Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 38

Kể từ ngày mở viên nang thời gian kia ra, Đường Nguyệt đã buồn bã suốt tổng cộng ba ngày, rồi cô lại vực dậy tinh thần vào buổi sáng một hôm nào đó.

Cô iêng năng làm việc nhà, bắt đầu chú trọng đến "nghi thức cuộc sống", mua hoa tươi và cây xanh về trang trí. Mỗi lần làn gió nhẹ thổi đến, sẽ có thể ngửi thấy hương hoa mai thoang thoảng trong nhà.

Ban đầu, Đường Nguyệt còn định đi dạo với cha mẹ, ai ngờ mẹ cô lại nói: "Không cần con đi cùng đâu, mẹ với cha con muốn đi đâu thì tự đi, con cứ tập trung vào việc của con là được."

Thế là công việc cũng dần vào guồng quay.

Đường Nguyệt cập nhật trạng thái mới trên trang mạng xã hội của mình, chia sẻ tình hình gần đây. Sau khi thu hút được một lượng người hâm mộ trong thời gian ngắn, cô lại đăng một bộ video trang điểm đơn giản đến mức người vụng về cũng có thể làm được, nhanh chóng đạt kỷ lục về lượt xem.

Khi sự chú ý tăng cao, cô cũng nhận vài công việc. Ví dụ như hôm nay, cô cần trang điểm cho một khách hàng nữ hào phóng nhân dịp sinh nhật.

Hệ thống an ninh trong khu biệt thự nơi khách hàng nữ này sống rất nghiêm ngặt, xe công nghệ chỉ được dừng ở cổng chính. Đường Nguyệt bèn bước xuống, đi dọc theo đường bộ, tìm nhà khách nhờ biển số nhà. Cô đi lòng vòng mấy lần, cuối cùng mới đến được căn biệt thự có khu vườn nhỏ phía trước.

Cô gõ cửa nhà.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thanh nhã mở cửa nhà, trang sức ngọc trai và váy màu lam khói phối hợp hài hòa, đây cũng là phong cách mà Đường Nguyệt thích.

Nhưng Đường Nguyệt không chú ý đến những chi tiết ấy, cô chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc của người phụ nữ đó, ký ức xưa kia bắt đầu trỗi dậy.

Đường Nguyệt từng thấy ảnh của bà ấy, thậm chí còn gọi video với bà ấy. Người phụ nữ đang đứng trước mặt cô là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời Hướng Cẩn.

Một cái tên bật ra nơi đầu lưỡi.

"...Chào dì Lan."

Dì Lan mỉm cười trìu mến: "Đường Nguyệt, dì đã gọi cháu tới đây, cháu mau vào nhà đi."

Đường Nguyệt còn hơi hoang mang, mà chân thì đã vô thức bước theo dì Lan rồi. Cô e dè nói: "Dì Lan, nếu cần thì dì cứ tìm cháu là được, không cần trả phí đâu ạ."

"Đường Nguyệt à, thật ra hôm nay dì hẹn cháu tới đây không phải vì trang điểm mà là muốn nói chuyện với cháu." Dì Lan áy náy đáp, cũng nói rõ mục đích của bà ấy.

Vì sợ cô không đồng ý nên mới cố tình hẹn cô đến đây với lý do công việc ư?

Suy nghĩ như tia chớp lóe nhanh trong đầu, Đường Nguyệt nghĩ đến thân phận của người trước mặt – là mẹ của Chung Tiểu Thi.

Đường Nguyệt dừng bước, nhưng cũng đã vào phòng khách rồi. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cô bèn ở lại nghe xem dì Lan định nói chuyện gì.

Vốn dĩ, Chung Tiểu Thi đang ngồi trên sofa bọc da rộng rãi, thấy Đường Nguyệt đi theo sau lưng mình, cô ta lập tức đứng phắt dậy, rất là gay gắt: "Đường Nguyệt, sao cô lại đến nhà tôi? Mau đi ra ngoài đi, ở đây không chào đón cô!"

Coi bộ cô ta cũng không biết ai là người sắp đặt.

Đường Nguyệt vẫn chưa lên tiếng, dì Lan đã trách móc trước: "Tiểu Thi, con ăn nói đàng hoàng xem, mẹ là người gọi Đường Nguyệt đến đây đấy."

"Mẹ?" Chung Tiểu Thi ngỡ ngàng nhìn mẹ mình.

Dì Lan mời Đường Nguyệt ngồi xuống, rồi quay lại nhìn con gái. Khi bà ấy không cười, gương mặt vốn dịu dàng ôn hòa kia toát ra sự nghiêm nghị, đoan trang.

"Trong thời gian qua, con đã gây rối đủ rồi nhỉ? Mẹ chỉ mới lơ là mà con đã chạy lung tung gây chuyện rồi." Dì Lan khẽ nhíu mày: "Nếu không phải cha của Hướng Cẩn gọi cho mẹ, mẹ còn chưa biết chuyện này đâu."

"Con..." Chung Tiểu Thi cứng họng.

"Đường Nguyệt, gần đây con gái dì đã làm phiền cháu nhiều quá, dì xin lỗi cháu." Dì Lan cúi người 90 độ trước Đường Nguyệt. Bà ấy là dì là mẹ, lại hạ mình xuống thấp, thái độ quá khiêm nhường này sẽ khiến người ta cảm thấy gượng gạo.

Thế là Đường Nguyệt vội dìu bà ấy: "Dì Lan đừng làm thế."

Đúng là cô không có thiện cảm gì với Chung Tiểu Thi nhưng đến tận bây giờ, cô cũng không nghĩ đến chuyện "con nợ mẹ đền". Nói cho đúng thì đây là chuyện giữa người trẻ, người lớn không thể can thiệp.

"Tiểu Thi, con và Đường Nguyệt nói chuyện rõ ràng đi, hãy giải thích hết những lời dối gạt, những chuyện hồ đồ con làm đi." Dì Lan nhìn chăm chú vào Chung Tiểu Thi, rồi quay đầu mỉm cười áy náy.

Bà ấy rời khỏi phòng khách, chỉ còn hai cô gái trẻ trong căn phòng rộng lớn đến thế.

Nghe thấy tiếng đóng cửa ở huyền quan, Chung Tiểu Thi lập tức sưng sỉa lên: "Đường Nguyệt, cô có ý gì thế? Cô cố tình mách lẻo với cha của Hướng Cẩn đúng không?"

"Tôi chỉ nói lại nguyên văn những gì cô nói với tôi cho ông ấy nghe thôi." Vừa bắt đầu cuộc nói chuyện, Đường Nguyệt đã thấy mệt, nhưng cô vẫn cố lấy tinh thần đối mặt với tất cả: "Cha Hướng Cẩn nói cô đang nói dối, Hướng Cẩn đã qua đời thật rồi."

"Đúng thế." Lần này, vậy mà Chung Tiểu Thi lại thừa nhận rất thoải mái: "Hơn nữa, anh ấy cũng chưa từng chấp nhận tình cảm của tôi."

Đường Nguyệt kinh ngạc, khó hiểu lắm: "Vậy tại sao cô lại gạt tôi?"

Chung Tiểu Thi im lặng một chốc.

Chắc hẳn là nhớ đến những gì mẹ vừa nói, hoặc cũng có thể là cô ta không muốn tiếp tục giằng co nữa. Cô ta cúi đầu, chầm chậm đáp: "Tôi muốn làm cô khó chịu, còn nữa..."

Không ngờ Chung Tiểu Thi lại thật sự trả lời câu hỏi của mình, Đường Nguyệt vểnh tai lên nghe, nhưng mãi vẫn không nghe được nửa câu.

Cô vẫn đang thắc mắc, lại chợt thấy Chung Tiểu Thi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kia như vừa cười vừa khóc.

"Còn nữa là... tôi không thể chấp nhận chuyện anh ấy không yêu tôi, cũng không thể chấp nhận sự thật anh ấy đã chết!"

"Tin nhắn của Hướng Cẩn là giả, tôi đã gửi bằng số điện thoại khác, chỉ đổi tên số điện thoại kia thành Hướng Cẩn thôi."

"Lần trước tôi báo cảnh sát, ép cô trả đồ của Hướng Cẩn cũng chỉ vì muốn lấy chiếc nhẫn hồng ngọc của mẹ anh ấy. Tôi biết anh ấy tặng nó cho cô."

Từng chuyện từng chuyện được phanh phui liên tiếp, khiến Đường Nguyệt nghe mà sững người. Chẳng mấy chốc, Chung Tiểu Thi lại tung ra một quả bom.

"Cô có biết không? Hướng Cẩn mắc chứng trầm cảm rất nặng."

Sao, sao cơ?

Đường Nguyệt ngơ ngác, vì câu nói này, đầu óc cô bỗng trì trệ hẳn đi, hệt như cái bánh răng ì ạch quay trong bùn.

"Thấy chưa, cô không hề biết gì cả." Chung Tiểu Thi nhìn cô bằng một ánh mắt gần như thù hằn: "Anh ấy không dám cho cô biết, sợ cô lo lắng, sợ cô thất vọng. Còn cô thì sao? Cô không hề phát hiện, vẫn vô tư, an tâm hưởng thụ sự dịu dàng của anh ấy!"

Sự ghen ghét hiện rõ trên gương mặt Chung Tiểu Thi.

Đường Nguyệt không hề biết gì cả, nhưng cô ta thì khác, cô ta đã chứng kiến một Hướng Cẩn tồi tệ nhất.

Lúc học cấp ba, Hướng Cẩn và cha anh từng cãi vả long trời lở đất. Trong khoảng thời gian đó, anh hoàn toàn suy sụp, không chỉ cắt đứt liên lạc với Lý Tử Ngang mà còn tụ tập với một đám bạn chuyên gây gổ, đánh đấm.

Hướng Cẩn đánh đấm rất giỏi, nhưng thích thắng đối thủ bằng cách đấu hại người hại mình. Tuy anh thắng tất cả côn đồ từ trong ra ngoài trường nhưng anh cũng thường bầm dập mình mẩy.

Sau lưng anh, chúng đều mắng anh là chó điên.

Khi Chung Tiểu Thi đi tìm anh, đã thấy vết bầm xanh trên khóe môi anh, anh thì ngồi chén tạc chén thù với đám bạn xấu kia. Cuối cùng, cô ta không nhịn được nên đã xối nước đá vào mặt anh.

"Sao anh lại sa lầy đến thế? Nếu mẹ anh còn sống, chắc chắn bà ấy không muốn thấy anh ra nông nỗi này."

Có lẽ câu nói của cô ta đã khiến Hướng Cẩn rung động, anh không đi ẩu đả khắp nơi nữa, quay về chơi với Lý Tử Ngang, rời xa những tên bạn tồi kia. Dần dà, anh mới trở nên dịu dàng như sau này.

Nhưng một Hướng Cẩn như thế lại bị Đường Nguyệt chiếm lấy.

Đường Nguyệt có tư cách gì chứ?

Chung Tiểu Thi không cam tâm, muốn biện bạch cho hành vi của mình

"Tôi ghét cô, cô không hề hiểu anh ấy bằng tôi, không yêu anh ấy sâu sắc như tôi, cô không hề xứng đáng có được tình yêu của anh ấy!"

Càng nói, cô ta càng mất bình tĩnh.

"Sau khi Hướng Cẩn đi rồi, tôi sắp điên mất! Tôi nhốt mình trong phòng, bỏ ăn suốt nhiều ngày, cuối cùng bị mẹ tôi phát hiện, nhập viện trong đêm. Còn cô thì sao? Cô có thấy đau lòng vì anh ấy không? Cô đã làm gì được cho anh ấy? Người yêu mình chết nhưng cô vẫn sống khỏe như không có chuyện gì xảy ra, tình yêu của cô cũng chỉ đến vậy thôi."

Từng lời trách móc như dao đâm vào Đường Nguyệt, khiến cô nghẹn nơi lồng ngực, không thể thở nổi.

Đúng là cô không biết những chuyện về Hướng Cẩn, chắc cô có thể giãi bày, vì anh giấu quá tốt nên cô mới không chú ý đến, nhưng mọi chuyện trên đời đều có dấu vết.

Khi nhận ra Hướng Cẩn dần xa cách mình, cô đã nghĩ gì?

Cô thấy quá mệt mỏi.

Cô không thích một Đường Nguyệt lo được lo mất vì Hướng Cẩn.

Cô sợ mình bị tổn thương trong chuyện tình cảm.

Thế là cô quyết định không cần Hướng Cẩn nữa, cũng chẳng cẩn thận tìm tòi lý do anh dần xa cách mình. Cô cứ tưởng rời khỏi anh ấy là có thể trở về làm một Đường Nguyệt như trước.

Năm mười lăm tuổi, Đường Nguyệt thấy người dì nhà mình bị bạn trai vứt bỏ. Người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng trong ký ức kia chẳng khác gì một con quỷ thù hận, vừa túm chặt tay cô vừa rít lên thảm thiết: "Tại sao anh ta lại đối xử với tao như thế? Rõ ràng anh ta đã nói sẽ mãi mãi yêu tao mà, tao tin anh ta đến vậy, hy sinh bất chấp vì anh ta, nhưng tại sao anh ta lại lừa tao?!"

Nước mắt hòa với eyeliner, để lại một đống nhòe nhoẹt trên mặt dì.

Đường Nguyệt hoảng sợ quá chừng, cứ gặp ác mộng suốt mấy ngày liền.

Cô không muốn bản thân trở thành "dì" thứ hai.

Cô yêu Hướng Cẩn nhưng yêu nhất vẫn là bản thân.

Vậy nên dù có khó khăn, cô cũng phải công nhận là mình không hề yêu sâu đậm., yêu điên cuồng như Chung Tiểu Thi.

"Cô có biết tại sao bỗng dưng Hướng Cẩn lại lạnh nhạt với cô không?"

Nghe câu nói này, Đường Nguyệt chợt ngẩng đầu lên.

Chung Tiểu Thi cười nhạt, trông cứng đờ: "Bởi vì anh ấy phát bệnh trầm cảm nặng, không muốn để cô thấy bộ dạng thê thảm của mình."

Dường như, cô ta đang chìm vào đoạn ký ức nào đó.

"Vào lúc đó, anh ấy lại bắt đầu uống rượu, thậm chí còn hút thuốc. Tôi nói, Hướng Cẩn à, bạn gái anh có biết bây giờ anh trông thế nào không?"

Chung Tiểu Thi nhớ rất rõ, Hướng Cẩn của lúc ấy không khác gì con chó bên đường bỗng bị người ta đá một cái, anh thoáng sực tỉnh khỏi thế giới mờ đục kia, khó nén được vẻ đau thương.

Cô ta cũng đau lòng theo, nhưng rồi nghĩ lại, có lẽ đây là cơ hội tốt để Hướng Cẩn rạn nứt với bạn gái, vậy là cô ta không kìm được, đã thốt ra lời cay nghiệt.

"Ai mà mong bạn trai mình thành như thế này cơ chứ? Đường Nguyệt sẽ không thích anh như vậy đâu, không ai thích cả..."

Ngoài em ra.

Ba chữ đầy tình ý vẫn chưa thốt thành lời, cô ta đã im bặt, cô ta thấy rồi. Hướng Cẩn khóc.

Giọt nước mắt như sao băng lướt qua gò má, anh nhìn cô ta, cố nở nụ cười gượng gạo chất chồng chua chát: "Anh biết rồi, anh muốn ở một mình."

Anh tiễn cô ta ra ngoài – một cách lịch sự nhưng kiên quyết.

Sau đó, anh không bao giờ cho cô ta vào nữa.

Nhưng khi Chung Tiểu Thi nghe nói đã lâu rồi Hướng Cẩn không đến gặp Đường Nguyệt, lòng cô ta mừng thầm. Chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa, chắc chắn bọn họ sẽ chia tay, khi đó cô ta lại đến an ủi Hướng Cẩn.

Suy cho cùng, hai người bọn họ cũng đã thân thiết với nhau lâu năm đến thế, sao Đường Nguyệt có thể sánh được với cô ta chứ?

Cô ta không ngờ, chỉ vì vài câu nói ít ỏi của mình, chứng trầm cảm của Hướng Cẩn dần nặng thêm. Cô ta cũng chẳng lường được Hướng Cẩn sẽ chết, giữa hai người không còn một khả năng nào nữa.

Nếu lúc trước cô ta không thốt ra những câu đó thì tốt rồi. Chỉ cần anh còn sống, dù anh có ở bên Đường Nguyệt, cô ta cũng chấp nhận được.

Chung Tiểu Thi hối hận, cô ta không thể gánh vác nỗi đau này một mình nên mới trút lên Đường Nguyệt. Nhưng dẫu có làm gì, người chết rồi cũng chẳng sống lại được nữa.

Đến tận hôm nay, cuối cùng Chung Tiểu Thi cũng sụp đổ. Cô ta nói ra toàn bộ cho Đường Nguyệt nghe, bao gồm những gì mình từng nói với Hướng Cẩn.

"Rõ ràng tôi thích anh ấy đến thế, bọn tôi thân thiết với nhau từ nhỏ đến lớn, tôi biết tất cả những chuyện về anh ấy, mà tại sao anh ấy lại không thích tôi?"

Chung Tiểu Thi khóc ầm lên, ném báo cáo tâm lý của Hướng Cẩn lên bàn trà. Giờ phút này, cô ta không còn tỏ ra trịch thượng, cũng chẳng quan tâm mình có nhếch nhác trước mặt tình địch hay không, chỉ trút cảm xúc, khóc như điên dại.

Sau khi biết Hướng Cẩn có người yêu, cô ta rất giận. Cô ta cố ý không tiết lộ tin này ra ngoài nhưng cuối cùng mẹ vẫn biết, thậm chí lúc ăn cơm, bà ấy còn khen cô gái kia rất đáng yêu.

Chung Tiểu Thi buông đũa hờn dỗi: "Cô ta không xứng với Hướng Cẩn."

"Tiểu Thi." Mẹ biết cô ta thích Hướng Cẩn, tuy phàn nàn nhưng trong giọng bà vẫn có phần không đành lòng và khuyên nhủ: "Chúng ta không có quyền nói xứng hay không, Hướng Cẩn nghĩ thế nào mới là quan trọng."

"Nhưng mẹ ơi, mẹ chăm sóc anh ấy lâu đến thế, anh ấy phải cảm kích mẹ mới đúng. Dù vì đền ơn, anh ấy cũng có thể hẹn hò với con."

"Con nói bừa cái gì đó! Chuyện này không thể tính toán như vậy, mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện đền ơn gì cả."

Thấy mẹ ruột tức giận, tuy lòng không phục nhưng Chung Tiểu Thi vẫn ngoan ngoãn không nói gì.

Giờ đây nhớ lại, hóa ra mẹ cô ta đã nhìn thấu hết thảy từ lâu rồi.

...

Tiếng khóc của Chung Tiểu Thi văng vẳng bên tai, như tiếng k** r*n của con vật, khiến đầu óc Đường Nguyệt rối như tơ vò.

Cô ngồi trên sofa, đọc hết báo cáo tâm lý của Hướng Cẩn. Thì ra anh đã được chẩn đoán mắc trầm cảm từ nhiều năm trước.

Bức màn bị xé toạc, sự thật tr*n tr** khiến cô gần như không thốt nổi thành lời.

Trong lúc choáng váng, cô như nghe được tiếng ông trời bật ra tiếng cười khinh bỉ.

Một lúc lâu sau, Đường Nguyệt mới chật vật đứng dậy, thân thể nặng nề như đổ bê tông, bước về phía cửa.

Cô không thể ở lại nơi này nữa, nếu không, chính cô cũng sẽ gục ngã mất.

"Đường Nguyệt." Chung Tiểu Thi gọi cô lại với giọng nói khàn đặc: "Qua một thời gian nữa, tôi và mẹ sẽ đi nước ngoài."

Cô không biết tại sao Chung Tiểu Thi lại nói chuyện này cho mình nghe, có lẽ, ngay cả chính bản thân Chung Tiểu Thi cũng không hiểu tại sao mình buột miệng như thế.

Nhưng bọn họ đều có linh cảm, hẳn là sau này hai người sẽ không gặp nhau nữa.

Những người từng gắn bó với Hướng Cẩn đều lần lượt rời đi.

"Chúc cô thuận buồm xuôi gió."

Mãi đến khi lên tiếng, Đường Nguyệt mới biết giọng mình cũng khàn đặc.

Sau đó, cô đi một mạch rời khỏi nơi đây, không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment