Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 33

Sau khi cô hẹn hò với Hướng Cẩn, hai người từng cùng đi leo núi. Hôm ấy là ngày nghỉ, du khách đông như trẩy hội.

Khi leo đến lưng chừng núi, thể lực của Đường Nguyệt bắt đầu không theo kịp, bước chân dần chậm lại, mà Hướng Cẩn thì vẫn giữ nguyên phong độ, anh không hề th* d*c tí nào.

Cô cảm thấy mình đang làm vướng chân anh: "Hay là anh leo lên trước đi, lát nữa em đuổi kịp?"

Hướng Cẩn lại lắc đầu: "Chúng ta leo núi với nhau mà."

Anh nghiêm túc kiên nhẫn, chầm chậm leo lên cùng cô.

Giữa đường, có một gia đình ba người nhờ Hướng Cẩn chụp ảnh hộ, anh đồng ý nhưng vẫn tranh thủ quay đầu lại, liên tục quan sát cô như thể sợ cô biến mất.

Một du khách đứng gần Đường Nguyệt chú ý đến cảnh này, bèn trầm trồ ngưỡng mộ: "Bạn trai của cô yêu cô nhiều ghê."

Đường Nguyệt cười bẽn lẽn.

Sau này, chính vì từng được anh quan tâm như vậy, nên cô mới có thể nhận ra ngay sự xa cách của Hướng Cẩn.

Ai mà ngờ lại có một ngày, Hướng Cẩn gặp tai nạn giao thông rồi qua đời cơ chứ? Khó khăn lắm cô mới chấp nhận được sự thật này, thì Chung Tiểu Thi lại nhảy ra, nói với cô là Hướng Cẩn chưa chết.

Đến tận bây giờ, Hướng Cẩn đột ngột xuất hiện trước mặt khi cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý, gần như là dùng hết sức mình, cô mới đứng vững được.

Rất nhiều câu hỏi miên man sôi trào trong lòng, nhưng trong khoảnh khắc sắp thốt thành lời, cô lại cảm thấy thôi bỏ đi, không quan trọng nữa, chỉ cần anh còn sống là được rồi.

Sau vài phút, Đường Nguyệt chợt hoàn hồn, cô phát hiện bản thân đang ngồi bên bàn ăn, còn Hướng Cẩn thì đang bận rộn trong nhà bếp – tất cả mọi thứ đều như lúc trước.

Chẳng mấy chốc, mùi thức ăn nhẹ nhàng lan tỏa đến chỗ cô.

Đường Nguyệt hít mũi, nhìn Hướng Cẩn bưng nồi canh lên, mở nắp ra...

Là canh cá vô cùng hấp dẫn!

Nước canh có màu trắng sữa, còn đang sôi sùng sục vì quá nóng, bên trong là đầy ắp rau và thịt cá, trông cực kỳ ngon miệng.

Hướng Cẩn đứng cạnh cô, anh mỉm cười dịu dàng rồi cầm thìa múc một chén to cho cô.

"Em thử xem có ngon không."

Từ lâu, cô đã biết tài nấu ăn siêu quần của Hướng Cẩn, huống chi, anh đã biết được khẩu vị của cô từ xưa, câu hỏi này giống một lời khiêm tốn hơn.

Sau khi ăn cơm xong, chuyện rửa chén được giao cho Hướng Cẩn như một lẽ thường tình, Đường Nguyệt ngồi nghỉ ngơi trên sofa. Theo lý thuyết thì sau khi ăn no, con người không được ngồi ngay để tránh có hại cho dạ dày, nhưng Đường Nguyệt vẫn buông thả bản thân.

Khi Hướng Cẩn đi ra, vừa liếc mắt là đã thấy cô nằm cuộn mình như mèo lười. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh bên: "Chúng ta xem phim một lát nhé?"

Chỉ một câu đã sắp xếp xong hoạt động tiếp theo.

Đường Nguyệt không tài nào tập trung vào phim được, hầu hết đều hướng về phía người đàn ông ngồi bên. Hai người ở trong phòng, rèm được kéo lại như tấm ngăn cách, gió mưa ngoài kia chẳng liên quan gì đến họ. Trong giây phút nào đó, Đường Nguyệt cảm thấy thế này cũng tốt rồi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ngoài trời đổ mưa. Cô vểnh tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng mưa rơi tầm tã trên cửa kính, cứ rào rào không dứt.

Cô đứng dậy khỏi sofa, kéo góc màn, nhìn ra ngoài. Mây đen ùn ùn kéo đến như con rồng lớn hung tợn giương nanh múa vuốt, cuốn lấy bầu trời đô thành.

Hóa ra là mưa lớn, trong thời tiết xấu thế này, dù có ô cũng khó di chuyển.

Đường Nguyệt quay lại nhìn Hướng Cẩn.

Mãi cho đến khi bữa tối đã tàn, cơn mưa kia vẫn còn trút xuống, chưa có dấu hiệu dùng lại. Hướng Cẩn ngồi được một lúc thì đứng dậy: "Cũng đã muộn rồi, anh phải về đây. Nguyệt Nguyệt, em có thể cho anh mượn một cái ô được không?"

Ô được cài ở huyền quan, Hướng Cẩn biết nhưng lại không đi lấy, Đường Nguyệt cũng chẳng nhúc nhích, câu nói này giống một phép thử hơn.

Cuối cùng, Đường Nguyệt lên tiếng trước: "Anh có muốn ở lại đêm nay không?"

Bầu không khí yên ắng trong chốc lát, Hướng Cẩn chầm chậm nở nụ cười dịu dàng: "Muốn."

Lúc trước, Hướng Cẩn từng ngủ lại phòng cô rất nhiều lần, những gì anh từng dùng vẫn còn đó. Đường Nguyệt lấy ra một bộ đồ ngủ nam sạch sẽ từ trong tủ, ném cho anh. Hướng Cẩn nhìn đống đồ quen thuộc: "Anh cứ tưởng em đã vứt chúng đi cả rồi."

Đường Nguyệt: "...Nếu anh không về thì em cũng định vứt thật đấy."

Đường Nguyệt tắm xong trước rồi mới đến lượt Hướng Cẩn. Cô ngồi một mình trên giường, nghe tiếng nước rào rào bên trong, rốt cuộc cô cũng nhớ đến một chuyện mình đã phớt lờ.

Lúc trước cô chưa kịp nói chia tay với anh, vậy bây giờ hai người vẫn là người yêu nhỉ.

Vậy... đêm nay hai người ngủ chung sao?

Trong đầu cô lại bắt đầu rối rắm, như có con mèo nhỏ cứ cào cắn lung tung.

Nói thật là sau khi trải qua chuyện Hướng Cẩn "chết đi sống lại", bây giờ cô không còn định nhắc lại chuyện chia tay nữa, thế thì hình như cô chẳng cần phải băn khoăn gì thêm.

Nếu bọn họ vẫn là người yêu thì... ngủ chung giường cũng là chuyện bình thường thôi mà? Huống chi, bọn họ đã làm chuyện thân mật hơn rồi.

Sau khi Hướng Cẩn bước ra khỏi phòng tắm, Đường Nguyệt giả bộ bình tĩnh, thông báo cho anh biết: "Mau ngủ thôi, đừng chen em trong đêm đấy."

Hướng Cẩn khẽ nhướng mày.

Quả thật, vì nghĩ đến tâm trạng của Đường Nguyệt, anh đã rất đàng hoàng, tuân thủ quy tắc như những gì cô nói. Khoảng cách giữa hai người trên giường như được đo đạc kỹ lưỡng, chỉ gần hơn chút so với khoảng cách cô có thể chấp nhận, nhưng anh lại nằm thẳng đơ như khúc gỗ, không làm gì dư thừa, làm lòng người an tâm hơn bao giờ hết.

Đường Nguyệt không nhớ mình đã ngủ như thế nào. Mãi đến nửa đêm, cô mơ màng tỉnh lại mới phát hiện không biết từ khi nào, Hướng Cẩn đã ôm chặt lấy cô, thân thể hai người kề sát vào nhau, không một khe hở nào.

Nhưng vào bình minh ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, cô nhận ra hai người đều nằm ở vị trí ban đầu. Như thể cảnh tượng đêm qua cô thấy được chỉ là ảo giác. Hướng Cẩn lại tỏ vẻ rất bình thường, như chưa từng có hành động nào trái ý cô, hay lén lút ôm cô lúc nửa đêm gì cả.

Có vẻ cảnh tượng kia là ảo giác thật rồi.

Ở nhà nghỉ gần cả ngày, đến chạng vạng, cuối cùng Đường Nguyệt và Hướng Cẩn cũng đã ra ngoài.

Cảnh vật ngoài cửa sổ xe lướt qua thật nhanh, ánh chiều tà ráng đỏ phủ rực cả bầu trời.

Khi Hướng Cẩn gặp tai nạn đã khiến nhiều người sốc, đau lòng và tiếc nuối hay anh. Giờ đây anh lại xuất hiện, tuy không thể báo cho mọi người biết tin này nhưng anh vẫn muốn gặp mặt tạm biệt vài người quan trọng, giải thích sự thật cho bọn họ.

Đường Nguyệt lại thấp thỏm trước chuyện này, lúc đi xe, cô vò nát cả vạch áo, cuối cùng, Hướng Cẩn đưa tay ngăn lại, giải cứu chiếc áo.

"Em sao thế?"

Anh hỏi.

Đường Nguyệt đáp rõ ràng: "Không biết tình hình gì đang xảy ra nên em hơi lo..."

Bọn họ có hẹn với Vương Giai Tuệ và Lý Tử Ngang, định gặp nhau ở nhà hàng, nhưng không ai có thể đoán được sau khi bọn họ nhìn thấy Hướng Cẩn sống lại, họ sẽ ra sao.

Lúc đến nhà, nhân viên phục nói với Đường Nguyệt là hai vị khách đã vào trước. Vậy mà hai người bọn họ đến sớm như thế, vì bây giờ còn hẳn 20 phút nữa mới đến thời gian đã hẹn.

Đường Nguyệt đứng hít sâu một hơi trước cửa, cầm lấy nắm cửa.

"A Nguyệt, sao cậu nghĩ đến chuyện mời tớ ra đây... Đệch!" Nụ cười hồ hởi vốn hiện trên gương mặt Vương Giai Tuệ chợt trở nên cứng đờ ngay tức khắc vì người đi sau lưng Đường Nguyệt, nụ cười đơ ra trên mặt, trông có hơi buồn cười.

Cô ấy ra sức dụi mắt, nhìn lại lần nữa, vẫn không giấu được ánh mắt hoảng sợ: "Hướng, Hướng Cẩn? Chẳng phải anh đã chết rồi sao?"

Hướng Cẩn bật cười, bỗng muốn trêu đùa cô ấy, anh khẽ gật đầu: "Đúng thế, giờ tôi là ma này."

Chẳng phải đã qua bảy ngày từ lâu rồi sao?

Vương Giai Tuệ ngạc nhiên đến độ trợn tròn hai mắt, con ngươi sắp rơi ra ngoài, nhưng vẫn không quên kéo Đường Nguyệt đến gần, bảo vệ cô thật tốt.

"Hướng Cẩn, tôi xin lỗi và cũng lấy làm tiếc vì chuyện của anh... anh đúng là người tốt, lẽ ra anh không phải gặp kết cục như thế. Nhưng bây giờ anh đã chết rồi, anh với Nguyệt Nguyệt, tình huống này... không ổn lắm đâu..." Vương Giai Tuệ lắp bắp.

Đường Nguyệt vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, cô kéo tay Vương Giai Tuệ: "Anh ấy không phải ma đâu, anh ấy còn sống."

Chẳng những không an tâm mà Vương Giai Tuệ còn sốc hơn.

Lý Tử Ngang đứng dậy, gương mặt như đã nhìn thấu tất cả.

"Hướng Cẩn, cậu giả chết."

Hướng Cẩn cũng thu lại nụ cười, anh nghiêm túc nhìn Lý Tử Ngang: "Đúng vậy."

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm quanh họ.

Đường Nguyệt có lòng muốn giảng hòa, ai ngờ Lý Tử Ngang lại xông lên đấm một cú vào mặt Hướng Cẩn.

"Tên khốn kiếp này!"

Hướng Cẩn không tránh né, bị trúng đòn nặng. Anh giơ mu bàn tay sờ sờ khóe miệng, cười khổ: "Xin lỗi, chuyện này là tớ sai."

Hai đốm lửa bùng lên trong mắt Lý Tử Ngang, anh ấy siết chặt nắm đấm, thốt ra từng chữ lạnh lùng: "Cậu đi ra ngoài với tôi."

Hướng Cẩn: "Được."

Ban đầu, Đường Nguyệt định bước tới khuyên nhủ nhưng lại bị Vương Giai Tuệ túm chặt – sau khi cô ấy đã hoàn hồn. Trong lúc bọn họ giằng co, hai người đàn ông đã rời khỏi phòng.

Vương Giai Tuệ cũng đành chịu: "Cậu đừng đi theo, đàn ông có cách giải quyết của đàn ông."

"Suy cho cùng thì chuyện như giả chết thật sự chọc điên người ta mà." Vương Giai Tuệ tỏ vẻ đồng cảm, cô ấy xoa cằm rồi nghĩ đến một chuyện, bỗng quay ngoắt sang nhìn Đường Nguyệt: "Chẳng lẽ cậu không tức giận với Hướng Cẩn hả?"

"...Không."

Vương Giai Tuệ không nói nên lời: "A Nguyệt của tớ ơi, cậu hiền quá rồi đó, nhưng mà..." Cô ấy tạm ngừng giây lát: "Nhìn Hướng Cẩn có vẻ rất để tâm tới cậu, anh ấy bằng lòng để tớ biết chuyện này vì cho rằng tớ là bạn cậu."

Chẳng bao lâu sau, hai người đàn ông đã quay lại. Hướng Cẩn xoa xoa vai, hình như anh lại bị đánh một cú ở ngoài kia rồi. Đối diện với ánh mắt lo lắng của Đường Nguyệt, anh khẽ lắc đầu tỏ ý mình không sao.

Bấy giờ, Đường Nguyệt mới nhận ra, tuy Lý Tử Ngang vẫn còn ra vẻ lạnh lùng nhưng trong đôi mắt kia đã không còn giận dữ, thậm chí hai vành mắt của một người đàn ông như anh ấy còn đỏ hoe.

Vương Giai Tuệ lên tiếng hòa giải kịp thời: "Thôi được rồi, mọi người mau ngồi xuống đi, tôi đói lắm đây."

Trong lúc ăn cơm, Lý Tử Ngang hỏi: "Giả chết kiểu này là chuyện rất khó, cậu làm thế nào vậy?"

"Tớ cũng không ngờ mình gặp tai nạn giao thông, nhưng chuyện cũng đã xảy ra nên tớ tương kế tựu kế. Còn việc tớ đã lừa dối ra sao, thì đây là một bí mật."

"Cậu!" Lý Tử Ngang hơi giận, đã là lúc này rồi mà còn bí mật, nhưng anh ấy vẫn nhịn: "Thôi, cậu còn sống là tốt rồi."

Về mặt này, anh ấy và Đường Nguyệt lại có cùng quan điểm.

Cả thảy bốn người đều ăn ý, không nhắc đến chuyện này. Khi họ định tâm sự dự định trong tương lai, bỗng dưng cửa phòng riêng bị xô mạnh vào, tiếng động ầm ĩ khi cánh cửa va vào tường khiến Đường Nguyệt giật mình, đánh rơi cả miếng sườn xào chua ngọt vừa gắp.

Đường Nguyệt nhìn ra cửa.

Sao cô ta lại đến đây?

Dường như Chung Tiểu Thi vội vã đến đây, trông rất hấp tấp. Vừa thấy Hướng Cẩn, cô ta mừng rỡ rất rõ, nhưng khi phát hiện trong phòng còn có người khác, cô ta lại sầm mặt.

"Hướng Cẩn, sao anh không tới gặp em trước?" Chung Tiểu Thi không cam tâm: "Đã gặp Đường Nguyệt thì thôi, tại sao những người khác còn gặp anh trước cả em?!"

"Tiểu Thi."

Chợt, Hướng Cẩn gọi tên cô ta: "Em đừng làm ầm lên."

"Anh đã từng nói với em rồi, anh chỉ xem em là em gái, người anh yêu là Đường Nguyệt, dù trong chuyện này anh cũng có lỗi."

Chung Tiểu Thi sửng sốt: "...Anh có lỗi gì chứ?"

Hướng Cẩn đưa mắt nhìn cô ta, ánh nhìn ấy chăm chú biết bao nhưng những lời anh thốt ra lại như dao găm vào tim.

"Sau khi biết được tâm ý của em, anh nên cắt liên lạc với em chứ không phải nể mặt dì Lan, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cũng vì thế mới hại em mãi không buông tay, anh xin lỗi em."

Bỗng nhiên, Chung Tiểu Thi hiểu rồi, anh muốn rạch ròi với cô ta, cũng muốn chống lưng cho Đường Nguyệt.

Anh đang nói cho cô ta biết, anh chỉ yêu mỗi Đường Nguyệt mà thôi, chứ không yêu cô ta.

Chung Tiểu Thi cảm giác tim như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Cô ta chỉ âm thầm gây phiền phức cho Đường Nguyệt sau lưng Hướng Cẩn, bịa đặt vài câu dối gạt, vậy mà anh lại tuyệt tình, lại nói những câu tổn thương đến thế.

"Hướng Cẩn, anh không để ý đến tình cảm cùng lớn lên bao năm qua của chúng ta sao?" Chung Tiểu Thi nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng.

"Chúng ta không còn là con nít nữa, giữa nam và nữ nên giữ kẻ, phải chú ý chừng mực." Hướng Cẩn bình thản đáp.

Đến giờ phút này, Chung Tiểu Thi đã biết bản thân không còn lý do gì ở đây nữa, Trong giây phút ấy, những tình cảm ấp ủ, chực chờ bấy lâu nay đã bị dội một gáo nước lạnh.

Cô ta đã đánh giá cao vị trí của mình trong lòng anh, còn mất mặt trước người khác.

Chung Tiểu Thi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cô ta không làm được, bờ môi cứ run run: "Được, em đi được rồi chứ?"

Dứt lời, cô ta bỏ ra ngoài một mạch, nhưng Đường Nguyệt lại rời khỏi phòng cùng cô ta.

Chung Tiểu Thi cũng nhận ra người đi theo sau lưng mình: "Cô đi theo tôi làm gì? Hay là cô còn muốn khoe mẽ trước mặt tôi?"

Cô ta ra sức chớp mắt, ép nước mắt vào trong.

"Không." Đường Nguyệt lắc đầu, lần này cô không đau lòng vì những gì Chung Tiểu Thi nói, thậm chí còn chủ động tiến về trước hai bước, đến gần cô ta hơn.

"Tôi muốn cảm ơn cô, cảm ơn vì đã nhắc nhở chuyện mẹ tôi bị bệnh, nếu không, chẳng biết lúc nào tôi mới phát hiện ra nữa."

Chung Tiểu Thi ngơ ngác nhìn cô.

Ngay cả cô ta cũng không thể phớt lờ đôi mắt đẹp đẽ của Đường Nguyệt. Ánh mắt của Đường Nguyệt rất chăm chú, nhưng có hai đốm lửa đang cháy, mang đến hơi ấm có thể xua tan mọi bóng tối.

Chung Tiểu Thi bối rối, như thể bản thân cũng sắp bị lửa thiêu cháy.

Bờ môi cô ta khẽ mấp máy, cuối cùng, cô ta hất cằm lên.

Trong nháy mắt ấy, Chung Tiểu Thi lại là một cô tiểu thư kiêu ngạo.

"Cô không khó chịu vì tôi từng cho người điều tra người nhà cô hả?"

"Còn nữa, bớt tự cho là đúng đi, còn lâu tôi mới giúp cô, chỉ vì thương hại cô thôi."

...

Chung Tiểu Thi không nán lại thêm, bóng người mảnh khảnh khuất nhanh trong đám người.

"Em ấy đi rồi ư?" Giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên sau lưng cô.

"Ừm." Đường Nguyệt quay lại, mỉm cười, tay cô được ai đó khẽ nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến liên tục.

Hướng Cẩn kéo cô về phòng, sau màn chen ngang vừa rồi, bữa cơm lại vui vầy như trước.

Sau khi tan cuộc, Hướng Cẩn về cùng Đường Nguyệt. Buổi tối có hơi lạnh, vì vừa ăn cơm xong nên Đường Nguyệt thấy hơi nóng, cô kéo khóa áo khoác ra hóng gió, ai ngờ Hướng Cẩn lại kéo lên vì sợ cô bị cảm.

Đường Nguyệt cúi đầu nhìn, lại kéo khóa xuống.

Hướng Cẩn lại kéo lên.

Đường Nguyệt không kìm được mà trách: "Anh làm gì thế?"

"Em sẽ bị cảm mất."

Đường Nguyệt cúi đầu nhìn khóa áo bị kéo lên tận trên cùng, lòng cô không kìm được mà lầm bầm, Hướng Cẩn đúng là một "bà mẹ đàn ông".

Nhưng có vẻ cô đã sơ ý nói thành lời, vì vẻ mặt Hướng Cẩn đơ ra trong giây lát.

"Em thấy anh giống mẹ em hả?"

Giọng anh trầm xuống, phảng phất chút mùi vị nguy hiểm, nếu là lúc bình thường thì Đường Nguyệt đã nhận ra rồi, nhưng vì cô vừa ăn no nên thần kinh hơi chậm chạp. Sau khi Hướng Cẩn hỏi lại lần nữa, cô còn gật đầu.

"Đúng thế, mẹ Hướng à."

Hướng Cẩn cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm hơn cả màn đêm.

Anh nâng mặt cô lên, chậm rãi cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Bình Luận (0)
Comment