Chương 58: Người sống sót của ngày xưa cũ • Chuột trong tàu điện ngầm – 1

Dưới ánh đèn tàu, dây cáp hai bên đường ray phản chiếu sắc bạc tựa tuyết, đường ray dưới đất và đường dây trên không cũng tỏa sáng bàng bạc. Qua ô cửa buồng lái, đường hầm tàu điện ngầm mang màu bùn tối chủ đạo không hề chân thực, nhìn chằm chằm một hồi sẽ cảm tưởng như đang đặt mình trong bụng con mãng xà sắt khổng lồ. Dây cáp, đường ray và những gờ nổi lởm chởm y chang xương rắn bên trong, cả đoàn tàu lẫn người trong tàu cùng nhau đi xuyên qua bộ phận tiêu hóa của mãng xà.
La Ái Diệu ngồi trước bảng điều khiển, càng lúc càng buồn chán, đoàn tàu này đang thực sự vận hành hay chỉ là ảo giác của hắn? Lại lóe lên một cái, La Ái Diệu đứng lặng trên đường ray, đoàn tàu chạy đi xa, ánh sáng cũng dần tắt theo đoàn tàu rời đi. Đường hầm tàu điện ngầm không trống trải như trong tưởng tượng, La Ái Diệu cảm nhận không gian đặc biệt này, khi tia sáng cuối cùng rời khỏi sườn mặt hắn, cặp mắt xanh trong bóng tối tựa như bảo thạch hút ánh sáng rồi tỏa ra bức xạ yếu ớt, toát lên cảm giác cứng rắn trong không gian “mềm mại và đầy lỗ hổng” này.
La Ái Diệu không phải con người, mắt thường của con người hay thiên nhãn cao hơn một bậc đều không thể sánh bằng mắt Phật, nếu cần, thế giới trong mắt La Ái Diệu sẽ trở thành một thế giới chồng chéo nhiều tầng. Thứ mắt thường thấy là tình cảnh phía trước, thứ thiên nhãn thấy là dự báo bất định nào đó, còn mắt Phật sẽ thấy được nhân duyên, nghiệp lực, nghiệp báo và chấp niệm của vạn vật hữu tình. Cũng tức là, giữa những biểu tượng của thế giới vật chất, mắt Phật có thể nhìn ra một mặt khác, chính là tình cảm và nghiệp duyên. La Ái Diệu không thường mở mắt Phật, bởi thế giới mà mắt Phật nhìn thấy vừa phức tạp và phong phú, mở mắt Phật tức là phải hành động liên tục, cần can thiệp hoặc thi pháp, khiến La Ái Diệu có cảm giác như đang đi làm vậy.
Ngoài ra, mắt Phật còn là mắt hư không, có thể phá tan mọi giả tướng hư vọng. Khi mở mắt Phật, bốn bề xung quanh sẽ chui vào không giới. Với người tu hành thì đó chính là nhìn thấy thượng giới, như được ban tặng một cơ hội giác ngộ trong thiền môn. Nhưng đối với yêu ma tà vật, đó lại là nhìn thẳng vào tính mạng, thấy rõ căn nguyên, Phật Tử không cần dùng sức để hàng phục, chỉ cần dùng “không” để trấn nhiếp yêu ma.
Để tiết kiệm thời gian, Phật Tử đã mở mắt Phật. Trong khoảnh khắc, một cảnh giới hư không màu lam được trải ra từ dưới chân Phật Tử về trước và sau, bức tranh nhân duyên dần dần mở rộng. Mọi sắc thái chúng sinh từng đi qua con đường này đều chồng lên nhau: từ công trình đào hầm mới thi công, những công nhân đổ mồ hôi cho đến cuộc sống gia đình của họ, rồi cả mức giá đấu thầu công trình tàu điện ban đầu, những người điều khiển máy móc khổng lồ, đến kỹ sư và công nhân chia thành đội đi vào đường ray tu sửa lúc rạng sáng, cho đến những con người mỗi ngày đi tàu qua đây và công việc, nỗi do dự, băn khoăn của họ, cùng cuộc đời lặp đi lặp lại của mọi người nơi đường hầm này. “Không” mà mắt Phật nhìn thấy chẳng phải cái “không” của sự trống rỗng, mà là “không” sau khi đã phơi bày tất thảy.
La Ái Diệu men theo đường ray đi thẳng về phía trước, đoạn đường này không thuộc tuyến đường sắt ngầm đã được quy hoạch, ấy thế nhưng mọi người vẫn đi qua mà chẳng ai cảm thấy bất thường. Đáng lý La Ái Diệu sẽ không đi nhầm vào đoạn đường không tồn tại này, trừ phi đây là cố ý.
Cố ý ư? La Ái Diệu ghét sự cố ý này, cũng ghét kẻ khác bày trận kéo cả hắn vào làm cảnh quan hay nhân vật nào đó. Hắn tiếp tục đi về phía trước, trong đường hầm tối om có trận gió ngầm mang mùi tanh của nước thổi qua, hạ nhiệt độ không khí thấp hơn so với mặt đất. Mắt phải của Phật Tử mở mắt Phật, mắt trái vẫn là mắt người bình thường nhất, hai bên đối lập như vậy thì hiệu suất sẽ cao hơn.
Không biết bao lâu trôi qua, mắt Phật của La Ái Diệu cuối cùng cũng bắt được manh mối.
Nhân duyên và cuộc đời con người vốn nối liền liên tục, tựa như một tờ giấy đã được gấp sẵn, chỉ cần lia kéo cắt một đường từ đầu đến cuối, giũ mở ra sẽ thấy một kiếp đời hoàn chỉnh. Nhưng trong đường hầm không tự nhiên này, La Ái Diệu nhận thấy các tướng của chúng sinh có những khiếm khuyết rất nhỏm, nhỏ đến mức có thể bị bỏ qua. Chỉ là một ngày nọ họ bước lên chuyến tàu này, bị đánh cắp đi vài phút thời gian, và trong vài phút ấy gần như chẳng có gì xảy ra cả. Trên tờ giấy rộng mở của cuộc đời rực rỡ sinh động, có một vài lỗ hổng, những cái lỗ bé tí xíu. Hàng vạn con người trong không gian mơ hồ này đều bị đánh cắp đi một chút thời gian. Những cái lỗ nhỏ xếp chồng lên cuộc đời bình thường của người khác, may nhờ có mắt Phật tinh vi mới phát hiện được. Không gian ngầm này mềm mại và đầy rẫy lỗ hổng, thời gian bị lấy đi ít đến mức chẳng đáng nhắc tới.
La Ái Diệu khép mắt Phật, dùng mắt người quan sát không gian mênh mông này. Hắn biết con người có dự toán cho việc xây dựng hệ thống tàu điện ngầm, họ sẽ không tạo ra một con đường khác nằm ngoài kế hoạch. Hơn nữa, tàu điện vận hành theo tuyến đường cực kỳ rõ ràng, đi đường vòng chẳng phải sẽ làm tăng chi phí vận hành hay sao? Hắn vẫn không thể xác định đây là con đường có thật hay chỉ là tưởng tượng do thuật pháp dựng nên, bởi hắn cảm nhận dưới chân vẫn mềm lún, không giống như đang bước trên nền đất bằng.
Điện thoại không hiển thị thời gian và tín hiệu, tuy nhiên trước khi La Ái Diệu lên tàu điện ngầm cũng không có ai tìm hắn. La Ái Diệu dần dần cảm thấy buồn chán, liền quyết định dịch chuyển khỏi nơi kỳ quái này. Động niệm, chớp mắt, quay về chỗ cũ. La Ái Diệu hoang mang, bèn thử lại, vẫn quay về chỗ cũ.
Hắn tin chắc mình đã thực hiện động tác dịch chuyển, cớ sao đích đến lại vẫn là đường hầm tàu điện ngầm? Lần này thì hắn thực sự tập trung tỉnh táo. Nhân thân không thể di chuyển, vậy sắc thân và pháp thân thì sao?
Mất kết nối rồi.
La Ái Diệu không cảm ứng được các hóa thân của mình, kể cả tượng Phật Tử được cung phụng trong nhà tín đồ hay tượng Phật đồng đen trên bàn thờ nhà Thi Sương Cảnh, tất cả đều đã mất kết nối. Hắn chỉ có thể liên kết với pháp thân bản tôn của chính mình, cũng chính là pháp thân ngồi ghế tựa đài sen trong hang Lưu Ly Cô Nguyệt. Nhưng thế thì có ý nghĩa gì đâu chứ?! Pháp thân bản tôn của La Ái Diệu đương nhiên phải đi theo hắn rồi! Chứ còn gì nữa!
Đúng là đánh nhạn bị nhạn mổ vào mắt, Phật Tử đã hiếu kỳ quá mức cần thiết, đây quả thực là lần đầu tiên trong đời hắn bị giam giữ. Thảo nào gã họ Tưởng lại thận trọng như vậy, ngay cả rồng cũng không giải quyết được thứ này.
La Ái Diệu nhớ lại lúc Tưởng Lương Lâm đưa cho hắn xem ảnh chụp tác phẩm của Lang Phóng, hắn đã cảm ứng được quy tắc nào đó. Lúc ấy hắn nói quy tắc của mình nghiêm ngặt hơn, là vì cảm nhận trực quan nhất của hắn chính là “Va chạm quy tắc”.
Quy tắc của Phật Tử là sự phân chia tam thế tam giới và vô tận kiếp của thành, trụ, hoại, không. Phật không có khái niệm về cái chết, cũng không có khái niệm về sự sống, bản thân sự tồn tại chính là trong hư không chắp tay bảo vệ sự bất diệt của pháp trong đại kiếp và tiểu kiếp. Sự tồn tại của sáu cõi luân hồi chỉ nhằm chứng pháp, song bất kể là con người hay súc sinh trong sáu cõi này đều không sinh ra điều mong cầu hay không mong cầu trực tiếp nào hướng tới Phật. Nói cách khác, Phật là người duy trì trật tự vô tình vô sắc, duy trì pháp chứ không phải nhân lý, con người tồn tại hay không tồn tại đều chẳng làm lay chuyển sự tồn tại của Phật. (Tam thế: quá khứ, hiện tại, tương lai. Tam giới: Dục Giới, Sắc Giới, Vô Sắc Giới. Thành, trụ, hoại, không là bốn giai đoạn của một kiếp mà mỗi thế giới đều trải qua và liên tục lặp đi lặp lại.)
Thiết bị đồng hồ cát này và quy tắc đằng sau nó hoàn toàn trái ngược với quy tắc của Phật Tử. Hữu tình mãnh liệt, h*m m**n mãnh liệt, bản năng mãnh liệt như sợ hãi, kinh hoàng, sùng bái. Bối cảnh của nó to lớn vô hạn, ngay khi ấy La Ái Diệu đã cảm nhận được rằng sự phân cấp bản năng cảm xúc mãnh liệt này phát triển trên nền tảng của vũ trụ, mà vũ trụ cũng chính là đại thế giới, đại khái là vũ trụ theo cách gọi của người hiện đại. Quy tắc này cũng không lấy con người và nhân lý làm trung tâm, nhưng nó điên cuồng hút lấy sức mạnh của con người – sinh vật giàu cảm xúc nhất. Có lẽ vì con người đã phát triển năng lực cảm nhận khá đặc biệt mà có thể kết nối với loại quy tắc này. Xét theo mức độ nào đó, cách con người hiểu quy tắc này cũng tương tự như cách họ hiểu Phật pháp, đều xem đó là một cơ chế phân cấp, một sự uy nghiêm không thể nhìn thẳng, một sự chi phối và điều khiển cảm xúc không thể gọi tên.
Quy tắc của Phật Tử nghiêm ngặt hơn ở chỗ, dù cho quy tắc này có xâm nhập vào hoàn cảnh của Phật Tử thì quy tắc của Phật Tử vẫn không hề chệch hướng. Mà rõ ràng đồng hồ cát và thế lực đằng sau nó đang trong giai đoạn phát tiết. La Ái Diệu có thừa thời gian để hiểu mọi chuyện đang diễn ra trong quy tắc này, nhưng bản thân quy tắc ấy đã không còn đủ sức tự xoay sở. Nói một cách tự luyến hơn, thì tức là La Ái Diệu nghiêm khắc hơn mà thôi. Hắn rất mạnh và cũng rất nhàn nhã, chẳng bận tâm đến chuyện thắng thua thành bại. Hắn rất kén chọn song cũng vô cùng nghiêm ngặt với kỷ luật, có thể tự điều chỉnh quy tắc để thích ứng với bất kỳ sự kiện bất ngờ nào.
Thôi quên đi, không ba hoa nữa, giờ hắn còn đang mắc sai lầm đây. Mà lần này còn chẳng phải sai lầm đầu tiên nữa cơ…… Hình như bây giờ La Ái Diệu đã dần quen với cuộc sống bất ngờ này rồi, mắc sai lầm trong một chuyện nhỏ nhặt rồi cứ thế sai lầm mãi, cơ mà hắn lại thích thú lắm.
Hắn quyết định bắt đầu từ những lỗ hổng ăn vụng thời gian này.
La Ái Diệu cẩn thận thu thập các dấu vết gặm nhấm. Trong cảnh giới hư không, hắn nâng bát, mọi dị tượng mà mắt Phật nhìn thấy đều được hắn phục chế và bảo tồn trong bát, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, mà hoa trong gương cũng là hoa, trăng trong nước chính là trăng. La Ái Diệu đã chơi trò này quá thuần thục, một đường tiến tới, thu hoạch càng lúc càng nhiều, những xao động ẩn trong bóng tối cũng đã âm thầm tích tụ lâu rồi.
Cơn gió ngầm trong đường ray trở nên dữ dội, mùi nước tanh dường như chỉ là lớp nền cho thứ mùi kỳ lạ. Đầu tiên là mùi tanh, sau đó hòa với mùi bụi đá và vị gỉ sắt của khoáng chất kim loại, khuấy đảo trộn lẫn với nhau, rồi được cơn gió khuếch tán khắp nơi. La Ái Diệu mải mê nghiên cứu sự thất lạc thời gian và không gian của con người, thứ mùi phi nhân loại ấy cũng làm nổi bật sự hoang đường của con người. Bất thình lình, trong khoảnh khắc nào đó, có mùi máu và mùi người thối rữa chen vào, cùng những hạt bụi của sinh vật đã khô quắt và phong hóa. Những thứ mùi này không gợi lên hình ảnh của côn trùng mà là của loài sinh vật gặm nhấm, một thứ h*m m**n nguyên thủy đang nghiền nát, nhai nuốt, ngấu nghiến.
Editor: Thề mấy đoạn viết theo góc nhìn của ông La làm t như bị tẩu hỏa nhập ma, đọc không có hiểu cái gì