Giờ thì sự chú ý của Đường Nguyệt lại tập trung vào trận bóng rổ mà Hướng Cẩn vừa nhắc.
Đây là trận giao hữu giữa hai trường đại học hàng đầu, dù chỉ là thi đấu giao hữu nhưng lòng tự tôn của sinh viên hai trường rất cao. Đôi bên đều chú trọng đến kết quả, thế nên từ lâu, kỳ vọng đã được đẩy lên mức tối đa.
Hướng Cẩn là thành viên chủ chốt của đội bóng, cũng là người có màn biểu hiện nổi bật nhất trong những năm gần đây. Như những thành viên năm thứ tư khác, đây cũng là lần cuối cùng anh đại diện cho trường đi thi đấu. Sau khi trận đấu này kết thúc, những sinh viên năm tư như bọn họ sẽ chính thức rời khỏi đội bóng để chuẩn bị cho việc tốt nghiệp và đi làm.
"Trận chiến cuối cùng" đã trở thành điểm nhấn của trận đấu.
"Sân thi đấu được đổi thay phiên hằng năm, năm nay là trường chúng ta." Hướng Cẩn dịu dàng nói: "Anh sẽ giữ lại một chỗ đẹp cho em."
Nói thật là Đường Nguyệt không hề hứng thú gì với thi đấu thể thao, nhưng vì người mình thích, cô vẫn háo hức đến xem.
Vào ngày thi đấu, sân vận động trong trường bọn họ đông nghịt người.
Do bị giáo viên gọi riêng ra để sửa luận văn nên khi Đường Nguyệt đến sân vận động thì trận đấu đã bắt đầu. Dù cách một cánh cửa dày, vẫn có thể nghe rõ tiếng hò hét rõ ràng vang vọng từ bên trong.
Cô vừa đẩy cửa ra là đã suýt bị hất văng bởi tiếng hô hào ồn ào trong sân vận động. Bầu không khí nồng nhiệt và sục sôi ở đây làm một người không thích xem thi đấu như Đường Nguyệt cũng phải than thở.
Chỉ mới nhìn thoáng qua là đã có thể thấy được khán giả ngồi kín cả khu khán đài, Đường Nguyệt cố gắng lách qua bọn họ, tìm chỗ mình ngồi.
Cuộc chiến trên sân bóng rổ đang đến rồi gay cấn. Đường Nguyệt chỉ vừa ngồi xuống cũng là lúc một chàng trai ném thành công quả ba điểm, tiếng reo hò liền nổ tung khắp nơi, âm thanh la hét hào hứng dữ dội oang oang bên tai Đường Nguyệt.
Vì quá bất ngờ, cô chưa kịp chuẩn bị nên hoảng sợ giật bắn lên. Khi nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra người vừa ném bóng vào rổ là Lý Tử Ngang, anh ấy cũng nổi tiếng phết.
"Lý Tử Ngang, a a a!"
Các cô gái hét toáng lên, đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, nhảy dựng lên trong sự phấn khích.
Cô hiểu mà, cô hiểu mà.
Đường Nguyệt xoa xoa tai, lấy điện thoại nhắn tin cho Hướng Cẩn. Bấy giờ, Hướng Cẩn là át chủ bài của đội, còn chưa lên sân đấu. Anh đang ngồi một bên nghe đồng đội phân tích tình thế trên sân.
Chiếc điện thoại anh đang cầm bỗng rung lên mấy lần, anh cúi đầu thấy được tin nhắn bạn gái mình gửi đến: [Em tới rồi này.]
Hướng Cẩn nhếch môi mỉm cười, anh quay đầu lại như có linh cảm. iữa biển người mênh mông, dù anh có biết chỗ Đường Nguyệt ngồi, cũng chưa chắc tìm thấy ngay lập tức, nhưng anh lại làm được.
Ánh mắt anh thật bình thản, nhưng ý cười lấp lánh nơi đáy mắt kia khiến trái tim Đường Nguyệt hẫng đi một nhịp khi vô tình va phải ánh mắt ấy. Cô vội vàng cúi đầu, ngón tay thon dài gõ nhanh trên màn hình.
[Anh đừng nhìn em, theo dõi trận đấu đi kìa.]
Tin nhắn đã được gửi thành công.
Giữa hàng ghế đội bóng ngồi, bóng dáng quen thuộc hơi khựng lại, trong giây phút đọc được tin nhắn, anh quay lại nhìn cô thêm lần nữa.
Rất nhiều ánh mắt chi chít rậm rạp, đan xen như mạng lưới, nhưng chỉ có một ánh mắt trong số đó là đúng. May mắn là anh đã tìm được, hệt như chú cá voi cô độc chỉ phát ra tần số 52Hz giữa đại dương mênh mông, cuối cùng cũng tìm thấy đồng loại của mình.
Nếu biết vậy thì cô đã không nhắn tin cho anh, giờ thì hay rồi, anh còn nhìn cô lâu hơn.
Nơi kia ở trái tim bắt đầu nóng dần, cô nhìn về phía trận đấu hấp dẫn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mãi đến tận khi anh quay đầu đi, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hướng Cẩn, em cũng thấy thầy nói đúng, nhỉ?" Huấn luyện viên thấy nụ cười vương vấn nơi khóe môi Hướng Cẩn, cứ tưởng anh hài lòng với chiến thuật mình vừa đưa ra, bèn hỏi ý anh để tìm sự đồng tình.
Hướng Cẩn khẽ gật đầu: "Em nghĩ là chúng ta có thể thử xem sao."
Các thành viên ở cả hai đội bóng đều rất xuất sắc, điểm số giữa đôi bên không chênh lệch quá nhiều, khó mà đoán trước kết quả cuối cùng của trận này.
Đường Nguyệt bị cuốn hút bởi cảm xúc nồng nhiệt của quần chúng xung quanh, cô cũng dần nhập tâm vào trận đấu. Tuy không hiểu vài quy tắc nhưng cô chỉ cần chăm chú vào quả bóng rổ, xem cuối cùng nó lọt vào rổ đội nào là được.
Sau giây phút nghỉ ngơi ngắn giữa hiệp, khi tiếng còi tuýt vang, trận đấu lại bắt đầu, Hướng Cẩn cũng sát cánh cùng đội nhà.
Đường Nguyệt lập tức ngồi thẳng lưng, bóng dáng cao ráo quen thuộc kia từ từ bước vào tầm nhìn của cô, con số 4 to tướng in giữa chiếc áo đồng phục màu trắng.
"A a a, Hướng Cẩn!"
Cô gái ngồi cạnh huơ đôi tay trong sự hưng phấn, bất cẩn va vào vai Đường Nguyệt.
"Xin lỗi cậu, tôi..." Cô gái lập tức xin lỗi, rồi khi nhìn Đường Nguyệt, ánh mắt cô ta như đơ ra trong chốc lát. Cô gái nghiêng đầu: "Cậu là Đường Nguyệt đúng không? Tôi đã từng thấy ảnh của cậu trên diễn đàn trường, cậu là bạn gái của Hướng Cẩn."
Đường Nguyệt khựng lại, chưa kịp trả lời đã nghe cô gái nọ tự giới thiệu: "Tôi là trưởng fanclub của Hướng Cẩn."
Fanclub?
Đường Nguyệt đã từng nghe đến hội nhóm này, trong đó có rất nhiều fan bạn gái.
Trong phút chốc, cô cũng không biết nên tỏ thái độ thế nào: "À, chào cậu?"
Cô gái cho tay vào túi xách, Đường Nguyệt hồi hộp rồi, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tay cô ta, mãi đến khi thấy cô ta lôi ra một cái... băng rôn?
"Nếu cậu đã là bạn gái của Hướng Cẩn thì chúng ta cùng cổ vũ cho anh ấy đi, tôi đã chuẩn bị cả rồi."
Hả?
Đường Nguyệt hết nhìn cô gái rồi lại nhìn cái băng rôn, nhớ đến vẻ ngơ ngác vừa nãy của chính mình, cô không kìm được nụ cười: "Được."
Lần này đến lượt cô gái nhướng mày: "Cậu cũng tốt ghê, tôi cứ tưởng là cậu sẽ từ chối chứ."
Không cần người ta giải thích, Đường Nguyệt biết phải làm sao. Cô và cô gái nọ cùng hồ hởi kéo băng rôn ra, đấy cũng là lúc cô thấy được dòng chữ trên băng rôn: [Hướng Cẩn Hướng Cẩn, không gì địch nổi!]
Khí thế đấy, rất hợp với tình hình hiện giờ.
Hướng Cẩn nhìn về phía khán đài, khi thấy băng rôn trên tay cô, anh sững lại giây lát rồi cúi đầu cười khẽ. Anh đã thấy những chiếc băng rôn tương tự như vậy rồi, nhưng giờ đây anh lại có cảm giác khác lạ.
Hiệp hai kịch chiến hơn.
"Hướng Cẩn!"
"Cố lên!"
Đường Nguyệt chưa từng cổ vũ nhưng vẫn không kìm được cảm xúc, cũng hô hào với những người khác, Hiệp hai diễn ra càng kịch liệt hơn.cảm giác sân đấu như sôi sục. Đây chính là sức hút của thể thao sao?
Ánh mắt cô luôn dõi theo Hướng Cẩn – thành viên mặc áo trắng số 4 của đội. Anh lao thẳng về phía đối thủ đang cầm bóng, chỉ một thoáng là đã xuất hiện trước mặt người nọ.
Anh bỗng tấn công, động tác dứt khoát như gió lốc, bóng xoay một vòng trên không rồi rơi vào tay anh.
Đối thủ lập tức cảnh giác, nhưng với tốc độ nhanh như tia chớp, anh đã lướt qua ba người, thoát thêm một người có ý định giành bóng với mình ở ngay trong địa bàn phe địch.
Hướng ánh mắt lạnh nhạt về phía đối, thế mà Hướng Cẩn lại nhảy lấy đà ngay tại chỗ rồi ném bóng đi. Trong giây phút anh nhảy lên, trái tim của Đường Nguyệt cũng vọt tới cổ họng, mãi đến khi cô và mọi người cùng nhìn quả bóng rơi vào rổ, trái tim cô mới tìm về đúng chỗ.
Lại là một cú ném ba điểm, cả sân rúng động.
Đường Nguyệt giơ điện thoại về phía Hướng Cẩn, lưu giữ giây phút ấy.
Tiếp đó, đội bóng trường bọn họ vẫn duy trì điểm số dẫn trước. Đội bạn bắt đầu mất kiên nhẫn, lại càng ra sức tấn công kịch liệt hơn.
Đường Nguyệt siết chặt đôi bàn tay, ngón dài cong lại, móng ấn sâu vào lòng bàn tay để lại những vết hình trăng non.
Mỗi lần ném bóng là một lần các tuyển thủ thể hiện khao khát ghi điểm, có vài người trong số họ đã sắp đi qua thời sinh viên rồi. Mỗi một giọt mồ hôi rơi xuống minh chứng cho tuổi trẻ đã chiến đấu hết mình.
Giờ phút này, dù là một Đường Nguyệt không có đam mê với bóng rổ, cô cũng cảm nhận được tâm trạng đó.
Hướng Cẩn lại ném một cú ba điểm trước khi tiếng còi chói tai vang lên, kết thúc trận đấu bóng rổ này. Quả bóng rơi xuống đất, nảy lên vài lần, rồi lăn vào một góc sân, lần này không còn ai tranh giành nữa.
Trận đấu kết thúc, trường của bọn họ đã chiến thắng.
Cả sân bóng yên ắng được vài giây rồi vỡ òa. Vốn trận đấu diễn ra ở sân nhà nên sinh viên trong trường chiếm số đông đến 60, 70%.
"Thắng, thắng rồi!"
"Tớ đã nói là trường chúng ta đỉnh nhất mà!"
"Hướng Cẩn! Hướng Cẩn!"
Nhiều người trong đám đông bắt đầu kêu to tên của Hướng Cẩn. Trong trận đấu vừa rồi, Hướng Cẩn đã đảo ngược tình thế đến mấy lần. Khi điểm số của đội nhà sắp bị vượt qua, anh ném vào rổ vài quả, giữ được ưu thế của đội nhà.
Hướng Cẩn trở thành anh hùng trong lòng người.
Đường Nguyệt cũng vỗ tay nhiệt tình, lòng bàn tay cô đỏ ửng.
Thắng rồi, trường thắng, Hướng Cẩn cũng thắng.
Tim cô đập dồn dập, sự phấn khích không tên vang dội trong lồng ngực. Cô tạm biệt cô gái ngồi cạnh, băng qua lối hẹp chật kín người, chỉ vài bước đã nhảy xuống khỏi bậc thang, lao về phía Hướng Cẩn.
Hướng Cẩn vừa ôm các đồng đội xong, thấy bóng người đang vội vàng chạy tới, anh khẽ ngạc nhiên nhưng rồi sau đó, vẻ mặt anh dịu dàng hẳn đi. Anh dang tay đón lấy cô gái đang lao vào vòng tay mình.
Ban đầu Đường Nguyệt cứ tưởng Hướng Cẩn sẽ lùi về sau vài bước khi cô va vào người anh, không ngờ anh đã đứng vững rồi, như thể anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều này.
Trong giây phút được anh ôm chặt, cảm xúc phấn khích trong cô dần bình ổn, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn tràn đầy. Cô đã tìm được người có thể đón lấy mình.
"Hướng Cẩn, chúc mừng anh thi đấu thắng lợi!" Tiếng nói nghèn nghẹn của cô vang lên trong lồng ngực anh.
Hướng Cẩn xoa đầu cô như đang v**t v* chú chim non mới nở, vừa cẩn thận vừa dịu dàng.
"Lát nữa em có muốn tham gia tiệc ăn mừng với anh không?"
Đường Nguyệt ngẩng gương mặt nhỏ lên, chiếc cằm thon xinh xắn khiến người ta chỉ muốn nựng một cái.
"Muốn."
Vốn là đội bóng định đặt một phòng riêng, chén một bữa đã đời, nhưng chỉ mới đề xuất là Hướng Cẩn đã bác bỏ ngay.
"Uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe." Anh bình thản nói.
Có người trợn tròn mắt đến độ sắp rơi cả mắt ra, nghệt mặt khó hiểu: "Chẳng phải lúc trước cậu uống hăng lắm hả?"
Hiếm khi Hướng Cẩn lại lúng túng, anh nhìn Hướng Cẩn. Mọi người đều nhìn theo tầm mắt anh, khiến Đường Nguyệt trở thành tâm điểm của sự chú ý chỉ trong chốc lát.
Đường Nguyệt xấu hổ hắng giọng: "Rượu có hại cho sức khỏe. Nếu các anh muốn uống thì uống chút ít thôi."
Cuối cùng, cô nói thêm: "Chỉ có một chút thôi đấy."
"Được rồi, các cậu đừng hại Hướng Cẩn nữa, bây giờ cậu ấy tái hòa nhập cộng đồng rồi." Lý Tử Ngang vỗ bộp vào vai Hướng Cẩn với vẻ cà lơ phất phơ: "Tớ có ý này, chúng ta đi ăn đồ nướng đi."
Lần này đề nghị của anh ấy được mọi người đồng lòng tán thành.
Hoàng hôn dần buông, ánh chiều tà như những vệt vàng lưu động hòa vào bầu trời, chỉ thoáng chốc, nó bị màn đêm xanh thẫm như nhung nhấn chìm, những ngôi sao nối đuôi nhau, lục tục hiện ra.
Quán nướng ven đường sặc mùi khói lửa, chủ quán lật xiên thịt nướng thoăn thoắt. Những xiên thịt dê cháy xém dưới than hồng ánh lên vẻ hấp dẫn, mỡ dê chảy xuống xèo xèo thơm phức.
Ngoài xiên thịt dê ra thì còn có thịt ba chỉ và chân gà, sốt chấm quyện cùng lớp mỡ cháy sém của ba chỉ bộc phát hương thơm khó cưỡng, cánh gà tươi ngon vừa mềm vừa giòn cũng chẳng hề kém cạnh.
Chủ quán bưng khay xiên thịt nướng đặt lên bàn cả nhóm. Vì có mặt Đường Nguyệt nên không ai uống rượu bia gì, mà gọi coca lạnh. Khi đang chè chén hăng say, có người lau miệng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, người này chợt mỉm cười như phát hiện chuyện gì thú vị lắm.
"Hướng Cẩn, có bạn gái kia đang đá mắt với cậu kìa."