Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 3

Lần đầu Đường Nguyệt gặp gỡ Hướng Cẩn là ở buổi tuyển thành viên mới của câu lạc bộ.

Khi ấy, anh là sinh viên xuất sắc của khoa Kiến Trúc, là thiên tài nổi danh trong trường, dù là người không màng đến những tin đồn xoay quanh trường lớp như cô cũng từng nghe đến tên anh.

Nếu không vì tham gia cùng một câu lạc bộ, có lẽ suốt đời bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau.

Kể ra cũng đúng dịp, vào lúc học năm nhất, Đường Nguyệt không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào. Mãi đến khi học năm hai, cô mới chợt nhận ra, đáng lẽ mình nên tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa của trường hơn, thế là cô mới chọn một câu lạc bộ đọc sách - thứ cô thấy hứng thú.

Đường Nguyệt đang chăm chú xem lại những bức ảnh hoạt động của câu lạc bộ thì chợt nghe thấy có tiếng ồn ào đang dần gần mình hơn. Cô quay đầu lại, phát hiện quầy hàng vốn vắng người, giờ đã đông nghịt từ khi nào.

Cô nghe được tiếng các nữ sinh đang bàn tán rôm rả trong sự phấn khích.

"Hướng Cẩn đến đây đó!"

"Người cầm đơn đăng ký kia chính là anh ấy."

"Đẹp trai quá!"

Đường Nguyệt vô thức nhìn về phía nhân vật chính được mọi người nhắc đến.

Hướng Cẩn mỉm cười dịu dàng, hai mắt nheo lại cong cong, khóe môi khẽ nhếch. Khi thấy ánh nhìn của cô, anh nghiêng đầu qua, bóng hình cô phản chiếu trong đôi mắt hẹp dài kia.

"Bạn gì đó ơi, bạn cũng muốn gia nhập câu lạc bộ của bọn tôi sao?" Anh đưa tờ đơn đăng ký cho cô.

"Đúng, đúng thế." Đường Nguyệt nhanh nhẹn cầm lấy tờ giấy mỏng manh, nói năng lắp bắp như thể đầu lưỡi bị mèo cắn phải.

Ngoài thông tin cá nhân cơ bản, trên tờ đơn đăng ký còn yêu cầu liệt kê danh sách những quyển sách yêu thích và viết cảm nhận về một quyển sách vừa đọc gần đây. Qua sàng lọc, cuối cùng chỉ có một số ít người có thể tham gia vào câu lạc bộ, Đường Nguyệt là một trong số đó.

Sau khi gia nhập vào câu lạc bộ, Đường Nguyệt phải công nhận là Hướng Cẩn rất lóa mắt. Số lượng sách anh đã đọc nhiều một cách đáng kinh ngạc so với những sinh viên khác, anh còn sở hữu góc nhìn độc đáo về những quyển sách mình từng đọc, nhiều lần khiến người khác hiểu lầm anh là sinh viên khoa Văn.

Không chỉ có mặt đúng giờ trong mỗi lần hoạt động, anh còn hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ do câu lạc bộ giao. Trong mắt mọi người, anh vừa giỏi giang vừa dịu dàng, gần như hoàn hảo.

Có đôi lúc, Đường Nguyệt cảm thấy Hướng Cẩn tham gia vào câu lạc bộ này rõ là phí tài. Người như anh có thể tỏa sáng ở bất kỳ nơi đâu. So với câu lạc bộ đọc sách, đáng lẽ anh nên tham gia những câu lạc bộ hàng đầu, có lợi cho lý lịch học sinh của mình hơn - ví dụ như câu lạc bộ tranh luận hoặc báo chí.

Nhưng dẫu có thế nào, giờ đây bọn họ cũng đã ở nơi này, rồi Đường Nguyệt cũng phải trao đổi, hợp tác với anh.

Khi làm việc chung, hai người cũng không nói gì nhiều, vào những lúc cần nhau, bọn họ luôn ngầm hiểu ý giúp đỡ nhau, sau đó thì cảm ơn và mỉm cười. Đôi khi, hai người cũng sẽ trò chuyện vài câu về quyển sách mình vừa đọc gần đây, bầu không khí nhẹ nhàng, thoải mái ấy khiến người ta cảm thấy thư giãn.

Mối quan hệ này thay đổi vào cuối năm ba.

Một cơn mưa to trút xuống cả Giang Thành, Cục dự báo thời tiết gửi vài tin nhắn cảnh báo liên tục, nhắc nhở mọi người hạn chế ra ngoài.

Sáng sớm hôm ấy, Đường Nguyệt và rất nhiều hành khách bị mắc kẹt ở nhà ga Giang Thành.

Lúc đầu, cô không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí còn thảnh thơi ăn uống ở McDonald's. Nhưng rồi khi thời gian dần trôi đi, những dòng chữ màu đỏ thông báo hoãn chuyến tàu trên bảng lịch trình nhà ga. Vì trời mưa to đêm nay nên nhiều đoàn tàu tạm ngưng hoạt động.Đường Nguyệt bất lực nhìn chuyến tàu cô đi bị hoãn từ 30 phút thành 310 phút.

Trong nhà ga chật kín người, rất nhiều hành khách đơn giản là ngồi xuống cầu thang hoặc trên chiếu. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Đường Nguyệt đã xem bảng lịch trình mấy lần, lòng cô sốt ruột khôn xiết.

Cô ngồi ở vị trí gần lối đi, bên trái là một người đàn ông trung niên. Hẳn là do tàu bị hoãn chuyến nên gã thấy buồn chán, bắt đầu chủ động nói chuyện với cô.

Đường Nguyệt ngại phớt lờ người ta, lòng lại chẳng thấy hứng thú gì để nói, bèn đáp bừa "ừ à" qua quýt, ai cũng thấy được thái độ có lệ của cô.

Vậy mà người đàn ông trung niên kia không hề bỏ cuộc, vốn là gã đang nhắc tới những chuyện linh tinh như thời tiết, ai ngờ bỗng dưng lại chuyển chủ đề, hỏi đến chuyện cá nhân của Đường Nguyệt.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em học ở đâu?"

Sau đó, gã nói thẳng: "Em xinh ghê."

"Đã có người yêu chưa?"

Đường Nguyệt nhíu mày, cô cảm thấy mình bị xúc phạm nên không muốn nói gì thêm. Chẳng những chưa chịu dừng mà người đàn ông kia còn ngày càng trơ trẽn hơn.

"Chúng ta trò chuyện chút không tốt hả?"

"Mấy cô bé thời nay suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào điện thoại."

Nói rồi, đột nhiên gã vươn tay vén lọn tóc của Đường Nguyệt lên, kề sát vào mũi mà ngửi, còn nở nụ cười d* x*m kinh tởm.

Đường Nguyệt hoảng hốt, vội đẩy gã ra theo bản năng, lúc này, trông cô chẳng khác gì chú thỏ nhỏ sợ hãi, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Lòng người đàn ông sục sôi đầy thích thú, nhớ lại cảm giác lọn tóc mềm mượt lướt khỏi ngón tay mình, gã lại càng sấn tới gần.

"Anh làm gì thế?" Đường Nguyệt đứng phắt dậy, cất cao giọng chất vấn gã, nhưng nếu nghe kĩ, không khó để nhận ra giọng cô hơi run.

Cô cố tình nói to cũng vì muốn những người xung quanh chú ý, đây là chốn công cộng, chắc gã này không dám vênh váo quá đâu nhỉ?

Đường Nguyệt thấp thỏm mà nghĩ.

Người đàn ông trung niên kia nhìn vẻ mềm mại, yếu đuối của cô, cứ tưởng cô là kiểu người cam chịu, không dám phản kháng. Bất ngờ nghe phải tiếng hét to như thế, gã cũng sửng sốt nhưng rồi lại phản ứng rất nhanh.

Gã cười xòa giải thích với những người xung quanh: "Đây là bạn gái tôi, bọn tôi cãi cọ chút ấy mà, mọi người đừng để ý."

Dứt lời, gã lại định vươn tay kéo Đường Nguyệt.

Cơ thể Đường Nguyệt căng cứng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tuyệt đối không thể để tên này đạt được mục đích! Cô đang định phản kích thì chợt thấy được một bàn tay thon dài với khớp xương rõ rệt bỗng vươn tới, túm chặt cổ tay của người đàn ông trung niên nọ rồi vặn một cái!

Tiếng "rắc" giòn giã vang lên. Người đàn ông đau đến độ mặt mày rúm ró như khổ qua, mặt mũi xô lệch vào nhau, tru tréo như heo bị chọc tiết: "A!"

Đường Nguyệt thề rằng tiếng "rắc" vừa rồi là âm thanh êm tai nhất đời cô từng nghe. Đôi mắt cô sáng lên, chứng kiến cảnh này, cô chỉ thấy hả giận.

May mà có người ra tay giúp đỡ, cô quay đầu lại, định cảm ơn người ta thì chợt phát hiện hóa ra là người quen.

"Dám quấy rối con gái ở chốn công cộng, tôi cứ tưởng anh hay ho gì lắm." Hướng Cẩn nói chuyện với giọng điệu bình thản, tuy là khẽ nhếch môi nhưng trong mắt không hề cười. Trong mắt tên đàn ông kia, vẻ thản nhiên của anh chẳng khác nào sự khiêu khích.

Người đàn ông thở hồng hộc, vung bàn tay còn lành lặn siết thành đấm, tấn công Hướng Cẩn.

Biểu cảm của Hướng Cẩn vẫn như trước, anh nghiêng người qua một bên và nhanh nhẹn tung cú đấm nhanh, gọn, chuẩn vào bụng đối phương.

Tên nọ lập tức khom người không đứng thẳng nổi, nhưng gã vẫn không quên chửi rủa: "Tao cãi nhau với bạn gái tao, tự dưng một thằng ranh con như mày xen vào làm gì, thằng ngu! Tao muốn báo cảnh sát!"

"Ai là bạn gái anh chứ, tôi có quen biết gì anh đâu." Đường Nguyệt giận đỏ cả mặt, gã này mặt dày thật, đến tận bây giờ rồi còn không quên nói quàng nói xiên.

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, Hướng Cẩn vẫn còn nhàn nhã nhìn người đàn ông kia: "Nếu anh là bạn trai của cô ấy thì tôi là ai?" Giọng điệu bình tĩnh kia lại dấy lên làn sóng cuồn cuộn trong lòng Đường Nguyệt.

Gì, gì cơ?

Hướng Cẩn thuận nước đẩy thuyền, nắm tay cô gái. Lòng bàn tay anh ấm áp, như thể có một mặt trời nhỏ rơi vào tay cô, nơi bị anh chạm vào nóng hổi như sắp bốc hơi.

Cô không giãy ra.

Quần chúng vây xem xung quanh cũng dần dần nhận ra: hóa ra là gã nọ muốn quấy rối cô gái này, ai ngờ bị bạn trai người ta bắt quả tang.

"Đã ăn cướp còn la làng đòi báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì cũng phải là người ta báo đấy nhé!" Có tiếng trào phúng vang lên giữa đám người, vừa chói tai vừa vang dội, lập tức nhận được sự đồng ý của mọi người. Ai nấy đều chỉ trỏ vào người đàn ông trung niên, chỉ còn thiếu nước xông lên chỉ thẳng vào mặt gã.

Gã nọ thấy tình thế không có lợi cho mình thì chỉ biết mạnh mồm: "Nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa, tao móc mắt chúng mày ra bây giờ!"

Mà người gã thì thật thà hơn, vội vã đánh bài chuồn, chẳng mấy chốc chỉ còn cái bóng lưng chật vật, hấp tấp bỏ chạy.

Một màn hỗn loạn bất ngờ diễn ra rồi cũng lắng xuống thật nhanh.

Hướng Cẩn thả lỏng tay, không nắm tay Đường Nguyệt nữa, anh khẽ cúi đầu nhìn cô, tỏ ý xin lỗi: "Ngại quá, mới nãy chưa được cô đồng ý mà tôi đã..."

"Không sao cả." Vùng da vừa bị anh chạm vào vẫn còn hơi căng thẳng, Đường Nguyệt đã nhận ra, những lời Hướng Cẩn nói lẫn những hành động anh vừa làm chỉ là tạm thời giúp cô, tất nhiên cô sẽ không ép người ta phải xin lỗi ngược lại mình. Đường Nguyệt vội ngăn anh lại: "Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng."

Nói hết câu, cô còn không kìm lòng được, nhìn anh mấy lần.

Chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần dài màu kaki, gương mặt tuấn tú tựa tranh vẽ, toát ra một cảm giác dịu dàng khó tả. Đường Nguyệt thấy chiếc vali nhỏ đặt bên người anh, có vẻ anh chuẩn bị đi xa.

Đường Nguyệt hơi tò mò: "Đàn anh Hướng, anh đi chuyến tàu nào, định đi đâu thế?"

Cứ vậy, Hướng Cẩn bèn ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng nói mình đi chuyến số mấy, vậy mà lại trùng với chuyến tàu của Đường Nguyệt: "Tôi xuống ở ga huyện Đồng."

Không cùng ga.

Một cảm giác tiếc nuối mơ hồ không thể nói rõ thành lời bỗng trỗi dậy trong lòng Đường Nguyệt. Vừa rồi cô còn thầm nghĩ, có khi nào Hướng Cẩn đến cùng một nơi với cô không? Mãi đến khi nghe được địa danh từ anh, cuối cùng trái tim lửng lơ của cô cũng rơi xuống, lòng thầm bật cười vì suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình.

Đúng thật mà, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.

"Vậy là anh xuống tàu trước tôi đấy, nhà tôi ở Tây Đô." Đường Nguyệt đã điều chỉnh tâm trạng xong, cô khẽ nhếch môi: "Nhưng không ngờ đàn anh Hướng là người ở huyện Đồng."

Trông Hướng Cẩn vẫn dịu dàng như trước, anh lắc đầu: "Không phải, tôi là dân Giang Thành." Nhà anh ở đây: "Lần này tôi đến huyện Đồng để du lịch thôi."

Huyện Đồng cũng khá gần quê nhà Tây Đô của Đường Nguyệt, chỉ mất hai tiếng đi đường mà thôi. Lúc trước, Đường Nguyệt đã từng đến đó chơi với cha mẹ mấy lần, khi nghe Hướng Cẩn nhắc đến chuyện đi du lịch, cô chủ động giới thiệu những danh lam thắng cảnh nổi tiếng và các món ăn đặc sản ở đó cho anh biết. Cô còn trịnh trọng dặn anh đừng đến các cửa hàng chuyên bán quà lưu niệm cho du khách.

Hướng Cẩn mỉm cười ngồi nghe, tỏ vẻ như đang nghiêm túc tiếp thu, thỏa mãn lòng muốn chia sẻ của Đường Nguyệt một cách trọn vẹn.

Mãi đến khi Đường Nguyệt vắt óc nói hết tất cả những chuyện mình biết, cô mới không kìm được mà ngáp một cái.

Tối qua cô mất ngủ, lại vừa bị một người đàn ông trung niên quấy rối, giờ đây thần kinh cô được thả lỏng, đầu óc cô cũng dần trì trệ.

Trên bảng lịch trình, một loạt chuyến tàu bị trễ dài dằng dặc, không biết tàu của cô còn kẹt ở chỗ nào.

Đường Nguyệt lại ngáp một cái vì không nhịn nổi, nước mắt buồn ngủ sắp ứa ra khóe mi rồi, hàng mi dài cong cũng run run theo.

Cô nhìn về phía Hướng Cẩn, anh vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, không khác gì cậu sinh viên đang tập trung nghe giảng ở lớp.

"Nếu cô mệt thì cứ nghỉ ngơi một chốc nhé." Trong vẻ dịu dàng của Hướng Cẩn toát ra sự quan tâm.

Cô chậm rãi gật đầu: "Tôi chỉ nghỉ ngơi một lát, chỉ một lát thôi, không lâu đâu."

Có Hướng Cẩn ở cạnh, Đường Nguyệt vô thức cảm thấy an toàn. Chỉ sau một lúc, mí mắt cô mỗi lúc một nặng, thế giới trước mắt dần dần chìm vào bóng tối. Ý thức của cô như áng mây nơi chân trời, cứ bay đi, bay mãi, trôi dạt về nơi xa. Thỉnh thoảng vẫn có tiếng nói lác đác vang lên bên tai, tuy không nghe rõ nhưng vẫn có phần ồn ào.

Cô nhíu mày trong vô thức, cơ thể cựa quậy vì thấp thỏm, mãi đến khi một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che tai cô lại.

Cuối cùng Đường Nguyệt cũng thấy dễ chịu rồi, dường như tiếng ồn kia đã bị làn sương mù che khuất, đã xa cô một chút. Theo bản năng, cô áp gò má mình vào lòng bàn tay Hướng Cẩn rồi dụi nhẹ, bàn tay kia khựng lại giây lát, lại khẽ xoa lên vành tai cô như đang dỗ dành chú mèo nhỏ.

Trong suốt quá trình này, Hướng Cẩn có rút tay lại một lát. Dù còn đang ngủ nhưng có vẻ Đường Nguyệt vẫn không hài lòng như trước, còn lẩm bẩm vài câu trong cổ họng.

Hướng Cẩn lại vội che tai cho cô, rồi bật cười vì hành động vô thức của mình.

...

Khi Đường Nguyệt thức giấc, cô nhận ra đầu mình đang dựa sát vào đầu vai Hướng Cẩn.

Cô giật mình, thoáng cái đã không còn buồn ngủ nữa, cơ thể giật bắn lên, ngồi thẳng lưng như có gắn lò xo.

Hướng Cẩn lên tiếng trước: "Còn nửa tiếng nữa thì tàu sẽ đến ga."

Đường Nguyệt quan sát vẻ mặt của anh, thấy anh vẫn bình thản như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Thế thì chắc là anh cũng chẳng để ý đến hành vi vô ý lúc nãy của mình đâu nhỉ.

Những lời giải thích mắc kẹt nơi đầu lưỡi, rồi bị nuốt ngược vào bụng.

Trong ánh mắt lo lắng của các hành khách, thời gian dần trôi đi, cuối cùng chuyến tàu mà Đường Nguyệt vẫn đợi bấy lâu cũng đã từ từ chạy vào ga.

Vì cô mua vé hơi muộn nên chỉ mua được ghế cứng, còn Hướng Cẩn thì ngồi khoang giường mềm, hai người không cùng một toa tàu, thế là sau khi giúp Đường Nguyệt đặt hành lý đúng chỗ, Hướng Cẩn đã đi.

Sàn tàu bỗng rung lên rồi chầm chậm lăn bánh. Khi tàu tăng tốc, tiếng két két khi kim loại ma sát với đường ray vang lên, khung cảnh sân ga nhanh chóng lùi về phía sau.

Chiếc tàu chạy ra khỏi thành phố, chạy đến nơi ruộng đồng bao la, mênh mông tận chân trời, xa xa là những dãy núi xanh rì hệt như mọc từ dưới đất lên. Tuy cơn mưa đã tạm ngừng nhưng bầu trời bao la kia vẫn u ám một cách đáng sợ, tầng mây dày lặng lẽ cuồn cuộn trên nền trời xám xịt.

Đường Nguyệt ngồi ở chỗ sát cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra ngoài một lúc lâu. Cho đến khi tiếng sột soạt khe khẽ vang lên ở cạnh kéo sự chú ý cô về thực tại.

Chàng thanh niên tóc đen quen thuộc ngồi cạnh cô, như lần bọn họ cùng ngồi ở nhà chờ tàu đến.

"Sao anh đến đây?"

Hướng Cẩn bình thản đáp: "Tôi đổi chỗ với hành khách ngồi ở đây."

Người nọ nghe Hướng Cẩn nói muốn đổi ghế giường mềm là đồng ý luôn, sợ người chủ động đổi chỗ sẽ đổi ý ngay lập tức.

So với việc đổi chỗ, Đường Nguyệt càng muốn biết tại sao anh lại đổi, nhưng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô vẫn không hỏi. Lòng cô thầm nghĩ đến một suy đoán, nhưng theo bản năng, Đường Nguyệt lại chọn phớt lờ nó.

Sau khi Hướng Cẩn ngồi xuống, chẳng biết vì đâu mà hai người đều chìm trong bầu không khí im ắng lạ kỳ.

Hướng Cẩn không nói, Đường Nguyệt cũng không biết nên nói gì. Cô nỗ lực thờ ơ với người bên cạnh, ép mình nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.

Bóng hình Hướng Cẩn phản chiếu mờ mờ trên cửa kính xe, mông lung như sương mù. Đường Nguyệt vô thức đưa mắt nhìn bóng anh, nhưng rồi chưa kịp nhìn kĩ thì tầm mắt bỗng tối sầm đi.

Khi tiếng leng keng lách cách vang lên cũng là lúc con tàu đi vào đường hầm trong núi. Tầm nhìn trong toa tàu bị hạn chế, ánh sáng của ngọn đèn trong đường hầm rất yếu, thậm chí có chỗ đã tắt ngấm vì không được tu sửa nhiều năm.

Cô không kìm được phải quay đầu nhìn Hướng Cẩn ngồi cạnh mình, trong cảnh ánh sáng lờ mờ, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt anh.

"Sao thế?"

Hướng Cẩn vừa nói xong, con tàu cũng đã chạy ra khỏi đường hầm, tầm nhìn bỗng trở nên sáng sủa hơn. Đường Nguyệt đã có thể thấy được biểu cảm của anh - vẫn ôn hòa như mọi khi.

"Không có gì." Cô mỉm cười.

Chỉ là bỗng dưng muốn nhìn anh thôi, không gì hơn.

Thời gian như bị ấn nút tăng tốc, cuối cùng chuyến tàu vẫn đến huyện Đồng, những hành khách cần xuống ga đã chuẩn bị xong, khi xe dừng lại là mọi người nối đuôi nhau bước ra ngoài.

Hướng Cẩn lại ngồi yên tại chỗ.

"Đến ga của anh rồi kìa." Đường Nguyệt nhắc nhở.

Hướng Cẩn nhìn cô, có vẻ như đang suy tư.

Đường Nguyệt lại nhắc nhở anh lần nữa.

"Cô không hỏi tại sao tôi cố ý đổi chỗ sao?" Bỗng nhiên, Hướng Cẩn hỏi cô.

"Hả?"

Trong phút chốc, Đường Nguyệt chưa kịp phản ứng lại. Đúng là cô rất muốn biết đáp án của câu hỏi này, nhưng bây giờ là lúc bàn chuyện này sao?

Ga huyện Đồng là ga nhỏ, tàu sẽ không dừng lâu. Nếu Hướng Cẩn còn không xuống, anh sẽ lỡ mất đích đến.

Đường Nguyệt vội vã nhìn lướt về phía cửa sổ, nhưng rồi đầu cô lại bị bàn tay của Hướng Cẩn quay ngược lại.

"Tôi đổi chỗ vì muốn ngồi cạnh cô."

Đường Nguyệt cảm nhận được gò má mình dần nóng ran, chẳng biết là nhiệt độ từ lòng bàn tay Hướng Cẩn hay là chính cô đang đỏ mặt.

"Đường Nguyệt." Anh gọi tên cô bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Chúng ta thử xem sao nhé?"

Trong tích tắc, thậm chí Đường Nguyệt còn chẳng hiểu ý anh, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá hoang đường. Mãi đến khi bộ não quá tải của cô hoạt động vài lần, cô mới ý thức được hai chữ "thử xem" của Hướng Cẩn mang ý nghĩa gì.

Đường ray bắt đầu rung lên, chuyến tàu lại khởi động, đưa bọn họ về phía trước - nơi có nhiều điều chưa biết.

Ánh nhìn dịu dàng và sự ấm áp trong lòng bàn tay chàng trai là ấn tượng sâu sắc nhất mà Đường Nguyệt nhớ về ngày hôm đó.

Cô không thể nhớ được khi đó mình đã nói lung tung điều gì, nhưng cô dám chắc một chuyện: là cô đã đồng ý với anh.

Chẳng hề suy nghĩ kỹ càng, chuyện này như một khoảnh khắc bốc đồng, lòng can đảm trước giờ chưa từng có bỗng dưng nảy sinh cô, cô đã đồng ý với lời tỏ tình mà chính bản thân cô cũng chẳng biết rồi mối quan hệ này sẽ đi về đâu.

Đường Nguyệt thầm nghĩ, sở dĩ cô đồng ý hẹn hò với Hướng Cẩn là vì cô đã thích anh từ những tháng ngày bên nhau.

Chỉ là... thời gian cũng khiến cả hai lẳng lặng thay đổi.

Đường Nguyệt không biết tại sao Hướng Cẩn lại tránh mặt mình, từ đầu đến cuối, Hướng Cẩn cũng chẳng nói rõ lý do, như thể có chuyện khó nói. Nhưng cô mệt rồi, cô không còn sức lực truy hỏi anh đến cùng.

Nỗi thất vọng hụt hẫng, cảm giác thấp thỏm lo được lo mất, sự chờ đợi vô vọng trong cô...

Đường Nguyệt không thích một "cô" như thế, nên cô bỏ cuộc.

Cô từ bỏ tất cả những ký ức đã qua, từ bỏ cả Hướng Cẩn.

Rõ ràng là cô nghĩ như thế, nhưng trong giây phút quyết định, lồng ngực cô vẫn trống vắng lạ thường.

Mấy hôm sau, Đường Nguyệt gọi điện thoại cho Hướng Cẩn. Hình như anh đang ở chung với ai đó. Hơi mơ hồ, cô chẳng thể nghe rõ được có bao nhiêu tiếng người nói chuyện trong ống nghe.

Nhưng rồi chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã trở nên yên ắng, tiếng nói của Hướng Cẩn vọng rõ vào tai cô.

"Hướng Cẩn, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi, ngay bây giờ." Vẫn nên gặp mặt nói lời chia tay thì hơn, chia tay qua điện thoại có vẻ thiếu tôn trọng nhau quá.

Đường Nguyệt hẹn nơi gặp anh, nhưng hôm ấy cô đã chờ rất lâu. Người đi kẻ lại nườm nượp, từ ban ngày đến lúc chạng vạng rồi đến tối mịt, anh vẫn mãi không đến.

Cuối cùng, anh không đến được nữa.

Anh đã chết rồi.

Bình Luận (0)
Comment