Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 112

Lạc Khinh Vân đang đi học, thầy dạy lý tuy buồn tẻ nhưng logic trật tự rõ ràng, rất dễ hiểu.

Chỉ là anh phân tâm, nguyên nhân phân tâm là Đàm Mặc ở trên giường bên cạnh đang nằm ngủ say.

Cậu nằm dang tay dang chân, chăn chỉ che được bụng, hai chân lộ ở bên ngoài, ngón chân vừa tròn vừa trắng, làm người liên tưởng đến kẹo sữa nào đó. Cậu nghiêng đầu phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, luôn có cảm giác như có thể có bong bóng phụt ra từ mũi bất cứ lúc nào.

Rất hiển nhiên, Đàm Mặc hoàn toàn không để bụng chuyện học tập, thầy dạy cho cậu toàn kiếm thức cơ bản ở tuổi đó, đối với Đàm Mặc mà nói đủ là được, học thêm một chút đều là lãng phí.

Nếu nói Lạc Khinh Vân một ngày có sáu tiếng đồng hồ là học tập, Đàm Mặc chắc chỉ có hai tiếng, dư lại bốn tiếng chính là nằm trên cái giường nhỏ của Lạc Khinh Vân mỹ kỳ danh rằng chờ anh lên lớp xong rồi chơi với cậu, trên thực tế chính là ngủ.

Nửa tháng trước Thành Trung Tâm cố ý tách cậu cùng Lạc Khinh Vân ra, thằng nhóc ma tinh này khóc nháo đến mức giáo viên chăm sóc không thể chịu được, hiện tại chỉ cần cậu không cần học tập giáo viên chăm sóc liền vội đưa cậu đến phòng Lạc Khinh Vân, cậu ở trước mặt Lạc Khinh Vân hoàn toàn thay đổi bộ dáng, vừa ngoan vừa dễ nói chuyện, có thể ăn lại có thể ngủ.

Thịt giảm đi đều đã có lại, bụng nhỏ còn có hơi tròn vo.

Không biết Đàm Mặc có phải mơ thấy được ăn không mà chẹp chẹp miệng, dùng chân trái cào vào chân phải, sau đó lật người suýt ngã xuống.

Lạc Khinh Vân trong lòng thắt lại, vừa định đi tới ai ngờ Đàm Mặc lại xoay người, chăn trượt sang một bên, Đàm Mặc ôm chăn lại tiếp tục ngủ.

Khi sự căng thẳng lắng xuống, Lạc Khinh Vân phát hiện ra rằng anh đã chú ý đến mọi hành động của Đàm Mặc từ khi nào không biết.

Đặc biệt thần kỳ chính là ngay khi giáo viên kết thúc bài học, Đàm Mặc đã có thể dụi mắt và ngồi dậy.

“Anh tan học sao? Chúng ta cùng đi chơi đi?” Đàm Mặc nói.

Lạc Khinh Vân không có hứng thú với đồ chơi mà tuổi Đàm Mặc thích, nhưng mà Đàm Mặc ngoại trừ có thể ăn có thể ngủ ở ngoài, những thứ cậu yêu thích cũng không trẻ con.

“Chơi cái gì?”

“Anh đi với em là sẽ biết!”

Đàm Mặc nhảy xuống giường, Lạc Khinh Vân nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cậu đang chạy trên mặt đất, đang định chạy ra cửa thì bị Lạc Khinh Vân tóm lấy cổ áo.

“Quay lại mang giày vào.”

“Ồ.” Đàm Mặc lại chạy tới mép giường, mũi chân trượt dưới giường một hồi lâu mới dùng ngón chân gắp giày ra được, sau đó mang vào.

Cửa mở ra, Lạc Khinh Vân liền phát hiện ngoại trừ giáo viên chăm sóc ở ngoài, còn có hai dung hợp giả khác và một người có ngôi sao sáu cánh trên băng tay.

Đó là một Inspector.

Lạc Khinh Vân đang muốn bước ra chợt dừng lại.

Anh rũ mắt, bất đắc dĩ mỉm cười. Bất quá chỉ là đến khu công cộng chơi cùng nhóc quỷ Đàm Mặc trong chốc lát mà thôi, Lạc Khinh Vân còn có thể nghĩ tới chơi một khối Lego cỡ lớn hoặc đường đua xe điều khiển từ xa. Cứ như vậy, còn cần có Inspector có mặt, anh đối với Thành Trung Tâm đến cùng là hồng thủy mãnh thú gì chứ?

Trên cổ tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, là Đàm Mặc bắt lấy anh.

“Đi thôi đi thôi! Anh thất thần làm gì!”

Nhìn gương mặt Đàm Mặc tươi cười, Lạc Khinh Vân bỗng nhiên thực hâm mộ cậu vô tâm vô phế, hâm mộ niềm vui của cậu có thể đơn giản như vậy.

Hai dung hợp giả kia và Inspector đi theo sau họ, chỉ cần Lạc Khinh Vân có bất kì dị động gì, bọn họ đều có thể chế phục anh trước tiên.

Nhưng Đàm Mặc không kéo anh đến khu sinh hoạt công cộng mà là một nơi khác Lạc Khinh Vân chưa từng đi qua.

Inspector mở cửa, mặt bên kia là trường bắn trong nhà.

Lạc Khinh Vân sửng sốt: “Chúng ta… tới đây làm gì?”

Đàm Mặc cười nói: “Dạy chúng ta bắn súng đó! Toán lý hóa em không bằng anh, nhưng em nhất định bắn súng giỏi hơn anh!”

Lạc Khinh Vân cảm thấy bản thân nghe lầm, Thành Trung Tâm thế mà lại phái người tới dạy bọn họ tập bắn sao? Không sợ anh học được nổ súng rồi sẽ càng nguy hiểm sao?

Không không không, bọn họ nhất định là tới dạy Đàm Mặc tập bắn. Nhưng Đàm Mặc còn quá nhỏ, ngay cả chiều cao mục tiêu cũng không có, tay cũng không vững vàng như người trưởng thành, dạy em ấy tập bắn căn bản không có ý nghĩa.

Cho nên, chỉ coi hai người bọn họ trở thành mấy đứa nhỏ tới nghịch súng sao?

Inspector kia hiển nhiên rất thích Đàm Mặc hoạt bát, sờ sờ đầu cậu nói: “Con còn dõng dạc cảm thấy mình lợi hại hơn anh trai nhỏ à?”

“Con chính là rất lợi hại, giáo quan Phùng chốc nữa sẽ biết. Ông nhất định sẽ cảm thán con là thiên tài kinh thế!” Đàm Mặc nghiêm trang nói.

Giáo quan Phùng cười đến nỗi mắt hiện nếp nhăn.

“Nhóc quỷ này được đấy!”

Ông gọi Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc đến cạnh mình, giải thích cấu tạo của khẩu súng cho họ.

Lạc Khinh Vân liếc nhìn Đàm Mặc, cậu trên lớp không chú ý nhiều đến bài giảng nhưng lại thực sự tập trung vào cấu trúc của khẩu súng, đôi mắt còn không chớp nhiều.

Tay cậu vốn đã nhỏ, một bàn tay căn bản không cầm được.

Giáo quan Phùng giảng giải xong còn hỏi Đàm Mặc vài vấn đề, không ngờ cậu đều nhớ kỹ.

Xem ra hứng thú thực sự là người thầy tốt nhất.

Giáo quan Phùng vốn tưởng rằng ông đến đây để dỗ dành bọn trẻ, nhưng không ngờ bọn trẻ biết điều đến vậy nên cũng trở nên hứng thú.

Mục tiêu cố định không khó đối với Inspector cao cấp như Giáo quan Phùng, nhắm mắt cũng có thể bắn trúng. Nhưng đối với Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc mà nói lại rất khó. Thứ nhất, khả năng ổn định của trẻ không tốt, thứ hai là hai đứa chưa có kinh nghiệm ước lượng khoảng cách và xu hướng đạn đạo nên rất dễ trượt mục tiêu.

Lạc Khinh Vân học rất nghiêm túc, mặc dù khả năng sát thương của vũ khí con người gần như bằng 0 so với sinh vật Kepler cấp cao thực sự, nhưng nó giống như một cảm giác đồng cảm. Khi giáo quan Phùng đặt tay lên vai anh, anh cảm thấy có cùng cảm giác.

Giáo quan Phùng dạy xong Lạc Khinh Vân lại đi xem Đàm Mặc.

“Tiểu tổ tông, nhắm được không?”

“Đương nhiên được.”

Giáo quan Phùng hơi sửng sốt, thằng nhóc vừa rồi còn cười hì hì mà vẻ mặt bây giờ không chỉ có nghiêm túc, cả động tác cũng rất tiêu chuẩn, chỉ có cảm giác như một đứa trẻ đang giả vờ làm người lớn, thật không nhất quán.

“Vậy con có thể bắn trúng không?” Giáo quan Phùng buồn cười hỏi.

“Nếu con bắn trúng thì ông có thể nói họ cho tụi con ăn thịt thăn chua ngọt không? Món có da giòn ấy?” Đàm Mặc nhìn lại đây.

Một đôi mắt như nho đen, vừa sáng vừa tròn, Giáo quan Phùng cười, Lạc Khinh Vân bên cạnh cũng không khỏi nhìn cậu.

Lạc Khinh Vân lớn lên trong căn cứ này, không có nhiều sở thích hay ý tưởng về đồ ăn, nếu không phải vì Đàm Mặc luôn nói muốn ăn thịt thăn chua ngọt thì anh thậm chí còn không biết đồ ăn này trông như thế nào?

Mà hiện tại, trong mắt Đàm Mặc chờ đợi thịt thăn chua khiến má Lạc Khinh Vân chua lên, giống như nghe thấy được hương vị chua ngọt của thịt thăn chua ngọt.

“Được. Ông cho con cơ hội bắn ba phát, con chỉ cần một phát bắn trúng bia ông sẽ nói họ làm thịt thăn chua ngọt cho con.” Giáo quan Phùng cười ha hả nói.

“Ông chờ! Bảo đảm sẽ khiến ông chấn động!”

Đàm Mặc thấy mình chắc chắn được, lên đạn, nhắm chuẩn, bóp cò súng liền mạch lưu loát.

Không chỉ Giáo quan Phùng, ngay cả Lạc Khinh Vân cũng không khỏi nhìn về phía vị trí mục tiêu của Đàm Mặc.

Sau hai giây, Đàm Mặc cau mày lại, quai hàm phình phình.

Giáo quan Phùng bật cười haha: “Thật đúng là làm ông chấn động! Con bắn tới bia của ai đó?”

Lạc Khinh Vân quay đầu đi chỗ khác.

Chân chính cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là Đàm Mặc, cậu không bắn trúng bia!

Inspector đệ nhất Hôi Tháp cậu đây mà không bắn trúng bia! Này tuyệt đối là Lạc Khinh Vân vặn vẹo thế giới khách ngã, nói không chừng Lạc Khinh Vân còn thay đổi vị trí bia!

A a a a! Cậu không vui! Cậu không tin!

Hừ!

Đàm Mặc hung hăng trừng Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân ngẩn ra, nghĩ thầm mình chọc tới em ấy sao? Lúc trước nhìn mình luôn tràn đầy mong đợi khao khát sáng ngời mà sao giờ lại như bị đoạt thịt thăn chua ngọt đi vậy?

“Khinh Vân, cậu tới thử một lần.” Giáo quan Phùng nói.

Lạc Khinh Vân hơi sửng sốt, ngoại trừ giáo sư Lương đã qua đời, đây là là lần đầu tiên có người gọi anh là “Khinh Vân”.

Cậu nghiêm túc điều chỉnh hơi thở, giữ bả vai ổn định, nhắm chuẩn, viên đạn chuẩn bị ra nòng.

Ngay khi ngón trỏ của anh chuẩn bị bóp cò, có thứ gì đó kẹp vào eo anh.

“Ây dô……”

Anh cũng không bắn trúng bia.

Vừa quay đầu lại liền thấy Đàm Mặc ôm bụng cười ha ha ở bên cạnh.

“Anh trai nhỏ cũng bị ngứa thịt! Anh trai nhỏ cũng biết ngứa!”

Giáo quan Phùng xách Đàm Mặc trở về, làm bộ tức giận nói: “Nhóc con sao hư thế hả? Chính mình không bắn trúng bia còn hại người khác cũng không bắn trúng bia à?”

“Đương nhiên, tụi con cùng phe mà!” Đàm Mặc đương nhiên nói.

Lạc Khinh Vân che lại chỗ Đàm Mặc vừa véo anh, cảm giác kỳ quái vẫn còn đó. Khi bị tay của Đàm Mặc nhéo không hề đau chút nào, nhưng giống như chuồn chuồn lướt nước, cậu đã bỏ chạy trước khi Lạc Khinh Vân anh kịp phản ứng.

“Lão Phùng, ông ôm con lên, con không đủ cao. Ông ôm con là khẳng định có thể bắn trúng!”

Giáo quan Phùng vui vẻ, “Con kêu ông là gì? Lão Phùng? Ông thấy là không ai dám đánh con con liền leo lên nóc nhà lật ngói đúng không?”

“Con không phải thiếu đánh, con là tự thân quen! Chúng ta có quen không?” Đàm Mặc vừa nói vừa ôm chân Giáo quan Phùng, “Ông nhìn ông phong nhã hào hoa thế này, eo khỏe chân cũng khỏe, ôm con một chút cũng sẽ không trật eo!”

Giáo quan Phùng hôm nay cười nhiều hơn hẳn lúc trước, ông ôm Đàm Mặc lên, “Lần này mà con còn không bắn trúng bia, ông sẽ đánh mông con!”

“Ông chờ xem!”

Đàm Mặc tin tưởng tràn đầy, lại bắt đầu nhắm chuẩn, trực tiếp “Bang bang” hết hai phát.

“Trúng không?” Giáo quan Phùng híp mắt nói.

Lạc Khinh Vân bên cạnh thị lực rất tốt, “Hai phát đều trúng, vòng 7 và vòng 8.”

“Ồ, nhóc…… được đó……” Giáo quan Phùng kỳ thật cũng thấy rõ ràng, chính là cố ý kích thích Đàm Mặc, không ngờ Đàm Mặc kiên định tin tưởng mình bắn trúng thế.

Đàm Mặc xuống khỏi người Giáo quan Phùng, chạy đến trước mặt Lạc Khinh Vân, đưa đầu tới trước mặt anh nói: “Em không véo anh, xem anh có thể bắn trúng không!”

Thành tích vòng 7 và vòng 8 đối với Đàm Mặc đã là thất vọng, cậu định bắn vòng 10 cho Giáo quan Phùng khiếp sợ một chút, nhưng nghĩ lại thì khiến cho lão Phùng cho rằng cậu trùng hợp bắn trúng, thả lỏng cảnh giác thì lần sau còn có thể lừa thêm lần thịt thăn chua ngọt.

Lạc Khinh Vân nghiêm túc nhắm chuẩn, hai phát này chỉ bắn trúng vòng 5 và 6, nhưng là người mới học còn là trẻ con, anh đã phi thường xuất chúng.

Nhưng bại bởi Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân hiếm khi không cam lòng.

“Lão Phùng! Phải tuân thủ lời hứa đó! Thịt thăn chua ngọt của con!”

Đàm Mặc thật sự không muốn ăn cơm dinh dưỡng, nếu không thể thoát khỏi thế giới khách ngã này thì thịt thăn chua ngọt chính là tất cả chờ mong của cậu.

“Có có, người lớn chúng ta đều là cực kì tuân thủ lời hứa.”

Giáo quan Phùng cười cười, một tay ôm Đàm Mặc lên, một cái tay khác duỗi đến Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân sửng sốt, Giáo quan Phùng bước lại, lôi kéo tay Lạc Khinh Vân, “Đi thôi, đi ăn thịt thăn chua ngọt.”

Giáo quan Phùng đưa bọn họ về phòng Lạc Khinh Vân, giáo viên chăm sóc của Đàm Mặc đã dọn xong cơm dinh dưỡng.

Trên đĩa có in hình con vịt màu vàng, trên cơm trắng chỉ có một miếng thịt thăn chua ngọt bằng ngón tay.

Đàm Mặc mở to hai mắt, kẹp nó lên, nhìn Giáo quan Phùng, “Lão Phùng! Đây là thịt thăn chua ngọt ông nói á? Chỉ như này? Như này?”

Đàm Mặc tưởng tượng thịt thăn chua ngọt là một đĩa lớn đồ ăn đỏ thơm ngào ngạt mà!

“A, đúng vậy. Trẻ con không được ăn nhiều ngọt, răng rụng đó.”

“Ông gạt con! Lão già lừa đảo!”

Giáo quan Phùng nhún vai, “Chân ruồi cũng là thịt mà. Nếu con không ăn thì quên đi……”

Còn chưa nói xong, Đàm Mặc đã ùm hết miếng thịt thăn chua ngọt.

Chờ đến khi ăn xong rồi, Đàm Mặc liền bò lên giường ngủ trưa đi.

Giáo quan Phùng không sốt ruột đi, ông gọi Lạc Khinh Vân đến bên cạnh, cho anh một hộp kem.

Lạc Khinh Vân sửng sốt, Giáo quan Phùng “Suỵt” một tiếng, “Khen thưởng cậu hôm nay nghiêm túc nghe giảng tập bắn.”

Lạc Khinh Vân quay đầu lại nhìn Đàm Mặc, Giáo quan Phùng xấu xa nói: “Tiểu tổ tông không có. Tiểu tổ tông ăn cái này sẽ ho khan, bọn họ không cho nó ăn.”

Lạc Khinh Vân cầm hộp kem trong tay mà có cảm giác kỳ lạ, chưa từng có ai lén nhét đồ ăn cho anh, tuy rằng người theo dõi bên kia đều có thể nhìn thấy.

“Ăn đi, chảy là không thể ăn nữa. Đừng để cho tiểu tổ tông thấy, nó nhất định sẽ nháo.”

“Cảm ơn.”

Lạc Khinh Vân mở hộp ra, dùng cái muỗng xúc một chút, cảm giác mềm mại không thể hiểu được làm anh nghĩ tới gương mặt cùng cái bụng của Đàm Mặc, tuy cậu là ấm áp, kem là mát lạnh.

Vị sữa bò hương thảo, hòa tan trên đầu lưỡi.

Lạc Khinh Vân suy nghĩ không lý do, Đàm Mặc hẳn là sẽ thích thứ này nhỉ, ngọt, mềm.

Ăn còn thừa hơn một nửa thì Đàm Mặc bỗng nhiên tỉnh, ngồi trên đầu giường ngơ ngác mà nhìn anh.

“Lạc Khinh Vân —— anh đang ăn cái gì ——”

Cặp mắt kia tràn ngập ý khiển trách.

Giây tiếp theo cậu liền vọt tới trước mặt Lạc Khinh Vân, bắt được cổ tay anh đè kem xuống.

“Anh thế mà ăn mảnh!”

“Không phải ăn mành, là Giáo quan Phùng cho.” Lạc Khinh Vân trả lời.

“Của em đâu?”

“Em ăn sẽ ho khan, cho nên em không có.” Lạc Khinh Vân nói.

“Không được! Em cũng muốn!”

Đàm Mặc dùng sức đè tay Lạc Khinh Vân xuống, Lạc Khinh Vân cứng ngắc, lặp lại câu nói kia, “Em sẽ ho khan.”

“A…… Ăn một miếng…… Dù sao cũng không nhiều lắm chỉ một miếng thôi mà……” Đàm Mặc vươn một đầu ngón tay tới Lạc Khinh Vân.

Đây là lần đầu tiên Lạc Khinh Vân bị người khẩn cầu, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị người khác đố kỵ.

Bị ghen ghét vì bản thân có đồ gì tốt hơn người khác.

“Em vì ghen ghét anh có kem mà em không có sao?”

Đàm Mặc dùng ánh mắt nhược trí nhìn Lạc Khinh Vân: “Em ghen ghét cái này sao? Em sẽ ghen ghét cái này sao? Chúng ta là một phe! Thế mà anh lén em ăn mảnh! Chúng ta có còn là một phe không?”

Lạc Khinh Vân không hiểu Đàm Mặc nói “Một phe” là có ý gì, nhưng mỗi lần cậu nói “Chúng ta là một phe” đều khiến cho Lạc Khinh Vân có cảm giác thực kỳ lạ, thật giống như trong lòng sẽ ấm lên một chút.

“Vậy cho em ăn một miếng. Đã nói là chỉ một miếng. Nếu em ho khan là giáo viên chăm sóc sẽ không cho em ở đây nữa.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc dùng sức gật đầu, như con chuột chũi.

Lạc Khinh Vân múc một muỗng, đút cho Đàm Mặc.

Cậu híp mắt, cái miệng nhỏ kia hòa tan kem mới nuốt vào.

Lạc Khinh Vân còn đang lo lắng Đàm Mặc có thể vô lại nằm trên mặt đất như trước muốn Lạc Khinh Vân cho cậu hết phần còn lại, nhưng không ngờ bỗng nhiên ôm lấy bản thân, phiền muộn cảm thán.

“Nhân sinh khổ đoản, may mà anh ngọt!”
Bình Luận (0)
Comment