Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 57: Người sống sót của ngày xưa cũ • Thời gian này không thể để nhóc con kia đi tàu điện ngầm được

“Nếu đêm nay tôi không trở về trước 10 giờ, cậu hãy sang nhà Lang Phóng.”

Tuy dạng người vắng mặt nhưng phân thân trên bàn thờ Phật trong nhà vẫn luôn hiện diện, không đến mức thành vườn không nhà trống, cơ mà vẫn nên cẩn thận thì hơn. Chẳng biết là do thể chất của La Ái Diệu hay Thi Sương Cảnh bất ổn mà La Ái Diệu cứ luôn cảm thấy mình rất dễ bị đánh úp. Thôi xem như ngã một keo leo một nấc vậy.

Về thiết bị đồng hồ cát đó, thay vì nói là nhìn thấy thì đúng hơn phải nói là La Ái Diệu cảm ứng được sự tồn tại quái dị nào đó, mà thời gian trải nghiệm cảm quan quái dị ấy cực kỳ ngắn. Nếu không phải La Ái Diệu mà là người khác thì sẽ khó lòng nắm được khoảnh khắc bất thường đó và bắt lấy chính xác bản chất của dị tượng. Trước khi ra ngoài, hắn đã nhắn tin cho Lang Phóng, Lang Phóng lại hoàn toàn không cảm ứng được, mặc dù tượng và tranh đều do Lang Phóng tạo ra.

Lang Phóng muốn đi cùng nhưng La Ái Diệu nói không cần. Nếu Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm thực sự có thể làm được thì họ đã chẳng cần khơi chuyện này ra khi La Ái Diệu nhắc tới hộ pháp Long Vương. Đây thực chất là một cuộc giao dịch, vậy chẳng thà cứ đơn giản rõ ràng đi, dù sao hắn cũng thích hành động một mình.

La Ái Diệu không cảm thấy người khác đang sai việc mình. Ngay từ khi đặt chân đến khu Lệ Quang, hắn đã so sánh khu Lệ Quang với Sodom và Gomorrah, ngụ ý rằng nơi đây sắp trở thành một thành phố tội lỗi. Vì sao hắn không ví khu Lệ Quang với địa ngục? Địa ngục không thuộc về loài người, mà tất cả sự kiện diễn ra lúc này vẫn lấy con người làm trung tâm, so sánh với dị giáo thì thích hợp hơn. Con người chỉ là một trạng thái sinh tồn ngắn ngủi, là một cõi trong sáu cõi luân hồi, chỉ thế mà thôi. Chuyển thế của con người, như Tất Đạt Đa vẫn là Tất Đạt Đa, cũng chỉ là một hình thái trung gian mềm mỏng.

La Ái Diệu là Phật Tử sinh ra ở nhân giới, sở hữu cả hai tầng thân phận tại Phật quốc và địa ngục, thực tế hắn tồn tại xuyên suốt tam giới, chưa từng có tiền lệ, vậy chức trách của hắn là gì? Hỏi Phật, Phật chẳng nói rõ. Hỏi Ma, đời này chẳng có thuần Ma, Ma sinh từ tâm, vạn sự vạn vật đều có thể thành Ma. Chính vì thế, La Ái Diệu chọn cách buông thả. Tìm kiếm trên kia là không thể, chỉ còn cách truy hỏi bên dưới. Mà khi đã hướng xuống, thì phải nhìn vào tất cả những gì nằm ngoài quy luật. Nói theo cách của con người thì chính là quan sát tất cả mọi dị tượng không thuộc về thế giới này, thời đại này, không gian này. Nếu nhìn ra bên ngoài, biết đâu còn thấy được một giới thứ tư.

Lòng hiếu kỳ là một trong những tố chất quan trọng giúp La Ái Diệu tồn tại trên thế gian. Trong quá khứ, hắn từng cùng Bất Không bàn luận về lý do bản thân không thể nhập niết bàn, hắn đã đưa ra kết luận rằng: Không hướng đến Sắc Giới, vì Sắc Giới là nơi tách hạt, trút bỏ dục niệm, thanh tịnh thành không. Không hướng đến Vô Sắc Giới, vì không còn dục niệm thì cũng chẳng còn hành động, chỉ là mộ phần của thiên nhân, thần thức lặng lẽ hòa vào vũ trụ nhưng lại chẳng phải vũ trụ. Bất Không nói: Bị bó buộc trong Dục Giới, Phật tử vô giáo. (Dục Giới, Sắc Giới và Vô Sắc Giới là ba cõi thuộc Tam Giới[1].)

Nhưng ngủ say đến thế kỷ này, Lạc Ái Diệu hiểu rằng nếu cứ mặc kệ sự vô dục vô niệm ấy thì sẽ chỉ đặt chính mình vào Vô Sắc Giới. Trông thì có vẻ đã trở thành một quy luật, một luồng khí, một sắc tối, hay bất cứ thứ gì khác không thể nắm bắt, nhưng mọi niềm lạc thú sẽ hoàn toàn biến mất. Đây không phải lạc thú của Phật Tử, cũng chẳng phải lạc thú của bất kỳ ai thuộc Dục Giới, mà là lạc thú của thế gian này, cõi giới này, của chính sự tồn tại này. Lạc thú, hoặc có thể nói là một dạng khả năng nào đó, một sự vượt trội và hiện thực hóa ý chí nào đó.

Dục chính là phương hướng, là mũi tên. Nếu cho rằng thời gian không có chiều hướng, vậy có thể nhận định d*c v*ng chỉ là hư ảo. Song Phật đã phân chia hướng độ của không gian và thời gian, hoành tam thế[2] chia làm trung tâm, phương Đông và phương Tây, thụ tam thế[3] chia làm quá khứ, hiện tại và tương lai. Chứng tỏ rằng khả năng này không phải là vô hạn, mà hoàn toàn là ngẫu nhiên. Dục, hoặc có thể nói là thời cơ, là mọi căn nguyên của kiếp nạn. Nếu vứt bỏ nó quá sớm, chẳng khác nào tự giới hạn chính mình từ quá sớm.

*

Đường cái thông thoáng, người có phương tiện giao thông có thể đi tới bất cứ đâu. La Ái Diệu đội mũ bảo hiểm, khom người gia tăng tốc độ.

Dị tượng đã biến mất, may mà La Ái Diệu không phải con người, trong đầu hắn đã ghi nhớ phương hướng rõ ràng, cứ thế tiến thẳng tới thành phố D.

Ấn tượng mơ hồ này tựa như ảo ảnh, con người không thể tìm ra chính xác tọa độ của ảo ảnh giữa biển khơi, La Ái Diệu biết điều này, chỉ là hắn không từ bỏ ý định

Xe mô tô chạy từ vùng ven khu công nghiệp vào trong thành phố, dần dà xe cộ và đèn đỏ cũng nhiều hơn. Đây chính là thời điểm ánh chiều tà phát huy uy lực của nó, La Ái Diệu lái xe đi từ khu Lệ Quang, hai bên đường trong khu công nghiệp cũ kỹ trồng những cây ngô đồng cao vời vợi, song vừa rời khỏi khu công nghiệp, nắng chiều khảm trong tầng mây, ánh sáng màu vàng nghệ khiến người ta không mở nổi mắt. La Ái Diệu lên cầu vượt, bỏ lại hương khói lửa của khu dân cư, nhập vào dòng xe cộ.

6 giờ 46 phút chiều, La Ái Diệu đến hồ Thăng Tiên.

Từ khi hoàn tất xây dựng đến nay, công viên hồ Thăng Tiên vẫn là một cảnh quan thiên nhiên biệt lập, với hồ nhân tạo có chủ đích và tầm nhìn công viên chẳng mấy đẹp đẽ. La Ái Diệu đỗ xe, đi bộ vào công viên, chẳng mấy chốc đã đến bên bờ hồ. Tuy có tên là Thăng Tiên song nơi đây thực chất là một hồ cá, mùa đông vẫn có người buông cần bên hồ, trông lại càng giống hồ cá hơn.

Giày mô tô của La Ái Diệu giẫm lên lớp bùn đất gần bờ nước, là con đường hoang mà những thợ câu tạo ra bên cạnh lối đi bộ lót gạch. Hắn tin chắc rằng trung tâm hồ chính là tọa độ mà dị tượng vừa hiện ra, phạm vi hình chiếu bao trùm kích thước cả mặt hồ, tuy nhiên thời gian dị tượng xuất hiện quá ngắn, ngắn đến mức những thợ câu buông cần ở đây cả ngày cũng chẳng phát hiện ra.

La Ái Diệu rẽ đám cỏ, tiến vào trong hồ nước, dưới chân là lớp bùn mềm ẩm ướt, hồ nhân tạo qua nhiều năm cũng nuôi dưỡng nên hệ thực vật thủy sinh phong phú, giẫm lên có cảm giác mịn như nhung. Hắn tạo pháp thuật ngăn cách nước, dù toàn thân chìm trong nước nhưng vẫn khô ráo như thường. Hắn đi được mấy bước thì cảm nhận thấy bên cạnh có tầm mắt con người, ở cách trăm mét có người câu cá đang trơ mắt nhìn sang, cũng không định ngăn cản hắn hay báo cảnh sát mà chỉ nhìn hắn vậy thôi, như thể hắn là một gã thanh niên rất đỗi buồn cười. La Ái Diệu ngẫm lại thấy làm thế này đúng là l* m*ng thật, nhưng sự lỗ mạng này có ý nghĩa đối với bản thân, chứng tỏ nếu đứng trên bờ hắn sẽ tạm thời bị che mắt, làm rối loạn nhịp điệu hành động nhất quán của hắn. Chứ nếu là lúc bình thường, La Ái Diệu tuyệt đối sẽ không đích thân xuống nước.

Nghĩ đoạn, La Ái Diệu bèn cúi xuống khuấy nhẹ mặt hồ. Sau vài lần khuấy, một đóa sen đỏ ánh vàng từ từ nở ra cánh sen từ tâm sen, những cánh sen bung ra theo làn sóng, rồi trong khoảnh khắc La Ái Diệu chớp mắt, nó đã hóa thành núm gõ. Lấy núm gõ này làm trung tâm, ngang sinh đài chống, dọc mọc thân trụ, một chiếc chuông Phạn hiện ra từ hư không, những chữ chạm khắc dần dần xuất hiện trên thân chuông theo dòng nước chảy. Chuông Phạn trôi nổi dưới nước như thể chẳng có trọng lượng, La Ái Diệu đẩy nhẹ một cái, chiếc chuông liền chìm xuống trong sóng nước lấp lánh chiều tà, trôi về phía trung tâm hồ.

(Núm gõ: điểm tròn ở thân chuông để gõ chày vào chuông tạo tiếng vang.)

Là Phật Tử, La Ái Diệu sở hữu vô vàn pháp khí. Nếu trước đây hắn thuận lợi niết bàn, những pháp khí này sẽ tuồn vào nhân thế, làm “long thiên nhĩ mục” của Phật Tử, cũng tức là làm ống nghe của tín đồ, nhận kinh tụng và công đức của tín đồ, hoặc thể hiện pháp lực của Phật Tử, thay Phật Tử hạ thế, trừ ma hộ tâm cho tín đồ, hoặc là để phù hộ bảo vệ. Tranh và tượng Phật cũng có tác dụng tương tự, nhưng vì Phật tử vẫn còn tại thế nên không cần sử dụng những vật thay thế này. Một số gia đình tín đồ thờ phụng tượng Phật của hắn, tuy nhiên họ không gián tiếp sử dụng pháp lực của hắn mà là cầu mong hắn trực tiếp giáng thế để hoàn thành tâm nguyện. (Long thiên nhĩ mục là một cách gọi của pháp khí. Bởi vì chỉ cần xao động pháp khí, các hộ pháp thiên long bát bộ chúng sẽ lập tức nghe tiếng và xuất hiện để nhận lệnh.)

Mặt hồ trước mắt vô cùng bình thường, bất kể thời gian hay không gian đều bình thường. La Ái Diệu để lại chuông Phạn ở chỗ này làm dấu, pháp khí cũng có thể làm tọa độ hiện thân, lần sau nếu lại có động tĩnh này, hắn có thể trực tiếp xuất hiện tại đây.

Hiện đang là giờ tan tầm, nhân lúc hoàng hôn đẹp đẽ, có những cặp đôi, học sinh và du khách tản bộ quanh hồ. La Ái Diệu đâm ra buồn chán, nghĩ bụng đáng lẽ vừa nãy nên kéo Thi Sương Cảnh ra khỏi hàng ăn vặt, cho cậu lên ghế sau xe, có người đi cùng giải sầu cũng đỡ.

La Ái Diệu lên bờ, lượn một vòng quanh hồ, hắn không cảm thấy chỗ này là một nơi có tính nghi thức. Bất kể là Phật, Đạo hay tôn giáo nào khác, nghi thức luôn cần được tiến hành vào thời điểm nhất định, được tổ chức bởi cá nhân hoặc đoàn thể nhất định, với mục đích tâm linh hoặc xã hội nào đó. Giống như nghi thức quy mô lớn của Phật Tử cần đạo tràng pháp khí trang nghiêm, với Phật tử là người chủ trì, thực hiện một chuỗi hành động vào thời điểm cụ thể để đạt được mục đích nào đó. Ấy thế nhưng, La Ái Diệu lại chẳng thể nhìn ra mục đích nào ẩn giấu trong cảnh tượng yên bình này.

Cảm giác căng thẳng ấy mãi không biết mất, mà ngược lại, nó tự hòa vào trạng thái của La Ái Diệu. Hắn vừa cảnh giác, vừa chuẩn bị thu tay trở về.

Hắn quay trở lại bên cạnh chiếc xe mô tô của mình, đội mũ bảo hiểm lên, định đi theo đường cũ trở về khu công nghiệp Lệ Quang. Song, khi đặt chân lên bàn đạp, hắn bỗng cảm giác dưới chân rất khác lạ. Không phải sự khác biệt giữa mặt đất và bàn đạp kim loại, mà là một cảm giác “chạm đất” nào đó. La Ái Diệu tháo mũ bảo hiểm, đặt hai chân xuống đất, cẩn thận giẫm vài bước. Hắn nhận ra từ đầu đến giờ, chân hắn luôn có cảm giác giẫm lên bùn đất dưới hồ, tuy không lún xuống nhưng lại ướt nhẹp, chẳng hề khô ráo.

Hắn lại lần nữa nhìn về phía hồ Thăng Tiên, bấy giờ màn đêm đã buông xuống, đèn đường chiếu qua kẽ lá cây, mọi người đều giống như những cái bóng quanh quẩn ven hồ, bóng tối phủ lên họ lớp áo mưa màu đen. Cái bóng như thể điềm xấu, qua từng bước đi, nó tựa bã kẹo cao su dính chặt vào đế giày, ai nấy đều mang theo cái bóng trở về nhà. La Ái Diệu hờ hững thưởng thức cảm giác dị thường vừa tĩnh mịch vừa vô hại này, nó không giống phù văn hay chú ngữ, mà còn nhẹ bẫng, khó nắm bắt hơn.

Hắn lại giẫm chân xuống đất. Sự ảnh hưởng này liên quan tới vị trí địa lý hoặc không gian giữa mặt đất và lòng đất, thậm chí liên quan tới cả những người qua đường vô tội. Một sự ảnh hưởng mang tính rộng khắp, không nhắm vào một đối tượng nào cụ thể, cũng chẳng mong cầu một kết quả xác định, giống như đã bị kìm hãm. Khi La Ái Diệu phát hiện ra dị tượng này, dị tượng cũng đã phát hiện ra La Ái Diệu và bắt đầu chơi trò trốn tìm.

*

Suốt quãng đường đi bộ, La Ái Diệu vẫn ung dung quan sát kiến trúc và đám đông xung quanh, tia sáng ở lối vào ga tàu điện ngầm cách đó không xa bỗng nhiên thu hút sự chú ý của hắn.

Dòng người tiến vào ga tàu này không nhiều, đi về phía Bắc thêm một trạm nữa là điểm cuối của tuyến số 1. Ga hồ Thăng Tiên là công trình trên mặt đất, với những mảng kính lớn trong suốt tựa cánh ve, đèn đêm rọi chiếu khiến chúng trông như đàn đom đóm. La Ái Diệu bước vào ga, đi xuống tầng, hành khách nơi đây rất thưa thớt. Hắn suy nghĩ, nên đi vào trong nội thành hay về phía trạm cuối?

Chuyến tàu đi trạm cuối đã tới trước, hắn tiến vào khoang tàu, trong khoang hầu như chẳng còn hành khách nào, bởi vì khu dân cư và tiện ích ở trạm cuối ít hơn nên hành khách đi trạm cuối cũng ít hơn. Cửa toa tàu chầm chậm khép lại, La Ái Diệu vịn vào thanh cột dài, gương mặt hắn phản chiếu trên cửa sổ, song vì hắn không thuộc về thế giới này nên hình ảnh trên kính càng mơ hồ hơn.

Cảnh tượng này gợi cho hắn nhớ lại lần đầu xuất hiện trước mắt Thi Sương Cảnh, cả hai lần đều ở trong tàu điện ngầm. Lúc ấy hắn mặc âu phục nhỉ? Mà chuyện này không quan trọng. Là do đã lâu La Ái Diệu không hóa thân thành dạng người, sau khi thăm dò, hắn biết âu phục là trang phục phù hợp nhất, khổ nỗi thử cả hai lần mà còn chẳng nhận được một cái liếc mắt.

Mà tại sao lần vẫn là tàu điện ngầm chứ? Bấy giờ La Ái Diệu mới tự hỏi.

Trong bối cảnh đi xuyên qua lòng đất như thế này, dị vật sẽ dễ dàng xâm nhập hơn. Không gian và thời gian mềm mại đến lạ. Khi thử chạm chân vào môi trường bốn chiều này trên phương diện tinh thần, sẽ thấy kẽ hở ở khắp mọi nơi.

Tàu điện ngầm đã gần đến trạm, La Ái Diệu ngước mắt, lối đi giữa khoang tàu dài như một đoạn ruột, đến trạm không giống như được sinh ra mà giống như bị bài tiết. La Ái Diệu không muốn ẩn dụ kiểu này, cơ mà khi đến trạm, hắn cảm nhận được tử khí lan tràn, khoảnh khắc ấy hắn tưởng như mình vừa đến bãi tha ma. Hắn cất bước xuống tàu theo dòng người lác đác, cửa toa tàu đóng lại, không có khách đi lên nữa, tàu dừng 10 giây rồi tiếp tục chạy về phía khoảng không.

La Ái Diệu lại trở về trong khoang tàu, bóng hình hắn lóe lên rồi xuất hiện trong khoang ngay đầu tàu, lại lóe lên lần nữa, đã vào trong buồng điều khiển. Đèn chợt sáng lên ở hai bên hành lang tối tăm chẳng phân rõ ngày đêm, trong buồng lái không có ai, hệ thống điều khiển tự động đang vận hành con tàu. Tàu không hề quay đầu lại mà cứ tiếp tục lao thẳng về phía trước, không còn thấy những trạm dừng cho hành khách lên xuống nữa, mà chỉ còn lại đường ray trong hầm sâu hun hút.

Thời gian chờ tàu dừng dài đằng đẵng tưởng như vô tận, song La Ái Diệu chẳng có bất cứ cảm giác nguy hiểm nào. Hắn chống hai tay lên bảng điều khiển, nghĩ đến một vấn đề rất thiết thực.

Ga tàu gần khu Lệ Quang cũng là trạm cuối. Thời gian này không thể để nhóc con kia đi tàu điện ngầm được.

******

★Chú thích:

[1]Tam Giới: là ba cõi giới của vòng sinh tử, nơi sinh sống của tất cả chúng sinh hữu tình, bao gồm: Dục Giới, Sắc Giới và Vô Sắc Giới.

Dục Giới là nơi thiện ác lẫn lộn, đầy rẫy tham dục, nơi ở của các loại chúng sinh mang nặng h*m m**n.

Trên Dục Giới là Sắc Giới, nằm giữa Tam Giới, là nơi ở của các loại chúng sinh không phân biệt nam nữ, đã không còn dục niệm.

Trên Sắc Giới là Vô Sắc Giới, cõi cao nhất trong Tam Giới. Chúng sinh nơi đây không còn thân xác vật chất mà chỉ tồn tại dưới dạng ý thức, đạt đến trạng thái tự do tuyệt đối.

[2]Hoành Tam Thế: chỉ cách xếp ba vị Phật theo chiều ngang, bao gồm Phật Thích Ca Mâu Ni ở trung tâm, Phật A Di Đà của thế giới Tây phương cực lạc, Phật Dược Sư của thế giới Đông phương tịnh lưu ly.

[3]Thụ Tam Thế: chỉ cách xếp ba vị Phật theo chiều dọc, bao gồm Phật quá khứ – Phật Nhiên Đăng, Phật hiện tại – Phật Thích Ca Mâu Ni và Phật tương lai Phật Di Lặc.

Bình Luận (0)
Comment