Đường Nguyệt đứng ngoài cửa nhà xác, hít sâu mấy lần. Thi thể của Hướng Cẩn đang được đặt bên trong nhưng hai tay cô lại run lẩy bẩy, mãi vẫn không mở được cửa ra.
Hướng Cẩn mất vì tai nạn giao thông.
Chiếc xe tải mất kiểm soát lao thẳng về phía một nhóm trẻ em đang băng qua đường, Hướng Cẩn không hề do dự gì, lập tức lái xe chắn trước đầu xe tải hòng giảm bớt lực va chạm. Đám nhóc may mắn sống sót, còn anh thì... tan xác cùng với chiếc xe.
Nếu có thể làm được, cô rất muốn mắng anh một trận thậm tệ. Tốt bụng có cần đánh đổi bằng mạng sống của bản thân không? Đường Nguyệt cũng sẽ giúp đỡ người khác nhưng chỉ giúp trong khả năng của cô, lòng cao thượng của cô thua xa Hướng Cẩn.
Đường Nguyệt chẳng thể nhớ cô đã đứng ở đó bao lâu, chỉ biết là lâu đến nỗi tay chân cô tê dại, mất hết cảm giác, nhưng cuối cùng cô vẫn không bước vào.
Không phải ai cũng có can đảm chứng kiến sự thật như vậy. Nhiệt độ ấm áp của thân người dần trở nên lạnh lẽo, liệu gương mặt dịu dàng và đẹp trai trước kia có còn như trong trí nhớ của cô nữa hay không?
Cuối cùng, cơ thể tê cứng cũng nhúc nhích, Đường Nguyệt chầm chậm rời khỏi nơi này, đến sảnh lầu một. Trong sảnh người qua kẻ lại, tiếng nói chuyện và tiếng loa thông báo hòa lẫn vào nhau. Ánh mặt trời len lỏi vào nơi cánh cửa, hệt như dòng sông ánh sáng chảy êm đềm qua nơi này.
Mỗi một phút trôi qua trên thế giới này, đều có người qua đời, và Trái Đất vẫn cứ xoay vòng như thế, cuộc sống cũng vẫn tiếp diễn.
Cô đứng tại chỗ một mình, nhớ lại lần gần nhất mình đến bệnh viện là đi cùng Hướng Cẩn.
Khi đó, cô sốt nhẹ hai ngày liên tục, có uống thuốc cũng không hiệu quả. Hướng Cẩn cứ rầu rĩ mãi, anh kiên quyết dẫn cô đi bệnh viện, chẳng màng đến sự từ chối của cô.
Đường Nguyệt không thích bệnh viện vì ở trong và ở ngoài bệnh viện là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Bên ngoài thì tràn ngập sức sống, bên trong chỉ có bi kịch thảm thiết. Đường Nguyệt chỉ vừa mới bước vào, mùi thuốc sát trùng nồng nặc lập tức xộc vào mũi, khiến cô phải xoa xoa mũi ngay lập tức.
Cô nghiêng đầu sang, Hướng Cẩn đang đứng cạnh cô, khó nén được vẻ lo lắng trên gương mặt. Thấy cô nhìn mình, ánh mắt của anh lập tức biến thành làn nước mùa xuân dịu dàng, bao trùm lấy cô.
Cái cảm giác choáng váng này lại tái phát rồi.
Trong phút chốc, Đường Nguyệt cũng chẳng biết rõ rốt cuộc đấy có phải triệu chứng của cơn sốt hay không...
...
"Cô ơi, cô gì ơi..."
Có người nói chuyện trước mặt mình, Đường Nguyệt nghe được nên thoáng sững lại, hoảng hốt ngẩng đầu lên. Đó là một y tá nữ, mái tóc được vén gọn sau chiếc mũ, nhìn có phần nghiêm túc.
"Đây là lối đi chung, cô làm ơn đừng dừng lại ở đây."
Làn nước xuân bỗng hóa thành nước đá, nhấn chìm cả tim phổi trong cơn buốt giá. Đường Nguyệt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lẳng lặng nhường đường. Chắc vì sắc mặt cô tái quá nên y tá dừng bước, dịu giọng hơn.
"Cô ổn không? Cô đăng ký khám ở khoa nào?"
Đáp lại câu hỏi của y tá là một sự im lặng kéo dài lẫn bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Y tá thấy lạ, bèn tiếp tục hỏi thăm: "Cô ơi?"
Dường như đến tận bây giờ, Đường Nguyệt mới hoàn hồn lại, ý thức được mình nên trả lời người ta. Cô lắc đầu: "Tôi không sao, vừa rồi tôi... mới đi xuống tầng hầm."
Ở tầng hầm của bệnh viện chẳng có phòng nào khác, chỉ có nhà xác. Nghe được câu trả lời của cô, y tá giật mình, hướng ánh nhìn cảm thông và thương xót về phía cô.
"Xin lỗi cô... mong cô bớt đau buồn." Y tá đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, cất giọng nhẹ nhàng trấn an Đường Nguyệt theo thói quen: "Ở cạnh đây có ghế, cô có thể ngồi ở đó nghỉ ngơi chút."
Đường Nguyệt nhận ra ánh nhìn của y tá chăm chú vào mình thêm một chốc, như đang nói: cô đau lòng lắm phải không? Muốn khóc thì cứ khóc đi, không sao cả.
Nhưng cô không khóc, cô chỉ siết chặt nắm đấm để móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Người nọ đã đi rồi.
Khi chờ Hướng Cẩn ở quán cà phê, Đường Nguyệt đã từng thoáng tưởng tượng đến một Hướng Cẩn sau khi chia tay sẽ trông như thế nào. Chắc hẳn anh sẽ thực hiện ước mơ của mình, anh trở thành một kiến trúc sư tài ba, sống nốt quãng đời còn lại với một cô gái khác. Có lẽ sau này anh còn là một người cha, có được một gia đình ấm êm của chính anh.
Rồi anh và vợ sẽ đưa con của bọn họ đi công viên giải trí, đưa đón con cái đi học.
Anh sở hữu một tương lai rộng mở, dù ở tương lai đó không có cô.
Nói chung, anh sẽ không phải nằm trên chiếc giường lạnh lẽo ở nhà xác, không cử động, không nói chuyện, không nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh nụ cười... như bây giờ.
Đường Nguyệt cúi đầu, hàng mi run rẩy che đi đôi mắt cô. Những cảm xúc mãnh liệt dâng trào như sóng biển, gần như phá vỡ ranh giới cuối cùng, nhưng rồi lại bị cô kìm nén vào giây phút cuối cùng.
Chuyện Hướng Cẩn qua đời được lan truyền rộng rãi hơn, những người quen biết với anh và Đường Nguyệt đều nhắn tin hỏi cô: [Chuyện này là thật hả?]
Mọi chuyện quá bất ngờ nên người ta buộc lòng phải nghi ngờ, không biết có phải là trò chơi khăm, hoặc là tin đồn nhảm do kẻ vô đạo đức nào đó bịa ra.
Đường Nguyệt kiên nhẫn ấn vào và đọc từng tin nhắn, , rồi ngước mắt nhìn bầu trời rộng lớn ngoài cửa sổ. Bầu trời ngoài kia bao la vời vợi, là nơi cô có nỗ lực hết mình cũng không thể chạm tới.
Cô bắt đầu trả lời từng người.
[Thật đấy, anh ấy mất rồi.]
Như thể cô đang muốn thuyết phục ai đó, chỉ gõ đúng một câu nói như vậy ở các khung chat liên hệ với những người khác nhau.
[Thật đấy, anh ấy mất rồi.]
...
Rạng sáng, Đường Nguyệt choàng tỉnh giữa giấc ngủ chập chờn. Cô nhìn lướt qua màn hình, vẫn chưa đến 5 giờ. Chỉ lẻ loi mình cô giữa căn phòng ngủ tối tăm, vắng lặng đến nỗi nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Khi cô tỉnh giấc, cơn buồn ngủ lập tức rút đi hệt thủy triều. Đường Nguyệt bèn lật chăn bò dậy, rót nước cho mình rồi ngồi im bên mép giường thả hồn theo mây gió. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, vầng thái dương dần lên cao, cô mới nhúc nhích, đờ đẫn thay quần áo rồi ra ngoài.
Nhà tang lễ nằm ở khu ngoại ô thành phố, Đường Nguyệt bắt taxi đến đó. Khi nghe thấy điểm đến, qua tấm kính chiếu hậu, tài xế nhìn cô mấy lần kèm theo lời ngập ngừng bên môi, nhưng may mà tài xế không từ chối chuyến xe này.
Khi cô đến nơi, cha của Hướng Cẩn đã có mặt ở đó. Chiếc quan tài đen đặt giữa linh đường, bên trên được phủ đầy hoa hồng trắng.
Đường Nguyệt chỉ mới gặp cha Hướng đúng một lần, khi đó cô còn bị ông ấy quan sát hệt như một món hàng. Lòng cô khó chịu, cũng đoán được khi ấy mình không lọt vào mắt xanh của cha Hướng.
Về vấn đề này, cô từng hỏi Hướng Cẩn rồi, nhưng Hướng Cẩn chỉ xoa đầu cô bảo cô mặc kệ. Vì bản thân anh và cha anh cũng chẳng hòa thuận gì nên sau này bọn họ sẽ không gặp nhau nhiều đâu.
Nhưng chuyện đời vô thường, không ai ngờ được lần thứ hai gặp lại là ở linh đường của Hướng Cẩn. Giữa khung cảnh nghiêm trang như thế, tạm thời những khúc mắc quá khứ chẳng còn quan trọng nữa.
"Chú Hướng." Vì lễ phép nên Đường Nguyệt vẫn chủ động tiến lên, chào hỏi cha Hướng. Ban đầu cô định nói "chào chú", những suy đi nghĩ lại, Đường Nguyệt quyết định không nói gì, mọi chuyện đã ra nông nỗi này, ai còn tâm trạng gì mà chào nữa.
Người đàn ông trung niên thờ ơ nhìn thẳng về trước như thể không nghe thấy tiếng nói của Đường Nguyệt, cô chỉ đành gọi lại lần nữa: "Chú Hướng."
Lần này, cuối cùng ông ấy cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hờ hững: "Là cô."
Đường Nguyệt mím chặt môi.
Lại là cái cảm giác bị người ta soi mói, gượng gạo mất tự nhiên này. Đường Nguyệt thầm hối hận vì quyết định vừa rồi của mình, lẽ ra cô không nên chào ông ấy, giờ ở lại không được mà đi cũng cũng chẳng đặng, cô càng không biết phải tiếp lời ra sao.
Trùng hợp là vào lúc này, nhân viên của nhà tang lễ cầm giấy bút đến gần, cất giọng bình thản trong công việc, không có chút cảm xúc nào: "Người nhà của người chết cần ký tên vào đây."
Đường Nguyệt nhìn về phía cha Hướng, cha Hướng bình tĩnh ký tên. Nhân viên cất tờ giấy vào, nhắc nhở ông ấy: "Bây giờ đã có thể tiến hành nghi thức chưa? Hôm nay nhà tang lễ khá bận, nếu không làm sớm thì lò hỏa táng sẽ không còn chỗ trống nữa."
"Được." Cha của Hướng gật đầu. Khi đi ngang qua Đường Nguyệt, bỗng dưng ông ấy dừng lại, trong giọng nói lộ rõ sự ám chỉ gì đó: "Trước khi Hướng Cẩn bị tai nạn, có phải nó định đi gặp cô không?"
"Tôi đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của nó rồi, cú điện thoại cuối cùng là từ cô, vả lại nghe nói hôm đó cô đã chờ ở một quán cà phê khá lâu."
"Nếu ngày ấy nó không đi tìm cô..."
Cha Hướng cố ý dừng nói, ông ấy không thốt ra hết cả câu nhưng không khó để hiểu ông ấy muốn nhắc đến điều gì.
Sau khi ông ấy đi rồi, Đường Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, cảm giác như có thứ gì đó nện mạnh vào đầu mình. Những lời vừa rồi có ý gì? Chẳng lẽ ông ấy muốn nói, vì cô nên Hướng Cẩn mới chết ư?
Cảm giác tội lỗi bị vùi sâu nơi đáy lòng bỗng bị đào bới, máu chảy đầm đìa. Thật ra khi màn đêm buông xuống, chỉ còn một mình Đường Nguyệt với chính mình, cô đã từng nghĩ như thế.
Nếu hôm đó cô không hẹn Hướng Cẩn ra gặp ở quán cà phê, chắc hẳn anh đã không ra đi. Có phải tất cả chuyện này là do lỗi của cô không?
"Đường Nguyệt."
Ngay khi sắc mặt cô tái nhợt, sắp chìm trong cơn hoảng hốt thì một người đàn ông gọi tên cô. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, cô quay sang nhìn người gọi tên mình - là Lý Tử Ngang, một người bạn thân của Hướng Cẩn.
"Cô đừng để ý đến lời của người đàn ông kia, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả." Lý Tử Ngang không còn vẻ hoạt cởi mơ ngày trước, giờ trông anh ấy rất nghiêm túc: "Huống chi, ông ta còn có mặt mũi đến gây hấn với cô nữa sao, rõ ràng chính ông ta đối xử tệ với Hướng Cẩn đến thế, nếu Hướng Cẩn còn ở đây..."
Rồi anh ấy im bặt, tự biết mình lỡ lời, chỉ đành cười khổ: "Thôi, giờ có nói những chuyện này cũng chẳng ích gì."
Dù bọn họ có căm ghét người đàn ông đó ra sao thì ông ấy vẫn là cha của Hướng Cẩn, có thể giải quyết tất cả những chuyện liên quan đến Hướng Cẩn sau khi anh qua đời, đó là mối quan hệ được pháp luật bảo vệ.
Trong phòng, những tấm rèm đen và những đóa hồng trắng trang trí linh đường, linh cữu đặt ngay chính giữa. Có rất nhiều người đến viếng Hướng Cẩn, trong số đó có bạn học, bạn bè của anh, cũng có vài người xa lạ, nghe nói đó là đối tác làm ăn của cha Hướng.
Cả đoàn người đông nghịt đứng ở đó trong bầu không khí nặng nề. Đường Nguyệt lại nghĩ thầm, chắc hẳn Hướng Cẩn cũng chẳng thích một buổi tiễn biệt như thế.
Sau khi nghi thức kết thúc, thi thể của Hướng Cẩn sẽ được đưa vào phòng hỏa táng.
"Có chắc là chờ lát nữa mới hỏa táng không? Nếu vậy là các ông phải xếp hàng lại lần nữa đấy." Nhân viên hờ hững nói.
Ngay một phút trước, bỗng dưng cha Hướng bảo bọn họ dừng lại, mong bọn họ kéo dài thời gian hỏa táng thêm một lúc. Hình như đến tận giây phút này, người đàn ông trung niên luôn tỏ vẻ lạnh nhạt kia mới nhận ra một chuyện - thân thể hóa tro tàn, có nghĩa là sẽ không thể vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết nữa.
Đường Nguyệt chứng kiến gương mặt của ông ấy khẽ co giật, cô bỗng cảm thấy mình đã phát hiện một bí mật. Có lẽ cha Hướng không phải là một người cha tốt, nhưng nói ông ấy chẳng còn chút tình thân nào với con trai mình là sai.
Từng giây từng giây một lẳng lặng trôi đi, khi nhân viên bắt đầu mất kiên nhẫn, bất ngờ, cha Hướng lại hỏi: "Từ lúc Hướng Cẩn qua đời đến bây giờ, đã qua bao lâu rồi?"
Chẳng biết ông ấy đang hỏi ai, Đường Nguyệt mím môi rồi cuối cùng vẫn đáp: "72 tiếng."
Đã qua 72 tiếng rồi, có trì hoãn thế nào thì cũng phải hỏa táng, thi thể không thể chờ đợi mãi được.
Cuối cùng, cha Hướng gục đầu xuống, giọng như già đi một bậc: "Thôi thì hỏa táng ngay bây giờ đi."
Ít nhất cũng phải để con ra đi một cách thể diện.
Sau khi nhận được lời đồng ý, nhân viên bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị. Đường Nguyệt không muốn nhìn Hướng Cẩn bị thiêu ra sao, cô đi ra hành lang như đang tránh né.
Ánh mặt trời chiếu vào hành lang, cơ thể vốn phải ấm nóng vì được sưởi ấm, giờ lại cứng đờ, lạnh lẽo buốt giá. Dù cô không thấy được, cô cũng biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Lúc còn học cấp 2, cô từng dự lễ tang của bà ngoại ở quê nhà. Cô đi theo bậc cha chú trong nhà, chứng kiến thi thể của bà cụ bị đẩy vào lò hỏa táng đang cháy hừng hực.
Người cậu làm bác sĩ còn đang còn giảng giải: thi thể khi đưa vào lò không phải sẽ ngay lập tức cháy thành tro. Trong lò có lưỡi dao, trước tiên sẽ rạch bụng người chết để tránh việc cơ thể bị nổ tung do nhiệt độ cao, sau đó mới là quá trình thiêu đốt mà mọi người nghĩ.
Về cơ bản là sau hơn một tiếng, mọi thứ đều đã cháy rụi.
Và bây giờ, Hướng Cẩn cũng phải trải qua toàn bộ việc này.
Cô vò rối mái tóc đen ngắn, khẽ v**t v* gò má, v**t v* thon tay thon dài từng đan mười ngón thật chặt cùng cô... tất cả mọi thứ rồi sẽ hóa thành tro tàn dưới ngọn lửa kia.
Rõ ràng anh là một người đẹp đến thế, làm sao cô có thể chấp nhận chuyện anh biến thành một nhúm tro xám xịt cơ chứ?
Trên con phố dài, cô chạy về phía anh, nơi cuối con đường. Tầng lá ngân hạnh dày phủ kín mặt đường, tiếng sột soạt giòn giã khẽ vang mỗi lần cô giẫm lên chúng.
"Chậm chút nào." Anh mỉm cười dang hai tay ra.
...
Anh nắm chặt lấy tay cô giữa đám người đông đúc: "Đi theo sát anh nhé, đừng để bị lạc."
Trong phiên chợ đêm rực rỡ, bướm bay dập dờn, liễu tuyết như từng sợi chỉ vàng đung đưa dưới ánh đèn, tiếng cười nói rôm rả thoảng theo hương thơm nhè nhẹ. Anh lại không thèm nhìn chúng, anh chỉ chăm chú nhìn một mình cô.
...
Nhớ anh quá.
Trước khi anh ra đi, cô đã chuẩn bị chia tay anh rồi, nhưng giờ đây, trong đầu cô đâu đâu cũng là hình bóng anh.
Dây thần kinh của chuyện bắt đầu thấm mệt. Hình như cô nghe thấy tiếng nói của Lý Tử Ngang, tiếng nói kia như đã bị xử lý biến âm, nghe có hơi xa xôi: "Đường Nguyệt!"
Trong cái ngày cô gặp gỡ Vương Giai Tuệ, anh đến nhà cô, chút ánh sáng lấp lánh phản chiếu nơi con ngươi dưới ánh đèn. Khi ấy, anh đã muốn níu kéo cô đúng không? Đáng lẽ cô phải hỏi thêm một câu nữa.
"Đường Nguyệt, cô không sao chứ?"
Cô không sao cả, cô vẫn đứng vững không ngã ở đây.
Đứng ở hành lang này có thể trông thấy vườn hoa ngoài kia, muôn vàn loài hoa tươi tắn như gấm dưới ánh mặt trời, dường như cô nhìn thấy Hướng Cẩn đang ở đó. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, đút tay vào túi quần tây, chỉ lẳng lặng nhìn cô với nụ cười nhẹ hẫng ôn hòa.
"Đường Nguyệt, cô có còn nghe được tiếng tôi không?" Lý Tử Ngang lo lắng gọi tên cô.
"Tôi ổn."
Cô cố gượng nở nụ cười trấn an Lý Tử Ngang, chỉ là nhìn có vẻ cứng đờ đến lạ. Đến khi cô quay đầu lại, ảo giác nơi vườn hoa đã biến thành, hệt như nàng tiên cá nhỏ bé hóa thành bọt biển, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian này, xóa đi hết thảy dấu vết. Trong vườn hoa chỉ còn những đóa hoa nở rộ tươi đẹp và ánh mặt trời chói lóa hồn nhiên chiếu rọi.
Chắc đã sắp hỏa táng xong rồi, phải chăng thâ người từng ở trong vòng tay cô nay đã biến thành nhúm tro tàn? Đến khi cô gặp lại anh, anh đã nằm trong một chiếc hộp nhỏ, không thể nhìn thấy nét mặt thân quen xưa kia nữa.
Gương mặt trắng bệch của Đường Nguyệt hằn trong mắt Lý Tử Ngang, anh ấy nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, muốn truyền chút sức mạnh để cô chịu đựng.
Anh ấy hạ giọng: "Đường Nguyệt, chắc chắn cô phải mạnh mẽ lên."
Đường Nguyệt gật đầu, cô muốn đáp lời nhưng lại chợt nhận ra cổ họng mình khô rát đến độ không thể thốt thành câu.
Mà bây giờ cô lại không khóc được.
Khi quyết định chia tay, cô không khóc. Lúc hay tin dữ của anh, cô cũng không khóc. Giờ đây anh đã hóa tro tàn, cô vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Cảm xúc bị cô chôn vùi, kìm nén lâu dài đến mức không thể tìm được lối thoát. Rõ ràng hai mắt cô đã cay xè, rõ ràng trái tim này như bị ai đó ra sức bóp nghẹt...
Bờ môi cô khẽ run lên: "Anh ấy chết rồi."
Cô đã từng lặp đi lặp lại câu nói này nhiều lần, không biết mình đang nói với bản thân hay nói với người khác, nhưng Lý Tử Ngang lại trả lời cô.
"Ừ, cậu ấy chết rồi."
Lý Tử Ngang cũng khó nén được vẻ đau buồn. Người bạn tốt của anh, người yêu của cô, sau khi thiêu xong, Hướng Cẩn thật sự sẽ không còn nữa.
Khi còn thân thể thì người ta còn nghĩ đến vài chuyện viển vông, ví dụ như xác chết bật dậy hoặc là hồi sinh. Mà hỏa táng lại giống một kiểu vạch trần, chứng minh người này đã chết đi, không còn khả năng hoang đường nào nữa rồi.
Anh ấy nhìn về phía phòng hỏa táng, khẽ cụp mắt: "Đường Nguyệt, người mà chúng ta biết... đã thật sự không còn nữa."
Đường Nguyệt nhắm mắt lại, bóng hình Hướng Cẩn cùng những ký ức về anh lướt qua tâm trí cô như chiếc đèn kéo quân, có một số chuyện vẫn rõ ràng như mới diễn ra ngay hôm qua thôi.