Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 42

Tiêu Niên thật sự không biết việc cậu đến đây còn mang hàm nghĩa này. 

Lần này, cậu sướng muốn chết luôn. 

Với bối cảnh tràn đầy hoa tươi thế này, trong khoảnh khắc, Tiêu Niên rất muốn khen thế giới này thật xinh đẹp. 

Trong lúc trò chuyện, hai người cũng đến trước cửa, Lục Tri Chu vừa mới vươn tay ấn chuông cửa, tiếng chuông còn chưa kịp dứt, cửa đã được mở ra từ bên trong. 

“Anh họ!” Từ bên trong thò ra một cái đầu: “Em ở trên lầu nhìn thấy anh đến rồi.” 

Lục Tri Chu rõ ràng không biết người nọ cũng ở nhà bà nội, nghi hoặc hỏi: “Sao em cũng tới?” 

Người gọi Lục Tri Chu là anh họ cười cười: “Bà ngoại nói giữa trưa anh sẽ tới, cho nên em cũng tới.” 

Lục Tri Chu: “Không đi làm sao?” 

Em họ: “Cơm nước xong rồi đi, tới kịp.”

Tiêu Niên thoáng đánh giá một chút, cậu em họ này trông cũng khoảng tuổi cậu. 

Cậu ta chào hỏi Lục Tri Chu xong liền hơi nghiêng người nhìn Tiêu Niên, cũng hỏi Lục Tri Chu: “Anh họ, học sinh của anh à?” 

Tiêu Niên ở phía sau ‘phụt’ cười một tiếng, vừa lúc Lục Tri Chu cũng quay đầu lại, hai người liếc nhau, Tiêu Niên liền cười trả lời cậu em họ: “Đúng vậy, tôi là học sinh của anh ấy.” 

Cậu em họ ‘ồ’ một tiếng, nhưng cũng không nghi ngờ chút nào, cũng bước ra cùng Tiêu Niên chính thức gặp mặt. 

Nhưng tay phải còn chưa kịp vươn ra, cậu em họ đột nhiên ‘a’ một tiếng: “Tiêu Niên?” 

Tiêu Niên hít nhẹ một hơi, nhìn cậu em họ từ trên xuống dưới, trong đầu căn bản không có gương mặt của cậu thanh niên này. 

Cậu nở nụ cười khách khí hỏi: “Cậu là?”

Em họ: “Tôi là Uông Tiếp, à, cậu không quen biết tôi, chỉ là tôi đã từng tham dự lớp của thầy Lâm Triêu, nên tôi biết cậu.” 

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng thật dài: “Chào cậu.” 

“Thì ra cậu là học sinh của anh họ tôi, khéo quá.” Uông Tiếp vẫn đang chìm trong giả thiết của mình: “Em cứ nghĩ hôm nay anh họ về một mình chứ.” 

Lục Tri Chu không đáp lời cậu ta: “Bà đâu?” 

Uông Tiếp: “Bà đang ở phòng bếp.” 

Vừa dứt lời, từ bên trong truyền đến thanh âm của một người phụ nữ. 

Ba người cùng nhìn về hướng đó, một người mặc váy in hoa đã đi tới. 

Tiêu Niên tới gần Lục Tri Chu một chút, nhỏ giọng nói: “Bà nội trông trẻ thật đó.” 

Lục Tri Chu nói: “Tâm thái của bà rất tốt, người rất rộng rãi.” 

Không biết sao, Tiêu Niên nghe lời này xong lập tức nghĩ đến chuyện đi ngược xu hướng của Lục Tri Chu. 

“Đến rồi.”

Bà nội vừa cười vừa đi ra ngoài: “Đều vào thôi, đứng ở cửa làm gì.” 

Lục Tri Chu đỡ sau eo Tiêu Niên nhường cậu đi vào trước, thuận tiện gọi một tiếng: “Bà nội.” 

Tiêu Niên lập tức đuổi kịp: “Chào bà nội.” 

Bà nội nhấp môi cười, đôi mắt khẽ liếc sang Lục Tri Chu một cái. 

Không biết hai người ở trong không khí im lặng giao lưu cái gì, Lục Tri Chu cũng cười. 

“Lục Tri Chu nói ngài thích hoa quế, nên cháu mang theo cho ngài hai bình rượu hoa quế ạ.” Tiêu Niên dùng hai tay đưa lên, đặc biệt ngoan ngoãn. 

Bà nội ‘ai nha’ một tiếng: “Thật tốt, cảm ơn nhé, cháu có lòng.” 

Ba người đơn giản hàn huyên xong, quay đầu thì thấy Uông Tiếp đang dựa ở bên tường chờ bọn họ. 

“Nghe nói cháu muốn tới, nên cũng ồn ào đòi lại đây.” Bà nội giải thích sự có mặt của vị cậu em họ này, cũng hỏi Uông Tiếp: “Chào hỏi chưa?” 

Uông Tiếp nghi hoặc: “Tiêu Niên ạ? Cháu phải gọi cậu ấy cái gì?” 

Nãi nãi: “Cũng gọi là anh họ.”

Uông Tiếp cười: “Gọi anh họ làm gì? Cậu ấy chưa chắc đã lớn hơn cháu đâu.” 

Bà nội: “Không lớn hơn cháu cũng phải gọi là anh họ.” 

Uông Tiếp không quá nguyện ý: “Tại sao ạ?” 

Bà nội: “……”

Bà nội trực tiếp mặc kệ Uông Tiếp, quay đầu bảo: “Vào phòng khách ngồi đi, bà làm điểm tâm sắp xong rồi.” Bà lại nhìn Tiêu Niên cười nói: “Thích quả xoài chứ?” 

Tiêu Niên căng thẳng: “Dạ, vâng.” 

Bà nội lại hỏi: “Dâu tây có được không?” 

Tiêu Niên gật gật đầu: “Dạ, được.” 

Bà nội: “Tốt, lập tức xong ngay, các cháu ngồi đi.” 

Bà nội nói chuyện với Tiêu Niên xong, lại cho Lục Tri Chu một ánh mắt, Tiêu Niên căn bản xem không hiểu. 

Chờ bà nội rời khỏi rồi, Tiêu Niên không nhịn được mà hỏi Lục Tri Chu: “Bà nội có ý gì thế?” 

Lục Tri Chu nói: “Bà nói bà thích em.” 

Tiêu Niên đầu tiên là kinh ngạc mà há miệng, sau đó mới chậm rãi khép miệng lại, hai mắt cong cong: “Ai mà không thích em chứ, anh nói có phải không?” 

“Không đúng a, anh họ.”

Bên này, Lục Tri Chu còn chưa có trả lời, Uông Tiếp đột nhiên xoay người, quay đầu lại: “Tại sao bà nội lại muốn em gọi Tiêu Niên là anh họ chứ?” 

Lục Tri Chu: “……”

Tiêu Niên: “……”

Không có được đáp án, Uông Tiếp tiếp tục hỏi: “Cậu ấy rõ ràng nhỏ hơn em mà, nếu phải gọi thì cũng nên gọi là thầy Tiêu chứ, hơn nữa cậu ấy không phải là học sinh của anh sao? Này cũng có thể kéo quan hệ được?” 

Lục Tri Chu: “Dùng cái đầu sống 24 năm của em nghĩ lại đi.” 

Uông Tiếp thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát: “Tại sao vậy?” 

Tiêu Niên không nhịn được: “Phụt……” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ nhìn Tiêu Niên nói: “Từ nhỏ đã không quá thông minh, thầy Tiêu chê cười.” 

Tiêu Niên: “Sẽ không, sẽ không.” 

Ba người liền đến sô pha trong phòng khách. 

Nhưng bởi vì sai vị trí đi đường trước sau, buồn cười thật, vị Uông Tiếp đồng học này liền ngồi ở giữa Lục Tri Chu và Tiêu Niên. 

Cậu ta còn trực tiếp nói đến chuyện trước kia với Tiêu Niên nữa. 

Nói, lúc ấy cậu ta đi phòng học vũ đạo có nghe nói về Tiêu Niên, chỉ là không tham dự được lớp của Tiêu Niên nên rất tiếc nuối. 

Còn nói khi đó bận quá, bạn của cậu ta chỉ mang theo cậu ta dự hai khóa thực nghiệm xong liền rời đi, sau đó cũng không có thời gian học tiếp nữa. 

“Nhưng tôi có ấn theo dõi các cậu, bây giờ tôi còn ở trong chatroom của phòng làm việc các cậu đấy.” Uông Tiếp cười khẽ: “Cũng nhìn thấy bài viết về cậu với Lâm Triêu nữa.” 

“Khụ……” Tiêu Niên suýt nữa đã phun ngụm nước ra ngoài. 

Tiêu Niên cười gượng: “Cái đó vẫn còn à.” 

Uông Tiếp: “Không biết bây giờ có còn không, lúc tôi vào thì vẫn còn.” 

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Đây là chương trình gì thế?” 

Uông Tiếp lập tức bị lái sang chuyện khác: “Không biết, mở đại thôi, để tôi xem thử.” 

Nói xong, bà nội cũng mang pancake quả xoài dâu tây lại đây.

Hai đĩa đồ ngọt được đặt xuống bàn trà, bà nội để xuống xong, liếc Uông Tiếp một cái, rồi mới cười nói với Tiêu Niên: “Ăn trước đi, bà nấu cơm xong ngay.” 

Tiêu Niên gật đầu: “Dạ, cảm ơn bà nội.” 

Bà nội: “Nếu thấy chán thì bảo Tri Chu mang cháu đi dạo.” 

Tiêu Niên: “Dạ.” 

Bà nội hơi chuyển tầm mắt, lại nhìn Uông Tiếp, ngữ khí ôn hòa cũng lập tức thay đổi: “Cháu đứng lên, lại đây giúp bà.” 

Uông Tiếp cầm điều khiển từ xa: “Cháu ngồi thêm chút đã.” 

Bà nội nghiêm giọng hơn: “Uông Tiếp.”

Uông Tiếp ‘a’ một tiếng, lúc này mới không tình nguyện đứng dậy. 

Uông Tiếp chân trước mới vừa rời đi, Lục Tri Chu liền dịch tới gần, ngồi bên cạnh Tiêu Niên. 

Tiêu Niên nhấp môi cười cười. 

“Lên lầu tham quan?” Lục Tri Chu nói. 

Tiêu Niên chỉ vào pancake: “Em ăn mấy miếng rồi đi, nếu không bà nội sẽ hiểu lầm là em không thích ăn.” 

Lục Tri Chu nhéo má Tiêu Niên: “Ngoan thế.” Hắn lại nói: “Em ăn trước, anh qua đó một chút.”

Tiêu Niên: “Đi thôi.” 

Tiêu Niên bên này ngồi ăn, Lục Tri Chu thì đi vào phòng bếp.

Lúc đó, Uông Tiếp đang chuẩn bị mở tủ lạnh lấy đồ ăn.

Nhưng cửa tủ lạnh vừa mới hé mở, một bàn tay to đột nhiên từ sau lưng cậu ta vươn tới, đè lên cửa tủ.

“Làm em sợ hết hồn.” Uông Tiếp quay đầu: “Làm gì vậy?”

Lục Tri Chu mở miệng chính là: “Lâm Triêu với Tiêu Niên là chuyện gì?”

Uông Tiếp liền cười: “Anh họ, sao anh bát quái thế.”

Lục Tri Chu không nói lời nào mà chỉ nhìn Uông Tiếp.

Uông Tiếp sợ: “Em cũng không phải không chịu nói.” Cậu ta tùy tiện hoa tay múa chân một chút: “Thì có bài post, nói Lâm Triêu với Tiêu Niên tương tác với nhau ở lớp vũ đạo, rất ngọt rất thú vị, bọn họ không biết học sinh kia viết bài, hành văn khá tốt, dưới phần bình luận còn có người bổ sung, cũng có người nói Lâm Triêu đang theo đuổi Tiêu Niên.” Uông Tiếp cười cười: “Không biết sau đó bọn họ có ở bên nhau không, em thấy bài này là hồi năm ngoái.”  

Lục Tri Chu trực tiếp: “Không có ở bên nhau.”

Uông Tiếp: “Ồ, anh biết à.”

Lục Tri Chu còn nói: “Lâm Triêu từ chức, phòng làm việc của em ấy không có người này.” 

Uông Tiếp đáng tiếc mà cảm thán: “Ra thế.” 

Lục Tri Chu không nói gì nữa, nhàn nhạt liếc Uông Tiếp một cái, bắt lấy tay nắm mở cửa tủ lạnh ra: “Lấy đồ ăn của em đi.” 

Uông Tiếp nhỏ giọng nói: “Làm gì hung dữ vậy.”

Lúc Lục Tri Chu trở lại Tiêu Niên đã ăn xong một nửa pancake. 

Lục Tri Chu đứng ở trước mặt cậu: “Ăn ngon như vậy?” 

Trong miệng Tiêu Niên toàn là bơ, đành phải cho Lục Tri Chu một ngón tay cái. 

“Đi chưa?” Lục Tri Chu hỏi.

Tiêu Niên ngượng ngùng ăn tiếp, rút tờ giấy chùi miệng, ồm ồm nói: “Uhm.” 

Lầu một là phòng tiếp khách và nơi dùng bữa, lầu hai là một vài phòng ngủ và một cái ban công lộ thiên lớn. 

“Muốn đến phòng anh hay là đi ban công?” Lục Tri Chu cho Tiêu Niên lựa chọn. 

Tiêu Niên đương nhiên: “Đến phòng anh đi.” 

Lục Tri Chu nói được, rồi đi ở phía trước dẫn đường. 

Nhưng đang đi tới, hắn đột nhiên ngừng lại.

Tiêu Niên: “Sao vậy?”

Lục Tri Chu dùng hành động trả lời câu hỏi của Tiêu Niên, hắn vươn tay ra. 

Tiêu Niên nhìn liền hiểu, mặt già của cậu đỏ lên, nhanh tay nắm lấy. 

Giây phút lòng bàn tay dán vào nhau, giống như có một dòng điện rất nhỏ xuyên qua thân thể của Tiêu Niên, mang theo xúc cảm xa lạ. 

Đồ tồi này, bây giờ mới biết dắt tay cậu.

Lại đi qua một chỗ ngoặt, Lục Tri Chu mở ra một cánh cửa. 

Cửa vừa mở ra, Tiêu Niên nhìn thấy bày biện bên trong, liền nhíu chặt mày.

“Căn phòng này của anh…” Tiêu Niên cho một đánh giá đơn giản: “So với phong cách của cả căn nhà, quá không hợp đi.” 

Lục Tri Chu nói: “Đây là căn phòng của anh ở thành phố A, bà nội anh tân trang lại gia cụ, rồi sắp xếp chỗ này giống y như vậy.” 

Tiêu Niên từ đáy lòng ‘woa’ một tiếng. 

Có lý do này, hiện tại nhìn lại thấy khác biệt. 

“Bà nội thật có tâm!” Tiêu Niên cảm thán.

Lục Tri Chu gật đầu: “Bà nội đối với anh vẫn luôn rất tinh tế.” 

Tiêu Niên gật đầu: “Có thể nhìn ra được.” 

Lục Tri Chu nói có thể tùy ý tham quan, Tiêu Niên cũng không khách khí mà bước vào.

Mà ánh mắt đầu tiên, cậu đã bị một cuốn album trên kệ sách hấp dẫn sự chú ý.

Tiêu Niên: “Em xem được không?”

Lục Tri Chu rõ ràng suy nghĩ một chút mới nói: “Được.”

Tiêu Niên lập tức càng cảm thấy hứng thú: “Anh do dự? Chắc không phải là anh có lịch sử đen đấy chứ?” 

Lục Tri Chu vậy mà không có phủ nhận, hắn nói: “Cùng nhau xem.” 

Tiêu Niên lập tức cầm album xuống, trăm triệu không nghĩ tới, vừa mới lật ra… 

“Ha ha ha, đây là anh hả, Lục Tri Chu?” Tiêu Niên chỉ vào một tấm ảnh chụp nói. 

Mặt trên là cái gì đây, một cậu bạn nhỏ, trước mặt là một cái bánh kem, trên mặt toàn là bơ, trên mũi còn dính một trái cà chua nhỏ, giữa mày còn dính chocolate. 

Mà cậu bạn nhỏ này, trông rất là không vui.

Lục Tri Chu đi về phía cạnh bàn: “Giống anh à?”

Tiêu Niên liếc sang Lục Tri Chu, giống như biết hắn kế tiếp muốn làm gì vậy, lập tức rút tấm ảnh này ra khỏi album. 

“Chỗ nào không giống, cái này chính là anh!”

Quả nhiên, động tác này là đúng, cậu vừa mới rút ra, Lục Tri Chu liền muốn giật lấy. 

Tiêu Niên nâng tay cao lên, lại bỏ tay thấp xuống, Lục Tri Chu vồ hụt hai lần xong liền ôm lấy Tiêu Niên. 

Người trước giờ vẫn là gà còi, vậy mà lại vì một tấm ảnh mà bùng phát năng lượng lớn như vậy.

Cậu giữ chặt tấm ảnh ở trong ngực, xoay người, luồn lách, chưa tới vài giây đã thoát khỏi bàn tay của Lục Tri Chu, chạy ra ngoài.

“Em không lấy luôn, em chỉ muốn chụp một cái.” Tiêu Niên mở cửa phòng.

Lục Tri Chu nhanh chân đuổi theo: “Em còn muốn chụp?”

Tiêu Niên lập tức chạy ra ngoài: “Em cứ chụp đó.”

Hành lang chật hẹp, Tiêu Niên vì lấy điện thoại mà giảm bớt tốc độ.

Lục Tri Chu nện bước vừa dài vừa nhanh, còn chưa rời khỏi phòng vài bước, cả người Tiêu Niên đã bị Lục Tri Chu ôm lên.

Bất ngờ bị bế lên, Tiêu Niên còn chưa kịp lấy điện thoại ra, đã bị Lục Tri Chu ấn lên tường. 

Gà còi thì chính là gà còi, một ngày làm gà còi, cả đời là gà còi.

“Ảnh chụp.” Lục Tri Chu nhìn vào mắt Tiêu Niên.

Tiêu Niên vui quá chừng, cũng bướng quá chừng luôn: “Không đưa, anh có giỏi thì tới cướp đi.” 

Tiêu Niên có thể kiêu ngạo như vậy, là bởi vì hai tay Lục Tri Chu đều ở trên eo cậu, cậu cho rằng Lục Tri Chu không rảnh tay để đối phó với cậu. 

Nhưng không nghĩ tới, cậu vừa dứt lời, Lục Tri Chu liền rút một tay ra. 

Chỉ dùng một cánh tay đã giữ chặt Tiêu Niên ở trên tường. 

Lục Tri Chu còn chưa có động thủ, Tiêu Niên đã nhìn thấy nụ cười thắng lợi trên mặt hắn. 

Tiêu Niên lập tức cầm tấm ảnh giơ lên cao: “Á, không lấy được.”

Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn.

Hắn không lấy lại ảnh được, nhưng có thể bắt người được.

Lục Tri Chu bắt lấy cánh tay Tiêu Niên, kéo tay cậu xuống, đè lại ở bên đầu cậu.

Tiêu Niên lại ‘a’ một tiếng.

“Anh ăn hiếp người ta.” Tiêu Niên bắt đầu chơi xấu.

Lục Tri Chu cười, hắn cũng đúng lý hợp tình: “Đúng vậy.”

Tiêu Niên nghẹn họng.

Lục Tri Chu căn bản không cần lấy lại tấm ảnh, cho dù thứ này ở trên tay Tiêu Niên, nhưng dù cho ai nhìn thấy cũng biết, nó lập tức sẽ thuộc sở hữu của ai. 

“Chạy tiếp đi, giỡn tiếp đi.” Lục Tri Chu cũng không lấy lại. 

Đùa trước rồi nói.

Tiêu Niên chịu thua: “Không chạy, không giỡn, không dám đâu thầy Lục.”

Lục Tri Chu: “Muốn chụp?”

Tiêu Niên: “Không có, không có.”

Lục Tri Chu: “Có ngoan không?”

Tiêu Niên: “Đương nhiên có, đương nhiên có.”

Lục Tri Chu khẽ cười.

Tiêu Niên vặn vẹo một chút: “Bỏ em xuống dưới, đang ở nhà bà đó.”

Lục Tri Chu: “Giờ mới biết sợ?”

Tiêu Niên gật đầu, thậm chí còn chủ động dâng ảnh chụp lên cho Lục Tri Chu: “Biết biết, đừng để bà nhìn thấy, nhanh lên.” 

“Bà nội không thấy được.”

Trong không khí, đột nhiên xuất hiện thanh âm của người thứ ba. 

Hai người đồng thời quay đầu nhìn, thấy Uông Tiếp cứng còng ở cửa thang lầu, nói: “Em họ thấy được.” 

Tiêu Niên lại vặn, muốn Lục Tri Chu bỏ cậu xuống. 

Nhưng Lục Tri Chu vẫn không chịu, hắn quay đầu lại liếc cậu em họ một cái, lại đột nhiên cúi đầu, chạm lên khoé môi Tiêu Niên một cái. 

Trong không khí, người thứ ba hít sâu một hơi.

Thật vang.
Bình Luận (0)
Comment