Sau khi ăn xong, các bạn học bàn nhau muốn chuyển địa điểm, đến KTV hát karaoke rồi đi ăn đồ nướng. Dù Đường Nguyệt đã từng chối tham gia tiếp thì khi về đến nhà cũng đã là mười giờ tối, sức cùng lực kiệt rồi.
Cô ấn công tắc đèn ở huyền quan, đèn chớp sáng lên rồi nhanh chóng vụt tắt, cả phòng lại chìm trong bóng tối kèm theo một tiếng "tách" khẽ khàng.
Đường Nguyệt thử bật tắt vài lần, bấy giờ cô mới chắc chắn là đèn hỏng.
Cô đứng bất lực trong bóng tối một lúc, cảm giác mệt nhoài chợt ập đến như thủy triền khiến thần kinh của cô mờ mịt lạ thường. Cuối cùng, cô cố lê thân người đi đến phòng khách, bật ngọn đèn khác, căn phòng lại được chiếu sáng.
Cô ngồi phịch xuống sofa, chẳng muốn làm gì nữa, chỉ cần lẳng lặng ngắm trần nhà thôi cũng vui rồi.
Ngày mai hẵng tính. Đến ngày mai là lại qua một ngày, rồi mọi thứ sẽ dần trở nên tốt hơn thôi.
Cô nói với bản thân như thế.
Hôm sau, Đường Nguyệt dậy sớm, cô ăn sáng rồi quét tước sạch sẽ từ trong ra ngoài, lau sạch sàn nhà đến độ soi được cả mặt.
Buổi chiều, cô ra ngoài mua bóng đèn. Trên đường về nhà, khi đi ngang qua siêu thị, cô dừng bước. Chẳng biết nghĩ ngợi thế nào, cô bước vào trong.
Siêu thị đông nghịt người mua sắm, vừa chen chúc vừa ồn ào. Khu rau củ quả tươi ngon bắt mắt, Đường Nguyệt cẩn thận chọn một số món, khi ra khỏi siêu thị thì hai tay đã xách đầy túi đồ ăn.
Về đến nhà, Đường Nguyệt xắn tay áo lên định tự thay bóng đèn. Dù cô đã đứng trên ghế nhưng vẫn không với tới chiếc đèn, cô bèn kê cái bàn, đặt ghế lên bàn rồi leo lên ghế, thế mới đủ cao.
Lúc mới vừa leo lên, Đường Nguyệt còn hơi sợ, sợ mình bất cẩn mà ngã thì toang ngay. Từng hành vi cử chỉ và tốc độ của cô đều chậm hơn mấy lần so với lúc thường, như thể làm thế sẽ đảm bảo giữ thăng bằng tốt hơn.
Cô vặn bóng đèn từng vòng một, tháo chiếc đèn dính bụi xuống rồi thay cái mới, ánh sáng đèn mới hơi chói mắt.
Xưa kia, Đường Nguyệt từng làm nũng với Hướng Cẩn: "Một trong những ưu điểm của việc có người yêu là chúng ta có thể thản nhiên để người kia giúp đỡ mình."
Hướng Cẩn đã đáp lại thế nào ấy nhỉ?
Đường Nguyệt nhớ đến nụ cười rạng rỡ trên mặt anh: "Được, có gì cần anh làm thì em cứ nói cho anh biết."
Nhưng bây giờ...
Đường Nguyệt khẽ cụp mắt, ném bóng đèn cũ vào thùng rác.
Thấy không, dù bây giờ chỉ có một mình thì cô cũng sống tốt như trước thôi.
Đường Nguyệt định giải quyết bữa tối bằng sủi cảo. Cô dùng máy xay ép rau chân vịt lấy nước, rồi trộn với bột làm thành bột nhào. Chờ bột nghỉ xong, cô chia thành từng phần nhỏ, cán thành vỏ bánh, cho nhân vào rồi gấp lại, hai tay bóp nhẹ, khay sủi cảo tròn vo đã xong.
Nước trong nồi đã sôi, tiếng ục ục vang liên tục, sau khi thả sủi cảo vào, chúng trồi lên sụp xuống trong dòng nước, tỏa hơi nóng hôi hổi.
Đường Nguyệt chọn một cái đĩa thật đẹp chuyên dùng để chứa sủi cảo chín. Cô rót dấm vào đĩa nhỏ, đây là loại dấm được mẹ gửi từ quê nhà đến, là đặc sản quê cô. Vì là thương hiệu nhỏ nên dấm này chỉ được bán ở quê và những khu vực lân cận, không thể mua được ở nơi như Giang Thành.
Đường Nguyệt gắp một cái sủi cảo, chấm dấm chua rồi cho vào miệng, hương thơm của nấm hương và vị ngon ngọt của nhân thịt bùng nổ trên đầu lưỡi, nước sốt tan ra trong khoang miệng.
Rõ ràng tâm trạng chùng tới đáy, nhưng lại bỏ công sức ra làm sủi cảo từ đầu, đến khi cho vào miệng, Đường Nguyệt lại thấy ngon hơn mình nghĩ, trong một giây phút nào đó, cơ thể như được kích hoạt thêm lần nữa. Đường Nguyệt thầm nghĩ, dù có xảy ra chuyện gì cũng nên ăn uống no nê mới được.
Chiếc điện thoại di động trên bàn vang lên một tiếng ngắn gọn, Đường Nguyệt cầm lên, phát hiện có người gửi lời mời kết bạn wechat.
Nguồn hiển thị là tìm qua số điện thoại, không để lại tin nhắn nào. Đường Nguyệt do dự một lát rồi ấn chấp nhận.
Cô ấn vào khung chat của người kia, định gửi một dấu chấm hỏi nhưng người kia lại trả lời ngay như thể vẫn luôn chờ tin cô.
[Cô làm cái gì thế? Lề mề mãi mới chấp nhận kết bạn, rề rà thật đấy.]
Rõ ràng chỉ có dòng chữ này được gửi đến nhưng Đường Nguyệt như nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai.
[Chung Tiểu Thi?]
[Còn ai trồng khoai đất này?]
Đường Nguyệt bình tĩnh trả lời tin nhắn của cô ta: [Tôi đang ăn cơm.]
Cô gái nọ càng sôi máu: [Cô không quan tâm đến Hướng Cẩn chút nào hả? Vậy mà còn có lòng dạ ăn cơm!]
Đường Nguyệt: ...
Không còn gì để nói.
Cô định lờ Chung Tiểu Thi đi, không để ý tới cô ta nữa, nhưng tin nhắn mới xuất hiện trong khung chat khiến ánh nhìn của cô khựng lại.
[Hướng Cẩn liên lạc với tôi này.]
Kèm theo câu nói này còn có một tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn, rõ ràng cái tên của người gửi là Hướng Cẩn.
[Tiểu Thi, anh nhớ em lắm.]
[Sau khi anh giải quyết hết mọi chuyện, anh sẽ tìm em.]
Dòng chữ đen nền trắng, chỉ hai câu nói ngắn ngủi đã khiến Đường Nguyệt phải xem đi xem lại rất lâu. Cô như đột nhiên mất trọng lượng, rơi thẳng từ trên cao xuống, vô số hình ảnh hiện lên trong lúc cô rơi nhưng rồi chúng lại dần cách xa hơn.
"Tại sao lúc trước em lại đồng ý với lời tỏ tình của anh?"
Mớ ký ức xưa cũ ùa về.
Buổi đêm náo nhiệt, pháo hoa nổ ngợp trời trên cao, cứ nối tiếp nhau, tia lửa như nhánh cây mềm mại rủ xuống. Người đứng cạnh cô mặc sơ mi trắng, mái tóc đen nhánh như mực, hàng mi khẽ chớp khi anh cụp mắt nhìn cô.
"Tuy lúc đó em sốc lắm nhưng điều bất ngờ là em không muốn từ chối. Chắc vì thích anh đó, còn bây giờ thì chỉ càng thích anh hơn thôi."
Tàu điện chở hai người lao vun vút về trước, những ngày hè đan tay nhau rảo bước dưới tán cây. Như bọt khí khi mở nắp lon nước có gas, mỗi lúc một nhiều những hình ảnh trỗi dậy trong đầu cô.
Tấm kính máy bán hàng tự động phản chiếu hình ảnh hai người tựa vào nhau. Bức ảnh chụp chung đầy vui vẻ khi qua ải game. Giữa đoàn người đông đúc, anh lẳng lặng nhìn về phía cô với đôi mắt dịu dàng và trong vắt, chẳng quên kèm nụ cười nhẹ nhàng bên môi.
Còn cô thì...
Cô áp lon nước mát lạnh lên mặt bạn trai, bật cười tinh nghịch như trò đùa vừa thành công. Ảnh bọn họ chụp chung được lưu vào điện thoại, cô cài mật mã cho chúng – chính là ngày bọn họ chính thức hẹn hò. Khi quay lại thấy được vẻ mặt ôn hòa của anh, cô đi lướt qua đám người, luồn bàn tay nhỏ vào bàn tay lớn của anh, không còn cắm đầu đi một mình như trước.
Rồi sau đó là...
Khi trời vừa hửng sáng, cửa phòng mở ra, anh đi công tác trở về, mệt mỏi bủa vây.
"Nguyệt Nguyệt, anh nhớ em quá."
Trong giây phút đầu tiên khi thấy cô, Hướng Cẩn nhếch môi mỉm cười.
Giờ nghĩ lại từng chút từng chút chuyện trong quá khứ lại cho cô cái cảm giác như thể đó đã là chuyện kiếp trước. Cảm xúc kịch liệt trong lồng ngực vẫn còn cuộn trào, hệt như gió bão ồn ào dấy lên.
Đường Nguyệt lại nhìn điện thoại.
Chẳng lẽ người đã chết rồi, vẫn còn có ngày trở về thật sao?
...
Hậu quả của việc trằn trọc khó ngủ sẽ hiện rất rõ trên mặt.
Khi trang điểm cho một nữ nghệ sĩ tuyến 18, Đường Nguyệt với quầng thâm mắt gấu mèo to tướng đã thành công thu hút sự chú ý của người khác. Ngay cả người quản lý nổi tiếng khó tính cũng vô thức hạ giọng, sợ nói to là Đường Nguyệt lăn đùng ra tắt thở.
May mà cuối cùng việc trang điểm cũng hoàn thành suôn sẻ, nữ nghệ sĩ hài lòng nhìn bản thân xinh đẹp trong kính, rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, bèn quay đầu lại quan tâm đến Đường Nguyệt: "Chị Tiểu Đường, chị không sao chứ? Sao trông chị phờ phạc thế?"
Nữ nghệ sĩ này vẫn chưa tốt nghiệp đại học, trông hơi ngây thơ: "Lúc mới nhìn thấy mắt gấu mèo của chị, em sợ chết khiếp đi được."
"Dạo này chị ngủ không ngon ấy mà." Đường Nguyệt gượng cười.
"Bạn trai chị đâu? Nhìn chị không ổn lắm, bảo anh ấy đến đón chị đi."
Đường Nguyệt khựng lại: "Anh ấy không đến được."
Nữ nghệ sĩ chưa hiểu được thâm ý trong câu nói này: "Dù có bận đến đâu thì cũng phải chăm bạn gái một tí chứ."
"Không." Đường Nguyệt giải thích: "Ý chị là anh ấy mất rồi."
Hình ảnh như bị bấm nút tạm dừng.
Đầu óc nữ nghệ sĩ trống rỗng, trố mắt nhìn Đường Nguyệt, tạm thời không biết Đường Nguyệt giận lẫy nói bừa hay là nói thật.
Cô ta không biết phải đáp thế nào, nhân viên ở cạnh đã lặng lẽ đến gần bọn họ, chắc hẳn cái câu "anh ấy mất rồi" làm người ta sốc quá.
Tò mò là bản tính của con người.
Đối diện ánh mắt muốn nói lại thôi của mọi người, Đường Nguyệt dứt khoát kể lại mọi chuyện mình trải qua, tất nhiên là cô đã lược bỏ việc Hướng Cẩn mất tích, vì cô cần phải kiểm chứng sự thật.
"Vậy là bạn trai chị qua đời vì tai nạn giao thông." Nữ nghệ sĩ tròn xoe cả mắt, giọng hơi vi diệu: "Sau khi anh ấy đi rồi, có một cô gái kỳ lạ đến tìm chị."
"...Không phải cô gái kỳ lạ, có thể coi cô ta và bạn trai chị là bạn chơi từ bé."
Mọi người nhìn nhau.
Nhân viên A: "Bạn chơi từ bé, nghe càng tệ hơn nữa."
Nhân viên B: "Cô ta còn nói với chị, cô ta mới là người trong lòng của bạn trai chị?"
"...Ừ."
Nhân viên A kích động: "Giữa hai người này có gì đó mờ ám!"
Nhân viên B: "Vậy thì chia tay cũng là chuyện tốt nhỉ."
Nữ nghệ sĩ sửa lại: "Không phải chia tay, mà anh ấy gặp tai nạn giao thông đấy..."
Mọi người im lặng, bắt đầu nhìn Đường Nguyệt với vẻ cảm thông. Đường Nguyệt định giải thích Hướng Cẩn không phải người như thế, nhưng khi vừa hé môi, cô lại nhớ đến tấm ảnh chụp màn hình do Chung Tiểu Thi gửi tới.
Tin nhắn đó là thế nào vậy?
Sự xuất hiện của Chung Tiểu Thi khiến cả hồ nước trong trở nên đục ngầu, không thể thấy rõ hình dáng thật của nó.
Giữa lúc bầu không khí chìm trong tĩnh mịch, các đồng nghiệp không đành lòng mà khuyên: "Cô... nghĩ thoáng chút nhé."
"Đúng thế, điều đầu tiên khi đụng phải chuyện này vẫn là giữ sức khỏe thật tốt."
Chợt có một tiếng nói đột ngột vang lên giữa đám người: "Thế mới nói chỉ có sự nghiệp mới không phản bội chính mình."
Mọi người khiếp sợ cùng quay đầu.
"Quản lý ơi? Chẳng phải vừa rồi quản lý đi ra ngoài hả?"
Người quản lý sờ mũi: "Tôi về được một lúc rồi."
"Thôi được rồi, tôi không sao, giờ cũng muộn ấy, mọi người đều lo việc của mình nhé, tôi cũng cần phải về." Đường Nguyệt bất đắc dĩ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, chẳng biết tại sao cô lại thấy đỡ buồn hơn.
Quản lý cất giọng thấm thía như trải đời: "Tôi đề nghị cô tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ lâu dài, nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài nhiều một tí, mua đồ ngon mà ăn. Tạm thời đừng nghĩ đến công việc trong khoảng thời gian này, sau khi tâm trạng khá hơn hẵng tính."
Đường Nguyệt sửng sốt, cô gật đầu.
Lúc cô gần đi, có nghe tiếng thì thầm của vài người.
"Đang yên đang lành, cô nhắc tới bạn trai nhà người ta làm gì?"
"Tôi có biết đâu..."
"Tôi thì biết chút chút này. Lúc bạn trai của chị Tiểu Đường qua đời, cư dân mạng có tràn vào weibo an ủi chị ấy, chuyện sau đó thì tôi không rõ."
"Tôi không biết thật mà, trên mạng có anti fan mắng tôi diễn tệ nên ít khi nào tôi lướt web lắm, sao cô không nói cho tôi biết sớm hơn!"
"Chuyện đột ngột quá mà, tôi cũng chẳng ngờ cô nhanh miệng đến thế."
Tiếng nói nhỏ dần ở sau lưng...
Hướng Cẩn, anh thấy không.
Rõ ràng anh đã đi rồi, nhưng dường như ở đâu đâu cũng có hình bóng anh.