Hướng Cẩn đang cầm xiên thịt nướng chín cho vào đĩa ăn trước mặt Đường Nguyệt. Anh lười biếng nhướng mi mắt lên như thể chẳng quan tâm đến những gì người kia vừa nói.
"Đừng nói bừa."
Người kia vội kêu oan: "Thề có trời làm chứng, nếu không tin thì cậu tự xem đi." nói xong, anh ta vội vàng nở nụ cười lấy lòng với Đường Nguyệt: "Nhưng em đừng lo nhé, Hướng Cẩn không phải loại người trăng hoa đâu."
Thật ra, kể từ giây phút cả nhóm ngồi uống thì những cô gái ở các bàn ăn khác đều đã nhìn về phía này hẳn mấy lần, Hướng Cẩn được chú ý nhiều nhất nhưng anh cứ mãi tập trung chăm sóc cho cô gái ngồi cạnh, không thèm liếc mắt nhìn xung quanh. Những ai tinh ý đều đoán được, chắc hẳn cô gái đó là người yêu của anh, nên mới chần chừ chưa tiếp cận.
Nhưng trong số này, vẫn có người rất dũng cảm. Một cô gái tóc xoăn gợn sóng yểu điệu bước tới, dừng ngay trước mặt Hướng Cẩn, chỗ cô ta đứng khá là khéo léo, vừa hay chen vào giữa Hướng Cẩn lẫn Đường Nguyệt.
"Anh đẹp trai à, cho em xin số phone được không?" Giọng nói của cô gái này vừa ngọt ngào vừa êm tai, dù là con gái như Đường Nguyệt cũng vô thức thấy tê dại cả người.
Mà Hướng Cẩn lại lạnh lùng nhìn cô ta: "Không được, xin lỗi."
Vẻ xa cách nơi đáy mắt anh sẽ khiến người bình thường e dè, biết đường bỏ cuộc, nhưng cô gái nọ chẳng sợ tí nào, chẳng những không lùi mà trái lại còn khoát tay lên vai anh, nhếch môi mỉm cười: "Sao vậy chứ? Em chỉ muốn kết bạn thôi à."
Các đồng đội ngồi chung quanh lúng túng nói: "Người đẹp ơi, bọn tôi hiểu ý cô nhưng cậu ấy đã có người yêu rồi."
Đường Nguyệt ngồi cạnh Hướng Cẩn, thấy cô gái kia vờ đui mù có chọn lọc, còn cố ý ôm ý đồ tiếp cận anh, lòng cô cũng giận. Cô giơ tay chắn giữa hai người bọn họ: "Xin lỗi nha, tôi là người yêu của anh ấy đây, anh ấy đã nói không được rồi."
Bấy giờ, cô gái kia mới liếc ánh nhìn soi mói về phía cô, chẳng hề giấu vẻ khinh miệt thoáng qua. Cô ta phớt lờ Đường Nguyệt, chỉ dịu dàng nói với Hướng Cẩn: "Cô ấy hung dữ quá à, anh không dạy lại người của anh hả?"
Cứ nũng nịu dỗi hờn như thể đã quen biết từ lâu.
Hướng Cẩn ngước lên, đôi mắt vốn sáng ngời, giờ lại như viên đá quý lạnh lẽo vô cơ, khiến cô gái thực sự sợ hãi khựng lại một chút, chợt nghe anh cất giọng lạnh nhạt: "Cô ấy không phải là người của tôi."
Cô gái kinh ngạc rồi dần mừng rỡ, nhưng rồi sau đó, tiếng nói hờ hững của Hướng Cẩn vang lên, tuy vậy khi lắng tai chú ý, sẽ phát hiện sự dịu dàng khẽ len lỏi trong đó:
"Nói chính xác hơn, tôi thuộc về cô ấy."
"Giờ thì mời cô lượn nhé, trước khi tôi không còn kiên nhẫn nói chuyện đàng hoàng với cô."
Đứng dưới ánh mắt lạnh lùng chằm chằm này, cô gái cảm thấy trong mắt anh, mình không khác gì một miếng thịt heo. Mặt cắt không còn một giọt máu, cô ta chẳng dám mò về bàn về, chỉ quay đầu chạy mất hút.
Những người còn lại bên bàn ăn đều giơ ngón cái với Hướng Cẩn: "Chuẩn không cần chỉnh luôn."
Lý Tử Ngang nhíu mày, thầm than thở, chấm dứt câu chuyện tại đây.
Vốn là Đường Nguyệt còn đang ghen vì cô gái kia dám bắt chuyện với Hướng Cẩn, ai ngờ cô lại là người phải kinh ngạc khi nghe được câu nói "tôi thuộc về cô ấy". Đến lúc hoàn hồn, cô đã thấy Hướng Cẩn sắp chất đống đồ ngon trong bữa ăn vào đĩa mình cả rồi.
"Không được chơi kiểu đó nhé, tớ mới ăn một cái chân gà kia thôi."
"Biết cậu muốn an ủi bạn gái mình rồi, nhưng cậu cũng nên chừa cho bọn này ăn nữa chứ."
Cô nghe có người làu bàu bất mãn, nhưng chẳng mấy rồi mọi thứ cũng chìm vào tĩnh lặng. Âm thanh bên ngoài rút nhanh như thủy triều, chỉ còn lại tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô khẽ đưa mắt sang, nhưng không dám nhìn Hướng Cẩn quá lâu. Khi đối diện với đôi mắt dài hẹp mơ màng của anh, cô chỉ có một cảm giác cả ruột gan như bị nắm chặt.
Đây cũng là cảm giác thích sao?
Đường Nguyệt như mở ra thế giới mới.
Dưới bàn, tay cô và anh lẳng lặng đan vào nhau, sau một lúc lâu mới buông ra. Hai người nhìn nhau, cùng cúi đầu cười.
Một nam sinh ngồi cùng bàn bỗng bàn về chuyện trường lớp mới xảy ra gần đây: "Mấy cậu nghe chưa, khoa Thể dục có một kẻ tên là Tiền Phó bị đuổi học rồi."
Tiền Phó?
Dáng dấp của tên nam sinh từng muốn sàm sỡ Đường Nguyệt hiện lên trong đầu cô, cô vội hỏi: "Sao anh ta bị đuổi vậy?"
Thấy có người hùa, người mở đầu câu chuyện lại càng hào hứng, cậu ta hắng giọng: "Tiền Phó từng sàm sỡ bạn học nữ nhiều lần trong lớp, có một người không chịu được nữa nên tố cáo anh ta, lôi kéo thêm nhiều cô gái từng bị quấy rối khác. Cuối cùng ấy à, người tố cáo anh ta nhiều không đếm xuể."
Đường Nguyệt nhíu mày chê ghét.
Hóa ra tên Tiền Phó này đã có tiền án rồi, thảo nào khi đó anh ta ra tay lưu loát đến thế.
Chàng trai kia vẫn còn kể: "Nghe nói mới đầu, người đầu tiên tố cáo Tiền Phó còn phân vân không biết có nên vạch trần bộ mặt thật của anh ta hay không. Nhưng một đàn anh biết những gì cô ấy phải chịu, bèn khuyên nhủ cô ấy. Cô gái đó bị thuyết phục nên mới đứng dậy ấy chứ."
Lý Tử Ngang lẳng lặng nhìn Hướng Cẩn.
Hướng Cẩn như không biết gì, vẫn đang nghiêm túc gỡ xương cá nướng cho Đường Nguyệt.
Khi về trường, Hướng Cẩn đưa Đường Nguyệt đến tòa lầu ký túc xá, thấy cô lên lầu rồi mới rời khỏi nơi này.
Dọc đường đi, anh chạm trán cái tên Tiền Phó bị đuổi học kia.
Tên nọ đang kéo vali, mặt xám xịt như tro tàn, thân người run rẩy trong bộ quần áo.
Khi khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, Tiền Phó phát hiện ra Hướng Cẩn, bèn nhìn anh.
Ban đầu chỉ là một ánh nhìn vô nghĩa, nhưng khi ánh mắt giao nhau, bỗng dưng có thứ gì đó lóe lên trong đầu Tiền Phó, những mảnh vỡ hỗn loạn ghép lại thành một sợi dây hoàn chỉnh. Anh ta như bừng tỉnh cơn mê.
"Mày, là mày làm hết!"
Tiếng rít trong cổ họng, rất ngắn ngủi nhưng đầy kìm nén.
Hướng Cẩn bình tĩnh nhìn anh ta: "Tao không hiểu ý mày."
Mắt Tiền Phó đục ngầu, lạnh lùng cười khàn: "Chính mày đã bảo con nhóc kia tố cáo tao, mày..."
"Chuyện hiển nhiên thôi, vì mày từng làm chuyện đó mà."
Vẻ mặt của Hướng Cẩn rất bình thản.
Tiếng cười như cát đá nghiền qua chợt im bặt, cái bóng của đôi bên in trên mặt đất, trông như đang giằng co.
"Có ai ép mày đâu, đúng không nào?"
Tiền Phó im lặng nhìn anh, ngón tay khẽ run. Hướng Cẩn không có lòng dạ lắm lời với tên này, bèn tiến về phía trước. Khi anh đi lướt qua người Tiền Phó, bỗng dưng anh ta túm lấy cánh tay anh.
Hướng Cẩn có thể đoán được là Tiền Phó muốn làm gì, anh ta chỉ muốn vứt lại vài câu đe dọa trước khi đi thôi.
Anh thờ ơ mà nghĩ, rồi chợt nghe thấy tiếng nói như giễu cợt vang lên bên tai.
"Hướng Cẩn, mày là con quái vật, từ thời cấp ba cho đến tận bây giờ."
Hai mắt Tiền Phó đỏ ngầu vì tơ máu.
"Bạn gái mày có từng chứng kiến một Hướng Cẩn như thế này chưa?"
Sắc mặt Hướng Cẩn lạnh lùng hẳn đi.
...
Tiền Phó rời khỏi trong âm thầm, cuộc sống trong khuôn viên trường lại trở về vẻ yên bình thường ngày.
Khó mà diễn tả được tốc độ thời gian trôi đi. Đôi khi nó lâu dài như bị ai đó bấm nút tạm dừng, nhưng nhiều lúc nó lại lướt đi vùn vụt. Những chuyện tưởng như còn xa xăm nay đã xuất hiện trước mắt, khiến người ta không trở tay kịp.
Đường Nguyệt là sinh viên năm tư nên cô cũng chính thức bước vào thời kỳ thực tập như những người khác, cô trở thành một thành viên trong dòng người tấp nập ra vào các tòa cao ốc văn phòng sang trọng.
Mỗi lần sắp đến 6 giờ, tinh thần uể oải của cô lập tức tỉnh táo lại, các đồng nghiệp xung quanh cũng thế. Ai nấy liên tục nhìn đồng hồ trên máy tính hoặc điện thoại, đôi chân dưới bàn run lên trong vô thức.
Nhưng rồi khi đến 6 giờ cũng chưa có ai trong văn phòng đứng dậy ra về ngay. Bọn họ nhìn xung quanh, mong sẽ có người đứng dậy đi trước để làm chim đầu đàn tiên phong cho mọi người.
Hai hơn mười hai phút, cuối cùng cũng có người tắt máy tính, đứng dậy giả vờ dọn dẹp đồ trên bàn. Đường Nguyệt nhanh nhẹn lưu lại những thứ mình viết, chọn một thời điểm vừa đúng để rời khỏi công ty.
Sau khi bắt đầu làm việc, Đường Nguyệt mới cảm nhận sâu sắc về sự tuyệt vời của hai chữ "tan ca". Tất cả những người đứng cùng thang máy với cô đều là dân công sở, trên gương mặt bọn họ đều mang vẻ mệt mỏi.
Khi Đường Nguyệt về đến nhà, mùi thức ăn thơm lừng nồng nàn trong không khí. Đường Nguyệt hít sâu một hơi, cô thay đồ ỏ nhà rồi chạy đến phòng bếp, nói với vào trong: "Có cần em phụ một tay không?"
Hướng Cẩn quay đầu mỉm cười: "Không cần đâu, em nghỉ ngơi một lát đi."
Vì thực tập nên Đường Nguyệt đã thuê một căn hộ, Hướng Cẩn hỏi cô có muốn sống cùng với anh hay không, anh không lấy tiền thuê nhà. Nói thật thì cô cũng thấy hợp lý, nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối.
Cô cảm thấy mình nên có một căn hộ riêng thuộc về mình.
Đôi lúc, cô sẽ đến nhà Hướng Cẩn ở vài ngày, rồi lắm khi, Hướng Cẩn cũng đến nhà cô nán lại vài đêm, chuyện này như một "thỏa thuận ngầm" giữa hai người bọn họ.
Hướng Cẩn đang bận bịu trong nhà bếp. Sợi dây tạp dề được buộc lỏng lẻo quanh cái eo gầy của anh, chỉ cần kéo nhẹ là sẽ cởi được, tư thế của anh thẳng tắp, đẹp đẽ hệt như một cây thông.
"Vất vả rồi." Hướng Cẩn đi ra khỏi nhà bếp, chú ý đến vẻ mệt mỏi trên gương mặt Đường Nguyệt, anh lo lắng: "Em ổn chứ? Có muốn nghỉ ngơi vài ngày không?"
Đường Nguyệt giơ tay cầm lấy khay ăn từ tay Hướng Cẩn một cách thành kính, trứng xào giấm và thịt bò xào ớt xanh, toàn là những món cô thích.
Cô đói rã cả ruột, vội xúc hai thìa cơm, vừa nhai vừa nói: "Việc xin nghỉ rắc rối lắm, còn chưa chắc người ta duyệt cho em nghỉ nữa."
Huống chi, cô còn đang trong thời kỳ thực tập.
"Ngon quá!"
Đường Nguyệt cảm nhận được sức mạnh của đồ ăn, dạ dày ấm lên, sức lực của cô cũng hồi phục chút ít.
Nghĩ đến công việc hiện giờ, cô gắng sức kìm nén tiếng thở dài. Cô cũng không thích công việc hiện giờ nhưng cũng không biết mình còn có thể làm gì.
Trong khoảng thời gian này, Hướng Cẩn cũng nhận ra sự mệt mỏi của Đường Nguyệt, suy cho cùng, anh vẫn không nỡ để cô quá vất vả. Anh nghĩ ngợi giây lát, hỏi Đường Nguyệt có bằng lòng đến giúp đỡ tại công ty luật nơi anh đang thực tập không.
Lương tháng khá ổn, lại thường có thời gian rảnh.
Đường Nguyệt lắc đầu, cô hơi chần chừ: "Em... em muốn biết được em thật sự muốn làm gì."
Hướng Cẩn kiên nhẫn hướng dẫn cho cô từng bước: "Em muốn làm gì nào?"
"Còn anh thì sao?" Đường Nguyệt hoang mang, cô nghĩ một lúc mà vẫn không có kết quả, bèn hỏi ngược lại: "Anh định sau này vẫn mãi làm kiến trúc sư hả?"
"Nếu không có gì thay đổi thì đúng là thế." Hướng Cẩn kể cho cô nghe về kế hoạch tương lai: "Anh định đi làm hai năm đã, sau đó sẽ thành lập studio với Lý Tử Ngang."
"Vậy về phía cha anh..." Đường Nguyệt ngập ngừng.
"Anh có sự nghiệp riêng của anh, không cần ông ấy sắp xếp cho anh đâu."
Mới đầu, vì muốn đối đầu với cha nên anh mới chọn khoa kiến trúc – một ngành không hề liên quan gì đến kinh tế. Nhưng sau khi học rồi, giờ thì anh đã có lửa nghề với nó.
Anh hiểu cảm giác tìm thấy đam mê là thế nào, như thể cuộc sống của anh sáng bừng lên, mỗi hơi thở, mỗi hành động của anh đều chứa đầy mong chờ với tương lai, dù có mệt cũng đáng.
Anh hy vọng thiếu nữ lòng anh cũng có thể tìm được cảm giác ấy.
Đôi mắt của Hướng Cẩn lấp lánh ánh bình yên, như dòng nước ấm chảy xuôi qua.
"Em không biết mình muốn làm gì là chuyện bình thường, có nhiều người cũng rơi vào tình trạng như em lắm." Hướng Cẩn nhẹ nhàng nói: "Nhưng chắc chắn em biết mình không muốn làm gì."
Đường Nguyệt nhìn anh với ánh mắt do dự.
Dưới ánh đèn màu cam ấm, như có một lớp ánh sáng mềm mại được phủ lên gương mặt Hướng Cẩn. Đường Nguyệt mím môi: "Chắc... em có thể thử làm thợ trang điểm?"
Lúc còn bé, cô rất thích mân mê đồ trang điểm của mẹ, mẹ cô không hề la rầy, trái lại, còn cố ý bồi dưỡng gu thẩm mỹ của cô.
Khi người ta nhiệt tình theo đuổi thần tượng, thứ cô theo đuổi lại là những lớp trang điểm đẹp đẽ của các ngôi sao, và dần hình thành quan điểm riêng cho mình.
Khi lên đại học, cô thường trang điểm giúp các bạn nữ trong lớp còn đăng vài video hướng dẫn trang điểm lên nền tảng Tiểu Hồng Thư, cũng đạt được một lượng tương tác khá ổn.
Nghĩ thế, trái tim cứ thổn thức không yên đã dần lắng xuống.
"Em muốn làm thợ trang điểm." Lần này, giọng cô không còn do dự như trước.
Hướng Cẩn mừng rỡ nói: "Tiến lên nào!"
Nét mặt của cô gái được cổ vũ đầy phấn chấn, cô lấy điện thoại ra: "Em có quen vài blogger làm đẹp và chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp trên mạng, chắc có thể hỏi thử ý kiến của họ."
Mối quan hệ trên mạng cũng là mạng lưới xã hội quý giá!
Hướng Cẩn khẽ thở dài, hệt như bậc phụ huynh bận tâm vì con cái: "Em đừng sốt ruột, ăn cơm trước đã."
Vì câu chuyện vừa rồi nên đồ ăn sắp nguội cả, Đường Nguyệt hoàn hồn, cô xúc một thìa cơm, nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Cô biết công việc của thợ trang điểm cũng chẳng hào nhoáng như vẻ ngoài, nhưng đây là một trong số ít việc làm khiến cô hứng thú. Hơn nữa, cô vẫn còn trẻ, còn có thể từ từ khám phá con đường đời của mình, biết đâu sẽ có điều bất ngờ đến với cô đấy?
Một cảm giác êm ái và dịu dàng đến lạ bao quanh Hướng Cẩn.
Chỉ nói về anh thôi, rõ ràng chỉ cần anh lùi vài bước, chẳng khó để anh nắm trong tay danh dự và tiền tài. Nhưng anh cứ nằng nặc ôm sự kiên trì của anh, chọn trở thành một kiến trúc sư xuất sắc chứ không phải là kế thừa sự nghiệp của gia đình.
Anh tin rằng cô gái nhà anh cũng như anh. Nhưng tóm lại, dù kết quả có ra sao thì anh cũng vẫn thích cô như trước.
Hoặc có thể tiến thêm một bước nữa, anh yêu cô.
Chính anh cũng không biết từ khi nào "thích" đã thành "yêu", con chữ này bỗng dưng xuất hiện trong đầu anh vào một ngày nào đó. Nó hiện ra một cách tự nhiên, đơn giản như chuyện hít thở, chuyện ăn cơm uống nước hằng ngày. Lúc đầu Hướng Cẩn còn ngạc nhiên, nhưng rồi thoáng cái, anh đã chấp nhận nó.
Như thể đó là lẽ hiển nhiên.
Anh muốn bản thân dịu dàng hơn, bao dung hơn, muốn mình trở thành bức tường sau lưng Đường Nguyệt, để Đường Nguyệt dựa vào. Anh sẽ luôn dõi theo cô, nhìn cô từng bước tung cánh bay cao, nhưng song song đó, anh cũng sẽ sẵn sàng dang rộng vòng tay đón cô trở về sau những cơn mỏi mệt vì mưa bão ngoài kia.
"Gần đây anh vừa nhận một dự án có liên quan đến việc sửa chữa một căn nhà cổ kiểu Tây. Căn nhà này nằm ở một thành phố ven biển." Hướng Cẩn chợt chuyển sang chuyện này khiến Đường Nguyệt không theo kịp.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh mỉm cười đề nghị: "Vậy thì trước khi em nhảy việc, em có muốn đến bờ biển với anh một chuyến không?"