Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 111

Đàm Mặc chán nản nằm trên bàn, không biết là toán hay vật lý, giáo viên tiếp tục giảng những điểm kiến ​​thức mà cậu không hiểu.

Lạc Khinh Vân, chừng nào anh tỉnh rượu hả? Anh say lâu lắm rồi đó!

Tuy rằng trong thế giới khách ngã anh phi thường đáng yêu, nhưng em nhớ game online thực tế ảo cùng thịt thăn chua ngọt của em nữa!

Cái chỗ quỷ quái này không cho chơi game online thực tế ảo, nói là không tốt cho trẻ em phát triển đại não, còn không cho ăn thịt thăn chua ngọt, không tốt cho răng! Quả thực không có thiên lý mà!

Anh nghe thấy hay là không nghe thấy hả! Anh mau tỉnh rượu cho ông! Tỉnh lại làm gì cũng được, bị vây ở chỗ này chỉ có thể ngủ!

Không bao lâu sau Đàm Mặc đã ghé lên bàn ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ đều đều.

Thầy dạy hóa đang giảng bài, đúng vậy không sai, vừa không phải là thầy dạy toán cũng không phải thầy dạy lý, thầy dạy hóa lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Ông biết tuy luôn cho hai đứa nhỏ đi học, nhưng có một đứa đi học chưa bao giờ làm chuyện đứng đắn, hơn nữa Thành Trung Tâm cũng không chờ mong nó thông thạo toán lý hóa gì.

Thầy dạy hóa đang do dự có nên đánh thức Đàm Mặc không, Lạc Khinh Vân lại mở miệng.

“Em ấy quá nhỏ, những thứ này em ấy không nghe hiểu. Hơn nữa trẻ em tuổi này ngủ có lợi cho phát triển đại não.”

Thầy dạy hóa hơi sửng sốt, trước nay Lạc Khinh Vân giao tiếp với các giáo viên chỉ giới hạn trong “Nghe hiểu” cùng “Không nghe hiểu”, gần như không nói lời nào khác.

Đây là lần đầu tiên anh thể hiện sự quan tâm của mình với một ai đó.

“Hơn nữa đánh thức em ấy thì tiếng em ấy đùa nghịch đồ chơi gây trở ngại tôi nghe giảng bài.” trên mặt Lạc Khinh Vân không có biểu cảm gì.

Thầy dạy hóa nghĩ thầm đây mới là Lạc Khinh Vân bình thường này, không hứng thú với chuyện khác.

Chờ đến lớp hóa sáng nay kết thúc, Đàm Mặc lau nước miếng bên khóe miệng, ngồi dậy liền thấy Lạc Khinh Vân đứng dậy sắp rời đi.

Đàm Mặc ở hiện thực phải ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, như vậy thầy ở viện phúc lợi mới có thể chăm sóc cậu hơn chút. Nhưng ở trong thế giới khách ngã này, Đàm Mặc đương nhiên là muốn làm gì thì làm đó.

Cậu đột nhiên đẩy ghế ra, ôm lấy Lạc Khinh Vân đã đi tới cửa.

“Anh trai đừng đi! Hôm nay em ngủ mất rồi! Còn chưa nhìn kỹ anh!”

Lạc Khinh Vân cứng đờ, anh rõ ràng cảm giác có người ôm chặt anh, mềm ấm, vội vàng.

Nhưng anh vừa không dám xoay người lại ôm lấy cậu, cũng không dám bẻ tay cậu ra, bởi vì Lạc Khinh Vân có cảm giác nguy cơ không thể hiểu được, trong phòng học này có vài cameras đều đang nhìn anh, nhìn kỹ anh. Nếu anh tỏ ra để ý với bất kỳ cái gì, thứ đó sẽ trở thành thứ uy hiếp mà Thành Trung Tâm dùng để điều khiển anh.

Nếu có một ngày Lạc Khinh Vân không nghe lời, như vậy thứ đó có lẽ sẽ bị phá hủy, là hình phạt của Thành Trung Tâm với anh.

Đàm Mặc khác Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc là thật sự có hai giáo viên chăm sóc phụ trách chăm sóc cậu.

Hai giáo viên chăm sóc vội chạy đến dỗ cậu, nói không sao đâu, ngày mai lại có thể nhìn thấy anh trai nhỏ.

Lạc Khinh Vân rũ mắt, anh kỳ thật không biết tại sao Đàm Mặc cũng sẽ bị nhốt ở Thành Trung Tâm, cậu chỉ là một đứa trẻ nhân loại bình thường, không hề cảm nhận được năng lượng Kepler trên người cậu. Chẳng lẽ chỉ vì mẹ cậu là Lăng Dụ, hay là vì ông ngoại cậu là Lăng Hậu?

Nhưng Lạc Khinh Vân gần đây nghe nói căn cứ Thành Trung Tâm suy xét nhiều thêm mấy đứa nhỏ tới làm bạn với Đàm Mặc, bởi vì Đàm Mặc quá cô độc.

Nếu có thêm em trai xinh đẹp, Đàm Mặc có lẽ sẽ không nhớ thương anh như vậy.

Đứng núi này trông núi nọ…… Bản tính của nhân loại.

Bỗng nhiên Đàm Mặc khóc rống lên, lập tức nằm lên đất.

“Con không đi! Con muốn ở cạnh anh trai nhỏ! Con muốn ở cạnh anh trai nhỏ! Nếu ai tách tụi con ra thì con sẽ không ăn được không ngủ được! Con sẽ luôn khóc luôn nháo! A a a a ——”

Đàm Mặc hiện thực đúng là không có cơ hội la lối khóc lóc chơi xấu, tới thế giới này rồi cậu phải trải nghiệm thật tốt.

Lạc Khinh Vân hoàn toàn sững sờ, hai giáo viên chăm sóc cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Đàm Mặc càng khóc càng lớn tiếng, không có gì thì đập hai cái, cứ như muốn tắt thở.

Lạc Khinh Vân nhìn thẳng đang định bước qua người Đàm Mặc thì ai ngờ Đàm Mặc quay người lại ôm lấy chân Lạc Khinh Vân, mấy giáo viên chăm sóc đi lên muốn tách bọn họ ra, phí sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới kéo ra được.

Hai nghiên cứu viên theo dõi xem như mở rộng tầm mắt.

“Ầy, không biết còn tưởng đây là bạch nương tử cùng Hứa Tiên đó! Chúng ta đều là Pháp Hải không hiểu nhân tình!”

“Chậc chậc! Cậu đọc truyện của bao nhiêu năm trước vậy hả! Kịch bản mì gói giờ cũng chẳng diễn thế!”

“Nhưng Tiểu Đàm Mặc khóc tội nghiệp quá!”

“Mấy đứa nhỏ mà, ba ngày trời nóng, qua là tốt rồi.”

Chờ đến khi Đàm Mặc bị mấy giáo viên chăm sóc mạnh mẽ ôm đi, Lạc Khinh Vân cũng xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Mỗi một bước, anh đều có xúc động quay đầu lại nhìn—— Đàm Mặc có còn khóc không?

Ngày hôm sau, Lạc Khinh Vân không đến lớp với Đàm Mặc trong căn phòng nhỏ mà thay vào đó giáo viên vẫn đến phòng anh như trước.

Tuy Thành Trung Tâm trước nay đều sẽ không nói cho anh biết nguyên nhân, nhưng thầy dạy toán lần này hiếm khi nói thứ khác ngoài việc học.

“Đàm Mặc…… là đứa nhỏ thường đi học với cậu, Trình độ hiểu biết của nó khác xa với cậu. Lỡ như…”

“Nếu tiếp tục học cùng tôi thì em ấy sẽ vẫn luôn ngủ, sau đó biến thành thất học.” Lạc Khinh Vân nói.

“A, đúng vậy.” Thầy dạy toán xấu hổ mỉm cười.

Không lâu sau, ở căn cứ liền vang lên tiếng trẻ con nô đùa, có thể là đang chơi bóng rổ, hoặc là đang nặn bùn và chơi với cát, hoặc có thể là một đám người đang chơi Lego cùng nhau.

Liệu một đứa trẻ ở tuổi Đàm Mặc có thể chế tạo được tàu vũ trụ Lego không?

Nghĩ như vậy, Đàm Mặc thật ra rất thông minh.

Lạc Khinh Vân phát hiện bản thân không có cách nào chuyên tâm nghe giảng bài, mà là không thể khắc chế mà đi phân biệt tất cả âm thanh nhỏ bé khắp nơi trong căn cứ.

Mấy đứa nhỏ đang chạy nhảy, chơi tất cả trò chơi Lạc Khinh Vân cảm thấy trẻ con.

Nhưng âm thanh vui sướng ấy, không hề có âm thanh nào thuộc về Đàm Mặc.

Em ấy đi đâu vậy?

Em ấy không chơi cùng bọn chúng sao?

Em ấy có phải đã không còn nhớ anh nữa không?

Nửa tháng đi qua, Lạc Khinh Vân không gặp lại Đàm Mặc.

Trăng đêm nay rất lạnh, bị mây dày che khuất, dần dần khuất tầm mắt.

Từ cửa sổ tròn nhỏ, không có ánh trăng cũng không có sao chiếu vào, Lạc Khinh Vân lần đầu tiên cảm thấy mình cô đơn như vậy.

Anh dựa ngồi ở đầu giường, ôm chặt bản thân.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng ổn định, anh lại cảm thấy rất lạnh.

Có lẽ vì anh thanh tỉnh nhận ra, anh lại mất đi một người để ý anh.

Giáo sư Lương là bởi vì quá đau đớn, bức thiết yêu cầu giải thoát.

Mà Đàm Mặc, là bởi vì người tính cách tốt, hiểu được cậu thích gì trên đời này nhiều hơn Lạc Khinh Vân, cho nên anh bị thế giới của cậu đào thải.

Lạc Khinh Vân nói với bạn thân đây là thái độ bình thường của con người, phải thích ứng, phải quen, phải……tiếp thu.

Ngay lúc này, anh mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa và tiếng trẻ con dỗ dành.

“Mặc Mặc ngoan, Mặc Mặc không khóc! Ôi ôi ôi, Mặc Mặc không khóc!”

“Mặc Mặc con xem, chúng ta đã tới cửa phòng anh trai nhỏ rồi này! Chúng ta hiện tại gõ cửa? Chờ anh trai nhỏ mở cửa ra là con thấy anh rồi!”

“Con chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi! Anh trai nhỏ không có bị quái vật ăn luôn đâu!”

Lúc này, điện thoại video trước cửa sáng lên, hình ảnh ngoài cửa được truyền đến.

Thật ra bất kỳ nghiên cứu viên nào cũng có thể tiến vào phòng Lạc Khinh Vân, xin phép anh đồng ý gì đó cũng chỉ là một hình thức mà thôi.

Hình ảnh hai giáo viên chăm sóc ôm Đàm Mặc khóc đến nấc cụt, theo sau là đội bảo vệ.

“Lạc Khinh Vân, cậu ngủ rồi à? Chúng tôi vào được không? Mặc Mặc gặp ác mộng, em ấy mơ thấy cậu bị quái vật ăn thịt…” Vẻ mặt giáo viên chăm sóc cũng rất xấu hổ, dù sao ông ta cũng không thể dỗ dành được đứa trẻ gặp ác mộng là chuyện của họ.

Hơn nữa Lạc Khinh Vân là mối nguy hiểm tiềm tàng đối với toàn bộ nhân viên của căn cứ, chỉ có ông ngoại của Đàm Mặc Lăng Hậu là rộng lượng, chẳng những khẩn cầu cho hai đứa nhỏ cùng nhau đi học, chờ đứa nhỏ không dỗ được còn để cho bọn họ ôm Đàm Mặc đến chỗ Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân sắc mặt lạnh lùng, trong lòng càng lạnh hơn, nếu anh thương tổn Đàm Mặc thì làm sao.

“Lạc Khinh Vân, cậu không muốn sao?” Giáo viên chăm sóc lại hỏi.

Lạc Khinh Vân lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, sợ giáo viên chăm sóc sẽ ôm Đàm Mặc xoay người rời đi nên chạy chậm qua mở cửa.

Cửa vừa mở, Đàm Mặc liền giãy giụa nhảy ra khỏi lòng giáo viên chăm sóc, thiếu chút nữa ngã sấp, Lạc Khinh Vân vội ôm lấy cậu.

Lúc này mới mấy ngày mà Đàm Mặc đã gầy, không còn tròn tròn thịt thịt như lúc trước cùng đi học.

Đàm Mặc ôm chặt cổ Lạc Khinh Vân, nước mắt đều lau lên má anh.

“Anh trai nhỏ! Có quái vật muốn tới ăn anh không!”

Lạc Khinh Vân bắt chước giáo viên chăm sóc, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Đàm Mặc, “Không có.”

Giáo viên chăm sóc lập tức cười, “Mặc Mặc, chúng ta nói gì nào, không có quái vật phải không?”

Bọn họ cong lưng, muốn bế Đàm Mặc lên. Dù sao cũng đã chứng minh với Đàm Mặc là Lạc Khinh Vân còn đang sống êm đẹp rồi.

Ai ngờ Đàm Mặc ôm chặt cổ Lạc Khinh Vân, “Con không đi! Con không đi! Con muốn ở đây ngủ với anh trai nhỏ! Nếu chờ con đi rồi liền có quái vật tới ăn anh ấy thì sao?”

Giáo viên chăm sóc dở khóc dở cười: “Chờ chúng ta đi rồi cũng sẽ không có quái vật. Nơi này là căn cứ Thành Trung Tâm, là nơi an toàn nhất thế giới nhân loại mà!”

Nghe hứa hẹn thế, Đàm Mặc thiếu chút nữa cười phụt. Nơi này nếu thật sự an toàn mới là có quỷ!

Thầy dạy toán bị sinh vật Kepler thao túng là cái gì? Lại qua mấy tháng nữa là căn cứ này liền bị cách ly sinh thái vì sinh vật Kepler xâm lấn.

An toàn? Đối với Đàm Mặc mà nói, trên đời này nơi an toàn nhất chính là bên người Lạc Khinh Vân.

“Con không cần! Con nói có quái vật chính là có quái vật! Bên ngoài không có ngôi sao không có ánh trăng, cho nên trong cửa sổ nhỏ của anh cũng không có ánh sáng! Sẽ có quái vật từ nơi tối tăm đi ra! ” Đàm Mặc sổ nước mắt nước mũi.

Mẹ ơi, cậu thật là vất vả mà! Trước kia khi còn nhỏ cũng chẳng học được điệp từ mà giờ đã phải dùng rồi.

Lạc Khinh Vân giật mình, nơi không có ánh sáng sẽ có quái vật, quái vật Đàm Mặc nói rốt cuộc là cái gì?

Có lẽ không phải sinh vật Kepler mồm to như bồn máu, mà là bóng ma cô độc tận đáy lòng Lạc Khinh Vân.

“Mấy chú không tin hỏi ông ngoại con! Ông ngoại con nhất định đồng ý cho con ngủ ở nơi này!”

Đàm Mặc quả quyết nói.

Lúc này máy liên lạc của bảo mẫu vang lên, là người phụ trách căn cứ gọi điện.

“Đàm Mặc náo loạn nửa tháng rồi hả?” Người phụ trách hỏi.

Giáo viên chăm sóc trả lời: “Đúng vậy, vốn dĩ cho rằng đứa nhỏ mới mẻ được hai ba ngày mà nó thật sự làm loạn! Cứ muốn chơi cùng Lạc Khinh Vân. Nói nó thích mấy đứa nhỏ xinh đẹp thì chúng tôi đã tìm rất nhiều đứa nhỏ ngoan ngoãn ưa nhìn đến chơi với nó. Nhưng nó cứ ở trong góc, không hề có ý kết bạn. Này cũng thật là kỳ quái!”

“Nó là đứa con duy nhất của Lăng Dụ, có lẽ lựa chọn nó chấp nhất thật sự có ý nghĩa đặc thù gì đó. Để nó ngủ chỗ Lạc Khinh Vân một đêm đi.”

Chờ đến khi người phụ trách cúp mát, Đàm Mặc tự chạy chậm lên giường nhỏ của Lạc Khinh Vân, bò tới bên trong ngủ như chiếm lĩnh địa bàn trước tiên vậy.

Giáo viên chăm sóc không thể đi, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn. Bằng không lỡ xảy ra chuyện gì, hoặc là Lạc Khinh Vân thật sự sử dụng năng lực Kepler gì với Đàm Mặc, toàn bộ căn cứ của họ liền xong rồi.

Lạc Khinh Vân đi tới mép giường, trong lúc nhất thời không biết nên nằm xuống như thế nào.

Bởi vì từ khi anh có ký ức đến bây giờ, anh chưa bao giờ cảm nhận lúc ngủ có người khác bên cạnh. Anh thậm chí không rảnh lo có người ở theo dõi quan sát phản ứng của anh, bởi vì tất cả năng lực suy nghĩ của anh đều bị Đàm Mặc mang đi.

“Anh trai nhỏ anh sao thế? Chúng ta cùng nhau ngủ đi! Có em ở đây, quái vật sẽ không tới ăn anh!” Đàm Mặc cuốn hơn phân nửa chăn của Lạc Khinh Vân, nghiêm trang nói.

Giáo viên chăm sóc nghe thế dở khóc dở cười, lại thập phần cảnh giác, sợ Lạc Khinh Vân sẽ kéo đứa nhỏ không hiểu chuyện này mà ném ra ngoài.

Lạc Khinh Vân hơi thở ra một hơi, nằm thẳng xuống.

Bên cạnh anh có một người, một người có hô hấp, có độ ấm. Nhận thức này khiến Lạc Khinh Vân lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng, thậm chí cô còn không dám thở.

“Anh trai nhỏ, để em dỗ anh ngủ.” giọng Đàm Mặc rất gần, mang theo hơi nước ướt át, ở ngay bên tai anh.

Không đợi Lạc Khinh Vân nói gì, tay Đàm Mặc liền duỗi lại, nhẹ nhàng vỗ lên người Lạc Khinh Vân.

“Bảo bối, bảo bối của mẹ, cho con một chút ngọt ngào, để con mỗi ngày đều ngủ ngon……”

Giọng hát sữa và lạc điệu đến mức anh không thể nghe được bài hát gốc, bỗng nhiên làm hốc mắt Lạc Khinh Vân nóng lên.

Anh bỗng nhiên hiểu Đàm Mặc nói “Có em ở đây quái vật sẽ không tới ăn anh” là có ý gì.

—— có em ở đây, trái tim anh sẽ không bị nỗi cô đơn nuốt chửng.
Bình Luận (0)
Comment