Sau lần gặp ấy, Chung Tiểu Thi không chủ động tìm cô nữa, người khuấy lên bao nhiêu sóng to gió lớn lại lặn tăm, cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Đường Nguyệt muốn sáng tạo một mẫu trang điểm mới nhưng lại không có cảm hứng. Chẳng biết là vì uể oải trong công việc hay là vì trước đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến đầu óc quá tải. Những sản phẩm cô thiết kế đều là bình mới rượu cũ, cô không muốn đăng chúng lên mạng.
Nhưng rốt cuộc thì cuộc sống cũng đã trở về quỹ đạo êm đềm như trước, đẩy người ta về phía trước từng bước một mà chẳng hề cho ai một cơ hội từ chối, đến nỗi có những lúc khiến Đường Nguyệt nghi ngờ: phải chăng tất cả những gì đã xảy ra trước kia đều chỉ là giấc mộng?
Cú điện thoại của Vương Giai Tuệ như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Khi nhận được điện thoại của cô ấy, Đường Nguyệt đang họp lớp với bạn bè.
Lớp trưởng cấp ba hiện nay đang làm ăn phát đạt ở Giang Thành, chủ động đề xuất tổ chức buổi họp mặt, ai ở Giang Thành đều phải đến. Đường Nguyệt từ chối mãi chẳng được nên chỉ đành cố gượng đến chơi
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng cao cấp. Khi Đường Nguyệt đến nơi, mọi người đã tụ tập đông đúc, bầu không khí ồn ào náo nhiệt bao phủ cả căn phòng lớn rộng rãi.
Thấy cô, lớp trưởng đứng dậy chào hỏi nhiệt tình, mời cô ngồi tùy ý.
"Đường Nguyệt, nhìn cậu không khác gì lúc trước cả, chẳng thay đổi gì hết."
Lớp trưởng thì thay đổi, thiếu niên sáng sủa ngày trước, giờ đã biến thành... anh mập sáng sủa, rất có tiềm năng làm ông chủ.
Đường Nguyệt mỉm cười, cô nhìn quanh, đối chiếu tên với khuôn mặt từng người.
"Năm ngoái tớ thăng chức nên bây giờ lương một năm là con số này." Một người đắc ý giơ tay ra hiệu, khiến mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc.
Có người thì ủ dột, nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Tôi cảm thấy A Cổ vẫn còn hy vọng."
Những bạn học có gia đình thì hào hứng trò chuyện về con cái.
"Con cậu uống loại sữa nào thế, giới thiệu cho tớ với."
"Năm ngoái cậu cũng sinh con hả? Bé trai hay bé gái?"
Đường Nguyệt ngồi giữa nhóm người, vì cô quá im lặng nên trông lạc lõng với đám đông xung quanh, cô cũng chẳng tham gia vào những chủ đề nói chuyện của mọi người. Thời gian kéo theo những thay đổi to lớn, những người từng vui đùa năm nào nay đã bị cuộc sống kéo giãn ra, có người đi quá nhanh, có người lại quá chậm.
Cú điện thoại của Vương Giai Tuệ đến đúng lúc, giúp Đường Nguyệt có cái cớ tạm rời khỏi buổi họp mặt.
Hành lang trống vắng không người, những chiếc đèn lụa trên trần toả ánh sáng ấm áp dịu nhẹ.
Đường Nguyệt vừa bắt máy, vẫn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng nói tức giậ của Vương Giai Tuệ vang lên: "A Nguyệt, cậu có quen biết Chung Tiểu Thi không?"
Sao Giai Tuệ lại biết đến Chung Tiểu Thi?
Đường Nguyệt cố nén lòng khó hiểu, trả lời câu hỏi trước đó của cô ấy: "Cũng coi như là quen biết, cô ta và Hướng Cẩn là bạn chơi từ bé, Hướng Cẩn coi cô ta như em gái."
Vương Giai Tuệ khựng lại, nghi ngờ nói: "Bạn chơi từ bé, nghe mờ ám ghê, chỉ là em gái thật sao?"
Đường Nguyệt: "...Sao bỗng dưng cậu nhắc đến cô ta?"
"Tớ vừa đụng độ này." Có vẻ là Vương Giai Tuệ cáu lên thật rồi, cô ấy nã súng liên thanh, kể lể một tràng không cho ai thở: "Tớ và Chu Tử Yến đi tham quan triển lãm kiến trúc, ở đó có tác phẩm do Hướng Cẩn thiết kế. Một cô gái đi đến rồi nhìn chằm chằm vào mô hình đó, tớ cứ tưởng đó là fan của Hướng Cẩn, định nói mấy câu chào hỏi, ai ngờ cô ta lại nói mình là bạn gái của Hướng Cẩn."
"Cô ta mà là bạn gái của Hướng Cẩn, thế cậu là ai?"
Đúng là tác phong của Chung Tiểu Thi.
Chắc là vì trải qua chuyện tương tự nên phản ứng của Đường Nguyệt còn bình tĩnh hơn trong mong đợi: "Rồi sao nữa?"
"Thì bọn tớ cãi cọ chứ sao nữa, tớ nói người bạn thân Đường Nguyệt của tớ mới là bạn gái Hướng Cẩn, ai ngờ cô ta cười khẩy với tớ." Vương Giai Tuệ hậm hực: "Cô gái kia tự giới thiệu mình là Chung Tiểu Thi, nói cậu cũng biết đến cô ta, bảo tớ không tin thì cứ hỏi cậu."
"Nào ngờ cậu lại nói cô ta chỉ là em gái của Hướng Cẩn, vậy cô ta lừa tớ ở hội triển lãm à? Cô ta được lợi gì chứ?"
Đường Nguyệt mím chặt môi trong im lặng, cô vẫn không hiểu Chung Tiểu Thi có mục đích gì.
"Cậu nói xem, có khi nào Hướng Cẩn và cô ta..." Vương Giai Tuệ vẫn chưa thốt ra hết lời dò xét, đã bị Đường Nguyệt ngắt lời.
"Không đâu." Cô hiểu bạn mình định nói điều gì nhưng cô cũng rất kiên quyết: "Hướng Cẩn sẽ không làm chuyện như thế."
Vương Giai Tuệ thở dài: "Xin lỗi cậu, tớ không nên đoán mò. Hướng Cẩn là người tốt, lúc còn đi học, ít nhiều gì cũng nhờ anh ấy trong chuyện giữa tớ và A Long."
Dứt lời, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô ấy: "Tớ nghĩ chắc cô ả Chung Tiểu Thi kia không chiếm được Hướng Cẩn nên mới ghen tị, bịa đặt bậy bạ. Cô ta ỷ vào việc Hướng Cẩn mất rồi nên không thể nhảy ra vạch trần cô ta."
Sau khi hùng hổ nói một tràng, cô ấy mới chợt nhớ ra mình lại nhắc đến chuyện Hướng Cẩn đã mất, lòng cô ấy áy náy, sợ mình chọc trúng nỗi đau của Đường Nguyệt. Nhưng qua điện thoại, cô ấy cũng không biết vẻ mặt hiện giờ của Đường Nguyệt.
Đường Nguyệt lại nghĩ đến những gì Vương Giai Tuệ vừa nói, nghe hình như cũng có lý, nhưng có vài chuyện Vương Giai Tuệ không biết. Chung Tiểu Thi từng nói, Hướng Cẩn chưa chết.
"A Nguyệt, cậu ổn chứ?"
Tiếng nói e dè của Vương Giai Tuệ cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
"Tớ không sao." Sau khi hoàn hồn, Đường Nguyệt còn trấn an ngược lại. Vương Giai Tuệ dần an tâm, bắt đầu chê bai, kể cho cô nghe Chung Tiểu Thi tự cao tự đại, xem thường người khác đến mức nào.
Đường Nguyệt còn nghe thấy lời khuyên nhủ dịu dàng của Chu Tử Yến ở cạnh cô ấy từ phía bên kia đầu dây: "Em đừng giận, giận không tốt cho sức khỏe đâu."
Ít nhất là bạn thân đã có được hạnh phúc, đây là một trong số ít những chuyện giúp cô thấy vui.
Sau khi Đường Nguyệt vừa cúp máy, lại có người vội vã gọi đến. Mới đầu Đường Nguyệt còn tưởng Vương Giai Tuệ đã quên nói gì với mình nên bèn bật cười. Không nghĩ là khi nhìn màn hình thông báo, cô mới phát hiện đó là Lý Tử Ngang.
Giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng vang lên qua ống nghe điện thoại: "Đường Nguyệt, tôi vừa tìm được một quyển sách đã ngừng xuất bản mà cô từng tìm trong một hiệu sách. Giờ cô có còn cần không?"
Đầu óc Đường Nguyệt sững lại vài giây, mới nhớ là mình có nhờ mọi người xung quanh tìm sách hộ, tính ra cũng đã là chuyện của bốn, năm tháng trước.
Đó là quyển sách nghiên cứu mỹ học do đồng nghiệp giới thiệu, xuất bản đã lâu, giờ không còn nữa, không ngờ Lý Tử Ngang lại tìm được. Cô vội đáp: "Cần chứ, làm phiền anh mua giúp tôi được không? Rồi tôi sẽ trả tiền cho anh sau."
"Được, vậy tôi..."
"Đường Nguyệt."
Hai giọng nói khác nhau cùng vang lên bên tai.
Đường Nguyệt nghiêng đầu, một bóng người cao lớn đang đứng gần đó. Người đàn ông này khá thanh tú, đeo kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn.
Đường Nguyệt nhìn xung quanh với ánh mắt hoang mang, ở hành lang chỉ có hai người bọn họ.
Vừa rồi anh ta gọi mình hả?
Nhưng...
Đó là ai chứ? Nhìn cũng hơi quen quen?
Người đàn ông tiến về trước vài bước, khi thấy Đường Nguyệt cầm điện thoại, anh ta mới nhận ra là cô đang gọi điện thoại, khó giấu được vẻ xấu hổ.
"Xin lỗi, có phải tớ làm phiền cậu rồi không?"
"Không sao." Đôi lúc, con người ta lại lịch sự hơn với người lạ so với người quen.
Đường Nguyệt nói với Lý Tử Ngang, bên phía cô có việc phải giải quyết trước, lát nữa cô gọi lại sau. Cúp máy xong, cô lịch sử hỏi người đàn ông trước mắt: "Cậu có việc gì sao?"
Trong mắt người đàn ông thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: "Chắc cậu không nhớ ra tớ, tớ là Trần Hạo Hiên, bạn cùng lớp với cậu."
Đường Nguyệt rà soát trí nhớ, chỉ nhớ mang máng cái tên này là của một cậu học sinh hoàn toàn không có cảm giác tồn tại trong lớp, quanh năm suốt tháng chỉ ngồi ở một góc.
Nhưng cô cũng nhớ là hai người không thân với nhau, thậm chí cô còn không nhớ mình có từng nói chuyện với anh ta hay không.
Trần Hạo Hiên trả lời những câu hỏi trong lòng Đường Nguyệt.
"Thật ra tớ tìm gặp cậu là vì muốn cảm ơn cậu."
Anh ta kể lại câu chuyện cũ.
Sau giờ tan trường, trong căn phòng chứa đồ hẻo lánh, tiếng mắng nhiếc thậm tệ xen lẫn tiếng k** r*n bị kìm nén thi thoảng lại vang. Cậu thiếu niên ít nói thường ngày bị vài tên cao to chặn ở góc tường, những cú đấm thẳng thừng giáng xuống người cậu học sinh, mà cậu học sinh lại chẳng phản kháng.
Cha mẹ của người này đã qua đời, ông bà ngoại nuôi cậu học sinh lớn lên, thế nên cậu không hề nói chuyện mình bị bắt nạt với ông bà vì sợ bọn họ lo lắng. Cậu cũng chẳng dám đánh trả, sợ chuyện bé xé ra to, ông bà ngoại lớn tuổi sẽ bị gọi lên trường.
Khi cậu học sinh cam chịu đau khổ, cánh cửa phòng khép hờ bỗng bị mở ra, tấm kính phủ bụi mỏng phản chiếu bóng dáng mơ hồ của một người.
"Các cậu dừng tay ngay, nếu không tôi sẽ gọi người đến!" Giọng nữ trong trẻo như một tia sáng rạch tan màn đêm đen tối.
Mấy tên côn đồ ức h**p bạn học vừa thấy thiếu nữ, đã tức giận mắng to vì không cam tâm nhưng vẫn phải bỏ đi. Suy cho cùng thì cô cũng là cháu ngoại của hiệu trưởng, chúng bắt nạt người yếu chứ không dám làm gì cô.
Sau khi chúng đi, thiếu nữ cũng đi, nhưng cậu học sinh nhận ra được người giúp mình là Đường Nguyệt – bạn chung lớp với mình.
Dù thời gian trôi qua đã lâu, nhưng anh ta vẫn nhớ rõ hoàng hôn khi rời khỏi trường hôm ấy đẹp đến nhường nào, ánh chiều tà nhuộm bầu trời thành màu cam loang lổ rực rỡ.
"Chúng tưởng chúng ta là bạn bè nên không dám bắt nạt tớ nữa. Tớ luôn muốn cảm ơn cậu nhưng lúc ấy tớ hướng nội lắm, không dám chủ động bắt chuyện với cậu."
Nghe câu chuyện cũ của anh ta, Đường Nguyệt nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này. Đây chỉ là chuyện nhỏ với cô, giúp rồi cô cũng chẳng để trong lòng, không ngờ có người lại nhớ lâu đến thế.
Cô không kìm được thổn thức, buột miệng thốt ra câu hỏi trong lòng: "Vậy sao bây giờ cậu lại dám?"
Vệt đỏ lan tràn từ cổ đến mặt Trần Hạo Hiên, mới đầu, anh ta còn lắp bắp: "Vì, vì... à, tớ..."
Sau đó anh ta cố dồn hết can đảm, nhắm mắt bất chấp mọi thứ, hùng hổ tuôn một tràng: "Vì bây giờ tớ đã trở nên tốt hơn, mới có can đảm đứng trước mặt cậu. Tớ muốn nói chuyện này cho cậu biết, không để bản thân phải tiếc nuối."
Nói ra hết cõi lòng, Trần Hạo Hiên lẳng lặng siết chặt nắm tay, cơ thể cứng đờ, chờ đợi lời phán quyết tiếp theo.
Đường Nguyệt sửng sốt, cô bật cười: "Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhớ đến tớ."
Trần Hạo Hiên sững sờ, anh ta đã từng dự đoán mọi phản ứng của Đường Nguyệt nhưng không có kiểu nào dịu dàng và bao dung như vậy.
Mãi rồi đầu óc chết máy của anh ta mới hoạt động trở lại, vì quá hồi hộp nên anh ta lại bắt đầu cà lăm: "Vậy, tớ có thể... add wechat của cậu chứ?"
Đường Nguyệt nhìn vành tai đỏ bừng của anh ta, chợt hiểu ra. Cô khựng lại đôi chút: "Nếu là bạn thì được."
"Thế nếu không chỉ là bạn thì sao?" Chắc vì can đảm còn sót lại, anh ta kiên trì hỏi tiếp.
"Vậy xin lỗi cậu, tớ không định phát triển thêm mối tình mới." Đường Nguyệt nói rõ ràng.
Tầm mắt của Trần Hạo Hiên dần nhạt nhòa đi, không bao lâu sau, anh ta cố gượng cười: "Được, làm bạn cũng tốt mà."
Wechat lại có thêm một người bạn.
Người đi rồi, chẳng biết vì sao, Đường Nguyệt lại thở dài. Nghĩ là có thể Lý Tử Ngang còn đang chờ cú điện thoại của cô, cô bèn gọi ngược lại.
Chuông chỉ vừa reo là có người bắt máy ngay. Đường Nguyệt ái ngại xin lỗi rồi kể lại chuyện vừa rồi. Lý Tử Ngang im lặng nghe cô kể hết, lại là một khoảng lặng kéo dài.
Khi Đường Nguyệt đang hoang mang, bỗng nghe anh ấy hỏi: "Vậy sau này thì sao? Sau này cô còn có thể thích ai đó hay không?"
Tương lai còn dài như thế, có thể cô sẽ gặp được người khác phù hợp hơn.
Đường Nguyệt ngạc nhiên, lần này người im lặng là cô.
Chắc vì nhận ra câu hỏi của mình hơi vượt giới hạn, Lý Tử Ngang ho khan, định chuyển chủ đề khác thì chợt nghe tiếng Đường Nguyệt vang lên.
Cô ngơ ngác đáp: "Tôi cũng không biết nữa."