Lòng Đường Nguyệt đầy mong chờ.
Là một cô gái lớn lên ở nơi phố thị đông đúc, cô chưa bao giờ tận mắt ngắm biển rộng, những cảnh sắc hùng vĩ mênh mông ấy chỉ có trong TV và trong giấc mơ của cô thôi.
Cô đến thủy cung cũng vì muốn ngắm chút cảnh đẹp tương tự như thế.
Chẳng có lý do gì để ngần ngại, cô lập tức đồng ý với lời mời của Hướng Cẩn, tiện thể từ bỏ cả công việc tồi tệ hành hạ bản thân kia.
Khi Đường Nguyệt nộp đơn từ chức, quản lý trực tiếp nhìn cô với vẻ mặt sững sờ, chỉ thiếu mỗi việc mắng cô một câu "cái đồ không biết điều".
"Cô có chắc là muốn từ chức không? Công ty của bọn tôi không chấp nhận nhân viên đi rồi quay lại đâu nhé."
Cô mỉm cười đáp: "Tôi chắc chắn."
Chuyện quản lý nghĩ ra sao đã không còn liên quan gì đến cô. Lúc trước cô cứ làm công việc mình không thích, còn thức khuya tăng ca, mãi đến tận khi từ bỏ nó rồi, cuối cùng cô mới có thể ngủ ngon, dần hồi phục tinh thần.
Khi khởi hành, hai người không mang nhiều hành lý theo cho lắm. Lúc ra khỏi sân bay, Hướng Cẩn bắt một chiếc taxi.
Làn gió lùa vào từ ngoài cửa sổ đưa cảm giác mát lành đến bên Đường Nguyệt, cô thoải mái tận hưởng cho đến lúc thấy được một dải màu xanh lam.
Đôi mắt cô mở to ngay tức khắc.
Là biển cả!
Có tiếng gió vù vù bên tai, dải màu lam trước mắt dần phóng to ra. bầu trời bao la không bờ bến, nối liền với mặt biển mênh mông vô tận. Những đám mây trắng dày đặc cuộn tròn tựa sóng lớn, hòa nhịp cùng tiếng sóng đập vào bãi đá ngầm.
Chiếc xe của bọn họ lướt nhanh trên con đường lớn sát bờ biển, rồi dừng lại trước một căn nhà màu trắng. Nền đá cẩm thạch phủ thảm sáng màu, đèn chùm hình cành cây uốn lượn buông xuống, những khối thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời chẳng kém gì kim cương.
Bóng dáng của hai người in rõ trên chiếc cửa sổ sát đất rộng lớn. Đứng ở đây có thể thấy được biển cả, thậm chí Đường Nguyệt còn ngửi thấy hương vị mằn mặn của gió biển.
Nơi nghỉ chân mà Hướng Cẩn tìm rất hợp ý cô, cô chỉ về một hướng ngoài cửa sổ: "Đó là cảng hả anh?"
"Ừ." Hướng Cẩn nhìn về phía nọ, chầm chậm vén mái tóc dài của cô ra sau tai, vậy mới có thể khẽ hôn lên tai cô.
"Ở đó có tuyến du thuyền tham quan ngắn ngày dành cho du khách, nếu em muốn, nghỉ ngơi xong anh sẽ dẫn em đi."
Đường Nguyệt mừng rỡ gật đầu.
Sang hôm sau, hai người chuẩn bị đồ đạc. Nhưng khi sắp xuất phát thì Hướng Cẩn lại bị thông báo phải tham gia một cuộc họp online đột xuất.
Coi bộ kế hoạch đi chơi hôm nay toang rồi.
Đường Nguyệt định thay quần áo ra, Hướng Cẩn lại ngăn cô: "Anh đã hứa là hôm nay sẽ dẫn em đi du thuyền rồi."
"Nhưng..."
Hướng Cẩn xoa mái tóc mềm mại của cô: "Anh sẽ gắng họp nhanh cho xong, em đến cảng chờ anh trước nhé."
"Thế thì gấp gáp lắm, hay là lần sau đi cũng được, em không sốt ruột đâu."
"Ngoan nào, chắc chắn anh sẽ đến đúng giờ." Hướng Cẩn cười khẽ: "Anh sẽ tìm em."
Đường Nguyệt ngơ ngác nhìn anh rồi gật đầu.
...
Vài chú bồ câu xám chợt lướt qua bầu trời xanh, có rất nhiều du khách đi dạo bên bờ biển, cứ đi vài bước là sẽ gặp một cặp tình nhân. Sóng biển vỗ vào đá, nổ tung thành những bọt nước trắng xóa trước mắt cô.
Đến lúc đi bộ vào cảng thì sóng biển lại dịu đi nhiều, có xu thế gần như phẳng lặng. Những chiếc du thuyền nhỏ đang neo ở cảng theo thứ tự.
Chuyến du thuyền kế tiếp sẽ khởi hành sau nửa tiếng. Đường Nguyệt nắm chặt chiếc vé, cô không lên thuyền chờ trước mà chỉ đứng dưới cảng, dõi mắt nhìn về phía xa xăm, như hy vọng chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Hướng Cẩn sẽ xuất hiện ở đó.
Chỉ là hy vọng của cô vụt tắt những mấy lần, cô chỉ đành đi qua đi lại trong nỗi thấp thỏm, bàn tay bối rối vô thức siết chặt tấm vé tàu đến nỗi nhăn nhúm.
Anh sẽ đến kịp thật chứ?
Tiếng còi tàu vang lên, báo hiệu sắp ngừng đón khách. Nhân viên thấy cô vẫn chưa lên tàu, bèn thúc giục: "Cô lên thuyền trước đi, có thể người cô chờ không đến kịp đâu."
Đường Nguyệt lắc đầu: "Tôi chờ thêm một lát nữa."
"Nếu cô không lên thuyền thì sẽ phí hai tấm vé. Cô đã chờ lâu đến vậy, bạn cô sẽ không trách cô đâu."
"Bạn trai của tôi mới đúng." Đường Nguyệt sửa lại cách xưng hô của nhân viên và vẫn quyết tâm đứng yên tại chỗ: "Anh ấy sẽ đến kịp mà, tôi tin anh ấy."
Nếu bây giờ người đứng ở đây không phải cô mà là Hướng Cẩn, chắc chắn anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống cô.
Thấy cô kiên trì như vậy, nhân viên không khuyên nữa.
Thời gian dần gấp gáp hơn qua từng giây, tất cả mọi người đều đã lên thuyền – trừ Đường Nguyệt.
Ngay khi chỉ còn một phút nữa là thuyền sẽ ra khơi, cuối cùng, bóng người quen thuộc kia đã xuất hiện trong tầm mắt Đường Nguyệt. Cô dụi dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Bóng dáng thân yêu kia vẫn còn đó, và đang vội vã lao về phía cô, mỗi lúc một gần.
Là Hướng Cẩn, anh đến kịp thật rồi!
Hai người nắm tay nhau, vừa kịp lúc bước lên tàu.
Họ đứng trên boong, nước biển xanh cuộn trào, mặt nước lấp lánh như dát bạc dưới ánh nắng chiếu rọi.
Đường Nguyệt nhớ lại lời nhân viên nói, cô cười trêu kể lại cho anh nghe: "Có khi anh ta nghĩ em là một người cứng đầu."
"Hoặc là lòng anh ta thầm nghĩ, cô gái này lụy tình quá." Hướng Cẩn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt trìu mến tình tứ kia khiến Hai người nắm tay nhau, vừa kịp lúc bước lên tàu. Đứng trên boong, sóng biển xanh cuộn trào làm người ta liên tưởng đến kem tan dưới nắng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước lấp lánh như dát bạc.
Vì chạy vội trong một quãng đường dài nên mồ hôi thấm đẫm phần tóc ở thái dương Hướng Cẩn. Đường Nguyệt lấy một túi khăn nhỏ ra khỏi túi xách, nhẹ nhàng giơ tay lau mồ hôi cho anh.
Gương mặt của hai người ở rất gần nhau, như thể khi nói chuyện, hơi thở đôi bên quấn quýt giao hòa.
"Chờ anh lâu quá đó."
"Đáng lẽ anh nên tới nhanh hơn một chút."
"Em không có ý đó." Đường Nguyệt bật cười, cô nghiêm túc nhìn Hướng Cẩn: "Chỉ là em chợt nhận ra khi không có anh, cảnh sắc có đẹp đẽ nhường nào cũng chẳng còn trọn vẹn."
Hướng Cẩn cảm giác pháo hoa nổ tung trong lồng ngực mình, nhịp đập con tim vốn đã lắng xuống sau lần chạy vội, giờ lại bắt đầu rung rinh, rộn ràng.
Không khí xung quanh ngọt ngào đến mức sánh đặc lại.
Bất ngờ, một con sóng lớn đánh vào thuyền khiến con thuyền chao đảo, Đường Nguyệt lần đầu đi du thuyền lập tức hoảng sợ.
Hướng Cẩn vội dìu cô: "Chúng ta vào trong khoang nghỉ ngơi một lúc nhé."
Đường Nguyệt không ngờ cô lại say sóng, mới đầu thì còn ổn nhưng vừa ngồi xuống được một chốc là đầu cô lập tức lâng lâng quay cuồng, thậm chí là buồn nôn.
Trên thuyền có cung cấp thuốc say sóng miễn phí, Hướng Cẩn lấy hai viên, dặn Đường Nguyệt uống với nước ấm.
Khi đầu lưỡi vừa chạm vào viên thuốc, vị đắng khiến Đường Nguyệt nhăn hết cả mặt. Nhưng chắc là vì lấy độc trị độc, sau vị đắng ấy, cảm giác buồn nôn choáng váng đã không còn dồn dập như trước.
Cô ngồi xuống trên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Qua một lúc sau, khi mở mắt ra, cô vẫn thấy Hướng Cẩn đang nghiêm túc, cẩn thận chú ý từng hành vi của cô. Mãi đến khi cô đã khỏe lại, ánh mắt anh mới bình tĩnh.
Nhớ đến lần đi lặn ở thủy cung lần trước, cô cũng gây ra khá nhiều rắc rối. Đường Nguyệt chán nản, cô gần như sắp nghi ngờ có phải ngày sinh tháng đẻ của mình không hợp với thủy cung hay không.
Nhưng cô thật sự rất thích biển sâu xanh thẳm kia.
Sau khi du thuyền chạy được hơn một tiếng, nó dừng lại bên hòn đảo nhỏ. Mặc dù diện tích của hòn đào rất bé nhưng vẫn có dân địa phương sinh sống ở đó, bọn họ vừa tự cấp tự túc vừa kiêm luôn bán nhỏ lẻ phục vụ khách du lịch.
Ở một nơi gần cảng, có nhiều người buôn bán hàng rong đang bày quán, đa số là những quầy hàng bày bán thủ công mỹ nghệ, đặc sản hải sản.
Đường Nguyệt thấy móc khóa làm từ vỏ sò và ngọc trai, những viên ngọc trai lớn nhỏ không đều, thậm chí có thể coi như mặt hàng cấp thấp nhưng lại rất hợp để làm những món đồ thủ công nhỏ bé như móc khóa. Đường Nguyệt mua một cặp móc khóa đôi, lòng hứng thú trỗi dậy, thế là cô đi mua sắm một phen.
Thấy cô đã lấy lại được năng lượng, cuối cùng nụ cười đã lâu không thấy cũng hiện lên trên gương mặt Hướng Cẩn.
Anh đi theo sau lưng cô, nắm tay cô như một lẽ thường tình. Khi Đường Nguyệt cầm món đồ hỏi ý anh, anh đóng góp những ý kiến tinh tế.
Lúc anh đang khen tấm thảm dệt tay cô cầm khá đẹp, bỗng điện thoại đổ chuông.
Đường Nguyệt quay lại nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên: "Bọn họ lại bảo anh họp nữa sao?"
"Không phải." Thấy cái tên hiện trên màn hình, trông Hướng Cẩn có vẻ thả lỏng.
Anh nghe máy, dịu dàng nói: "Dì Lan."
Chẳng biết người ở đầu dây bên kia nói gì, anh áy náy đáp: "Cháu xin lỗi dì Lan, bây giờ cháu không ở Giang thành nên không thể tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Thi được."
"Đúng vậy, vì công việc ạ, phần nữa là vì muốn ở bên người yêu của cháu."
Mỗi một câu anh thốt ra hệt như quả bom rơi xuống đất, gây ra hiệu ứng nổ liên hoàn. Bỗng dưng, tiếng nói ở đầu dây bên kia vang lớn hơn, Đường Nguyệt đứng cạnh mà vẫn nghe rõ mồn một.
"Cháu có bạn gái rồi sao?"
"Vâng, Tiểu Thi chưa nói cho dì sao ạ?"
"Chưa nói, chắc nó quên rồi đấy." Người phụ nữ được gọi là dì Lan cất giọng mừng rỡ khôn xiết: "Đó là cô gái thế nào vậy? Hai cháu quen nhau bằng cách nào?"
Không ngờ Hướng Cẩn vừa thông báo với dì Lan, đã cúp máy rồi bật cuộc gọi video.
Đường Nguyệt: !
Cô nhận ra chắc hẳn dì Lan kia là một người dì được Hướng Cẩn kính trọng, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị gặp người đó – dù chỉ là gặp qua mạng.
Cảm giác luống cuống như bị "gặp phụ huynh" bất ngờ tràn ngập trong lòng cô, ngay cả khi gặp cha Hướng Cẩn, cô còn chưa cảm thấy như vậy.
Cô không kịp tránh né, thế là trong lúc bối rối nhất, Đường Nguyệt đã vào khung hình.