Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 31

Đường Nguyệt cảm thấy mình nên điều chỉnh trạng thái lại, bèn từ chối những công việc được giao, dành một khoảng thời gian dài cho bản thân.

Cô chọn một ngày trời đẹp, đi xe bus lắc lư vào trung tâm thành phố.

Cảnh vật nơi đô thành lướt qua ô cửa sổ dưới ánh mặt trời, rõ ràng Đường Nguyệt chỉ thơ thẩn ngắm nhìn chúng một lúc thôi mà đã đến trạm rồi. Cô vội vàng đứng dậy, bước xuống xe trước khi tài xế sắp đóng cửa.

Địa chỉ do Lý Tử Ngang gửi cô cũng gần trạm xe bus này chút thôi, đi bộ không đến mười phút là tới.

Sảnh lớn của toà nhà văn phòng rộng rãi, sáng sủa, an ninh nghiêm ngặt. Đường Nguyệt định bước vào thì có người gọi tên cô, không ngờ Lý Tử Ngang đã chờ ở gần đó từ bao giờ.

Đường Nguyệt đi qua chỗ anh ấy, cô đùa: "Chắc không phải anh cố tình đến đây đón tôi đó chứ?"

"Thế thì cô đoán đúng rồi." Lý Tử Ngang nhìn cô trong vài giây rồi mỉm cười: "Cũng vì cô chủ động đến đây mà, tất nhiên là tôi phải đến đón chứ."

Hôm nay cô đến đây cũng vì Lý Tử Ngang giúp cô tìm được quyển sách ngừng xuất bản kia. Người ta đã giúp đến vậy rồi, cô không thể được voi đòi tiên, muốn người ta đưa sách tận tay mình được.

Đường Nguyệt đi theo Lý Tử Ngang, lên thang máy.

Văn phòng của Lý Tử Ngang vừa được thành lập trong thời gian trước, tọa lạc trong tòa nhà này. Tuy quy mô không lớn nhưng vận hành rất trật tự, Đường Nguyệt vừa bước vào là đã có nhân viên đang làm việc lén lút quan sát cô, vừa hay còn bị Đường Nguyệt bắt gặp. Tầm mắt va vào nhau, bầu không khí có hơi gượng gạo.

Đường Nguyệt biết người ta không có ác ý gì, chỉ tò mò thôi nên không để ý đến việc bé xíu này, trái lại, cô còn mỉm cười an ủi người kia.

Thân là sếp, văn phòng của Lý Tử Ngang là một căn riêng, tách biệt với khu vực nhân viên bên ngoài. Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng khiến nó sáng bừng lên. Trên bàn có một khung ảnh, khi đến gần mới biết ấy là một bức thư pháp, chữ nhỏ, tinh tế, là một bài từ của Ôn Đình Quân.

Trăng núi chẳng hay chuyện trong lòng, gió nước vô tình lay hoa trước mắt rơi, làn mây xanh nghiêng mình lay động theo gió.

Đường Nguyệt khẽ nhướng mày.

Bài từ hay không thể bàn, nhưng không giống phong cách của Lý Tử Ngang cho lắm. Theo những gì cô biết, Lý Tử Ngang không có hứng thú với thơ ca, chỉ có cô với Hướng Cẩn mới thích những thứ này thôi.

Sau khi làm sếp, anh ấy bắt đầu ra vẻ là người văn thơ nghệ sĩ hả?

Đường Nguyệt nhìn Lý Tử Ngang với ánh mắt lạ lùng.

Cô quan sát cả phòng rồi quay lại sofa mà ngồi. Khi vừa định lên tiếng, có nhân viên cố gắng bước vào với vẻ khó xử, báo rằng có một khách hàng khó tính gọi điện chỉ đích danh muốn nói chuyện với Lý Tử Ngang.

Đường Nguyệt chỉ đành đưa ánh mắt áy náy về phía Đường Nguyệt, mời cô ngồi chờ một lát, dĩ nhiên là Đường Nguyệt không có ý kiến rồi.

Sau khi Lý Tử Ngang cầm tư liệu đi mất, cô ngả lưng nặng nề dựa vào sofa. Căn phòng này rất rộng, giờ chỉ có mỗi cô ở đây nên trông hơi trống trải.

Cô nghĩ, vốn dĩ văn phòng này là do Lý Tử Ngang và Hướng Cẩn hợp tác thành lập, bây giờ chỉ còn lại một người, làm sao giấu được nét buồn trong mắt cô.

Lại có ai đó gõ cửa văn phòng, Đường Nguyệt lập tức ngồi dậy, lần này là một cô gái mặc đồng phục công sở chuyên nghiệp. Cô gái này bưng một cốc nước, khẽ đặt lên chiếc bàn trà trước mặt Đường Nguyệt, mỉm cười nói: "Mời cô uống nước."

"Cảm ơn cô."

Sau khi đưa nước xong, cô gái nọ vẫn chưa đi, còn lấy một phòng bì giấy kraft đưa cho Đường Nguyệt.

"Cô ơi, lúc nãy cô đánh rơi thứ này ngoài cửa, tôi nhặt giúp cô này."

Đường Nguyệt sửng sốt, vô thức cầm phong bì lên xem, đây không phải đồ của cô.

Cô định giải thích hưng lại thấy cô gái kia thè lưỡi xấu hổ, nụ cười tinh nghịch phá tan vẻ nghiêm túc khi mặc đồ công sở.

"Lúc đầu tôi không biết của ai, nhặt lên mới mở ra xem thử, không ngờ bên trong lại là ảnh của cô, mong cô đừng để ý."

Lời đến bên lưỡi lại chẳng thốt được, Đường Nguyệt chỉ đành cười gượng: "Không sao nhé."

Sau khi cô gái đi rồi, Đường Nguyệt sốt ruột lấy thứ trong bức thư ra, thứ trong này đúng là ảnh của cô, còn là tấm ảnh cô quen thuộc vô cùng.

Đúng thế, lúc nhận di vật của Hướng Cẩn từ tay Lý Tử Ngang, chính nó cũng là thứ kẹp trong quyển Hoàng Tử Bé.

Đường Nguyệt cụp mắt, ánh nhìn dừng lại nơi tấm ảnh.

So với bây giờ, Đường Nguyệt trên ảnh vẫn còn nét ngây ngô thuở chưa tốt nghiệp, đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất của cô.

Một "Đường Nguyệt" của quá khứ khiến cô chợt thấy hoài niệm.

Không còn gì để bàn cãi, chủ nhân của phong bì này là Lý Tử Ngang. Ảnh thì do Hướng Cẩn chụp nhưng vì dùng máy ảnh của Lý Tử Ngang nên anh ấy giữ lại một tấm cũng không có gì lạ.

Nhưng tại sao anh ấy lại giữ chứ?

Đầu óc Đường Nguyệt hơi rối, trong giây phút chớp nhoáng, cô bỗng nhớ ra một chuyện đã qua lâu rồi.

Trong một lần ăn cơm chung, Hướng Cẩn vô tình nhắc đến một việc.

"Dạo này Lý Tử Ngang cứ là lạ."

"Hả?" Đường Nguyệt không hiểu: "Là sao hả anh?"

"Lúc nhìn anh, ánh mắt cậu ấy như tránh né, còn hay thất thần." Hướng Cẩn trầm ngâm giây lát: "Anh cảm thấy... cậu ấy có bí mật gì đó giấu anh."

Rồi qua một thời gian, trong một buổi trưa bình thường như bao ngày, đột nhiên Hướng Cẩn hỏi bâng quơ: "Em thấy Tử Ngang thế nào?"

"Thế nào gì vậy?" Đường Nguyệt sửng sốt.

Hướng Cẩn khựng lại: "Thì ấn tượng của em về cậu ấy."

Đường Nguyệt cắn đũa nghĩ ngợi: "Cũng tốt, thành tích tốt, đẹp trai, rất nghĩa khí."

Cô không chú ý đến bờ môi mỉm chặt của Hướng Cẩn, cuối cùng, cô kết luận: "Rất hợp làm bạn."

Hàng mi Hướng Cẩn khẽ run , anh ngước nhìn vẻ thản nhiên củ Đường Nguyệt, cảm xúc lẫn lộn cuộn trào chỉ trong một lúc, rồi anh bật cười: "Em nói rất đúng, Tử Ngang đúng là một người bạn tốt."

"Sao tự dưng anh hỏi em chuyện này?"

"Anh chỉ hơi tò mò thôi."

Khi ấy, Đường Nguyệt không quan tâm đến cuộc nói chuyện chóng vánh này, nhưng giờ đây nhớ lại cô mới cảm thấy không ổn.

Có phải Hướng Cẩn đã biết điều gì không, còn Lý Tử Ngang...

Một suy nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu, cơ thể Đường Nguyệt cứng đờ tại chỗ.

Chắc không phải Lý Tử Ngang thích cô đó chứ?

Chỉ mới nghĩ như thế thôi mà đầu óc cô đã sắp bị thiêu rụi, cảm giác hoảng sợ như sóng thần trỗi dậy trong lòng, tim cô cũng đập kịch liệt theo.

Đường Nguyệt luống cuống nhét tấm ảnh vào phong bì, vẫn chưa nghĩ xem nên giải quyết ra sao thì cửa văn phòng lại bị mở. Khi thấy thứ Đường Nguyệt cầm, bước chân của Lý Tử Ngang dừng lại đôi chút, đôi mắt vốn mang chút mỏi mệt bỗng ngẩng lên, chăm chú quan sát biểu cảm của cô.

Ánh mắt anh ấy không hề đáng sợ, thậm chí còn ấm áp và chăm chú, nhưng Đường Nguyệt lại cảm thấy mình như bị ghim chặt tại chỗ.

Cô thấy Lý Tử Ngang trở tay đóng cửa văn phòng.

Cô định nói gì đó nhưng giọng lại khàn đặc, cô sợ Lý Tử Ngang sẽ thốt ra câu nói khiến cả hai hối hận, nhưng anh ấy lại chỉ im lặng.

Hai người nhìn nhau, chẳng biết tại sao lại ngầm hiểu ý nhau giữa sự im lặng kỳ quặc.

Lý Tử Ngang tiến về trước vài bước, anh ấy cười nói: "Hóa ra cái này ở đây, lúc trước tôi kẹp trong tài liệu, sơ ý làm rơi."

Đường Nguyệt cũng mỉm cười như anh ấy, tiện tay đặt phong bì lên bàn trà, rất là tự nhiên: "Anh giải quyết bên phía khách xong rồi sao?"

"Ừ, chuyện nhỏ thôi."

Còn việc Đường Nguyệt có thấy tấm ảnh đó hay không? Ngay trong giây phút ánh mắt họ chạm nhau, lòng anh ấy cũng đã biết rõ, không cần phải hỏi nữa.

"Anh bận thế này, tôi không làm phiền anh nhé."

Khi trò chuyện một chốc, đã lấy được quyển sách ngừng xuất bản mình đang cần, Đường Nguyệt tìm cớ tạm biệt Lý Tử Ngang. Đúng thật là cô không thể tiếp tục ngồi đây nữa, có quá nhiều thông tin ập đến trong hôm nay, cô cần thời gian để tiêu hóa.

Lý Tử Ngang khựng lại đôi chút.

Đường Nguyệt cứ luôn có cảm giác anh ấy đọc được những gì cô nghĩ, cô chớp mắt né tránh nhưng anh ấy vẫn không hỏi gì, vẫn đưa cô xuống lầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc rời khỏi tòa nhà, Đường Nguyệt không quay đầu lại. Người qua kẻ lại tấp nập nơi sảnh lớn tầng trệt, cô không biết Lý Tử Ngang có đứng yên tại chỗ nhìn mình hay không, chỉ biết là mình không dám quay đầu lại.

Trên chuyến xe về nhà, Lý Tử Ngang nhắn tin bảo cô chú ý an toàn khi đi đường, cô cũng lịch sự nhắn tin cảm ơn anh ấy. Ngoài ra, hai người không nhiều lời gì thêm, ấy cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng trong hôm nay.

Sau khi nhận ra Lý Tử Ngang có tình cảm với mình, chỉ cần nghĩ đến anh ấy là Đường Nguyệt luôn có phần e dè, lòng nghĩ đến việc tránh mặt được thì tránh.

Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, cô không còn tâm trí nào bận tâm đến chuyện này, vì bỗng có một ngày, cảnh sát trên đồn đến tìm cô với lý do: cô ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác một cách bất hợp pháp.

Đường Nguyệt ngơ ngác.

Cô chiếm đoạt tài sản của người khác... một cách bất hợp pháp?

Cô làm chuyện này bao giờ chứ? Trong mơ hả?

Đường Nguyệt không hiểu nhưng vẫn vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, vừa mở của bước vào, cô mới phát hiện Chung Tiểu Thi đã có mặt ở đó.

Có lẽ là cô hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

Cảnh sát chờ sẵn trong đồn, thấy đã đủ người, bèn dẫn bọn họ vào phòng hòa giải.

Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại không che đi sự bất đắc dĩ trong mắt: "Cô Chung này nói cô ngầm chiếm đoạt tài sản của bạn trai cô ta, có việc này không?"

Bọn họ cũng đau đầu với mấy vụ tranh chấp tài sản nam nữ này.

Suýt thì Đường Nguyệt nghi ngờ vào tai mình, cô chẳng thể ngờ được Chung Tiểu Thi lại điên đến mức này. Cô quay phắt lại nhìn cô ta: "Ý cô là sao?"

Dù đang ở đồn cảnh sát nhưng Chung Tiểu Thi chẳng hề sợ hãi chút nào, cô ta đáp rất hùng hồ: "Trả hết đồ của Hướng Cẩn lại đi."

Giọng điệu ra lệnh này suýt khiến Đường Nguyệt bật cười vì giận.

Người yêu tặng quà cho nhau là chuyện bình thường, cô và Hướng Cẩn đều từng tặng quà cho người còn lại, nhưng hôm nay Chung Tiểu Thi lại đòi cô trả, chẳng phải rất vô lý sao? Cô ta lấy cái quyền gì bắt cô đưa quà cho cô ta chứ?

Đường Nguyệt quay lại nhìn cảnh sát, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Cô ta nói sai rồi, đó là bạn trai của tôi chứ không phải của cô ta. Quà cho bạn trai tặng tôi thì làm sao có thể xem là chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp chứ?"

Cảnh sát lập tức đơ ra.

"Khoan đã..." Anh ta ngắc ngứ: "Rốt cuộc là bạn trai của ai?"

"Của tôi!"

"Của tôi!"

Hai giọng nữ cùng vang lên.

Chung Tiểu Thi lườm Đường Nguyệt với ánh mắt đầy thù địch, Đường Nguyệt lại chẳng màng, chỉ nghiêm túc giải thích: "Tất cả mọi người xung quanh đều biết chuyện tôi và Hướng Cẩn hẹn hò, bao gồm cả cha mẹ hai bên, nếu không tin thì anh có thể điều tra."

Cô vừa nói xong, cảnh sát đã tin hơn một nửa rồi, thấy ánh mắt chột dạ của Chung Tiểu Thi, lòng bọn họ đã có phán đoán.

Đáng lẽ chuyện này phải được chiếu trên chương trình [Bảo vệ giải phóng X] để khán giả xem nó lố lăng đến mức nào.

"Vậy thì sao chứ? Hướng Cẩn có thật lòng yêu cô dâu, cuối cùng người xứng đáng có được xưng hô "bạn gái" này sẽ chỉ là tôi thôi!" Chung Tiểu Thi mạnh miệng: "Vì anh ấy chỉ..."

"Vì anh ấy chỉ chơi qua đường với tôi thôi." Đường Nguyệt tiếp lời lưu loát: "Lúc trước cô đã nói rồi, không thấy chán hả?"

Lần đầu tiên nghe thấy câu nói này, lòng Đường Nguyệt từng khiếp sợ và giận dữ không tả nổi, nhưng khi lại nghe thấy lần nữa, cảm giác này dần biến thành sự bình thản và giễu cợt.

Quả đúng là con người rồi sẽ thích nghi với nỗi đau lớn dần.

Bị chặn họng, Chung Tiểu Thi khó chịu ra mặt, bờ môi cứ mấp máy vài lần nhưng cuối cùng cô ta chỉ có thể hừ lạnh.

Đúng là thế đấy. Đường Nguyệt nghĩ, cô không thể bị Chung Tiểu Thi dắt mũi mãi được.

Đứng trước trò hề này, chẳng biết vì đâu mà đầu óc cô lại tỉnh táo đến lạ. Cô nhìn thẳng vào Chung Tiểu Thi, không nhường đường, không lùi bước: "Chẳng phải cô từng nói lúc trước Hướng Cẩn có liên lạc với cô sao? Vậy cô bảo anh ấy ra đây ba mặt một lời đi."

Cô đã nói anh ấy chưa chết, thế rốt cuộc anh ấy ở đâu?

Cảnh sát đang đau đầu, nghe đến đây là hai mắt sáng lên: "Đúng thế, bên đàng trai cũng là người trong cuộc, cậu ta phải ở đây mới đúng."

Con ngươi của Chung Tiểu Thi run lên, tức tối nói: "Đường Nguyệt, cô biết rõ bây giờ là thời điểm đặc biệt, anh ấy không đến được..."

Cô ta hít sâu một hơi như đang cân nhắc lợi ích và thiệt thòi, sau cùng, lại hậm hực nói: "Thôi, tôi không truy cứu nữa."

"Vậy thì đến lượt tôi truy cứu." Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Chung Tiểu thi, Đường Nguyệt thốt ra từng chữ rõ ràng: "Cô bịa đặt vu khống tôi, tôi muốn truy cứu trách nhiệm."

Cơ mặt của Chung Tiểu Thi méo mó, như nghe phải chuyện hoang đường gì đó, cô ta thét lên the thé: "Đường Nguyệt, cô đừng có mà được nước lấn tới!"

"Tôi học từ cô thôi. Vả lại, tôi cũng rất tò mò, một người như cô có chỗ nào đáng được yêu thương?" Đường Nguyệt phản kích rất dứt khoát, thế mà lại khiến Chung Tiểu Thi chết lặng.

Cảnh sát đứng cạnh có phần khó xử, bèn nói rõ: "Thật ra mấy chuyện tranh chấp này nên âm thầm giải quyết với nhau thì hơn, tất nhiên, quan trọng vẫn là quyết định của các cô."

Khi nghe được câu nói của Đường Nguyệt, Chung Tiểu Thi có vẻ đau khổ. Một cô chiêu tự cao tự đại lại lộ vẻ đáng thương không phù hợp với thân phận của mình. khi cô ta nhìn Đường Nguyệt, đã không còn vẻ tự đắc, khinh thường hay thù địch nữa...

Chỉ còn lại sự bẽ bàng.

Một Chung Tiểu Thi như thế lại gợi được lòng thương hại của Đường Nguyệt, dù biết không đúng lúc.

"Nhưng Đường Nguyệt à, cô không còn thời gian truy cứu đâu." Chung Tiểu Thi cắn môi, đột nhiên nói như vậy.

Đường Nguyệt ngạc nhiên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Chung Tiểu Thi tỏ vẻ giằng xé, như đang đấu tranh trong lòng. Cuối cùng, cô ta nhắm mắt lại như đã quyết tâm:

"Cô nên quan tâm đến mẹ cô thì hơn."

Ý cô ta là sao?

Đầu óc như bị đánh một cú choáng váng, đã chết máy. Sau khi ngây ra một lúc, Đường Nguyệt mới sực tỉnh, định hỏi cho rõ ràng nhưng Chung Tiểu thi đã ký tên trong đơn hòa giải, bước vội ra khỏi đồn cảnh sát.

Khi Đường Nguyệt đuổi theo, chỉ kịp thấy bóng lưng cô ta bước lên xe.

Bình Luận (0)
Comment