Sau cái hôm viếng nghĩa trang về, hiếm khi Đường Nguyệt tháo chiếc nhẫn ra, không phải vì giá trị vật chất của nó mà bởi ý nghĩa đằng sau còn quý giá hơn nhiều.
Có đôi lúc ngắm nhìn chiếc nhẫn này, cô sẽ nhớ đến hình bóng của mẹ Hướng Cẩn. Người phụ nữ đẹp đẽ trong video đã trở thành một nắm tro tàn trong hiện thực, chỉ nghĩ như vậy thôi đã đủ khiến lòng người thổn thức.
Còn về Hướng Cẩn, có vẻ chuyện anh đưa nhẫn cho cô cũng như ngầm biểu thị mối quan hệ giữa hai người đã thân mật hơn một bước.
Cuộc sống đại học năm thứ tư rất bận rộn, Đường Nguyệt không có nhiều thời gian suy nghĩ những chuyện này. Không chỉ phải giải quyết những vấn đề học tập mà cô còn phải liên tục chú ý đến cơ hội thực tập. Ví dụ như bây giờ, cô đã nán lại suốt cả một buổi chiều ở thư viện, mãi đến khi ấn nút lưu văn bản, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể phải ngồi một tư thế trong thời gian dài ngã phịch xuống ghế như bị rút gân, Đường Nguyệt vô thức xoa nhẹ chiếc nhẫn hồng ngọc – hành động này đã sắp trở thành thói quen của cô.
Vì nhiệm vụ đã hoàn thành nên thần kinh cô không còn căng thẳng nữa, được thả lỏng ra. Cô cho đồ trên bàn vào cặp sách, đi từ thư viện đến canteen - cô đã hẹn gặp Hướng Cẩn ở đó.
Khi bước vội qua con đường nhỏ chỉ đủ cho một người, trùng hợp là có người đi tới từ phía đối diện. Theo logic, khi gặp chuyện này, cả hai chỉ cần lách người qua một bên nhường đường là có thể đi được. Đường Nguyệt đã làm thế, nhưng người nọ lại không định tránh né, thế là bọn họ đụng độ trong con đường nhỏ kia.
Vai của hai người va vào nhau đau điếng, Đường Nguyệt "shh" một tiếng, đau nhíu cả mày.
Cô vẫn chưa nói gì thì chàng trai va vào cô đã tỏ ra khó chịu: "Bộ cô không có mắt hả? Đi đứng kiểu gì thế?!"
Ban đầu cậu ta còn định mắng thêm mấy câu, nhưng sau khi nhìn gương mặt của Đường Nguyệt, cậu ta lập tức nuốt những câu còn kẹt nơi cổ họng. Đến khi cậu lại lên tiếng lần nữa, giọng điệu đã cố tình dịu xuống:
"Cô không sao chứ? Có bị đau không? Tôi tên là Tiền Phó, học khoa Thể thao."
Đường Nguyệt lắc đầu: "Tôi không sao."
Tiền Phó nhoẻn miệng nở nụ cười tự cho là phong độ.
"Lúc nãy tôi bất cẩn quá, hay là để tôi mời cô ăn cơm, coi như là đền bù."
Ý đồ lồ lộ ra.
Công bằng mà nói, gương mặt cậu ta không xấu, nhưng trong vô thức, Đường Nguyệt chỉ thấy mất thiện cảm với cậu ta.
Đôi mày khẽ nhíu lại, cô muốn nghiêng người đi qua mặt cậu ta nên bèn nói qua loa: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Bỗng nhiên, tay Đường Nguyệt bị người ta túm chặt, cô lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất. Cô gượng đứng vững lại, ngẩng đầu lên, nụ cười giả tạo đã biến mất trên mặt Tiền Phó, thay vào đó là vẻ mặt hung hãn khiến Đường Nguyệt cảnh giác.
"Có gì mà gấp gáp chứ? Tôi đã cho cô đi chưa?"
Đường Nguyệt cố gắng giãy giụa, nhưng cô không biết hành động này chỉ khơi dậy sự thích thú trong Tiền Phó. Mái tóc đen mượt mềm mại như tơ lụa chỉ được buộc tạm, vài sợi tóc xõa xuống, lòa xòa và dính trên gương mặt non mịn của cô, khiến cô trông như một kẻ yếu đuối.
"Để tôi hôn vài cái rồi tôi sẽ cho cô đi."
Câu nói của tên này khiến Đường Nguyệt buồn nôn. Đường Nguyệt là người ăn miếng trả miếng, cô định vung tay cào mạnh vào mặt tên này thì chợt một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên ở phía trước.
"Buông em ấy ra."
Tiền Phó giật mình.
Cậu ta quay đầu qua, Hướng Cẩn đứng cách bọn họ vài bước, cầm một trái bóng rổ. Tiền Phó đưa mắt nhìn vẻ mặt u ám của Hướng Cẩn rồi nhìn xuống trái bóng rổ trông có vẻ nặng nề kia. Cậu ta nghi ngờ nó sẽ đập vào người mình bất kỳ lúc nào.
Sao lại xúi quẩy, gặp phải tên Hướng Cẩn bao đồng này thế?
Tên này sững sờ mãi chưa hoàn hồn, quên cả việc buông tay Đường Nguyệt ra.
Ánh mắt Hướng Cẩn lạnh như vực sâu, anh bước tới, túm lấy cổ áo sau của Tiền Phó như túm da gáy mèo con.
"Bỏ tay ra."
Tiền Phó giật bắn lên, vô thức buông tay, nhưng Hướng Cẩn vẫn túm chặt áo cậu ta như trước.
"Mày định làm gì bạn gái tao?" Anh ngước mắt, cất giọng bình tĩnh lắm, nhưng đó mới là điều khiến Tiền Phó sợ hãi. Cậu ta chỉ mới nghe nói là Hướng Cẩn có một cô bạn gái họ Đường, nào biết đó là cô gái trước mắt.
Thảo nào... cậu ta nói mà, phải có chuyện thì Hướng Cẩn mới cáu kỉnh thế này được.
"Hướng Cẩn, tao chỉ nổi hứng nhất thời thôi, chúng ta là bạn cùng trường cấp ba mà, có cần căng thẳng vậy không?"
Đường Nguyệt thấy sắc mặt bạn trai nhà mình thay đổi ngay.
Hướng Cẩn nhìn chằm chằm mặt đối phương, trong đầu lại chẳng có chút ấn tượng nào, nhưng chỉ cần mấy lời ban nãy là đủ khiến anh cảnh giác.
Thế mà tên này học cùng trường với mình?
Dần dà, có người lục tục đi ngang qua, chứng kiến cảnh tranh chấp này, bọn họ vô thức đi chậm lại. Mặt Tiền Phó đỏ bừng vì bị người ta thấy được cảnh mất mặt: "Tao đã xin lỗi rồi, mày không thể tha cho tao lần này sao?"
Hướng Cẩn cụp mắt, hờ hững nhìn cậu ta: "Xin lỗi đi."
Tiền Phó ngoan ngoãn đáp: "Xin lỗi, tao không nên táy máy tay chân với bạn gái mày."
Hướng Cẩn lại lắc đầu: "Không phải xin lỗi tao mà là xin lỗi bạn gái tao."
Vẻ mặt của Tiền Phó thay đổi, xin lỗi Hướng Cẩn thì còn tạm chấp nhận, chứ bây giờ Hướng Cẩn lại muốn...
Làm gì có chuyện đàn ông xin lỗi phụ nữ!
Tiền Phó đã coi thường phái nữ từ xưa, nghe đến chuyện phải xin lỗi Đường Nguyệt, cậu ta có cảm giác như bị chọc trúng chỗ đau, cổ họng ngắc ngứ, không thốt được một lời.
Tuy Hướng Cẩn rất dịu dàng với Đường Nguyệt nhưng lại nhìn Tiền Phó với ánh mắt rét buốt. Tiền Phó run lên, cảm giác nguy hiểm khiến lời xin lỗi bật ra khỏi miệng trước khi cậu ta kịp suy nghĩ.
"Xin lỗi, tôi sai rồi."
Đường Nguyệt: "..."
Nhớ đến vẻ vênh váo huênh hoang vừa nãy trên mặt tên này, rồi nhìn vẻ thấp hèn của cậu ta bây giờ, Đường Nguyệt á khẩu. Hơn nữa, cô cảm thấy... hình như Tiền Phó sợ Hướng Cẩn lắm.
Tuy biết lời xin lỗi này rất miễn cưỡng, nhưng cô cũng không muốn mất thời gian với loại người này. "Chúng ta đi thôi."
Nghe vậy, Hướng Cẩn bèn thả áo Tiền Phó ra, khẽ ôm lấy vai Đường Nguyệt với tư thế đầy chiếm hữu và bảo vệ.
Hai người đi được một quãng ngắn, Đường Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn, vẻ cay cú và nhục nhã hiện rất rõ trên mặt Tiền Phó. Cậu ta không ngờ Đường Nguyệt lại đột ngột quay đầu nên cứng đờ cả người, vội xoay mặt đi nơi khác.
"Anh và tên đó biết nhau ở thời cấp ba hả?" Đường Nguyệt cụp mắt.
Hướng Cẩn lắc đầu: "Anh không có ấn tượng gì về tên đó."
"Em biết rồi." Đường Nguyệt chợt hiểu ra: "Anh ta biết đến anh, anh thì không biết anh ta."
"Cũng phải thôi, chắc chắn lúc anh học cấp ba, anh cũng đã nổi tiếng nên được nhiều người biết đấy."
Bỗng dưng, bàn tay Hướng Cẩn khoác lên vai Đường Nguyệt khẽ siết lại, Đường Nguyệt nhận ra khoảng lặng bất ngờ này: "Sao thế?"
Đường Nguyệt không hiểu.
"Tự dưng anh nhớ đến chuyện thi đấu bóng rổ thôi." Hướng Cẩn nhếch môi mỉm cười dịu dàng như thường ngày: "Hôm nay anh vừa tập với đội, bàn mấy chiến thuật mới, định lúc ăn kể cho em nghe. Ai ngờ mãi mà em không đến."
Vậy nên anh mới đến thư viện đón cô, cũng lo lắng không biết cô có gặp rắc rối gì không.