Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 32

Đường Nguyệt đứng một mình ở cổng đồn cảnh sát, dòng người lui tới nhưng không một ai để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của cô.

Chiếc xe của Chung Tiểu Thi đã khuất bóng nơi cuối đường, thay vì tiếp tục nghĩ cách gặng hỏi cô ta, không bằng gọi điện thoại cho mẹ mình.

Gọi lần đầu không ai nghe máy, lòng Đường Nguyệt lửng lơ như bị treo trên sợi dây sắp đứt. May mà khi gọi lần thứ hai, cuối cùng cũng có người bắt máy.

"Alo? Nguyệt Nguyệt hả?" Nghe giọng mẹ cô không có gì bất thường.

"Me." Đường Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, khó nén được giọng điệu trách móc: "Sao lúc nãy mẹ không nghe máy?"

"Mẹ ở trong phòng ngủ, không nghe được tiếng chuông." Mẹ Đường cất giọng sang sảng: "Có chuyện gì hả con?"

Đường Nguyệt hơi gượng gạo: "Con lo cho cha mẹ, muốn biết dạo này hai người sống thế nào thôi."

Mẹ Đường cười đáp: "Mẹ với cha con lát nữa còn định đi dạo phố đây."

Xem ra cuộc sống của họ khá vui vẻ.

Đường Nguyệt lải nhải dặn dò, vai trò mẹ con như bị đảo ngược: "Lúc đi dạo phố, cha mẹ thấy món nào thích thì cứ mua nhé, mua xong cứ bảo con trả cho."

"Mẹ biết rồi, thôi nhé, cha mẹ chuẩn bị ra ngoài đây."

Thôi được.

Sau khi hai bên dặn dò rồi, mẹ Đường Nguyệt cúp máy. Cô nhìn lịch sử trò chuyện, theo lý thì cô đã có thể yên tâm nhưng câu nói lạc quẻ của Chung Tiểu Thi cứ vang vọng trong đầu, khiến cô thấp thỏm không chịu được.

Cô không tin Chung Tiểu Thi chỉ buột miệng nói bừa, cô không dám cược.

Thế là Đường Nguyệt quyết định về nhà một chuyến, vừa hay cô cũng nhớ cha mẹ.

Cô mua vé trong đêm, chuẩn bị hành lý đơn giản rồi lên xe về nhà, cũng không báo trước chuyện mình sắp về cho cha mẹ biết, muốn tạo bất ngờ cho bọn họ. Nhưng khi cô về đến nhà, cảnh tượng đầm ấm náo nhiệt không hề xảy ra, thay vào đó là một căn nhà vắng lặng lạnh lẽo, không có người ở.

Vậy mà hai người bọn họ cũng không ở nhà.

Đường Nguyệt hoang mang, chẳng biết khi nào cha mẹ sẽ về. Cô đi rửa mặt trước, sau khi thay quần áo xong, bèn leo lên giường nằm, vừa xem điện thoại vừa vểnh tai nghe ngóng tiếng động nơi huyền quan.

Có lẽ đi xe đường dài mệt mỏi, về nhà nằm nhoài trên giường, Đường Nguyệt như mất hết gân cốt, cô chìm trên chiếc giường êm ái cùng giấc mộng trong bất giác.

Đến khi cô tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng.

Cô dụi đôi mắt nhập nhèm, bước xuống giường, vào nhà vệ sinh, giải quyết xong thì mơ màng bước ra.

Khi đi ngang qua phòng của cha mẹ, cửa không đóng, cô vô thức nhìn vào trong rồi sững người. Như bị một xô nước lạnh xối từ đầu xuống chân, cảm giác buồn ngủ lởn vởn trong đầu lập tức tan biến ngay tức khắc.

Trong phòng không có người, giường được trải phẳng, rõ ràng tối qua không có ai ngủ ở đây, chứng tỏ cha mẹ cô đã đi cả đêm.

Cha mẹ Đường không thích ngủ ở bên ngoài qua đêm, trừ phi phải đi du lịch ở chỗ xác. Nhưng nếu đi du lịch thì chắc chắn bọn họ phải báo cho Đường Nguyệt biết trước.

Đường Nguyệt vội vã gọi điện thoại cho bọn họ, chỉ nghe giọng nữ máy móc thông báo điện thoại đã tắt máy. Cô thay quần áo, định đến những nơi cha mẹ thường đi để tìm, nếu vẫn không tìm được, cô sẽ báo cảnh sát.

Khi sắp đến cổng chung cư, một bà dì trung niên đang đẩy xe đi chợ chào hỏi cô.

"Đường Nguyệt đấy hả, cháu về khi nào đấy?"

Đường Nguyệt nhận ra đây là dì Vương hàng xóm, thân thiết với cô từ bé, tuy lòng hoi lo nhưng cô vẫn dừng bước: "Cháu về hôm qua ạ."

Cô đang định hỏi dì Vương có gặp cha mẹ mình hay không, ai ngờ dì Vương lại chủ động nhắc đến bọn họ.

"Bệnh của mẹ cháu có nặng lắm không? Bà ấy còn phải ở bệnh viện bao lâu nữa? Dì không gặp bà ấy suốt một thời gian rồi."

Đường Nguyệt không phải kẻ ngốc, đã đoán được tình hình đại khái qua vài câu ít ỏi của dì Vương. Mẹ cô bị bệnh, nhập viện, vì không để cô lo lắng nên khi gọi điện thoại, bà vẫn giả vờ như mọi thứ bình thường.

Lòng Đường Nguyệt vừa giận vừa sốt ruột, sau khi trả lời dì Vương, cô bèn gọi cho mẹ.

Lần này mẹ bắt máy rất nhanh.

"Nguyệt Nguyệt, sao con gọi cho mẹ sớm thế?" Vẫn là tiếng nói quen thuộc ấy, mới nghe thì có vẻ rất khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn nhưng giờ đây Đường Nguyệt đã biết sự thật rồi.

"Sao lúc trước mẹ cúp máy?"

"Điện thoại hết pin nên cúp máy ấy mà, khi đó mẹ không để ý, vừa rồi mẹ mới sạc pin đây." Mẹ Đường giải thích.

Đường Nguyệt cố gắng để giọng mình không run: "Bây giờ cha mẹ đang ở đâu vậy?"

"Ở nhà chứ đâu nào."

"Ý con là bệnh viện nào?"

Mẹ Đường kinh ngạc, khi bà cất giọng lần nữa, lại có hơi lắp bắp: "Bệnh, bệnh viện gì chứ? Mẹ, mẹ không hiểu ý con."

Sự hoảng loạn gần như trào ra khỏi ống nghe.

Đường Nguyệt nhắm mắt: "Đêm qua con về nhà, không ai ở đó, dì Vương nói mẹ đang nằm viện."

Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ Đường im lặng, sau một khoảng lặng dài, bà mới thở dài như bất lực: "Cha mẹ đang ở Bệnh viện Nhân dân số 1 Tây Đô."

...

Khi mở cửa phòng bệnh, lòng Đường Nguyệt ngộp thở trong nháy mắt. Ngay ở khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ mình đi nhầm phòng bệnh. Cha ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, mái tóc hoa râm, mà người phụ nữ gầy yếu, mặt mày tái nhợt đang nằm trên giường kia lại chính là người mẹ của cô – người từng yêu cái đẹp hơn bao giờ hết.

"Nguyệt Nguyệt, con về rồi." Mẹ Đường nghiêng đầu, khi thấy cô, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt mỏi mệt.

Cha Đường đứng dậy, nhường chỗ cho Đường Nguyệt. Đường Nguyệt ngồi xuống, cô muốn nắm tay mẹ nhưng lại phát hiện trên tay bị cắm đầy những ống truyền dịch. Cô run rẩy nói: "Tình hình bây giờ sao rồi ạ?"

"Dạo trước mẹ con hay chóng mặt, đi kiểm tra mới biết trong đầu bà ấy có khối u." Cha Đường đứng cạnh đó, giải thích cho cô nghe.

Đường Nguyệt chỉ thấy trước mắt tối đi, người lảo đảo theo.

Mẹ Đường vội nói thêm: "U lành tính thôi con!" Dứt lời, bà lườm chồng: "Sao ông chỉ nói một nửa!"

Nhìn mẹ Đường như vậy, tinh thần bà có vẻ tốt hơn một chút.

Cha Đường không giỏi ăn nói, ông lí nhí: "Tôi chưa kịp nói hết mà."

Mẹ Đường chẳng màng đến ông, bà an ủi Đường Nguyệt: "Không sao đâu con."

Đường Nguyệt bình tĩnh lại: "Không sao thật ư? Cha mẹ không lừa con chứ?"

Mẹ Đường vội đáp: "Mẹ không sao thật mà, chỉ vì kích thước hơi to nên cần cắt bỏ thôi."

Đường Nguyệt lại chạy đi hỏi bác sĩ, xem báo cáo, bấy giờ mới chắc chắn là cha mẹ không dỗ ngọt mình.

May, còn may.

Thời gian phẫu thuật là vài ngày sau, nếu cô không phát hiện, cha mẹ cô còn chẳng định nói cho cô biết, cứ âm thầm phẫu thuật thôi.

Những ngày tiếp theo rất khó khăn.

Lúc trước, một mình cha chăm sóc mẹ, đôi lúc sẽ về nhà nghỉ ngơi, có khi thì ngủ ở bệnh viện, mệt mỏi đến độ già đi nhiều. Bây giờ có Đường Nguyệt san sẻ, rốt cuộc ông cũng được nhẹ nhõm phần nào.

Nhưng điều khiến Đường Nguyệt thấy khó khăn vẫn là vấn đề phẫu thuật của mẹ. Mẹ Đường thì lại lạc quan, sự xuất hiện của con gái như một mũi thuốc an thần cho bà: "Con hãy tin vào bác sĩ, sau khi phẫu thuật xong, mẹ sẽ khỏe lại thôi."

Đường Nguyệt lại hơi thấp thỏm. Tuy là u lành tính nhưng vì nó to, còn ở trong não, chỉ cần nghĩ như vậy thôi là cô đã hoảng.

Đường Nguyệt giấu cảm xúc rất giỏi, cô sợ ảnh hưởng đến mình. Bác sĩ cũng đã nói, tâm trạng lạc quan là điều rất quan trọng với bệnh nhân.

Lúc Lý Tử Ngang gọi điện thoại đến, cô đang lướt khắp các diễn đàn tìm hiểu về phẫu thuật u não, nên giọng bắt máy có phần cáu kỉnh.

"Alo, gì đó?"

Lý Tử Ngang khựng lại, anh ấy đã cảm nhận được điều là lạ gì đó, bèn dịu giọng cẩn thận hỏi: "Cô sao thế?"

"Tôi..." Đường Nguyệt hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc bất an đang cuộn trào. Nhớ đến thái độ hơi bất lịch sự của mình vừa nãy, Đường Nguyệt day day trán, cô hơi áy náy: "Xin lỗi anh, mẹ tôi sắp phẫu thuật nên tôi không thoải mái trong lòng."

"Bây giờ tình hình bác gái sao rồi?" Trong giây phút này, thế mà giọng nói của Lý Tử Ngang lại có thể an ủi và vỗ về cô.

"Là u lành nhưng cần phẫu thuật cắt bỏ." Đường Nguyệt vô thức hạ giọng.

"Cô đừng lo, người tốt sẽ gặp phước lành."

Mong là vậy.

Vào cái ngày mẹ Đường được đưa vào phòng phẫu thuật, Đường Nguyệt và cha Đường ở ngoài chờ trong nỗi lo âu. Bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng gào khóc chói tai của thân nhân một bệnh nhân nào đó, khiến cả hai người họ đều giật mình run rẩy.

Một thi thể bị che vải trắng được đẩy ra ngoài, bác sĩ khuyên người nhà rời khỏi đây, rồi lại có người bệnh mới được đẩy đến, lấp đầy vị trí vừa trống.

Đường Nguyệt siết chặt nắm tay, ngón tay cô trắng bệch cả ra, nhưng ngoài chờ đợi ra thì cô không làm gì được. Hai chân cô nặng trịch như đeo chì, cô vịn vào ghế ngồi xuống, đầu óc mông lung, đủ mọi suy nghĩ quẩn quanh, tốt có, xấu có.

Có ai đó ngồi xuống cạnh cô, vốn là cô không để ý, mãi đến khi có một bàn tay khẽ đặt lên vai cô, nhẹ nhàng như một chiếc lá cây bay xuống.

Chủ nhân bàn tay kia nói với cô: "Cô đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn mà."

Đường Nguyệt ngẩng đầu trong khó nhọc, thấy được gương mặt của Lý Tử Ngang: "Sao anh lại đến đây?"

Lý Tử Ngang đáp bằng giọng điệu nhẹ tênh, cố giấu đi vẻ mệt mỏi trên người: "Tôi thấy hơi lo cho cô, nên tới xem sao."

Lòng Đường Nguyệt ngổn ngang trăm mối, giây phút cô ngẩng đầu lên thấy được vẻ khó hiểu của cha, mới nhớ ra phải giới thiệu hai người họ với nhau.

Đèn phòng giải phẫu tắt phụt, bác sĩ vừa bước ra là đã bị vây quanh. Qua một thời gian giải phẫu dài, bác sĩ cũng mệt mỏi nhưng không quên nở nụ cười xán lạn với người nhà bệnh nhân: "Mọi người yên tâm đi, ca phẫu thuật rất thành công."

Ba người còn lại như trút được gánh nặng.

Lý Tử Ngang đến vội mà đi cũng vội. Sau khi mẹ Đường tỉnh lại, anh ấy có chủ động đến thăm một lần, còn tặng trái cây. Rồi vì công việc nên anh ấy chỉ đành gấp gáp quay lại Giang Thành.

Mẹ Đường có ấn tượng rất tốt về Lý Tử Ngang, cho là anh ấy không hề thua kém Hướng Cẩn.

Theo ý bà, Hướng Cẩn mất là chuyện đáng tiếc nhưng người còn sống thì phải tiếp tục sống, con gái bà không thể thắt cổ mãi trên cái cây Hướng Cẩn này được.

Trước lời thăm dò của mẹ Đường, Đường Nguyệt không biết làm sao: "Con và Lý Tử Ngang chỉ là bạn thôi."

Suy cho cùng, ít nhiều gì thì mẹ Đường cũng là người từng trải, ánh mắt tinh tường như mắt chim ưng: "Nhưng cậu ta thích con."

Nghe lời mẹ mình nói, Đường Nguyệt á khẩu.

Sau khi nhận ra tâm ý của Lý Tử Ngang đối với mình, Đường Nguyệt cũng không biết nên gặp anh ấy với thái độ gì, chỉ mong mọi chuyện đều như trước. Nhưng khi chờ ở ngoài phòng giải phẫu, anh ấy xuất hiện đúng lúc quá, khiến cô hiểu được cái cảm giác có người bầu bạn ở cạnh là gì.

Nhưng song song đó còn có một suy nghĩ khác.

Nếu người đến đây là Hướng Cẩn thì tốt quá.

Nghe nực cười nhỉ?

Việc Hướng Cẩn gặp tai nạn giao thông và chuyện mẹ phải giải phẫu khiến Đường Nguyệt cảm nhận sâu sắc về tầm quan trọng của sự sống. Cô mong tất cả mọi người đều được sống tốt, không ai phải chết, ai cũng có tương lai đáng để mong chờ.

Nhưng Hướng Cẩn có thật sự còn ở thế gian này như những gì Chung Tiểu Thi nói không?

...

Đến khi sức khỏe của mẹ Đường đã bình phục, Đường Nguyệt cũng về Giang thành, nói đúng hơn là cô bị mẹ ép về.

"Bên phía mẹ không sao hết, con mau về tập trung vào công việc của con đi."

Đường Nguyệt bất đắc dĩ, nhưng lần này cô nghỉ việc lâu hơn dự kiến, nếu còn nghỉ nữa thì khách hàng sẽ bỏ cô mà đi mất.

Đường Nguyệt về căn hộ mình thuê, sau khi dọn vệ sinh xong, cô ngả đầu ngủ luôn. Đã lâu rồi cô không ngủ no giấc đến thế, lúc thức dậy thì cũng đã sắp giữa trưa, cô gộp cả bữa sáng và bữa trưa thành một.

Cô đang định nấu cơm trong nhà bếp thì chợt nghe "cạch" một tiếng, có người mở cửa phòng ra.

Có hai chiếc chìa khóa của căn hộ, lần lượt được Đường Nguyệt và Hướng Cẩn gìn giữ. Hướng Cẩn đã mất rồi, cô thì ở nhà, vậy người đứng ở ngoài mở cửa là ai?

Cô siết chặt con dao nhỏ với vẻ cảnh giác, rón rén tiến về phía cửa, và rồi... một gương mặt vốn không thể xuất hiện lại hiện ra trước mắt cô.

Anh vẫn là anh trong trí nhớ của cô, áo trắng, quần đen, mặt mũi điển trai ngậm nét dịu dàng.

Đường Nguyệt nín thở, sợ chỉ cần mình động đậy, khung cảnh như mộng trước mắt sẽ lập tức tan biến.

Hướng Cẩn nhìn chăm chú vào cô, rồi chợt mỉm cười. Cả thế giới như yên ắng hẳn đi, chỉ còn tiếng nói của anh.

Anh nói: "Nguyệt Nguyệt, anh về rồi đây."

Bình Luận (0)
Comment