Thời đại học, vì Hướng Cẩn nên một Đường Nguyệt vốn mờ nhạt bình thường lại trở nên nổi tiếng trong tập thể học sinh. Trước đó, không ai nghĩ là bọn họ sẽ hẹn hò với nhau, bao gồm cả chính Đường Nguyệt.
Có người nói, tình yêu hệt như ngọn lửa, bùng cháy rực rỡ khiến máu huyết sôi trào. Nhưng tình yêu của Đường Nguyệt và Hướng Cẩn trông giống dòng chảy lững lờ hơn, vừa êm đềm vừa dịu nhẹ, như có thể kéo dài đến mãi mãi.
Có nhiều lúc, cô và Hướng Cẩn sẽ hẹn nhau ở thư viện rộng lớn. Hai người tự đọc sách của mình, mỗi lần ngước lên, tầm mắt của đôi bên va vào nhau thì bọn họ đều sẽ nở nụ cười thấu hiểu, cả hai luôn cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh nhau.
Cô và anh cũng thường kể cho nhau nghe về những chuyện xảy ra với mình.
"Hôm nay có người tỏ tình với anh này." Lại là một buổi hẹn ở thư viện, hai người hai người đang đứng cạnh kệ sách sát tường, Hướng Cẩn bỗng nhiên buông lời bâng quơ.
Khi anh nói xong, chẳng biết có tiếng "bụp" phát ra từ chỗ nào, đã mất điện rồi, thư viện lập tức chìm trong màn đêm u ám như nước.
Có vẻ là cúp điện, các học sinh có mặt trong thư viện khẽ xôn xao thì thấp thỏm.
Đường Nguyệt đứng bất động tại chỗ, cô không thích bóng tối này, rơi vào hoàn cảnh không thể nhìn rõ vật gì khiến lòng cô cũng bắt đầu bồn chồn bất an.
Trong bóng tối mịt mù này, cô nghe thấy có ai đó kêu lên: "Để tôi đi kiểm tra hộp điện xem sao."
Tiếp đó là âm thanh cửa tầng nhà bị mở ra và đóng lại.
Thư viện yên ắng hơn ban đầu một tí, vài người đến đây ôn bài, bọn họ đều muốn chờ thêm một lát xem tình hình ra sao.
Đường Nguyệt phát hiện Hướng Cẩn đến gần cô hơn. Anh hành động rất khẽ nhưng cô vẫn cảm nhận được, như thể giữa hai người đã có một sợi dây liên kết vô hình, chỉ cần đến gần là sẽ nhận ra ngay.
Hướng Cẩn vươn hai tay khoác lên vai cô.
"Em ổn chứ?" Giọng của anh vừa trầm vừa ôn hòa, xoa dịu nỗi lo lắng trong cô.
"Em ổn."
Sự im lặng đột ngột lại kéo tới. Giữa lúc Đường Nguyệt đang thắc mắc sao anh không nói gì, anh chợt lên tiếng.
"Hôm nay có một cô gái hỏi anh có bạn gái chưa." Bất thình lình, Hướng Cẩn lại nhắc đến chuyện vừa rồi, anh hạ giọng rất khẽ, chỉ hai người bọn họ mới nghe được: "Anh đáp là có rồi, cô ấy cứ bắt anh nói một cái tên ra."
Trong màn đêm, Đường Nguyệt không thể nhìn rõ vẻ mặt anh.
"Anh nói tên của em nhưng cô ấy không tin, nhưng rõ ràng hai chúng ta đã hẹn hò với nhau rồi mà."
Sau khi chính thức qua lại, Đường Nguyệt không hề rầm rộ công khai tuyên bố mình là bạn gái của Hướng Cẩn, cô để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Cũng có người đã chứng kiến bọn họ tay trong tay với nhau, tuy kinh ngạc nhưng đa phần bọn họ vẫn giữ thái độ quan sát.
Còn có một lý do khác khiến mối quan hệ này vẫn còn là bí mật, vì nhiều người không tin rằng Hướng Cẩn sẽ hẹn hò với một cô gái mà thậm chí bọn họ còn chưa nghe tên.
Bầu không khí im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy hai người, Hướng Cẩn không nói gì thêm, anh cho Đường Nguyệt thời gian đủ để suy nghĩ.
Nếu cô không hiểu lầm, hình như Hướng Cẩn đang hy vọng có thể công khai cho mọi người biết là bọn họ đang hẹn hò với nhau đúng không? Cô không ngờ anh lại để ý đến "danh phận" đến thế.
Thật ra chuyện tuyên bố cho cả thế giới biết về tình yêu mình không phải là tác phong của cô, nhưng mà...
"Vậy thì chúng ta công khai cho mọi người biết thôi."
Đường Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bóng người chìm trong bóng tối, khó lòng nhìn rõ: "Biết đâu sau này còn có người hỏi anh một câu như vậy..." Cô ngừng lại giây lát rồi tiếp lời: "Chúng ta sẽ cho mọi người biết trước, rằng chúng ta là một đôi."
Rõ ràng là cô không hề thấy rõ, nhưng cô lại nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt mình thật lâu.
Đường Nguyệt đưa tay ra sau lưng, sự thẳng thắn đầy kiên quyết khiến cô thấy hơi hồi hộp, chỉ biết vô thức vặn xoắn ngón tay mình. Cô nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy đáng lẽ mình nên nói rõ hơn.
"Chúng ta là người yêu của nhau, mà em còn thích anh nữa." Đường Nguyệt cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể.
"Vậy nên công khai cũng chẳng sao cả."
Lồng ngực cô sắp nổ tung, tiếng tim đập thình thịch không khác gì tiếng gõ cửa.
Bấy giờ, cô mới thấy xấu hổ vì câu nói vừa rồi của mình. Lời tỏ tình vừa vụng về vừa bốc đồng này không hề giống tác phong của cô tí nào.
Đám mây đen ngoài kia dần tan biến, ánh trăng bạc len lỏi qua cửa sổ, hệt như một dòng sông mát lạnh.
"Được." Bỗng dưng, Hướng Cẩn cúi đầu lên tiếng, hơi thở phả vào đầu cô. Anh hạ giọng nhẹ nhàng hơn, thì thào tai cô như cặp tình nhân thủ thỉ lúc ôm nhau: "Em không được đổi ý đấy nhé."
"Tất nhiên là em sẽ không đổi ý rồi." Khi ấy cô lại bướng bỉnh kiên quyết. Cô đã đưa ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Anh thuộc về em, em cũng là của anh, anh muốn tất cả mọi người biết chuyện này chứ gì?
Hướng Cẩn đứng trong bóng tối, không ừ hử gì.
Nhịp tim rộn ràng của Đường Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, cô khó hiểu trước sự im lặng của anh: "Sao anh..."
Không nói gì?
Nhưng rồi câu nói lại dở dang vì thân người cô đã bị kéo vào lồng ngực ấm áp của anh. Tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Nguyệt Nguyệt, hình như anh lại thích em nhiều hơn nữa rồi."
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô một cách thân mật đến thế.
Gò má Đường Nguyệt nóng ran, cô không kìm lòng được, vùi đầu vào lồng ngực anh.
Bất ngờ, đèn trong thư viện đồng loạt sáng lên, ánh sáng mạnh khiến mọi người nheo mắt lại vì lóa, cảm thấy hơi khó chịu.
"Coi bộ bên sửa điện hoạt động nhanh đấy."
Người nói chuyện dụi mắt, rồi chợt nhận ra không ai phụ họa theo mình. Người này tò mò, bấy giờ mới nhận ra mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về một phía.
Anh ta cũng quay đầu nhìn theo hướng đó, tận mắt chứng kiến Hướng Cẩn – người được tôn sùng là con nhà người ta đang ôm một cô gái nhỏ nhắn, cử chỉ thân thiết lạ thường.
Hình như cô gái kia thấy ngại, cô muốn chui ra khỏi vòng tay của anh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Anh hôn l*n đ*nh đầu cô, đưa ánh nhìn liếc khắp một loạt nhưng đang nghiêm túc thể hiện quyền sở hữu của mình.
Tất cả mọi người đều trố mắt, cùng ngỡ ngàng chưng hửng như đã hiểu được chuyện gì đó...
Chỉ mới qua một đêm mà chuyện Đường Nguyệt và Hướng Cẩn hẹn hò đã bị lan truyền khắp cả trường học, hệt như virus truyền nhiễm vậy. Những người hay tin đều được mở mang tầm mắt.
Loài người vốn thiết tha chuyện thiên hạ, Đường Nguyệt dễ dàng cảm giác được có người âm thầm quan sát cô. Ngay cả khi đi học, cô cũng phát hiện được những ánh nhìn lén lút từ những người xung quanh.
"Bọn họ..."
"Ở cùng câu lạc bộ..."
Mỗi lần cô định quay lại thì những bạn học đang bàn tán sẽ vội vã nhìn sang nơi khác, giả vờ làm chuyện của mình. Nhưng sau khi cô quay đầu về hướng cũ, những ánh mắt đánh giá kia sẽ lại chĩa về phía cô, hệt như cao da chó, có gỡ mãi cũng không ra.
Đường Nguyệt thầm thở dài, cô đột ngột quay phắt lại, đối diện với tầm mắt của những người đang xì xào to nhỏ kia. Ánh nhìn va vào nhau, hai bên đều không nói gì, cuối cùng bọn họ chịu thua cuộc, người thì cúi đầu người thì ngó nghiêng chỗ khác, vờ như không có chuyện gì xảy ra – nói chung là không nhìn cô nữa.
Cái tên Đường Nguyệt cứ bị truyền miệng từ sinh viên này đến sinh viên khác, mãi cho đến khi trải qua một thời gian dài, có chuyện lạ mới xuất hiện, thay thế tin hẹn hò này mới thôi. Mà người ngoài cũng dần quen với việc cô và anh là người yêu của nhau rồi.
Lúc này đang là mùa thu, nhưng thời tiết ở Giang Thành vẫn nóng bức như trước, cả không khí cũng chứa hơi ẩm dính rít.
Nghe người ta nói đến một công viên thủy cung lớn mới khai trương trong thành phố, Đường Nguyệt cũng tò mò muốn tham quan. Trong kế hoạch của cô, cô sẽ "biến ra" vé đi thủy cung trước mặt Hướng Cẩn như làm ảo thuật ấy, rồi mời anh hẹn hò bên ngoài trường. Khi đó, Hướng Cẩn sẽ mỉm cười đồng ý với ánh mắt thích thú cho mà xem.
Nhưng kế hoạch này vẫn chưa thành hiện thực thì đã tan tành trong trứng nước. Khi thấy Hướng Cẩn lấy vé đi tham quan thủy cung ra, Đường Nguyệt trợn tròn mắt, cô không hiểu tại sao anh lại đi guốc trong bụng mình trước.
Trong đôi mắt của Hướng Cẩn là nụ cười khẽ: "Mấy hôm nay trong điện thoại em cứ tìm những bài đăng về thủy cung, anh thấy cả rồi."
Đến lúc này, Đường Nguyệt mới biết ý đồ của mình đã bại lộ từ lâu.
"Người làm bạn trai này dẫn em đến những nơi em muốn là chuyện bình thường, có gì sai hử?"
Vốn anh đã rất đẹp trai, rồi khi nhìn cô, trông lại thêm phần dịu dàng. Đầu óc của Đường Nguyệt chết máy trong giây lát, ngay cả thủy cung cô ao ước bấy lâu nay cũng tạm thời bị vứt qua một bên, chỉ nhớ nổi mình đã gật đầu mà thôi.
Vé vào cổng nhằm ngày chủ nhật, mới sáng sớm là Đường Nguyệt đã dậy.
Cô mặc bộ quần áo đã chọn từ trước, còn tết bím tóc xinh xắn. Soi mình trong gương một chốc, cô mới hài lòng ra ngoài.
Hướng Cẩn đã chờ sẵn dưới tòa ký túc xá nữ. Anh là người rất đúng giờ, sẽ không để con gái phải chờ mình nên đã đến sớm 15 phút trước giờ hẹn.
Anh mặc chiếc áo khoác jean năng động, nhìn có vẻ trẻ trung hơn thường ngày, toát ra cái khí chất thanh xuân rực rỡ.
Khi chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ hẹn, giọng nói trong trẻo của cô gái bỗng vang lên bên tai anh: "Hướng Cẩn!"
Chàng trai ngước mắt rồi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Nguyệt ăn mặc như vậy, thế là khó nén được nỗi lòng, nhìn cô lâu hơn một chút. Thường ngày, Đường Nguyệt chỉ thích thời trang đơn giản, đề cao sự thoải mái, nhưng hôm nay, cô khoác lên mình một chiếc váy hai dây trắng, bên ngoài là chiếc cardigan mỏng màu hồng đậu mềm mại – hẳn là vì sợ không khí trong thủy cung lạnh hơn ở ngoài. Sợi dây chuyền bạc lấp lánh trên cổ, mặt dây là một viên ngọc trai nhỏ, tròn trịa, càng tôn lên khí chất dịu dàng của cô.
Bỗng dưng, Hướng Cẩn nhớ đến viên kẹo dâu tây lũ trẻ thích ăn, giờ đây, trông cô không khác gì kẹo dâu tây cả, vừa trắng trẻo vừa mềm mềm.
"Anh đến từ bao giờ nhỉ?" Đường Nguyệt bước nhanh đến chỗ anh, vô thức vuốt vuốt tóc mình.
"Anh vừa mới tới thôi, đúng giờ hẹn của chúng ta rồi." Hướng Cẩn mỉm cười, không khai ra mình đến sớm.
Đôi tình nhân gặp nhau, lập tức xuất phát đến thủy cung.
Trong thủy cung có vài cậu nhóc mặc đồng phục học sinh cấp ba đi tham quan theo nhóm, đều là những gương mặt non nớt toát ra vẻ thiếu niên chưa trưởng thành.
Bọn họ vô tình nhìn Đường Nguyệt, ai ngờ ngay sau đó, ánh mắt của Hướng Cẩn lạnh đi, anh đi trước một bước, chắn tầm mắt của bọn họ. Rồi khi nhìn Đường Nguyệt, anh lại trở về vẻ dịu dàng như gió xuân.
Đường Nguyệt không hề phát hiện ra khúc nhạc đệm nho nhỏ này, cô đã hoàn toàn đắm chìm giữa khung cảnh bên trong thủy cung.
Bể cá khổng lồ tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, sinh vật biển tung tăng bơi lội phía sau lớp kính trong suốt.
Đó là một thế giới khác.
Ánh mắt của Đường Nguyệt sắp dán chặt vào đó rồi.