Đường Nguyệt nhìn về phía nơi tiếng khóc vang lên, chiếc giường này là của...
"Giai Tuệ." Đường Nguyệt thử gọi: "Tớ mua cơm về giúp cậu rồi này."
"Cảm ơn cậu, A Nguyệt." Vương Giai Tuệ đáp, giọng nói đặc nghẹt giọng mũi như bị ngăn cách bởi một màn nước, không nghe rõ được.
Lúc rời khỏi ký túc xá, Đường Nguyệt đã cảm giác được tâm trạng của Vương Giai Tuệ có gì đó là lạ, khi ấy cô không nghĩ nhiều nhưng bây giờ thì...
"Cậu đang khóc ư?"
Lòng Đường Nguyệt thắt lại, không biết mình có giúp bạn được phần nào hay không.
Cô hỏi thẳng quá khiến Vương Giai Tuệ bối rối, chỉ đành cuống quýt đáp lại: "Không, tớ không khóc."
Mặc dù Đường Nguyệt không biết tại sao Vương Giai Tuệ lại không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng không định ép cô bạn nói ra, giờ lại nghe cô ấy nói thế, cô bèn không hỏi nữa.
Chỉ là lòng Đường Nguyệt vẫn luôn canh cánh về chuyện này. Sang hôm sau, lúc tán gẫu với Hướng Cẩn, cô buột miệng kể lể nỗi trăn trở trong lòng.
"Có phải em nghĩ nhiều quá rồi không?" Cô cười bất đắc dĩ.
"Cũng chưa chắc là vậy." Hướng Cẩn luôn suy nghĩ thấu đáo hơn cô: "Có lẽ là cô ấy đang sợ, nếu em lo lắng cho bạn mình thì có thể chú ý đến hành động của cô ấy một chút."
Anh nói cũng có lý.
Đường Nguyệt gật đầu tán thành, đôi mắt cô sáng ngời: "Anh hiểu tâm lý con người ghê nhỉ."
"Rất nhiều người đều có cảm xúc sợ hãi." Hướng Cẩn mỉm cười, gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho cô: "Thôi em ăn nhanh nào, để thịt nguội rồi sẽ không còn ngon đấy."
Sườn được hầm kỹ đến mức thịt tơi ra, mềm và thấm vị thơm ngon. Đường Nguyệt múc một thìa cơm to: "Măm, thơm quá..."
Cô vừa nói đến đâu ấy nhỉ?
Thôi quên đi.
Bắt đầu từ lúc ấy, Vương Giai Tuệ trở lại bình thường, như thể tiếng nghẹn ngào nức nở hôm đó Đường Nguyệt nghe được chỉ là ảo giác, chưa từng diễn ra bao giờ.
Đường Nguyệt dần yên tâm, chắc là cô hiểu lầm rồi. Có rất nhiều lý do khiến người ta bật khóc, ngoài đau đớn khổ sở ra, nước mắt còn có thể đại diện cho niềm vui và cảm động. Vương Giai Tuệ bật khóc chưa hẳn là vì chuyện xấu.
Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua, mãi đến một ngày nghỉ, Đường Nguyệt vừa tan lớp tự học, đã thấy một bóng dáng hơi quen mắt xuất hiện dưới tòa nhà ký túc xá. Cô nghĩ ngợi một lát mới nhớ ra được người này là ai.
Tại sao bạn trai của Vương Giai Tuệ lại ở đây?
Chàng trai nọ đang tức tối một mình ở đó, hình như anh ta đang mắng nhiếc ai đó rất thậm tệ, rồi lại chợt đá vào cái thùng rác ở cạnh. Tiếng động chát chúa vang lên dọa những người qua lại ở khu vực này, ai nấy cũng đều đi vòng qua anh ta.
Đường Nguyệt không đến gần người đó, cô nhíu mày nhìn anh ta với ánh mắt quan sát kỹ càng.
Nói thật lòng, dù là ngoại hình hay thành tích học tập, Vương Giai Tuệ đều được xếp vào hàng ngũ xuất sắc. Với điều kiện như thế, cô ấy thừa sức hẹn hò với bạn trai tốt, nhưng cô ấy lại thích kiểu người như côn đồ này. Khi ấy, cả nhóm cùng phòng bọn họ đều hoang mang trước sự lựa chọn của Vương Giai Tuệ, nhưng cô ấy lại mỉm cười nói: thật ra chàng trai kia đối xử rất tốt với cô ấy.
Mãi đến tận hôm nay, cả nhóm đều không hiểu bạn trai của Vương Giai Tuệ tốt ở chỗ nào.
Về đến ký túc xá, rèm phòng bị kéo kín. Rõ ràng đang là ban ngày nhưng trong phòng lại tối mịt, như như lâu đài của ma cà rồng, không để chút ánh sáng nào lọt vào.
Rút kinh nghiệm lần trước nên cô khẽ bước qua, nhẹ nhàng kéo rèm giường của Vương Giai Tuệ, thấy trên giường trống không.
Chẳng lẽ cô ấy không ở trong ký túc xá?
Đường Nguyệt vừa lẩm bẩm vừa đi lấy chiếc khăn mặt để quên trong nhà vệ sinh buổi sáng. Cô mở cửa ra, rồi sau đó...
"Tớ xin lỗi, cửa không khóa nên tớ nghĩ là trong phòng không có ai!"
Cô đỏ mặt, lúng túng lùi ra ngoài.
Vương Giai Tuệ ở trong nhà vệ sinh, trông cô ấy còn lúng túng hơn cả Đường Nguyệt: "Cậu chờ tớ một lát nhé, tớ sắp xong ngay đây."
Đường Nguyệt đáp lại, bỗng dưng cô nhớ đến khoảnh khắc mình bất cẩn xông vào, vô tình nhìn thoáng qua, dường như trên làn da trắng của đối phương có vết bầm tím?
Một suy nghĩ táo bạo bỗng lóe lên trong đầu Đường Nguyệt, khiến cô càng nghĩ đến nó, lại càng hoảng sợ.
Bấy giờ, cửa nhà vệ sinh mở ra, Vương Giai Tuệ bước ra ngoài với gương mặt nhỏ trắng bệch, cố nhoẻn miệng nở một nụ cười gượng gạo trước mặt cô: "Cậu dùng đi."
Đường Nguyệt lạnh mặt, chặn đường cô ấy.
"Sao thế?" Vương Giai Tuệ vẫn hơi khó hiểu, ngay sau đó, cô ấy đã bị Đường Nguyệt đẩy mạnh vào nhà vệ sinh, thậm chí Đường Nguyệt còn xốc áo của cô ấy lên.
"A Nguyệt, cậu làm gì thế!" Vương Giai Tuệ hét toáng lên.
Nếu là những phút giây đùa giỡn thường ngày thì chuyện này chẳng có gì lạ, nhưng Đường Nguyệt cũng sẽ không xông vào xốc quần áo người khác lên như thế. Vương Giai Tuệ sợ phát hoảng, rồi như sực nhớ đến chuyện gì đó, biểu cảm trên mặt cô ấy thay đổi liên tục. Giờ đây, Vương Giai Tuệ có vẻ sợ hãi nhiều hơn là hốt hoảng.
Nhưng Đường Nguyệt đã thấy được thứ cô ấy muốn giấu đi. Đường Nguyệt buông tay, hậm hực lên tiếng: "Vết thương trên người cậu là sao đây?"
Sắc mặt Vương Giai Tuệ tái nhợt như tờ giấy, như thể sẽ ngã khuỵu xuống chỉ với một làn gió nhẹ.
Cô ấy run rẩy nhưng cứ mím chặt môi, chẳng nói gì cả.
Đường Nguyệt cũng không thích đào bới bí mật của người khác, nhưng giờ không phải lúc giấu giếm như vậy, đây đã là một vụ tác động vật lý thật rồi.
"Nếu cậu không nói thì tớ sẽ nhờ cô hướng dẫn đến hỏi cậu." Nói xong, Đường Nguyệt giả vờ lấy điện thoại ra, nhưng cô chỉ mới vừa mở khóa màn hình thì một bàn tay đã túm chặt lấy cổ tay cô.
Cô nhìn về phía chủ nhân bàn tay kia, đối diện với vẻ khẩn cầu của Vương Giai Tuệ: "Tớ xin cậu đấy, cậu đừng nói cho cô hướng dẫn, chuyện này... mất mặt lắm."
Đường Nguyệt không hiểu chuyện này thì có gì mất mặt? Tại sao con gái lại xấu hổ vì vết thương của bản thân? Cô dịu giọng khuyên: "Vậy cậu nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra đi?"
"Là... là Along đánh nên mới..." A Long chính là người bạn trai cộc cằn của Vương Giai Tuệ.
Đường Nguyệt hít một hơi lạnh, coi bộ cô đã đoán đúng.
"Bây giờ cậu phải đến phòng y tế ngay!" Cô kéo Vương Giai Tuệ, định bụng đi ra ngoài, ai ngờ Vương Giai Tuệ vội vã từ chối ngay, còn ngồi xuống đất thể hiện sự chống cự.
"Không được đâu, giáo viên phòng y tế là bạn của mẹ tớ!" Vương Giai Tuệ nhìn Đường Nguyệt một cách đầy tội nghiệp: "Chắc chắc bà ấy sẽ nói cho mẹ tớ biết!"
"Nhưng nhìn vết thương của cậu rõ là không nhẹ!" Nhớ đến vết bầm xanh loang lổ to đùng kia, Đường Nguyệt chỉ thấy lòng run rẩy.
"Không sao đâu, tớ có kinh nghiệm mà, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
"..."
Có kinh nghiệm?
Nói vậy, cô ấy không chỉ bị đánh một lần.
Vương Giai Tuệ cũng chợt nhận ra bản thân lỡ lời, người cô ấy cứng đờ, cẩn thận đưa mắt nhìn Đường Nguyệt.
"Không được." Đường Nguyệt cố nhịn tiếng thở dài, ngăn mình không mắng cho cô ấy tỉnh mộng: "Nếu không muốn đến phòng y tế thì cậu phải đi khám ở bệnh viện ngoài, cậu chọn một trong hai đi."
Vương Giai Tuệ thấy mình không thể lay chuyển được quyết định của Đường Nguyệt, cô ấy đành miễn cưỡng chọn đến bệnh viện.
Hai người vào một bệnh viện hạng ba gần đó, vừa bước vào cửa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khó chịu đến mức khiến người ta muốn quay đầu rời khỏi. Mà cũng đúng thôi, đây là nơi không phải ai cũng muốn đến.
Khi bước vào nơi này, cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn. Người qua kẻ lại tấp nập như mắc cửi, bác sĩ và y tế vội vã bước đi, đến nỗi tà áo blouse bay phất phới.
Sau khi bốc số được một lúc, bác sĩ gọi Vương Giai Tuệ vào phòng. Cô ấy cứ ngồi bất động tại chỗ, có vẻ thấp thỏm rất rõ, còn nhìn Đường Nguyệt ngồi cạnh với vẻ do dự.
Đường Nguyệt đứng dậy: "Đi nào, tớ vào với cậu."
Người khám bệnh là một bác sĩ nữ tóc ngắn trông rất chuyên nghiệp. Khi bà ấy thấy vết thương trên người Vương Giai Tuệ, bà ấy nhíu mày thật chặt: "Cô bị bạo lực gia đình à? Đã báo cảnh sát chưa?"
Vương Giai Tuệ cúi đầu, cứ nhìn chằm chằm vào sàn nhà bên chân chứ không trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Bác sĩ đã chứng kiến nhiều tình huống như thế, bà ấy gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đường Nguyệt lo lắng: "Bác sĩ ơi, dì xem xem vết thương có nghiêm trọng không?"
"Không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng chẳng phải nhẹ, theo kinh nghiệm của tôi, phải mất hơn một tháng thì những vết thương này mới lành được. Tôi có thể kê đơn cho bạn cô, cô nhớ bảo bạn thoa thuốc đều đặn."
Sau khi nhận đơn thuốc từ bác sĩ, hai người đang định rời khỏi phòng khám, lại chợt nghe thấy lời khuyên nhàn nhạt của bác sĩ vang lên: "Về chuyện này, chỉ cần có lần đầu thì sẽ có vô số lần sau, cô nên suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào."
"Năm ngoái, xe cứu thương chở một bệnh nhân nữ đến, lúc được đưa tới bệnh viện, cô ấy đã mất rồi. Cô ấy bị chồng mình đánh chết tươi, nghe nói cuối cùng người chồng kia chỉ biết kết án năm năm tù giam."
Hai cô gái sững sờ quay lại nhìn bác sĩ, bác sĩ lại chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với vẻ bình thản, như thể người vừa thốt ra câu nói kia không phải bà ấy.
Đường Nguyệt hiểu, thật ra bác sĩ này là người ngoài lạnh trong nóng, sau khi cảm ơn bà ấy, cô kéo Vương Giai Tuệ ra khỏi phòng.
Trông Vương Giai Tuệ có vẻ thất thần, dường như lời bác sĩ nói đã tác động rất mạnh đến cô ấy. Đường Nguyệt chỉ muốn ra sức lay cô ấy tỉnh lại, bảo cô ấy mau mau tỉnh táo.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên giữa hành lang bệnh viện, Đường Nguyệt bỗng dừng lại.
Là cuộc gọi từ Hướng Cẩn, mãi đến tận lúc này, cô mới nhớ là mình hẹn gặp bạn trai, giờ thì đã qua giờ hẹn của bọn họ rồi.
Cô bắt máy, nghe thấy tiếng nói trầm ấm hòa lẫn chút vui cười của chàng trai vang lên ở đầu bên kia.
"Nguyệt Nguyệt, sao em chưa đến vậy, em bận việc gì sao?"
Đường Nguyệt xấu hổ nói: "Có chuyện đột xuất ấy mà, giờ em đang ở bệnh viện."
Nhưng rồi cô chưa kịp hoàn toàn thốt ra chữ cuối cùng, giọng điệu của Hướng Cẩn đã trở nên căng thẳng: "Có chuyện gì vậy? Em ổn chứ?"
"Em ổn, là..." Đường Nguyệt do dự nhìn Vương Giai Tuệ.
Cô không biết giải thích với Hướng Cẩn chuyện này kiểu gì nữa, suy cho cùng, Vương Giai Tuệ mới là người trong cuộc. Chuyện này cũng không nhỏ, cô không thể tiết lộ chuyện riêng của cô ấy được.
Chẳng ngờ, Vương Giai Tuệ lại khẽ gật đầu với cô, cố gượng cười: "Không sao, tớ không sao, cậu nói cho Hướng Cẩn nghe cũng được, anh ấy là một người đáng tin."
Đường Nguyệt thầm thở dài, tóm tắt trong điện thoại cho Hướng Cẩn nghe về những chuyện xảy ra.
"Anh sẽ đến đón các em." Hướng Cẩn bình tĩnh đáp.
Vài chuyện xảy ra chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã đủ khiến Đường Nguyệt thấy mệt mỏi, cô không từ chối lời đề nghị của Hướng Cẩn. Sau khi đọc địa chỉ bệnh viện cho anh, Đường Nguyệt cúp máy, cô quay người lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Giai Tuệ.
"Vừa rồi cậu nói thật sao? Cậu đã nghĩ thấu đáo rồi ư?"
"Ừ." Vương Giai Tuệ hạ giọng đáp: "Thật ra tớ cũng biết là không thể kéo dài tình trạng này..."
Thực tế, cô ấy đã nói đúng một chuyện, trước khi quen nhau và thuở mới chớm hẹn hò, đúng là A Long đã đối xử với cô ấy rất tốt.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là trong một con hẻm nhỏ, cô bị hai tên côn đồ cản đường, trấn lột điện thoại và tiền. Khi đó, A Long đã cứu cô ấy, một mình anh ta đấu với ba người, đấm ba tên côn đồ kia ngã chổng vó. Rõ ràng chính bản thân anh ta cũng bị thương, nhưng lại hỏi cô ấy có sao không.
Dù sau này, cô ấy nghe được tiếng xấu đồn xa về hắn, thì hình ảnh gương mặt anh ta với khóe môi bầm tím, nhưng vẫn nhìn mình với ánh mắt quan tâm luôn hiện lên đầu tiên trong tâm trí cô ấy.
Cô ấy nghĩ ngợi, có lẽ anh ta vẫn có thể thay đổi tốt hơn.