Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 41

Tiêu Niên rốt cuộc cũng hiểu trong tiểu thuyết hay viết ‘muốn đào cái lỗ để chui vào’ là cảm giác gì. 

Hiện tại, cậu chính là có cảm giác đó. 

“Đá chéo sân cũng lớn thật.” Lục Tri Chu vừa bước tới gần vừa nói một câu như vậy. 

Không đợi Tiêu Niên đáp lời, Lục Tri Chu lại bước đến gần Tiêu Niên hơn, vừa đưa sách cho cậu vừa cúi đầu, nhìn vào mắt cậu: “Thích vật lý như vậy à?” 

Cái kiểu biết rõ còn cố hỏi gì đây!

Tiêu Niên giận nhưng không dám nói gì……

“Anh biết cái gì.” Tiêu Niên không dám nhìn Lục Tri Chu, vươn tay giật lấy đống sách: “Em nhiệt tình yêu thương học tập, cái gì em cũng thích đọc, không được sao?” 

Lục Tri Chu cười cười, kéo dài giọng mà nói: “Được, rất được.” 

Tiêu Niên: “……”

A, a, thua thua!

Tiêu Niên lập tức muốn chạy, nhưng Lục Tri Chu bắt lấy cổ cậu. 

Đúng vậy, giống như bắt lấy mèo con vậy, Tiêu Niên bị hắn nắm lấy vận mệnh phía sau cổ. 

“Làm gì vậy!” Tiêu Niên thẹn quá thành giận. 

Lục Tri Chu chỉ chỉ cuốn sách thứ ba trong tay Tiêu Niên: “Có thể xem trước quyển này.” 

Tiêu Niên: “Không cần anh dạy, em biết rồi!” 

Lục Tri Chu nở nụ cười: “Ngại quá, là anh nhiều chuyện rồi, thầy Tiêu, thầy Tiêu của chúng ta cái gì mà chả hiểu.” 

Thao!

Lục Tri Chu âm dương quái khí!

Tiêu Niên liếc xéo Lục Tri Chu một cái, nhưng Lục Tri Chu lấy ơn báo oán, rất dịu dàng mà sờ sờ đầu Tiêu Niên. 

Hắn còn nói: “Có gì không hiểu cứ tới hỏi anh, anh nói cho em nghe.” 

Tiêu Niên ‘hừ ‘một tiếng: “Không làm phiền ngài.” 

Nói xong cậu liền rời đi, như ngọn gió mà bay vào phòng, đóng cửa lại. 

Con mẹ nó, cạn lời. 

Chỗ sách này đều là Tiêu Niên chọn mua đại thôi, cậu cũng chả hiểu gì, tra được cái gì thì mua cái đấy, nhìn qua tên sách xong liền đặt mua. 

Cậu vốn chỉ là nghĩ, trộm đọc sau lưng Lục Tri Chu một chút, có thể đọc hiểu bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, về sau nếu có gặp đề tài nào liên quan, cậu cũng có thể cho nghe hiểu một ít. 

Hơn nữa là, còn có thể chen vào một hai câu. 

Sau đó, cậu sẽ nhận được ánh mắt kinh ngạc tán thưởng từ Lục Tri Chu. 

Sau đó, cậu sẽ giả vờ bình tĩnh mà cầm ly nước hay gì đó uống một ngụm, lại tỏ vẻ ‘này không phải thường thức sao, còn có người không hiểu à’ chẳng hạn. 

Ai dô, tưởng tượng thôi đã thấy sung sướng rồi. 

Giờ thì xong, bị Lục Tri Chu phát hiện. 

Sau này, sự thật chỉ có thể là như thế này. 

Trong lúc thảo luận, nếu xuất hiện đề tài “Cơ học”, “Nguyên tử”, “Schrodinger”, vân vân, cậu đã có thể tưởng tượng ra, cậu nhất định sẽ nhận được ánh mắt Lục Tri Chu bất chợt nhìn cậu. 

Tức chết rồi, tức chết rồi! 

Tiêu Niên ôm sách, ngồi ở trên ghế một mình xấu hổ thật lâu, xong mới chậm rãi hồi thần, rồi xé bao bì của chỗ sách mới gửi tới. 

Tuy ngoài miệng cứ bướng bỉnh với Lục Tri Chu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn mà cầm lấy cuốn thứ ba mà Lục Tri Chu nói. 

Lại thấy……

Tiêu Niên nhìn cuốn sách trong tay, có tranh vẽ, có đối thoại, còn có tranh hoạt hoạ chú giải, trông chẳng khác sách báo nhi đồng là bao mà lâm vào trầm tư. 

Mấy người nói xem, Lục Tri Chu có ý gì đây? 

Cậu còn tưởng đồ tồi này đang nghiêm túc giúp đỡ cậu nữa chứ. 

A, càng tức giận! 

Nhưng mấy người xem, Tiêu Niên không biết cố gắng thì thôi, giận thì cũng giận, nhưng cuối cùng vẫn là nghiêm túc mà đọc sách đấy. 

Có một nói một, thật đúng là có thể đọc hiểu, so với cuốn vừa rồi thì dễ hiểu hơn nhiều. 

Lúc ăn cơm, Tiêu Niên vì muốn Lục Tri Chu nhận ra chính mình không thích hợp, nhẫn nhịn không nói câu nào. 

Nhưng đồ tồi này hay thật, không nhận ra thì thôi, hắn còn cười. 

Tiêu Niên liền không nhịn không được: “Anh cười cái gì?”

Lục Tri Chu giơ tay gắp một cái đùi gà ngon nhất đặt vào chén của Tiêu Niên, hắn nói: “Vui vẻ thì cười.” 

Tiêu Niên không ngờ lại là câu trả lời này, hơi hơi sửng sốt. 

Sau đó, cậu thấy Lục Tri Chu cười càng đậm. 

Không xong, Tiêu Niên cảm giác được. 

Cũng bởi vì cậu cảm giác được, trong không khí giống như có hai cái gì đó va vào nhau, nổ tung tựa pháo hoa. 

Tiêu Niên cũng sắp nhịn không được mà bật cười. 

Cứu mạng, bầu không khí gì thế này.

Tiêu Niên cơm nước xong liền đi tập nhảy, nhảy xong cũng thấy sắp trễ nên liền đi ngủ với Lục Tri Chu. 

Theo lý mà nói, hôm qua Lục Tri Chu mới trở về, hoạt động buổi tối của bọn họ hẳn là không giới hạn ở trên giường, nhưng Tiêu Niên thật sự rất không biết cố gắng, cậu ngủ mất. 

Muốn trách thì trách Lục Tri Chu, không có việc gì thì gọi điện thoại làm gì. 

Mới vừa lên giường, Tiêu Niên còn nghĩ, lát nữa phải dính người một tí, không thể cứ để Lục Tri Chu làm cậu mãi, hôm nay cậu cũng muốn ra tay. 

Cậu cũng kế hoạch xong nên sờ chỗ nào rồi.

Nhưng cuộc điện thoại này của Lục Tri Chu thực sự là quá lâu, lúc hắn trở về phòng, Tiêu Niên đã ngủ rồi. 

Trong lúc mơ màng, cậu chỉ cảm thấy Lục Tri Chu ôm cậu đang nằm bên vị trí ngủ của Lục Tri Chu, chuyển sang vị trí nằm ngủ của cậu. 

Sau lại nửa đêm, Tiêu Niên tỉnh lại một lần, muốn xem thử Lục Tri Chu có ngủ không. 

Lúc tỉnh lại, xung quanh đều tối om, cậu dịch người sang bên Lục Tri Chu một chút, còn vỗ nhẹ một cái, Lục Tri Chu cũng không có phản ứng. 

Nghĩ hẳn là đã ngủ, Tiêu Niên tiếp tục an tâm ngủ ngon. 

Thời gian chớp mắt liền đến ngày mai mà Lục Tri Chu đã nói. Buổi sáng vẫn là được thầy Lục cho ăn, rồi được thầy Lục chở đến phòng làm việc. 

Biết là Lục Tri Chu cố tình làm những việc này cho cậu, Tiêu Niên phảng phất cảm thấy cuộc sống này như được thêm chút đường vào vị bình đạm.

Không nhiều lắm, chỉ có một chút, nhưng khi nếm lên, nhất định sẽ cảm giác được vị ngọt. 

Buổi sáng, Tiêu Niên hoàn thành một tiết khóa cuối cùng xong liền trực tiếp tan tầm, tan tầm rồi liền trực tiếp lao xuống lầu, nhảy vào xe của Lục Tri Chu. 

“Thầy Lục, đã lâu không gặp a.” Tâm trạng của Tiêu Niên đặc biệt tốt. 

Lục Tri Chu cười cười: “Đã lâu không gặp.” 

Tiêu Niên hỏi: “Bây giờ tụi mình trực tiếp tới nhà bà à?” 

Lục Tri Chu khởi động xe: “Ừ.”

Tiêu Niên xoay người, hướng về phía Lục Tri Chu giang rộng cánh tay: “Em mặc như vậy có được không? Trông đủ ngoan ngoãn chưa?” 

Lục Tri Chu quay đầu nhìn Tiêu Niên.

Tiêu Niên mặc một bộ đồ rất bình thường, chính là kiểu đi đâu cũng có thể nhìn thấy. 

Lục Tri Chu hỏi: “Sao lại thay quần áo?”

Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng: “Dưới lầu có trung tâm thương mại, lúc nghỉ ngơi giữa giờ em đi chọn một bộ.” 

Lục Tri Chu: “Bộ đồ mặc hồi sáng không được sao?”

“Có kèm vòng cổ.” Cậu nói: “Vòng cổ không thì còn được, có thể giấu, nhưng trên lưng quần có mắc dây xích, quần kiểu rách, leng ka leng, người già không thích….” Cậu nhìn Lục Tri Chu: “Nhờ?” 

Tiêu Niên lại bổ một câu: “Mẹ em rất không thích em mặc như vậy.” 

Lục Tri Chu cười cười: “Mức độ tiếp thu cái mới của bà anh so với em tưởng tượng thì cao hơn nhiều.” 

Tiêu Niên: “Đoán? Nói có sách mách có chứng?” 

Lục Tri Chu: “Nói có sách mách có chứng.” Hắn nói: “Mười mấy năm trước, không biết bà ở đâu nhìn thấy cách ăn mặc của mấy người cùng lứa với anh, cũng mua cho anh một bộ.” 

“Mười mấy năm trước?” Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Quần áo gì?” 

Lục Tri Chu lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Quần cạp trễ ống bó, áo bó sát, giày vải bạt thấp cổ, còn bảo anh đi nhuộm tóc duỗi thẳng.” 

Ngửa đầu thử tưởng tượng một chút, sau đó cậu liền cười phá lên. 

“Ha ha ha, này không phải là ngược xu hướng sao?” Tiêu Niên hỏi: “Anh mặc à?” 

Lục Tri Chu: “Dĩ nhiên là không.” 

Tiêu Niên bởi vì câu ‘dĩ nhiên là không’ của Lục Tri Chu mà lại cười. 

Lục Tri Chu nói: “Anh chính là người thành thật, đứng đắn.”

Tiêu Niên càng cười, cười không ngừng được.

Chờ bình tĩnh lại, Tiêu Niên bắt đầu phản kích: “Bà nội dễ thương thật.” Giọng điệu của Tiêu Niên là lạ: “Thằng nhóc như anh đây, thật không hiểu tấm lòng tốt của bà nội.” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Niên. 

Tiêu Niên tiếp tục: “Bà nội nào có ý xấu, bà cũng chỉ là muốn cháu trai của bà đi theo thời thượng thôi, trở thành trung tâm của mọi người, để bà thấy kiêu ngạo hãnh diện, không nghĩ tới chút nguyện vọng nhỏ bé này, thằng cháu trai cũng không chịu thoả mãn.” 

Lục Tri Chu suýt thì cười ra tiếng. 

Hắn duỗi tay véo mặt Tiêu Niên một cái: “Bộ đồ còn ở trong tủ quần áo của anh đó.” Hắn nói: “Ý tưởng này của em không tồi, nếu không như vậy đi, buổi tối em mặc cho bà xem, giúp anh hoàn thành tâm nguyện nhỏ bé đó của bà, bà anh chắc chắn sẽ rất thích.” 

“Này không được đi.” Tiêu Niên ngữ khí thay đổi, lại cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai: “A lô, ai vậy? Cậu xứng để thay thế thầy Lục đứng đắn thành thật của chúng tôi à?” 

Lục Tri Chu hướng Tiêu Niên ngoắc ngoắc tay: “Điện thoại cho anh, ai dám nói em không xứng.” 

Tiêu Niên nắm điện thoại thật chặt: “Không được, lái xe không thể gọi điện thoại.” 

Lên cao tốc, Tiêu Niên mới phát hiện âm nhạc trên xe Lục Tri Chu đặc biệt đơn điệu. 

Thật ra, ngồi xe Lục Tri Chu nhiều lần như vậy rồi, Tiêu Niên vẫn luôn biết xe Lục Tri Chu bật nhạc nghe rất chán. 

Đều là nhạc nhẹ, nhạc dương cầm, chính là kiểu nhỡ có đi đường dài là phó giá có thể ngủ ngon luôn ấy. 

Lúc trước cậu ngại nói ra, cậu là ai chứ? Cậu xứng chỉ trỏ sai bảo thầy Lục đứng đắn thành thật của chúng ta sao? 

Bây giờ thì khác rồi, ai dám nói không xứng, giáo sư Lục liền gọi điện thoại cho người đó liền. 

“Này, Lục Tri Chu.” 

Tuy trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng lúc Tiêu Niên mở lời vẫn là khiêm tốn: “Em đổi bài hát khác được không?”

Lục Tri Chu so với cậu thì hào phóng hơn nhiều: “Em dùng Bluetooth của em đi.” 

Tiêu Niên lập tức lên tinh thần, lập tức ra tay thao tác, lập tức mở ra list nhạc của mình. 

“Có lẽ sẽ hơi ồn đó, nếu như so với nhạc anh hay nghe.” Tiêu Niên nói trước một câu. 

Lục Tri Chu không ngại: “Không có gì, anh nghe được.” 

Vừa đổi nhạc, không khí lập tức liền khác hẳn. 

Lục Tri Chu không nói gì với Tiêu Niên, Tiêu Niên cũng có thể tự mình quẩy lên, theo tiết tấu mà khua tay, còn hát theo ca sĩ. 

Giữa chừng cậu còn lo lắng Lục Tri Chu thấy phản cảm, nhưng mỗi lần quay đầu nhìn Lục Tri Chu, nét mặt của Lục Tri Chu đều rất lạc quan. 

Tuy không có mỉm cười, nhưng rõ ràng tâm tình rất tốt. 

Không bao lâu, xe đã rời cao tốc, lại tiến vào đường nhỏ của thôn đi một đoạn, rồi dừng lại ở trước một căn nhà. 

Căn nhà ba tầng xinh đẹp, Tiêu Niên vừa xuống xe liền cảm thán, trong hoa viên trồng đầy hoa cỏ, còn có một vài cây xanh và hồ nước, hoàn toàn là phong cách điền viên. 

Lúc này, ánh mặt trời vừa vặn, tất cả mọi thứ như được trải lên một tầng ánh sáng vàng, mặt sau căn nhà là núi, trên núi là không trung màu xanh lam, tựa như bức tranh trên tấm poster vậy. 

“Woa.” Hôm qua, Tiêu Niên nghe xong Lục Tri Chu hình dung, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy đẹp, không nghĩ tới lại đẹp đến thế: “Nhà bà nội anh đẹp thật.” 

Lục Tri Chu: “Thích?”

Tiêu Niên: “Thích a.”

Lục Tri Chu: “Thích thì sẽ chở em đến đây thường xuyên.”

Đi vào trong, Tiêu Niên hỏi: “Anh không thích sao? Hay là sống ở đây từ nhỏ đến lớn nên mất cảm giác.” 

Lục Tri Chu: “Cũng thích.” Lục Tri Chu giải thích: “Nó là mấy năm gần đây mới như vậy, bà nội về hưu mới có thời gian sửa sang lại.” 

Tiêu Niên ‘ồ’ một tiếng thật dài: “Cho nên đi làm mới không thường trở về?” 

Lục Tri Chu: “Ừ.” 

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Vậy ~” Cậu còn chưa nói ra, đôi mắt đã cong cong: “Em là người đầu tiên anh mang về sau khi căn nhà này trở nên đẹp đẽ như vậy à?” 

Lục Tri Chu lắc đầu: “Không phải.” 

Tiêu Niên lập tức lạnh ngắt: “Ờ.”

Lục Tri Chu cười, sờ đầu Tiêu Niên: “Không phải là người đầu tiên mang về sau khi nó đẹp, là anh lớn như vậy rồi em là người đầu tiên đấy.” 

Trái tim của Tiêu Niên lập tức tê dại, cậu nhấp môi, nhịn cười: “Anh đừng gạt em, anh đừng dỗ em, em sẽ tin đó.” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Anh lừa em làm cái gì, không có lừa em.” 

Tiêu Niên: “Anh lớn như vậy mà chưa bao giờ dẫn bạn về nhà sao? Sinh nhật gì đó thì sao?” 

Lục Tri Chu nói: “Mãi cho đến cao trung thì đều ở nhà bà ở thành phố A, lên đại học thì bà cũng vừa đến tuổi về hưu, nên bà mới trở về.” 

Tiêu Niên lại lạnh, còn không biết nên cười hay là không nên cười nữa: “Ồ, vậy nghĩa là anh có dẫn bạn về nhà bà ở thành phố A rồi?” 

Lục Tri Chu: “Là có, làm bài tập, sinh nhật, còn có một vài chuyện khác.” 

Tiêu Niên: “……”

Chưa vui vẻ được nửa phút nữa.

Tiêu Niên tặc lưỡi: “Em còn tưởng em là người đầu tiên chứ, thì ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả.” 

Lục Tri Chu cười cười, thuận tiện giúp cái đầu sắp ngóc lên chân trời của Tiêu Niên, xoay trở lại: “Thích là đặc biệt như vậy à?” 

Tiêu Niên cằm ngẩng cao: “Em có nói à? Em có tư cách để đặc biệt sao? Em là ai chớ? Hế lô?” 

Lục Tri Chu dùng sức nhéo nhéo mặt Tiêu Niên: “Anh còn chưa nói xong đâu.” 

Tiêu Niên: “Ồ.”

Lục Tri Chu cười như không cười mà treo Tiêu Niên: “Nghe không?” 

Tiêu Niên trong lòng ngứa ngáy, nhưng cậu không nói lời nào. 

Mẹ nó, không nghĩ tới, cậu không nói câu nào, Lục Tri Chu cũng không nói câu nào luôn. 

Tiêu Niên cắn răng: “Thích nói hay không thì tùy.” 

Lục Tri Chu nở nụ cười, lại xoay mặt Tiêu Niên lại: “Cười một cái anh liền nói.”

Tiêu Niên muốn nghe đến lập tức nghe lời: “Hắc.” 

Nhưng chỉ bố thí nụ cười một giây. 

Tiêu Niên: “Cười xong.” 

Lục Tri Chu bị chọc cười, hắn xoa xoa đầu Tiêu Niên: “Em không giống họ.” 

Tiêu Niên phiết miệng nhìn Lục Tri Chu, vẻ mặt kiểu ’em đây muốn xem thử anh có thể nói ra cái gì’. 

Lục Tri Chu: “Lúc anh tốt nghiệp đại học, bà nội vừa mới sửa sang lại hoa viên, lúc đó bà và anh ở trên lầu uống trà.” Lục Tri Chu ở chỗ này tạm dừng một chút: “Nói về em.” 

Tiêu Niên cười ‘ha’ một tiếng: “Anh đánh rắm! Anh thay đổi rồi Lục Tri Chu, anh vậy mà còn biết bịa chuyện gạt người!” 

Lục Tri Chu cười: “Nghe anh nói xong đã.” 

Tiêu Niên lạnh nhạt mà nhìn Lục Tri Chu: “Anh nói đi.” 

Lục Tri Chu chậm rãi nói: “Bà nội nói, hiện tại mọi người đều bận, anh thì còn xa, sau này anh có dắt ai về, nhất định sẽ là một người mà anh rất muốn bà gặp mặt chứ?” 

Ánh mắt Lục Tri Chu trở nên dịu dàng hẳn, hắn nhìn Tiêu Niên nói: “Anh nói, phải.” 

Tiêu Niên bình tĩnh, nhưng hình như cũng không bình tĩnh. 

Lục Tri Chu lại nói: “Cho nên anh dụ dỗ em về đây.” 

Trái tim của Tiêu Niên đột nhiên bị va một cái. 

Hình như cậu đã ngửi thấy hương hoa rồi. 
Bình Luận (0)
Comment