Chương 59: Người sống sót của ngày xưa cũ • Chuột trong tàu điện ngầm – 2

Tốc độ chảy trôi của thời gian rất không đồng nhất, nhưng La Ái Diệu vốn cũng chẳng nhạy cảm với thời gian. Quãng thời gian hắn cô độc một mình có cả dài lẫn ngắn, có ngàn năm và cũng có vài ngày, cho nên thời gian đối với hắn chẳng là gì, mà hắn cũng chẳng để tâm tới quãng thời gian lãng phí đó.
Mốc hẹn 10 giờ giữa hắn và Thi Sương Cảnh đã qua từ lâu. Thời khắc 21:59 trên màn hình điện thoại của Thi Sương Cảnh chuyển sang 22:00, La Ái Diệu đang từng bước tiến sâu vào lòng đất. Qua quan sát, La Ái Diệu xác nhận đường ray này được hợp thành bằng cách thức phi tự nhiên nào đó, bởi vì hắn thấy được hình ảnh sân ga của tuyến đường khác từ ký ức của những con người đó, kết hợp với đặc tính của thời không dị thường mà hắn cảm nhận được, hắn nhận định đường ray này không phải một tuyến đường bí mật chưa được công bố mà là một hiện tượng quỷ dị. Nền đất mềm nhũn mà hắn cảm nhận được tức là đã có quá trình chìm lún xảy ra, tuy hắn chỉ đi men theo đường ray, nhưng độ dốc mà hắn cảm nhận được gần như bằng không.
Trong lúc Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm bắt đầu bơm nệm hơi cho Thi Sương Cảnh trong phòng khách, La Ái Diệu tạm dừng bước, hắn đã thu thập đủ mảnh vụn thời gian bị gặm nhấm. Khu vực đường ray này có một lối đi phụ dành cho nhân viên bảo trì, hắn đi lên cầu thang, ngồi bên lối đi bộ. Trong chiếc bát đồng của hắn chứa đựng nhân duyên con người tựa như bông, hắn nghiên cứu chúng như đang nghiên cứu tranh ghép hình. Những dấu vết gặm nhấm này có tính liên quan, giống như kiến để lại lối đi trong bùn đất. Nếu La Ái Diệu xâu chuỗi được những dấu vết này, hắn sẽ tìm ra điểm ban đầu bất kể là thời gian hay không gian, thế là dễ xử lý rồi.
Trong lúc cơn nghiện động não của La Ái Diệu phát tác, Thi Sương Cảnh mang Bắp sang tá túc nhà Lang Phóng, bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu ngắn ngủi . Cậu lo lắng không biết hôm sau còn qua nhà tự học được không, thậm chí còn tiện thể lo lắng cho tình hình của La Ái Diệu.
1 giờ sáng, gã đàn ông mờ ám bước vào hành lang. Một trong những hiểm họa an ninh lớn nhất của tiểu khu cũ này chính là hành lang không có cửa, cả khách thuê nhà lẫn người lạ đều có thể lên lầu.
Ban ngày vẫn quang đãng, tối đến lại mưa, vị khách không mời mà đến lảo đảo leo lên lầu, để lại vệt nước vương vãi đầy đất. Gã ta lên tới lầu ba, tay run run cạy cửa. Tiếng cạy cửa khá nhỏ, gã đàn ông này gần như kẻ trộm chuyên nghiệp. Gã sợ đánh thức người trong nhà, may mà ổ khóa này là loại cũ nhất, hơn nữa lại mang theo công cụ. Gã rút cái đục và tua vít với kích cỡ khác nhau từ trong chiếc hộp đen to cỡ bàn tay ra, thử mở mấy lần, sau chừng 10 phút đã phá được khóa. Cửa nhẹ nhàng hé ra một khe hở, gã đàn ông luồn tay vào khe cửa, chầm chậm kéo cửa ra bằng lực nhẹ nhất, không để trục cửa phát ra âm thanh chuyển động.
Trong nhà không bật đèn, gã đàn ông bước vào huyền quan rồi khép hờ cửa lại chứ không đóng hẳn. Phòng khách không có người, ánh trăng nhàn nhạt và ánh đèn đường trong tiểu khu rọi vào trong nhà, bên trái chính là bếp. Gã đàn ông vào bếp tìm một con dao gọt hoa quả, cầm chắc trong tay, sau đó mới đi kiểm tra phòng ngủ và nhà vệ sinh..
Phòng ngủ không có ai. Nhà vệ sinh cũng không có ai. Trong căn nhà này chẳng có ai cả. Có dấu vết người ở, trong tủ lạnh cũng có đồ ăn thừa.
Tại sao lại không có ai? Gã đàn ông đờ ra một thoáng, lửa giận lập tức bốc lên. Phòng ngủ không có ai! Gã vồ hụt rồi! Nhưng gã không còn lúc nào khác nữa. Chỉ có đêm nay…… Chỉ có đêm nay thôi…… Gã đàn ông điên cuồng xốc chăn lên, kéo tủ quần áo ra, thậm chí nằm rạp xuống kiểm tra gầm giường, xác nhận không có người lẩn trốn. Tại sao lại không có ai?! Chẳng lẽ đã có kẻ nhanh chân đến trước? A…… A…… Gã đàn ông gầm gừ, vừa rồi gã còn giữ được một chút lý trí, nhưng giờ thì như một kẻ phát rồ phát dại, gã liên tục lượn quanh giường, lặp lại bốn chữ “Không kịp nữa rồi”.
Gã đàn ông bị mưa xối ướt đẫm, vóc người gã không cao, tủ quần áo trong nhà bị gã lục tung hết lên, chẳng có bộ nào vừa vặn, gã đành trộm một chiếc áo khoác có vẻ khá giản dị, mặc tạm lên người. Lần trước gã rời đi là vào mùa xuân, chỉ mặc áo quần mỏng mảnh nên lạnh tê tái, bây giờ mùa đông mới về đến hiện thực, một trận mưa rơi xuống cuốn đi hết nhiệt độ của gã, khiến gã lạnh đến mức mất cảm giác.
Không còn nhiều thời gian nữa, gã vẫn chưa tìm được mục tiêu, cũng không thể nán lại lâu trong nhà vì sợ sẽ gặp phải những thứ khác…… Gã đàn ông dùng khăn mặt bọc kỹ con dao gọt hoa quả, cất vào trong túi nylon để tiện mang theo. Gã trở lại huyền quan, định tìm ít tiền mặt trong chiếc rổ cạnh đó, kết quả không tìm được tiền mặt mà tìm được một chiếc thẻ căn cước. Thi Sương Cảnh, Thi – Sương – Cảnh, thì ra đây là tên của người sống ở nhà 301, đơn nguyên 3, tòa số 4.
Gã đàn ông có tật giật mình nên không dám bật đèn, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà, gã nhác thấy trên tường có bàn thờ Phật. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào khiến tượng Phật màu đồng tỏa sáng lành lạnh, trong lư hương không cắm hương, bàn thờ này cũng không thắp đèn đỏ hoặc đèn vàng giống bàn thờ Thần Phật ở nhà khác. Bàn thờ Phật lặng thinh, không hề bắt mắt, tín ngưỡng mà quá im lặng thì có vẻ không thành tâm. Gã đàn ông đứng ngẩn ngơ ở huyền quan, nhìn kỹ tượng Phật hồi lâu, gã nghĩ, Thần Phật đều là giả, Ngài mới là thật. Gã đàn ông từng trải nghiệm sự đáng sợ của Ngài, từng cầu khẩn Quan Thế Âm, Jesus Christ hay Allah biết bao nhiêu lần, nếu thật sự có tác dụng thì gã đã chẳng xuất hiện ở nơi này như kẻ loạn trí.
Càng hồi tưởng lại những tai họa đã trải qua, màu đỏ máu càng choán lấy tầm mắt gã, như thể liên tục nhỏ máu vào trong nước. Đầu tiên là màu vàng như dịch mủ sẽ tản ra, sau đó là màu đỏ, một giọt, hai giọt, ban đầu là một mảng đỏ cam, sau đó chuyển sang màu nâu. Con ngươi của gã đàn ông rung động, gã kìm nén h*m m**n gào thét, trước mắt chỉ thấy màu đỏ thịt dị thường đang chuẩn bị sống dậy. Lại nữa rồi. Gã hớt hải xỏ giày vào, chuồn ra ngoài rồi khép cửa, lại thấy câu đối trên cửa viết “Phú quý vẹn toàn người như ý, tài hỉ thịnh vượng nhà thuận hòa” . Màu đỏ nhức mắt, chữ viết khiêu khích, gã vò nát câu đối, tinh thần lại trở nên điên loạn, chỉ muốn ăn tươi tờ câu đối này. Gã loạng choạng chạy xuống lầu, trở về trong màn mưa.
Hôm sau, Thi Sương Cảnh không dám bỏ bê bài tập La Ái Diệu đã giao nữa, may mà La Ái Diệu có dán nội dung bài tập và nhiệm vụ trong tuần lên bảng đen. Thi Sương Cảnh sợ La Ái Diệu như sợ thầy giáo, mặc dù căn nhà lầu dưới đang bừa bộn hỗn loạn, vừa nhìn là biết xảy ra chuyện, cậu vẫn nghiêm chỉnh ngồi làm bài trong nhà tự học ở lầu bốn.
Nửa đêm Lưu Thiến liên hệ với Thi Sương Cảnh, song đến 7 rưỡi sáng cảnh sát mới tìm tới nhà, chỉ riêng mấy biên bản trong buổi tối đã làm mất rất nhiều công sức rồi. Trước tiên cảnh sát chụp ảnh những chứng cứ cố định, đợi cảnh sát đi rồi Thi Sương Cảnh mới quay về nhà mình, vừa đi quanh một vòng thì cảnh sát gọi cậu tới cục cảnh sát để viết tường trình. Cảnh sát biết đêm qua Thi Sương Cảnh ở nhờ nhà người khác, còn mang cả mèo theo, đúng là quái lạ, thế là họ gọi cả Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm đi viết tường trình.
Quanh đi quẩn lại, Thi Sương Cảnh vẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, đành về nhà tự học làm bài tập tiếp. Lang Phóng vẫn cho cậu tá túc ở nhà mình vì cảm thấy để cậu ở nhà tự học hoặc về dưới lầu đều quá nguy hiểm.
La Ái Diệu trong tàu điện ngầm đã ghép được hình dạng hoàn chỉnh của những dấu vất gặm nhấm, hắn không hề mệt mỏi mà còn thấy cực kỳ thú vị. Hầu hết nhân duyên và thời gian bị “ăn vụng”, bị cắt đứt đều xảy ra trong tàu điện ngầm. Về phía hành khách, sớm nhất có thể truy ngược lại thời điểm khai trương tuyến tàu điện ngầm số 1, tuyến đầu tiên được đưa vào hoạt động tại thành phố D. Trước hành khách là các công nhân viên thi công, sớm hơn nữa cũng có, chính là những đội khảo sát, trắc địa và học giả bắt đầu quy hoạch từ thế kỷ trước.
Mọi người mê man trong một thoáng ngắn ngủi, mất đi ý thức giữa lúc đang đi đứng ngồi nằm, có lẽ do trời nóng đến choáng váng, hoặc do trời lạnh đến tê liệt. Một thoáng ngẩn ngơ khiến họ bỏ lỡ một lần chạm mắt, một giây khựng lại khiến họ quên đi lời chực thốt ra…… Tất cả những khả năng cực kỳ nhỏ bé ấy đều đã bị nuốt chửng.
Vũng lầy khổng lồ ẩn dưới lòng thành phố D cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi. Mấy chục năm qua, những thứ không thể lộ ra ánh sáng ấy đã dùng ý thức và siêu thức của loài ngoài làm thức ăn, dùng tàu điện ngầm làm lối đi, len lỏi khắp toàn bộ thành phố. La Ái Diệu không thể tưởng tượng ra chúng rốt cuộc là cái gì, nếu không chạm trán, có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng biết được hình thái của chúng.
Ngoài ra, nếu ghép tổng thể những vết tích gặm nhấm này lại theo một cách lập thể, hắn nhận thấy nó vừa giống một hình khối đồ đằng được tạo nên từ một nét liền, vừa giống một con thú 3D được tạo từ đầu đến cuối bằng một sợi dây sắt trong tác phẩm nghệ thuật. La Ái Diệu không tự tay ghép lại, bởi hắn cảm nhận được rằng mình đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Điện thoại mãi chẳng có tín hiệu, tạm thời cũng chưa có lối thoát ra. Nếu muốn rời khỏi nơi này thì hắn phải động não.
Khi La Ái Diệu rốt cuộc nhìn thấy thi thể trên đường ray, thì ở trên mặt đất đã là ngày thứ ba Thi Sương Cảnh đi ở nhờ.
Thi Sương Cảnh chưa từng nghĩ cô nhi viện sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Kẻ đột nhập bất hợp pháp vào nhà Thi Sương Cảnh đã quên mất tên thật của chính mình, chỉ nhớ biệt danh con gái là Kỳ Kỳ. Gã lẻn vào cô nhi viện giữa đêm hôm khuya khoắt, đứng ở hành lang lầu hai như bóng ma, ngóng nhìn vào trong cửa sổ. Sau khi xác nhận chỉ có một bà cụ đang chăm sóc bọn trẻ, gã liền cầm đao xông vào phòng, hét lên “Kỳ Kỳ”, “Kỳ Kỳ”. Tuy nhiên cô nhi viện hoàn toàn không có đứa bé nào tên Kỳ Kỳ, kể cả đã rời đi hay vẫn ở lại đều không có ai tên Kỳ Kỳ. Thấy con dao gọt hoa quả trên tay gã, Lưu Thiến vội gọi bọn trẻ chạy về phía mình. Gã đàn ông quýnh lên, quơ tay chạy sang bên kia giường, nhưng Lưu Thiến đã dùng thân mình ngăn cản.
Hai cây nến dài bỗng nhiên bùng cháy, bàn thờ Quỷ Tử Mẫu Thần ở trong phòng sáng lên. Giữa sắc đỏ máu phủ kín, gã đàn ông nhìn thấy một bóng người u ám đứng lên từ bờ tường, chầm chậm tiến về phía gã, dáng vẻ đoan trang, bước đi mơ hồ. Gã la hét lùi lại, vung dao loạn xạ.
Chỉ trong một thoáng, một bức tượng nữ thần kim loại cao ngang người đã dịch chuyển tới trước mắt gã đàn ông, mặt đối mặt với gã. Gương mặt nữ thần đúc bằng kim loại chỉ có vết đục đẽo giống hình mắt mũi, nom hết sức lạnh lẽo. Biểu cảm tựa như có tình, nhưng làn gió buốt bà dấy lên lại vô tình như dao. Gã đàn ông bật ra âm thanh rất buồn cười từ trong cổ họng, rồi gã mất khống chế, ngồi phịch xuống đất, con dao rơi ngay bên cạnh. Nữ thần cũng ngồi xuống, đầu tượng ghé lại gần, thậm chí hơi nghiêng như thể đang quan sát gã. Gã muốn dùng tay đẩy bà ra song ngón tay lại như chạm vào bàn ủi nóng, nóng đến mức muốn chảy cả vân tay ra.
Gã đàn ông sợ hãi tột độ, co rúm trên mặt đất như con ếch sắp chết.
*
Cảnh sát tạm thời chưa lấy được nhiều thông tin hữu ích về thân phận của gã đàn ông, rõ ràng gã là một kẻ điên. Điều duy nhất gã nhớ được là Kỳ Kỳ con gái gã, có vẻ khi gã rời đi thì Kỳ Kỳ vẫn là một đứa trẻ. Cảnh sát hỏi vợ gã đâu, gã bảo vợ mình bỏ đi rồi. Cảnh sát lại hỏi gã đã giao Kỳ Kỳ cho cô nhi viện này ư? Gã đàn ông lẩm bẩm nói không phải, gã để Kỳ Kỳ ở quán bánh quẩy ăn sáng, Hoàng Điền Bá, đúng rồi, gã đi tàu điện ngầm từ ga Hoàng Điền Bá…… Sau đó giọng gã trở nên mơ hồ, chẳng ai hiểu gã đang nói gì.
“Kỳ Kỳ, là chữ Kỳ nào? Kỳ trong kỳ quái? Hay Kỳ trong kỳ thủ? Là chữ Kỳ có bộ Vương à, được rồi. Vậy tại sao anh lại đến nhà cậu bé kia?”
“Cậu bé? À. Cậu bé. Không chỉ mình tôi đang tìm kiếm nó. Tất cả bọn tôi đều sẽ tìm nó. Tôi là người đầu tiên ư? Hay nó đã bị những kẻ khác tìm ra rồi? Có thể cho tôi gặp nó một lát được không? Không biết…… Chủ nhân cũng không nói tại sao phải, tìm, nó, nhưng bọn tôi ghen tị…… Anh có biết được chủ nhân nhìn bằng con mắt khác nghĩa là gì không?! A! Anh không biết…… Nó có phải đứa tiện nhân chạy trốn kia không! Nó trốn rồi! Tôi phải tìm ra nó! Tôi phải tìm ra nó! Tôi phải dẫn nó đến cho chủ nhân để cầu…… cầu xin…… Kỳ Kỳ ơi…… Kỳ Kỳ……”
Cho dù Thi Sương Cảnh có thần kinh thép, nhưng khi xem xong đoạn video thẩm vấn này, cậu vẫn nổi hết cả da gà.
Tưởng Lương Lâm khoác tay lên vai trái cậu: “Là đang tìm cậu à? Trước khi tiếp xúc với La Ái Diệu cậu còn từng tiếp xúc với những thức khác sao?”
Lang Phóng khoác tay lên vai phải cậu: “Thời gian này cậu vẫn nên ở cùng bọn tôi thì hơn, xem ra sẽ còn có những kẻ khác tìm tới.”
Đàm Hồng Tín đứng phía sau Thi Sương Cảnh, chống cằm nói: “Thằng cha tâm thần này ở đâu ra không biết? Tên Phật Tử gì đó lợi hại lắm hả, hắn có thể trừ tà cho khu công nghiệp này không? Cái gì? Hắn mất tích rồi á? Hắn là vị “chủ nhân” đó ư?”
Thi Sương Cảnh cất tiếng thở dài. La Ái Diệu có thể là chủ nhân của gã thần kinh này, nhưng Thi Sương Cảnh đâu phải “tiện nhân” chạy trốn chứ? Cậu trông nhà rất tốt mà.