Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 6

Trông thấy cô như thế, Hướng Cẩn không kìm được nụ cười: "Thủy cung ở đây có dịch vụ lặn xuống nước, em có muốn thử không?"

Lặn xuống nước? Đôi mắt của Đường Nguyệt sáng lên. Cô tưởng tượng đến cảnh bản thân bơi giữa làn nước xanh thẳm, đàn cá bơi lướt qua người cô...

"Nhưng trước đây em chưa từng lặn như thế, kinh nghiệm bằng 0 ấy." Tuy là muốn nhưng Đường Nguyệt vẫn còn băn khoăn, cần có lòng dũng cảm lớn lao mới có thể làm một chuyện trước giờ chưa từng làm.

"Không sao, có huấn luyện viên ở cạnh mà, anh cũng sẽ luôn bên em." Trong ánh nhìn dịu dàng của Hướng Cẩn là sự khích lệ rõ ràng: "Anh có chứng chỉ huấn luyện viên lặn, có thể hướng dẫn em."

Đường Nguyệt sững sờ trong chốc lát ngắn ngủi, dường như bạn trai nhà mình rất toàn năng, không việc gì có thể làm khó anh. Cô nhìn anh, chàng trai ấy vẫn luôn giữ một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, đôi mắt ấm áp như ngọn lửa nhỏ nhập nhoạng trong gió.

Cô rất muốn thử lặn xuống một lần, vả lại, Hướng Cẩn cũng nói là sẽ ở bên cô, dù lòng cò thấp thỏm sợ mình không thích ứng được, nhưng cô vẫn đáp: "Được, vậy chúng ta cùng lặn nhé."

Đến khu vực lặn, nhiệt độ nước rất phù hợp.

Đường Nguyệt thử cho tay vào nước rồi rụt tay lại. Vì căng thẳng nên lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô sắp lặn xuống thật rồi.

Nhân viên đứng cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, Hướng Cẩn thì nghiêm túc nhắc nhở cô các lưu ý quan trọng. Nếu bây giờ cô rút lui thì mất mặt quá, hơn nữa, rõ ràng chính cô là người đồng ý mà...

Hướng Cẩn kề bên người, anh đã chọn những thứ cần dùng để lặn rồi: "Bao gồm những thứ này đây, em kiểm tra chút nhé."

"Không cần đâu, vừa rồi anh đã kiểm tra một lần." Đường Nguyệt hít sâu một hơi, âm thầm cổ vũ bản thân.

Khi cô thay đồ lặn rồi bước ra, Hướng Cẩn và huấn luyện viên đã chờ cô từ trước. Sau đó, cô nắm tay hai người, chầm chậm bước xuống nước.

Hướng Cẩn vẫn luôn ở sát bên cô, bộ đồ lặn vẫn không thể giấu được vóc dáng hoàn hảo của anh, anh cao to khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc căng tràn sức sống.

Đường Nguyệt chỉ thoáng liếc vội rồi thôi, giờ đây, trong đầu cô không hề nghĩ đến những chuyện mỹ miều linh tinh, chuyện làm sao lặn xuống nước đã choáng hết cả tâm trí cô rồi.

Nước dần dần tràn lên gần cổ, nhịp thở của Đường Nguyệt cũng dần trở nên dồn dập hơn, cô vô thức siết chặt lấy tay Hướng Cẩn và huấn luyện viên.

"Em ổn chứ?" Hướng Cẩn vẫn chỉ luôn chú ý đến Đường Nguyệt, phát hiện cô có gì đó là lạ, anh vội vàng bảo dừng lại, lo lắng hỏi thăm tình hình của cô.

Cô hối hận rồi, nhưng khi nhìn hai người đã chuẩn bị đầy đủ ở cạnh, cô thật sự không thể thốt thành câu. Cô rất thích thế giới dưới biển, nhưng khi vừa xuống nước, cái cảm giác mất kiểm soát, không thể đứng vững khiến cô hoảng hốt.

Trước đó chưa có cảm giác này, nhưng khi bước vào thời khắc quan trọng, cả cơ thể cô sắp chìm xuống nước, cô mới bắt đầu nhận ra.

Mồ hôi của Đường Nguyệt túa ra càng lúc càng nhiều, ngay cả thân nhiệt cũng như dần lạnh đi. Cô đứng ở mép khu lặn, nhìn xuống nước, mặt nước trong treo bỗng chốc trở nên sâu thẳm, không thể thấy rõ tình hình bên dưới

Thậm chí đây còn chẳng phải biển thật mà đã khiến cô có phản ứng rõ đến thế rồi.

Đường Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn: "Không sao đâu, em chỉ hơi hồi hộp thôi."

Hướng Cẩn nhìn cô thật kĩ, ánh mắt anh khiến người khác không thể che giấu được. Anh bảo huấn luyện viên đứng cạnh đi nghỉ ngơi trước, cứ để anh lo mọi chuyện ở đây.

"Hả? Cậu á?" Vẻ ngạc nhiên pha chút nghi ngờ hiện lên trên mặt huấn luyện viên. Ban đầu anh ta không đồng ý, mãi đến khi Hướng Cẩn cho anh ta xem chứng chỉ huấn luyện viên lặn của anh, người này mới đồng ý đi qua bên kia.

Chỉ trong chốc lát thôi, rồi ánh mắt anh lại tập trung vào Đường Nguyệt lần. nữa, cô vô thức siết nắm tay lại, nỗi thấp thỏm trong lòng bắt đầu trải rộng.

"Em đang sợ ư?" Anh bỗng đặt câu hỏi, đánh trúng vào trọng tâm.

Mí mắt của Đường Nguyệt khẽ co giật: "Hả?"

"Lần đầu tiên em lặn mà, có phải em còn sợ không?" Hướng Cẩn dịu giọng: "Em cứ nói với anh là được, đừng giấu nhẹm trong lòng, anh cũng sẽ giúp em mà."

Mặt nước vốn dĩ đang yên ả lại dập dờn gợn sóng, người ở trước mắt cô như chứa sức mạnh thần kì nào đó, khiến cô không thể kìm lòng được, muốn tin những gì anh nói.

Nếu cô gặp nguy hiểm trong nước, chắc chắn anh sẽ cứu cô lên nhỉ?

Như vừa rồi ấy.

Khi cô sợ hãi, khi nước sắp nhấn chìm lấy cô, chính Hướng Cẩn đã phát hiện sự khác thường của cô. Như thể phát hiện một con thú nhỏ đang cố gắng co người, bảo vệ chính mình, anh vươn đôi bàn tay ấm áp bế con thú nhỏ đó ra.

"Nếu em sợ thì chúng ta sẽ không lặn nữa." Hướng Cẩn an ủi cô.

Anh định đưa Đường Nguyệt rời khỏi đây, ai ngờ cánh tay anh chợt bị kéo lại. Anh cúi đầu mới thấy cô gái đang ra sức túm chặt lấy tay anh.

"Đúng là em sợ." Đường Nguyệt nói nhỏ.

Hướng Cẩn gật đầu, dịu dàng nói: "Anh biết rồi, chúng ta kết thúc vụ lặn ở đây nhé."

"Không phải thế..." Điều bất ngờ là Đường Nguyệt lại cất giọng hơi khàn để ngăn anh lại.

Hướng Cẩn hoang mang.

"Nếu có anh ở bên em thì..." Cô ngập ngừng một cách chậm rãi: "Em bằng lòng thử lại lần nữa."

Vì có anh ở cạnh, hình như cô cũng có thêm lòng dũng cảm.

"Em chắc chứ?" Hướng Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Đường Nguyệt hít sâu mấy lần, cô cảm thấy bản thân đã chuẩn bị xong rồi: "Tiếp tục đi."

Dù đã hạ quyết tâm nhưng khi bước xuống nước lần nữa, những phản ứng trước đó lại ùa về khiến cô run rẩy trong vô thức.

Hướng Cẩn đưa cô cùng lặn xuống, song song đó, anh quan sát kỹ từng động tác, trạng thái của cô. Chỉ cần phát hiện có điều gì bất thường, anh sẽ lập tức đưa cô quay lại bờ.

Nhưng rồi vẫn thất bại, khi nước bao phủ đầu mình, thân thể của Đường Nguyệt lại bắt đầu ngoi lên trên theo phản xạ có điều kiện.

"Em xin lỗi."

Cô rất thất vọng về bản thân, rõ ràng hôm nay phải là một buổi hẹn hò vui vẻ, nhưng vì cô nên bọn họ mất khá nhiều thời gian trong việc lặn xuống nước.

Sự thất vọng của cô quá rõ ràng, Hướng Cẩn ngừng lại giây lát rồi nói: "Không sao mà."

"Anh không phải bạn bè bình thường của em, anh là bạn trai em, em đừng xin lỗi anh."

Câu nói của anh khiến Đường Nguyệt lấy lại lòng can đảm, giọng cô hơi căng thẳng nhưng vẫn thốt ra: "Vậy chúng ta thử lại nhé?"

Câu nói của cô lại khiến Hướng Cẩn vui mừng, anh nhoẻn miệng cười tươi, gật đầu đầy kiên định: "Được."

Bọn họ cứ thử vài lần như thế. Từ thuở ban đầu, nước không phủ qua đầu, đến giai đoạn sau đó – rốt cuộc Đường Nguyệt cũng đã không còn sợ hãi nữa. Cô lặn xuống nước, thậm chí còn bơi cùng Hướng Cẩn một quãng ngắn. Tuy cô vẫn chưa thích ứng với việc ngâm mình trong nước lâu nhưng đây đã là sự tiến bộ lớn lao với cô rồi.

Sau khi lặn xuống, vì hưng phấn nên tim cô cứ đập thình thịch rộn ràng, cuối cùng cô cũng đã vượt qua nỗi sợ của chính mình.

Đường Nguyệt về phòng thay đồ để thay quần áo và sấy tóc. Sau khi Đường Nguyệt chuẩn bị xong rồi bước ra, vốn Hướng Cẩn đã nói là sẽ chờ cô ngoài cửa nhưng giờ không biết anh đi nơi nào. Cô nhìn một lượt khắp xung quanh, không thấy bóng người quen thuộc đó đâu cả.

Sau khi nhờ huấn luyện viên vào phòng thay đồ nam tìm mà vẫn không có kết quả, Đường Nguyệt vội vàng đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment