Chương 56: Người sống sót của ngày xưa cũ • La Ái Diệu bặt vô âm tín

“A, là Tiểu Cảnh à.” Tưởng Lương Lâm mở cửa, thắc mắc rằng, “Sao thế? Có chuyện gì ư?”
Tình huống gì thế này? La Ái Diệu nhắn tin dặn Thi Sương Cảnh là nếu đến 10 giờ tối mà hắn chưa về nhà thì cậu hãy sang nhà Lang Phóng mà? Thi Sương Cảnh yên lặng lui lại nửa bước, xoắn xuýt một thoáng rồi thuật lại tin nhắn của La Ái Diệu. Tuy Tưởng Lương Lâm không hiểu gì nhưng vẫn đón Thi Sương Cảnh vào nhà rất tự nhiên, Lang Phóng đang tắm, con bé thì đang chơi Just Dance, nhảy hăng say đến mức mồ hôi nhễ nhại.

(Just Dance: trò chơi vũ đạo, người chơi nhảy theo động tác vũ điệu trong video.)
Khung cảnh thật ấm áp, chẳng ăn nhập gì với Thi Sương Cảnh. Cậu gượng gạo ngồi lên sô pha, bàn trà được đẩy sang một bên để dành không gian cho Tưởng Niệm Lang chơi game nhảy múa. Tưởng Niệm Lang rất thích Thi Sương Cảnh, nó không nhảy nửa bài còn lại mà đưa tay cầm bên kia cho cậu: “Anh cùng nhảy đi!”
“Anh không biết nhảy.” Thi Sương Cảnh cuống quýt từ chối, lại hỏi Tưởng Lương Lâm: “Cũng hơi muộn rồi, nhảy như vậy nhà bên dưới không có ý kiến gì sao?”
Tưởng Lương Lâm: “Nhà bên dưới là nhà cậu còn gì? Vừa nãy chắc cậu đang học bài ở nhà đối diện chứ?”
“À à……” Quên khuấy chuyện này.
“Cứ nhảy đi, xem như đây là nhà mình, thỏa thích vui chơi. Cậu ăn tối chưa?” Tưởng Lương Lâm ngồi về bàn ăn, hắn bật cả hai máy tính, đang xử lý công việc.
“Tôi ăn rồi. Xin lỗi vì tối muộn rồi còn sang làm phiền gia đình.” Thi Sương Cảnh nhận ra Tưởng Lương Lâm đang hoang mang, cơ mà cậu cũng y như vậy.
“Tôi không biết bao giờ Phật Tử về, tôi ngồi một lát rồi đi ngay, để nhỡ Phật Tử có hỏi thì còn tiện báo cáo.” Thi Sương Cảnh nói.
Đúng vậy, xem như chấm công thôi. Tính tình Phật Tử thất thường lắm, tốt nhất vẫn nên nghe theo chỉ đạo của hắn để tránh gặp xui xẻo.
“Không sao, Tiểu Cổ cũng đang chán đây, thi thoảng cậu cứ sang chơi với nó. Con bé này kén chọn người chơi cùng lắm, hẳn cậu và nó rất có duyên.”
Không dám có duyên đâu. Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, sao cậu luôn có duyên với những sinh vật không phải người thế? Lẽ nào cậu cũng có thân phận bí mật nào đó? Giống như Lang Phóng từng nói, hình như Thi Sương Cảnh có thiên phú học mấy thứ linh tinh này thì phải.
Cậu lấy làm hiếu kỳ về biệt danh của Tưởng Niệm Lang nên bèn hỏi Tưởng Lương Lâm, Tưởng Lương Lâm giải thích: “Chữ Cổ trong Tiểu Cổ là cổ trong đả cổ (đánh trống), hơi lạ nhỉ? Tôi giải thích thế này cho cậu dễ hiểu nhé —— Cậu có biết trong thần thoại nước ta có một con rồng nổi tiếng tên là Chúc Âm không? Con của Chúc Âm được gọi là Cổ Long.”
Thi Sương Cảnh cảm tưởng như mình nghe không hiểu tiếng Trung. Lần trước bọn họ bảo La Ái Diệu đang thiếu một con rồng làm hộ pháp, có vẻ hắn đã ưng Tưởng Niệm Lang. Tức là sao? Tưởng Niệm Lang là Cổ Long ư? Thế thì Tưởng Lương Lâm là Chúc Âm à? Thi Sương Cảnh há hốc miệng, âm thầm nhéo đùi mình một cái, đau thật.
Tưởng Lương Lâm cười ha ha, xua tay bảo: “Tôi hiểu, tôi hiểu, đúng là quái lạ nhỉ, đừng xem tôi là rồng, bản thân tôi cũng không quá chấp nhận thân phận này đâu. Trước kia tôi vẫn luôn được nuôi nấng như con người, dù đã biết về thân phận mới nhưng mấy năm qua tôi chưa biến hóa thành rồng lần nào. Tiểu Cổ là rồng hàng thật giá thật, con bé rất thuần thục, song có đôi khi con bé không thể khống chế được long khí của mình…… Long khí là một loại năng lượng có ảnh hưởng tới con người, hiện nay bọn tôi vẫn phải lắp đặt thiết bị cho Tiểu Cổ, nó không thể cứ như vậy mãi được, nếu mà không khống chế tốt long khí thì sẽ làm người ta bị thương.”
“Anh Tiểu Cảnh ơi, nhà anh nuôi mèo đúng không? Sau khi em khống chế tốt long khí rồi, em có thể sang nhà anh sờ mèo không?” Tưởng Niệm Lang sáp lại, ngước ánh mắt chờ mong. Con bé này là phần tử kh*ng b* xã giao, còn tranh thủ sờ mặt Thi Sương Cảnh một cái, chủ yếu là sờ giới văn Phật Tử để xem rốt cuộc cơ chế tác dụng của giới văn như thế nào.
“Được……? Thế thì em phải khống chế tốt long khí mới được.” Thi Sương Cảnh bối rối quá, cậu liên lục nhích mông sang bên, đầu gối con bé cũng di chuyển theo. Rốt cuộc vì sao Tưởng Niệm Lang lại thích cậu chứ! Long khí là cái gì! Thi Sương Cảnh âm thầm gào thét trong lòng.
Lang Phóng tắm xong đi ra, vắt khăn qua cổ, thấy Thi Sương Cảnh tới, anh liền bắt chuyện, “Phật Tử vẫn chưa về nhà sao? Biết thế hôm nay tôi cũng đi xác nhận tình huống với hắn.”
Tưởng Lương Lâm cáu kỉnh nói: “Xác nhận tình huống gì? Anh có tình huống gì sao không bàn trước với em? Em chẳng nghe được tin gì cả!”
“Hình như Phật tử đã quan sát thấy “thiết bị đồng hồ cát”, chính là thứ mà anh vẽ trong tranh ấy. Phật Tử bảo anh giải thích xem rốt cuộc anh vẽ cái gì, cơ mà anh không thể giải thích được mà chỉ cảm thấy nó giống như một thiết bị bóp méo không gian.” Lang Phóng giữ Tưởng Lương Lâm lại rồi ngồi lên đùi hắn một cách rất đỗi tự nhiên, anh quay mặt về phía Thi Sương Cảnh, tiếp tục nói: “Phật Tử đuổi theo rồi, còn nhiệt tình hơn cả chúng ta nữa…… Thần kỳ thật, tại sao vậy nhỉ? Hắn lái mô tô đúng không? Tôi ở trong nhà mà còn nghe thấy tiếng xe mô tô của hắn.”
Thi Sương Cảnh lập tức chửi thề: “Tôi đang ăn xiên que mà còn thấy anh ta đi mô tô phóng qua như bay.”
Lang Phóng hỏi: “Đêm nay cậu có gọi điện cho hắn không?”
Thi Sương Cảnh nghiêm túc nói: “Tôi gọi điện cho anh ta thì có làm hỏng việc không?”
“Có lý.” Lang Phóng bảo, “Nếu Phật Tử muốn cậu ở cùng bọn tôi thì tối nay cậu đừng vội đi, có lẽ hắn sợ cậu gặp nguy hiểm. Nhà tôi có nệm hơi và chăn dư, chúng ta trải giường ở phòng khách, cứ để điều hòa mở……”
“Tôi nên về nhà thì hơn, không làm phiền mọi người.”
Tưởng Lương Lâm lên tiếng: “Đúng đấy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cậu sẽ bị Phật Tử mắng, hơn nữa mất mạng mới là phiền phức nhất.”
Không thể nào phản bác được. Cho tới giờ, dù Thi Sương Cảnh vẫn đứng ngoài cuộc, nhưng cậu là người biết về đám cỗ, thí thực quỷ đói và chân thân của Phật Tử, thời gian trở về trước đó nữa, cậu là người bị đâm hơn mười dao mà vẫn khởi tử hoàn sinh, cho nên nếu không tin thì không phải pháp cho lắm. Cậu không biết về nhà ngủ thì có mất mạng không, tuy nhiên ở nhà cậu còn có một chú mèo con mà! Thi Sương Cảnh đành giãi bày vấn đề với Lang Phóng, Lang Phóng suy tư một thoáng rồi về phòng thay đồ, quyết định cùng cậu về nhà đón mèo.
Đêm nay Bắp không nghe lời, dù nói thế nào cũng không chịu chui vào túi đựng mèo. Cậu phải loay hoay trong nhà tận 15 phút mới cho Bắp vào túi được, còn mang theo cả cát, hạt và bát nước của Bắp, con chuột đồ chơi yêu thích của Bắp cũng cho vào túi luôn.
“Anh Lang, đêm nay Phật Tử sẽ gặp nguy hiểm thật ư?” Lang Phóng không những không giúp Thi Sương Cảnh an tâm hơn mà thậm chí còn đưa cả mèo qua nhà mình luôn. Trông thấy tình hình này, Thi Sương Cảnh không dám khinh suất nữa.
“Hắn không gặp nguy hiểm, mà là cậu và mèo có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“……Gây thêm rắc rối cho mọi người rồi. Lần trước cảnh sát Đàm nhờ tôi hỗ trợ mà tôi không đi, ngại quá.”
“Không sao. Có thể cho Bắp ở tạm trong phòng cất đồ được không? Không nên để cho Tiểu Cổ chạm vào nó, đối với động vật nhỏ Tiểu Cổ chính là Diêm Vương đoạt mạng, khí vận của nó sẽ gây ảnh hưởng tới những động vật nhỏ này, xưa nay nó luôn tiễn chúng lên đường đầu thai thành người sớm.”
Đúng là trước có sói sau có hổ! Thi Sương Cảnh chỉ có thể cầu nguyện, mong sao Phật Tử sớm về nhà. So với ở nhờ nhà người khác, cậu đã quen với khoảng thời gian chung sống cùng Phật Tử rồi. Nếu cuộc đời là hành trình đi từ sự xa lạ này tới sự xa lạ khác, thì Thi Sương Cảnh thừa nhận rằng cậu không muốn chuyển ra khỏi vùng an toàn của mình.
Bắp đành phải hạ mình ở trong phòng cất đồ nhà Lang Phóng. Bố cục nhà Lang Phóng và nhà Thi Sương Cảnh giống hệt nhau, phòng cất đồ này vốn dĩ có thể dùng làm một phòng khách nhỏ hoặc phòng trẻ em, nhưng phòng cất đồ ở nhà Thi Sương Cảnh đã bị chủ nhà khóa lại, cũng dùng để cất đồ đạc mà họ không tiện chuyển đi. Ban đầu Lang Phóng đã xếp phòng này cho con gái ngủ, song Tưởng Niệm Lang mới đang tuổi học tiểu học, vừa thay đổi hoàn cảnh sống nên con bé không muốn ngủ một mình, trong thời gian này nó luôn ngủ cùng Lang Phóng, hiện một nhà ba người đều ngủ trong phòng ngủ chính. Bây giờ Bắp chuyển vào ở, Lang Phóng không ngại cho Bắp lên giường trẻ em, anh để cho Thi Sương Cảnh tùy ý bố trí căn phòng, muốn để chậu cát và bát ăn cho mèo ở đâu cũng được.
3 giờ sáng, Thi Sương Cảnh ngủ không yên, nửa đêm lại tỉnh giấc. Điều hòa thổi phà phà làm cổ họng cậu khô khốc, cậu bèn đứng dậy đi rót nước uống, đúng lúc ấy màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Sứ Thanh Hoa: Tiểu Cảnh, Phật Tử có đó không?
“Sứ Thanh Hoa” thu hồi một tin nhắn.
Sứ Thanh Hoa: Tiểu Cảnh, đêm nay có kẻ lạ đột nhập vào cô nhi viện, Phật Tử có đang ở cùng con không?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử có việc ra ngoài rồi ạ
Sứ Thanh Hoa: Con vẫn ổn chứ? Có cần Mạc Ngũ Nương đi tìm con không?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Không cần đâu ạ, Phật Tử bảo con tối nay sang nhà hàng xóm, hàng xóm cũng lợi hại lắm
Nhất Kiếm Sương Hàn: Kẻ nào đột nhập vào cô nhi viện vậy bà?
Sứ Thanh Hoa: Bà và bọn trẻ đang ở trong cục cảnh sát, tạm thời không việc gì
Sứ Thanh Hoa: Có Quỷ Tử Mẫu Thần ở đó, cô nhi viện cũng không bị sao
Sứ Thanh Hoa: Kẻ đột nhập vào cô nhi viện cầm đồ của con trong tay, có câu đối nhà con, áo khoác và thẻ căn cước của con
Sứ Thanh Hoa: Tên đó có lẻn vào nhà con không?
Thi Sương Cảnh đang uống nước trong bếp mà bỗng nhiên nổi hết da gà da vịt. Cái khác thì không biết, nhưng có thẻ căn cước của cậu…… Thẻ căn cước để trong chiếc rổ nhỏ gần huyền quan, cậu không mang theo căn cước bên người mà sẽ để ở chỗ dễ thấy. Thế này là sao? Sao lại có kẻ vào nhà cậu? Phật Tử thực sự liệu sự như thần ư?
Sau khi xác nhận Thi Sương Cảnh tạm thời an toàn, Lưu Thiến dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì chờ đến sáng rồi nói sau. Quỷ Tử Mẫu Thần tóm được kẻ đột nhập vào cô nhi viện người, cảnh sát tạm thời nhốt kẻ nọ vào trại tạm giam, trạng thái tinh thần của kẻ đột nhập cực kỳ tệ, theo như cách nói của Lưu Thiến thì “Trông tên đó như vừa mới giết người xong”.
Thi Sương Cảnh trằn trọc cả đêm không ngủ. Khoảng 6 giờ sáng, cậu cầm lòng không đặng, bèn nhắn tin cho Phật Tử.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi và Bắp đang ở nhà Lang Phóng, bọn tôi đều an toàn cả, bà nhắn tin bảo tôi là có kẻ đột nhập vào cô nhi viện
Nhất Kiếm Sương Hàn: Hình như kẻ đột nhật từng lẻn vào nhà chúng ta, đây là lý do anh dặn tôi buổi tối qua nhà Lang Phóng sao?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu anh an toàn thì bớt chút thì giờ trả lời tôi đi
Thi Sương Cảnh chờ đợi La Ái Diệu hồi âm, chờ từ sáng sớm đến tối muộn, chờ từ hôm nay đến ngày mai, rồi đến tận tuần sau. La Ái Diệu vẫn bặt vô âm tin.
Mọi người có vẻ đều không lo lắng, chỉ có Thi Sương Cảnh càng ngày càng nôn nao bất an. Không có La Ái Diệu, cậu thậm chí còn chẳng ngủ yên được. Rốt cuộc La Ái Diệu đi đâu? Chẳng lẽ hắn rời đi rồi ư?
Thời gian trở lại chiều hôm ấy.
La Ái Diệu lái xe lao vút qua, hắn thấy Thi Sương Cảnh ngồi chung với bạn học, Thi Sương Cảnh đang ăn vặt ở quán vỉa hè, cậu thậm chí còn nhìn thấy La Ái Diệu.
La Ái Diệu ghét cảm giác phải chạy theo mọi việc như thế này. Trước đây, luôn là người khác mang việc đến cầu xin hắn, sao giờ lại lưu lạc đến tình cảnh này? Không vì lý do gì khác ngoài hai chữ “nguy hiểm”. Đối với con người, đó có thể là nỗi sợ hãi và choáng váng, nhưng với La Ái Diệu mà nói, đó là một cảm giác cấp bách không tên, ẩn chứa sự đưa đẩy của vận mệnh.