hoàn trả phí học thêm? Ôi, mà số tiền này cũng không nên để con trả…….
Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử dạy kèm cho con ạ
Sứ Thanh Hoa: Phật Tử có ăn chân giò không?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Con không biết nữa
*
Lưu Thiến mở cặp lồng giữ nhiệt, múc hai bát chân giò lớn. Bà vừa quan sát sắc mặt La Ái Diệu vừa rắc thêm hành băm. La Ái Diệu nhìn món chân giò một hồi rồi đẩy ra, “Tôi không ăn đâu.”
“Để tôi ăn. Lát nữa tôi bọc màng bọc thực phẩm lại rồi cho vào tủ lạnh, sáng mai lại ăn.” Thi Sương Cảnh kéo bát của La Ái Diệu tới trước mặt mình.
Lưu Thiến quả thực muốn tìm cơ hội đến kiểm tra hoàn cảnh sống của Thi Sương Cảnh. Bất kể có phải Mạc Ngũ Nương nhập vào cơ thể bà hay không, nhưng nói chung bà đã chính tai nghe được sự thật rằng La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh lên giường với nhau. Như thế là quá trớn rồi, nếu là thanh niên khác thì chắc chắn bà sẽ răn dạy mấy câu, ngặt nỗi kẻ đó lại chính là Phật Tử. Lưu Thiến biết tình huống cơ thể của Thi Sương Cảnh, mặc dù bà cố gắng không nuôi dạy cậu thành con gái, song vẫn sẽ để tâm hơn đôi chút.
Thi Sương Cảnh đang mải gặm chân giò, không để ý thấy vẻ mặt phức tạp của Lưu Thiến.
“Con đang sống cùng Phật Tử rồi thì bà sẽ không bảo Hà Hiểu Đồng tới tìm con nữa, nó về cô nhi viện ở cũng được.” Lưu Thiến nói. Hà Hiểu Đống là một đứa trẻ trưởng thành khác cũng rời cô nhi viện mà trước kia bà có nhắc đến, cuối năm nay cậu ta muốn vào khu công nghiệp thi làm công nhân.
Lưu Thiến không nhắc thì Thi Sương Cảnh cũng quên béng chuyện này. Hắn gật đầu đáp, “Đúng lúc con đang phải tập trung học tập, thời khóa biểu hàng ngày của con đều kín rồi, không tiếp đón em ấy được.”
“Tiểu Cảnh học hành thế nào?” Lưu Thiến rốt cuộc tìm được cơ hội bắt chuyện với La Ái Diệu.
La Ái Diệu nói: “Cố hết sức mà làm thôi.”
Giọng điệu hắn y như bác sĩ trung y đưa ra tuyên bố miễn trách nhiệm, đáng tiếc Thi Sương Cảnh chẳng hiểu gì sất, còn hùa theo như thật: “Tôi sẽ cố gắng.”
Lưu Thiến day day huyệt Thái Dương, thằng bé Thi Sương Cảnh này tốt quá, trong lòng chẳng để tâm chuyện gì.
*
Thời gian đi học hệt như máy móc, ranh giới giữa buổi sáng, buổi chiều, buổi tối được phân chia như thể bấm nút dừng đếm ngược ba lần. Thi cử cũng giống như vậy. Buổi sáng bấm đếm ngược, buổi chiều bấm đếm ngược, một ngày, hai ngày. Thi tháng, thi mô phỏng, thi đại học đều như vậy.
Thi tháng lần này đương nhiên cũng thất bại. Thi Sương Cảnh thi đến mức hai mắt tối sầm, tri thức trong đầu chảy qua đầu cậu, trong veo không để lại dấu vết.
Từ ngày không cần đến trường, cậu cũng chẳng đeo cặp nữa. Buổi tối trước ngày thi tháng, trong lúc đang soạn cặp sách, cậu phát hiện chùy kim cang mình dùng để tấn công người chữ vạn hôm đám cỗ vẫn đang nằm trong cặp. Chày kim cang cầm trong tay nặng trịch, lạnh băng, khiến lòng cảm thấy vô cùng an toàn. Thi Sương Cảnh xem chày kim cang như vật an ủy tâm lý, vẫn để ở trong cặp. Xét đến vật an ủy thực sự hữu hiệu, chuỗi hạt lazurite trên cổ lại bị cậu quên bẵng mất.
Hôm nay thi tháng xong, hiếm lắm mới có ngày mùa đông quang đãng, trời xanh mây trắng, ánh chiều tà soi nghiêng. Mãi mới quay lại trường, Thi Sương Cảnh cùng bạn học tổng vệ sinh, quét dọn xong xuôi, mọi người đề xuất đi ăn xiên que. Hàng xiên que trước cổng trường dựng mái hiên đỏ, trên xe chia ra mười mấy ô vuông, đun sôi những xiên thức ăn đủ mọi màu sắc.
Thi Sương Cảnh đi cuối nhóm con trai, cậu nghe không hiểu đề tài buôn chuyện của các bạn học, gì mà Dota, ngôi sao, gì mà trận bóng, giày chơi bóng. Cậu chỉ như không khí thôi. Có bạn học nhận ra Thi Sương Cảnh thay điện thoại mới, vừa hay lần trước chưa có cơ hội hỏi về người cậu đẹp như siêu mẫu, đám con trai bèn xúm lại quanh cậu, vừa dúi xiên que cho cậu vừa hỏi lấy hỏi để.
“Cậu của cậu hệt như trên phim ấy nhỉ, “Một ngày nọ em trai của mẹ tôi bỗng nhiên tìm tới, nói cho rằng tôi là con của tỷ phú”……” Cậu bạn mồm miệng lanh chanh bắt đầu nhại theo giọng AI trong mấy đoạn phim ngắn để trêu chọc Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh dùng đũa khuấy nước chấm, gắp hai xiên đậu khô thấm đẫm nước sốt, cụp mắt gạt đậu vào bát, không hề đáp lời.
“Đừng bảo cậu là đại gia thật nha?”
Thi Sương Cảnh đáp: “Không phải đâu.”
“Điện thoại của cậu xịn thế, mẫu mới luôn, pro max cơ đấy.”
“Cậu tớ cho.” Thi Sương Cảnh cắn một miếng đậu khô, nước sốt thơm phức ngập trong miệng, thích quá.
“Đã bảo cậu của cậu là đại gia mà, có đón cậu vào thành phố không? À tớ biết rồi, không tiện chuyển học bạ đúng không? Cậu đang học thêm ở trung tâm nào trong thành phố D? Đề cử đi.”
Thi Sương Cảnh nói: “Tớ học ở nhà.”
“……Gia sư! Một kèm một!”
Vừa đúng mà vừa không đúng. Thi Sương Cảnh không muốn giải thích, bạn bè cứ cố bắt chuyện nhưng cậu không trả lời, thế là các bạn học dần dà hết hứng thú. Nhóm con trai hay tụ tập ban ngày này bình thường hơn nhóm hay tụ tập buổi tối, gia đình có cho họ tiền tiêu vặt nên cùng lắm chỉ đùa giỡn mấy câu chứ không bắt cậu phải chi tiền mời, cho nên cậu mới chịu đi cùng họ. Cậu bạn rủ Thi Sương Cảnh tải game mobile, bảo là cậu đã đổi điện thoại mới thì không lo bị đơ máy nữa đâu, bạn học sẽ chỉ cậu chơi Vương Giả Vinh Diệu. Thi Sương Cảnh không thể từ chối, nhưng ai rủ cậu chơi game thì cậu sẽ bảo mình đang bận học thêm. Vốn dĩ cậu đang học thêm thật mà.
Từ khi La Ái Diệu biến thành “Thầy La”, Thi Sương Cảnh thực sự bắt đầu sợ hắn. Thi thoảng La Ái Diệu đi ngang qua sau lưng mà cậu cảm giác tim hẫng mất một nhịp, vừa căng thẳng vừa bối rối, thậm chí có lúc tim đập nhanh quá ứa cả mồ hôi.
Nghĩ tới ai thì người đó xuất hiện. Thi Sương Cảnh đang ngẩn ngơ ăn xiên thịt viên thì chợt nghe tiếng động cơ mô tô. Cậu ngước lên, trông thấy La Ái Diệu trong bộ trang phục mô tô đã lâu không thấy, đang phóng xe lướt qua như bay. Mọi người chỉ vô thức ngoái đầu nhìn theo gã dân tổ kia chứ chẳng ai nhận ra đó chính là “cậu” của Thi Sương Cảnh. Thi Xương Cảnh vẫn ngơ ngác cầm xiên thịt. Chẳng hiểu sao mỗi lần La Ái Diệu xuất hiện trên mô tô thì đều chẳng phải chuyện tốt lành gì!
*
La Ái Diệu nhìn thấy rồi.
Mặc dù chỉ là một giây ngắn ngủi, lúc ấy La Ái Diệu đang “soạn bài”, chăm chú nhìn vào máy tính. Ngay trong khoảnh khắc cảm nhận được điều đó, hắn ngẩng phắt đầu lên, như thể vừa nhìn thấy một đường hầm khúc xạ lóe lên trên bầu trời. Lúc mới xuất hiện, nó mang hình dạng chiếc phễu, sau đó liên tục vặn vẹo biến ảo. Tranh và tượng của Lãng Phóng đều hết sức chân thực, đúng là thứ như thế này.
“Nếu đêm nay tôi không trở về trước 10 giờ, cậu hãy sang nhà Lang Phóng.”