Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 37

Ngón tay người thường không có sức lực lớn như vậy, Cảnh Kính Nhu nhìn chằm chằm chỗ bị đối phương gõ mạnh, sợ anh gõ ra hoa văn, cái bàn nháy mắt sụp xuống.

Cảnh Kính Nhu dùng sức nuốt xuống nước miếng, trả lời: “Trung…… Thành trung tâm……”

“Thật sự chỉ là nhiệm vụ vận chuyển sao?” trên mặt Lạc Khinh Vân vẫn cứ mang theo nụ cười.

Cảnh Kính Nhu lại cảm thấy yết hầu như bị bóp lấy, “Nhiệm vụ thật của đội vận tải là đưa Đàm Mặc đến Thành trung tâm để kiểm tra.”

Nụ cười của Lạc Khinh Vân trầm xuống, vẻ mặt lạnh băng như thể Cảnh Kính Nhu hô một hơi nữa là bị đông lạnh.

“Cậu cũng biết đồ trong căn cứ Linh Hào quan trọng đến mức nào, giãi mã được căn cứ Linh Hào chính là giãi mã được sinh vật Kepler ……”

“Đừng có nói vấn đề nhân loại tồn vong với tôi, thuyết tiến hóa Darwin vốn đã nói ‘ chọn lọc tự nhiên ’.” Giọng Lạc Khinh Vân thực trầm.

Cảnh Kính Nhu dùng sức nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Sân bay vận tải, máy bay vận tải số 447, và…”

Anh liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bàn rồi nói thêm: “Mười lăm phút nữa nó sẽ cất cánh.”

Ý là, Đội trưởng Lạc anh còn không đi nữa là không kịp ngăn bọn họ.

Lạc Khinh Vân lập tức đứng dậy rời đi, Sở Dư đã đứng ở ngoài cửa chờ anh.

“Lão đại?”

Lạc Khinh Vân sải bước, chỉ ném xuống một câu cho cô: “Lái xe đến sân bay vận chuyển dỡ hàng.”

Khóe miệng Sở Dư câu lên, “Không thành vấn đề.”

Mười lăm phút sau, máy bay vận tải bắt đầu lăn bánh trên đường băng, trên đài phát thanh nhắc nhở “đóng cổng”.

Đàm Mặc thắt dây an toàn, dựa lưng vào ghế định bỏ khăn bịt mắt xuống.

Hôm nay cậu dậy quá sớm, không phù hợp với thói quen ngủ đến đói bụng của Đàm Mặc.

Mà lúc này phi công máy bay vận tải đã sửng sốt khi nhìn vào màn hình thực tế ảo.

Bởi vì phía sau máy bay vận tải có một chiếc xe bọc thép đang chạy rất nhanh, trên đầu chiếc xe bọc thép có một bóng người đứng.

“Các người đang làm gì vậy?” Người lái xe lập tức liên lạc với đài quan sát. “Phía sau có một chiếc xe bọc thép đang đuổi theo tôi trên đường băng. Xin hãy xác nhận tình hình! Xin hãy xác nhận tình hình!”

Anh phóng to chiếc xe bọc thép, cố gắng nhìn rõ biển số xe và người trên nóc xe.

Ai ngờ, người đàn ông trên nóc xe bọc thép đột nhiên dùng lực nhảy dựng lên.

Lực bùng nổ mạnh mẽ đó dường như muốn đập vỡ màn hình!

Vẻ mặt người đàn ông lạnh băng lại chắc chắn, tựa như một thanh chủy thủ sắc nhọn khó chắn, thế không thể đỡ.

Trái tim của người điều khiển như thót lại trong cổ họng.

không thể nào! không thể nào! Không ai có thể nhảy lên độ cao này…

Máy bay vận tải rung chuyển, tay người đàn ông đã nắm chặt cánh cổng của máy bay vận tải sắp đóng lại!

“Chết tiệt—đây có còn là con người không?”

Đèn đỏ trên cao đột nhiên nhấp nháy và còi báo động vang lên.

“Báo động – báo động – cổng không thể đóng được, vui lòng kiểm tra vị trí của hàng hóa.”

“Chết tiệt! Vật tư vẫn chưa được cất đi à?”

Một đội viên đứng dậy, đang muốn đi kiểm tra kho để hàng hoá chuyên chở, lại không nghĩ rằng cửa khoang bị một cánh tay kéo ra, một người đàn ông với vẻ mặt u ám xuất hiện trước mặt anh.

Gió gào thét ập vào khiến người ta không thể mở mắt.

“Sao lại thế này?”

“Rốt cuộc là có thể bay hay không?”

“Ai đã đóng cửa khoang! Không muốn sống nữa sao!”

Lạc Khinh Vân từng bước một đi đến, gió túm lấy tóc anh, đôi tay đeo găng tay màu đen siết chặt hàng ghế.

Ngũ quan anh ngược sáng tinh xảo lại đẹp đẽ cực kì u ám, một không gian nuốt chửng khác dường như lan ra từ phía sau anh.

Đội trưởng đôi vận tải Lý Chí Viễn nhận ra anh, mở miệng nói: “Đội trưởng Lạc, chúng tôi đã bay lên, xin ngài……”

Nghe được ba chữ “Đội trưởng Lạc”, thần kinh Đàm Mặc nháy mắt bị thít chặt.

Phản ứng đầu tiên của cậu không phải tháo bịt mắt xác nhận đối phương, mà là…… Lạc Khinh Vân đang tới đưa tiễn cậu sao?

Cậu vẫn không nhúc nhích, từ cổ đến bả vai đều cứng đờ, mặt ngoài bất động thanh sắc trong đầu lại binh hoang mã loạn.

Máy bay vận tải không phải đã bay lên rồi sao? Sao anh ta đi lên được?

Nguy hiểm lắm đó! Lỡ ngã xuống thì sao?

Từ từ, chẳng lẽ Lạc Khinh Vân biết cậu điều đến đội vận tải, chuyên môn tới bắt cậu?

“Âm hồn không tan sao?”

Đàm Mặc cậu nếu đã quyết định lui về tuyến hai thì đó chính là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, lợn chết không sợ nước sôi—— cùng lắm thì đánh lộn với Lạc Khinh Vân đến gãy xương vào bệnh viện an dưỡng thôi!

Ngay khi trong lòng Đàm Mặc đang quay cuồng, Lạc Khinh Vân đã sắp chạy tới chỗ ngồi của cậu, Đàm Mặc cảm giác từ bịt mắt khe hở thấy bóng đen buông xuống.

Trái tim nổi điên kinh hoàng, Đàm Mặc cưỡng ép để bản thân không nắm chặt nắm tay.

“Đội phó Đàm.” Giọng Lạc Khinh Vân vang lên.

Chợt vừa nghe thì rất ôn nhu rõ ràng, nhưng nghe kỹ hơn sẽ thấy sự sắc bén và lạnh lùng có thể khiến cậu ớn lạnh sống lưng.

Đàm Mặc vẫn là không động.

“Đội phó Đàm.” Lạc Khinh Vân lại niệm một lần.

Toàn bộ cabin bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngoại trừ giọng Lạc Khinh Vân thì chỉ còn tiếng gió. Những người khác vẫn im lặng đến khó hiểu, thậm chí không ai dám bước tới đóng cửa sập lại.

Người điều khiển không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhắc nhở trên radio.

“Đội vận chuyển chú ý —— đội vận chuyển chú ý —— trong vòng một phút đóng cửa khoang. Nếu không thể loại bỏ chướng ngại xin hãy báo cho khoang điều khiển, chúng ta sẽ hủy nhiệm vụ vận chuyển trong thời gian sớm nhất.”.”

Đàm Mặc ngồi không yên, luôn cảm thấy mình đang phải đối mặt với ánh mắt chỉ trích của người khác.

Ngay lúc cậu định giơ tay tháo bịt mắt ra, ngón tay Lạc Khinh Vân luồn vào, kẹp vào giữa má Đàm Mặc và bịt mắt, bao tay lạnh băng làm đáy lòng Đàm Mặc dâng lên cảm giác áy náy khó hiểu, toàn bộ thần kinh cảm giác như thắt nút lại, bị đối phương xách lên ôn nhu lại không thể chống cự.

Ngay khắc Đàm Mặc đối diện ánh mắt Lạc Khinh Vân, hô hấp như ngừng lại, tất cả lực chú ý của cậu đều đặt trên đôi tay mang bao tay kia.

“Đội trưởng Lạc…… nghi thức đưa tiễn vui vẻ của anh thực đúng là thử thách trái tim đó nhỉ?”

Lạc Khinh Vân cười thật nhẹ, tựa như lưỡi dao mỏng xẹt qua van tim Đàm Mặc, máu sắp trào ra từ khe hở.

“Phó đội Đàm, chiếc máy bay vận tải này đi đến Thành phố Trung tâm, và cậu là gói hàng duy nhất họ vận chuyển.” Tay Lạc Khinh Vân đặt trên lưng ghế của Đàm Mặc.

“Cái gì?”

“Cậu hẳn là sẽ làm bài kiểm tra để vào đội tiên phong như tôi. Tôi biết rất rõ thực lực của cậu, cậu nhất định sẽ vượt qua.”

Cảnh Kính Nhu đã sớm ám chỉ cho Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra đột ngột và nhanh chóng như vậy.

Đàm Mặc bình tĩnh lại hô hấp, ngẩng đầu nhìn Lạc Khinh Vân, “Tôi biết gia nhập đội tiên phong đồng nghĩa với bị đưa đến căn cứ Linh Hào, cũng biết đến cả anh cũng không thể toàn thân mà lui khỏi Khu Sinh Thái …… Càng nói gì đến tôi? Nhưng bí mật của căn cứ Linh Hào liên quan đến tồn vong nhân loại, Thành trung tâm cũng không có khả năng đưa những tinh anh còn lại vào dưới tình huống không nắm chắc……”

“Con người trước mặt căn cứ Linh Hào vĩnh viễn sẽ không thể nắm chắc. Mỗi một lần đi vào, đều chỉ để loại trừ một con đường sai lầm.”

Lạc Khinh Vân đứng trước mặt cậu bỗng nhiên quỳ một chân xuống ngước lên nhìn cậu, Đàm Mặc chưa bao giờ thấy trịnh trọng cùng chờ mong trong ánh mắt anh như vậy.

Anh vươn tay cho Đàm Mặc, dù còi báo động không ngừng vang lên, gió gào thét nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản.

“Vì rời khỏi căn cứ Linh Hào tôi đã mất đi hầu hết năng lượng Kepler, Đây là phần mà tôi chỉ có thể cho cậu thấy bằng khả năng hiện tại của mình. Xem hay không hoàn toàn tùy thuộc vào cậu. Ở lại hay không, tôi cũng không hề can thiệp.”

Đàm Mặc nhìn đôi mắt Lạc Khinh Vân, cậu ý thức được đây không phải là một câu hỏi lựa chọn đơn giản.

Từ chối lời mời này, như vậy lần tiếp theo ngưỡng giá trị đạt tới 99%, Lạc Khinh Vân cũng sẽ không quay đầu lại mà vượt rào.

Bởi vì nếu Đàm Mặc muốn đến căn cứ Linh Hào, nhất định phải bị Sinh thái Kepler phá hủy, như vậy Lạc Khinh Vân tình nguyện trở thành Kepler chân chính.

Lựa chọn nhận lời mời này…… Đàm Mặc có một dự cảm mãnh liệt bản thân sẽ bị anh thuyết phục, lấy Lạc Khinh Vân thành trung tâm thế giới của minh.

ống ngắm của cậu sẽ luôn nhìn anh, thật cẩn thận kinh hồn táng đảm hành tẩu cũng anh ở trên ranh giới đó ——hoặc là cũng có khả năng sẽ có tương lai càng rộng lớn hơn.

Hai ba giây đi qua, Đàm Mặc không hề đáp lại.

Lạc Khinh Vân nở nụ cười thường ngày, như thể một chút cảm xúc của con người thoát ra khỏi khoảng trống trước mặt Đàm Mặc lại lần nữa bị phong ấn, anh đứng dậy, nói “xin lỗi” với Trần Chí Viễn.

Ngay khi anh rời đi, Đàm Mặc túm chặt tay anh.

Không gian nhanh chóng lùi lại thu hẹp, bên tai Đàm Mặc vang lên tiếng vang ồn ào náo động mà tuyệt vọng, Sinh thái Kepler nguy cơ tứ phía, Ma Quỷ Đằng đói khát đang rít gào, Sinh vật Kepler không biết tên chen chúc đến, dây thần kinh hung hãn và các xúc tu tiêu hóa dày đặc xâm nhập vào máu thịt, những sinh vật không muốn bị nuốt chửng đang vùng vẫy hấp hối giãy giụa.

[ lui lại! Lui lại! A ——]

[ đó là cái gì! Quay lại! ]

[ không được! Lạc Khinh Vân…… cậu nhất định phải sống sót trở về…… Chỉ có cậu có thể sống trở về ……]

[ nói cho Thành trung tâm…… Con đường này là sai……]

[ chúng tôi đều…… không thể trở về……]

Chém giết, cắn nuốt, tránh thoát rồi lại lặp lại chém giết cùng giãy giụa, con người trước mặt Sinh thái Kepler nhỏ bé mà vô dụng.

Toàn thân Lạc Khinh Vân thừa nhận thống khổ thật lớn, mỗi một tế bào đều như bị toàn bộ Sinh thái Kepler kéo lại, thân thể nặng nề đến tột đỉnh, hô hấp nhịp tim như một hồi hạo kiếp kiệt lực, chỉ cần trong nháy mắt dao động hay chậm trễ, thì sẽ thảm thiết diệt vong.

Vượt rào, có lẽ là giải thoát lớn nhất.

Chỉ là cảm nhận của Lạc Khinh Vân mà thôi, Đàm Mặc đã cảm thấy bản thân đã bị lăng trì không biết bao nhiêu lần.

Lạc Khinh Vân mỗi một lần hô hấp đều có thể là lần cuối cùng cảm thụ thế giới này, anh vươn tay tới nơi có ánh sáng, khát vọng một thế giới khác, có người đem kéo anh lại.

“Đội trưởng Lạc —— cậu như vậy hoàn toàn trái với thao tác an toàn! Cậu đang đùa giỡn với tính mạng của toàn bộ đội vận tải à?”

Tiếng Trần Chí Viễn trách cứ vang lên.

Âm thanh ồn ào náo động đến từ địa ngục chợt đi xa, tiếng chuông báo động trong cabin vận chuyển đưa Đàm Mặc trở lại thế giới loài người.

Cậu ôm chặt Lạc Khinh Vân, dùng sức mà hô hấp.

Thật là khó chịu……

Thật sự rất là khó chịu…… Toàn thân đều là mồ hôi lạnh, khớp hàm Đàm Mặc khanh khách rung động, hơi thở đầu tiên khiến cậu vô cùng biết ơn vì mình đã có mặt trên đời.

Lạc Khinh Vân không xoay người mà rũ mắt nói: “Đàm Mặc, có đôi khi từ chối không có nghĩa là yếu đuối, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi. Cho dù là vực sâu địa ngục, nếu thật sự cậu muốn đi phân biệt đúng sai, tôi có thể vì cậu đi một lần nữa.”

Trần Chí Viễn nói qua, đã quen vào sinh ra tử, đại não của họ sẽ trở nên truy đuổi kích thích khi sinh tử đan chéo nhau.

Mà Lạc Khinh Vân sẽ là cơn nghiện khó phá vỡ nhất.

Trong buồng lái vẫn đang phát sóng, thời gian không còn nhiều nữa, không còn chỗ để do dự, nhưng Lạc Khinh Vân lại cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi Đàm Mặc.

Nhịp tim trong toàn bộ cabin đều nhất quán một cách đáng kinh ngạc, tuy mọi người không nhìn qua nhưng tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đàm Mặc mà không buông tay Lạc Khinh Vân ra nữa là bọn họ đều sẽ bị gió quật ra ngoài!

Đây là phương thức mới để đồng quy vu tận sao? Bọn họ sẽ lên tiêu đề Hôi Tháp mất!

Lạc Khinh Vân rũ mắt, nhẹ nhàng bẻ tay Đàm Mặc ra.

“Chọn tôi, thì bây giờ nhảy xuống cùng tôi.”

“Chọn đi theo đội vận tải đến Thành trung tâm, cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ làm vai ác căn cứ vào ‘tôi không lấy được thì không ai lấy được ’ mà giết cậu, bởi vì tôi có thể chờ cậu ở một nơi khác.”

Giọng Lạc Khinh Vân thực bình tĩnh, như thể anh nói không phải vấn đề chết người, mà như hỏi ăn cơm trước hay ăn canh đây.

Nhưng Đàm Mặc lại thấy trong đáy mắt Lạc Khinh Vân là áp lực cố chấp và cô độc bị đè ép thật chặt.

Lạc Khinh Vân hẳn không hiểu cái gì là cô độc, bởi vì anh không chân chính có được gì, cũng không có ai sóng vai đi trước cùng anh.

“Ông đây nhìn giống pháo hôi thế à? Chuyện anh con mẹ nó không làm được thì tôi một tên Inspector lại có thể một súng bắn ra được tương lại nhân loại sao?”

Đàm Mặc trời sinh phản cốt, Thành trung tâm càng muốn điều cậu đi, càng không cho cậu chọn, cậu càng muốn làm trái lại.

Hơn nữa khối xương cứng như Căn cứ Linh Hào này Đàm Mặc cậu không thể cắn được. Lạc Khinh Vân có thể trở về từ nơi đó có nghĩa sớm hay muộn có một ngày Thành trung tâm vẫn sẽ yêu cầu anh lần thứ hai đến nơi quỷ quái kia.

Nếu muốn chinh phục khu sinh thái Kepler, thế thì tất nhiên phải là đại lão thực lực mạnh nhất! Cho dù muốn chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, mà không phải không minh bạch.

Nếu muốn đi làm “đội cảm tử”, vậy quan trọng là ánh sáng vạn trượng của ông đây hoặc là trầm luân cùng ông đây. Làm lính gác mở đường mà là điều đáng giá sao? Đàm Mặc chính là có tự tin bản thân là Inspector trâu bò nhất Hôi Tháp.

“Hai ta chinh phục thế giới Kepler!” Đàm Mặc hô lên khẩu hiệu ngu ngốc nhất đời cậu.

Lạc Khinh Vân sửng sốt, sau đó cười.

Thực nhạt, thậm chí không nhìn ra, nhưng Đàm Mặc biết anh thật sự cười.

“Cậu nghĩ kỹ rồi, không đến Thành trung tâm cũng chỉ có thể làm Inspector của tôi.”

Bởi vì chỉ có dung hợp giả cấp bậc nguy hiểm như Lạc Khinh Vân mới là lý do tuyệt đối cho Đàm Mặc ở lại, cũng chỉ có lý do này Thành trung tâm không thể từ chối.

“Lạc Khinh Vân —— anh có bản lĩnh thì dẫn ông đây bay đi ——”

Vừa dứt lời, đai an toàn “Lạch cạch” một tiếng mở ra, Đàm Mặc bị túm lên.

Lạc Khinh Vân lấy khí thế không cho phản kháng kéo Đàm Mặc tới cửa khoang, sải bước dài như thể cơn gió ùa vào không tạo thành bất kỳ lực cản nào.

Đàm Mặc đi ngang qua từng hàng ghế dựa, bọn họ đều muốn bắt lấy Đàm Mặc, nhưng Lạc Khinh Vân cực kỳ cường ngạnh, những cái tay duỗi tới chưa chạm được vào Đàm Mặc đã phải thu lại.

Cho đến khi Lạc Khinh Vân đưa Đàm Mặc đến cánh cổng khép mở.

Đàm Mặc lúc này hưng phấn lên.

Không thể được không thể được! Này thật đúng là muốn nhảy xuống sao!

Giờ phút này máy bay vận tải đã cách mặt đất hơn mười mét!

Gió phần phật tiến vào, như là muốn thổi Đàm Mặc đến tan theo khói mây, đôi mắt cậu còn không mở ra được.

Lạc Khinh Vân thực sự có năng lực này? Tốt xấu gì cũng buộc dây thừng đi chứ?

Không…… Không đúng, trên người anh chẳng buộc gì cả!

Đàm Mặc gian nan liếc nhìn người bên cạnh một cái, hình bóng sườn mặt anh khắc sâu như nhát dao khắc trong tròng mắt Đàm Mặc, sợi tóc khinh cuồng, môi mím lại thành một đường sắc bén.

Có vẻ như là nhảy thật rồi.

Chết tiệt—anh em, cậu có thể làm được!

Trái tim Đàm Mặc như có thiên quân vạn mã phi lên tung bụi.

“Sáng nay tôi vừa ăn sáng, nếu anh làm tôi nôn ra giữa không trng chúng ta liền……” Đàm Mặc nghiêm túc cảnh cáo Lạc Khinh Vân.

Lần bay này mà lỡ có gì, Đàm Mặc tuyệt đối sẽ để Lạc Khinh Vân không sống tốt trong ống ngắm của cậu.

Nhưng gió đã thổi tan tiếng của cậu.

Lạc Khinh Vân cười nhẹ, thần kinh cảm giác của Đàm Mặc nháy mắt vô hạn bành trướng, vô số lửa đạn bùng nổ trong máu, theo sau là cảm giác  an toàn như trần ai lạc định.

“Tôi sẽ không dẫn cậu làm chuyện mạo hiểm.”

Lạc Khinh Vân đột nhiên ôm ngang Đàm Mặc lên, nhảy xuống!

“Má ——”

Đàm Mặc đang rơi xuống nhưng linh hồn còn ở trong cabin. Gió táp vào miệng Đàm Mặc, mỗi một tế bào đều đang run rẩy.

Bên tai là tiếng gió ồn ào náo động, gào rống muốn kéo Đàm Mặc vào địa ngục.

Này mà không phải mạo hiểm? Ông đây tin anh mới lạ!

Nhưng sao cậu lại hăng hái thế này!

Đàm Mặc vô thức nhắm chặt đôi mắt, gắt gao áp vào ngực Lạc Khinh Vân.

Một trận chấn động kịch liệt, xương cốt thiếu chút nữa tan thành từng mảnh, bọn họ thế mà rơi xuống tấm đệm trên nóc xe bọc thép của  Sở Dư.

“Có thể trợn mắt rồi, cậu không chết.” Giọng Lạc Khinh Vân vang lên bên tai Đàm Mặc.

Sở Dư thành thạo đánh tay lái, bánh xe trên mặt đất phát ra tiếng cọ xát bén nhọn, đi ngược hướng máy bay vận tải.

Ương ngạnh lại kiêu ngạo.

Cô ngẩng đầu liếc nóc xe, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trên thực tế trái tim thiếu chút nữa nhảy ra.

Tiếng vang lớn như thế, cô còn nghĩ là Lạc Khinh Vân sẽ nhảy sụp xe bọc tháp đó! Như vậy cô liền sẽ trở thành tài xế nữ đầu tiên ở Hôi Tháp bị đội trưởng đánh chết nữ tài xế.

Đàm Mặc chậm rãi mở to mắt, đột nhiên đẩy Lạc Khinh Vân một phen, cậu thật sự không ngờ đối phương sẽ dẫn cậu nhảy khỏi máy bay!

Không phải nhảy dù, cũng không phải nhảy lầu, mà là nhảy máy bay!

“Anh nhảy vực nhảy lầu tôi đều không ngăn cản anh, sao anh lại dẫn tôi nhảy máy bay!”

“Thì sao? Sợ?”

“Là quá sung sướng! Thứ này không phải tàu lượn siêu tốc có tiền là có thể chơi!”

“Tôi mua một vé nhé?”

Đàm Mặc quyết định không thể để Lạc Khinh Vân quá kiêu ngạo, tích hết sức lực toàn thân đấm vào mặt Lạc Khinh Vân.

Cậu chỉ cảm thấy nụ cười nhìn như điệu thấp của Lạc Khinh Vân kỳ thật kiêu ngạo đến mức tận cùng, mà Lạc Khinh Vân lại thoải mái tóm lấy nắm tay cậu.

Luận sức mạnh, Lạc Khinh Vân có ưu thế tuyệt đối.

“Tất cả mạo hiểm của tôi, chỉ cậu mới có thể ngăn cản.” trên mặt Lạc Khinh Vân không còn tươi cười.

Trịnh trọng vô cùng.

Đàm Mặc nghiêng mặt, thở dài một hơi, “Ông đây vào sinh ra tử nhiều lần như vậy mà thiếu chút chết vì nhảy máy bay với người nhà!”

“Cảm ơn từ ‘ người nhà ’ của cậu.” Lạc Khinh Vân trả lời.

“Cho dù Thành trung tâm thật sự muốn chiêu tôi vào đội tiên phong tôi cũng có thể từ chối, cũng chưa chắc sẽ không trở về.”

“Cậu đi thì sẽ không trở về nữa.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Đội trưởng Lý trên máy bay vận tải đã thu dọn hàng hóa bị Lạc Khinh Vân đẩy vào khu vực cấm, đóng cổng thành công và máy bay vận tải bay lên trời.

Phi công hít sâu một hơi, sau nhiều lần bay như vậy, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống thế này.

Quá đau tim.

Lý Chí Viễn trở lại chỗ ngồi, những người khác đang thảo luận chuyện vừa xảy ra.

“Người kia chính là đội trưởng đội một Lạc Khinh Vân? Quá khủng bố rồi đó? Thế mà lại có thể nhảy lên máy bay vận tải đang cất cánh?”

“Cho nên Đàm Mặc không thể gia nhập đội vận tải chúng ta hả?”

“Này là anh hùng giận dữ vì lam nhan, Đàm Mặc vẫn là thích hợp làm Inspector hơn!”

Chân mày Lý Chí Viễn nhăn lại thật chặt, bởi vì ông biết rõ mục tiêu vận chuyển chân chính của bọn họ là cái gì, mà Lạc Khinh Vân đã cướp “Hàng hóa”  đi. Ông không biết mình phải giải thích với thành trung tâm thế nào.

“Nhiều bộ môn như vậy mà sao lại muốn vào đội vận tải?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc trực tiếp nằm xuống đệm giảm xóc, lạnh lùng trả lời: “Bởi vì tôi muốn làm cá mặn.”

Lạc Khinh Vân cười nhẹ, “Cậu nói cho tôi một tiếng là ở nơi nào cũng có thể làm cá mặn, không nhất định một hai phải đến đội vận tải.”

“Nói cho anh là coi như không được cá mặn.” Đàm Mặc tận hưởng làn gió từ nóc xe thổi qua, nhàn nhã thảnh thơi.

“Tôi thấy cậu không phải muốn làm cá mặn, cậu là muốn làm cá chết.” Lạc Khinh Vân thở dài.

Đàm Mặc chẹp miệng, “Cá mặn còn con mẹ nó có thể xoay người, anh có nghe cá chết nào xoay người rồi hả?”

“Biết cái gì lớn hơn cả trời không?” Lạc Khinh Vân vừa nói vừa móc ra hộp thuốc lá từ trong túi bằng nhôm, cắn điếu thuốc, quay mặt châm lửa.

Tên này bấm bật lửa như muốn châm lửa vào gió.

“Không biết.” Đàm Mặc nghĩ thầm còn có cái gì lớn hơn trời à?

“Cậu đó, Đàm Mặc. Chân chính to gan lớn mật. Thuyền tặc đến Thành trung tâm mà cũng dám nhảy.”

Lạc Khinh Vân đưa điếu thuốc đang cháy vào miệng Đàm Mặc.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Đàm Mặc cảm thấy hành động này của Lạc Khinh Vân như là tự cho mình yếu thế, hoặc là đang xin lỗi đã cưỡng ép lưu lại.

Tay Lạc Khinh Vân bỗng nhiên ấn xuống, tàn lửa bị Đàm Mặc cắn rơi xuống, Đàm Mặc tưởng rằng khuôn mặt của mình sẽ bị bỏng, nhưng nó đã bị tay Lạc Khinh Vân bao lại.

“Lần sau đừng làm như vậy, chơi đùa với lửa……”

“Anh muốn tới dập lửa không?” Đàm Mặc buồn cười hỏi lại.

“À không, tôi sẽ không ngăn cản cậu, tôi sẽ làm trời làm đất cùng cậu mới thống khoái.”

Đàm Mặc nằm như cá chết, nghĩ thầm anh đã làm đủ rồi.

Xe tới cổng sân bay vận tải, một nhóm người đã chặn họ lại chờ đợi.

Người phụ trách sân bay tức giận đến nổi gân xanh, muốn cầm súng đập xe bọc thép của họ thành tổ ong bắp cày.

“Đội trưởng Lạc, anh có phải đi quá xa rồi không?”

Đàm Mặc nằm trên nóc xe bắt chéo chân có chút vui sướng khi người gặp họa.

Cậu muốn xem Lạc Khinh Vân xử lý tình huống này như thế nào. Thiếu chút nữa một máy bay vận tải đã bị anh đánh rụng.

Lạc Khinh Vân thoải mái nhảy xuống từ nóc xe, khi tiếp đất không hề có một âm thanh nào, anh đối mặt với họng súng và đi về phía người phụ trách sân bay.

“Tôi đã bốc đồng, xin lỗi.”

Giọng điệu rất chân thành.

Người phụ trách sân bay sửng sốt một chút, tất nhiên chuyện này không thể chỉ nói vài lời có thể bỏ qua được.

“Xúc động? Đội trưởng Lạc là lần đầu tiên xúc động sao? Xúc động là có thể đi chặn máy bay vận tải sao? Xúc động là có thể nhảy khỏi máy bay vận tải sao? Xúc động là có thể……”

“Xin lỗi, tôi đúng là lần đầu tiên xúc động, không có kinh nghiệm.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc ho khan trên nóc xe, Lạc Khinh Vân nói cái gì? Lần đầu tiên anh xúc động?

Xúc động cũng có thể nói là lần đầu tiên sao?

Người phụ trách sân bay không biết phải tiếp tục như thế nào, chỉ có thể nói: “Tôi không quan tâm đây là lần đầu tiên hay lần thứ hai! Tôi muốn Cảnh Kính Nhu cho tôi cái công đạo! Anh ta rốt cuộc quản người thế nào hả? Anh ta không muốn làm vị trí này nữa à!”

“Được.” Lạc Khinh Vân gật đầu, xoay người gõ gõ nóc xe, “Xuống xe đi.”

Đàm Mặc không nhúc nhích nói: “Trên đó không khí rất tốt.”

Lạc Khinh Vân cười nhẹ, dịu dàng nói: “Đội phó Đàm, đừng náo loạn. Mau xuống dưới, lỡ máy bay vận tải rơi xuống đập trúng đầu cậu thì sao?”

Nháy mắt nổi da gà trải rộng toàn thân Đàm Mặc, cậu lanh lẹ lăn từ trên nóc xe xuống, bị Lạc Khinh Vân vững vàng tiếp được.

Lạc Khinh Vân nâng sau lưng cậu, đưa cậu vào trong xe.

“Hôm nay còn mạnh khỏe chứ, Đội phó Đàm?” Sở Dư giữ tay lái nói.

Đàm Mặc không nói một câu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu biết rõ cho dù Sở Dư lén lút chèn ép Lạc Khinh Vân như thế nào  thì cô cũng hướng về Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân vào xe, ngồi cạnh Đàm Mặc.

“Sếp, đi gặp Cảnh tiên sinh sao?” Sở Dư hỏi.

“Chốc nữa đi, Đội phó Đàm hôm nay dậy sớm quá chắc giờ muốn ngủ trưa rồi.” Lạc Khinh Vân nói.

“Vừa rồi người phụ trách sân bay không phải nói muốn đi tìm Cảnh Kính Nhu sao?” Đàm Mặc nghĩ thầm truy hỏi cậu lên tận máy bay vận tải, tên chủ mưu Lạc Khinh Vân sao lại có thể không đến chứ?

“Người phụ trách sân bay muốn tìm ai thì tìm người đó, anh ta lại không phải cậu, sao tôi phải tiếp?” Lạc Khinh Vân nhìn về phía Đàm Mặc, hỏi lại.

“Tôi có phải nên cảm thấy vinh hạnh không?”

Khi Cảnh Kính Nhu nhận được cuộc gọi từ người phụ trách vận chuyển sân bay, anh thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất thì  Đàm Mặc đã ở lại.

Muốn đến Thành trung tâm thật thì đó chính là vừa vào cửa cung đã sâu như biển, từ đây Đàm Mặc thật sự là sinh tử khó liệu.

“Lạc Khinh Vân rốt cuộc có phải người của anh không hả? hả? Cậu ta thiếu chút nữa đánh rơi máy bay vận tải của tôi! Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, anh tính bồi thường thế nào?”

Cảnh Kính Nhu bình tĩnh trả lời: “Đầu tiên, Lạc Khinh Vân từ biên chế mà nói thật đúng là người của tôi. Nhưng…… Thực bất hạnh chính là……”

“Cái gì bất hạnh? Chẳng lẽ mũ cánh chuồn của anh rớt rồi?”

“…… chưa bất hạnh đến thế. Hiện tại Hôi tháp thành phố Ngân Loan không ai có thể đánh thắng được Lạc Khinh Vân. Cậu ta lấy đầu tôi như vào chốn không người, cậu có thấy đúng là bất hạnh không?”

“Phi! Tôi tin anh mới lạ! Inspector Ngân Loan nghe nói là trình độ cao nhất toàn bộ hệ thống Hôi Tháp chẳng lẽ không ai bắn trúng cậu ta?”

“Thân ái, người Lạc Khinh Vân hôm nay chặn lại từ sân bay của mấy người là Inspector có khả năng bắn trúng cậu ta nhất đó. Cậu xem, đối với thao tác Lạc Khinh Vân có phải là nên khen ngợi năm sao không?”
Bình Luận (0)
Comment